Vụng Trộm Yêu Anh
Chương 2: Trúng chiêu
Editor: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Nhìn cô chăm chú nửa ngày, người con trai dường như đang nghĩ tới điều gì đó, trong đáy mắt xẹt qua một tia hoang đường. Sau đó, hăng hái hẳn lên thu lại thần sắc, cố gắng hết sức hắng giọng.
"Ừm."
"..." Tang Trĩ không có cách nào tỉnh táo, gần như sụp đổ: "Ba mẹ đồng ý?"
Lại yên tĩnh thêm mấy giây.
Người con trai liếm liếm khóe môi, trong lời nói ngậm ý cười: "Chỉnh lên không phải đẹp hơn sao?"
Lời vừa dứt, Tang Trĩ lại sững sờ.
So với âm thanh của Tang Diên, giọng nói này nhẹ nhàng trong trẻo hơn một chút, lúc nói chuyện sẽ kéo dài âm cuối, nghe mập mờ lại lưu luyến.
Đi so với giọng điệu thanh lạnh như băng cùng ngữ điệu muốn ăn đòn của người anh trai kia nhà cô.
Hoàn toàn, một chút, cũng không giống nhau.
"Cô bé." Anh cười nhẹ, nói tiếp: "Đến đây nhìn qua xem anh chỉnh hình có đẹp không?"
Trong nháy mắt Tang Trĩ phát hiện có điều gì đó không thích hợp.
Vào đúng lúc này, cánh cửa phía sau cô có chút động tĩnh, truyền đến tiếng mở cửa, sau đó phát ra tiếng dép ma sát với mặt đất.
Tang Trĩ vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
Trong chớp mắt thấy được khuôn mặt của Tang Diên.
Người con trai vai rộng eo hẹp, so với mấy tháng trước thì gầy hơn một chút. Tóc ướt sũng, trên vai vắt theo một cái khăn lông, hình như vừa mới tắm xong. Nhìn thấy Tang Trĩ, khóe miệng anh ấy nâng lên một chút, cầm lấy cái nĩa trên đĩa trái cây trong tay cô, chọc lấy một miếng dưa hấu đi vào trong.
Giống như gặp quỷ, Tang Trĩ run run hô lên: "A, anh hai."
"Sao đấy?" Tang Diên liếc cô một cái, cắn miếng dưa hấu: "Thấy anh đẹp trai quá hả?"
"Em..."
Còn chưa kịp nói, người con trai sau lưng đột nhiên cười ra tiếng, cắt đứt lời của Tang Trĩ.
Tang Trĩ hiếm khi cảm thấy lúng túng như lúc này, không tự chủ được mà nhìn về phía anh.
Đập vào trong mắt, là ánh mặt trời sáng chói ngoài cửa sổ. Người con trai mặt mày giãn ra, bộ dáng thiếu đi mấy phần không có tình người. Khoé mắt nhếch lên, trong đôi mắt hiện lên vụn nhỏ ánh sáng, ngậm lấy xuân sắc, hiển nhiên trở thành một nam yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Trong khoảnh khắc đấy nhịp tim Tang Trĩ như ngừng nửa nhịp.
Phảng phất cứ như vậy mà trúng chiêu, cứ như vậy dễ dàng bị cướp đi tâm hồn.
Cho là anh đang giễu cợt mình, Tang Diên nhìn về phía anh: "Đoàn Gia Hứa mày cười cái...?"
Bởi vì có Tang Trĩ ở đây, Tang Diên không đem mấy chữ cái thô tục ở phía sau nói ra. Anh ấy đổi đề tài, cầm lấy điện thoại, mở ra mục tin nhắn, hướng về phía Tang Trĩ lay lay.
"Tiểu quỷ, lại gây họa gì nữa?"
Bên trên màn hình hiển thị nội dung đối thoại vừa nãy của hai người họ.
Một chút ngắn ngủi xao động của trái tim lại bởi vì Tang Diên mà vỡ tan, cũng trong nháy mắt biến mất không chút dấu vết. Tang Trĩ lập tức phản bác: "Em làm gì gặp rắc rối nào?"
Tang Diên nhìn chằm chằm cô, lông mày nhướng lên: "Tốt nhất là không có."
"..." Tang Trĩ muốn cầu cạnh anh ấy, cũng chỉ có thể kiên trì nói: "Nhưng mà, anh hai ơi, em có một chút chuyện..."
