Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện
Chương 34
Đường Thanh Long, Đường Thanh Long…
Sau khi Tần Ý tắm rửa xong thì nằm trên giường, tập trung suy nghĩ, liều mạng mà niệm ba chữ này.
Bây giờ, nhiệm vụ chủ yếu của anh là phải tìm được Đường Thanh Long, phải tìm được gã, phải xâu chuỗi lại những đầu mối này.
Những chuyện phát sinh đêm nay, tuy rằng nhìn qua không có chút liên quan, nhưng anh lại có một loại dự cảm, rằng mọi tình tiết đều có quan hệ mật thiết với nhau.
Những manh mối chia năm xẻ bảy, như chỉ cần một được chỉ dẫn là có thể gắn kết chúng lại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt Đường Ngự Thiên lại không kiểm soát được mà hiện lên trong đầu anh.
____ “… Em muốn tới nơi này một chút không?”
Âm thanh trầm thấp kia, cứ không ngừng vang vọng quanh tai anh. Biến mất, rồi lại quay trở về.
Tần Ý xoa xoa hai má nóng đỏ của mình, còn cả nhịp tim như bị lệch đi nữa, đáy mắt trước nay chỉ thanh tĩnh lại có chút gợn sóng.
Là một người đàn ông với lịch sử tình cảm chỉ là con số không, anh không hiểu cảm giác này là gì. Bình thường, anh đều tận lực đè ép, kìm nén bản thân, thậm chí còn chưa bao giờ yêu thích người khác, nên tư vị thầm mến như thế nào cũng không biết.
Phải nói là anh chưa bao giờ gặp phiền não vì chuyện tình cảm, cũng chỉ có một lần hồi đại học gặp được một đàn em.
Vào lúc ấy, anh thường xuyên dạy lớp tối cho tân sinh, làm trợ giáo một năm. Gần đến lúc tốt nghiệp, anh dạy bọn họ buổi học cuối cùng thì bị cậu trai kia ngăn lại.
“Thầy, em rất thích thầy.”
Theo giọng nói mà nhìn sang, đó là một gương mặt dương quang, tràn đầy sức trẻ.
Bài giàng buối tối có mấy lớp ngồi chung phòng học, cậu ta vừa nói ra câu này, người ngồi đó đều ồ lên. Mà Tần Ý ôm giáo án cùng một quyển ‘Tư trị thông giám’( *một quyển biên niên sử quan trọng của Trung Quốc) sững sờ ở cửa, thật lâu sau mới phản ứng lại mà nhíu mày.
Cuối cùng, anh mời cậu trai kia đi, cẩn thận dạy dỗ một phen.
Mới đầu, cậu ta còn thật cao hứng, cho rằng nói chuyện riêng như vậy nghĩa là mình có cơ hội, kết quả Tần Ý vừa mở miệng đã khiến cậu ta bối rối.
Bởi vì anh trợ giáo tướng mạo tuấn dật này cực kỳ nghiêm túc mà thảo luận với cậu ta hàm nghĩa của từ ‘yêu thích’, “Cảm giác yêu thích là một vấn đề nội tại ảnh hưởng đến mặt ngoài, không quá cần thiết để duy trì cuộc sống. Cùng lắm chỉ là để thoả mãn về phương diện cảm xúc.” (* thực ra tôi cũng không hiểu gì cả…)
Tần Ý phân tích từ góc độ xã hội tâm lý học đến triết học cùng khoa học tự nhiên, nói đến độ cậu trai kia ngơ ngẩn cả người.
Nói xong xuôi, Tần Ý còn thuận tiện giảng một đề sử cho cậu ta, liên quan tới những vấn đề trọng điểm về nhận thức và người đứng đầu cuối nhà Thanh, cuối cùng dùng một câu lấy học tập cho giỏi làm chính kết thúc cuộc trò chuyện này.
…
Nhưng đối mặt với Đường Ngự Thiên, vì sao anh một câu cũng không nói ra được.
Cứ nghĩ nghĩ như vậy, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
Đêm đó, du thuyền rẽ sóng trên biển, tựa hồ không bị đêm tối giới hạn, cứ đều đặn lướt đi.
Nước biển nhìn như tĩnh lặng, kỳ thực lại ẩn giấu những nguy hiểm không ai hay.
