Vụng Trộm Không Thể Giấu
Chương 59 Tiểu ác bá tang trĩ
“Rõ ràng là anh...” Tang Trĩ im lặng, hít một hơi, đứng lên, “Em đang ngồi yên lành, tự nhiên anh áp mặt lại gần làm gì?”
Đoàn Gia Hứa rũ mắt xuống, nắm lấy tay cô, cười nói: “Cố tình.”
Lòng bàn tay anh nóng hổi, lực cầm không nặng, không nhẹ, đôi khi sẽ không tự chủ bóp bóp đầu ngón tay cô. Tang Trĩ nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa kéo cô ra khỏi quán coffee: “Muốn nhân cơ hội này để em hôn anh một cái.”
Tang Trĩ nhấp môi dưới, trầm giọng nga một tiếng.
“Chờ bao nhiêu lâu rồi?” Đoàn Gia Hứa cúi đầu, nhìn xuống Tang Trĩ, thuận miệng nói: “Đã uống hẳn một cốc coffee to như vậy, chắc cũng đến sớm rồi đúng không?”
“Không lâu, em mải chơi điện tử quên cả thời gian.” Tang Trĩ nói, “Sao anh biết em ngồi đây?”
Đoàn Gia Hứa chỉ vào cửa kính của quán coffee: “Anh nhìn thấy em. Lần sau nếu tới rồi thì cứ trực tiếp lên văn phòng tìm anh, hoặc trực tiếp gọi anh xuống cũng được.”
Tang Trĩ gật đầu.
Hai người đến cửa hàng thịt nướng, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống.
Đoàn Gia Hứa cầm khăn nóng xoa xoa tay, sau đó lấy bình nước rót cho Tang Trĩ: “Còn phải thi một môn nữa đúng không? Bao giờ em thi?”
Tang Trĩ: “Thứ năm ạ.”
“Ba ngày nữa?”
“Vâng.” Tang Trĩ đưa tay dụi dụi mắt, “Cho nên em định buổi chiều về ký túc xá ngủ bù, mấy hôm nay thức đêm liên tục, em sắp sập nguồn rồi.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Vậy mà vừa rồi còn uống cốc coffee lớn như thế?”
Tang Trĩ nghiêm trang nói: “Thì vì muốn ngủ nên em mới uống coffee đó, em cứ uống coffee vào sẽ buồn ngủ.”
“Sao thể chất em kì quặc thế,” Đoàn Gia Hứa buồn cười nói, “Mấy ngày nữa còn phải thức đêm không?”
“Không cần.” Tang Trĩ nói. “Còn ba ngày nữa mới thi, em vẫn đủ thời gian ôn.”
“Vừa rồi phỏng vấn thế nào?”
“Khá ổn, em có cảm giác có thể được nhận. Công ty kia hình như đang rất cần người.” Tang Trĩ gãi đầu một cái, đột nhiên hỏi, “Gia Hứa, anh hai em có liên lạc với anh không?”
Nghe cô nói vậy. Đoàn Gia Hứa kiểm tra điện thoại: “Không. Sao thế?”
“…”
Lần cãi nhau này xem ra có chút nghiêm trọng.
Nhưng nghĩ đến ai đó thậm chí còn từ chối nhận tin nhắn của cô, Tang Trĩ lên cơn cáu bẳn, không muốn nói tốt cho Tang Diên, bực mình uống một hớp trà, mặt không biểu cảm đáp: “Cãi nhau.”
“Nhưng mà tại sao?”
“Anh ấy không đồng ý cho em ở lại trường kì nghỉ hè, sau đó còn nói…” Tang Trĩ không nói hết câu, do dự một chút bèn hỏi dò, “Đúng rồi, anh có nói với anh trai em về quan hệ của chúng ta không?”
“Không.” Đoàn Gia Hứa thản nhiên trả lời: “Vốn dự định hè em về Nam Vu, anh cũng xin công ty cho nghỉ phép mấy ngày đến nhà em, thuận tiện nói chuyện này với Tang DIên.”
“Vậy giờ tính sao?”
“Giờ chỉ còn kì nghỉ Quốc khánh, đến lúc đó hai chúng ta cùng về Nam Vu thưa chuyện, được khổng? Đủ thành thật chưa?” Đoàn Gia Hứa cười, “Tự dẫn xác đến cửa cho cậu ta tẩn một trận.”
“…” Tang Trĩ không có khí lực nói, “Chắc không đến nỗi đó đâu.”
“Không sao đâu.” Đoàn Gia Hứ không mấy để ý đến vấn đề này, cặp mắt hoa đào cong cong, tâm trạng anh cực kì tốt, “Anh rất vui lòng chịu trận đòn này.”
Ăn cơm trưa xong, hai người đi dạo một vòng quanh đó để tiêu thực. Sau đó Tang Trĩ bắt tàu điện về trường học. Lúc về đến kí túc xá đã là 2h chiều.
Trong phòng chỉ có một mình Ninh Vi.
Tang TRĩ nhìn giường của Uông Nhược Lan và Ngu Tâm đã được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ thì hỏi: “Hai thanh niên kia về rồi à?”
“Ừm.” Ninh Vi cũng đang thu xếp đồ đạc, “Hai đứa nó thi xong hết rồi, vừa thu thập xong hành lý, cũng mới rời đi thôi. Ngu Tâm thì về nhà, Uông Nhược Lan thì hình như đi du lịch với bạn trai.”
Cả phòng còn mỗi Tang Trĩ còn môn thi.
“Bạn trai mình thuê phòng bên ngoài.” Ninh Vi nói, “Mình đi qua ở với anh ấy nên hè này mình không ở ký túc xá.”
Tang Trĩ a một tiếng, có chút buồn: “Mình còn tưởng có người bầu bạn qua mùa hè cô độc này chứ.”
“Cậu có thể tìm Đoàn ca ca của cậu nha.” Ninh Vi ngẩng đầu nhìn cô, cười híp mắt, “ Lại nói, tư vị mới yêu thế nào? Không đúng, cùng crush thầm thương trộm nhớ bấy lâu ở cùng nhau, cảm giác thế nào?”
“Cũng khá vui.” Tang Trĩ suy tư, do dự nói, “Mình cảm thấy không có gì khác biệt.”
