Vung Tiền Mua Định Mệnh
Chương 21: P2
Hôm nay, hai học sinh thanh lịch của trường Thanh Lịch được nghỉ một buổi để tham gia giao lưu với trường Điện Ảnh. Ở trên từng lớp, học sinh trường Điện đang đồn ầm lên về cặp đôi thanh lịch kẻ 8 lạng người...1 cân ở dưới sân trường. Cái cậu đẹp trai kia thật tuấn tú quá mức quy định mà sao cái cô ngồi cạnh kia lại bình thường tới mức không thể bình thường hơn như vậy? Đúng là trèo cao! Chim sẻ bày đặt đòi làm phượng hoàng. Nữ sinh trường Điện Ảnh không phục, cực không phục a!!
Các học sinh đi qua đi lại để rình mò “nhan sắc” của Nhật Hạ ngày càng nhiều, các thầy cô tò mò cũng giả vờ lượn qua lượn lại. Mặc kệ ánh mắt của bàn dân thiên hạ, Nhật Hạ vẫn ung dung ăn cơm trưa mà Dạ Thiên thì vẫn đang nhởn nhơ ngồi ăn ké Nhật Hạ.
Chàng một miếng, nàng một miếng làm thiên hạ nóng mắt. Nhật Hạ cũng không phải có ý gì ra oai, chẳng qua Dạ Thiên không nghĩ là phải ăn trưa ở đây nên mới.... Haizzz..., mà thôi, cậu ấy cứ nhìn cô ăn thế ai mà nỡ để cậu ấy đói? Cái khuôn mặt thiên thần này cô mà không chăm lo giữ gìn, chỉ sợ mấy đám fan của Thiên lột da cô mất! Nghĩ đến đây, Nhật Hạ tiếp tục công việc bảo mẫu, mình ăn một lại đút cho Dạ Thiên ăn một.
Dạ Thiên sung sướng không nguôi. Chỉ định nhìn Hạ ăn một tí mà cậu ấy lại cho rằng mình đói, hỏi han mình rồi đút cho mình ăn. Cơm Hạ nấu, chung thìa lại được cậu ấy đút cho, đúng là đặc ân khó hưởng! Được hưởng thụ như vậy Dạ Thiên cũng không dại mà kêu không đói. Cậu ta thấy Nhật Hạ cầm cái thìa lên dí đến sát mặt hỏi 'Đói không?' thì lập tức gật đầu lia lịa. Hừ, có thằng ngu mới bảo không!
Hai bạn trẻ đang đút cơm cho nhau ăn thì Angel và Key từ đâu chạy đến, Angel nhìn cảnh này chướng mắt, nói với Nhật Hạ giọng mỉa mai:
-Chiều nay trường chúng tôi có tổ chức cuộc thi tài năng, mời hai em đến. Riêng Nhật Hạ thì em đến cũng được mà không đến cũng không sao!
Lời Angel vừa dứt, quả đấm của Dạ Thiên bay đến bên ả ta. Angel sợ hãi hét toáng lên, may mắn cho ả, cú đấm của Dạ Thiên đã bị Key chặn lại. Nhật Hạ thấy Dạ Thiên động thủ thì ôm ghì Dạ Thiên lại ngăn cản. Angel bên kia thì dưới sự chứng kiến của bao nhiêu học sinh, được thể ăn vạ:
-Hu oaaa..., Key, cô ta SAI Dạ Thiên đánh em!-Từ “sai” được Angel cố ý nhấn mạnh. Học sinh xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán.
Một cô bạn chạy lại đỡ Angel lấy lòng:
-Cô thật độc ác, sao cô nỡ làm vậy với Angel?
-Ngữ như cô ta bị vậy cũng đáng!-Key nói, vẩy tay ra vẻ đau. Nhật Hạ thấy thế thì kéo tay Key lại nắn nắn luôn miệng nói xin lỗi hộ Dạ Thiên. Cô bạn kia cứng họng. Mĩ nam đã nói vẫy thì biết nói gì hơn?
Dạ Thiên thấy Nhật Hạ cứ sờ tay tên kia mà khó chịu. Cậu giật tay Nhật Hạ ra quát:
-Để tôi xin lỗi cho, con gái gì mà cứ sờ tay đàn ông vậy??