Vào lúc bầu trời vẫn còn xám xịt, bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt lên.
Rất nhiều người ngóng trông cảnh mặt trời mọc, đặc biệt là cảnh mặt trời mọc trên biển.
Tuy rằng thường ngày không tỏ ra, kỳ thực cũng rất háo hức ngắm cảnh mặt trời. Hắn cố ý đặt báo thức, tính dậy sớm ngắm mặt trời, kết quả đồng hồ báo thức vang ba lần cũng không gọi hắn dậy được, chuông báo thức chính là câu nói nổi tiếng của ngôi sao bóng đá kia ‘Bạn đã nhìn thấy Los Angeles lúc 3 giờ sáng chưa.’( *không biết câu của ai luôn __ (: 3 J)Z cũng không biết có hiểu đúng không.)
Câu nói này không ngừng lặp lại, lúc chuông báo thức vang lên lần cuối cùng, Mao Cát Tường trực tiếp ném điện thoại di động ra xa.
… Ba giờ sáng ở Los Angeles cái quần ấy.
Hắn đang mơ màng định ngủ lại, trong mơ, hắn có bàn tay vàng, chỉ chút nữa là có thể tích đầy điểm dể trở về, đang muốn dạy dỗ người xấu trong mơ, thình lình bị Bạch Dư xốc chăn.
“A, áo của em, anh làm gì!” Trên người mát lạnh, Mao Cát Tường lập tức lấy tay bảo vệ tấm màn che người duy nhất này.
Thực sự là cứ như phòng hoả chống trộm mà đề phòng anh đùi lớn, mắt Mao Cát Tường cũng chưa hoàn toàn mở, cả người vẫn mơ màng, động động cái mông, từ giữa giường dịch vào bên trong.
Bạch Dương nói đều đều: “Ba rưỡi rồi.”
“Anh à, mới ba giờ rưỡi,” Mao Cát Tường ôm chân nấp ở bên giường, “Buổi tối tốt đẹp mới chỉ bắt đầu.”
Mắt Bạch Dư cũng không chớp đến một cái, lập lại lần nữa: “Ba rưỡi rồi.”
Mao Cát Tường tỉ mỉ mà phổ cập cho Bạch Đại Thối, xem cái gì là thời gian làm việc nghỉ ngơi khoẻ mạnh khoa học, quên luôn ban đầu là ai nói phải dậy sớm để ngắm mặt trời mọc.
“... Anh hiểu không? Cho nên, trên lý thuyết, người bình thường lúc ba rưỡi sáng phải ngoan ngoãn mà ngủ, để phổi tiếp tục thải độc, cũng cho gan thêm chút thời gian nghỉ ngơi.”
Mao Cát Tường nói đến cái cấp độ này cũng muốn quỳ xuống dập đầu hai cái với bản thân, quá trâu bò rồi!
Tuy rằng bình thường hắn vô học, thế nhưng ba Mao lúc trước thân thể không tốt, buổi tối ngủ không yên, cho nên hắn thường lên baidu tra cách thôi miên và những phương pháp trợ giúp giấc ngủ, thuận tiện cũng nhớ kỹ thời gian hoạt động của các bộ phận trong lúc ngủ.
Hết thảy nỗ lực cũng sẽ không uổng phí, đây quả là một câu chí lý.
Nhưng mà không quản hắn nói thế nào, Bạc Dư vẫn bày ra vẻ mặt than không một gợn sóng.
Nửa ngày, Bạch Dư mới nói: “Tối qua, em nói muốn cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”
Giọng anh ta như không có âm điệu, cực kỳ cứng ngắc.
Đúng là muốn xem mặt trời mọc, nhưng cái ‘cùng nhau’ kia lại là thế nào.
Mao Cát Tường do dự: “Em... nói thế sao?”
Chết mất, lúc nào thì hắn nói muốn ngắm mặt trời mọc cùng anh ta?
Trước đây có tình huống như vậy, Bạch Đại Thối khẳng định sẽ phất tay áo rời đi, thế nhưng lần này lại chấp nhất ngoài ý muốn, chỉ thấy anh ta giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó nói với Mao Cát Tường: “Cho em mười phút, anh chờ em ngoài cửa.”