“Ừm?”
“Thì vẫn như trước đây thôi, vẫn đến những nơi cả hai thường hay đến, không có gì khác biệt cả… Ngoại trừ hôm đó.” Tang Trĩ đột nhiên nâng tay chạm vào môi, “Ngoại trừ điều đó, thì hình như không có gì khác biệt.”
“Nhìn biểu hiện này,” Ninh Vi kinh ngạc, cực kì ngạc nhiên nói: “Hai người đã hôn rồi?”
“…”
“Hôm đó đã hôn nhau?” Ninh Vi hưng phấn hẳn lên. “Chắc canh là Đoàn ca ca chủ động a? Chính là thế, tuổi tác lớn có khác.”
“Nhưng mình cảm thấy phản ứng có vẻ không đúng lắm,” Tang Trĩ nhỏ giọng thì thầm. “Mình hỏi cậu, khi cậu ở cùng người yêu, khi hai người có những cử chỉ tương đối thân mật, cậu có khẩn trương không?”
“Hồi đầu thì có,” Ninh Vi nói, “Nhưng mình cảm thấy so với mình, anh ấy còn khẩn trương hơn ấy, người yêu mình ấy à, là kiểu con trai tương đối hay thẹn thùng, yêu nhau một tháng đến tay mình còn không dám nắm. Haizzz làm mình trong lòng mình muốn gào thét ấy chứ.”
“…”
“A, nghĩ lại, mình cảm thấy bản thân khẩn trương như thế, hoàn toàn là bởi vì anh ấy truyền sang.” Ninh Vi liếc mắt, “Nhưng giờ hai đứa thoải mái hơn nhiều rồi, tên ấy ấy à trước mặt mình thả rắm, còn dám mặt giày vu vạ cho mình ấy chứ.”
Tang Trĩ cười ra tiếng: “Cái gì vậy???”
Ninh Vi quay trở lại chủ đề: “Thế là hiện tại cậu hay bị lúng túng, ngượng ngùng trước mặt anh ấy chứ gì?”
“Ừ.” Tang Trĩ có chút buồn rầu, “Sau đó tựa hồ như anh ấy có vẻ không vui… Mình sợ anh ấy hiểu lầm, với mình, biểu hiện như vậy chính là rất thích, rất thích anh ấy nên mới lúng túng.”
“A? Chắc là anh ấy sẽ không hiểu lầm đâu.”
“Nhưng mình không nói thẳng cho anh biết,” Tang Trĩ nói, “mình cảm thấy nếu không nói thẳng tanh anh ấy sẽ không biết mất.”
“Thế à?” Ninh Vi trừng mắt, “Cứ thoải mái với nhau đi, không cần cẩn thận từng li từng tí như thế, làm chuyện gì cũng phải giải thích này nọ không phải thời gian sau này sẽ rất mệt mỏi hay sao?”
“…”
“Có phải cậu từ trước đã có thói quen khẩn trương trước mặt anh ta, do trước đây luôn nơm nớp bị anh ấy phát hiện tình cảm? Nhưng giờ khác rồi, hiện tại hai cậu đã ở bên nhau, cậu chỉ cần biểu hiện ra rằng cậu thích anh ấy, anh ấy sẽ hiểu thôi.” NInh Vi nói, “Mình chỉ có thể khuyên cậu như vậy, chính là vì mình nghĩ da mặt cậu cũng không phải mỏng chỉ là do tâm lý đơn phương lâu năm biến thành thế này thôi.”
Tang Trĩ không nhịn được nói: “Cậu đây là đang khen mình, hay đang sỉ vả mình vậy?”
“Chỉ là muốn tiểu Tang Tang của chúng ta yêu đương vui vẻ, thoải mái một chút. Nếu mình là cậu, chắc canh ngày nào cũng quấn lấy anh ta đòi anh ta ôm, hôn, yêu chiều.” Ninh Vi kéo vali, lau mồ hôi trán, “Thích ai đó, chỉ dựa vào việc cậu nói cậu yêu họ là hoàn toàn vô dụng. CŨng đâu thể, anh ta hôn cậu một cái, cậu liền bực mình không vui, sau đó lại chạy đến bảo anh ta, cậu thật sự rất thích anh ta, thế có giống vừa đánh vừa xoa không?”
Tang Trĩ trầm mặc một hồi rồi nhẹ gật đầu.
“Với lại, không phải cậu nói anh ta coi cậu như một cô em gái mà nuông chiều sao? Thêm nữa hai người cách nhau nhiều tuổi như vậy, khẳng định anh ấy luôn hết sức chiều theo ý cậu. Nếu cậu cảm thấy tình cảm phát triển quá nhanh, cảm thấy không thích, có khả năng anh ấy cũng sẽ vì thế mà không miễn cưỡng.” Ninh Vi nói, “Mình nói cái này hoàn toàn là từ kinh nghiệm xương máu của bản thân, người yêu mình ấy, lúc đầu cực kì dễ thẹn thùng, nhiều lúc khiến mình cảm thấy, mình đùa chơi với anh lại giống mình là cầm thú trêu ghẹo tiểu bạch thỏ.”
“…”
“Không cần để ý quá nhiều, các cậu có thời gian mà.” Ninh Vi đi qua xoa đầu Tang TRĩ: “Biết đâu anh ấy chính là người nắm tay cậu cả đời.”
Tang Trĩ sửng sốt: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Ninh Vi cười nói, “Cậu muốn thế nào thì cứ làm thế đó, anh ta có thể nhẫn nhịn thì nên nhẫn nhịn, không thể nhịn được thì liền cãi nhau một trận. Không lẽ cậu định cẩn thận từng li từng tí như thế cả đời.”
Sau khi Ninh Vi đi, Tang Trĩ thay một bộ quần áo khác, nằm lên giường. Phòng ngủ nhỏ hẹp, lại yên tĩnh nên tiếng điều hòa nghe càng rõ ràng.
Cô gôm gối, chăm chú suy nghĩ những lời Ninh Vi vừa nói.
Cũng không sai.
Tang Diên luôn nói cô là tên tiểu quỷ mặt dày, giáo đâm không thủng, tại sao cứ gặp phải Đoàn Gia Hứa da mặt thành đồng vách sắt của cô lại biến thành tờ giấy mỏng, vò nhẹ liền nát thế này.
