Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện
Chương 24
“Không phải họ, ý tôi là, có, có… tính lãnh cảm…” Ba chữ ‘tính lãnh cảm’ anh nói nhỏ như tiếng muỗi.
Mao Cát Tường: “…” Đồng minh của tui thật lợi hại, cậu vừa giảng một hồi triết lý rồi bây giờ lại hỏi đến cái vấn đề này.
“Về bí mật nhỏ Đường Ngự Thiên bị lãnh cảm,” Mao Cát Tường bắt đầu hồi tưởng về những đoạn hồi ức từ năm tháng tối tăm không ánh mặt trời kia, “Trước khi điểm của tôi bị tiêu trừ, mỗi nhiệm vụ đều chỉ có một ít điểm. Nhưng vì cái này, tôi đã phấn đấu hơn một năm…” Kỳ thực, cũng chỉ cần cho nam nữ chính như trong sách mà hồn xác hợp nhất là xong việc, nhưng chiêu gì hắn cũng dùng qua. Nào là, thuốc kích dục tráng dương X liều lượng cao, lại còn đánh ngất nữ chính, khiến Đường Ngự Thiên phải tự mình cởi quần áo cho cô ta, vân vân mây mây. Quả thực, hắn đã dùng hết kinh nghiệm đọc truyện người nhớn rồi!
“Đều chưa thành công sao?”
“Thành công… Cái quần ấy, tôi nghi chim nhỏ của hắn ta là giả.”
“…”
Tần Ý chưa bao giờ giỏi nói dối, anh theo bản năng phản bác thay Đường Ngự Thiên: “Không phải, là thật.”
Nghe vậy, Mao Cát Tường cả kinh: “Cậu…” Chữ cậu còn chưa nói xong, hắn đã chuyển đề tài, suy nghĩ một chút, lộ ra biểu tình đàn ông đều hiểu: “Cậu thấy hắn chào cờ hả?”( *tiếng Anh là “morning erection” ấy ;;v;;)
Tần Ý có chút hối hận mình lại lấy vấn đề này ra hỏi, hiện tại đề tài phát triển theo hướng càng ngày càng lệch.
Mao Cát tường chỉ cần tìm được việc hóng hớt, lập tức có thể đem tình thế nước sôi lửa bỏng của bản thân ném ra sau đầu, hắn làm nóng người, đặc biệt hưng phấn: “Đệt, loại người như hắn ta mà cũng chào cờ sáng à.” Khó mà tin nổi!
Tần Ý cảm thấy thảo luận về chuyện riêng tư của người khác như vậy rất không lễ phép, anh muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này: “Mao tiên sinh, đây là phản xạ của bộ phận này, là hiện tượng sinh lý tự phát, không thể dừng lại bởi ý chí con người.”
Quả nhiên, Mao Cát Tường ngậm miệng lại.
… Được rồi, tán gẫu không nổi nữa.
Nếu Đường Ngự Thiên không đồng ý, Tần Ý không thể tự mình để hắn vào, anh cũng không có năng lực làm gì đó tại địa bàn của Đường Ngự Thiên: “Anh đã tính toán đến đâu rồi? Đợi tôi ra ngoài có thể giúp anh.”
Mao Cát Tường phủi mông đứng lên: “Đến Tây Tạng đi, hoặc là thảo nguyên gì đó.” Cứ càng xa càng tốt.
Ngay lúc hắn quay đầu chuẩn bị đi, hai bên trái phải lại bị người nhấc bổng lên, chân Mao Cát Tường lơ lửng trên mặt đất, đạp đạp giữa không trung.
“Cái đệt mấy người làm gì vậy! Thả tôi xuống!”
Cách một cánh cửa chạm trổ hoa văn, Tần Ý thấy rõ hai người này là tay sai của Đường Ngự Thiên, cũng là người ban đầu bắt giữ Mao Cát Tường ở nhà chính, nhưng sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Hai tay sai kia cũng không để ý đến trạng thái điên cuồng của Mao Cát Tường, mà lại chuyển hướng đến Tần Ý, có thể coi là ôn hoà giải thích: “Sếp muốn mời người này đến uống chút trà, cậu Tô không yên lòng cũng có thể đến, tại thư phòng ở lầu ba.”
Thư phòng… Lầu ba?
Tần Ý theo bản năng nhớ lại quyển sách nhét sau Đỏ và Đen kia.
Thế nhưng, lúc anh vội vàng chạy tới, lại bị người ngăn ở bên ngoài.
… Hoá ra ý của Đường Ngự Thiên là chỉ cho phép anh đợi bên ngoài mà thôi.
Tầm thời gian uống xong một chén trà, Mao Cát Tường từ bên trong đi ra, Tần Ý nghênh đón: “Mao tiên sinh, anh không sao chứ? Anh ta có làm gì anh không?”
Mao Cát Tường dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn anh: “Tôi an toàn.”
Tần Ý không hiểu ý tứ của ánh mắt kia, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Mao Cát Tường lại nói: “… Thế nhưng cậu thì gặp nguy hiểm.”
“A?”
Tần Ý có chút không phản ứng kịp, Mao Cát Tường kéo anh qua một bên, len lén thì thầm với anh: “Đường Ngự Thiên chuẩn bị đưa cậu lên núi chơi một chuyến.”
Cái chuyện đi chơi này dĩ nhiên không phải ý tưởng của Đường Ngự Thiên, nói đúng ra, đây là mình Đức thúc ôm lấy mọi việc.
Muốn làm cho thiếu gia nhà ông đồng ý thật sự không dễ dàng, Đức thúc đánh bài tình cảm phải gần một tiếng đồng hồ, thật giống như, chỉ cần hắn không đi ra ngoài giải sầu một vòng, Đức thúc ông có thể chết không nhắm mắt ra đây luôn.
Lúc xuất môn, Đường Ngự Thiên bất đắc dĩ, biểu hiện trên mặt so với lúc bám giường mỗi sáng sớm còn khó xem hơn.
Tần Ý nhận hộp cơm đã chuẩn bị xong xuôi từ tay Đức thúc, còn có một túi đựng các đồ dùng dã ngoại cần thiết, vội vàng đuổi theo bước chân Đường Ngự Thiên.
Đường Ngự Thiên cao, chân lại dài, bước đi đều như mang theo gió. Chân đi bốt quân đội, ngầu không chịu được.
Ngược lại là Tần Ý, một thân gầy yếu, có cả tủ quần áo cũng không biết cách phối hợp, cứ làm sao cho đơn giản thì mặc, toàn dùng đồ đơn màu không hoa văn. Nếu như không phải có gương mặt trưởng thành quá mức xuất chúng kia, thì nhìn qua còn rất bình thường, không có gì nổi bật.
Nói là lên núi chơi, kỳ thực là đến ngọn núi ở ngay gần biệt thự lớn của Đường Ngự Thiên Từ xa nhìn đến, cao vút ẩn mình trong mây, cây cối bao trùm xanh um tươi tốt.
Cái cốt cách văn nhân thanh lịch từ trong xương của Tần Ý liền xông ra. Người xưa nói, kì quan của núi, có suối, có mây và có tùng. Kỳ quan của nước, không thể không nói tới Bạch Long đàm, kỳ quan của suối, không gì vượt qua suối nước nóng. Ở đây đều có.( *đoạn này tớ cũng mông lung lắm… Cơ mà đây là một đoạn trích trong tác phẩm “Reflection on Yellow Mountain” của Qian Qiany)
Leo núi đúng là một cách luyện tập tốt.
Kết quả, đi không bao lâu, hai người liền đổi vị trí, Tần Ý càng đi càng nhanh, mà Đường Ngự Thiên thì ở phía sau biếng nhác, cũng không thèm liếc mắt nhìn cảnh sắc xung quanh.
“Đường tiên sinh, ngọn núi này có tên không?” Dọc đường đi, Tần Ý đều cảm khái thiên nhiên thật thần kỳ, ngọn núi trong sách này cũng giống với ở thế giới của bọn anh, lại có chút cảm giác kỳ ảo bình lặng không có ngoài hiện thực. Có lẽ là bởi vì chưa từng khai thác qua, cũng không bị biến thành điểm du lịch, bởi vậy phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Đường Ngự Thiên không có hứng thú leo núi lắm, lúc nhàm chán chỉ có thể vui đùa một chút bên người này.
Hắn dựa vào một khối đá, nói: “Không có, cậu đặt tên đi?”
“Không,” Tần Ý chấp nhất lắc đầu, “Trên thế gian này, vạn vật vốn là vô danh, tên cũng không phải là điều trọng yếu. Có khi, lấy tên, đối với những sự vật này lại là một sự xuyên tạc không tuân theo tự nhiên. Tên của ngọn núi này, chúng ta không nên đặt, mà ở đây, mỗi một cành cây, mỗi một tảng đá, mỗi một con chim nhỏ, mới chính là những điều tạo nên tên tuổi cho nó.”
“…”
“Mây hình thành Biển Tràn(Spreading Sea) tràn vào đáy mắt như thuỷ triều dâng lên, rồi lại đột nhiên tan ra như những chú vịt kinh sợ hay thỏ rừng chạy trốn. Trên đỉnh Núi Vàng cao vượt mây, bầu trời như không giới hạn, mây trời như không có nơi bám vào.”( Một đoạn trích nữa của “Reflection on Yellow Mountain”) Tần Ý vừa mở miệng liền có chút không dừng lại được, dứt lời, anh nói thêm, “Người xưa quả thật không lừa chúng ta!”
