Vụng Trộm Không Thể Giấu
Chương 70 Tôi đã hủy hoại một đời em gái mình rồi
“Cũng không hẳn là về cùng con.” Lòng bàn tay Tang Trĩ bắt đầu toát mồ hôi, miệng lưỡi thì khô khốc, “Vừa dịp anh Gia Hứa muốn về Nam Vu chơi nên tiện thì đi cùng thôi ạ. Với lại hôm nay anh hai uống rượu, chỉ có mình anh ấy không uống nên mới giúp đưa con về.”
Mẹ Lê Bình thuận miệng hỏi thêm: “Con cũng uống à?”
Tang Trĩ dùng ngón tay để minh họa: “Một chút xíu thôi ạ.”
“Sau này đừng uống nữa đấy.” Lê Bình cau mày hỏi: “Lần này thì thôi không nói, cũng tại anh trai con. Nhưng nếu lần sau có mình con ở bên ngoại, không phải uống thì đừng có uống biết chưa. Con gái phải chú ý bản thân một chút.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người tiến vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, mẹ Lê Bình lại lên tiếng: “Chỉ Chỉ, lần trước mẹ gọi điện thoại cho con, hôm ấy có phải con bảo Đoàn Gia Hứa bị bệnh phải phẫu thuật không?”
Tang Trĩ ngơ ngác trong chốc lát mới nhớ ra: “À vâng đúng rồi. Sao vậy ạ? Chuyện cũng từ năm ngoái rồi.”
“Không có gì.” Tiếng mẹ Lê Bình rất nhẹ, “Mẹ hỏi vậy thôi.”
Thấy phản ứng của Lê Bình như vậy, Tang Trĩ thấy hơi bất an. Cô cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể gật gù tỏ vẻ bình tĩnh, “Vậy ạ.”
Trong không gian nhỏ hẹp của buồng thang máy, không khí như đang chùng xuống.
Mẹ Lê Bình nói chuyện với cô như bình thường, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì quá khác lạ: “Lúc ở Nghi Hà hai đứa hay gặp nhau lắm à?”
“Cũng thỉnh thoảng mới gặp thôi ạ.” Ngữ khí của Tang Trĩ rất bình tĩnh, “Có dịp thì ra ngoài ăn bữa cơm.”
“Sao trước kia không thấy thằng bé về Nam Vu chơi nhỉ?” Lê Bình hỏi: “Sao đợt này đột nhiên lại quay lại?”
Tang Trĩ cũng không dám nói bừa, qua loa đáp: “Không biết nữa. con cũng không hỏi anh ấy.”
“Con nữa đấy, anh trai uống rượu không đưa con về được mà không biết gọi điện về cho ba mẹ à!”, Lê Bình nói chậm lại, từ tốn dạy bảo: “Lại còn làm phiền người khác đưa con về, đám bạn đại học chẳng có mấy dịp được tụ tập đâu.”
Đúng lúc này thang máy đã lên tới nơi.
Tang Trĩ vừa đi theo mẹ ra ngoài vừa nói: “Khách sạn của anh ấy cũng ở gần đây nên tiện đường ạ.”
Lê Bình: “Ừm.”
Không hiểu vì sao Tang Trĩ cứ cảm thấy kì quái. Không khí kì dị này làm cô cảm thấy vô cùng áp lực, tim cô cũng vì thế mà đập bình bịch theo, thận trọng hỏi: “Sao vậy mẹ?”
“Không có gì.” Mẹ Lê Bình cười, cầm chìa khóa mở cửa, “Con mau đi tắm đi, người toàn mùi rượu.”
Vào đến trong nhà, Lê Bình lại đi vào bếp tiếp tục dọn dẹp.
Tang Trĩ muốn vào phụ giúp mẹ nhưng vừa vào đã bị đuổi ra ngoài, bảo cô tranh thủ đi tắm đi rồi còn ngủ sớm. Cô cũng tự thấy mình chẳng giúp được gì, đành trở về phòng đi tắm.
Nghĩ tới cuộc nói chuyện với mẹ ban nãy, Tang Trĩ lại không thể nào tập trung được. Luôn có cảm giác là mẹ đã phát hiện rồi, nhưng mà cũng không đúng, phản ứng của mẹ không giống như cô tưởng lắm.
Hay là mẹ cố tình giấu nhỉ?
Tang Trĩ thở hắt ra, trên ngực như có tảng đá đè nặng, nhẫn nhịn đến mức sắp phát điên. Cô do dự nghĩ hay nhân mấy ngày tới có nên uyển chuyển mở lời với mẹ chuyện của hai ngườikhông.
Tự thấy cũng không phải việc gì khó khăn lắm.
Tâm sự nặng nề, Tang Trĩ cũng không biết mình đã ngâm trong nhà tắm bao lâu. Đến lúc cô tăm xong, đèn ngoài phòng khách đã tắt, chỉ còn đèn nhà tắm vẫn đang mở.
Nương theo ánh sáng, Tang Trĩ ra ngoài phòng khách uống nước. Lúc đi ngang qua phòng ngủ của bố mẹ, cô loáng thoáng nghe thấy được hai người đang nói chuyện gì đó, nhưng không thể nghe rõ được.
Tang Trĩ trở về phòng.
Cô ngồi trên tấm thảm cạnh giường, với tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn. Nhìn thấy tin nhắn của Đoàn Gia Hứa, cô nhanh chóng mở ra trả lời: [Về nhà rồi, em vừa mới tắm xong.]
Nghĩ ngợi một lát Tang Trĩ chần chừ gõ tiếp: [Hình như mẹ em phát hiện ra chuyện chúng ta yêu đương rồi.]
