Vung Tiền Mua Định Mệnh
Chương 12: P2
Tại cổng nhà Nhật Hạ...
Dạ Thiên đang hồi hộp chờ Nhật Hạ, cậu mong có thể nhìn thấy cô trong trang phục cô ở nhà. “Nhỡ đâu Nhật Hạ mặc giống Thụ Cẩm thì sao nhỉ?”-Dạ Thiên giật mình.
-Cạch-Cửa được mở ra. Không làm Dạ Thiên thất vọng. Nhật Hạ hôm nay để mái tóc nâu đen cafe xoã bay trong gió, trên gương mặt trái xoan trắng hồng có đeo một lớp kính to. Cô mặc áo hai dây tím bên trong , bên ngoài khoác thêm chiếc áo sơ mi xanh biển không cài cúc làm tôn lên nước da trắng ngần. Quần short bò màu lam đậm và đôi giày thể thao đồng màu nổi bật trên đôi chân dài và trắng không tì vết của Nhật Hạ. Ngoài ra đôi giày này còn nâng chiều cao của Nhật Hạ từ 1m67 lên 1m69, làm cô trở nên năng động hơn thường ngày.(xem hình để biết thêm chi tiết)
Một sự khác biệt vô cùng lớn! Dạ Thiên gật gù
-Lên xe!-Ai đó mặt lạnh tanh mở cửa cho người kia. Bước đầu của nghệ thuật cua gái là phải tỏ ra lạnh lùng người ta mới thèm.
Nhật Hạ chỉ “xin chào” một câu rồi cũng leo lên xe. Khi đến công viên, tất nhiên ai cũng nhìn Dạ Thiên với ánh mắt như chửi cậu trăng hoa khi một ngày đi với hai cô gái. May mắn, họ không nói Dạ Thiên “bắt cá hai tay” mà họ chỉ nói cậu “một tay bắt hai con cá“. Xời, chả là cái cóc khô gì cả, một tay cậu phải bắt được đến chục con, xong lại còn thêm hai chân nữa cơ! Ấy, nhưng mà giờ Dạ Thiên đã có “nàng tiên cá” rồi nên chẳng cần phải đi bắt cá làm chi cho nhọc!
-Đi, đi ra khu kia!-Dạ Thiên nhìn cái tàu lượn mà cuống hết cả đí-t. Kéo bay Nhật Hạ sang khu khác.
-Oà, Thiên, sang kia, sang kia, chỗ bắn gấu bông.
-Ừ....
-Thiên, sang chỗ bắn tên đi!-Tay Nhật Hạ cầm con gấu to đùng do cô bắn được kéo kéo Dạ Thiên.
-Ừ....
-Sang tô tượng , làm quà cho Nguyệt Đông-Tay Nhật Hạ đã có thêm bộ đồ chơi cung tên, vậy mà vẫn kéo Dạ Thiên đi.
-Ừ....
Gấu, đồ chơi, tượng, súng, áo phông, cá vàng, bóng cao su, cầu thủy tinh,... tay Nhật Hạ và Dạ Thiên ngày càng đầy. Toàn đồ ăn thưởng mà nhục nỗi toàn Nhật Hạ tự lấy mới đau. Nhẽ ra phải là Nhật Hạ năn nỉ Dạ Thiên hộ rồi nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ chứ?? Cậu thấy nhục quá, nhục quá...
-Thiên, giờ cậu muốn đi đâu? Đi chơi tàu lượn siêu tốc đi!!-Nhật Hạ nhìn cái đoàn tàu cứ lượn qua lượn lại trên không trung mà chỉ chỉ. Chết thật!! Lòng vòng vẫn thấy cái tàu lù lù trước mặt, sơ sẩy quá!
Ai đó nhớ lại cái mùi kinh khủng của Thụ Cẩm ban sáng thì nhất quyết không đồng ý nhưng khi nhìn thấy cái mặt ỉu xìu và cái giọng “Vậy tuỳ Thiên!” của người ta thì lại mềm lòng.
Ngồi trên độ cao chót vót, Dạ Thiên ân cần hỏi han:
-Này cậu có sợ không? Có thể bị buồn nô... không?
-Tôi là người có võ mà?!? Aaaaaa.....