Đường Ngự Thiên quay đầu đi, cảm thấy ngắm phong cảnh vô vị bốn phía, cũng tốt hơn đi bên cạnh cái thằng ngu này.
Có thể nói, từ ngày Tần Ý xuyên qua tới nay, ngoại trừ hàng ngày ngồi đọc sách trong thư phòng, hôm nay là ngày vui vẻ nhất.
Mặt trời lên cao, anh tinh mắt mà tìm được một nơi bằng phẳng, còn có nước suối róc rách vờn quanh, dưới tàng cây vừa vặn che được nắng. Đường Ngự Thiên nhìn anh hào hứng lấy cơm và bạt trải ra, ngồi xổm ở bên rồi đem từng hộp bày ra giữa tấm bạt.
Đường Ngự Thiên cứ ngồi dưới gốc cây như vậy, híp mắt lại, nhìn anh bận việc. Sau đó nghe anh dùng giọng nói nhỏ nhẹ kia gọi hắn: “Đường tiên sinh ___”
Tần Ý leo nửa ngọn núi, đã sớm mệt không chịu nổi, nhưng vẫn không khống chế được tâm tình phấn khích kia: “Đường tiên sinh, có thể ăn cơm rồi.”
Anh nói xong, Đường Ngự Thiên cũng muốn cho anh mặt mũi, đứng dậy, giơ tay gạt vài cành cây cản đường, tiến đến chỗ anh.
Tần Ý không hiểu sao mà lại cảm thấy, Đường Ngự Thiên lúc thường hẳn rất ít khi ra ngoài nắng. Bởi vì lúc này, nửa người hắn trong bóng cây, nửa kia lại được bao bởi một vầng hào quang, anh chưa bao giờ thấy bộ dạng này của người nọ, cảm thấy có chút mềm mại.
Đường Ngự Thiên trào phúng mà nhếch miệng: “Ngu xuẩn, cậu nhìn cái gì.”
“…”
Tần Ý thầm nghĩ, có lẽ là anh bị hoa mắt.
Đây là lần đầu tiên anh ăn cùng Đường Ngự Thiên, lúc trước, dù Đức thúc cứ yêu cầu mãi, nhưng anh vẫn đều ăn trong phòng, cho nên không biết, hoá ra___ Đường Ngự Thiên kén ăn như vậy.
“Đường tiên sinh, anh nên anh nhiều rau thêm một chút.” Tần Ý thực sự không nhìn nổi, “Kén ăn là một thói quen ăn uống rất xấu.”
“Hả, ai nói thế?”
Ba chữ này mạnh mẽ chặn mọi điều anh muốn nói, đây không phải là thường thức sao, Tần Ý nín nửa ngày mới nó ra được mấy chữ: “… Chuyên gia nói.”
Đường Ngự Thiên lại xiên một miếng thịt, xì cười một tiếng: “Không bằng, trước tiên học người xưa, ăn không nói ngủ không nói trước đi.”
Tần Ý nhất thời không nói được gì, nghỉ ngơi một hồi, anh lặng lẽ đẩy bát salad đến trước mặt Đường Ngự Thiên, sau đó cứ nhìn hắn chằm chằm.
Đường Ngự Thiên thực sự không thể làm ngơ ánh mắt kiểu này, hắn không lên tiếng trào phúng đã là cực nhẫn nại rồi, nhưng người này cũng không dự định buông tha hắn, được đà lấn tới mà tới gần nhỏ giọng nói: “Đường tiên sinh, kén ăn khiến khả năng miễn dịch hạ thấp, dễ dàng mắc phải các bệnh về đường tiêu hoá, ăn quá ít rau, cơ thể vì thiếu vitamin C có thể mắc bệnh liên quan đến máu. Nhẹ thì chảy máu chân răng, nặng thì ảnh hướng đến màng xương, xuất huyết trong…”
Cái âm thanh dịu dàng kia dừng một chút, sau đó lại mạnh mẽ nói: “Anh ăn mấy miếng đi.”
Đường Ngự Thiên thật sự muốn dùng súng bắn anh!
Nhưng hắn vẫn nhịn, cầm cái nĩa, động tác chậm chạp, xiên một mẩu rau vụn nhỏ bằng cái móng tay lên ăn.
“…”
Tần Ý chưa từng nghĩ tới, anh xuyên tới cái thế giới “Hào môn thế gia này”, ngoài làm nhiệm vụ, còn có một ngày phải ép nam chính ăn rau.
Tuy miếng rau này có hơi nhỏ, nhưng dù gì cũng là bước đầu tiên, đáng được cổ vũ, Tần Ý đang muốn khuyến khích hắn ăn nhiều thêm mấy miếng, chỉ thấy Đường Ngự Thiên nhíu mày lại, sắc mặt khó chịu.
Tên đàn ông từ trước đến nay gặp biến không sợ lãnh khốc tà mị này, bật ra một tiếng từ trong cổ họng: “Nước ___”
Không đến mức đấy chứ?
Chỉ một mẩu rau thơm nhỏ thôi mà…
Tần Ý lập tức tìm nước trong túi, kết quả chỉ tìm được một cái chén không.
Đức thúc hẳn là quên mất chuẩn bị nước, lúc đó bọn họ đi rất vội vàng, đồ vật cần thiết lại nhiều.
“Đường tiên sinh, nếu anh không ngại, tôi qua bên kia hứng chút nước suốt?” Mặc dù sinh thái nơi này rất tốt, chất nước thoạt nhìn cũng không bị ô nhiễm, có thể uống trực tiếp, nhưng Tần Ý không chắc với loại tính cách như Đường Ngự Thiên có thể chịu được hay không.
Quả nhiên, sắc mặt Đường Ngự Thiên lại âm trầm thêm mấy phần.
Tần Ý không nói thêm nữa, vội vội vàng vàng chạy đi, anh ngồi xổm bên bờ suối, mở nắp bình muốn hứng nước, lại nghe thấy xung quanh truyền đến một tiếng nghẹn ngào yếu đuối.
Như là một loại động vật nhỏ nào đó vừa ra đời, nãi thanh nãi khí( *tiếng trẻ con ngây ngô), có vẻ như rất thống khổ.
Tần Ý run tay một cái, cũng không hứng nước nữa, men theo âm thanh đi tới bên bờ đối diện, dưới khe đá bên chân núi, tìm được một bé mèo con người dính vết máu, có một đôi mắt xanh thẳm như pha lê.
Mèo con được mèo mẹ bảo vệ dưới bụng, miễn cưỡng tránh được đá sụp.
Nhưng không may bị đè gãy chân sau.
Đá chồng chất, tuỳ tiện động vào một khối đều có thể dẫn đến sụp đá lần thứ hai. Tần Ý không dám manh động, anh tính thăm dò xem có nên vươn tay, tự kéo mèo con ra hay không. Tuy rằng mèo con đang suy yếu, nhưng tính khí cũng dữ dằn, Tần Ý vừa mới vươn tay vào một chút, liền bị bé không chút lưu tình vươn móng muốn cào.
“Ngoan nào,” Tần Ý nhẹ giọng dỗ, “Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương.”
Đường Ngự Thiên đợi nửa ngày, tên ngu xuẩn kia vẫn chậm chạp không trở lại.
Sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Lúc hắn đi đến cạnh dòng suối nhỏ, nhìn thấy bình nước rơi dưới đất kia, cái ý niệm này lại càng mạnh mẽ, rồi như nổ tung trong trí óc.
Trái tim như bị người bóp chặt, cổ họng nghẹn lại. Hắn căn bản không có cách giải thích vì sao bản thân lại như người mất hồn, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, đã chạy dài mấy mét, lớn tiếng gọi tên ngu xuẩn kia.
Mà ở một nơi khác, Tần Ý không biết bị bé con kia muốn cào bao nhiêu lần, vẫn không tính buông tay, mèo con cứ vươn móng, anh lại dừng động tác tay, ôn nhu vuốt vuốt bé, giúp bé bình tĩnh lại.
Cứ như vậy rất lâu, mèo con rốt cục cũng không nhúc nhích linh tinh, thậm chí còn liếm liếm tay Tần Ý.
Đầu lưỡi nho nhỏ, mềm mại lại ẩm ướt.
Tần Ý mừng thầm trong bụng, động tác trên tay nhanh hơn, nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ gọi tên anh gần đó: “Tô Thất ____”
Tiếng động đến quá đột nhiên, phá vỡ bầu không khí mới ấm lên chút ít giữa Tần Ý và mèo con, trên tay truyền đến một trận đau đớn, anh hít vào một ngụm khí lạnh, lần này thật sự bị cào.
Cho dù đau đớn trên tay khiến anh không nhịn được mà rút tay về theo phản xạ, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “Không có chuyện gì, không phải sợ…”
May mà Đường Ngự Thiên cũng chỉ hô vài tiếng, hô xong liền thấy Tần Ý đang ngồi xổm dưới chân núi.
Hắn thả lỏng tâm tình đang buộc chặt, ngữ khí lại càng thêm nóng nảy: “Ngu xuẩn, cậu chạy loạn làm gì.”
“Xuỵt.” Tần Ý ra hiệu hắn nhỏ giọng chút, cuối cùng cũng vươn tay được đến chỗ mèo con, lại phát hiện chân sau của bé bị đè lên. Lúc trước kiểm tra không có phát hiện, vị trí bị kẹt kia lại vừa vặn trong góc khuất.