Còn chưa kịp gửi đi, cửa phòng đã bị gõ.
Tang Trĩ khóa màn hình rồi ngẩng đầu lên, tiện thể lên giường ngồi: “Sao vậy ạ? Cứ vào đi ạ!”
Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra.
Là mẹ Lê Bình.
Bà đi tới, ngồi xuống mép giường, ra chiều đắn đo một hồi rồi rất nghiêm túc hỏi: “Chỉ Chỉ, mẹ hỏi con một vấn đề.”
Tang Trĩ bỏ điện thoại xuống: “Dạ?”
Lê Bình hỏi: “Người yêu con là Đoàn Gia Hứa đúng không?”
Tang Trĩ mấp máy môi, thần sắc lúng túng.
Hai người nhìn nhau một hồi, Tang Trĩ vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ!” Mẹ Lê Bình nói, “Mẹ còn không biết con đang nghĩ gì à? Tự nhiên lôi đống đồ cũ ra, cả ngày nhìn điện thoại cười, lại còn tự dưng muốn theo anh trai con ra ngoài ăn đồ nướng.”
“...”
“Bao lâu rồi?”
Tang Trĩ vô thức ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng đáp: “Chưa lâu ạ.”
“Thế nên nghỉ hè con mới không về?”
“Không phải ạ,” Tang Trĩ kiên trì giải thích, “Con nghe bạn cùng phòng nói hè muốn ở lại tìm chỗ thực tập, thấy cũng hợp lý nên làm theo, tiện thể thêm kinh nghiệm. Con khẳng định ngày nào cũng đi làm rồi lại về, không làm gì có lỗi cả.”
Nụ cười trên mặt Lê Bình dần thu lại, hỏi tiếp: “Lúc con nghỉ hè... vẫn ở ký túc xá đúng không?”
“...” Tang Trĩ cảm thấy khẩn trương, ấp úng nói, “Ký túc xá... vâng ạ! Anh con cũng biết mà... con không ở ngoài đâu. Lần trước lúc anh hai tới Nghi Hà cũng thấy rồi.”
“Không phải mẹ muốn can thiệp vào chuyện của con.” Lê Bình thở dài, “Mẹ chỉ hi vọng con có thể bảo vệ được bản thân. Dù sao trong chuyện tình cảm, con gái cũng dễ bị tổn thương, mà con còn nhỏ hơn cậu ta bao nhiêu tuổi như thế.”
“Tang Trĩ nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.”
“Hai đứa đến đâu rồi?”
“Không có...” Tang Trĩ xấu hổ nói không thành lời, “Không như thế đâu ạ...”
Lê Bình nhìn con gái chăm chú, muốn nói rồi lại thôi.
“Mẹ, không phải mẹ cũng từng gặp anh Gia Hứa rất nhiều lần rồi sao?” Tang Trĩ cố giúp Đoàn Gia Hứa nói mấy lời tốt đẹp, “Mẹ cũng biết mà, anh ấy không phải người xấu, đối xử với con cũng rất tốt, mẹ không cần lo lắng đâu.”
“Chỉ Chỉ.” Mẹ Lê Bình đưa tay lên xoa mái tóc cô, chân thành nói, “Mẹ đã đề cập đến chuyện này với ba con. Cả ba và mẹ đều có chung nhận định là không đồng tình chuyện hai đứa ở bên nhau.”
Câu nói của mẹ hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tang Trĩ, cô không tin vào tai mình ngẩng đầu lên nhìn mẹ, lo lắng hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Lê Bình: “Cậu ấy đã nói với con chuyện nhà cậu ấy chưa?”
Tang Trĩ gật đầu: “Sao ạ?”
“Lần trước mẹ cũng kể với con rồi, năm anh con học năm nhất, cậu ấy có tìm anh con để vay ba vạn. Anh con lấy đâu ra nhiều tiền như thế được, chỉ có thể nói với ba con. Nhưng dù sao đây cũng không phải một số tiền nhỏ, ba mẹ mới hỏi nguyên nhân.”
“...”
“Nên mới biết được chuyện trong nhà cậu ấy.” Mẹ Lê Bình nói, “Không phải mẹ coi thường gia cảnh nhà cậu ấy, mẹ đã gặp mấy lần rồi, cũng biết cậu ấy là một chàng trai tốt. Vì ba vạn lần đó, cậu ấy rất tốt với nhà chúng ta. Lần đến gia sư cho con, mẹ trả lương cho cậu ấy nhưng đến ngày cuối cùng cậu ấy để lại hết trên bàn trà.”
Tang Trĩ sửng sốt, nhất thời không biết nói gì.
“Lúc con còn nhỏ thân thiết với cậu ấy, mẹ cũng biết. Dù sao cũng là bạn thân của anh trai con, con có coi cậu ấy như anh trai mẹ cũng không có ý kiến gì.” Lê Bình thở dài, chậm rãi nói, “Nhưng nếu để trở thành bạn trai con, mẹ thực sự...”
Tang Trĩ luống cuống cắt ngang lời mẹ: “Mẹ không thể nghĩ như vậy được.’
“Tình hình hiện tại của cậu ấy mẹ không rõ lắm. Nhưng trước đó cũng có nghe nói, hiện tại ba cậu ấy đang sống đời thực vật đúng không?” Lê Bình nói tiếp: “Vả lại, gia đình người bị hại cũng thường xuyên tới làm phiền.”
Tang Trĩ thành thật trả lời: “Không có mà.”
“Con gặp rồi à?”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây mới đáp: “Chưa ạ.”