Sau khi tàu lượn vài vòng thì hai người xuống ngồi ở ghế đá.
-Nhật Hạ, cảm giác thế nào?-Dạ Thiên đưa cho Nhật Hạ chai nước.
-Cảm giác như bị rút không khí ra nhưng bù lại rất vui!-Nhật Hạ cười tươi rói như nắng mùa hạ.-Vậy... bây giờ Nhật Hạ muốn đi đâu?
-Đi đâu cũng được miễn là không phải nhà ma.
-Cậu sợ hả?
-Ừ....
-Vậy thì càng phải đi!!!-Dạ Thiên hùng hồn tuyên bố làm Nhật Hạ sặc nước, sặc cả enzim.
-Đi!!!
-A, Thiên, KHOAN!!!!
Hai bạn trẻ kéo nhau vào nhà ma. Tất nhiên tiếng hét của Nhật Hạ còn vang hơn cả Thụ Cẩm. Cô nhìn thấy con ma thì nhảy dựng lên, chồm lên người Dạ Thiên khóc lóc thảm thiết đòi ra làm quân tử ở bên cạnh sướng rơn vì đúng như dự đoán. Uầy, may mà Nhật Hạ sợ quá không giở võ ra không có con ma kia toi đời!!!
-Thôi, đừng có khóc nữa!-Dạ Thiên mang tiếng đưa Nhật Hạ ra ngồi ghế nhưng chỉ có mình được chạm mông xuống cái ghế đá mát lạnh còn Nhật Hạ vẫn đang bị cậu bế trên đùi khóc thút thít. Ai đó đang tranh thủ ăn đậu hũ của người ta.
-Thôi thôi cái đầu cậu!!! Tôi còn tưởng cậu hỏi han tôi để tránh! Thế mà... thế mà... cậu nỡ phá hỏng chuyến đi chơi đầu của tôi!!! DẠ THIÊN, TỐI NAY TÔI MÀ GẶP ÁC MỘNG THÌ CHÚNG TA TUYỆT GIAO!!!!-Nhật Hạ bật dậy gào lên, xách đồ chạy vụt đi. Cô bị mắc chứng sợ ma vô cùng. Dù biết họ cũng chỉ có một phần thật nhưng mỗi lần bị ám ảnh là cô lại mất ngủ tới một tháng rồi lăn ra ốm, lại làm khổ Nguyệt Đông.
Nhật Hạ chèo lên xe buýt, định về nhà nhưng nơi làm thêm cô nói đang thiếu người. Làm cũng được, đằng nào cô cũng rảnh. May là đường từ đây về nhà và về nơi làm của cô cùng một tuyến.
Dạ Thiên thấy Nhật Hạ lên xe buýt thì cũng lấy xe đuổi theo.
-Leng....keng....-Cửa quán “Cafe books” được mở ra.
-Chị, em đến rồi!
-Kyaaa.... Sul Hwa yêu quý của chị hôm nay mặc đồ xinh thế?- “Chị” quản lí kêu lên. Mới đầu “chị” quản lí gọi Nhật Hạ là Hạ, về sau thấy hai anh Nhật đẹp trai gọi cô là Sul Hwa thì cũng đòi bắt chước.
-Em vào thay đồ.
-Chao ôi... lạnh lùng thế?? Ừ vào đi!
-Hộc.... hộc.... Nhật Hạ, thôi mà!!-Dạ Thiên chạy hồng hộc xông vào quán thì thấy một cậu trai đang ưỡn ẹo về phía cậu.
Người đâu mà đẹp trai quá xá!! “Chị” quản lí An mừng rỡ.
-Mời quý khách vào!
-Cảm ơn.-Đây là lần đầu Dạ Thiên vào quán cafe rẻ tiền thế này. Quán thơm mùi sách còn thoang thoảng mùi trà la hán, mùi của Nhật Hạ.
-Mời quý khách chờ chút. Nhật Hạ.... Nhật Hạ!!!!
