Vùng Cấm
Chương 33
Giang Trì Cảnh cảm thấy, điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Trịnh Minh Dịch chính là khả năng kiểm soát trạng thái tâm lý. Ví như khi nắm được bí mật của Trịnh Minh Dịch, tâm lí anh lại chưa đủ vững nên bỏ lỡ thời cơ để đạt được mục đích của mình.
Bởi người xưa hay bảo họa từ mồm mà ra cấm có sai, ban nãy đáng ra anh chỉ nên nói dăm ba câu về Go là được rồi. Dừng ở đoạn đó thì đời nào cái tên Trịnh Minh Dịch đang chột dạ lại dám đòi xem nhật kí trò chuyện cơ chứ?
Giờ thì hay rồi, đùa cho cố vô cuối cùng anh tự chui đầu vào rọ luôn.
Trịnh Minh Dịch thì ngược lại, dù là chuyện nước hoa hay địa chỉ nhà hắn đều trêu đùa có chừng mực, chỉ hơi nhử mồi một chút rồi thôi khiến Giang Trì Cảnh không tài nào bắt thóp được.
Giang Trì Cảnh biết bản thân đã bị đối phương lật tẩy, thế nhưng Trịnh Minh Dịch lại chỉ nói vỏn vẹn một câu “trêu đùa thế này là không đúng cách đâu” rồi bỏ lửng câu chuyện không hỏi thêm gì nữa. Đúng giờ hắn vẫn cứ thong dong rời khỏi thư viện như mọi lần.
Thế đùa như nào mới là đúng cách hả?
Cứ lấp la lấp lửng khiến người ta sốt ruột không thôi, sao Trịnh Minh Dịch không nói thẳng ra luôn cho anh đỡ lo nhỉ?
Giang Trì Cảnh nhớ Vu Quang từng bảo, Go có trả lời tin nhắn của thằng bé. Nói cách khác hai người đã từng liên lạc với nhau trên mạng. Anh rất muốn hỏi Trịnh Minh Dịch, có phải tên trên mạng của Vu Quang là A Quang không? Có phải thằng bé từng nói với Go rằng nó là hacker không? Có phải Vu Quang gọi Go là “thần tượng” không?
Nếu thật là như thế, việc Trịnh Minh Dịch nhận ra Vu Quang là nhóc fan nhí của mình cũng không có gì lạ.
Lại thêm việc Vu Quang gọi Giang Trì Cảnh là “thần tượng”, Trịnh Minh Dịch còn từng sử dụng máy tính của Giang Trì Cảnh để đăng nhập vào diễn đàn…
Hàng loạt manh mối cùng kết hợp lại, bảo Trịnh Minh Dịch không nhìn ra Giang Trì Cảnh đang “đội lốt thần tượng” thì có chó nó tin. Báo hại Giang Trì Cảnh vừa nãy còn vờ vịt ra vẻ Trịnh Minh Dịch bị trộm acc. Ai ngờ nhoáng cái công sức đã đổ bể, Trịnh Minh Dịch giờ đã biết anh chính là người “trộm acc” của hắn.
Thôi được rồi, không riêng gì việc kiểm soát trạng thái tâm lý mà năng lực của anh đúng là cũng thua kém người nọ một xíu.
Vu Quang cầm cây lau nhà chạy loăng quăng hết bên này tới bên kia trong thư viện, vừa làm miệng vừa líu la líu lo. Vốn anh cũng không định để Vu Quang đi dọn vệ sinh, nhưng ai bảo thằng ranh này lại tới không đúng lúc khiến thứ duy nhất giúp Giang Trì Cảnh đè đầu Trịnh Minh Dịch cũng đi tong luôn rồi.
“Thần tượng ơi, anh xem em dọn thế này đã sạch chưa ạ?” Vu Quang vẫn ngô nghê đứng đó, hai tay cầm cây lau nhà, trưng ra vẻ mặt đợi được Giang Trì Cảnh khen ngợi.
“Cũng được đó.” Giang Trì Cảnh hời hợt nhìn lướt qua rồi ngó ra ngoài cửa sổ, lòng tự hỏi phải làm sao mới bày lại được thế cờ.
“Em bảo này thần tượng.” Vu Quang cầm cây lau nhà đi đến trước bàn làm việc, “Anh với Trịnh Minh Dịch là kiểu quan hệ kia kia ạ? Em thấy như thế không hợp với tính cách của anh lắm.”
Giang Trì Cảnh đã ba ngày không đi làm nên anh cũng đang rất tò mò không biết chuyện của mình và Trịnh Minh Dịch đã bị tam sao thất bản đến mức nào rồi. Anh vừa cầm cốc nước lên uống vừa hỏi Vu Quang, “Quan hệ gì cơ?”
“Em nghe bảo ổng mút anh đã lắm.”
“Ặc…”
Mới vừa hớp miếng nươc mà suýt nữa Giang Trì Cảnh đã sặc chết. Đúng là Trịnh Minh Dịch có mút anh, nhưng hắn mút cổ cơ mà, sao tin đồn lại thành ra thế này rồi?