Mao Cát Tường ngồi trên giường ngơ người một hồi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, chân trái giẫm chân phải mà xuống giường, vừa đánh răng vừa mặc quần áo.
Hỗn loạn trong phòng một hồi mới coi như có thể ra ngoài gặp người.
Đứng trên boong thuyền hóng gió biển một hồi, Mao Cát Tường rốt cục cũng nhớ tới, tối hôm qua lúc đặt đồng hồ báo thức, hắn quá kích động mà hô một tiếng với anh đùi lớn: “Ngày mai chúng ta dậy sớm một chút ngắm mặt trời mọc đi.”
...
Mao Cát Tường hồi tưởng xong, nhịn không được mà hắt xì một cái vang dội, hắn xoa xoa mũi, không chịu thừa nhận vấn đề là từ mình, quay qua oán giận Bạch Đại Thối.
Nói một câu như vậy mà cũng tính là thật.
Tráng hán giữ cửa đứng cách hai người không xa, nhìn bóng lưng hai người lúc này sát gần nhau, tự đáy lòng không khỏi mừng thay Bạch thiếu, anh ta đề nghị: “Hiếm thấy có ngày vui như hôm nay, không thì để tôi mở một bình rượu cho hai ngài?”
Bạch Dư không nói gì, như là ngầm chấp nhận.
Mao Cát Tường lại chỉ cảm thấy run sợ, ba giờ rưỡi trời còn xám xịt, lại còn có thể ngu ngốc đón gió ở boong thuyền cùng nhau uống vang đỏ?
Không phải chứ.
Đại khái là vì tâm tư Mao Cát Tường đều không chút nào che giấu mà viết hết lên mặt, Bạch Dư quay lại nhìn hắn, hỏi: “Em muốn uống gì?”
“... Nước sôi là được.”
Mao Cát Tường lại đưa mắt nhìn ra một mảnh đại dương mênh mông kia, có chút bi thống, “Em muốn có chút gì đó ấm áp.”
Lạnh chết được!
Có người nào lại ngốc đến nỗi thật sự coi trọng ba cái việc ngắm mặt trời mọc này chứ!
Hắn mới cằn nhằn xong, phía sau liền truyền đến một âm thanh ngạc nhiên, nói lớn: “Bạch thiếu!”
Nói ngu ngốc liền có ngu ngốc tới, Mao Cát Tường quay đầu nhìn lại, cả người đều như muốn thăng thiên.
Đám người kia càng kỳ quái hơn, ba nam ba nữ, nam mặc tuxedo, bên người còn mang theo ba cái bánh biết đi.
Đây là kiểu váy bồng của tiệc trà bên Châu Âu, một tiểu thư thấp thấp còn mang ô ren trắng che nắng, tay cũng có găng tay ren trắng, trên găng lại là một chiếc nhẫn đính một viên ngọc lục bảo to đùng.
Tóc quăn quăn, nơ con bướm, nối ruy băng dài.
Mao Cát Tường nhìn mà cả người nổi da gà, tối hôm qua vũ hội kết thúc lúc 12 giờ, căn cứ vào việc hắn quanh năm nghiên cứu, con gái mà trang điểm cũng cần ít nhất 2 tiếng đồng hồ trở lên.
Cho nên, tính ra, bọn họ căn bản không có ngủ sao?
Dẫn đầu đoàn người là một người Mao Cát Tường từng nhìn thấy, tam thái tử của Âu gia, Âu Dương Thần, là một tên đầu óc có bệnh, khá là ngu ngốc. Trong những người cùng thế hệ, cũng chỉ có Đường Ngự Thiên và Bạch Dư có thể khiến hắn bớt vênh mặt.
Âu Dương Thần tự mang rượu đỏ, một đường lắc lắc ly rượu đi tới: “Thật là khéo, Bạch thiếu cũng ở đây ngắm mặt trời mọc sao.”
Nói xong, hắn đưa rượu lên bên miệng nhấp một chút. Mái tóc chia ba bảy không biết dùng bao nhiêu gel định hình, đứng trong gió vẫn không chút suy chuyển.
“...”