-Vâng vâng!!-Nhật Hạ bước ra, ùa vào phòng mùi trà la hán. Dạ Thiên sững sờ. Dù đây không phải là lần đầu anh thấy mặt thật của cô, nhưng mà.... không tưởng tượng được. Nhật Hạ mặc váy màu đen bó đến ức, phía dưới tuỳ ý xoã đến đầu gối, phần cánh tay hơi bồng. Viền cổ trắng, phần ức có thắt lưng trắng đính nơ. Tóc Nhật Hạ buộc hờ, đi giầy búp bê đen.(Tớ vẽ cho mấy chú xem sau nhé!). Cô lạnh lùng cầm cái menu đến gần Dạ Thiên.-Mời quý khách chọn món, xin lỗi, bàn hơi bừa.-Cô đưa cho Dạ Thiên quyển chọn món rồi lạnh lùng lau lau cái bàn.
Dạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm Nhật Hạ không có ý quay đầu đi. Cô vừa xinh đẹp, vừa đảm đang lại ăn nói lễ phép, công dung ngôn đã đủ, còn hạnh thì sao?
(Để mình giải thích chữ công dung ngôn hạnh cho mà nghe. Đây là quan niệm về người phụ nữ hoàn hảo, bao gồm:
*CÔNG là sự đảm đang trong công việc nội trợ
*DUNG là vẻ đẹp hình thức
*NGÔN là lời nói lịch sự, lễ phép
*HẠNH là đức hạnh đoan trang, đứng đắn, đúng mực, nhân hậu
Nếu bạn nào không biết thì lên tra Google nhé! Thông cảm nhà anh Dạ Thiên có tiền nên nhu cầu ăn hơi cao. Anh ý mà ở ngoài thực thì ế lâu rồi! Bây giờ cô gái hoàn hảo như thế hiếm lắm! Toàn hàng “fake” thôi!)
-Nhật Hạ, thôi mà!!
-....
-Sao cậu nhỏ mọn vậy, thế mà cũng giận!
-....
-Cho tôi xin, cậu thích gì tôi cho!
-CHO CÁI GÌ??? CẬU TƯỞNG CÁI GÌ CŨNG CÓ THỂ MUA ĐƯỢC BẰNG TIỀN SAO???-Nhật Hạ hét loạn lên. May mà lúc đấy không có khách không “chị” An xử cô rồi.
Dạ Thiên bất ngờ kéo Nhật Hạ vào lòng ngửi hương trà la hán trên người cô rồi nhẹ nhàng:
-Nhật Hạ, tôi thích em!-Đưa luôn đòn quyết định, Dạ Thiên nhủ thầm phải cưới cô gái hoàn hảo này về. Cậu không cần đến với nhau vì tình yêu, chỉ cần cậu cảm thấy thích rồi nhẹ nhàng mang cô về cưới là được. Thời buổi thế này phải chiếm hữu cô này sớm!
-Khục.... HAHAHAHAHA..... Dạ Thiên, cậu có hiểu thích là gì không? Có không??
-Nhật Hạ...
-Cậu tưởng tôi cũng như những cô gái khác, chỉ cần cậu nói thế là sẽ sà vào lòng cậu sao??? Cuối cùng cũng chỉ có anh em bọn họ là tốt với tôi còn những người khác toàn theo tôi vì bộ mặt!!!
-Nhật Hạ!
-Cậu có thấy họ chịu để tôi vào mắt khi tôi buộc tóc đeo kính không?!?! Một câu xin lỗi cũng không có, CẬU HÃY TỰ XEM LẠI MÌNH XEM!!!!!-Nhật Hạ gào lên.
-NHẬT HẠ!!!-Dạ Thiên đập bàn đứng dậy.
Nhật Hạ thở dốc, chỉnh sửa lại lời nói cô mở lời:
-Xin lỗi quý khách, quý khách cần dùng....
-Không cần!-Dạ Thiên đặt xuống tờ 500k rồi rảo bước khỏi quán, cảm giác nhục nhã tràn đầy. Nhật Hạ sỉ nhục anh chỉ vì một con ma giả? Quá đáng, thật sự quá đáng!
An thấy thương thay cho cô nhân viên đắc lực của mình. Nhật Hạ có tâm sự thế mà cậu kia thật vô tâm!
-Em gái....