Nhưng cái này thật sự phải so sánh lại. Da mặt cô quả thật dày hơn Tang Diên nhưng không ăn thua gì so với da mặt của Đoàn Gia Hứa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tang Trĩ vô thức liên tưởng đến bất phương trình biểu hiện độ dày da mặt của ba người ____ ĐOÀN GIA HỨA >> TANG TRĨ >> TANG DIÊN.
“…”
Đúng là căn bản không sao so sánh được.
Hôm nay khi vô tình chạm vào mặt anh, cô đúng là cảm thấy có chút lúng túng không biết nên làm thế nào. Nhưng giờ nghĩ lại, đại khái lúc đó cô có thể nói thẳng một câu: “Em muốn hôn anh đấy, thì sao nào?”
Đúng chính là khí thế đó.
Về sau cứ như vậy mà triển khai.
Yêu đương thôi mà.
Không phải chỉ là hành động thân mật giữa hai người yêu nhau thôi à.
Có gì mà phải khẩn trương.
Cô từ bé đã đánh nhau với lũ con trai mà lớn lên, đánh đấm gãy răng mà không rơi một giọt nước mắt, một tiểu Tang ác bá trời không sợ, đất không sợ, ngay cả Tang Diên cũng phải nhường nhịn cô ba phần. Đúng chính là cái khí khái chặt đinh, chém sắt này.
Chẳng phải chỉ là yêu nhau thôi sao, chỉ là thơm nhau thôi sao… có gì mà phải sợ.
Tang Trĩ càng nghĩ tinh thần chiến đấu càng nâng cao cho đến khi cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tán, cô ngồi dậy, lấy điện thoại, mở cửa sổ chat với Đoàn Gia Hứa, hung hăng nhắn: [Đoàn Gia Hứa.]
Qua mấy phút Đoàn Gia Hứa mới nhắn lại: [Sao thế?]
Tang Trĩ: [Anh có muốn chơi trò trốn khỏi mật thất không?]
Đoàn Gia Hứa: [Sao bỗng nhiên có tinh thần vậy.]
Tang Trĩ: [Sao tự nhiên nghĩ đến trò này?]
Tang Trĩ: [Gần trường mới mở, có rất nhiều chủ đề hay.]
Đoàn Gia Hứa: [Okie.]
Đoàn Gia Hứa: [Không phải em bảo muốn ngủ bù à? Cứ nghỉ đi, khi nào anh đến dưới kí túc xá sẽ gọi em.]
Sau khi quyết định xong, tâm tình Tang Trĩ cũng buông lỏng hơn, có lẽ do bỏ xuống một vướng mắc nên trong lòng thoải mái liền đi vào giấc ngủ nhanh chóng.
Giấc ngủ này ngủ thật sâu thật ngon.
Khi Đoàn Gia Hứa gọi điện thoại cho cô, Tang Trĩ mới giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhận điện, đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng của Đoàn Gia Hứa: “Vẫn đang ngủ?”
Cô nhất thời không phản ứng kịp, trì độn nói: “Anh gọi điện đến đánh thức em, có phải chỉ vì muốn hỏi em còn đang ngủ hay không?”
“…” Đoàn Gia Hứa bật cười: “Nói gì thế.”
Trầm mặc một lát.
Tang Trĩ dần dần tỉnh táo lại: “A.”
“Đã nhớ ra chưa?”
“Anh đang ở dưới cổng kí túc xá à?”
“Ừm.”
Lại trầm mặc.
Tang TRĩ ngồi dậy, nhịn không được chỉ trích: “Tại sao anh không gọi em sớm một chút.”
“Không vội.” Đoàn Gia Hứa lười biếng nói: “Giờ em xuống giường rửa mặt, thay quần áo, đi giày là có thể đi được rồi.”
“…” Tang Trĩ xốc chăn lên, bò xuống giường: “Thế anh chờ em mấy phút, em cúp máy đây.”
Cô chạy cực nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, sau đó thay quần áo, trang điểm đơn giản, buộc gọn tóc lại. Nhanh chóng cầm lấy túi xách, bỏ điện thoại và chìa khóa vào, sau đó chạy cật lực xuống lầu.
Thu thập đơn giản như vậy cũng mất gần 20p.
Sợ Đoàn Gia Hứa chờ lâu, Tang Trĩ chạy hai bậc một trên cầu thang. Vừa ra khỏi cửa kí túc nhà, liền nhìn thấy bóng dáng tiêu sái của Đoàn Gia Hứa. Anh đang đứng dưới tán cây chờ cô. Cô bước nhanh hơn, nhảy chân sáo đến trước mặt anh.
Nghe thấy tiếng chạy, Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu. Do quá gấp, cô không kịp dừng lại, đâm sầm vào lồng ngực anh.
Anh vô thức lùi lại một bước, sợ cô ngã, lập tức đưa tay giữ lưng cô. Biểu hiện của Đoàn Gia Hứa có chút sững sờ, không tự chủ được bật cười: “Hôm nay có vẻ rất vui vẻ nha?”
Tang Trĩ ngửa đầu nhìn anh, cũng không tránh ra, đôi mắt cong cong: “Ừ.”
Đuôi lông mày Đòan Gia Hứa giương lên.
Tang Trĩ nhìn anh mấy giây, mới lùi lại, lấy điện thoại ra, nháy mắt nói: “Em tưởng rằng anh sẽ nói em lề mề gì mà lâu như thế?”
“Không lâu.” Đoàn Gia Hứa nhắc nhở, “Lần sau đừng chạy vội như vậy, dễ ngã.”
Tang Trĩ gật đầu: “Em đã đặt vé rồi, hẹn với ông chủ 8h đến, nhưng em tính hai đứa còn đi ăn uống nữa nên đã hẹn lại dời lịch đến 9h. Giờ mình đi ăn uống là vừa.”
Đoàn Gia Hứa nắm tay cô, tháng nghiêng đầu: “Được.”
Qua một lúc. Tang Trĩ bỗng nhiên gọi anh: “Đoàn Gia Hứa.”
“Sao thế?”
“Không có gì?” Tang Trĩ đổi thành giọng điệu thương lượng. mặc cả: “Về sau em cứ gọi anh như vậy được không?”