Tuy rằng Mao Cát Tường không thấy được Bạch Dư nhoẻn miệng cười như lời Đại Cơ Nhục nói, thế nhưng vẫn có thể cảm thấy sự tức giận từ người anh, tỷ như lúc này, khoé miệng Bạch Dư hạ tầm 5 milimét.
5 milimét.
Đây là một dấu hiệu cực kỳ không ổn.
Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, những lúc Bạch Dư không vui, khoé miệng cũng chỉ hạ tầm 3 milimét là cùng, hơn nữa số lần xuất hiện tình huống như vậy cũng ít.
Tỷ như tháng trước, chó( *QT có ghi tên loài, nhưng tôi không rõ lắm nên lúc tìm hình cũng không biết là chó gì ;;v;;) trong nhà bất ngờ mang thai, nhưng lại không biết là do đâu, Bạch Đại Thối liền tức giận.
Âu Dương Thần cũng không để ý, hắn nhiệt tình mà nhận lại hờ hững cũng quen rồi, rất nhanh đã đổi đề tài: “Nghe nói đêm nay có buổi đấu thầu, Bạch thiếu lại không có ý tham gia?”
Bạch Dư cả mí mắt cũng không thèm động.
Ba cô gái đứng sau Âu Dương Thần mắt không chớp mà nhìn Bạch Dư chằm chằm.
Nhìn cái gì vậy, có gì đáng xem đâu, làm cái gì lại biểu lộ ra cái loại biểu tình xuân tâm rung động thẹn thùng này chứ!
Mao Cát Tường rất muốn đạp cái đống bánh ngọt có chân kia ra xa, nhưng khi hắn nhìn thấy mặt Bạch Dư ngày càng đanh lại, tâm tình không rõ vì sao tốt hơn mấy phần.
Tch, anh đùi lớn cũng không có hứng thú với giống loài bánh ngọt kia.
Âu Dương Thần nhận mông lạnh hai mươi năm cũng đã lên hàng chuyên nghiệp, lắc ly rượu tiếp tục nói: “Không nên như vậy, theo lý thuyết, lần đấu thầu này là Bạch gia chiếm ưu thế, vì sao lại muốn nhường miếng thịt mỡ này cho Đường Ngự Thiên?”
Sau khi Tần Ý tắm rửa xong thì nằm trên giường, tập trung suy nghĩ, liều mạng mà niệm ba chữ này.
Bây giờ, nhiệm vụ chủ yếu của anh là phải tìm được Đường Thanh Long, phải tìm được gã, phải xâu chuỗi lại những đầu mối này.
Những chuyện phát sinh đêm nay, tuy rằng nhìn qua không có chút liên quan, nhưng anh lại có một loại dự cảm, rằng mọi tình tiết đều có quan hệ mật thiết với nhau.
Những manh mối chia năm xẻ bảy, như chỉ cần một được chỉ dẫn là có thể gắn kết chúng lại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt Đường Ngự Thiên lại không kiểm soát được mà hiện lên trong đầu anh.
____ “… Em muốn tới nơi này một chút không?”
Âm thanh trầm thấp kia, cứ không ngừng vang vọng quanh tai anh. Biến mất, rồi lại quay trở về.
Tần Ý xoa xoa hai má nóng đỏ của mình, còn cả nhịp tim như bị lệch đi nữa, đáy mắt trước nay chỉ thanh tĩnh lại có chút gợn sóng.
Là một người đàn ông với lịch sử tình cảm chỉ là con số không, anh không hiểu cảm giác này là gì. Bình thường, anh đều tận lực đè ép, kìm nén bản thân, thậm chí còn chưa bao giờ yêu thích người khác, nên tư vị thầm mến như thế nào cũng không biết.
Phải nói là anh chưa bao giờ gặp phiền não vì chuyện tình cảm, cũng chỉ có một lần hồi đại học gặp được một đàn em.
Vào lúc ấy, anh thường xuyên dạy lớp tối cho tân sinh, làm trợ giáo một năm. Gần đến lúc tốt nghiệp, anh dạy bọn họ buổi học cuối cùng thì bị cậu trai kia ngăn lại.
“Thầy, em rất thích thầy.”
Theo giọng nói mà nhìn sang, đó là một gương mặt dương quang, tràn đầy sức trẻ.