Nhật Hạ ngước lên nhìn An, xà vào lòng “chị” thút thít:
-Bố em, ông ấy đã giả làm ma cà rồng chơi đùa với mẹ em vào đêm Halloween. Lợi dụng lúc bọn em không để ý, ông ta đâm mẹ em rồi nói đó là phẩm màu. Lúc đó em mới học lớp 6, em cứ tưởng thật, mãi về sau khi ông ta ra khỏi nhà, Nguyệt Đông chỉ vào mẹ em đang thở hổn hển dưới sàn nhà em mới để ý. Lúc đó mẹ em chỉ nói một chữ “bố”, chỉ vào con dao rồi tắt thở, được hàng xóm đưa vào viện nhưng không qua khỏi. Lúc em đến tìm ông ta thì thấy ông ta đang ôm hôn cô tổng giám đốc công ti, ông ta nói không quen rồi đuổi em về. May lúc đó có bố chị thì em mới giữ được cái nhà và được đi học đến bây giờ. Em rất biết ơn bố chị và luôn tự hỏi tại sao mẹ không kêu lên? Là do mẹ sợ ông ta thủ tiêu bọn em hay là do mẹ quá yêu ông ta?? Từ đó em rất sợ ma, nhất là ma cà rồng. Con ma em gặp khi cậu ấy đưa em vào nhà ma là... ma cà rồng. Nên em mới.... mới.... Oa!!!
An nghe Nhật Hạ tâm sự mà bàng hoàng. Dù có nghe bố kể qua nhưng “cô” cũng không ngờ Nhật Hạ lại có quá khứ kinh khủng vậy! Cô không biết làm gì hơn ngoài vỗ về an ủi cô em gái bé nhỏ này.
Sukei và Shiki đứng đó nghe hết từ nãy đến giờ. Định thăm Nhật Hạ mà lại biết được cái sự thật đau lòng này thì chả biết nên vui hay nên buồn. Đáng hận thay cái tên tóc đen đó!! Hai cậu âm thầm quay về, bàng hoàng không kém chị An khi nghe Nhật Hạ kể. Biết cô sợ ma nhưng không biết là đến mức này. Mai đến trường không xử thằng kia thì không phải là bố nó!!
Dạ Thiên đang hồi hộp chờ Nhật Hạ, cậu mong có thể nhìn thấy cô trong trang phục cô ở nhà. “Nhỡ đâu Nhật Hạ mặc giống Thụ Cẩm thì sao nhỉ?”-Dạ Thiên giật mình.
-Cạch-Cửa được mở ra. Không làm Dạ Thiên thất vọng. Nhật Hạ hôm nay để mái tóc nâu đen cafe xoã bay trong gió, trên gương mặt trái xoan trắng hồng có đeo một lớp kính to. Cô mặc áo hai dây tím bên trong , bên ngoài khoác thêm chiếc áo sơ mi xanh biển không cài cúc làm tôn lên nước da trắng ngần. Quần short bò màu lam đậm và đôi giày thể thao đồng màu nổi bật trên đôi chân dài và trắng không tì vết của Nhật Hạ. Ngoài ra đôi giày này còn nâng chiều cao của Nhật Hạ từ 1m67 lên 1m69, làm cô trở nên năng động hơn thường ngày.(xem hình để biết thêm chi tiết)
Một sự khác biệt vô cùng lớn! Dạ Thiên gật gù
-Lên xe!-Ai đó mặt lạnh tanh mở cửa cho người kia. Bước đầu của nghệ thuật cua gái là phải tỏ ra lạnh lùng người ta mới thèm.
Nhật Hạ chỉ “xin chào” một câu rồi cũng leo lên xe. Khi đến công viên, tất nhiên ai cũng nhìn Dạ Thiên với ánh mắt như chửi cậu trăng hoa khi một ngày đi với hai cô gái. May mắn, họ không nói Dạ Thiên “bắt cá hai tay” mà họ chỉ nói cậu “một tay bắt hai con cá“. Xời, chả là cái cóc khô gì cả, một tay cậu phải bắt được đến chục con, xong lại còn thêm hai chân nữa cơ! Ấy, nhưng mà giờ Dạ Thiên đã có “nàng tiên cá” rồi nên chẳng cần phải đi bắt cá làm chi cho nhọc!