-Cậu chịu xin lỗi sao? Còn nữa, cậu đang coi thường phẩm hạnh của tôi à?-Nhật Hạ nhướng mày, tay vẫn nắn nắn tay Key một lúc sau mới thả ra. Hành động này làm Key đỏ chín mặt còn Dạ Thiên thì tức điên lên.-Tôi.... sẽ xin lỗi!-Đùa à? Dạ Thiên từ nhỏ đến lớn toàn người ta xin lỗi cậu chứ cậu đã bao giờ xin lỗi ai( trừ Nhật Hạ). Nay bảo cậu đi xin lỗi một thằng trai, lại là tình địch thì khác nào làm nhục mặt cậu chứ?
-Làm đi!-Nhật Hạ hất mặt.-Tôi “nuôi” cậu ăn không phải nuôi bình hoa!
Ặc! Giáng điệu của Nhật Hạ như bà mẹ làm Dạ Thiên xấu hổ. Đúng là cậu có ăn trực nhà Nhật Hạ nhiều một chút, tranh cơm của cô nhiều một chút, vấn đề cá nhân được cho chỉnh chu cho nhiều một chút(trang phục, đầu tóc,...), được Hạ chăm sóc cho từng li từng tí nhưng cũng không đến nỗi phải dùng từ “nuôi” chứ nhỉ? Dạ Thiên chẳng biết phải làm sao. Nếu không xin lỗi thì bị làm “con hư”, còn nếu xin lỗi thì thật là mất mặt. Cuối cùng dặn mãi ra chữ:
-Xin l....
-Thôi được rồi, Nhật Hạ cũng xin lỗi rồi thì anh cũng không câu nệ làm gì!-Key cười xuề xoà chặn ngang lời Dạ Thiên. Dạ Thiên tức điên. Ở đâu ra cái kiểu chặn họng người khác vậy?? Làm Hạ nhìn cậu vẻ ghét bỏ. A...thật thiên vị!
-Hạ...-Thấy Nhật Hạ không nói gì mà thu dọn hộp cơm, Dạ Thiên toan giải thích thì bị Nhật Hạ ngắt lời nói vào tai:
-Đi chuẩn bị bài thuyết trình thôi! Cuộc thi tài năng chiều nay nhất định họ sẽ ép chúng ta lên phát biểu!
-Ừ!-Bà xã đã nói vậy thì ông xã phải tuân theo thôi!
Cả trường cứng đờ nhìn hai nhân vật rời khỏi mà coi họ như không khí này.
***
-Hạ, Hạ, tớ bị chảy máu tay!
Mấy lũ con gái trong phòng chuẩn bị nhìn “vết máu” trên tay Dạ Thiên mà xuýt xoa nhưng lúc định lại gần hỏi han thì bắt gặp ánh mắt đe doạ khủng khiếp của Dạ Thiên đành lui xuống.
Nhật Hạ đang đánh máy bài thuyết trình ngẩng đầu lên nhìn “vết máu” trên tay Dạ Thiên mà mắt trợn tròn. Đây... không phải chỉ là vết kim khâu đâm sao? Máu chảy ra chưa bằng nửa con kiến thế kia vẫn sợ mất máu ngất à?
-Phòng y tế ở tầng một. Tự xuống lấy băng gâu dán vào đi. Tốt nhất đừng làm phiền cô y tế!-Nhật Hạ nói xong lại quay xuống cái máy vi tính, mặc cho anh chàng nào đó đang nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên rõ rệt.
Thiên vị, hết sức thiên vị!!!
***
-Xin nhiệt liệt chào mừng các thí sinh đến với cuộc thi tài năng!!!-Angel đảm nhiệm vai MC, cất giọng chuyên nghiệp, cười nụ cười thần thánh.
Phía dưới reo hò ầm ĩ. Các hàng ghế được xếp ngay ngắn theo trình tự các lớp, không phân biệt tuổi tác mà xếp theo học lực. Lần lượt :Chuyên nghiệp-Vững-Mới, được chia theo các ngành: Sáng tác-Đạo diễn-Diễn viên-Ca sĩ-Thời trang-Trang điểm-Đóng thế, hát nhép, nhắc thoại.
-Sau đây xin mời hai học sinh của trường Thanh Lịch lên phát biểu đôi lời!-Quả không ngoài dự đoán của Nhật Hạ, Angel mời cô lên phát biểu nhằm gây cho cô khó dễ.