“Bọn họ còn bảo mỗi buổi chiều Trịnh Minh Dịch được nghỉ thêm một tí là để phục vụ anh đó. Rồi cái gì mà hai người đâu chỉ ấy ấy trong phòng giải trí mà còn ấy cả cả thư viện nữa. Bảo sao anh không cho em bước vào khu vực làm việc, ra đây là nơi mà anh với người ta cày bừa năng suất.” Vu Quang nói rành rành cứ như nó thật sự chứng kiến vậy.
“Dừng lại, dừng lại ngay cho tôi.” Giang Trì Cảnh nhíu mày ngắt lời Vu Quang, “Nhóc mới bây lớn mà ấy với chả á gì hả?”
“Vậy hai người thực sự ấy ấy rồi ạ?” Vu Quang bối rối hỏi, “Em biết đời thực và mạng ảo không liên quan với nhau nhưng mà sao anh có thể làm vậy hả thần tượng? Trịnh Minh Dịch lừa tiền thiên hạ nhiều lắm đó ạ, nói sao thì ổng cũng là kẻ thù của cả diễn đàn mình mà.”
“Thù địch gì đâu.” Giang Trì Cảnh lười giải thích thêm nên chỉ đáp gọn lỏn, “Vụ án của hắn còn có điều khuất tất đấy.”
“Dạ sao cơ?” Vu Quang lập tức bật chế độ hóng hớt, nó nhoài người lên bàn làm việc hỏi tiếp, “Trịnh Minh Dịch bị oan ạ?”
Vu Quang không hổ danh là con dân của đảng thích thuyết âm mưu. Giang Trì Cảnh mới chỉ đánh tiếng chút thông tin mà nó đã luận ra kết quả, còn trưng ra dáng vẻ thích thú vô cùng. Quả nhiên với những người thích đặt thuyết âm mưu, sự vụ có ẩn tình luôn là thứ đáng tin hơn tin tức được công bố chính thức.
“Tóm lại hắn không phải kẻ thù.” Giang Trì Cảnh đáp, “Nhóc đừng ghim hận nữa.”
Không phải phe địch đã là gì, hắn còn là thần tượng của nhóc nữa đó!
Nhưng Giang Trì Cảnh không thốt ra câu này.
“Em hiểu rồi, em nghe lời thần tượng vậy.” Vu Quang nghiêm túc gật đầu, “Nếu đã thế dù anh với ổng có làm chuyện bậy bạ thì thay mặt cư dân mạng trên diễn đàn, em cũng có thể tạm chấp nhận được ạ.”
Giang Trì Cảnh cạn lời, khóe môi giật giật, “Đừng có nghe thiên hạ đồn tào lao, tôi với hắn không có làm gì bậy bạ đâu.”
“Dạ em sai, hai người không làm gì bậy bạ cả.” Vu Quang trịnh trọng đáp, “Chỉ là quan hệ va chạm thân thể giữa hai người đàn ông thôi ạ.”
Giang Trì Cảnh kiềm nén khát vọng muốn trợn mắt, anh không muốn bàn chuyện này với Vu Quang nữa nên đổi chủ đè, “Dọn xong chưa? Xong thì nhóc đi được rồi đó.”
Vu Quang cười ngây ngô, “Em muốn ở bên thần tượng một xíu nữa cơ.”
Nhìn dáng vẻ của Vu Quang, Giang Trì Cảnh bỗng thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt này sao mà quen quá, rõ là ánh mắt trước đây nó từng trao cho Lạc Hải mà?
“Không đi gặp bác sĩ Lạc của nhóc à?”
“Dạ không, bác sĩ Lạc có cần em quét dọn đâu?”
Giang Trì Cảnh lờ mờ nhận ra câu chuyện đang đi theo chiều hướng có hơi nguy hiểm. Trước đây Vu Quang chỉ ước có thể làm ổ cả ngày trong phòng y tế, sao giờ nó lại chuyển mục tiêu qua thư viện rồi?
Lỡ mà Lạc Hải biết chuyện này thì…
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay, trước cửa thư viện xuất hiện một bóng người mặc áo blouse trắng.
Lạc Hải vốn định đến trò chuyện với Giang Trì Cảnh, trông thấy Vu Quang đang cầm cây lau nhà đứng ở đây, y thoáng ngạc nhiên hỏi, “Sao em lại ở đây?”
“Em đến dọn vệ sinh.” Vu Quang đáp.
Lúc trả lời câu này, Vu Quang vẫn đang quắn quéo nắm chặt cây lau nhà, nào còn dáng vẻ quan tâm đến Lạc Hải như ngày xưa.
“Tới đây để quét dọn á?” Lạc Hải nhướng mày, “Thế phòng y tế có dọn không?”
“Phòng y tế…” Vu Quang hời họt đáp, “Phòng y tế thì bác sĩ Lạc tự dọn cũng được mà ạ?”
Đáy mắt Lạc Hải chợt hiện lên vẻ khó tin, y nhìn Giang Trì Cảnh, “Cậu bỏ bùa nó hay gì vậy?”
Giang Trì Cảnh cũng nhức đầu quá đỗi, anh thật sự không có ý định phá hỏng chuyện tình cảm của người yêu cũ mà. Đang lúc anh còn chưa kịp giải thích gì, Vu Quang đã ra mặt trả lời, “Cảnh sát Giang không bỏ bùa gì em đâu, là em tự muốn đến quét dọn cho ảnh thôi à.”