Thấy phản ứng của cô như vậy, bà cũng hiểu ra được. Bà hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Chỉ Chỉ, mẹ biết, trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện như thế không phải do cậu ấy, thằng bé này cũng rất đáng thương. Có thể con sẽ thấy mẹ hơi ích kỉ, nhưng mẹ không muốn con gái mẹ phải chịu khổ.”
“...” Cổ họng Tang Trĩ nghẹn lại, rất chân thành nói: “Con không thấy khổ sở gì cả. Anh ấy đối xử với con rất tốt, mà ở bên anh ấy con cũng cảm thấy rất vui vẻ.”
“Bây giờ con còn nhỏ, mà hai đứa mới qua lại không bao lâu.” Lê Bình nói, “Con vẫn đang học đại học còn cậu ấy đã đi làm được mấy năm rồi. Môi trường mà hai đứa tiếp xúc không giống nhau, bình thường khó tìm được tiếng nói chung, sẽ dễ nảy sinh khoảng cách.”
“Nhưng...”
“Chỉ Chỉ, mẹ cũng không muốn nói những lời làm con không vui.”
“...”
Lê Bình đứng lên, nói tiếp: “Mẹ không đồng ý, nhưng cũng sẽ không ngăn cản. Tự con cân nhắc lại đi, có lẽ bây giờ nói những điều này với con, con cũng nghe không lọt, dù sao vẫn đang trong giai đoạn nồng nàn.”
Tang Trĩ thấp giọng trả lời: “Con sẽ suy nghĩ ạ.”
“Mẹ cũng không cần con phải tìm một người giàu có.” Lê Bình nói, “Mẹ chỉ hi vọng, con sẽ tìm được người đối tốt với con, yêu thương con, và cũng là người thích hợp.”
Tang Trĩ chưa bao giờ ngờ được rằng ba mẹ sẽ phản đối.
Hai người luôn yêu chiều cô, dù là bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, hai người đều sẽ đồng ý. Từ chuyện đi học đại học ở Nghi Hà, cho tới chuyện nghỉ hè không về nhà.
Huống hồ, ba mẹ cũng biết Đoàn Gia Hứa.
Biết rõ gia cảnh nhà anh, càng biết anh là người thế nào.
Tang Trĩ không biết mẹ Lê Bình đang lo lắng điều gì. Chẳng lẽ là chuyện nhà anh và điều kiện kinh tế trước mắt sao?
Nhưng quả thật cô không cảm thấy đây là vấn đề đáng để bận tâm.
Tang Trĩ thấy hơi bực bội, đứng dậy tắt đèn. Cô chui vào trong chăn, cầm điện thoại bị cô ném sang một bên từ ban nãy, nhận được mấy tin nhắn liền của Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa: [Mai em có rảnh không?]
Mấy phút sau lại hỏi tiếp: [Ngủ rồi à?]
Cách mấy phút sau: [Chắc là ngủ mất rồi *icon khổ sở*]
Thấy cái icon anh gửi đến, Tâm trạng nặng nề của Tang Trĩ như vơi đi. Cô xóa hàng chữ ban nãy, vùi mình vào trong chăn, đeo tai nghe gọi cho anh.
Đoàn Gia Hứa nhận ngay lập tức: “Chưa ngủ à?”
Tang Trĩ ừm, phiền muộn suy nghĩ có nên nói chuyện ban nãy cho anh hay không.
Đoàn Gia Hứa cười khẽ: “Vừa này làm gì thế? Còn không thèm để ý đến người ta.”
“Nói chuyện với mẹ em.” Tiếng Tang Trĩ rất nhỏ, cứ như đang thì thầm bên tai anh, “Nên không cầm điện thoại.”
“Sắp đến giờ ngủ của em rồi à?” Đoàn Gia Hứa nói: “Anh thấy người trẻ tuổi bây giờ ham thức đêm lắm, sao có mỗi em sinh hoạt như ông già vậy?”
Tang Trĩ nhíu mày: “Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe.”
Đoàn Gia Hứa thuận theo đồng tình: “Đúng. Đúng.”
Nghĩ lại những lời mẹ nói, Tang Trĩ lại không tài nào tập trung được. Mấy lời anh nói cũng nghe câu được câu chăng, thỉnh thoảng mới phụ họa.
Cảm giác được điều đó, Đoàn Gia Hứa hỏi: “Em buồn ngủ rồi à?”
Tang Trĩ mới lấy lại tinh thần: “Dạ?”
“Buồn ngủ thì cúp máy nhé.” Đoàn Gia Hứa ôn hòa nói: “Mai anh lại tới tìm em.”
Đồng hồ sinh học của Tang Trĩ đã điểm, quả thực đã hơi buồn ngủ, vô thức nói: “Anh, em hỏi anh một chuyện.”
Đoàn Gia Hứa hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Sao thế?”
“Khi em còn bé,” Trùm chăn hơi lâu, Tang Trĩ thấy hơi ngộp thở mới chui ra khỏi chăn, “Lúc mới biết em ấy, sao anh tốt với em thế?”
Dường như Đoàn Gia Hứa không nhớ ra nổi: “Lúc đấy anh đối với em thế nào?”
“Tốt lắm luôn.” Tang Trĩ rất thật lòng, nói thầm: “Cả anh Tiền Phi và anh Tuấn Văn, công thêm cả anh trai em, cũng không tốt bằng anh.”
“Chắc là lúc đó em cũng tốt với anh lắm nhỉ?” Theo cơn buồn ngủ, giọng nói của anh càng thêm từ tính, nửa đùa nửa thật, “Cũng có thể do tính cách chúng ta tốt sẵn rồi.”
Nhớ tới chuyên anh không cần lương khi gia sư cho cô. Tang Trĩ trầm mặc mấy giây rồi mới dạ.