Hai người bước lên sân khấu. Như một kịch bản đã được dàn xếp, Dạ Thiên cầm tờ giấy Nhật Hạ đọc ro ro. Angel thấy không làm khó được Nhật Hạ đang đứng cạnh Dạ Thiên thì tức tối vô cùng, song cũng bị cái giọng trầm trầm nam tính của Dạ Thiên cuốn hút mà đắm chìm trong bài diễn thuyết. Dạ Thiên phát biểu xong, lũ con gái hận không thể vỗ to đến khi tay mình nổ. Chậc, lũ hám trai. Chắc Dạ Thiên có thêm vài câu xen vào kiểu ' làm ơn lau nước dãi ' hay ' nhìn thấy hết răng sâu rồi kìa' thì họ cũng không có phản ứng gì đâu nhỉ?
Hai người phát biểu xong đi xuống bục. Angel lại nở nụ cười chuyên nghiệp:
-Vâng, bây giờ xin bước vào vòng thi của chúng ta! Xin mời các thí sinh đăng kí vào chuẩn bị! Riêng năm nay, phần thưởng là được yêu cầu bất cứ ai làm một việc gì đó!
Oa! Cái này không khác gì thi thanh lịch ở trường Nhật Hạ nha! Nhưng mà cái phần thưởng hấp dẫn hơn hẳn.
Các vòng thi của thí sinh lần lượt diễn ra. Key năm nay không tham gia nên Angel thay thế vì phải có một người tiếp đón học sinh giao lưu.
Tất nhiên không ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Angel thắng. Ả ta nghiễm nhiên đưa ra cái yêu cầu hết sức ngạo mạn:
-Em học sinh giao lưu Nhật Hạ, chị cảm thấy không thua em về mọi mặt! Em hãy chứng minh em có điểm tốt hơn chị, xứng đáng hơn chị, bằng không, em sẽ phải từ bỏ chức danh nữ sinh thanh lịch và không được quan hệ với Dạ Thiên nữa!-Ả ta vừa nói vừa hung hăng chỉ chỉ vào mặt Nhật Hạ rất lỗ mãn. Nhưng đáng buồn trong con mắt của toàn thể học sinh trường Điện Ảnh đó là cử chỉ ra oai cao đẹp của nữ hoàng đang đòi lại chính nghĩa từ con nha hoàn xấu xí. Phải công nhận cái cô học sinh giao lưu kia xấu thật!
Dạ Thiên hừ lạnh. Mắt mù mới không nhận ra cô ấy xinh cỡ nào!Nhưng mà phải công nhẫn công phu hoá trang của Nhật Hạ cực tốt. Đến Shiki và Sukei lần đầu gặp mặt còn không biết, đến cả trường Thanh Lịch còn không nhận ra cơ mà! À, trừ một người, đó là cô Tú ninja.
Cả trường nhìn chằm chằm vào cô gái đầu buộc tóc rối bù như không trải, trên mặt đeo cặp kính đen to quá khổ. Thôi được, Dạ Thiên công nhận, đến cậu nhìn Hạ trong bộ dạng này cũng không dám nói là đẹp. Nếu như Hạ chọn cái kính vừa một tí, chải tóc trước khi buộc thì may ra... Haizzz.... Dạ Thiên tự cốc đầu mình, vậy mà vừa nãy cậu còn chửi bọn trường này mù!
Nhật Hạ ung dung bước lên sân khấu hỏi:
-Nếu như tôi chứng minh được thì sao?
-Thì tôi sẽ làm người hầu cho cô 1 năm!-Angel gấp gáp muốn xem Nhật Hạ dở trò gì.
Nhật Hạ lắc lắc đầu.
-Đến khi cô tốt nghiệp!-OK, được đó! Nhật Hạ sẽ nhờ cô ta bảo vệ mình khỏi nanh vuốt của Ngôn Thanh, Thụ Cẩm và đám con trai trong trường. Công việc RẤT đơn giản đúng không?
-Bây giờ-Nhật Hạ nhìn vào mắt Dạ Thiên-Thiên, tôi có tư cách không?
-Có!-Dạ Thiên đằng xa đang uống nước đáp ngay.
Nhật Hạ hài lòng hất hất đầu về phía đám con gái trong trường:
-Mĩ nam đã nói vậy thì còn chờ gì nữa?
Nhất loạt, đám con gái nhìn nhau rồi miễn cưỡng đồng thanh:
-Cooooó........-Xì, không phải hám trai mà là rất hám trai!