“Anh bưng nó đi nhanh nhanh hộ em.” Giang Trì Cảnh bảo Lạc Hải, “Bưng về rồi làm công tác tư tưởng cho nó luôn nhé.”
“Yên tâm.” Lạc Hải ngoắc tay gọi Vu Quang, “Qua đây với anh.”
Vu Quang không chịu đi, nó cứ đứng đó nhìn Giang Trì Cảnh với ánh mắt lưu luyến.
Lạc Hải lập tức gằn giọng, “Đi qua đây!”
Nghe vậy Vu Quang mới chầm chậm bước qua, cứ đi một bước nó lại quay đầu nhìn Giang Trì Cảnh một cái.
Toi thật rồi.
Giang Trì Cảnh bỗng nghĩ đến một chuyện, vỏ bọc thần tượng của anh sắp rạn nứt rồi. Chẳng mấy chốc Vu Quang sẽ phát hiện ra anh và Go trên mạng không giống nhau tí nào. Đến lúc đó nếu Vu Quang biết Trịnh Minh Dịch chính là Go thì…
Dù Giang Trì Cảnh không muốn thừa nhận, nhưng đúng là ngoại hình lẫn trí óc của Trịnh Minh Dịch đều xứng đáng xếp vào hàng công cực phẩm hiếm có khó tìm. Chưa kể hắn còn có thêm hào quang thần tượng của Go thần nữa, Vu Quang mà biết sự thật có khi nào mê Trịnh Minh Dịch như điếu đổ luôn không nhỉ?
Giang Trì Cảnh trầm ngâm, vì người anh em Lạc Hải, anh nghĩ mình vẫn nên ra tay cảnh báo một chút mới được.
Chiều nay Trịnh Minh Dịch vẫn đến thư viện như thường lệ, nhưng không hiểu sao hôm nay thư viện lại không có thêm phạm nhân nào khác ngoài hắn. Cả thư viện trống huơ trống hoác, nhìn qua đúng là thấy có gì đó không được bình thường.
“Hôm nay phạm nhân có hoạt động gì bắt buộc à?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Không nghe ai báo cả.”
Trịnh Minh Dịch vẫn ngồi ở chiếc bàn đầu tiên cạnh cửa sổ, đôi bên đối diện nhau, chỉ cách tầm 3 đến 5 mét. Bình thường nếu không có ai trong thư viện, Trịnh Minh Dịch đều sẽ đến ngồi bên cạnh Giang Trì Cảnh. Thế mà hôm nay đôi bên lại trò chuyện với khoảng cách xa đến vậy, Giang Trì Cảnh thấy không được thoải mái cho lắm.
“Hỏi anh chuyện này nhé.” Giang Trì Cảnh mở lời.
“Có liên quan đến cờ vây không?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
Bỗng dưng bị đối phương nhắc đến cờ vây, Giang Trì Cảnh sững người một lúc mới nhận ra, cờ vây tức là Go. Vậy ra Trịnh Minh Dịch đang nói về chuyện diễn đàn bằng một hình thức khác.
Đây quả nhiên là cách trêu đùa quen thuộc của Trịnh Minh Dịch, muốn gợi chuyện nhưng lại thích vòng vo tam quốc xem anh có kịp nhảy số theo hắn hay không? Nếu không phản ứng lại kịp, rất có khả năng anh sẽ lại bị hắn trêu là ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
“Không liên quan.” Giang Trì Cảnh đáp, “Tôi đang muốn hỏi anh có thích người nhỏ tuổi hơn mình không?”
Hỏi vấn đề như thế này đáng ra nên dùng cách thức uyển chuyển tràn đầy tình ý hơn, thế nhưng Giang Trì Cảnh lại dùng thái độ rất bình tĩnh chẳng khác gì đang thực hiện một bài kiểm tra tâm lí. Tựa như Trịnh Minh Dịch có trả lời thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.
Trịnh Minh Dịch nghiêng đầu suy ngẫm một chút, sau đó hỏi lại, “Không phải cậu bằng tuổi tôi à?”
Giang Trì Cảnh bỗng thấy hơi lạ, sao Trịnh Minh Dịch lại biết tuổi tác của anh? Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng khá bình thường, hắn tìm quản giáo nào đó hỏi dăm ba câu là dư sức biết được ngay.
“Tôi có bảo là mình à?” Giang Trì Cảnh đáp, “Ý tôi là đang nói nhóc fan nhí của anh đấy, nó mới tròn mười chín tuổi thôi.”
“Cậu bảo A Quang hửm?” Trịnh Minh Dịch thích thú hỏi, “Nó là fan nhí của cậu cơ mà?”
Tuyệt chiêu đùa cợt thứ hai của Trịnh Minh Dịch – nắm rõ như lòng bàn tay nhưng thích vờ vịt kiểu ơ hay.
Giang Trì Cảnh nhẹ nhàng đáp, “Ờ được, thế để tôi đi nói cho nó biết ai mới là thần tượng đích thực của nó nhé.”