-Đi, đi ra khu kia!-Dạ Thiên nhìn cái tàu lượn mà cuống hết cả đí-t. Kéo bay Nhật Hạ sang khu khác.
-Oà, Thiên, sang kia, sang kia, chỗ bắn gấu bông.
-Ừ....
-Thiên, sang chỗ bắn tên đi!-Tay Nhật Hạ cầm con gấu to đùng do cô bắn được kéo kéo Dạ Thiên.
-Ừ....
-Sang tô tượng , làm quà cho Nguyệt Đông-Tay Nhật Hạ đã có thêm bộ đồ chơi cung tên, vậy mà vẫn kéo Dạ Thiên đi.
-Ừ....
Gấu, đồ chơi, tượng, súng, áo phông, cá vàng, bóng cao su, cầu thủy tinh,... tay Nhật Hạ và Dạ Thiên ngày càng đầy. Toàn đồ ăn thưởng mà nhục nỗi toàn Nhật Hạ tự lấy mới đau. Nhẽ ra phải là Nhật Hạ năn nỉ Dạ Thiên hộ rồi nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ chứ?? Cậu thấy nhục quá, nhục quá...
-Thiên, giờ cậu muốn đi đâu? Đi chơi tàu lượn siêu tốc đi!!-Nhật Hạ nhìn cái đoàn tàu cứ lượn qua lượn lại trên không trung mà chỉ chỉ. Chết thật!! Lòng vòng vẫn thấy cái tàu lù lù trước mặt, sơ sẩy quá!
Ai đó nhớ lại cái mùi kinh khủng của Thụ Cẩm ban sáng thì nhất quyết không đồng ý nhưng khi nhìn thấy cái mặt ỉu xìu và cái giọng “Vậy tuỳ Thiên!” của người ta thì lại mềm lòng.
Ngồi trên độ cao chót vót, Dạ Thiên ân cần hỏi han:
-Này cậu có sợ không? Có thể bị buồn nô... không?
-Tôi là người có võ mà?!? Aaaaaa.....
Sau khi tàu lượn vài vòng thì hai người xuống ngồi ở ghế đá.
-Nhật Hạ, cảm giác thế nào?-Dạ Thiên đưa cho Nhật Hạ chai nước.
-Cảm giác như bị rút không khí ra nhưng bù lại rất vui!-Nhật Hạ cười tươi rói như nắng mùa hạ.-Vậy... bây giờ Nhật Hạ muốn đi đâu?
-Đi đâu cũng được miễn là không phải nhà ma.
-Cậu sợ hả?
-Ừ....
-Vậy thì càng phải đi!!!-Dạ Thiên hùng hồn tuyên bố làm Nhật Hạ sặc nước, sặc cả enzim.
-Đi!!!
-A, Thiên, KHOAN!!!!
Hai bạn trẻ kéo nhau vào nhà ma. Tất nhiên tiếng hét của Nhật Hạ còn vang hơn cả Thụ Cẩm. Cô nhìn thấy con ma thì nhảy dựng lên, chồm lên người Dạ Thiên khóc lóc thảm thiết đòi ra làm quân tử ở bên cạnh sướng rơn vì đúng như dự đoán. Uầy, may mà Nhật Hạ sợ quá không giở võ ra không có con ma kia toi đời!!!
-Thôi, đừng có khóc nữa!-Dạ Thiên mang tiếng đưa Nhật Hạ ra ngồi ghế nhưng chỉ có mình được chạm mông xuống cái ghế đá mát lạnh còn Nhật Hạ vẫn đang bị cậu bế trên đùi khóc thút thít. Ai đó đang tranh thủ ăn đậu hũ của người ta.
-Thôi thôi cái đầu cậu!!! Tôi còn tưởng cậu hỏi han tôi để tránh! Thế mà... thế mà... cậu nỡ phá hỏng chuyến đi chơi đầu của tôi!!! DẠ THIÊN, TỐI NAY TÔI MÀ GẶP ÁC MỘNG THÌ CHÚNG TA TUYỆT GIAO!!!!-Nhật Hạ bật dậy gào lên, xách đồ chạy vụt đi. Cô bị mắc chứng sợ ma vô cùng. Dù biết họ cũng chỉ có một phần thật nhưng mỗi lần bị ám ảnh là cô lại mất ngủ tới một tháng rồi lăn ra ốm, lại làm khổ Nguyệt Đông.