Nhật Hạ lại hài lòng hướng về đám con trai dưới sân hỏi:
-Biết công chúa băng giá Nguyệt Đông làm ở quán bar gần đây chứ?
Đương nhiên là họ biết cô công chúa của quán. Họ lúc nào chẳng đóng cột ở đó. Nghĩ đến đây, lũ con trai đồng loạt gật đầu.
Rất tốt! Nhật Hạ bấm số gọi cho Nguyệt Đông, dí về phía Mic:
-Chuyện gì vậy chị?
Chị? Đám con trai toát mồ hôi, họ quả thực có nghe nói Nguyệt Đông có một cô chị.
-Chị có đủ tư cách làm nữ sinh thanh lịch trường Thanh Lịch không?
-Hả? Chị hỏi gì lạ vậy? Đương nhiên là có! Tên nào lại bơm vào đầu chị cái gì à? Để em đến xử nó!
Angel toát mồ hôi theo. Cái đai đen Karatedo tấn công của Nguyệt Đông cô có từng nghe bọn con trai nhắc qua.
-Nghe người đẹp nói gì rồi chứ?-Nhật Hạ hỏi. Lũ con trai ở dưới thích thú với trò đùa của Nhật Hạ thì lấy lòng cười đồng thanh:
-Cooooó.......-Ấy cha, giọng con trai có khác! To hơn lúc nãy nha!
Cả trường nghe vậy chả hiểu sao nhìn nhau cười ầm lên như lũ vừa trốn trại. Cái cô gái này thật thông minh quá mức đi chứ!
Vô sỉ! Quá sức vô sỉ! Giờ Dạ Thiên mới biết là vợ mình còn có thêm một biệt tài nữa là lợi dụng người khác hợp pháp.
Angel trợn mắt. Cái con bé Nhật Hạ này thật trắng trợn. Cô không phục, không phục, tự nhiên phải làm người hầu cho nó hai năm à?
Trong lúc Angel đang kêu la bất mãn thì không biết Key đã đứng từ sau lưng, cười hì hì:
-Cô ấy đùa thôi!-Tức thì, Key nhẽ nhàng kéo cái dây chun buộc tóc ra khỏi mái tóc mượt bóng cố ý giả rối của Nhật Hạ, đồng thời thuần thục vòng tay ra phía trước kéo cái kính to sụ ra khỏi khuôn mặt búp bê nhỏ nhắn của cô. Không ngoài dự đoán của hai người nào đó, thiên thần đã hạ giáng vào trường Điện Ảnh... Tất cả các học sinh trong trường đồng loạt chết sững.
***
-Ây, không ngờ em lại đẹp vậy! Chị chịu thua rồi đấy!-Angel vừa tiễn Nhật Hạ và Dạ Thiên vừa lắc đầu thán phục.
-Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được chị ạ! Chị nghĩ em được chọn làm nữ sinh thanh lịch chỉ vì vẻ bề ngoài sao?-Nhật Hạ an ủi. Việc cô “giao” cho bà chị Angel này coi như xong. Giờ cô chỉ việc ung dung đi về hưởng thụ cuộc sống bình yên tưởng chừng như đã xa ở mái trường Thanh Lịch “thân yêu“. Híc, xúc động quá! Không biết cô mong ước ngày này bao lâu rồi.
Ở đầu bên kia, có hai chàng trai đang nói chuyện rất hợp ý nhưng toàn chuyện nhảm nhí ở đâu đâu.
-Hôm đó anh dám cá cậu nghĩ Nhật Hạ thử đồ lót!-Key thâm mật khoác vai, xoa xoa đầu Dạ Thiên.
-Hừ, kể cả vậy anh cũng đừng mơ tranh bà xã với tôi!-Dạ Thiên liếc ánh mắt sắc như dao về phí Key. Dù gì cậu vẫn chỉ là học sinh cấp 3 thôi, hành động thiên vị của Nhật Hạ với Key sáng nay làm cậu ghen.
-Này này, liên quan gì chứ? Sao tuyên chiến thẳng thừng vậy?-Key cười khó tin nhìn Dạ Thiên.
-Anh còn có một tình địch nữa đấy!
-Ai?-Key mắt trợn tròn. Nhật Hạ đào hoa quá!
-Tổng giám đốc công ti 2S!
-Ai cha, sao tôi khổ vậy? Tổng giám đốc công ti Dạ Thiên và 2S là tình địch thì cái thân ca sĩ bé nhỏ của tôi sống sao!?!-Key ôm ngực kêu than khóc lóc như thật. Đừng quên anh làm trong ngành điện ảnh.