Chiêu này hiển nhiên có hiệu quả thực sự, Trịnh Minh Dịch nhanh chóng thu hồi vẻ cợt nhả, hắn dùng giọng điệu bình thường hỏi lại anh, “Nó bị sao đấy?”
“Nó mê anh lắm rồi.” Giang Trì Cảnh ngừng một chốc rồi tiếp lời, “À nói đúng ra thì phải là mê vỏ bọc của anh.”
“Ý cậu là nó đối với cậu…”
Trịnh Minh Dịch còn chưa nói hết câu, ngoài cửa thư viện vang lên tiếng bước chân dồn dập. Giang Trì Cảnh nhìn ra chỉ ra bảy tám tên tù nhân to con đi vào, đều là những gương mặt xa lạ không thường đến đây. Sau khi bước vào thư viện, đám phạm nhân này thản nhiên đá bàn đạp ghế, hiên ngang ngồi tụ tập ở mấy hàng ghế đầu, cứ thế nhìn chằm chằm Giang Trì Cảnh.
Mãi cho đến khi kẻ cuối cùng trong đám người đó bước vào, Giang Trì Cảnh mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Là Lão Cửu.
Chính hắn là người ra lệnh cho mấy phạm nhân khác không được đến thư viện, sau đó đích thân dẫn đám đàn em đến địa bàn của Giang Trì Cảnh giễu võ giương oai.
“Chào buổi trưa cảnh sát Giang.” Lão Cửu dùng chân khều một chiếc ghế qua, ngồi xuống đối diện bàn làm việc. Tiếng chân ghế trượt trên nền nhà nghe chói tai vô cùng.
“Có gì không?” Giang Trì Cảnh lạnh lùng đáp.
“Thì có gì đâu nào, đến học tập thôi mà.” Lão Cửu ngó nghiêng xung quanh ra vẻ lạ lẫm, trông thấy Trịnh Minh Dịch, gã lập tức bảo, “Ô hô, bồn chứa của cán bộ cũng ở đây à?”
Giang Trì Cảnh thật sự không ngờ vụ dâu tay lại khiến Trịnh Minh Dịch mang danh là bồn chứa của anh. Nghe có dị không trời ạ? Chẳng biết cái gã công hơn chữ công này nghe tin đồn xong có thấy tủi thân không nữa.
Giang Trì Cảnh vô thức quay lại nhìn Trịnh Minh Dịch thì thấy hắn bỗng dưng đứng lên, mặt mày vô cảm bước đến chỗ Lão Cửu.
Vẻ mặt Lão Cửu cứng nhắc trong thoáng chốc. Thấy Trịnh Minh Dịch ngày càng tới gần, nửa người trên gã từ từ né ra xa, gã cảnh giác hỏi, “Làm gì đấy?”
“Chó ngoan thì không nên cản đường.” Trịnh Minh Dịch rũ mắt nhìn Lão Cửu.
Nói thật lòng lúc Trịnh Minh Dịch rũ mắt nhìn người khác đúng là trông hơi đáng sợ. Bởi Giang Trì Cảnh biết, chỉ khi Trịnh Minh Dịch đang nghiêm túc mới lộ ra dáng vẻ như thế. Giống như cái lần hắn hỏi Giang Trì Cảnh rằng có thể xé đồng phục của anh không, ánh mắt khi ấy của Trịnh Minh Dịch cũng tối tăm khó tả như thế này chứng minh hắn thật sự có ý định làm chuyện đó.
Cơ mà Lão Cửu lại không nhận ra được điều này, gã dùng tay chỉ xung quanh rồi bảo, “Thư viện rộng như vậy, việc đ*o gì mày cứ phải đi ngang qua trước mặt tao…”
Hai chữ “vậy hả” bị ngắt ngang kèm theo âm thanh vang dội của tiếng chân ghế cọ xát xuống nền nhà. Tiếp đó Lão Cửu không giữ được trọng tâm, cả người lắc lư qua loại rồi bụp một tiếng ngã nhào xuống đất.
Trịnh Minh Dịch giơ chân đạp thẳng vào chiếc ghế Lão Cửu đang ngồi cách hắn tầm một mét, Lão Cửu không giữ được thăng bằng nên cứ thế bị xô ngã theo. Đám anh em của gã đứng dậy ngay tắp lự, cả bọn hung tợn trừng mắt nhìn Trịnh Minh Dịch, thư viện bỗng chốc trở nên ồn ào.
Trịnh Minh Dịch ngông nghênh bước qua người Lão Cửu, đi thẳng đến khu vực làm việc rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Trì Cảnh. Sau khi yên vị, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng ngó qua một lượt đám người đang đứng phía đối diện.
Dáng vẻ ấy như đang thay lời cảnh cáo: Muốn đụng tới cậu ấy? Phải xem chúng mày có đủ bản lĩnh này không đã.
Giang Trì Cảnh nghiêng đầu nhìn Trịnh Minh Dịch đang gần trong gang tấc. Lần đầu tiên anh biết, hóa ra góc nghiêng của Trịnh Minh Dịch cũng đẹp đến mức vô lí như thế này đây.
Dẫu biết tình hình hiện tại đang có hơi căng thẳng, nghĩ thế này đúng là hơi lạc quẻ nhưng Giang Trì Cảnh vẫn phải nhủ thầm trong lòng rằng:
Mẹ bà nó chứ, cái đồ chó Trịnh Minh Dịch này sao đẹp trai quá vậy!