“Ừm, muốn gọi thế nào cũng được.” Đoàn Gia Hứa có thói quen vuốt vuốt đầu ngón tay cô, giống như đang chơi đồ chơi, giọng nói tràn ngập ý cười, “Anh còn đang chờ xem đến bao giờ em mới chịu đổi lại xưng hô ấy chứ.”
“Cảm thấy thay đổi cách gọi,” Tang Trĩ suy nghĩ, “không phải gọi thêm đuôi ca ca vào đằng sau nữa, đỡ giống trẻ con trong nhà nói yêu thương người lớn trong gia đình hơn ấy nhỉ.”
“…”
“Mà cũng tại anh nhìn em trưởng thành, lại luôn muốn quản thúc em,” Tang Trĩ nói, “nên cảm giác đó lại càng giống.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Anh khi nào thì quản thúc em chứ?”
Tang Trĩ: “Anh không cảm thấy thế à? Trước đây em cứ thắc mắc, anh thích trẻ con như thế sao không sớm lập gia đình, sinh một đứa đi.”
Đoàn Gia Hứa ngược lại chỉ cười: “Được rồi, chờ em tốt nghiệp đã rồi mình nói tiếp vấn đề này.”
“…” Anh nói xong, Tang Trĩ bỗng nhận thức một chuyện, nhỏ giọng nói: “Chờ đến khi em tốt nghiệp đại học, anh cũng đã 30 tuổi rồi.”
Vốn tưởng cô sẽ lại buồn bực, thấy cô bình tĩnh nói ra chuyện này như thế, Đoàn Gia Hứa lại có chút bất ngờ.
“Hử?”
Tang Trĩ bổ sung thêm: “Già mới có con.”
“Ai nói với em thế?” Đoàn Gia Hứa vừa tức giận vừa buồn cười: “Năm mươi tuổi mới coi là già nhé.”
Hai người ăn ở gần đó. Sau đó Tang Trĩ dẫn anh đến chỗ chơi đào thoát khỏi mật thất.
Hai người đến tìm ông chủ, nghe hướng dẫn, nhận phòng chơi. Xong xuôi ông chủ phát cho hai người thẻ tên để đeo vào cổ.
Tang Trĩ nhìn tên ghi trên thẻ học sinh, lại nhìn thẻ của Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ cười thành tiếng: “Tên của anh là Tiểu Hồng, năm hai lớp 1, là học sinh tiểu học.”
Đoàn Gia Hứa cười, đi theo cô, ngoan ngoãn đáp lại.
Tang Trĩ gọi: “Tiểu Hồng.”
Đoàn Gia Hứa tốt tính, vui vẻ thưa: “Đến ngay đây.”
Ông chủ: “…”
Giới trẻ bây giờ yêu đương thật sến súa.
Ông chủ quán đưa họ đến một phòng, chỉ dẫn sơ qua các vị trí họ không được phép động và chỗ được phép động, và các quy tắc của trò chơi. Bên trong là một phòng được bày trí theo kiểu phòng học, trên bảng đen viết một vài dãy số, trên bục giảng cũng đặt một số đồ vật.
Bên cạnh có một cái bàn trưng bày tài liệu, bên trên còn có ghi chép học sinh tốt nghiệp các năm.
Tang Trĩ lấy được một cái hộp ở trong ngăn kéo bàn, là một hộp khóa. Cô nhìn lên trên bảng, có một đề toán, suy đoán nói: “Giải bài toán trên bảng có phải sẽ mở được mật mã của cái hộp này?”
Đoàn Gia Hứa nhìn quanh, tiếp lấy cái hộp, thử một dãy mật mã rất nhanh cái hộp đã được mở. Bên trong có hai cái đèn pin.
Tang Trĩ thắc mắc: “Cái này dùng để làm gì?”
Đoàn Gia Hứa gợi ý: “Chắc là khi tắt đèn phòng, dòng gợi ý viết bằng dạ quang hoặc chất liệu gì đó khi soi đèn này vào mới có thể nhìn rõ.”
“Ồ.” Tang Trĩ cảm thấy mình đúng là không có đầu óc, chiếu theo ý tưởng của anh, bèn chạy đến tắt đèn, “Chiếu vào kia?”
Đoàn Gia đưa một cái đèn cho cô: “Mình cứ chiếu xung quanh phòng một cái.”
Đây là một căn phòng kín, tắt đèn rồi thì xung quanh tối đen như mực, không có lấy một tia ánh sáng. Tang Trĩ mở đèn pin lên, tùy ý chiếu lên nền nhà và xung quanh tường.
Đã 10p trôi qua mà chưa tìm thêm được đầu mối gì.
Tang Trĩ dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, chiếu ánh đèn xuống dưới, cô chú ý thấy một dòng chữ phát sáng ở dưới chân bàn. Cô hơi nghi ngờ, chăm chú nhìn thêm mấy giây, mới cao hứng gọi Đoàn Gia Hứa: “Ở đây có gợi ý này anh.”
Đoàn Gia Hứa đang tìm kiếm trên bục giảng. Nghe cô nói vậy, anh lại gần nhìn, cũng ngồi xổm xuống, khoảng cách hai người rất gần nhau.
Xung quanh tối om, không gian chật hẹp, như cố tình khiến bầu không khí này càng thêm mập mờ. Lời nói bình thường của anh thôi trong hoàn cảnh này cũng như đang dí sát vào tai cô mà thầm thì. Tang Trĩ vô thức nhìn về phía anh, đèn pin vì thế cũng nâng lên, soi sáng nửa khuôn mặt đẹp của Đoàn Gia Hứa. Dưới ánh sáng mờ ảo, có thể thấy sống mũi cao thẳng, cùng đôi môi thoáng mỉm cười.
Cô nhớ đến câu nói của Ninh Vi, “Muốn thế nào thì cứ làm thế ấy.” đột nhiên buông đèn pin xuống, đứng lên.
Đoàn Gia Hứa đi theo: “Em đi tìm gợi ý khác à?”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: “Sợ anh cảm thấy lúng túng, em nhắc nhở anh một chuyện.”
Không gian như đông cứng lại.
Rất nhanh, Tang Trĩ thình lình nói một câu: “Em định tiếp tục cái hôn kia.”