Bốn người, hai tiễn hai. Có hai người trai tài gái sắc trong làng giải trí đang đưa đôi mắt tiếc nuối nhìn về phía chiếc xe Lamborghini đen tuyền đang khuất bóng dần trong buổi hoàng hôn.
Các học sinh đi qua đi lại để rình mò “nhan sắc” của Nhật Hạ ngày càng nhiều, các thầy cô tò mò cũng giả vờ lượn qua lượn lại. Mặc kệ ánh mắt của bàn dân thiên hạ, Nhật Hạ vẫn ung dung ăn cơm trưa mà Dạ Thiên thì vẫn đang nhởn nhơ ngồi ăn ké Nhật Hạ.
Chàng một miếng, nàng một miếng làm thiên hạ nóng mắt. Nhật Hạ cũng không phải có ý gì ra oai, chẳng qua Dạ Thiên không nghĩ là phải ăn trưa ở đây nên mới.... Haizzz..., mà thôi, cậu ấy cứ nhìn cô ăn thế ai mà nỡ để cậu ấy đói? Cái khuôn mặt thiên thần này cô mà không chăm lo giữ gìn, chỉ sợ mấy đám fan của Thiên lột da cô mất! Nghĩ đến đây, Nhật Hạ tiếp tục công việc bảo mẫu, mình ăn một lại đút cho Dạ Thiên ăn một.
Dạ Thiên sung sướng không nguôi. Chỉ định nhìn Hạ ăn một tí mà cậu ấy lại cho rằng mình đói, hỏi han mình rồi đút cho mình ăn. Cơm Hạ nấu, chung thìa lại được cậu ấy đút cho, đúng là đặc ân khó hưởng! Được hưởng thụ như vậy Dạ Thiên cũng không dại mà kêu không đói. Cậu ta thấy Nhật Hạ cầm cái thìa lên dí đến sát mặt hỏi 'Đói không?' thì lập tức gật đầu lia lịa. Hừ, có thằng ngu mới bảo không!
Hai bạn trẻ đang đút cơm cho nhau ăn thì Angel và Key từ đâu chạy đến, Angel nhìn cảnh này chướng mắt, nói với Nhật Hạ giọng mỉa mai:
-Chiều nay trường chúng tôi có tổ chức cuộc thi tài năng, mời hai em đến. Riêng Nhật Hạ thì em đến cũng được mà không đến cũng không sao!
Lời Angel vừa dứt, quả đấm của Dạ Thiên bay đến bên ả ta. Angel sợ hãi hét toáng lên, may mắn cho ả, cú đấm của Dạ Thiên đã bị Key chặn lại. Nhật Hạ thấy Dạ Thiên động thủ thì ôm ghì Dạ Thiên lại ngăn cản. Angel bên kia thì dưới sự chứng kiến của bao nhiêu học sinh, được thể ăn vạ:
-Hu oaaa..., Key, cô ta SAI Dạ Thiên đánh em!-Từ “sai” được Angel cố ý nhấn mạnh. Học sinh xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán.
Một cô bạn chạy lại đỡ Angel lấy lòng:
-Cô thật độc ác, sao cô nỡ làm vậy với Angel?
-Ngữ như cô ta bị vậy cũng đáng!-Key nói, vẩy tay ra vẻ đau. Nhật Hạ thấy thế thì kéo tay Key lại nắn nắn luôn miệng nói xin lỗi hộ Dạ Thiên. Cô bạn kia cứng họng. Mĩ nam đã nói vẫy thì biết nói gì hơn?
Dạ Thiên thấy Nhật Hạ cứ sờ tay tên kia mà khó chịu. Cậu giật tay Nhật Hạ ra quát:
-Để tôi xin lỗi cho, con gái gì mà cứ sờ tay đàn ông vậy??
-Cậu chịu xin lỗi sao? Còn nữa, cậu đang coi thường phẩm hạnh của tôi à?-Nhật Hạ nhướng mày, tay vẫn nắn nắn tay Key một lúc sau mới thả ra. Hành động này làm Key đỏ chín mặt còn Dạ Thiên thì tức điên lên.-Tôi.... sẽ xin lỗi!-Đùa à? Dạ Thiên từ nhỏ đến lớn toàn người ta xin lỗi cậu chứ cậu đã bao giờ xin lỗi ai( trừ Nhật Hạ). Nay bảo cậu đi xin lỗi một thằng trai, lại là tình địch thì khác nào làm nhục mặt cậu chứ?