Ở đây còn có một người xa lạ chưa từng gặp mặt, Tang Trĩ hướng mắt về phía anh nhìn nhìn, rồi lại nhìn về phía Tang Diên, trong ánh mắt mang theo ám chỉ, muốn nói lại thôi.
Tang Diên lại xem như không nhìn thấy.
Ngay sau đó, người xa lạ mở miệng, ngữ khí có chút hăng hái: "Tang Diên, em gái của mày đấy à?"
Tang Diên đi đến bên giường ngồi xuống: "Không lẽ là con gái tao à?"
"..."
Tang Trĩ cũng có qua có lại hỏi một câu: "Anh hai, người đó là ai?"
Tang Diên lời ít ý nhiều: "Bạn cùng phòng của anh, Đoàn Gia Hứa."
"Không nhận ra tôi rồi?" Đoàn Gia Hứa nói: "Vừa nãy không phải còn gọi tôi là anh hai sao?"
Lời nói này khiến Tang Trĩ hồi tưởng lại suy nghĩ đần độn ban nãy, da mặt kéo căng trong nháy mắt sụp đổ, có chút ảo não.
Tang Diên khẽ xì một tiếng: "Cũng thân mật gớm nhỉ."
Trong lúc nói chuyện, Đoàn Gia Hứa đi tới trước mặt Tang Trĩ, nửa ngồi xuống. Anh nghiêm túc đối mặt với cô, con ngươi sáng màu vừa dịu dàng lại lại mê hoặc: "Tôi là Đoàn Gia Hứa, là bạn của anh hai em."
Tang Trĩ hơi nâng mí mắt, biểu cảm có chút không được tự nhiên: "Vâng."
Nghiêm túc giới thiệu bản thân với bạn học nhỏ xong, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, khôi phục lại bộ dáng hững hừ ngày thường: "Tang Diên."
Mắt Tang Diên cũng không thèm nâng lên, tiếp tục chơi điện thoại.
Đoàn Gia Hứa hỏi: "Xem ra dáng dấp của tao và mày rất giống nhau nhỉ?"
Lời này có ý gì?
Động tác Tang Diên ngừng lại, ngẩng đầu: "Mày soi lại gương đi."
"Chuyện này." Đoàn Gia Hứa đưa tay tiếp nhận đĩa trái cây trong tay Tang Trĩ: "Cô bé này vừa mới hỏi tao..."
"..."
Dừng hai giây.
Đoàn Gia Hứa lại cười ra một tiếng: "Có phải là đã đi phẫu thuật rồi không?"
"..."
Sau một phút yên lặng ngắn ngủi.
Tang Diên lành lạnh cất giọng: "Có ý gì?"
"Anh hai!" Sợ Tang Diên không vui sẽ không đồng ý giúp cô đi gặp giáo viên. Tang Trĩ vội vàng đánh lạc hướng: "Anh không phải nói sẽ không về nhà sao?"
"Tiểu quỷ." Liên tưởng tới biểu hiện vừa rồi của Tang Trĩ, mặt Tang Diên không chút cảm xúc: "Em nghĩ cậu ấy là anh?"
"...Không, không phải mà."
"Còn nghĩ rằng anh đi phẫu thuật?"
"..."
"Ý nghĩ này ở đâu ra đấy hả?" Từ trước đến nay Tang Diên luôn tràn đầy kiêu ngạo và tự tin, bây giờ bị nghi thành như vậy, giọng điệu không tự chủ mà hung dữ: "Anh phẫu thuật? Hơn nữa còn chỉnh thành cái dạng của cậu ta..."
Thấy anh ấy dường như không ngừng, Tang Trĩ cũng bắt đầu khó chịu: "Nghĩ anh đi chỉnh thành anh ấy không phải là lẽ đương nhiên sao?"
"..."
"Mẹ không nói với em là anh đưa bạn về nhà." Tức giận làm cho Tang Trĩ không giữ mình nữa, lộ ra một bộ dáng vô thiên vô pháp: "Mà lúc đó trong phòng anh cũng chỉ có một người, em suy nghĩ như vậy không phải rất bình thường sao?"
Tang Diên không chút kiên nhẫn ngoáy lỗ tai: "Nhỏ giọng một chút."
Tang Trĩ xụ mặt: " Vì sao em phải nhỏ giọng, em cũng đâu có làm ảnh hưởng tới người khác."
Hai anh em giằng co.
Tang Diên không có một chút tự giác anh trai nên nhường em gái, tiếp tục châm dầu vào lửa: "Ảnh hưởng đến anh."