Đường Ngự Thiên đứng sau anh, thời điểm ánh mắt chạm đến mấy vệt cào trên tay, nhíu nhíu mày.
Tần Ý xác thực không đủ sức đẩy hòn đá kia ra, chỉ có thể quay đầu lại, trong giọng nói có chút năn nỉ: “Đường tiên sinh, chân sau nó bị kẹt.”
Cầu mong gì cũng vô dụng, Đường Ngự Thiên không bao giờ có hảo tâm như vậy, hắn chưa bao giờ nuôi vật nuôi, đối với các loại chó chó mèo mèo chỉ thấy phiền chán, bởi vậy tay đút túi quần, cười lạnh một tiếng: “Nó bị kẹt chân sau thì mắc mớ gì đến tôi?”
“…”
Bị cự tuyệt thế này, Tần Ý không chút nào cảm thấy bất ngờ, anh suy nghĩ một chút, không chắc mình phải ở lại chỗ này bao lâu, vậy nên đề nghị Đường Ngự Thiên đi trước.
“Tôi sẽ thu thập lại đồ đạc để mang về sau.” Anh bổ sung, “Giờ cũng không còn sớm, không thì… Anh về trước đi?”
Ngu xuẩn.
Đường Ngự Thiên không còn cách nào, vén tay áo lên, đẩy anh sang bên, vươn tay: “Phiền chết mất… Đồ mèo ngu xuẩn kia, mày dám động móng vuốt, sẽ mang mày về nấu lên, mày thử cào một cái xem.”
Tần Ý vừa mừng vừa sợ, mà phần nhiều vẫn là lo lắng, anh thấy Đường Ngự Thiên không biết nặng nhẹ, chỉ lo hắn ôm chết mèo mất.
“Đường tiên sinh, anh nhẹ tay chút, nó còn rất nhỏ, rất dễ bị thương.”
Đường Ngự Thiên mò tới một tay sền sệt, không biết là máu của mèo con hay mèo mẹ, hắn bắt đầu buồn nôn, lại nghe người bên cạnh không ngừng cằn nhằn.
“Cậu mà lảm nhảm nữa tôi sẽ bóp chết nó luôn.”
“…”
Sức của Đường Ngự Thiên, cái thân thể gà ốm kia của Tần Ý nào có thể so sánh, một tay hắn đỡ mèo con, tay kia dịch chuyển hòn đá, tính toán hoàn hảo khoảng cách giữa mỗi hòn đá, giảm thiểu khả năng tiếp tục gây sụp, rất nhanh đã mang bé mèo ra.
Tần Ý còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, Đường Ngự Thiên đã ném mèo cho anh. Thật sự là vứt, mèo con đáng thương tạo một đường cung trên không trung.
Anh miễn cưỡng tiếp được, bị doạ cho một thân mồ hôi lạnh.
Kết quả, lúc trở về, Tần Ý ôm bao lớn bao nhỏ, trong tay còn cẩn thận ôm một bé mèo con.
Đướng Ngự Thiên bước chân như mang theo gió, đi được một đoạn dài, quay đầu lại liền thấy Tần Ý chậm rãi đi, bị rớt lại một khoảng xa phía sau.
Thằng nhóc trong tay còn quá nhỏ, hơn nữa còn từng trải qua một kiếp nạn, vất vả lắm mới ngủ được, Tần Ý theo bản năng không dám đi quá nhanh, chỉ lo làm ảnh hưởng đến nó.
Anh đi một hồi lâu mới đuổi kịp Đường Ngự Thiên, hắn tựa hồ là tận lực chậm bước chân mà chờ anh.
“Tô Thất.”
Tần Ý đã quen với tên gọi này, theo bản năng đáp: “Ừm?”
Ánh mắt Đường Ngự Thiên nặng nề mà nhìn anh, giọng nói nặng nề trầm thấp: “Tôi sẽ không coi cậu là người của trước kia.”
…
Tần Ý đột nhiên cả kinh, đoán không ra ý hắn là gì.
Chỉ nghe Đường Ngự Thiên lại nói tiếp: “Những chuyện trước kia, chúng ta hãy xoá bỏ hết. Nếu có một ngày cậu khiến tôi thất vọng, cậu tự biết hậu quả.”
Nói xong Đường Ngự Thiên vẫn nhìn anh, giống như nếu Tần Ý không trả lời, hắn sẽ đứng tại chỗ không đi.
Bắt đầu từ lúc hắn cảm thấy Tô Thất này có điểm khác biệt, Đường Ngự Thiên đã cho người đi điều tra xem người này có âm mưu gì. Từ những thông tin thu được, hành vi thường ngày của Tô Thất không có dấu hiệu đứt đoạn, không tồn tại khả năng bị đánh tráo. Sau đó, hắn phái người bí mật quan sát anh, cũng không có thêm thu hoạch gì. Tính cách của một người trở nên khác lạ, có thể do nguyên nhân gì? Ngã hỏng đầu óc?
Đường Ngự Thiên không quan tâm những chuyện đó, hắn chỉ biết người này thành công có được sự chú ý của hắn. Hắn đối với người nọ cảm thấy hứng thú đến độ… nguyện ý cho cậu ta thêm một cơ hội nữa.
Tần Ý bối rối.
… Anh nên đáp lại thế nào đây?
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, Tiểu Manh Manh đã vui sướng ‘Keng’ một tiếng: “Chúc mừng kí chủ, hoàn thành nhiệm vụ ẩn! Thành công tiêu trừ giá trị thù hận của kí chủ tiền nhiệm, trúng một tấm thẻ cào may mắn, ngài có một phần trăm triệu cơ hội nhận được thẻ có giá trị full điểm, chính là 200 điểm, lúc nào ngài muốn cào thẻ cứ gọi tôi ~”
Thẻ, thẻ cào may mắn?
Đó là cái quỷ gì chứ.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kiên định của Đường Ngự Thiên, thân thể Tần Ý cứng quèo, “Ừm” một tiếng.
Lúc bấy giờ Đường Ngự Thiên mới thoả mãn mà tiếp tục đi về phía trước.
Đức thúc đã sớm canh ở cửa lớn, Hồng Bảo theo sau ông, bên cạnh còn có Mao Cát Tường đang kéo chổi.
“Cái đệt, mèo à?” Mao Cát Tường sợ hãi kêu lên.
Hồng Bảo đầy ý tứ mà gãi gãi đầu, theo cái thưởng thức cao cấp của boss nhà mình mà bắt đầu suy đoán: “Đây là báo Afghanistan hay báo Bangladesh đây?”
Đức thúc híp mắt: “Có lẽ là báo Bangladesh?”
Thị lực của Mao Cát Tường tốt hơn so với bọn họ, nghe vậy sút nữa nôn ra máu, cái quỷ gì thế, chỉ là một con mèo nhà Trung Quốc thôi, cái gì cứ dính đến Đường Ngự Thiên là giá trị lại bị thổi phồng lên trời là sao!
Về đến nơi, Tần Ý hỏi Đức thúc hòm thuốc, muốn giúp bé mèo chữa trị một chút. Bởi vì thực sự là mèo nhà nên mọi người rất ngạc nhiên, Đức thúc trực tiếp giúp anh chữa cho mèo ở đại sảnh.
Lau rửa xong, rồi quấn băng vải cho chân mèo. Mọi người đều nhìn đến không chớp mắt, Đường Ngự Thiên thỉnh thoảng sẽ qua đây liếc mắt một cái, xì một tiếng rồi đi.
Mao Cát Tường len lén cằn nhằn bên tai Tần Ý: Đúng là tật xấu, quan tâm thì cứ quan tâm đi.
Chờ xong xuôi đâu vào đó, Đức thúc mới giúp bé làm một cái ổ nhỏ đơn giản từ sọt trúc, bên trong có lót mấy tầng vải mềm.
Đột nhiên có một đám người xông tới phòng khác, mấy bảo tiêu đi xung quanh một bác sĩ tư nhân, đoàn người vội vội vàng vàng chạy tới: “Đường tổng, là ai cần tiêm vắc-xin phòng dại vậy?”
Đường Ngự Thiên ngồi trên ghế sa- lông, vắt chéo chân, chỉ chỉ Tần Ý: “Ngu xuẩn, lại đây.”
Sau này, khi Tần Ý hồi tưởng về ngày hôm nay, một ngày thường nhật như thế, thật sự quá hiếm có. Nhưng mà, sự tình đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát. Phó bản do bọn họ sơ sót thất bại, gây ảnh hưởng chậm rãi như rắn độc, luồn lách khắp nơi ở thế giới này.
Đêm đến.
Mèo con núp ở giỏ trúc lót vải đã ngủ say, Tần Ý nhớ tới thẻ cào may mắn hồi sáng, anh gõ gõ hệ thống: “Cái thẻ cào kia dùng thế nào?” Theo anh biết, hệ thống chỉ có thể nói chuyện với anh, chẳng lẽ còn có thể biến ra thực thể?
Tiểu Manh Manh quả thật cũng không đủ bản lĩnh để biến ra một tấm thẻ cào thật sự: “… Ngài tin tưởng tôi, để tôi cào giúp ngài.”
“…Nếu tôi không tin thì sao?”
“Ngài không tin thì tôi không giúp được ┑( ̄Д ̄)┍.”
Cái gọi là thẻ cào may mắn, nói trắng ra là hệ thống ngẫu nhiên lấy ra chút đồ thôi.