-Làm đi!-Nhật Hạ hất mặt.-Tôi “nuôi” cậu ăn không phải nuôi bình hoa!
Ặc! Giáng điệu của Nhật Hạ như bà mẹ làm Dạ Thiên xấu hổ. Đúng là cậu có ăn trực nhà Nhật Hạ nhiều một chút, tranh cơm của cô nhiều một chút, vấn đề cá nhân được cho chỉnh chu cho nhiều một chút(trang phục, đầu tóc,...), được Hạ chăm sóc cho từng li từng tí nhưng cũng không đến nỗi phải dùng từ “nuôi” chứ nhỉ? Dạ Thiên chẳng biết phải làm sao. Nếu không xin lỗi thì bị làm “con hư”, còn nếu xin lỗi thì thật là mất mặt. Cuối cùng dặn mãi ra chữ:
-Xin l....
-Thôi được rồi, Nhật Hạ cũng xin lỗi rồi thì anh cũng không câu nệ làm gì!-Key cười xuề xoà chặn ngang lời Dạ Thiên. Dạ Thiên tức điên. Ở đâu ra cái kiểu chặn họng người khác vậy?? Làm Hạ nhìn cậu vẻ ghét bỏ. A...thật thiên vị!
-Hạ...-Thấy Nhật Hạ không nói gì mà thu dọn hộp cơm, Dạ Thiên toan giải thích thì bị Nhật Hạ ngắt lời nói vào tai:
-Đi chuẩn bị bài thuyết trình thôi! Cuộc thi tài năng chiều nay nhất định họ sẽ ép chúng ta lên phát biểu!
-Ừ!-Bà xã đã nói vậy thì ông xã phải tuân theo thôi!
Cả trường cứng đờ nhìn hai nhân vật rời khỏi mà coi họ như không khí này.
***
-Hạ, Hạ, tớ bị chảy máu tay!
Mấy lũ con gái trong phòng chuẩn bị nhìn “vết máu” trên tay Dạ Thiên mà xuýt xoa nhưng lúc định lại gần hỏi han thì bắt gặp ánh mắt đe doạ khủng khiếp của Dạ Thiên đành lui xuống.
Nhật Hạ đang đánh máy bài thuyết trình ngẩng đầu lên nhìn “vết máu” trên tay Dạ Thiên mà mắt trợn tròn. Đây... không phải chỉ là vết kim khâu đâm sao? Máu chảy ra chưa bằng nửa con kiến thế kia vẫn sợ mất máu ngất à?
-Phòng y tế ở tầng một. Tự xuống lấy băng gâu dán vào đi. Tốt nhất đừng làm phiền cô y tế!-Nhật Hạ nói xong lại quay xuống cái máy vi tính, mặc cho anh chàng nào đó đang nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên rõ rệt.
Thiên vị, hết sức thiên vị!!!
***
-Xin nhiệt liệt chào mừng các thí sinh đến với cuộc thi tài năng!!!-Angel đảm nhiệm vai MC, cất giọng chuyên nghiệp, cười nụ cười thần thánh.
Phía dưới reo hò ầm ĩ. Các hàng ghế được xếp ngay ngắn theo trình tự các lớp, không phân biệt tuổi tác mà xếp theo học lực. Lần lượt :Chuyên nghiệp-Vững-Mới, được chia theo các ngành: Sáng tác-Đạo diễn-Diễn viên-Ca sĩ-Thời trang-Trang điểm-Đóng thế, hát nhép, nhắc thoại.
-Sau đây xin mời hai học sinh của trường Thanh Lịch lên phát biểu đôi lời!-Quả không ngoài dự đoán của Nhật Hạ, Angel mời cô lên phát biểu nhằm gây cho cô khó dễ.
Hai người bước lên sân khấu. Như một kịch bản đã được dàn xếp, Dạ Thiên cầm tờ giấy Nhật Hạ đọc ro ro. Angel thấy không làm khó được Nhật Hạ đang đứng cạnh Dạ Thiên thì tức tối vô cùng, song cũng bị cái giọng trầm trầm nam tính của Dạ Thiên cuốn hút mà đắm chìm trong bài diễn thuyết. Dạ Thiên phát biểu xong, lũ con gái hận không thể vỗ to đến khi tay mình nổ. Chậc, lũ hám trai. Chắc Dạ Thiên có thêm vài câu xen vào kiểu ' làm ơn lau nước dãi ' hay ' nhìn thấy hết răng sâu rồi kìa' thì họ cũng không có phản ứng gì đâu nhỉ?