***
Bởi người xưa hay bảo họa từ mồm mà ra cấm có sai, ban nãy đáng ra anh chỉ nên nói dăm ba câu về Go là được rồi. Dừng ở đoạn đó thì đời nào cái tên Trịnh Minh Dịch đang chột dạ lại dám đòi xem nhật kí trò chuyện cơ chứ?
Giờ thì hay rồi, đùa cho cố vô cuối cùng anh tự chui đầu vào rọ luôn.
Trịnh Minh Dịch thì ngược lại, dù là chuyện nước hoa hay địa chỉ nhà hắn đều trêu đùa có chừng mực, chỉ hơi nhử mồi một chút rồi thôi khiến Giang Trì Cảnh không tài nào bắt thóp được.
Giang Trì Cảnh biết bản thân đã bị đối phương lật tẩy, thế nhưng Trịnh Minh Dịch lại chỉ nói vỏn vẹn một câu “trêu đùa thế này là không đúng cách đâu” rồi bỏ lửng câu chuyện không hỏi thêm gì nữa. Đúng giờ hắn vẫn cứ thong dong rời khỏi thư viện như mọi lần.
Thế đùa như nào mới là đúng cách hả?
Cứ lấp la lấp lửng khiến người ta sốt ruột không thôi, sao Trịnh Minh Dịch không nói thẳng ra luôn cho anh đỡ lo nhỉ?
Giang Trì Cảnh nhớ Vu Quang từng bảo, Go có trả lời tin nhắn của thằng bé. Nói cách khác hai người đã từng liên lạc với nhau trên mạng. Anh rất muốn hỏi Trịnh Minh Dịch, có phải tên trên mạng của Vu Quang là A Quang không? Có phải thằng bé từng nói với Go rằng nó là hacker không? Có phải Vu Quang gọi Go là “thần tượng” không?
Nếu thật là như thế, việc Trịnh Minh Dịch nhận ra Vu Quang là nhóc fan nhí của mình cũng không có gì lạ.
Lại thêm việc Vu Quang gọi Giang Trì Cảnh là “thần tượng”, Trịnh Minh Dịch còn từng sử dụng máy tính của Giang Trì Cảnh để đăng nhập vào diễn đàn…
Hàng loạt manh mối cùng kết hợp lại, bảo Trịnh Minh Dịch không nhìn ra Giang Trì Cảnh đang “đội lốt thần tượng” thì có chó nó tin. Báo hại Giang Trì Cảnh vừa nãy còn vờ vịt ra vẻ Trịnh Minh Dịch bị trộm acc. Ai ngờ nhoáng cái công sức đã đổ bể, Trịnh Minh Dịch giờ đã biết anh chính là người “trộm acc” của hắn.
Thôi được rồi, không riêng gì việc kiểm soát trạng thái tâm lý mà năng lực của anh đúng là cũng thua kém người nọ một xíu.
Vu Quang cầm cây lau nhà chạy loăng quăng hết bên này tới bên kia trong thư viện, vừa làm miệng vừa líu la líu lo. Vốn anh cũng không định để Vu Quang đi dọn vệ sinh, nhưng ai bảo thằng ranh này lại tới không đúng lúc khiến thứ duy nhất giúp Giang Trì Cảnh đè đầu Trịnh Minh Dịch cũng đi tong luôn rồi.
“Thần tượng ơi, anh xem em dọn thế này đã sạch chưa ạ?” Vu Quang vẫn ngô nghê đứng đó, hai tay cầm cây lau nhà, trưng ra vẻ mặt đợi được Giang Trì Cảnh khen ngợi.
“Cũng được đó.” Giang Trì Cảnh hời hợt nhìn lướt qua rồi ngó ra ngoài cửa sổ, lòng tự hỏi phải làm sao mới bày lại được thế cờ.
“Em bảo này thần tượng.” Vu Quang cầm cây lau nhà đi đến trước bàn làm việc, “Anh với Trịnh Minh Dịch là kiểu quan hệ kia kia ạ? Em thấy như thế không hợp với tính cách của anh lắm.”
Giang Trì Cảnh đã ba ngày không đi làm nên anh cũng đang rất tò mò không biết chuyện của mình và Trịnh Minh Dịch đã bị tam sao thất bản đến mức nào rồi. Anh vừa cầm cốc nước lên uống vừa hỏi Vu Quang, “Quan hệ gì cơ?”
“Em nghe bảo ổng mút anh đã lắm.”
“Ặc…”
Mới vừa hớp miếng nươc mà suýt nữa Giang Trì Cảnh đã sặc chết. Đúng là Trịnh Minh Dịch có mút anh, nhưng hắn mút cổ cơ mà, sao tin đồn lại thành ra thế này rồi?
“Bọn họ còn bảo mỗi buổi chiều Trịnh Minh Dịch được nghỉ thêm một tí là để phục vụ anh đó. Rồi cái gì mà hai người đâu chỉ ấy ấy trong phòng giải trí mà còn ấy cả cả thư viện nữa. Bảo sao anh không cho em bước vào khu vực làm việc, ra đây là nơi mà anh với người ta cày bừa năng suất.” Vu Quang nói rành rành cứ như nó thật sự chứng kiến vậy.