Biểu lộ trên mặt Đoàn Gia Hứa bỗng chốc ngừng lại, lập tức quay ra nhìn cô.
“Em đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“…”
Đoàn Gia Hứa rũ mắt xuống, nắm lấy tay cô, cười nói: “Cố tình.”
Lòng bàn tay anh nóng hổi, lực cầm không nặng, không nhẹ, đôi khi sẽ không tự chủ bóp bóp đầu ngón tay cô. Tang Trĩ nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa kéo cô ra khỏi quán coffee: “Muốn nhân cơ hội này để em hôn anh một cái.”
Tang Trĩ nhấp môi dưới, trầm giọng nga một tiếng.
“Chờ bao nhiêu lâu rồi?” Đoàn Gia Hứa cúi đầu, nhìn xuống Tang Trĩ, thuận miệng nói: “Đã uống hẳn một cốc coffee to như vậy, chắc cũng đến sớm rồi đúng không?”
“Không lâu, em mải chơi điện tử quên cả thời gian.” Tang Trĩ nói, “Sao anh biết em ngồi đây?”
Đoàn Gia Hứa chỉ vào cửa kính của quán coffee: “Anh nhìn thấy em. Lần sau nếu tới rồi thì cứ trực tiếp lên văn phòng tìm anh, hoặc trực tiếp gọi anh xuống cũng được.”
Tang Trĩ gật đầu.
Hai người đến cửa hàng thịt nướng, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống.
Đoàn Gia Hứa cầm khăn nóng xoa xoa tay, sau đó lấy bình nước rót cho Tang Trĩ: “Còn phải thi một môn nữa đúng không? Bao giờ em thi?”
Tang Trĩ: “Thứ năm ạ.”
“Ba ngày nữa?”
“Vâng.” Tang Trĩ đưa tay dụi dụi mắt, “Cho nên em định buổi chiều về ký túc xá ngủ bù, mấy hôm nay thức đêm liên tục, em sắp sập nguồn rồi.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Vậy mà vừa rồi còn uống cốc coffee lớn như thế?”
Tang Trĩ nghiêm trang nói: “Thì vì muốn ngủ nên em mới uống coffee đó, em cứ uống coffee vào sẽ buồn ngủ.”
“Sao thể chất em kì quặc thế,” Đoàn Gia Hứa buồn cười nói, “Mấy ngày nữa còn phải thức đêm không?”
“Không cần.” Tang Trĩ nói. “Còn ba ngày nữa mới thi, em vẫn đủ thời gian ôn.”
“Vừa rồi phỏng vấn thế nào?”
“Khá ổn, em có cảm giác có thể được nhận. Công ty kia hình như đang rất cần người.” Tang Trĩ gãi đầu một cái, đột nhiên hỏi, “Gia Hứa, anh hai em có liên lạc với anh không?”
Nghe cô nói vậy. Đoàn Gia Hứa kiểm tra điện thoại: “Không. Sao thế?”
“…”
Lần cãi nhau này xem ra có chút nghiêm trọng.
Nhưng nghĩ đến ai đó thậm chí còn từ chối nhận tin nhắn của cô, Tang Trĩ lên cơn cáu bẳn, không muốn nói tốt cho Tang Diên, bực mình uống một hớp trà, mặt không biểu cảm đáp: “Cãi nhau.”
“Nhưng mà tại sao?”
“Anh ấy không đồng ý cho em ở lại trường kì nghỉ hè, sau đó còn nói…” Tang Trĩ không nói hết câu, do dự một chút bèn hỏi dò, “Đúng rồi, anh có nói với anh trai em về quan hệ của chúng ta không?”
“Không.” Đoàn Gia Hứa thản nhiên trả lời: “Vốn dự định hè em về Nam Vu, anh cũng xin công ty cho nghỉ phép mấy ngày đến nhà em, thuận tiện nói chuyện này với Tang DIên.”
“Vậy giờ tính sao?”
“Giờ chỉ còn kì nghỉ Quốc khánh, đến lúc đó hai chúng ta cùng về Nam Vu thưa chuyện, được khổng? Đủ thành thật chưa?” Đoàn Gia Hứa cười, “Tự dẫn xác đến cửa cho cậu ta tẩn một trận.”
“…” Tang Trĩ không có khí lực nói, “Chắc không đến nỗi đó đâu.”
“Không sao đâu.” Đoàn Gia Hứ không mấy để ý đến vấn đề này, cặp mắt hoa đào cong cong, tâm trạng anh cực kì tốt, “Anh rất vui lòng chịu trận đòn này.”
Ăn cơm trưa xong, hai người đi dạo một vòng quanh đó để tiêu thực. Sau đó Tang Trĩ bắt tàu điện về trường học. Lúc về đến kí túc xá đã là 2h chiều.
Trong phòng chỉ có một mình Ninh Vi.
Tang TRĩ nhìn giường của Uông Nhược Lan và Ngu Tâm đã được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ thì hỏi: “Hai thanh niên kia về rồi à?”
“Ừm.” Ninh Vi cũng đang thu xếp đồ đạc, “Hai đứa nó thi xong hết rồi, vừa thu thập xong hành lý, cũng mới rời đi thôi. Ngu Tâm thì về nhà, Uông Nhược Lan thì hình như đi du lịch với bạn trai.”
Cả phòng còn mỗi Tang Trĩ còn môn thi.
“Bạn trai mình thuê phòng bên ngoài.” Ninh Vi nói, “Mình đi qua ở với anh ấy nên hè này mình không ở ký túc xá.”
Tang Trĩ a một tiếng, có chút buồn: “Mình còn tưởng có người bầu bạn qua mùa hè cô độc này chứ.”
“Cậu có thể tìm Đoàn ca ca của cậu nha.” Ninh Vi ngẩng đầu nhìn cô, cười híp mắt, “ Lại nói, tư vị mới yêu thế nào? Không đúng, cùng crush thầm thương trộm nhớ bấy lâu ở cùng nhau, cảm giác thế nào?”
“Cũng khá vui.” Tang Trĩ suy tư, do dự nói, “Mình cảm thấy không có gì khác biệt.”
“Ừm?”