“Còn một chuyên,” Đoàn Gia Hứa hơi dừng lời, “Hình như chuyện này anh cũng nói với em rồi, lúc mẹ anh bị bệnh, ba mẹ em đã cho anh mượn ba vạn tệ.”
“...”
“Anh cảm thấy, ba mẹ em tốt thật đấy.” Có vẻ Đoàn Gia Hứa cũng không cảm thấy khó nói gì, còn hơi cười, “Cho nên mình cũng phải đối xử với em tốt một chút.”
Cuối cùng Tang Trĩ vẫn không thể nào nói ra được.
Không thể nói với Đoàn Gia Hứa chuyện ba mẹ không đồng ý hai người yêu đương.
Nhưng một đêm suy tư, Tang Trĩ cảm thấy kỳ thực đây cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần cô tích cực ca ngợi Đoàn Gia Hứa trước mặt mẹ là sẽ được thôi, lại tiện dịp khua môi múa mép với ba, là có thể sẽ giải quyết được.
Sáng hôm sau, Tang Vinh cũng có mấy lời với Tang Trĩ nhưng sau đó cũng không nhắc lại nữa. Thực ra thì mẹ Lê Bình cũng không quá ngăn cản, Tang Trĩ nói muốn ra ngoài, dù không biết có phải đi gặp Đoàn Gia Hứa không nhưng mẹ cũng không ngăn cản, chỉ như thường lệ nhắc nhở cô nhớ về sớm.
Tang Trĩ vẫn một mực chưa nói chuyện này với Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa cũng từng đề cập rằng muốn tới nhà cô thăm hỏi Tang Vinh và Lê Bình cho tốt. Nhưng ba mẹ như vậy, Tang Trĩ cảm thấy đây chưa phải dịp thích hợp, sợ anh biết sẽ không vui nên đành cự tuyệt.
Ngày nghỉ cứ thế trôi qua.
Cảm thấy vòng đi vòng lại rất phiền toái, Tang Trĩ cũng chẳng có mấy đồ đạc nên cô không để Tang Diên tiễn. Trưa hôm mùng 7, hai người cùng ngồi xe buýt ra sân bay.
Làm thủ tục xong, đến phòng chờ máy bay để đợi.
Tang Trĩ không được ngủ trưa, hai mắt đã muốn díp lại, đành phải mở trò “Đào thoát” vừa mới tải hôm qua ra chơi. Cô không giỏi chơi game cho lắm, có khi phải mãi mới qua được một vòng.
Đoàn Gia Hứa ngồi bên cạnh xem cô chơi, thỉnh thoảng lại mách nước cho cô.
Có cửa phải nhờ anh mấy lần Tang Trĩ mới qua được. Được mấy vòng, cô đột nhiên bỏ điện thoại xuống, không hiểu sao lại bắt đầu khó chịu: “Không chơi nữa.”
Đoàn Gia Hứa thấy buồn cười: “Sao thế?”
“Anh từng chơi trò này rồi đúng không?” Tang Trĩ ném điện thoại sang chỗ anh, không vui nói: “Anh cũng kì lắm, sao em nhìn mãi không ra mà anh đã biết manh mối ở đâu rồi?”
Đoàn Gia Hứa cầm điện thoại của cô lên, vừa cười vừa nói: “Trò này công ty anh phát triển mà.”
“...”
Tang Trĩ không hiểu biết về lĩnh vực này lắm, nhưng ngay cả trò chơi anh từng làm cũng không biết thì cũng hơi chột dạ. Cô nhìn anh, im lặng cầm lại điện thoại: “Vậy anh đừng nói nữa nhá.”
Đoàn Gia Hứa nhếch lông mày, cũng không nói gì nữa.
Qua mấy phút, Đoàn Gia Hứa mở miệng, nhưng lần này không phải chuyện liên quan đến trò chơi. “Đúng rồi, hôm qua anh trai em gọi điện cho anh.”
Tang Trĩ giương mắt lên nhìn anh: “Anh ấy nói gì?”
“Nói mười chữ.” Đoàn Gia Hứa khoác tay lên cái ghế Tang Trĩ đang ngồi, gằn từng chữ: “Tôi đã hủy hoại một đời em gái mình rồi.”
“...”
“Rồi cúp mày luôn.”
Tang Trĩ không hiểu lắm: “Anh đừng để ý đến anh ấy.”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, cúi đầu xuống tiếp tục xem cô chơi game: “Trước kia em có hay chơi game không?”
“Không chơi.” Tang Trĩ nói, “Em không thích lắm.”
“Vậy người yêu qua mạng của em hồi đấy,” Đoàn Gia Hứa ra chiều suy nghĩ, “Sao mà quen được vậy?”
“...”
“Tầm tuổi đó của em, đoán chừng là.” Nói đến đây, Đoàn Gia Hứa quay sang nhìn cô, cười như không cười nói: “Đối tượng kết hôn trong trò chơi?”
Tang Trĩ cũng không nghĩ ra cách lý giải nào khác, chỉ có thể gật bừa.
Đoàn Gia Hứa: “Trò nào vậy?”
“...”
Anh kiên nhẫn như thế làm gì, như muốn tra tường tận nguồn cơn ấy?
Tang Trĩ miễn cưỡng nói bừa tên một trò mình từng chơi: “Là đảo mạo hiểm.”
Đoàn Gia Hứa: “Ồ.”
Im lặng.
Tang Trĩ tiếp tục chơi game trên điện thoại, chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng thông báo.
Đúng lúc đó, Đoàn Gia Hứa ngồi bên cạnh nói: “Ngày nào ——“
Tang Trĩ đứng lên, nhìn về phía anh: “Hả?”