“Dừng lại, dừng lại ngay cho tôi.” Giang Trì Cảnh nhíu mày ngắt lời Vu Quang, “Nhóc mới bây lớn mà ấy với chả á gì hả?”
“Vậy hai người thực sự ấy ấy rồi ạ?” Vu Quang bối rối hỏi, “Em biết đời thực và mạng ảo không liên quan với nhau nhưng mà sao anh có thể làm vậy hả thần tượng? Trịnh Minh Dịch lừa tiền thiên hạ nhiều lắm đó ạ, nói sao thì ổng cũng là kẻ thù của cả diễn đàn mình mà.”
“Thù địch gì đâu.” Giang Trì Cảnh lười giải thích thêm nên chỉ đáp gọn lỏn, “Vụ án của hắn còn có điều khuất tất đấy.”
“Dạ sao cơ?” Vu Quang lập tức bật chế độ hóng hớt, nó nhoài người lên bàn làm việc hỏi tiếp, “Trịnh Minh Dịch bị oan ạ?”
Vu Quang không hổ danh là con dân của đảng thích thuyết âm mưu. Giang Trì Cảnh mới chỉ đánh tiếng chút thông tin mà nó đã luận ra kết quả, còn trưng ra dáng vẻ thích thú vô cùng. Quả nhiên với những người thích đặt thuyết âm mưu, sự vụ có ẩn tình luôn là thứ đáng tin hơn tin tức được công bố chính thức.
“Tóm lại hắn không phải kẻ thù.” Giang Trì Cảnh đáp, “Nhóc đừng ghim hận nữa.”
Không phải phe địch đã là gì, hắn còn là thần tượng của nhóc nữa đó!
Nhưng Giang Trì Cảnh không thốt ra câu này.
“Em hiểu rồi, em nghe lời thần tượng vậy.” Vu Quang nghiêm túc gật đầu, “Nếu đã thế dù anh với ổng có làm chuyện bậy bạ thì thay mặt cư dân mạng trên diễn đàn, em cũng có thể tạm chấp nhận được ạ.”
Giang Trì Cảnh cạn lời, khóe môi giật giật, “Đừng có nghe thiên hạ đồn tào lao, tôi với hắn không có làm gì bậy bạ đâu.”
“Dạ em sai, hai người không làm gì bậy bạ cả.” Vu Quang trịnh trọng đáp, “Chỉ là quan hệ va chạm thân thể giữa hai người đàn ông thôi ạ.”
Giang Trì Cảnh kiềm nén khát vọng muốn trợn mắt, anh không muốn bàn chuyện này với Vu Quang nữa nên đổi chủ đè, “Dọn xong chưa? Xong thì nhóc đi được rồi đó.”
Vu Quang cười ngây ngô, “Em muốn ở bên thần tượng một xíu nữa cơ.”
Nhìn dáng vẻ của Vu Quang, Giang Trì Cảnh bỗng thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt này sao mà quen quá, rõ là ánh mắt trước đây nó từng trao cho Lạc Hải mà?
“Không đi gặp bác sĩ Lạc của nhóc à?”
“Dạ không, bác sĩ Lạc có cần em quét dọn đâu?”
Giang Trì Cảnh lờ mờ nhận ra câu chuyện đang đi theo chiều hướng có hơi nguy hiểm. Trước đây Vu Quang chỉ ước có thể làm ổ cả ngày trong phòng y tế, sao giờ nó lại chuyển mục tiêu qua thư viện rồi?
Lỡ mà Lạc Hải biết chuyện này thì…
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay, trước cửa thư viện xuất hiện một bóng người mặc áo blouse trắng.
Lạc Hải vốn định đến trò chuyện với Giang Trì Cảnh, trông thấy Vu Quang đang cầm cây lau nhà đứng ở đây, y thoáng ngạc nhiên hỏi, “Sao em lại ở đây?”
“Em đến dọn vệ sinh.” Vu Quang đáp.
Lúc trả lời câu này, Vu Quang vẫn đang quắn quéo nắm chặt cây lau nhà, nào còn dáng vẻ quan tâm đến Lạc Hải như ngày xưa.
“Tới đây để quét dọn á?” Lạc Hải nhướng mày, “Thế phòng y tế có dọn không?”
“Phòng y tế…” Vu Quang hời họt đáp, “Phòng y tế thì bác sĩ Lạc tự dọn cũng được mà ạ?”
Đáy mắt Lạc Hải chợt hiện lên vẻ khó tin, y nhìn Giang Trì Cảnh, “Cậu bỏ bùa nó hay gì vậy?”
Giang Trì Cảnh cũng nhức đầu quá đỗi, anh thật sự không có ý định phá hỏng chuyện tình cảm của người yêu cũ mà. Đang lúc anh còn chưa kịp giải thích gì, Vu Quang đã ra mặt trả lời, “Cảnh sát Giang không bỏ bùa gì em đâu, là em tự muốn đến quét dọn cho ảnh thôi à.”