Quả nhiên, Tiểu Manh Manh nhanh chóng có kết quả: “Chúc mừng kí chủ, ngài nhận được một đạo cụ bảo mệnh, thuộc tính không biết, công năng không rõ, tạm thời giúp ngài bảo quản, sau này cần thì lấy ra.”
“…”
Đã khá muộn, Tần Ý vừa định ngủ, Mao Cát Tường lại chạy tới gõ cửa, đứng ở cửa rụt rè sợ hãi nói với anh: “Tôi có chuyện khẩn cấp muốn bàn với cậu.”
Trong phòng Tần Ý chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, hai người ngồi nhìn nhau.
Câu đầu tiên của Mao Cát Tường là: “Tôi nhận được nhiệm vụ mới, nhiệm vụ này cho tôi một nhắc nhở.”
Tần Ý lên tinh thần, nghiêm túc nghe hắn nói: “Là gì?”
Mao Cát Tường chậm rãi phun ra bốn chữ: “Kí chủ thứ ba.” Sau khi nói xong, dừng một chút, lại thêm hai chữ: “Chết rồi.”
Ánh đèn yếu ớt trong phòng, lại như chiếu rọi tất cả.
“Ngoại trừ chúng ta… Còn có kí chủ khác?”
Mao Cát Tường quấn một tấm chăn nhỏ: “Ừm, trước đây có, hiện tại đã không còn, có vẻ như chỉ còn lại chúng ta.”
Kể từ khi Tần Ý đến thế giới này, rồi biết Mao Cát Tường, anh cũng không phải là không nghĩ đến sự tồn tại của người thứ ba, cho nên cũng không thấy kỳ quái.
Nhưng anh lại cảm thấy nguy hiểm.
Kí chủ này có phải cũng giống như bọn họ, biết đến sự tồn tại của nhau? Vì sao người đó lại chết? Sau khi người đó chết liệu có xuất hiện kí chủ tiếp theo hay không? Vật dẫn của kí chủ mới lại có thể là ai?
Mao Cát Tường không có nghĩ được nhiều như vậy, lúc này, nghe Tần Ý phân tích, chỉ cảm thấy muốn nổ đầu.
“Phức tạp quá,” hắn gãi gãi đầu, “Chỉ là một kí chủ mà thôi.”
Măc dù thường Tần Ý hay giúp mọi người, nhưng anh biết hơn ai hết, không phải ai cũng lương thiện như vậy. Hơn nữa, trực giác nói cho anh biết, một người mang theo hệ thống, biết hướng đi kịch bản, bình thường lại không xuất hiện quanh nam chính như vậy, rất khả nghi.
“… Vẫn cần cẩn thận,” trước mắt không có nhiều manh mối, Tần Ý không dám phán xét thêm gì, “Đúng rồi, nhiệm vụ kia của anh là gì?”
Nhắc đến nhiệm vụ, Mao Cát Tưởng vẫn rất vui vẻ: “Nhiệm vụ của tôi là trong hai ngày trợ giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ, chờ nhiệm vụ của cậu hoàn thành, chúng ta liền có một nhiệm vụ chung.”
Tại sao cảm thấy hệ thống càng ngày càng chơi theo hội vậy.
Mao Cát Tường vò đầu bứt tai: “Thất Thất, cậu còn nhớ không, theo nguyên tác, bây giờ đã đến chỗ nào rồi? Chỉ dựa vào thời gian, không có Hạ Thanh Thu làm mốc, tôi bị rối rồi. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm làm nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ chung tiếp theo chắc hẳn cũng gắn với tình tiết lớn của truyện…”
Tần Ý thử hồi tưởng, không thể không nói, mọi tình tiết đều xoay quay nhân vật chính, nguyên bản, nam nữ chính kết hợp thành một tuyến rõ ràng. Hiện tại, vai nữ chính không có, tuyến đường liền chia năm xẻ bảy, lỏng lẻo không tìm được trọng điểm.
“Tính ra thì, hai ngày này hẳn là…”
Suy tư một phen, Tần Ý đột nhiên nghĩ ra, đồng tử mở lớn: “Du thuyền!”
Tiệc đức trên du thuyền xa hoa, hai ngày ba đêm.
Tổ chức bởi ba tập đoàn lớn nhất thành phố A, người có danh tiếng đều xuất hiện. Trong nguyên tác, Đường Ngự Thiên mang theo Hạ Thanh Thu tham gia, nhưng ở trên biển lại gặp một ít vấn đề nhỏ, thuyền chút nữa thì va vào đá ngầm.
“…” Mao Cát Tường có chút sợ, “Không phải chúng ta cũng phải đi chứ?”
“Chỉ là suy đoán, anh không cần sốt sắng như vậy, e rằng Hạ Thanh Thu biến mất, sự tình trên du thuyền cũng phát sinh thay đổi.”
Kết quả, ngày hôm sau, lúc Mao Cát Tường đang quét sân vào sáng sớm, nhìn tận mắt Hồng Bảo cầm một phong thư chạy vào phòng Đường Ngự Thiên.
… Sau khi người làm nhỏ đáng thương kia bị Đường Ngự Thiên đạp ra cửa ba lần, cuối cùng tính khí lúc rời giường của Đường thiếu gia cũng phát tác xong, mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng ngủ.
Hồng Bảo giơ phong thư theo sau hắn: “Ông chủ, Phương gia phái người đưa thiệp mời đến, trịnh trọng mời ngài ngày mốt tham dự tiệc đứng trên du thuyền.”
Mao Cát Tường: “…”
Đường Ngự Thiên vừa đi ra ngoài vừa lạnh lùng đáp: “Tôi biết rồi.”
Hắn nói xong, dừng một chút, quay về phía Mao Cát Tường: “Cậu, quét cho sạch một chút, không thì cút ngay đi.”
Cuộc đời này thật quá gian nan.
Bị ép ký hợp đồng làm quét dọn năm tháng mới có thể lư lại, [Nô lệ – Mao], từ bỏ du thuyền, lại nâng tay lên cầm chổi quét.
Tần Ý thức dậy cũng sớm, gần đây anh bắt đầu chạy bộ để tăng thể chất. Chạy nửa giờ rồi vòng về, chuẩn bị cho mèo con ăn sáng, sau đó thì thay thuốc.
Trở lại thì thấy Hồng Bảo đang ngồi xổm bên cạnh mèo con, lấy điện thoại di động ra chụp, sau đó đăng nhập weibo, viết một dòng miêu tả: Báo mèo Bangladesh nhỏ của nam thần ~(≧▽≦)/~ thật đáng yêu ~
Tuy rằng nhìn lén màn hình điện thoại người khác là không lễ phép, nhưng anh cũng không cố ý, Tần Ý đứng sau lưng cậu ta, có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng.
Hồng Bảo bề ngoài kiên cường nội tâm thiếu nữ bò dậy trong nháy mắt, giấu điện thoại di động ra phía sau: “Khụ, cậu, cậu Tô, cái này, ông chủ bảo tôi đến nhìn xem Elizabeth thế nào rồi.”
“… Elizabeth?” Vì sao anh mới chạy ra ngoài một bước, trở về lại thấy bé bị đặt tên rồi, “Rất êm tai, là do cậu đặt sao?”
Hồng Bảo gãi đầu một cái, cười hì hì: “Làm sao có thể, cái tên có văn hoá như thế, đương nhiên là ông chủ của chúng tôi đặt rồi.”
Tần Ý hoài nghi mình nghe lầm.
“Thật đó, ông chủ vừa rồi còn đến thăm nó,” Hồng Bảo rất có tinh thần muốn chứng minh ông chủ nhà mình có chủ nghĩa nhân đạo, vắt hết óc tìm kiếm từ miêu tả, “Ánh mắt ông chủ nhìn Elizabeth, rất ôn nhu, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp…”
Kỳ thực, ông chủ đi ngang qua chỉ lạnh lùng liếc mắt, ném ra hai chữ: “Chưa chết?”
Sau đó thì vạn phần lãnh khốc nhắc nhở nó: “Nếu không chết, sau này, mày tên là Elizabeth.” Dù gì cũng là mèo mà Đường Ngự Thiên hắn từng chạm qua, đặt tên không thể qua loa.
…
Tần Ý tràn đầy kinh ngạc với năm chữ ‘như gió xuân ấm áp’ này, cho mèo ăn rồi bôi thuốc xong xuôi, rồi đến nhà bếp giúp Mao Cát Tường rửa bát. Vết cào ở gần cổ tay, rất dễ tránh nước.
Mao Cát Tường ngồi dưới đất, mệt như chó. Nói thế nào, hắn cũng có cái danh phận người thừa kế chi chính tập đoàn Mao thị, tuy lúc làm nhiệm vụ có chịu gian khổ, nhưng cũng không phải đi làm cu li như này.
Quét nhà rồi giặt quần áo, thật mệt mỏi quá đi! Hắn phát thệ, sau khi trở về phải cưới một người vợ thật hiền lành, kiểu người trắng đẹp ôn nhu đáng yêu ôm hết việc nhà ấy.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi không hỏi đồng minh: “Ai, cậu thích loại phụ nữ nào? Trước đây tôi thích kiểu gợi cảm dụ người, hiện tại, ầy, yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn hiền lành là ổn rồi…”
Đàn ông mà! Lúc giao lưu tình cảm, phụ nữ là một đề tài luôn được nhắc đến! Hắn đoán đồng minh của hắn khẳng định yêu thích cái loại người thanh tú phong độ có tri thức.