Hàng lông mi dài cong vút của Đoàn Gia Hứa khẽ nâng lên, cặp mắt hoa đảo nhìn thẳng vào cô. Khóe môi hơi cong, từ trạng thái bình thường chuyển sang trạng thái lưu manh, nói: “...Kết hôn vậy?”
“...”
Mẹ Lê Bình thuận miệng hỏi thêm: “Con cũng uống à?”
Tang Trĩ dùng ngón tay để minh họa: “Một chút xíu thôi ạ.”
“Sau này đừng uống nữa đấy.” Lê Bình cau mày hỏi: “Lần này thì thôi không nói, cũng tại anh trai con. Nhưng nếu lần sau có mình con ở bên ngoại, không phải uống thì đừng có uống biết chưa. Con gái phải chú ý bản thân một chút.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người tiến vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, mẹ Lê Bình lại lên tiếng: “Chỉ Chỉ, lần trước mẹ gọi điện thoại cho con, hôm ấy có phải con bảo Đoàn Gia Hứa bị bệnh phải phẫu thuật không?”
Tang Trĩ ngơ ngác trong chốc lát mới nhớ ra: “À vâng đúng rồi. Sao vậy ạ? Chuyện cũng từ năm ngoái rồi.”
“Không có gì.” Tiếng mẹ Lê Bình rất nhẹ, “Mẹ hỏi vậy thôi.”
Thấy phản ứng của Lê Bình như vậy, Tang Trĩ thấy hơi bất an. Cô cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể gật gù tỏ vẻ bình tĩnh, “Vậy ạ.”
Trong không gian nhỏ hẹp của buồng thang máy, không khí như đang chùng xuống.
Mẹ Lê Bình nói chuyện với cô như bình thường, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì quá khác lạ: “Lúc ở Nghi Hà hai đứa hay gặp nhau lắm à?”
“Cũng thỉnh thoảng mới gặp thôi ạ.” Ngữ khí của Tang Trĩ rất bình tĩnh, “Có dịp thì ra ngoài ăn bữa cơm.”
“Sao trước kia không thấy thằng bé về Nam Vu chơi nhỉ?” Lê Bình hỏi: “Sao đợt này đột nhiên lại quay lại?”
Tang Trĩ cũng không dám nói bừa, qua loa đáp: “Không biết nữa. con cũng không hỏi anh ấy.”
“Con nữa đấy, anh trai uống rượu không đưa con về được mà không biết gọi điện về cho ba mẹ à!”, Lê Bình nói chậm lại, từ tốn dạy bảo: “Lại còn làm phiền người khác đưa con về, đám bạn đại học chẳng có mấy dịp được tụ tập đâu.”
Đúng lúc này thang máy đã lên tới nơi.
Tang Trĩ vừa đi theo mẹ ra ngoài vừa nói: “Khách sạn của anh ấy cũng ở gần đây nên tiện đường ạ.”
Lê Bình: “Ừm.”
Không hiểu vì sao Tang Trĩ cứ cảm thấy kì quái. Không khí kì dị này làm cô cảm thấy vô cùng áp lực, tim cô cũng vì thế mà đập bình bịch theo, thận trọng hỏi: “Sao vậy mẹ?”
“Không có gì.” Mẹ Lê Bình cười, cầm chìa khóa mở cửa, “Con mau đi tắm đi, người toàn mùi rượu.”
Vào đến trong nhà, Lê Bình lại đi vào bếp tiếp tục dọn dẹp.
Tang Trĩ muốn vào phụ giúp mẹ nhưng vừa vào đã bị đuổi ra ngoài, bảo cô tranh thủ đi tắm đi rồi còn ngủ sớm. Cô cũng tự thấy mình chẳng giúp được gì, đành trở về phòng đi tắm.
Nghĩ tới cuộc nói chuyện với mẹ ban nãy, Tang Trĩ lại không thể nào tập trung được. Luôn có cảm giác là mẹ đã phát hiện rồi, nhưng mà cũng không đúng, phản ứng của mẹ không giống như cô tưởng lắm.
Hay là mẹ cố tình giấu nhỉ?
Tang Trĩ thở hắt ra, trên ngực như có tảng đá đè nặng, nhẫn nhịn đến mức sắp phát điên. Cô do dự nghĩ hay nhân mấy ngày tới có nên uyển chuyển mở lời với mẹ chuyện của hai ngườikhông.
Tự thấy cũng không phải việc gì khó khăn lắm.
Tâm sự nặng nề, Tang Trĩ cũng không biết mình đã ngâm trong nhà tắm bao lâu. Đến lúc cô tăm xong, đèn ngoài phòng khách đã tắt, chỉ còn đèn nhà tắm vẫn đang mở.
Nương theo ánh sáng, Tang Trĩ ra ngoài phòng khách uống nước. Lúc đi ngang qua phòng ngủ của bố mẹ, cô loáng thoáng nghe thấy được hai người đang nói chuyện gì đó, nhưng không thể nghe rõ được.
Tang Trĩ trở về phòng.
Cô ngồi trên tấm thảm cạnh giường, với tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn. Nhìn thấy tin nhắn của Đoàn Gia Hứa, cô nhanh chóng mở ra trả lời: [Về nhà rồi, em vừa mới tắm xong.]
Nghĩ ngợi một lát Tang Trĩ chần chừ gõ tiếp: [Hình như mẹ em phát hiện ra chuyện chúng ta yêu đương rồi.]
Còn chưa kịp gửi đi, cửa phòng đã bị gõ.
Tang Trĩ khóa màn hình rồi ngẩng đầu lên, tiện thể lên giường ngồi: “Sao vậy ạ? Cứ vào đi ạ!”
Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra.
Là mẹ Lê Bình.