Bài giàng buối tối có mấy lớp ngồi chung phòng học, cậu ta vừa nói ra câu này, người ngồi đó đều ồ lên. Mà Tần Ý ôm giáo án cùng một quyển ‘Tư trị thông giám’( *một quyển biên niên sử quan trọng của Trung Quốc) sững sờ ở cửa, thật lâu sau mới phản ứng lại mà nhíu mày.
Cuối cùng, anh mời cậu trai kia đi, cẩn thận dạy dỗ một phen.
Mới đầu, cậu ta còn thật cao hứng, cho rằng nói chuyện riêng như vậy nghĩa là mình có cơ hội, kết quả Tần Ý vừa mở miệng đã khiến cậu ta bối rối.
Bởi vì anh trợ giáo tướng mạo tuấn dật này cực kỳ nghiêm túc mà thảo luận với cậu ta hàm nghĩa của từ ‘yêu thích’, “Cảm giác yêu thích là một vấn đề nội tại ảnh hưởng đến mặt ngoài, không quá cần thiết để duy trì cuộc sống. Cùng lắm chỉ là để thoả mãn về phương diện cảm xúc.” (* thực ra tôi cũng không hiểu gì cả…)
Tần Ý phân tích từ góc độ xã hội tâm lý học đến triết học cùng khoa học tự nhiên, nói đến độ cậu trai kia ngơ ngẩn cả người.
Nói xong xuôi, Tần Ý còn thuận tiện giảng một đề sử cho cậu ta, liên quan tới những vấn đề trọng điểm về nhận thức và người đứng đầu cuối nhà Thanh, cuối cùng dùng một câu lấy học tập cho giỏi làm chính kết thúc cuộc trò chuyện này.
…
Nhưng đối mặt với Đường Ngự Thiên, vì sao anh một câu cũng không nói ra được.
Cứ nghĩ nghĩ như vậy, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
Đêm đó, du thuyền rẽ sóng trên biển, tựa hồ không bị đêm tối giới hạn, cứ đều đặn lướt đi.
Nước biển nhìn như tĩnh lặng, kỳ thực lại ẩn giấu những nguy hiểm không ai hay.
Vào lúc bầu trời vẫn còn xám xịt, bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt lên.
Rất nhiều người ngóng trông cảnh mặt trời mọc, đặc biệt là cảnh mặt trời mọc trên biển.
Tuy rằng thường ngày không tỏ ra, kỳ thực cũng rất háo hức ngắm cảnh mặt trời. Hắn cố ý đặt báo thức, tính dậy sớm ngắm mặt trời, kết quả đồng hồ báo thức vang ba lần cũng không gọi hắn dậy được, chuông báo thức chính là câu nói nổi tiếng của ngôi sao bóng đá kia ‘Bạn đã nhìn thấy Los Angeles lúc 3 giờ sáng chưa.’( *không biết câu của ai luôn __ (: 3 J)Z cũng không biết có hiểu đúng không.)
Câu nói này không ngừng lặp lại, lúc chuông báo thức vang lên lần cuối cùng, Mao Cát Tường trực tiếp ném điện thoại di động ra xa.
… Ba giờ sáng ở Los Angeles cái quần ấy.
Hắn đang mơ màng định ngủ lại, trong mơ, hắn có bàn tay vàng, chỉ chút nữa là có thể tích đầy điểm dể trở về, đang muốn dạy dỗ người xấu trong mơ, thình lình bị Bạch Dư xốc chăn.
“A, áo của em, anh làm gì!” Trên người mát lạnh, Mao Cát Tường lập tức lấy tay bảo vệ tấm màn che người duy nhất này.
Thực sự là cứ như phòng hoả chống trộm mà đề phòng anh đùi lớn, mắt Mao Cát Tường cũng chưa hoàn toàn mở, cả người vẫn mơ màng, động động cái mông, từ giữa giường dịch vào bên trong.
Bạch Dương nói đều đều: “Ba rưỡi rồi.”
“Anh à, mới ba giờ rưỡi,” Mao Cát Tường ôm chân nấp ở bên giường, “Buổi tối tốt đẹp mới chỉ bắt đầu.”
Mắt Bạch Dư cũng không chớp đến một cái, lập lại lần nữa: “Ba rưỡi rồi.”