“Nói đến phụ nữ, tối qua tôi có nghĩ, biện pháp nhanh nhất giúp Đường Ngự Thiên thoát khỏi tổn thương thất tình, chính là giúp hắn ta có được tình yêu…”
Tần Ý vẫn rửa bát, để dòng nước tuỳ tiện làm trôi đi xà phòng, cứ để Mao Cát Tường đem đề tài đi đến tận đâu, anh vẫn trầm xuống, thẳng thắn trả lời: “Tôi không thích phụ nữ.”
Mao Cát Tường gật gật đầu: “Ừm, cậu không thích… Cái đệt, cậu không thích?!”
Tần Ý tiếp tục rửa đĩa, qua một lần nước, lại đặt đĩa lên kệ, động tác đâu vào đấy.
Mao Cát Tường đột nhiên nhảy dựng lên, nói năng có chút lộn xộn: “Cậu là nhóm người kia? Thực sự vậy?” Là quần thể đặc biệt?
“Ừ.”
Mao Cát Tường đi qua đi lại trong phòng bếp, hắn cũng không kỳ thị gì, chỉ là bị Bạch Đại Thối làm ra như vậy, gần đây đặc biệt để ý đến xu hướng tình dục.
“Chúng ta vẫn nên thảo luận làm sao giúp Đường Ngự Thiên yêu đương đi,” Mao Cát Tường quá giỏi việc đem phiền não quăng sau gáy, chỉ số nhiệt tình tăng vọt, “Căn cứ vào loại hình yêu thích của hắn, thanh thuần không làm bộ bạch liên hoa, mấy ngày nay tôi đã cẩn thận xem xét rồi, thiếu gia cùng thiếu nữ u buồn play, có phải rất tuyệt không.”
“…”
Tân Ý đóng vòi nước, lau khô tay, nhíu lông mày: “Như vậy hình như không hay lắm.”
“Lại nói, tôi đang coi trọng một nhân viên làm vệ sinh, tuổi nhỏ mất mẹ, năm nay mới mười chín cái xuân xanh, trông cũng xinh đẹp, trên mặt có chút tàn nhang làm điểm nhấn, vóc người… Trừ việc mông hơi lớn chút, nhưng cũng có vài người thích mông to gợi cảm mà, không chừng Đường Ngự Thiên chính là loại đấy ấy chứ.”
Mao Cát Tường càng nói càng hưng phấn, sao hắn lại có thể cơ trí đến như vậy!
Tần Ý lại lộ ra vẻ mặt khó xử: “Mao tiên sinh, sợ rằng như vậy không ổn. Nếu như thất bại, có thể tổn hại đến danh dự của cô gái kia, để Đường Ngự Thiên tức giận, cô ấy rất có thể sẽ mất công việc này. Anh cũng đã nói, cô ấy mất mẹ từ nhỏ, sinh hoạt nhất định rất khó khăn.”
Mao Cát Tường tới nơi này hơn hai năm, việc gì thiếu đạo đức mà hắn không làm qua, chỉ là trước đây lúc làm không có ai bên cạnh dùng nghĩa chính ngôn từ góp ý cho hắn, giờ bị Tần Ý nói thế, có hơi không biết phải làm thế nào.
“…”
Hắn sờ mũi một cái, chủ động nói ra lời kịch kinh điển của đồng minh: “Không bằng, chúng ta cùng thảo luận chuyện này với Đường Ngự Thiên?”
Nói chuyện cái gì, Đường thí chủ, buông thả Hạ Thanh Thu thì có thể thành phật à!
Đang lúc trò chuyện, thì cũng đến khi Đường Ngự Thiên đi làm, Tần Ý quan sát thấy cuộc sống của người đàn ông này kỳ thực cũng rất đơn giản, đế quốc thương mại của hắn cơ bản cũng đã ổn định, người dưới trướng cũng cố định, tuy rằng bình thường cần thiết phải đi xã giao, thế nhưng nếu tránh được liền tránh.
Mỗi sáng sớm hắn đi làm, đều là một dạng vạn người chen chúc.
Một đoàn người mặc âu phục thẳng tắp đi ra, phảng phất như tự mang nhạc nền, ở giữa là vị đẹp trai ngầu lòi đến mức vừa nhìn đã khiến người ta nứt mông, vì bám giường mà không đủ thời gian, vừa đi vừa khoác áo.
Đức thúc đã sớm luyện được cách phối hợp hoàn mĩ với bước chân thiếu gia nhà ông, giơ áo khoác, nhìn thiếu gia thuần thục mặc vào, rồi lại đưa tay sửa sang lại cổ áo.
Các cử chỉ đều có quý khí.
“Đệt, quá tinh tướng.”
Mao Cát Tường cảm thán sau, liền thấy vai nam chính quẹo bước, hướng đến phòng bếp.
Đường Ngự Thiên kèo Tần Ý ra khỏi phòng bếp, mắng một trận: “Ai cho cậu rửa bát?”
Tần Ý bị hắn lôi từng bước: “Tôi…”
Đường Ngự Thiên cười lạnh: “Tay tốt rồi à?”
Mao Cát Tường cảm thấy không ổn, định lao ra bảo vệ đồng minh: “Buông cậu ấy ra, đánh tôi đây nảy!”
Kết quả, dùng lực quá mạnh, lao đến quá mức, va vào lưng Tần Ý, Tần Ý vốn cũng đứng không vững, bị hắn va một cái liền ngã về phía trước.
Ba người kéo nhau ngã ra đất.
Chỉ có điều, Tần Ý cùng Đường Ngự Thiên là mặt đối mặt, miệng đối miệng mà đè lên. Anh ngã vào lồng ngực Đường Ngự Thiên, nụ hôn này cùng với nụ hôn khuya hôm trước vì say rượu lại không giống nhau.
Bởi vì lúc này đây, Đường Ngự Thiên, tỉnh táo.
…
Ngay tại lúc này ____
Hai hệ thống đồng thời nói: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, bóng tối thất tình đã thành công bị tiêu trừ, mời kí chủ chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ chung.”
Mao Cát Tường: Đệt, hắn thật là khờ, tìm cái gì mà tìm, để đồng minh của hắn hôn nhẹ một cái là xong ヾ(? `Д′?)!
Mà đầu óc Tần Ý trống rỗng, đã hoàn toàn không nghe thấy hệ thống đang nói cái gì.
Mao Cát Tường: “…” Đồng minh của tui thật lợi hại, cậu vừa giảng một hồi triết lý rồi bây giờ lại hỏi đến cái vấn đề này.
“Về bí mật nhỏ Đường Ngự Thiên bị lãnh cảm,” Mao Cát Tường bắt đầu hồi tưởng về những đoạn hồi ức từ năm tháng tối tăm không ánh mặt trời kia, “Trước khi điểm của tôi bị tiêu trừ, mỗi nhiệm vụ đều chỉ có một ít điểm. Nhưng vì cái này, tôi đã phấn đấu hơn một năm…” Kỳ thực, cũng chỉ cần cho nam nữ chính như trong sách mà hồn xác hợp nhất là xong việc, nhưng chiêu gì hắn cũng dùng qua. Nào là, thuốc kích dục tráng dương X liều lượng cao, lại còn đánh ngất nữ chính, khiến Đường Ngự Thiên phải tự mình cởi quần áo cho cô ta, vân vân mây mây. Quả thực, hắn đã dùng hết kinh nghiệm đọc truyện người nhớn rồi!
“Đều chưa thành công sao?”
“Thành công… Cái quần ấy, tôi nghi chim nhỏ của hắn ta là giả.”
“…”
Tần Ý chưa bao giờ giỏi nói dối, anh theo bản năng phản bác thay Đường Ngự Thiên: “Không phải, là thật.”
Nghe vậy, Mao Cát Tường cả kinh: “Cậu…” Chữ cậu còn chưa nói xong, hắn đã chuyển đề tài, suy nghĩ một chút, lộ ra biểu tình đàn ông đều hiểu: “Cậu thấy hắn chào cờ hả?”( *tiếng Anh là “morning erection” ấy ;;v;;)
Tần Ý có chút hối hận mình lại lấy vấn đề này ra hỏi, hiện tại đề tài phát triển theo hướng càng ngày càng lệch.
Mao Cát tường chỉ cần tìm được việc hóng hớt, lập tức có thể đem tình thế nước sôi lửa bỏng của bản thân ném ra sau đầu, hắn làm nóng người, đặc biệt hưng phấn: “Đệt, loại người như hắn ta mà cũng chào cờ sáng à.” Khó mà tin nổi!
Tần Ý cảm thấy thảo luận về chuyện riêng tư của người khác như vậy rất không lễ phép, anh muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này: “Mao tiên sinh, đây là phản xạ của bộ phận này, là hiện tượng sinh lý tự phát, không thể dừng lại bởi ý chí con người.”
Quả nhiên, Mao Cát Tường ngậm miệng lại.
… Được rồi, tán gẫu không nổi nữa.
Nếu Đường Ngự Thiên không đồng ý, Tần Ý không thể tự mình để hắn vào, anh cũng không có năng lực làm gì đó tại địa bàn của Đường Ngự Thiên: “Anh đã tính toán đến đâu rồi? Đợi tôi ra ngoài có thể giúp anh.”
Mao Cát Tường phủi mông đứng lên: “Đến Tây Tạng đi, hoặc là thảo nguyên gì đó.” Cứ càng xa càng tốt.