“Anh bưng nó đi nhanh nhanh hộ em.” Giang Trì Cảnh bảo Lạc Hải, “Bưng về rồi làm công tác tư tưởng cho nó luôn nhé.”
“Yên tâm.” Lạc Hải ngoắc tay gọi Vu Quang, “Qua đây với anh.”
Vu Quang không chịu đi, nó cứ đứng đó nhìn Giang Trì Cảnh với ánh mắt lưu luyến.
Lạc Hải lập tức gằn giọng, “Đi qua đây!”
Nghe vậy Vu Quang mới chầm chậm bước qua, cứ đi một bước nó lại quay đầu nhìn Giang Trì Cảnh một cái.
Toi thật rồi.
Giang Trì Cảnh bỗng nghĩ đến một chuyện, vỏ bọc thần tượng của anh sắp rạn nứt rồi. Chẳng mấy chốc Vu Quang sẽ phát hiện ra anh và Go trên mạng không giống nhau tí nào. Đến lúc đó nếu Vu Quang biết Trịnh Minh Dịch chính là Go thì…
Dù Giang Trì Cảnh không muốn thừa nhận, nhưng đúng là ngoại hình lẫn trí óc của Trịnh Minh Dịch đều xứng đáng xếp vào hàng công cực phẩm hiếm có khó tìm. Chưa kể hắn còn có thêm hào quang thần tượng của Go thần nữa, Vu Quang mà biết sự thật có khi nào mê Trịnh Minh Dịch như điếu đổ luôn không nhỉ?
Giang Trì Cảnh trầm ngâm, vì người anh em Lạc Hải, anh nghĩ mình vẫn nên ra tay cảnh báo một chút mới được.
Chiều nay Trịnh Minh Dịch vẫn đến thư viện như thường lệ, nhưng không hiểu sao hôm nay thư viện lại không có thêm phạm nhân nào khác ngoài hắn. Cả thư viện trống huơ trống hoác, nhìn qua đúng là thấy có gì đó không được bình thường.
“Hôm nay phạm nhân có hoạt động gì bắt buộc à?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Không nghe ai báo cả.”
Trịnh Minh Dịch vẫn ngồi ở chiếc bàn đầu tiên cạnh cửa sổ, đôi bên đối diện nhau, chỉ cách tầm 3 đến 5 mét. Bình thường nếu không có ai trong thư viện, Trịnh Minh Dịch đều sẽ đến ngồi bên cạnh Giang Trì Cảnh. Thế mà hôm nay đôi bên lại trò chuyện với khoảng cách xa đến vậy, Giang Trì Cảnh thấy không được thoải mái cho lắm.
“Hỏi anh chuyện này nhé.” Giang Trì Cảnh mở lời.
“Có liên quan đến cờ vây không?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
Bỗng dưng bị đối phương nhắc đến cờ vây, Giang Trì Cảnh sững người một lúc mới nhận ra, cờ vây tức là Go. Vậy ra Trịnh Minh Dịch đang nói về chuyện diễn đàn bằng một hình thức khác.
Đây quả nhiên là cách trêu đùa quen thuộc của Trịnh Minh Dịch, muốn gợi chuyện nhưng lại thích vòng vo tam quốc xem anh có kịp nhảy số theo hắn hay không? Nếu không phản ứng lại kịp, rất có khả năng anh sẽ lại bị hắn trêu là ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
“Không liên quan.” Giang Trì Cảnh đáp, “Tôi đang muốn hỏi anh có thích người nhỏ tuổi hơn mình không?”
Hỏi vấn đề như thế này đáng ra nên dùng cách thức uyển chuyển tràn đầy tình ý hơn, thế nhưng Giang Trì Cảnh lại dùng thái độ rất bình tĩnh chẳng khác gì đang thực hiện một bài kiểm tra tâm lí. Tựa như Trịnh Minh Dịch có trả lời thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.
Trịnh Minh Dịch nghiêng đầu suy ngẫm một chút, sau đó hỏi lại, “Không phải cậu bằng tuổi tôi à?”
Giang Trì Cảnh bỗng thấy hơi lạ, sao Trịnh Minh Dịch lại biết tuổi tác của anh? Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng khá bình thường, hắn tìm quản giáo nào đó hỏi dăm ba câu là dư sức biết được ngay.
“Tôi có bảo là mình à?” Giang Trì Cảnh đáp, “Ý tôi là đang nói nhóc fan nhí của anh đấy, nó mới tròn mười chín tuổi thôi.”
“Cậu bảo A Quang hửm?” Trịnh Minh Dịch thích thú hỏi, “Nó là fan nhí của cậu cơ mà?”
Tuyệt chiêu đùa cợt thứ hai của Trịnh Minh Dịch – nắm rõ như lòng bàn tay nhưng thích vờ vịt kiểu ơ hay.
Giang Trì Cảnh nhẹ nhàng đáp, “Ờ được, thế để tôi đi nói cho nó biết ai mới là thần tượng đích thực của nó nhé.”
Chiêu này hiển nhiên có hiệu quả thực sự, Trịnh Minh Dịch nhanh chóng thu hồi vẻ cợt nhả, hắn dùng giọng điệu bình thường hỏi lại anh, “Nó bị sao đấy?”