Mao Cát Tường tỉ mỉ mà phổ cập cho Bạch Đại Thối, xem cái gì là thời gian làm việc nghỉ ngơi khoẻ mạnh khoa học, quên luôn ban đầu là ai nói phải dậy sớm để ngắm mặt trời mọc.
“... Anh hiểu không? Cho nên, trên lý thuyết, người bình thường lúc ba rưỡi sáng phải ngoan ngoãn mà ngủ, để phổi tiếp tục thải độc, cũng cho gan thêm chút thời gian nghỉ ngơi.”
Mao Cát Tường nói đến cái cấp độ này cũng muốn quỳ xuống dập đầu hai cái với bản thân, quá trâu bò rồi!
Tuy rằng bình thường hắn vô học, thế nhưng ba Mao lúc trước thân thể không tốt, buổi tối ngủ không yên, cho nên hắn thường lên baidu tra cách thôi miên và những phương pháp trợ giúp giấc ngủ, thuận tiện cũng nhớ kỹ thời gian hoạt động của các bộ phận trong lúc ngủ.
Hết thảy nỗ lực cũng sẽ không uổng phí, đây quả là một câu chí lý.
Nhưng mà không quản hắn nói thế nào, Bạc Dư vẫn bày ra vẻ mặt than không một gợn sóng.
Nửa ngày, Bạch Dư mới nói: “Tối qua, em nói muốn cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”
Giọng anh ta như không có âm điệu, cực kỳ cứng ngắc.
Đúng là muốn xem mặt trời mọc, nhưng cái ‘cùng nhau’ kia lại là thế nào.
Mao Cát Tường do dự: “Em... nói thế sao?”
Chết mất, lúc nào thì hắn nói muốn ngắm mặt trời mọc cùng anh ta?
Trước đây có tình huống như vậy, Bạch Đại Thối khẳng định sẽ phất tay áo rời đi, thế nhưng lần này lại chấp nhất ngoài ý muốn, chỉ thấy anh ta giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó nói với Mao Cát Tường: “Cho em mười phút, anh chờ em ngoài cửa.”
Mao Cát Tường ngồi trên giường ngơ người một hồi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, chân trái giẫm chân phải mà xuống giường, vừa đánh răng vừa mặc quần áo.
Hỗn loạn trong phòng một hồi mới coi như có thể ra ngoài gặp người.
Đứng trên boong thuyền hóng gió biển một hồi, Mao Cát Tường rốt cục cũng nhớ tới, tối hôm qua lúc đặt đồng hồ báo thức, hắn quá kích động mà hô một tiếng với anh đùi lớn: “Ngày mai chúng ta dậy sớm một chút ngắm mặt trời mọc đi.”
...
Mao Cát Tường hồi tưởng xong, nhịn không được mà hắt xì một cái vang dội, hắn xoa xoa mũi, không chịu thừa nhận vấn đề là từ mình, quay qua oán giận Bạch Đại Thối.
Nói một câu như vậy mà cũng tính là thật.
Tráng hán giữ cửa đứng cách hai người không xa, nhìn bóng lưng hai người lúc này sát gần nhau, tự đáy lòng không khỏi mừng thay Bạch thiếu, anh ta đề nghị: “Hiếm thấy có ngày vui như hôm nay, không thì để tôi mở một bình rượu cho hai ngài?”
Bạch Dư không nói gì, như là ngầm chấp nhận.
Mao Cát Tường lại chỉ cảm thấy run sợ, ba giờ rưỡi trời còn xám xịt, lại còn có thể ngu ngốc đón gió ở boong thuyền cùng nhau uống vang đỏ?
Không phải chứ.
Đại khái là vì tâm tư Mao Cát Tường đều không chút nào che giấu mà viết hết lên mặt, Bạch Dư quay lại nhìn hắn, hỏi: “Em muốn uống gì?”
“... Nước sôi là được.”
Mao Cát Tường lại đưa mắt nhìn ra một mảnh đại dương mênh mông kia, có chút bi thống, “Em muốn có chút gì đó ấm áp.”
Lạnh chết được!
Có người nào lại ngốc đến nỗi thật sự coi trọng ba cái việc ngắm mặt trời mọc này chứ!