Ngay lúc hắn quay đầu chuẩn bị đi, hai bên trái phải lại bị người nhấc bổng lên, chân Mao Cát Tường lơ lửng trên mặt đất, đạp đạp giữa không trung.
“Cái đệt mấy người làm gì vậy! Thả tôi xuống!”
Cách một cánh cửa chạm trổ hoa văn, Tần Ý thấy rõ hai người này là tay sai của Đường Ngự Thiên, cũng là người ban đầu bắt giữ Mao Cát Tường ở nhà chính, nhưng sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Hai tay sai kia cũng không để ý đến trạng thái điên cuồng của Mao Cát Tường, mà lại chuyển hướng đến Tần Ý, có thể coi là ôn hoà giải thích: “Sếp muốn mời người này đến uống chút trà, cậu Tô không yên lòng cũng có thể đến, tại thư phòng ở lầu ba.”
Thư phòng… Lầu ba?
Tần Ý theo bản năng nhớ lại quyển sách nhét sau Đỏ và Đen kia.
Thế nhưng, lúc anh vội vàng chạy tới, lại bị người ngăn ở bên ngoài.
… Hoá ra ý của Đường Ngự Thiên là chỉ cho phép anh đợi bên ngoài mà thôi.
Tầm thời gian uống xong một chén trà, Mao Cát Tường từ bên trong đi ra, Tần Ý nghênh đón: “Mao tiên sinh, anh không sao chứ? Anh ta có làm gì anh không?”
Mao Cát Tường dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn anh: “Tôi an toàn.”
Tần Ý không hiểu ý tứ của ánh mắt kia, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Mao Cát Tường lại nói: “… Thế nhưng cậu thì gặp nguy hiểm.”
“A?”
Tần Ý có chút không phản ứng kịp, Mao Cát Tường kéo anh qua một bên, len lén thì thầm với anh: “Đường Ngự Thiên chuẩn bị đưa cậu lên núi chơi một chuyến.”
Cái chuyện đi chơi này dĩ nhiên không phải ý tưởng của Đường Ngự Thiên, nói đúng ra, đây là mình Đức thúc ôm lấy mọi việc.
Muốn làm cho thiếu gia nhà ông đồng ý thật sự không dễ dàng, Đức thúc đánh bài tình cảm phải gần một tiếng đồng hồ, thật giống như, chỉ cần hắn không đi ra ngoài giải sầu một vòng, Đức thúc ông có thể chết không nhắm mắt ra đây luôn.
Lúc xuất môn, Đường Ngự Thiên bất đắc dĩ, biểu hiện trên mặt so với lúc bám giường mỗi sáng sớm còn khó xem hơn.
Tần Ý nhận hộp cơm đã chuẩn bị xong xuôi từ tay Đức thúc, còn có một túi đựng các đồ dùng dã ngoại cần thiết, vội vàng đuổi theo bước chân Đường Ngự Thiên.
Đường Ngự Thiên cao, chân lại dài, bước đi đều như mang theo gió. Chân đi bốt quân đội, ngầu không chịu được.
Ngược lại là Tần Ý, một thân gầy yếu, có cả tủ quần áo cũng không biết cách phối hợp, cứ làm sao cho đơn giản thì mặc, toàn dùng đồ đơn màu không hoa văn. Nếu như không phải có gương mặt trưởng thành quá mức xuất chúng kia, thì nhìn qua còn rất bình thường, không có gì nổi bật.
Nói là lên núi chơi, kỳ thực là đến ngọn núi ở ngay gần biệt thự lớn của Đường Ngự Thiên Từ xa nhìn đến, cao vút ẩn mình trong mây, cây cối bao trùm xanh um tươi tốt.
Cái cốt cách văn nhân thanh lịch từ trong xương của Tần Ý liền xông ra. Người xưa nói, kì quan của núi, có suối, có mây và có tùng. Kỳ quan của nước, không thể không nói tới Bạch Long đàm, kỳ quan của suối, không gì vượt qua suối nước nóng. Ở đây đều có.( *đoạn này tớ cũng mông lung lắm… Cơ mà đây là một đoạn trích trong tác phẩm “Reflection on Yellow Mountain” của Qian Qiany)
Leo núi đúng là một cách luyện tập tốt.
Kết quả, đi không bao lâu, hai người liền đổi vị trí, Tần Ý càng đi càng nhanh, mà Đường Ngự Thiên thì ở phía sau biếng nhác, cũng không thèm liếc mắt nhìn cảnh sắc xung quanh.
“Đường tiên sinh, ngọn núi này có tên không?” Dọc đường đi, Tần Ý đều cảm khái thiên nhiên thật thần kỳ, ngọn núi trong sách này cũng giống với ở thế giới của bọn anh, lại có chút cảm giác kỳ ảo bình lặng không có ngoài hiện thực. Có lẽ là bởi vì chưa từng khai thác qua, cũng không bị biến thành điểm du lịch, bởi vậy phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Đường Ngự Thiên không có hứng thú leo núi lắm, lúc nhàm chán chỉ có thể vui đùa một chút bên người này.
Hắn dựa vào một khối đá, nói: “Không có, cậu đặt tên đi?”
“Không,” Tần Ý chấp nhất lắc đầu, “Trên thế gian này, vạn vật vốn là vô danh, tên cũng không phải là điều trọng yếu. Có khi, lấy tên, đối với những sự vật này lại là một sự xuyên tạc không tuân theo tự nhiên. Tên của ngọn núi này, chúng ta không nên đặt, mà ở đây, mỗi một cành cây, mỗi một tảng đá, mỗi một con chim nhỏ, mới chính là những điều tạo nên tên tuổi cho nó.”
“…”
“Mây hình thành Biển Tràn(Spreading Sea) tràn vào đáy mắt như thuỷ triều dâng lên, rồi lại đột nhiên tan ra như những chú vịt kinh sợ hay thỏ rừng chạy trốn. Trên đỉnh Núi Vàng cao vượt mây, bầu trời như không giới hạn, mây trời như không có nơi bám vào.”( Một đoạn trích nữa của “Reflection on Yellow Mountain”) Tần Ý vừa mở miệng liền có chút không dừng lại được, dứt lời, anh nói thêm, “Người xưa quả thật không lừa chúng ta!”
Đường Ngự Thiên quay đầu đi, cảm thấy ngắm phong cảnh vô vị bốn phía, cũng tốt hơn đi bên cạnh cái thằng ngu này.
Có thể nói, từ ngày Tần Ý xuyên qua tới nay, ngoại trừ hàng ngày ngồi đọc sách trong thư phòng, hôm nay là ngày vui vẻ nhất.
Mặt trời lên cao, anh tinh mắt mà tìm được một nơi bằng phẳng, còn có nước suối róc rách vờn quanh, dưới tàng cây vừa vặn che được nắng. Đường Ngự Thiên nhìn anh hào hứng lấy cơm và bạt trải ra, ngồi xổm ở bên rồi đem từng hộp bày ra giữa tấm bạt.
Đường Ngự Thiên cứ ngồi dưới gốc cây như vậy, híp mắt lại, nhìn anh bận việc. Sau đó nghe anh dùng giọng nói nhỏ nhẹ kia gọi hắn: “Đường tiên sinh ___”
Tần Ý leo nửa ngọn núi, đã sớm mệt không chịu nổi, nhưng vẫn không khống chế được tâm tình phấn khích kia: “Đường tiên sinh, có thể ăn cơm rồi.”
Anh nói xong, Đường Ngự Thiên cũng muốn cho anh mặt mũi, đứng dậy, giơ tay gạt vài cành cây cản đường, tiến đến chỗ anh.
Tần Ý không hiểu sao mà lại cảm thấy, Đường Ngự Thiên lúc thường hẳn rất ít khi ra ngoài nắng. Bởi vì lúc này, nửa người hắn trong bóng cây, nửa kia lại được bao bởi một vầng hào quang, anh chưa bao giờ thấy bộ dạng này của người nọ, cảm thấy có chút mềm mại.
Đường Ngự Thiên trào phúng mà nhếch miệng: “Ngu xuẩn, cậu nhìn cái gì.”
“…”
Tần Ý thầm nghĩ, có lẽ là anh bị hoa mắt.
Đây là lần đầu tiên anh ăn cùng Đường Ngự Thiên, lúc trước, dù Đức thúc cứ yêu cầu mãi, nhưng anh vẫn đều ăn trong phòng, cho nên không biết, hoá ra___ Đường Ngự Thiên kén ăn như vậy.
“Đường tiên sinh, anh nên anh nhiều rau thêm một chút.” Tần Ý thực sự không nhìn nổi, “Kén ăn là một thói quen ăn uống rất xấu.”
“Hả, ai nói thế?”
Ba chữ này mạnh mẽ chặn mọi điều anh muốn nói, đây không phải là thường thức sao, Tần Ý nín nửa ngày mới nó ra được mấy chữ: “… Chuyên gia nói.”
Đường Ngự Thiên lại xiên một miếng thịt, xì cười một tiếng: “Không bằng, trước tiên học người xưa, ăn không nói ngủ không nói trước đi.”
Tần Ý nhất thời không nói được gì, nghỉ ngơi một hồi, anh lặng lẽ đẩy bát salad đến trước mặt Đường Ngự Thiên, sau đó cứ nhìn hắn chằm chằm.