Bà đi tới, ngồi xuống mép giường, ra chiều đắn đo một hồi rồi rất nghiêm túc hỏi: “Chỉ Chỉ, mẹ hỏi con một vấn đề.”
Tang Trĩ bỏ điện thoại xuống: “Dạ?”
Lê Bình hỏi: “Người yêu con là Đoàn Gia Hứa đúng không?”
Tang Trĩ mấp máy môi, thần sắc lúng túng.
Hai người nhìn nhau một hồi, Tang Trĩ vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ!” Mẹ Lê Bình nói, “Mẹ còn không biết con đang nghĩ gì à? Tự nhiên lôi đống đồ cũ ra, cả ngày nhìn điện thoại cười, lại còn tự dưng muốn theo anh trai con ra ngoài ăn đồ nướng.”
“...”
“Bao lâu rồi?”
Tang Trĩ vô thức ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng đáp: “Chưa lâu ạ.”
“Thế nên nghỉ hè con mới không về?”
“Không phải ạ,” Tang Trĩ kiên trì giải thích, “Con nghe bạn cùng phòng nói hè muốn ở lại tìm chỗ thực tập, thấy cũng hợp lý nên làm theo, tiện thể thêm kinh nghiệm. Con khẳng định ngày nào cũng đi làm rồi lại về, không làm gì có lỗi cả.”
Nụ cười trên mặt Lê Bình dần thu lại, hỏi tiếp: “Lúc con nghỉ hè... vẫn ở ký túc xá đúng không?”
“...” Tang Trĩ cảm thấy khẩn trương, ấp úng nói, “Ký túc xá... vâng ạ! Anh con cũng biết mà... con không ở ngoài đâu. Lần trước lúc anh hai tới Nghi Hà cũng thấy rồi.”
“Không phải mẹ muốn can thiệp vào chuyện của con.” Lê Bình thở dài, “Mẹ chỉ hi vọng con có thể bảo vệ được bản thân. Dù sao trong chuyện tình cảm, con gái cũng dễ bị tổn thương, mà con còn nhỏ hơn cậu ta bao nhiêu tuổi như thế.”
“Tang Trĩ nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.”
“Hai đứa đến đâu rồi?”
“Không có...” Tang Trĩ xấu hổ nói không thành lời, “Không như thế đâu ạ...”
Lê Bình nhìn con gái chăm chú, muốn nói rồi lại thôi.
“Mẹ, không phải mẹ cũng từng gặp anh Gia Hứa rất nhiều lần rồi sao?” Tang Trĩ cố giúp Đoàn Gia Hứa nói mấy lời tốt đẹp, “Mẹ cũng biết mà, anh ấy không phải người xấu, đối xử với con cũng rất tốt, mẹ không cần lo lắng đâu.”
“Chỉ Chỉ.” Mẹ Lê Bình đưa tay lên xoa mái tóc cô, chân thành nói, “Mẹ đã đề cập đến chuyện này với ba con. Cả ba và mẹ đều có chung nhận định là không đồng tình chuyện hai đứa ở bên nhau.”
Câu nói của mẹ hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tang Trĩ, cô không tin vào tai mình ngẩng đầu lên nhìn mẹ, lo lắng hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Lê Bình: “Cậu ấy đã nói với con chuyện nhà cậu ấy chưa?”
Tang Trĩ gật đầu: “Sao ạ?”
“Lần trước mẹ cũng kể với con rồi, năm anh con học năm nhất, cậu ấy có tìm anh con để vay ba vạn. Anh con lấy đâu ra nhiều tiền như thế được, chỉ có thể nói với ba con. Nhưng dù sao đây cũng không phải một số tiền nhỏ, ba mẹ mới hỏi nguyên nhân.”
“...”
“Nên mới biết được chuyện trong nhà cậu ấy.” Mẹ Lê Bình nói, “Không phải mẹ coi thường gia cảnh nhà cậu ấy, mẹ đã gặp mấy lần rồi, cũng biết cậu ấy là một chàng trai tốt. Vì ba vạn lần đó, cậu ấy rất tốt với nhà chúng ta. Lần đến gia sư cho con, mẹ trả lương cho cậu ấy nhưng đến ngày cuối cùng cậu ấy để lại hết trên bàn trà.”
Tang Trĩ sửng sốt, nhất thời không biết nói gì.
“Lúc con còn nhỏ thân thiết với cậu ấy, mẹ cũng biết. Dù sao cũng là bạn thân của anh trai con, con có coi cậu ấy như anh trai mẹ cũng không có ý kiến gì.” Lê Bình thở dài, chậm rãi nói, “Nhưng nếu để trở thành bạn trai con, mẹ thực sự...”
Tang Trĩ luống cuống cắt ngang lời mẹ: “Mẹ không thể nghĩ như vậy được.’
“Tình hình hiện tại của cậu ấy mẹ không rõ lắm. Nhưng trước đó cũng có nghe nói, hiện tại ba cậu ấy đang sống đời thực vật đúng không?” Lê Bình nói tiếp: “Vả lại, gia đình người bị hại cũng thường xuyên tới làm phiền.”
Tang Trĩ thành thật trả lời: “Không có mà.”
“Con gặp rồi à?”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây mới đáp: “Chưa ạ.”
Thấy phản ứng của cô như vậy, bà cũng hiểu ra được. Bà hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Chỉ Chỉ, mẹ biết, trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện như thế không phải do cậu ấy, thằng bé này cũng rất đáng thương. Có thể con sẽ thấy mẹ hơi ích kỉ, nhưng mẹ không muốn con gái mẹ phải chịu khổ.”