Cuộc cãi lộn này ngày càng thêm ác liệt.
Đoàn Gia Hứa chủ động hòa hoãn không khí, vẫy vẫy tay với Tang Trĩ: "Cô bé, lại ăn trái cây nào."
Có bạn bè ở đây, Tang Diên cũng không còn hào hứng đi bắt nạt cô em gái hay đối nghịch với anh ấy nữa. Mắt anh ấy nhìn điện thoại, nói với Đoàn Gia Hứa: "Cậu muốn đi tắm không? Tắm xong rồi về trường học."
"Không được." Đoàn Gia Hứa chọc lấy miếng dưa hấu, đưa tới trước mặt Tang Trĩ: "Ăn xong hết hoa quả này rồi đi."
Tang Trĩ mấp máy môi, vô thức nhìn Đoàn Gia Hứa.
Giờ khắc này, trước mắt hiện lên cuộc đối chọi vừa ngây thơ vừa khó coi với Tang Diên ban nãy. Lại thêm anh nhìn thì hòa nhã dễ gần như vậy, thế mà lại thờ ơ nói ra chuyện mất mặt ban nãy của cô.
Sự tủi thân trong lòng nổi lên.
Có cảm giác cứ như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Gương mặt cô bắt đầu nóng lên, bỏng rát, trong mắt cũng có cảm giác chua xót.
Lại cảm thấy khó xử.
Tang Trĩ trầm mặc nhận lấy miếng dưa hấu, chóp mũi phảng phất bị thứ gì đó chặn lấy, khí nóng dâng lên. Dùng toàn bộ sức lực nhẫn nhịn hơn nửa ngày, trong cổ họng cuối cùng vẫn không nhịn được nghẹn ngào nức nở một tiếng.
Động tác Đoàn Gia Hứa dừng lại.
Tang Diên cũng nghe thấy, giương mắt: "...Không phải chứ."
Lời nói này tựa như một câu ma pháp.
Một giọt rơi xuống, nước mắt Tang Trĩ hệt như được giải trừ phong ấn, điên cuồng trào ra ngoài. Tiếng khóc bị đè nén trong nháy mắt được phóng đại, quanh quẩn trong phòng, thuận tiện truyền ra phòng khách.
"..."
Hai người con trai to lớn đồng thời đứng cứng ngắc tại một chỗ.
Nghe thấy âm thanh, Lê Bình lập tức chạy vào: "Có chuyện gì xảy ra..?"
Phản ứng của Tang Diên rất nhanh, mặt dày vô sĩ nói: "Đoàn Gia Hứa, sao mày lại đi ăn hiếp em gái tao."
Thần sắc Đoàn Gia Hứa cứng ngắc.
Anh chưa từng gặp tình huống nào như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Thậm chí anh còn không biết rõ, đến cùng có phải là mình làm cho cô gái nhỏ này khóc hay không.
Không chờ anh nói ra lời giải thích.
Trong một khắc, Tang Trĩ kéo kéo lấy vạt áo đồng phục của anh, trốn ra phía sau lưng anh, sợ hãi mà nhìn. Cô nhìn về phía Lê Bình, vẫn còn thút tha thút thít mà nâng tay run run chỉ vào Tang Diên: "Mẹ...oa oa oa...Anh...anh hai..."
Lê Bình nhìn Tang Diên, ánh mắt lạnh băng.
Tiếng khóc của Tang Trĩ càng thêm bi thảm tha thiết: "Anh hai đánh con..."
Tang Diên: "..."
...
Bạn học nhỏ tủi thân khóc hu hu, nước mắt to như hạt đậu rơi thẳng xuống, giống như muốn đập vào lòng người. Bởi vì rất ít khi nhìn thấy Tang Trĩ khóc như thế, Lê Bình trong nháy mắt không có lập trường, dịu dàng dỗ dành cô vài câu, sau đó thay đổi sắc mặt, kéo Tang Diên vào phòng khách dạy dỗ một trận.
Cánh cửa theo động tĩnh của hai người họ, từ từ khép lại.
Bầu không khí bởi vì thiếu mất một người mà lạnh lẽo hơn. Tang Trĩ buông quần áo của Đoàn Gia Hứa, tiếng khóc dần nhỏ lại.
Đoàn Gia Hứa quay đầu lại nhìn cô.