Đường Ngự Thiên thực sự không thể làm ngơ ánh mắt kiểu này, hắn không lên tiếng trào phúng đã là cực nhẫn nại rồi, nhưng người này cũng không dự định buông tha hắn, được đà lấn tới mà tới gần nhỏ giọng nói: “Đường tiên sinh, kén ăn khiến khả năng miễn dịch hạ thấp, dễ dàng mắc phải các bệnh về đường tiêu hoá, ăn quá ít rau, cơ thể vì thiếu vitamin C có thể mắc bệnh liên quan đến máu. Nhẹ thì chảy máu chân răng, nặng thì ảnh hướng đến màng xương, xuất huyết trong…”
Cái âm thanh dịu dàng kia dừng một chút, sau đó lại mạnh mẽ nói: “Anh ăn mấy miếng đi.”
Đường Ngự Thiên thật sự muốn dùng súng bắn anh!
Nhưng hắn vẫn nhịn, cầm cái nĩa, động tác chậm chạp, xiên một mẩu rau vụn nhỏ bằng cái móng tay lên ăn.
“…”
Tần Ý chưa từng nghĩ tới, anh xuyên tới cái thế giới “Hào môn thế gia này”, ngoài làm nhiệm vụ, còn có một ngày phải ép nam chính ăn rau.
Tuy miếng rau này có hơi nhỏ, nhưng dù gì cũng là bước đầu tiên, đáng được cổ vũ, Tần Ý đang muốn khuyến khích hắn ăn nhiều thêm mấy miếng, chỉ thấy Đường Ngự Thiên nhíu mày lại, sắc mặt khó chịu.
Tên đàn ông từ trước đến nay gặp biến không sợ lãnh khốc tà mị này, bật ra một tiếng từ trong cổ họng: “Nước ___”
Không đến mức đấy chứ?
Chỉ một mẩu rau thơm nhỏ thôi mà…
Tần Ý lập tức tìm nước trong túi, kết quả chỉ tìm được một cái chén không.
Đức thúc hẳn là quên mất chuẩn bị nước, lúc đó bọn họ đi rất vội vàng, đồ vật cần thiết lại nhiều.
“Đường tiên sinh, nếu anh không ngại, tôi qua bên kia hứng chút nước suốt?” Mặc dù sinh thái nơi này rất tốt, chất nước thoạt nhìn cũng không bị ô nhiễm, có thể uống trực tiếp, nhưng Tần Ý không chắc với loại tính cách như Đường Ngự Thiên có thể chịu được hay không.
Quả nhiên, sắc mặt Đường Ngự Thiên lại âm trầm thêm mấy phần.
Tần Ý không nói thêm nữa, vội vội vàng vàng chạy đi, anh ngồi xổm bên bờ suối, mở nắp bình muốn hứng nước, lại nghe thấy xung quanh truyền đến một tiếng nghẹn ngào yếu đuối.
Như là một loại động vật nhỏ nào đó vừa ra đời, nãi thanh nãi khí( *tiếng trẻ con ngây ngô), có vẻ như rất thống khổ.
Tần Ý run tay một cái, cũng không hứng nước nữa, men theo âm thanh đi tới bên bờ đối diện, dưới khe đá bên chân núi, tìm được một bé mèo con người dính vết máu, có một đôi mắt xanh thẳm như pha lê.
Mèo con được mèo mẹ bảo vệ dưới bụng, miễn cưỡng tránh được đá sụp.
Nhưng không may bị đè gãy chân sau.
Đá chồng chất, tuỳ tiện động vào một khối đều có thể dẫn đến sụp đá lần thứ hai. Tần Ý không dám manh động, anh tính thăm dò xem có nên vươn tay, tự kéo mèo con ra hay không. Tuy rằng mèo con đang suy yếu, nhưng tính khí cũng dữ dằn, Tần Ý vừa mới vươn tay vào một chút, liền bị bé không chút lưu tình vươn móng muốn cào.
“Ngoan nào,” Tần Ý nhẹ giọng dỗ, “Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương.”
Đường Ngự Thiên đợi nửa ngày, tên ngu xuẩn kia vẫn chậm chạp không trở lại.
Sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Lúc hắn đi đến cạnh dòng suối nhỏ, nhìn thấy bình nước rơi dưới đất kia, cái ý niệm này lại càng mạnh mẽ, rồi như nổ tung trong trí óc.
Trái tim như bị người bóp chặt, cổ họng nghẹn lại. Hắn căn bản không có cách giải thích vì sao bản thân lại như người mất hồn, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, đã chạy dài mấy mét, lớn tiếng gọi tên ngu xuẩn kia.
Mà ở một nơi khác, Tần Ý không biết bị bé con kia muốn cào bao nhiêu lần, vẫn không tính buông tay, mèo con cứ vươn móng, anh lại dừng động tác tay, ôn nhu vuốt vuốt bé, giúp bé bình tĩnh lại.
Cứ như vậy rất lâu, mèo con rốt cục cũng không nhúc nhích linh tinh, thậm chí còn liếm liếm tay Tần Ý.
Đầu lưỡi nho nhỏ, mềm mại lại ẩm ướt.
Tần Ý mừng thầm trong bụng, động tác trên tay nhanh hơn, nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ gọi tên anh gần đó: “Tô Thất ____”
Tiếng động đến quá đột nhiên, phá vỡ bầu không khí mới ấm lên chút ít giữa Tần Ý và mèo con, trên tay truyền đến một trận đau đớn, anh hít vào một ngụm khí lạnh, lần này thật sự bị cào.
Cho dù đau đớn trên tay khiến anh không nhịn được mà rút tay về theo phản xạ, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “Không có chuyện gì, không phải sợ…”
May mà Đường Ngự Thiên cũng chỉ hô vài tiếng, hô xong liền thấy Tần Ý đang ngồi xổm dưới chân núi.
Hắn thả lỏng tâm tình đang buộc chặt, ngữ khí lại càng thêm nóng nảy: “Ngu xuẩn, cậu chạy loạn làm gì.”
“Xuỵt.” Tần Ý ra hiệu hắn nhỏ giọng chút, cuối cùng cũng vươn tay được đến chỗ mèo con, lại phát hiện chân sau của bé bị đè lên. Lúc trước kiểm tra không có phát hiện, vị trí bị kẹt kia lại vừa vặn trong góc khuất.
Đường Ngự Thiên đứng sau anh, thời điểm ánh mắt chạm đến mấy vệt cào trên tay, nhíu nhíu mày.
Tần Ý xác thực không đủ sức đẩy hòn đá kia ra, chỉ có thể quay đầu lại, trong giọng nói có chút năn nỉ: “Đường tiên sinh, chân sau nó bị kẹt.”
Cầu mong gì cũng vô dụng, Đường Ngự Thiên không bao giờ có hảo tâm như vậy, hắn chưa bao giờ nuôi vật nuôi, đối với các loại chó chó mèo mèo chỉ thấy phiền chán, bởi vậy tay đút túi quần, cười lạnh một tiếng: “Nó bị kẹt chân sau thì mắc mớ gì đến tôi?”
“…”
Bị cự tuyệt thế này, Tần Ý không chút nào cảm thấy bất ngờ, anh suy nghĩ một chút, không chắc mình phải ở lại chỗ này bao lâu, vậy nên đề nghị Đường Ngự Thiên đi trước.
“Tôi sẽ thu thập lại đồ đạc để mang về sau.” Anh bổ sung, “Giờ cũng không còn sớm, không thì… Anh về trước đi?”
Ngu xuẩn.
Đường Ngự Thiên không còn cách nào, vén tay áo lên, đẩy anh sang bên, vươn tay: “Phiền chết mất… Đồ mèo ngu xuẩn kia, mày dám động móng vuốt, sẽ mang mày về nấu lên, mày thử cào một cái xem.”
Tần Ý vừa mừng vừa sợ, mà phần nhiều vẫn là lo lắng, anh thấy Đường Ngự Thiên không biết nặng nhẹ, chỉ lo hắn ôm chết mèo mất.
“Đường tiên sinh, anh nhẹ tay chút, nó còn rất nhỏ, rất dễ bị thương.”
Đường Ngự Thiên mò tới một tay sền sệt, không biết là máu của mèo con hay mèo mẹ, hắn bắt đầu buồn nôn, lại nghe người bên cạnh không ngừng cằn nhằn.
“Cậu mà lảm nhảm nữa tôi sẽ bóp chết nó luôn.”
“…”
Sức của Đường Ngự Thiên, cái thân thể gà ốm kia của Tần Ý nào có thể so sánh, một tay hắn đỡ mèo con, tay kia dịch chuyển hòn đá, tính toán hoàn hảo khoảng cách giữa mỗi hòn đá, giảm thiểu khả năng tiếp tục gây sụp, rất nhanh đã mang bé mèo ra.
Tần Ý còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, Đường Ngự Thiên đã ném mèo cho anh. Thật sự là vứt, mèo con đáng thương tạo một đường cung trên không trung.
Anh miễn cưỡng tiếp được, bị doạ cho một thân mồ hôi lạnh.
Kết quả, lúc trở về, Tần Ý ôm bao lớn bao nhỏ, trong tay còn cẩn thận ôm một bé mèo con.
Đướng Ngự Thiên bước chân như mang theo gió, đi được một đoạn dài, quay đầu lại liền thấy Tần Ý chậm rãi đi, bị rớt lại một khoảng xa phía sau.
Thằng nhóc trong tay còn quá nhỏ, hơn nữa còn từng trải qua một kiếp nạn, vất vả lắm mới ngủ được, Tần Ý theo bản năng không dám đi quá nhanh, chỉ lo làm ảnh hưởng đến nó.