Hai người phát biểu xong đi xuống bục. Angel lại nở nụ cười chuyên nghiệp:
-Vâng, bây giờ xin bước vào vòng thi của chúng ta! Xin mời các thí sinh đăng kí vào chuẩn bị! Riêng năm nay, phần thưởng là được yêu cầu bất cứ ai làm một việc gì đó!
Oa! Cái này không khác gì thi thanh lịch ở trường Nhật Hạ nha! Nhưng mà cái phần thưởng hấp dẫn hơn hẳn.
Các vòng thi của thí sinh lần lượt diễn ra. Key năm nay không tham gia nên Angel thay thế vì phải có một người tiếp đón học sinh giao lưu.
Tất nhiên không ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Angel thắng. Ả ta nghiễm nhiên đưa ra cái yêu cầu hết sức ngạo mạn:
-Em học sinh giao lưu Nhật Hạ, chị cảm thấy không thua em về mọi mặt! Em hãy chứng minh em có điểm tốt hơn chị, xứng đáng hơn chị, bằng không, em sẽ phải từ bỏ chức danh nữ sinh thanh lịch và không được quan hệ với Dạ Thiên nữa!-Ả ta vừa nói vừa hung hăng chỉ chỉ vào mặt Nhật Hạ rất lỗ mãn. Nhưng đáng buồn trong con mắt của toàn thể học sinh trường Điện Ảnh đó là cử chỉ ra oai cao đẹp của nữ hoàng đang đòi lại chính nghĩa từ con nha hoàn xấu xí. Phải công nhận cái cô học sinh giao lưu kia xấu thật!
Dạ Thiên hừ lạnh. Mắt mù mới không nhận ra cô ấy xinh cỡ nào!Nhưng mà phải công nhẫn công phu hoá trang của Nhật Hạ cực tốt. Đến Shiki và Sukei lần đầu gặp mặt còn không biết, đến cả trường Thanh Lịch còn không nhận ra cơ mà! À, trừ một người, đó là cô Tú ninja.
Cả trường nhìn chằm chằm vào cô gái đầu buộc tóc rối bù như không trải, trên mặt đeo cặp kính đen to quá khổ. Thôi được, Dạ Thiên công nhận, đến cậu nhìn Hạ trong bộ dạng này cũng không dám nói là đẹp. Nếu như Hạ chọn cái kính vừa một tí, chải tóc trước khi buộc thì may ra... Haizzz.... Dạ Thiên tự cốc đầu mình, vậy mà vừa nãy cậu còn chửi bọn trường này mù!
Nhật Hạ ung dung bước lên sân khấu hỏi:
-Nếu như tôi chứng minh được thì sao?
-Thì tôi sẽ làm người hầu cho cô 1 năm!-Angel gấp gáp muốn xem Nhật Hạ dở trò gì.
Nhật Hạ lắc lắc đầu.
-Đến khi cô tốt nghiệp!-OK, được đó! Nhật Hạ sẽ nhờ cô ta bảo vệ mình khỏi nanh vuốt của Ngôn Thanh, Thụ Cẩm và đám con trai trong trường. Công việc RẤT đơn giản đúng không?
-Bây giờ-Nhật Hạ nhìn vào mắt Dạ Thiên-Thiên, tôi có tư cách không?
-Có!-Dạ Thiên đằng xa đang uống nước đáp ngay.
Nhật Hạ hài lòng hất hất đầu về phía đám con gái trong trường:
-Mĩ nam đã nói vậy thì còn chờ gì nữa?
Nhất loạt, đám con gái nhìn nhau rồi miễn cưỡng đồng thanh:
-Cooooó........-Xì, không phải hám trai mà là rất hám trai!
Nhật Hạ lại hài lòng hướng về đám con trai dưới sân hỏi:
-Biết công chúa băng giá Nguyệt Đông làm ở quán bar gần đây chứ?
Đương nhiên là họ biết cô công chúa của quán. Họ lúc nào chẳng đóng cột ở đó. Nghĩ đến đây, lũ con trai đồng loạt gật đầu.
Rất tốt! Nhật Hạ bấm số gọi cho Nguyệt Đông, dí về phía Mic:
-Chuyện gì vậy chị?