Cô gái nhỏ tuổi còn chưa lớn, dậy thì cũng không bằng bạn bè cũng trang lứa. Thân người cao chưa tới mét năm, chỉ đến trước ngực của anh, đôi mắt rất lớn, lúc này cũng đỏ rực, cái mũi phập phồng, nhìn qua hệt như một con thỏ nhỏ.
Sau đó, cô đáng thương gặm miếng dưa hấu.
Tiếng khóc cũng triệt triệt để để ngừng lại.
Đoàn Gia Hứa cười, cũng không hỏi cô vì sao mà khóc, rút ra hai tờ khăn giấy trên bàn: "Không khóc nữa?"
Cảm xúc theo tiếng thút thít mà tản đi, tâm tình Tang Trĩ tốt hơn phân nữa, nhưng vẫn còn lưu lại một tia xấu hổ.
Cô cúi thấp đầu không nói chuyện.
Chiều cao hai người chênh lêch rất lớn, Đoàn Gia Hứa dứt khoát gập cả lưng lại, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô:
"Một lát đi rửa mặt."
Tang Trĩ có thói quen được người khác chăm sóc, cũng không tránh né.
Lại một hồi trầm mặc.
Trong đầu Tang Trĩ đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Đối với một người xa lạ mà nói, đây là ý nghĩ rất đột ngột.
Suy nghĩ thật kỹ, Tang Trĩ lề mề mở miệng. Bởi vì vừa khóc xong, lúc nói chuyện còn mang theo một chút giọng điệu con nít, đặc biệt đáng yêu: "Anh, anh phải đi sao?"
Đoàn Gia Hứa nhấc mí mắt, đáp: "Thế nào?"
"Ngày mai anh có rãnh không?"
"Ngày mai?"
"Đúng." Tang Trĩ nhỏ giọng nói: "Ngày mai."
Đoàn Gia Hứa cười khẽ: "Sao lại đi hỏi thời gian của tôi rồi?"
Anh không nói rõ có rãnh hay không, Tang Trĩ cũng không nói thêm: "Thì, chính là..."
Nghĩ nửa ngày vẫn không tìm ra cái cớ, cuối cùng đành trở về vấn đề lúc đầu, lần này cô còn cố lấy lòng mà gọi thân thiết: "Anh ơi, ngày mai anh có rãnh hay không ạ?"
Đoàn Gia Hứa rũ mi, lười nhát nói: "Nếu mai tôi không rãnh thì sao?"
Tang Trĩ gấp gáp: "Không được."
Vừa nãy chọc giận Tang Diên, anh ấy chắc chắn không giúp cô, hy vọng trước mắt bây giờ chỉ có người này.
Cô bóp bóp bàn tay, khô khan uy hiếp: "Anh nhất định phải có thời gian, anh không rãnh thì em sẽ... em sẽ nói với mẹ em là hai người hợp tác lại đánh em, cặp đôi nam nam hợp tác đánh..."
"..."
Còn có cặp đôi nam nam hợp tác đánh nữa sao?
Đoàn Gia Hứa kéo nhẹ khóe miệng: "Cô bé, sao em nói chuyện không có lý lẽ gì vậy?"
Tang Trĩ liếc nhìn anh một cái, không chút sức lực mà đáp: "Em còn nhỏ."
"Ừm?"
"Vẫn chưa hiểu nói lý lẽ là gì."
"..."
Được rồi.
Đoàn Gia Hứa cười như không cười: "Em nói cho tôi biết trước, ngày mai em muốn làm gì."
Tang Trĩ do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Anh có thể giả làm anh hai của em được không?"
Đoàn Gia Hứa nhíu mày.
"Sau đó ngày mai." Cô cảm thấy có chút khó mở miệng, âm lượng ngày càng nhỏ dần: "Đi gặp giáo viên của em..."
Đoàn Gia Hứa hiểu ra: " Bị gọi phụ huynh?"
Tang Trĩ trầm mặc, giống như là ngầm thừa nhận.
"Nguyên nhân là gì?"
Nhớ tới những lý do mà mình đã nghĩ trên xe buýt, Tang Trĩ không biết nói ra anh có tin tưởng hay không. Cô gãi đầu, chần chừ nói: "Em có thể không nói được không?"
"Có thể."
Không chờ Tang Trĩ thở phào, Đoàn Gia Hứa hờ hững bổ sung: "Vậy mai tôi không rãnh."
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Trĩ: Anh lợi hại lắm, không rãnh! Vậy!Không gặp lại nữa.
Hai giây sau: Được rồi, em nói còn không được sao.