“...” Cổ họng Tang Trĩ nghẹn lại, rất chân thành nói: “Con không thấy khổ sở gì cả. Anh ấy đối xử với con rất tốt, mà ở bên anh ấy con cũng cảm thấy rất vui vẻ.”
“Bây giờ con còn nhỏ, mà hai đứa mới qua lại không bao lâu.” Lê Bình nói, “Con vẫn đang học đại học còn cậu ấy đã đi làm được mấy năm rồi. Môi trường mà hai đứa tiếp xúc không giống nhau, bình thường khó tìm được tiếng nói chung, sẽ dễ nảy sinh khoảng cách.”
“Nhưng...”
“Chỉ Chỉ, mẹ cũng không muốn nói những lời làm con không vui.”
“...”
Lê Bình đứng lên, nói tiếp: “Mẹ không đồng ý, nhưng cũng sẽ không ngăn cản. Tự con cân nhắc lại đi, có lẽ bây giờ nói những điều này với con, con cũng nghe không lọt, dù sao vẫn đang trong giai đoạn nồng nàn.”
Tang Trĩ thấp giọng trả lời: “Con sẽ suy nghĩ ạ.”
“Mẹ cũng không cần con phải tìm một người giàu có.” Lê Bình nói, “Mẹ chỉ hi vọng, con sẽ tìm được người đối tốt với con, yêu thương con, và cũng là người thích hợp.”
Tang Trĩ chưa bao giờ ngờ được rằng ba mẹ sẽ phản đối.
Hai người luôn yêu chiều cô, dù là bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, hai người đều sẽ đồng ý. Từ chuyện đi học đại học ở Nghi Hà, cho tới chuyện nghỉ hè không về nhà.
Huống hồ, ba mẹ cũng biết Đoàn Gia Hứa.
Biết rõ gia cảnh nhà anh, càng biết anh là người thế nào.
Tang Trĩ không biết mẹ Lê Bình đang lo lắng điều gì. Chẳng lẽ là chuyện nhà anh và điều kiện kinh tế trước mắt sao?
Nhưng quả thật cô không cảm thấy đây là vấn đề đáng để bận tâm.
Tang Trĩ thấy hơi bực bội, đứng dậy tắt đèn. Cô chui vào trong chăn, cầm điện thoại bị cô ném sang một bên từ ban nãy, nhận được mấy tin nhắn liền của Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa: [Mai em có rảnh không?]
Mấy phút sau lại hỏi tiếp: [Ngủ rồi à?]
Cách mấy phút sau: [Chắc là ngủ mất rồi *icon khổ sở*]
Thấy cái icon anh gửi đến, Tâm trạng nặng nề của Tang Trĩ như vơi đi. Cô xóa hàng chữ ban nãy, vùi mình vào trong chăn, đeo tai nghe gọi cho anh.
Đoàn Gia Hứa nhận ngay lập tức: “Chưa ngủ à?”
Tang Trĩ ừm, phiền muộn suy nghĩ có nên nói chuyện ban nãy cho anh hay không.
Đoàn Gia Hứa cười khẽ: “Vừa này làm gì thế? Còn không thèm để ý đến người ta.”
“Nói chuyện với mẹ em.” Tiếng Tang Trĩ rất nhỏ, cứ như đang thì thầm bên tai anh, “Nên không cầm điện thoại.”
“Sắp đến giờ ngủ của em rồi à?” Đoàn Gia Hứa nói: “Anh thấy người trẻ tuổi bây giờ ham thức đêm lắm, sao có mỗi em sinh hoạt như ông già vậy?”
Tang Trĩ nhíu mày: “Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe.”
Đoàn Gia Hứa thuận theo đồng tình: “Đúng. Đúng.”
Nghĩ lại những lời mẹ nói, Tang Trĩ lại không tài nào tập trung được. Mấy lời anh nói cũng nghe câu được câu chăng, thỉnh thoảng mới phụ họa.
Cảm giác được điều đó, Đoàn Gia Hứa hỏi: “Em buồn ngủ rồi à?”
Tang Trĩ mới lấy lại tinh thần: “Dạ?”
“Buồn ngủ thì cúp máy nhé.” Đoàn Gia Hứa ôn hòa nói: “Mai anh lại tới tìm em.”
Đồng hồ sinh học của Tang Trĩ đã điểm, quả thực đã hơi buồn ngủ, vô thức nói: “Anh, em hỏi anh một chuyện.”
Đoàn Gia Hứa hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Sao thế?”
“Khi em còn bé,” Trùm chăn hơi lâu, Tang Trĩ thấy hơi ngộp thở mới chui ra khỏi chăn, “Lúc mới biết em ấy, sao anh tốt với em thế?”
Dường như Đoàn Gia Hứa không nhớ ra nổi: “Lúc đấy anh đối với em thế nào?”
“Tốt lắm luôn.” Tang Trĩ rất thật lòng, nói thầm: “Cả anh Tiền Phi và anh Tuấn Văn, công thêm cả anh trai em, cũng không tốt bằng anh.”
“Chắc là lúc đó em cũng tốt với anh lắm nhỉ?” Theo cơn buồn ngủ, giọng nói của anh càng thêm từ tính, nửa đùa nửa thật, “Cũng có thể do tính cách chúng ta tốt sẵn rồi.”
Nhớ tới chuyên anh không cần lương khi gia sư cho cô. Tang Trĩ trầm mặc mấy giây rồi mới dạ.
“Còn một chuyên,” Đoàn Gia Hứa hơi dừng lời, “Hình như chuyện này anh cũng nói với em rồi, lúc mẹ anh bị bệnh, ba mẹ em đã cho anh mượn ba vạn tệ.”
“...”