“Thì vẫn như trước đây thôi, vẫn đến những nơi cả hai thường hay đến, không có gì khác biệt cả… Ngoại trừ hôm đó.” Tang Trĩ đột nhiên nâng tay chạm vào môi, “Ngoại trừ điều đó, thì hình như không có gì khác biệt.”
“Nhìn biểu hiện này,” Ninh Vi kinh ngạc, cực kì ngạc nhiên nói: “Hai người đã hôn rồi?”
“…”
“Hôm đó đã hôn nhau?” Ninh Vi hưng phấn hẳn lên. “Chắc canh là Đoàn ca ca chủ động a? Chính là thế, tuổi tác lớn có khác.”
“Nhưng mình cảm thấy phản ứng có vẻ không đúng lắm,” Tang Trĩ nhỏ giọng thì thầm. “Mình hỏi cậu, khi cậu ở cùng người yêu, khi hai người có những cử chỉ tương đối thân mật, cậu có khẩn trương không?”
“Hồi đầu thì có,” Ninh Vi nói, “Nhưng mình cảm thấy so với mình, anh ấy còn khẩn trương hơn ấy, người yêu mình ấy à, là kiểu con trai tương đối hay thẹn thùng, yêu nhau một tháng đến tay mình còn không dám nắm. Haizzz làm mình trong lòng mình muốn gào thét ấy chứ.”
“…”
“A, nghĩ lại, mình cảm thấy bản thân khẩn trương như thế, hoàn toàn là bởi vì anh ấy truyền sang.” Ninh Vi liếc mắt, “Nhưng giờ hai đứa thoải mái hơn nhiều rồi, tên ấy ấy à trước mặt mình thả rắm, còn dám mặt giày vu vạ cho mình ấy chứ.”
Tang Trĩ cười ra tiếng: “Cái gì vậy???”
Ninh Vi quay trở lại chủ đề: “Thế là hiện tại cậu hay bị lúng túng, ngượng ngùng trước mặt anh ấy chứ gì?”
“Ừ.” Tang Trĩ có chút buồn rầu, “Sau đó tựa hồ như anh ấy có vẻ không vui… Mình sợ anh ấy hiểu lầm, với mình, biểu hiện như vậy chính là rất thích, rất thích anh ấy nên mới lúng túng.”
“A? Chắc là anh ấy sẽ không hiểu lầm đâu.”
“Nhưng mình không nói thẳng cho anh biết,” Tang Trĩ nói, “mình cảm thấy nếu không nói thẳng tanh anh ấy sẽ không biết mất.”
“Thế à?” Ninh Vi trừng mắt, “Cứ thoải mái với nhau đi, không cần cẩn thận từng li từng tí như thế, làm chuyện gì cũng phải giải thích này nọ không phải thời gian sau này sẽ rất mệt mỏi hay sao?”
“…”
“Có phải cậu từ trước đã có thói quen khẩn trương trước mặt anh ta, do trước đây luôn nơm nớp bị anh ấy phát hiện tình cảm? Nhưng giờ khác rồi, hiện tại hai cậu đã ở bên nhau, cậu chỉ cần biểu hiện ra rằng cậu thích anh ấy, anh ấy sẽ hiểu thôi.” NInh Vi nói, “Mình chỉ có thể khuyên cậu như vậy, chính là vì mình nghĩ da mặt cậu cũng không phải mỏng chỉ là do tâm lý đơn phương lâu năm biến thành thế này thôi.”
Tang Trĩ không nhịn được nói: “Cậu đây là đang khen mình, hay đang sỉ vả mình vậy?”
“Chỉ là muốn tiểu Tang Tang của chúng ta yêu đương vui vẻ, thoải mái một chút. Nếu mình là cậu, chắc canh ngày nào cũng quấn lấy anh ta đòi anh ta ôm, hôn, yêu chiều.” Ninh Vi kéo vali, lau mồ hôi trán, “Thích ai đó, chỉ dựa vào việc cậu nói cậu yêu họ là hoàn toàn vô dụng. CŨng đâu thể, anh ta hôn cậu một cái, cậu liền bực mình không vui, sau đó lại chạy đến bảo anh ta, cậu thật sự rất thích anh ta, thế có giống vừa đánh vừa xoa không?”
Tang Trĩ trầm mặc một hồi rồi nhẹ gật đầu.
“Với lại, không phải cậu nói anh ta coi cậu như một cô em gái mà nuông chiều sao? Thêm nữa hai người cách nhau nhiều tuổi như vậy, khẳng định anh ấy luôn hết sức chiều theo ý cậu. Nếu cậu cảm thấy tình cảm phát triển quá nhanh, cảm thấy không thích, có khả năng anh ấy cũng sẽ vì thế mà không miễn cưỡng.” Ninh Vi nói, “Mình nói cái này hoàn toàn là từ kinh nghiệm xương máu của bản thân, người yêu mình ấy, lúc đầu cực kì dễ thẹn thùng, nhiều lúc khiến mình cảm thấy, mình đùa chơi với anh lại giống mình là cầm thú trêu ghẹo tiểu bạch thỏ.”
“…”
“Không cần để ý quá nhiều, các cậu có thời gian mà.” Ninh Vi đi qua xoa đầu Tang TRĩ: “Biết đâu anh ấy chính là người nắm tay cậu cả đời.”
Tang Trĩ sửng sốt: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Ninh Vi cười nói, “Cậu muốn thế nào thì cứ làm thế đó, anh ta có thể nhẫn nhịn thì nên nhẫn nhịn, không thể nhịn được thì liền cãi nhau một trận. Không lẽ cậu định cẩn thận từng li từng tí như thế cả đời.”
Sau khi Ninh Vi đi, Tang Trĩ thay một bộ quần áo khác, nằm lên giường. Phòng ngủ nhỏ hẹp, lại yên tĩnh nên tiếng điều hòa nghe càng rõ ràng.
Cô gôm gối, chăm chú suy nghĩ những lời Ninh Vi vừa nói.
Cũng không sai.
Tang Diên luôn nói cô là tên tiểu quỷ mặt dày, giáo đâm không thủng, tại sao cứ gặp phải Đoàn Gia Hứa da mặt thành đồng vách sắt của cô lại biến thành tờ giấy mỏng, vò nhẹ liền nát thế này.