Chị? Đám con trai toát mồ hôi, họ quả thực có nghe nói Nguyệt Đông có một cô chị.
-Chị có đủ tư cách làm nữ sinh thanh lịch trường Thanh Lịch không?
-Hả? Chị hỏi gì lạ vậy? Đương nhiên là có! Tên nào lại bơm vào đầu chị cái gì à? Để em đến xử nó!
Angel toát mồ hôi theo. Cái đai đen Karatedo tấn công của Nguyệt Đông cô có từng nghe bọn con trai nhắc qua.
-Nghe người đẹp nói gì rồi chứ?-Nhật Hạ hỏi. Lũ con trai ở dưới thích thú với trò đùa của Nhật Hạ thì lấy lòng cười đồng thanh:
-Cooooó.......-Ấy cha, giọng con trai có khác! To hơn lúc nãy nha!
Cả trường nghe vậy chả hiểu sao nhìn nhau cười ầm lên như lũ vừa trốn trại. Cái cô gái này thật thông minh quá mức đi chứ!
Vô sỉ! Quá sức vô sỉ! Giờ Dạ Thiên mới biết là vợ mình còn có thêm một biệt tài nữa là lợi dụng người khác hợp pháp.
Angel trợn mắt. Cái con bé Nhật Hạ này thật trắng trợn. Cô không phục, không phục, tự nhiên phải làm người hầu cho nó hai năm à?
Trong lúc Angel đang kêu la bất mãn thì không biết Key đã đứng từ sau lưng, cười hì hì:
-Cô ấy đùa thôi!-Tức thì, Key nhẽ nhàng kéo cái dây chun buộc tóc ra khỏi mái tóc mượt bóng cố ý giả rối của Nhật Hạ, đồng thời thuần thục vòng tay ra phía trước kéo cái kính to sụ ra khỏi khuôn mặt búp bê nhỏ nhắn của cô. Không ngoài dự đoán của hai người nào đó, thiên thần đã hạ giáng vào trường Điện Ảnh... Tất cả các học sinh trong trường đồng loạt chết sững.
***
-Ây, không ngờ em lại đẹp vậy! Chị chịu thua rồi đấy!-Angel vừa tiễn Nhật Hạ và Dạ Thiên vừa lắc đầu thán phục.
-Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được chị ạ! Chị nghĩ em được chọn làm nữ sinh thanh lịch chỉ vì vẻ bề ngoài sao?-Nhật Hạ an ủi. Việc cô “giao” cho bà chị Angel này coi như xong. Giờ cô chỉ việc ung dung đi về hưởng thụ cuộc sống bình yên tưởng chừng như đã xa ở mái trường Thanh Lịch “thân yêu“. Híc, xúc động quá! Không biết cô mong ước ngày này bao lâu rồi.
Ở đầu bên kia, có hai chàng trai đang nói chuyện rất hợp ý nhưng toàn chuyện nhảm nhí ở đâu đâu.
-Hôm đó anh dám cá cậu nghĩ Nhật Hạ thử đồ lót!-Key thâm mật khoác vai, xoa xoa đầu Dạ Thiên.
-Hừ, kể cả vậy anh cũng đừng mơ tranh bà xã với tôi!-Dạ Thiên liếc ánh mắt sắc như dao về phí Key. Dù gì cậu vẫn chỉ là học sinh cấp 3 thôi, hành động thiên vị của Nhật Hạ với Key sáng nay làm cậu ghen.
-Này này, liên quan gì chứ? Sao tuyên chiến thẳng thừng vậy?-Key cười khó tin nhìn Dạ Thiên.
-Anh còn có một tình địch nữa đấy!
-Ai?-Key mắt trợn tròn. Nhật Hạ đào hoa quá!
-Tổng giám đốc công ti 2S!
-Ai cha, sao tôi khổ vậy? Tổng giám đốc công ti Dạ Thiên và 2S là tình địch thì cái thân ca sĩ bé nhỏ của tôi sống sao!?!-Key ôm ngực kêu than khóc lóc như thật. Đừng quên anh làm trong ngành điện ảnh.
Bốn người, hai tiễn hai. Có hai người trai tài gái sắc trong làng giải trí đang đưa đôi mắt tiếc nuối nhìn về phía chiếc xe Lamborghini đen tuyền đang khuất bóng dần trong buổi hoàng hôn.
Tác giả :
Tử Bối Thiên Tài