Hắn mới cằn nhằn xong, phía sau liền truyền đến một âm thanh ngạc nhiên, nói lớn: “Bạch thiếu!”
Nói ngu ngốc liền có ngu ngốc tới, Mao Cát Tường quay đầu nhìn lại, cả người đều như muốn thăng thiên.
Đám người kia càng kỳ quái hơn, ba nam ba nữ, nam mặc tuxedo, bên người còn mang theo ba cái bánh biết đi.
Đây là kiểu váy bồng của tiệc trà bên Châu Âu, một tiểu thư thấp thấp còn mang ô ren trắng che nắng, tay cũng có găng tay ren trắng, trên găng lại là một chiếc nhẫn đính một viên ngọc lục bảo to đùng.
Tóc quăn quăn, nơ con bướm, nối ruy băng dài.
Mao Cát Tường nhìn mà cả người nổi da gà, tối hôm qua vũ hội kết thúc lúc 12 giờ, căn cứ vào việc hắn quanh năm nghiên cứu, con gái mà trang điểm cũng cần ít nhất 2 tiếng đồng hồ trở lên.
Cho nên, tính ra, bọn họ căn bản không có ngủ sao?
Dẫn đầu đoàn người là một người Mao Cát Tường từng nhìn thấy, tam thái tử của Âu gia, Âu Dương Thần, là một tên đầu óc có bệnh, khá là ngu ngốc. Trong những người cùng thế hệ, cũng chỉ có Đường Ngự Thiên và Bạch Dư có thể khiến hắn bớt vênh mặt.
Âu Dương Thần tự mang rượu đỏ, một đường lắc lắc ly rượu đi tới: “Thật là khéo, Bạch thiếu cũng ở đây ngắm mặt trời mọc sao.”
Nói xong, hắn đưa rượu lên bên miệng nhấp một chút. Mái tóc chia ba bảy không biết dùng bao nhiêu gel định hình, đứng trong gió vẫn không chút suy chuyển.
“...”
Tuy rằng Mao Cát Tường không thấy được Bạch Dư nhoẻn miệng cười như lời Đại Cơ Nhục nói, thế nhưng vẫn có thể cảm thấy sự tức giận từ người anh, tỷ như lúc này, khoé miệng Bạch Dư hạ tầm 5 milimét.
5 milimét.
Đây là một dấu hiệu cực kỳ không ổn.
Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, những lúc Bạch Dư không vui, khoé miệng cũng chỉ hạ tầm 3 milimét là cùng, hơn nữa số lần xuất hiện tình huống như vậy cũng ít.
Tỷ như tháng trước, chó( *QT có ghi tên loài, nhưng tôi không rõ lắm nên lúc tìm hình cũng không biết là chó gì ;;v;;) trong nhà bất ngờ mang thai, nhưng lại không biết là do đâu, Bạch Đại Thối liền tức giận.
Âu Dương Thần cũng không để ý, hắn nhiệt tình mà nhận lại hờ hững cũng quen rồi, rất nhanh đã đổi đề tài: “Nghe nói đêm nay có buổi đấu thầu, Bạch thiếu lại không có ý tham gia?”
Bạch Dư cả mí mắt cũng không thèm động.
Ba cô gái đứng sau Âu Dương Thần mắt không chớp mà nhìn Bạch Dư chằm chằm.
Nhìn cái gì vậy, có gì đáng xem đâu, làm cái gì lại biểu lộ ra cái loại biểu tình xuân tâm rung động thẹn thùng này chứ!
Mao Cát Tường rất muốn đạp cái đống bánh ngọt có chân kia ra xa, nhưng khi hắn nhìn thấy mặt Bạch Dư ngày càng đanh lại, tâm tình không rõ vì sao tốt hơn mấy phần.
Tch, anh đùi lớn cũng không có hứng thú với giống loài bánh ngọt kia.
Âu Dương Thần nhận mông lạnh hai mươi năm cũng đã lên hàng chuyên nghiệp, lắc ly rượu tiếp tục nói: “Không nên như vậy, theo lý thuyết, lần đấu thầu này là Bạch gia chiếm ưu thế, vì sao lại muốn nhường miếng thịt mỡ này cho Đường Ngự Thiên?”
Tác giả :
Mộc Qua Hoàng