Nhưng cái này thật sự phải so sánh lại. Da mặt cô quả thật dày hơn Tang Diên nhưng không ăn thua gì so với da mặt của Đoàn Gia Hứa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tang Trĩ vô thức liên tưởng đến bất phương trình biểu hiện độ dày da mặt của ba người ____ ĐOÀN GIA HỨA >> TANG TRĨ >> TANG DIÊN.
“…”
Đúng là căn bản không sao so sánh được.
Hôm nay khi vô tình chạm vào mặt anh, cô đúng là cảm thấy có chút lúng túng không biết nên làm thế nào. Nhưng giờ nghĩ lại, đại khái lúc đó cô có thể nói thẳng một câu: “Em muốn hôn anh đấy, thì sao nào?”
Đúng chính là khí thế đó.
Về sau cứ như vậy mà triển khai.
Yêu đương thôi mà.
Không phải chỉ là hành động thân mật giữa hai người yêu nhau thôi à.
Có gì mà phải khẩn trương.
Cô từ bé đã đánh nhau với lũ con trai mà lớn lên, đánh đấm gãy răng mà không rơi một giọt nước mắt, một tiểu Tang ác bá trời không sợ, đất không sợ, ngay cả Tang Diên cũng phải nhường nhịn cô ba phần. Đúng chính là cái khí khái chặt đinh, chém sắt này.
Chẳng phải chỉ là yêu nhau thôi sao, chỉ là thơm nhau thôi sao… có gì mà phải sợ.
Tang Trĩ càng nghĩ tinh thần chiến đấu càng nâng cao cho đến khi cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tán, cô ngồi dậy, lấy điện thoại, mở cửa sổ chat với Đoàn Gia Hứa, hung hăng nhắn: [Đoàn Gia Hứa.]
Qua mấy phút Đoàn Gia Hứa mới nhắn lại: [Sao thế?]
Tang Trĩ: [Anh có muốn chơi trò trốn khỏi mật thất không?]
Đoàn Gia Hứa: [Sao bỗng nhiên có tinh thần vậy.]
Tang Trĩ: [Sao tự nhiên nghĩ đến trò này?]
Tang Trĩ: [Gần trường mới mở, có rất nhiều chủ đề hay.]
Đoàn Gia Hứa: [Okie.]
Đoàn Gia Hứa: [Không phải em bảo muốn ngủ bù à? Cứ nghỉ đi, khi nào anh đến dưới kí túc xá sẽ gọi em.]
Sau khi quyết định xong, tâm tình Tang Trĩ cũng buông lỏng hơn, có lẽ do bỏ xuống một vướng mắc nên trong lòng thoải mái liền đi vào giấc ngủ nhanh chóng.
Giấc ngủ này ngủ thật sâu thật ngon.
Khi Đoàn Gia Hứa gọi điện thoại cho cô, Tang Trĩ mới giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhận điện, đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng của Đoàn Gia Hứa: “Vẫn đang ngủ?”
Cô nhất thời không phản ứng kịp, trì độn nói: “Anh gọi điện đến đánh thức em, có phải chỉ vì muốn hỏi em còn đang ngủ hay không?”
“…” Đoàn Gia Hứa bật cười: “Nói gì thế.”
Trầm mặc một lát.
Tang Trĩ dần dần tỉnh táo lại: “A.”
“Đã nhớ ra chưa?”
“Anh đang ở dưới cổng kí túc xá à?”
“Ừm.”
Lại trầm mặc.
Tang TRĩ ngồi dậy, nhịn không được chỉ trích: “Tại sao anh không gọi em sớm một chút.”
“Không vội.” Đoàn Gia Hứa lười biếng nói: “Giờ em xuống giường rửa mặt, thay quần áo, đi giày là có thể đi được rồi.”
“…” Tang Trĩ xốc chăn lên, bò xuống giường: “Thế anh chờ em mấy phút, em cúp máy đây.”
Cô chạy cực nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, sau đó thay quần áo, trang điểm đơn giản, buộc gọn tóc lại. Nhanh chóng cầm lấy túi xách, bỏ điện thoại và chìa khóa vào, sau đó chạy cật lực xuống lầu.
Thu thập đơn giản như vậy cũng mất gần 20p.
Sợ Đoàn Gia Hứa chờ lâu, Tang Trĩ chạy hai bậc một trên cầu thang. Vừa ra khỏi cửa kí túc nhà, liền nhìn thấy bóng dáng tiêu sái của Đoàn Gia Hứa. Anh đang đứng dưới tán cây chờ cô. Cô bước nhanh hơn, nhảy chân sáo đến trước mặt anh.
Nghe thấy tiếng chạy, Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu. Do quá gấp, cô không kịp dừng lại, đâm sầm vào lồng ngực anh.
Anh vô thức lùi lại một bước, sợ cô ngã, lập tức đưa tay giữ lưng cô. Biểu hiện của Đoàn Gia Hứa có chút sững sờ, không tự chủ được bật cười: “Hôm nay có vẻ rất vui vẻ nha?”
Tang Trĩ ngửa đầu nhìn anh, cũng không tránh ra, đôi mắt cong cong: “Ừ.”
Đuôi lông mày Đòan Gia Hứa giương lên.
Tang Trĩ nhìn anh mấy giây, mới lùi lại, lấy điện thoại ra, nháy mắt nói: “Em tưởng rằng anh sẽ nói em lề mề gì mà lâu như thế?”
“Không lâu.” Đoàn Gia Hứa nhắc nhở, “Lần sau đừng chạy vội như vậy, dễ ngã.”
Tang Trĩ gật đầu: “Em đã đặt vé rồi, hẹn với ông chủ 8h đến, nhưng em tính hai đứa còn đi ăn uống nữa nên đã hẹn lại dời lịch đến 9h. Giờ mình đi ăn uống là vừa.”
Đoàn Gia Hứa nắm tay cô, tháng nghiêng đầu: “Được.”
Qua một lúc. Tang Trĩ bỗng nhiên gọi anh: “Đoàn Gia Hứa.”
“Sao thế?”
“Không có gì?” Tang Trĩ đổi thành giọng điệu thương lượng. mặc cả: “Về sau em cứ gọi anh như vậy được không?”
“Ừm, muốn gọi thế nào cũng được.” Đoàn Gia Hứa có thói quen vuốt vuốt đầu ngón tay cô, giống như đang chơi đồ chơi, giọng nói tràn ngập ý cười, “Anh còn đang chờ xem đến bao giờ em mới chịu đổi lại xưng hô ấy chứ.”