“Anh cảm thấy, ba mẹ em tốt thật đấy.” Có vẻ Đoàn Gia Hứa cũng không cảm thấy khó nói gì, còn hơi cười, “Cho nên mình cũng phải đối xử với em tốt một chút.”
Cuối cùng Tang Trĩ vẫn không thể nào nói ra được.
Không thể nói với Đoàn Gia Hứa chuyện ba mẹ không đồng ý hai người yêu đương.
Nhưng một đêm suy tư, Tang Trĩ cảm thấy kỳ thực đây cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần cô tích cực ca ngợi Đoàn Gia Hứa trước mặt mẹ là sẽ được thôi, lại tiện dịp khua môi múa mép với ba, là có thể sẽ giải quyết được.
Sáng hôm sau, Tang Vinh cũng có mấy lời với Tang Trĩ nhưng sau đó cũng không nhắc lại nữa. Thực ra thì mẹ Lê Bình cũng không quá ngăn cản, Tang Trĩ nói muốn ra ngoài, dù không biết có phải đi gặp Đoàn Gia Hứa không nhưng mẹ cũng không ngăn cản, chỉ như thường lệ nhắc nhở cô nhớ về sớm.
Tang Trĩ vẫn một mực chưa nói chuyện này với Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa cũng từng đề cập rằng muốn tới nhà cô thăm hỏi Tang Vinh và Lê Bình cho tốt. Nhưng ba mẹ như vậy, Tang Trĩ cảm thấy đây chưa phải dịp thích hợp, sợ anh biết sẽ không vui nên đành cự tuyệt.
Ngày nghỉ cứ thế trôi qua.
Cảm thấy vòng đi vòng lại rất phiền toái, Tang Trĩ cũng chẳng có mấy đồ đạc nên cô không để Tang Diên tiễn. Trưa hôm mùng 7, hai người cùng ngồi xe buýt ra sân bay.
Làm thủ tục xong, đến phòng chờ máy bay để đợi.
Tang Trĩ không được ngủ trưa, hai mắt đã muốn díp lại, đành phải mở trò “Đào thoát” vừa mới tải hôm qua ra chơi. Cô không giỏi chơi game cho lắm, có khi phải mãi mới qua được một vòng.
Đoàn Gia Hứa ngồi bên cạnh xem cô chơi, thỉnh thoảng lại mách nước cho cô.
Có cửa phải nhờ anh mấy lần Tang Trĩ mới qua được. Được mấy vòng, cô đột nhiên bỏ điện thoại xuống, không hiểu sao lại bắt đầu khó chịu: “Không chơi nữa.”
Đoàn Gia Hứa thấy buồn cười: “Sao thế?”
“Anh từng chơi trò này rồi đúng không?” Tang Trĩ ném điện thoại sang chỗ anh, không vui nói: “Anh cũng kì lắm, sao em nhìn mãi không ra mà anh đã biết manh mối ở đâu rồi?”
Đoàn Gia Hứa cầm điện thoại của cô lên, vừa cười vừa nói: “Trò này công ty anh phát triển mà.”
“...”
Tang Trĩ không hiểu biết về lĩnh vực này lắm, nhưng ngay cả trò chơi anh từng làm cũng không biết thì cũng hơi chột dạ. Cô nhìn anh, im lặng cầm lại điện thoại: “Vậy anh đừng nói nữa nhá.”
Đoàn Gia Hứa nhếch lông mày, cũng không nói gì nữa.
Qua mấy phút, Đoàn Gia Hứa mở miệng, nhưng lần này không phải chuyện liên quan đến trò chơi. “Đúng rồi, hôm qua anh trai em gọi điện cho anh.”
Tang Trĩ giương mắt lên nhìn anh: “Anh ấy nói gì?”
“Nói mười chữ.” Đoàn Gia Hứa khoác tay lên cái ghế Tang Trĩ đang ngồi, gằn từng chữ: “Tôi đã hủy hoại một đời em gái mình rồi.”
“...”
“Rồi cúp mày luôn.”
Tang Trĩ không hiểu lắm: “Anh đừng để ý đến anh ấy.”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, cúi đầu xuống tiếp tục xem cô chơi game: “Trước kia em có hay chơi game không?”
“Không chơi.” Tang Trĩ nói, “Em không thích lắm.”
“Vậy người yêu qua mạng của em hồi đấy,” Đoàn Gia Hứa ra chiều suy nghĩ, “Sao mà quen được vậy?”
“...”
“Tầm tuổi đó của em, đoán chừng là.” Nói đến đây, Đoàn Gia Hứa quay sang nhìn cô, cười như không cười nói: “Đối tượng kết hôn trong trò chơi?”
Tang Trĩ cũng không nghĩ ra cách lý giải nào khác, chỉ có thể gật bừa.
Đoàn Gia Hứa: “Trò nào vậy?”
“...”
Anh kiên nhẫn như thế làm gì, như muốn tra tường tận nguồn cơn ấy?
Tang Trĩ miễn cưỡng nói bừa tên một trò mình từng chơi: “Là đảo mạo hiểm.”
Đoàn Gia Hứa: “Ồ.”
Im lặng.
Tang Trĩ tiếp tục chơi game trên điện thoại, chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng thông báo.
Đúng lúc đó, Đoàn Gia Hứa ngồi bên cạnh nói: “Ngày nào ——“
Tang Trĩ đứng lên, nhìn về phía anh: “Hả?”
Hàng lông mi dài cong vút của Đoàn Gia Hứa khẽ nâng lên, cặp mắt hoa đảo nhìn thẳng vào cô. Khóe môi hơi cong, từ trạng thái bình thường chuyển sang trạng thái lưu manh, nói: “...Kết hôn vậy?”
“...”
Tác giả :
Trúc Dĩ