Nhật Hạ chèo lên xe buýt, định về nhà nhưng nơi làm thêm cô nói đang thiếu người. Làm cũng được, đằng nào cô cũng rảnh. May là đường từ đây về nhà và về nơi làm của cô cùng một tuyến.
Dạ Thiên thấy Nhật Hạ lên xe buýt thì cũng lấy xe đuổi theo.
-Leng....keng....-Cửa quán “Cafe books” được mở ra.
-Chị, em đến rồi!
-Kyaaa.... Sul Hwa yêu quý của chị hôm nay mặc đồ xinh thế?- “Chị” quản lí kêu lên. Mới đầu “chị” quản lí gọi Nhật Hạ là Hạ, về sau thấy hai anh Nhật đẹp trai gọi cô là Sul Hwa thì cũng đòi bắt chước.
-Em vào thay đồ.
-Chao ôi... lạnh lùng thế?? Ừ vào đi!
-Hộc.... hộc.... Nhật Hạ, thôi mà!!-Dạ Thiên chạy hồng hộc xông vào quán thì thấy một cậu trai đang ưỡn ẹo về phía cậu.
Người đâu mà đẹp trai quá xá!! “Chị” quản lí An mừng rỡ.
-Mời quý khách vào!
-Cảm ơn.-Đây là lần đầu Dạ Thiên vào quán cafe rẻ tiền thế này. Quán thơm mùi sách còn thoang thoảng mùi trà la hán, mùi của Nhật Hạ.
-Mời quý khách chờ chút. Nhật Hạ.... Nhật Hạ!!!!
-Vâng vâng!!-Nhật Hạ bước ra, ùa vào phòng mùi trà la hán. Dạ Thiên sững sờ. Dù đây không phải là lần đầu anh thấy mặt thật của cô, nhưng mà.... không tưởng tượng được. Nhật Hạ mặc váy màu đen bó đến ức, phía dưới tuỳ ý xoã đến đầu gối, phần cánh tay hơi bồng. Viền cổ trắng, phần ức có thắt lưng trắng đính nơ. Tóc Nhật Hạ buộc hờ, đi giầy búp bê đen.(Tớ vẽ cho mấy chú xem sau nhé!). Cô lạnh lùng cầm cái menu đến gần Dạ Thiên.-Mời quý khách chọn món, xin lỗi, bàn hơi bừa.-Cô đưa cho Dạ Thiên quyển chọn món rồi lạnh lùng lau lau cái bàn.
Dạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm Nhật Hạ không có ý quay đầu đi. Cô vừa xinh đẹp, vừa đảm đang lại ăn nói lễ phép, công dung ngôn đã đủ, còn hạnh thì sao?
(Để mình giải thích chữ công dung ngôn hạnh cho mà nghe. Đây là quan niệm về người phụ nữ hoàn hảo, bao gồm:
*CÔNG là sự đảm đang trong công việc nội trợ
*DUNG là vẻ đẹp hình thức
*NGÔN là lời nói lịch sự, lễ phép
*HẠNH là đức hạnh đoan trang, đứng đắn, đúng mực, nhân hậu
Nếu bạn nào không biết thì lên tra Google nhé! Thông cảm nhà anh Dạ Thiên có tiền nên nhu cầu ăn hơi cao. Anh ý mà ở ngoài thực thì ế lâu rồi! Bây giờ cô gái hoàn hảo như thế hiếm lắm! Toàn hàng “fake” thôi!)
-Nhật Hạ, thôi mà!!
-....
-Sao cậu nhỏ mọn vậy, thế mà cũng giận!
-....
-Cho tôi xin, cậu thích gì tôi cho!
-CHO CÁI GÌ??? CẬU TƯỞNG CÁI GÌ CŨNG CÓ THỂ MUA ĐƯỢC BẰNG TIỀN SAO???-Nhật Hạ hét loạn lên. May mà lúc đấy không có khách không “chị” An xử cô rồi.