“Cảm thấy thay đổi cách gọi,” Tang Trĩ suy nghĩ, “không phải gọi thêm đuôi ca ca vào đằng sau nữa, đỡ giống trẻ con trong nhà nói yêu thương người lớn trong gia đình hơn ấy nhỉ.”
“…”
“Mà cũng tại anh nhìn em trưởng thành, lại luôn muốn quản thúc em,” Tang Trĩ nói, “nên cảm giác đó lại càng giống.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Anh khi nào thì quản thúc em chứ?”
Tang Trĩ: “Anh không cảm thấy thế à? Trước đây em cứ thắc mắc, anh thích trẻ con như thế sao không sớm lập gia đình, sinh một đứa đi.”
Đoàn Gia Hứa ngược lại chỉ cười: “Được rồi, chờ em tốt nghiệp đã rồi mình nói tiếp vấn đề này.”
“…” Anh nói xong, Tang Trĩ bỗng nhận thức một chuyện, nhỏ giọng nói: “Chờ đến khi em tốt nghiệp đại học, anh cũng đã 30 tuổi rồi.”
Vốn tưởng cô sẽ lại buồn bực, thấy cô bình tĩnh nói ra chuyện này như thế, Đoàn Gia Hứa lại có chút bất ngờ.
“Hử?”
Tang Trĩ bổ sung thêm: “Già mới có con.”
“Ai nói với em thế?” Đoàn Gia Hứa vừa tức giận vừa buồn cười: “Năm mươi tuổi mới coi là già nhé.”
Hai người ăn ở gần đó. Sau đó Tang Trĩ dẫn anh đến chỗ chơi đào thoát khỏi mật thất.
Hai người đến tìm ông chủ, nghe hướng dẫn, nhận phòng chơi. Xong xuôi ông chủ phát cho hai người thẻ tên để đeo vào cổ.
Tang Trĩ nhìn tên ghi trên thẻ học sinh, lại nhìn thẻ của Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ cười thành tiếng: “Tên của anh là Tiểu Hồng, năm hai lớp 1, là học sinh tiểu học.”
Đoàn Gia Hứa cười, đi theo cô, ngoan ngoãn đáp lại.
Tang Trĩ gọi: “Tiểu Hồng.”
Đoàn Gia Hứa tốt tính, vui vẻ thưa: “Đến ngay đây.”
Ông chủ: “…”
Giới trẻ bây giờ yêu đương thật sến súa.
Ông chủ quán đưa họ đến một phòng, chỉ dẫn sơ qua các vị trí họ không được phép động và chỗ được phép động, và các quy tắc của trò chơi. Bên trong là một phòng được bày trí theo kiểu phòng học, trên bảng đen viết một vài dãy số, trên bục giảng cũng đặt một số đồ vật.
Bên cạnh có một cái bàn trưng bày tài liệu, bên trên còn có ghi chép học sinh tốt nghiệp các năm.
Tang Trĩ lấy được một cái hộp ở trong ngăn kéo bàn, là một hộp khóa. Cô nhìn lên trên bảng, có một đề toán, suy đoán nói: “Giải bài toán trên bảng có phải sẽ mở được mật mã của cái hộp này?”
Đoàn Gia Hứa nhìn quanh, tiếp lấy cái hộp, thử một dãy mật mã rất nhanh cái hộp đã được mở. Bên trong có hai cái đèn pin.
Tang Trĩ thắc mắc: “Cái này dùng để làm gì?”
Đoàn Gia Hứa gợi ý: “Chắc là khi tắt đèn phòng, dòng gợi ý viết bằng dạ quang hoặc chất liệu gì đó khi soi đèn này vào mới có thể nhìn rõ.”
“Ồ.” Tang Trĩ cảm thấy mình đúng là không có đầu óc, chiếu theo ý tưởng của anh, bèn chạy đến tắt đèn, “Chiếu vào kia?”
Đoàn Gia đưa một cái đèn cho cô: “Mình cứ chiếu xung quanh phòng một cái.”
Đây là một căn phòng kín, tắt đèn rồi thì xung quanh tối đen như mực, không có lấy một tia ánh sáng. Tang Trĩ mở đèn pin lên, tùy ý chiếu lên nền nhà và xung quanh tường.
Đã 10p trôi qua mà chưa tìm thêm được đầu mối gì.
Tang Trĩ dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, chiếu ánh đèn xuống dưới, cô chú ý thấy một dòng chữ phát sáng ở dưới chân bàn. Cô hơi nghi ngờ, chăm chú nhìn thêm mấy giây, mới cao hứng gọi Đoàn Gia Hứa: “Ở đây có gợi ý này anh.”
Đoàn Gia Hứa đang tìm kiếm trên bục giảng. Nghe cô nói vậy, anh lại gần nhìn, cũng ngồi xổm xuống, khoảng cách hai người rất gần nhau.
Xung quanh tối om, không gian chật hẹp, như cố tình khiến bầu không khí này càng thêm mập mờ. Lời nói bình thường của anh thôi trong hoàn cảnh này cũng như đang dí sát vào tai cô mà thầm thì. Tang Trĩ vô thức nhìn về phía anh, đèn pin vì thế cũng nâng lên, soi sáng nửa khuôn mặt đẹp của Đoàn Gia Hứa. Dưới ánh sáng mờ ảo, có thể thấy sống mũi cao thẳng, cùng đôi môi thoáng mỉm cười.
Cô nhớ đến câu nói của Ninh Vi, “Muốn thế nào thì cứ làm thế ấy.” đột nhiên buông đèn pin xuống, đứng lên.
Đoàn Gia Hứa đi theo: “Em đi tìm gợi ý khác à?”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: “Sợ anh cảm thấy lúng túng, em nhắc nhở anh một chuyện.”
Không gian như đông cứng lại.
Rất nhanh, Tang Trĩ thình lình nói một câu: “Em định tiếp tục cái hôn kia.”
Biểu lộ trên mặt Đoàn Gia Hứa bỗng chốc ngừng lại, lập tức quay ra nhìn cô.
“Em đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“…”
Tác giả :
Trúc Dĩ