“Nó mê anh lắm rồi.” Giang Trì Cảnh ngừng một chốc rồi tiếp lời, “À nói đúng ra thì phải là mê vỏ bọc của anh.”
“Ý cậu là nó đối với cậu…”
Trịnh Minh Dịch còn chưa nói hết câu, ngoài cửa thư viện vang lên tiếng bước chân dồn dập. Giang Trì Cảnh nhìn ra chỉ ra bảy tám tên tù nhân to con đi vào, đều là những gương mặt xa lạ không thường đến đây. Sau khi bước vào thư viện, đám phạm nhân này thản nhiên đá bàn đạp ghế, hiên ngang ngồi tụ tập ở mấy hàng ghế đầu, cứ thế nhìn chằm chằm Giang Trì Cảnh.
Mãi cho đến khi kẻ cuối cùng trong đám người đó bước vào, Giang Trì Cảnh mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Là Lão Cửu.
Chính hắn là người ra lệnh cho mấy phạm nhân khác không được đến thư viện, sau đó đích thân dẫn đám đàn em đến địa bàn của Giang Trì Cảnh giễu võ giương oai.
“Chào buổi trưa cảnh sát Giang.” Lão Cửu dùng chân khều một chiếc ghế qua, ngồi xuống đối diện bàn làm việc. Tiếng chân ghế trượt trên nền nhà nghe chói tai vô cùng.
“Có gì không?” Giang Trì Cảnh lạnh lùng đáp.
“Thì có gì đâu nào, đến học tập thôi mà.” Lão Cửu ngó nghiêng xung quanh ra vẻ lạ lẫm, trông thấy Trịnh Minh Dịch, gã lập tức bảo, “Ô hô, bồn chứa của cán bộ cũng ở đây à?”
Giang Trì Cảnh thật sự không ngờ vụ dâu tay lại khiến Trịnh Minh Dịch mang danh là bồn chứa của anh. Nghe có dị không trời ạ? Chẳng biết cái gã công hơn chữ công này nghe tin đồn xong có thấy tủi thân không nữa.
Giang Trì Cảnh vô thức quay lại nhìn Trịnh Minh Dịch thì thấy hắn bỗng dưng đứng lên, mặt mày vô cảm bước đến chỗ Lão Cửu.
Vẻ mặt Lão Cửu cứng nhắc trong thoáng chốc. Thấy Trịnh Minh Dịch ngày càng tới gần, nửa người trên gã từ từ né ra xa, gã cảnh giác hỏi, “Làm gì đấy?”
“Chó ngoan thì không nên cản đường.” Trịnh Minh Dịch rũ mắt nhìn Lão Cửu.
Nói thật lòng lúc Trịnh Minh Dịch rũ mắt nhìn người khác đúng là trông hơi đáng sợ. Bởi Giang Trì Cảnh biết, chỉ khi Trịnh Minh Dịch đang nghiêm túc mới lộ ra dáng vẻ như thế. Giống như cái lần hắn hỏi Giang Trì Cảnh rằng có thể xé đồng phục của anh không, ánh mắt khi ấy của Trịnh Minh Dịch cũng tối tăm khó tả như thế này chứng minh hắn thật sự có ý định làm chuyện đó.
Cơ mà Lão Cửu lại không nhận ra được điều này, gã dùng tay chỉ xung quanh rồi bảo, “Thư viện rộng như vậy, việc đ*o gì mày cứ phải đi ngang qua trước mặt tao…”
Hai chữ “vậy hả” bị ngắt ngang kèm theo âm thanh vang dội của tiếng chân ghế cọ xát xuống nền nhà. Tiếp đó Lão Cửu không giữ được trọng tâm, cả người lắc lư qua loại rồi bụp một tiếng ngã nhào xuống đất.
Trịnh Minh Dịch giơ chân đạp thẳng vào chiếc ghế Lão Cửu đang ngồi cách hắn tầm một mét, Lão Cửu không giữ được thăng bằng nên cứ thế bị xô ngã theo. Đám anh em của gã đứng dậy ngay tắp lự, cả bọn hung tợn trừng mắt nhìn Trịnh Minh Dịch, thư viện bỗng chốc trở nên ồn ào.
Trịnh Minh Dịch ngông nghênh bước qua người Lão Cửu, đi thẳng đến khu vực làm việc rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Trì Cảnh. Sau khi yên vị, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng ngó qua một lượt đám người đang đứng phía đối diện.
Dáng vẻ ấy như đang thay lời cảnh cáo: Muốn đụng tới cậu ấy? Phải xem chúng mày có đủ bản lĩnh này không đã.
Giang Trì Cảnh nghiêng đầu nhìn Trịnh Minh Dịch đang gần trong gang tấc. Lần đầu tiên anh biết, hóa ra góc nghiêng của Trịnh Minh Dịch cũng đẹp đến mức vô lí như thế này đây.
Dẫu biết tình hình hiện tại đang có hơi căng thẳng, nghĩ thế này đúng là hơi lạc quẻ nhưng Giang Trì Cảnh vẫn phải nhủ thầm trong lòng rằng:
Mẹ bà nó chứ, cái đồ chó Trịnh Minh Dịch này sao đẹp trai quá vậy!
***
Tác giả :
Không Cúc