Dạ Thiên bất ngờ kéo Nhật Hạ vào lòng ngửi hương trà la hán trên người cô rồi nhẹ nhàng:
-Nhật Hạ, tôi thích em!-Đưa luôn đòn quyết định, Dạ Thiên nhủ thầm phải cưới cô gái hoàn hảo này về. Cậu không cần đến với nhau vì tình yêu, chỉ cần cậu cảm thấy thích rồi nhẹ nhàng mang cô về cưới là được. Thời buổi thế này phải chiếm hữu cô này sớm!
-Khục.... HAHAHAHAHA..... Dạ Thiên, cậu có hiểu thích là gì không? Có không??
-Nhật Hạ...
-Cậu tưởng tôi cũng như những cô gái khác, chỉ cần cậu nói thế là sẽ sà vào lòng cậu sao??? Cuối cùng cũng chỉ có anh em bọn họ là tốt với tôi còn những người khác toàn theo tôi vì bộ mặt!!!
-Nhật Hạ!
-Cậu có thấy họ chịu để tôi vào mắt khi tôi buộc tóc đeo kính không?!?! Một câu xin lỗi cũng không có, CẬU HÃY TỰ XEM LẠI MÌNH XEM!!!!!-Nhật Hạ gào lên.
-NHẬT HẠ!!!-Dạ Thiên đập bàn đứng dậy.
Nhật Hạ thở dốc, chỉnh sửa lại lời nói cô mở lời:
-Xin lỗi quý khách, quý khách cần dùng....
-Không cần!-Dạ Thiên đặt xuống tờ 500k rồi rảo bước khỏi quán, cảm giác nhục nhã tràn đầy. Nhật Hạ sỉ nhục anh chỉ vì một con ma giả? Quá đáng, thật sự quá đáng!
An thấy thương thay cho cô nhân viên đắc lực của mình. Nhật Hạ có tâm sự thế mà cậu kia thật vô tâm!
-Em gái....
Nhật Hạ ngước lên nhìn An, xà vào lòng “chị” thút thít:
-Bố em, ông ấy đã giả làm ma cà rồng chơi đùa với mẹ em vào đêm Halloween. Lợi dụng lúc bọn em không để ý, ông ta đâm mẹ em rồi nói đó là phẩm màu. Lúc đó em mới học lớp 6, em cứ tưởng thật, mãi về sau khi ông ta ra khỏi nhà, Nguyệt Đông chỉ vào mẹ em đang thở hổn hển dưới sàn nhà em mới để ý. Lúc đó mẹ em chỉ nói một chữ “bố”, chỉ vào con dao rồi tắt thở, được hàng xóm đưa vào viện nhưng không qua khỏi. Lúc em đến tìm ông ta thì thấy ông ta đang ôm hôn cô tổng giám đốc công ti, ông ta nói không quen rồi đuổi em về. May lúc đó có bố chị thì em mới giữ được cái nhà và được đi học đến bây giờ. Em rất biết ơn bố chị và luôn tự hỏi tại sao mẹ không kêu lên? Là do mẹ sợ ông ta thủ tiêu bọn em hay là do mẹ quá yêu ông ta?? Từ đó em rất sợ ma, nhất là ma cà rồng. Con ma em gặp khi cậu ấy đưa em vào nhà ma là... ma cà rồng. Nên em mới.... mới.... Oa!!!
An nghe Nhật Hạ tâm sự mà bàng hoàng. Dù có nghe bố kể qua nhưng “cô” cũng không ngờ Nhật Hạ lại có quá khứ kinh khủng vậy! Cô không biết làm gì hơn ngoài vỗ về an ủi cô em gái bé nhỏ này.
Sukei và Shiki đứng đó nghe hết từ nãy đến giờ. Định thăm Nhật Hạ mà lại biết được cái sự thật đau lòng này thì chả biết nên vui hay nên buồn. Đáng hận thay cái tên tóc đen đó!! Hai cậu âm thầm quay về, bàng hoàng không kém chị An khi nghe Nhật Hạ kể. Biết cô sợ ma nhưng không biết là đến mức này. Mai đến trường không xử thằng kia thì không phải là bố nó!!
Tác giả :
Tử Bối Thiên Tài