Anh đi một hồi lâu mới đuổi kịp Đường Ngự Thiên, hắn tựa hồ là tận lực chậm bước chân mà chờ anh.
“Tô Thất.”
Tần Ý đã quen với tên gọi này, theo bản năng đáp: “Ừm?”
Ánh mắt Đường Ngự Thiên nặng nề mà nhìn anh, giọng nói nặng nề trầm thấp: “Tôi sẽ không coi cậu là người của trước kia.”
…
Tần Ý đột nhiên cả kinh, đoán không ra ý hắn là gì.
Chỉ nghe Đường Ngự Thiên lại nói tiếp: “Những chuyện trước kia, chúng ta hãy xoá bỏ hết. Nếu có một ngày cậu khiến tôi thất vọng, cậu tự biết hậu quả.”
Nói xong Đường Ngự Thiên vẫn nhìn anh, giống như nếu Tần Ý không trả lời, hắn sẽ đứng tại chỗ không đi.
Bắt đầu từ lúc hắn cảm thấy Tô Thất này có điểm khác biệt, Đường Ngự Thiên đã cho người đi điều tra xem người này có âm mưu gì. Từ những thông tin thu được, hành vi thường ngày của Tô Thất không có dấu hiệu đứt đoạn, không tồn tại khả năng bị đánh tráo. Sau đó, hắn phái người bí mật quan sát anh, cũng không có thêm thu hoạch gì. Tính cách của một người trở nên khác lạ, có thể do nguyên nhân gì? Ngã hỏng đầu óc?
Đường Ngự Thiên không quan tâm những chuyện đó, hắn chỉ biết người này thành công có được sự chú ý của hắn. Hắn đối với người nọ cảm thấy hứng thú đến độ… nguyện ý cho cậu ta thêm một cơ hội nữa.
Tần Ý bối rối.
… Anh nên đáp lại thế nào đây?
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, Tiểu Manh Manh đã vui sướng ‘Keng’ một tiếng: “Chúc mừng kí chủ, hoàn thành nhiệm vụ ẩn! Thành công tiêu trừ giá trị thù hận của kí chủ tiền nhiệm, trúng một tấm thẻ cào may mắn, ngài có một phần trăm triệu cơ hội nhận được thẻ có giá trị full điểm, chính là 200 điểm, lúc nào ngài muốn cào thẻ cứ gọi tôi ~”
Thẻ, thẻ cào may mắn?
Đó là cái quỷ gì chứ.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kiên định của Đường Ngự Thiên, thân thể Tần Ý cứng quèo, “Ừm” một tiếng.
Lúc bấy giờ Đường Ngự Thiên mới thoả mãn mà tiếp tục đi về phía trước.
Đức thúc đã sớm canh ở cửa lớn, Hồng Bảo theo sau ông, bên cạnh còn có Mao Cát Tường đang kéo chổi.
“Cái đệt, mèo à?” Mao Cát Tường sợ hãi kêu lên.
Hồng Bảo đầy ý tứ mà gãi gãi đầu, theo cái thưởng thức cao cấp của boss nhà mình mà bắt đầu suy đoán: “Đây là báo Afghanistan hay báo Bangladesh đây?”
Đức thúc híp mắt: “Có lẽ là báo Bangladesh?”
Thị lực của Mao Cát Tường tốt hơn so với bọn họ, nghe vậy sút nữa nôn ra máu, cái quỷ gì thế, chỉ là một con mèo nhà Trung Quốc thôi, cái gì cứ dính đến Đường Ngự Thiên là giá trị lại bị thổi phồng lên trời là sao!
Về đến nơi, Tần Ý hỏi Đức thúc hòm thuốc, muốn giúp bé mèo chữa trị một chút. Bởi vì thực sự là mèo nhà nên mọi người rất ngạc nhiên, Đức thúc trực tiếp giúp anh chữa cho mèo ở đại sảnh.
Lau rửa xong, rồi quấn băng vải cho chân mèo. Mọi người đều nhìn đến không chớp mắt, Đường Ngự Thiên thỉnh thoảng sẽ qua đây liếc mắt một cái, xì một tiếng rồi đi.
Mao Cát Tường len lén cằn nhằn bên tai Tần Ý: Đúng là tật xấu, quan tâm thì cứ quan tâm đi.
Chờ xong xuôi đâu vào đó, Đức thúc mới giúp bé làm một cái ổ nhỏ đơn giản từ sọt trúc, bên trong có lót mấy tầng vải mềm.
Đột nhiên có một đám người xông tới phòng khác, mấy bảo tiêu đi xung quanh một bác sĩ tư nhân, đoàn người vội vội vàng vàng chạy tới: “Đường tổng, là ai cần tiêm vắc-xin phòng dại vậy?”
Đường Ngự Thiên ngồi trên ghế sa- lông, vắt chéo chân, chỉ chỉ Tần Ý: “Ngu xuẩn, lại đây.”
Sau này, khi Tần Ý hồi tưởng về ngày hôm nay, một ngày thường nhật như thế, thật sự quá hiếm có. Nhưng mà, sự tình đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát. Phó bản do bọn họ sơ sót thất bại, gây ảnh hưởng chậm rãi như rắn độc, luồn lách khắp nơi ở thế giới này.
Đêm đến.
Mèo con núp ở giỏ trúc lót vải đã ngủ say, Tần Ý nhớ tới thẻ cào may mắn hồi sáng, anh gõ gõ hệ thống: “Cái thẻ cào kia dùng thế nào?” Theo anh biết, hệ thống chỉ có thể nói chuyện với anh, chẳng lẽ còn có thể biến ra thực thể?
Tiểu Manh Manh quả thật cũng không đủ bản lĩnh để biến ra một tấm thẻ cào thật sự: “… Ngài tin tưởng tôi, để tôi cào giúp ngài.”
“…Nếu tôi không tin thì sao?”
“Ngài không tin thì tôi không giúp được ┑( ̄Д ̄)┍.”
Cái gọi là thẻ cào may mắn, nói trắng ra là hệ thống ngẫu nhiên lấy ra chút đồ thôi.
Quả nhiên, Tiểu Manh Manh nhanh chóng có kết quả: “Chúc mừng kí chủ, ngài nhận được một đạo cụ bảo mệnh, thuộc tính không biết, công năng không rõ, tạm thời giúp ngài bảo quản, sau này cần thì lấy ra.”
“…”
Đã khá muộn, Tần Ý vừa định ngủ, Mao Cát Tường lại chạy tới gõ cửa, đứng ở cửa rụt rè sợ hãi nói với anh: “Tôi có chuyện khẩn cấp muốn bàn với cậu.”
Trong phòng Tần Ý chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, hai người ngồi nhìn nhau.
Câu đầu tiên của Mao Cát Tường là: “Tôi nhận được nhiệm vụ mới, nhiệm vụ này cho tôi một nhắc nhở.”
Tần Ý lên tinh thần, nghiêm túc nghe hắn nói: “Là gì?”
Mao Cát Tường chậm rãi phun ra bốn chữ: “Kí chủ thứ ba.” Sau khi nói xong, dừng một chút, lại thêm hai chữ: “Chết rồi.”
Ánh đèn yếu ớt trong phòng, lại như chiếu rọi tất cả.
“Ngoại trừ chúng ta… Còn có kí chủ khác?”
Mao Cát Tường quấn một tấm chăn nhỏ: “Ừm, trước đây có, hiện tại đã không còn, có vẻ như chỉ còn lại chúng ta.”
Kể từ khi Tần Ý đến thế giới này, rồi biết Mao Cát Tường, anh cũng không phải là không nghĩ đến sự tồn tại của người thứ ba, cho nên cũng không thấy kỳ quái.
Nhưng anh lại cảm thấy nguy hiểm.
Kí chủ này có phải cũng giống như bọn họ, biết đến sự tồn tại của nhau? Vì sao người đó lại chết? Sau khi người đó chết liệu có xuất hiện kí chủ tiếp theo hay không? Vật dẫn của kí chủ mới lại có thể là ai?
Mao Cát Tường không có nghĩ được nhiều như vậy, lúc này, nghe Tần Ý phân tích, chỉ cảm thấy muốn nổ đầu.
“Phức tạp quá,” hắn gãi gãi đầu, “Chỉ là một kí chủ mà thôi.”
Măc dù thường Tần Ý hay giúp mọi người, nhưng anh biết hơn ai hết, không phải ai cũng lương thiện như vậy. Hơn nữa, trực giác nói cho anh biết, một người mang theo hệ thống, biết hướng đi kịch bản, bình thường lại không xuất hiện quanh nam chính như vậy, rất khả nghi.
“… Vẫn cần cẩn thận,” trước mắt không có nhiều manh mối, Tần Ý không dám phán xét thêm gì, “Đúng rồi, nhiệm vụ kia của anh là gì?”
Nhắc đến nhiệm vụ, Mao Cát Tưởng vẫn rất vui vẻ: “Nhiệm vụ của tôi là trong hai ngày trợ giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ, chờ nhiệm vụ của cậu hoàn thành, chúng ta liền có một nhiệm vụ chung.”
Tại sao cảm thấy hệ thống càng ngày càng chơi theo hội vậy.
Mao Cát Tường vò đầu bứt tai: “Thất Thất, cậu còn nhớ không, theo nguyên tác, bây giờ đã đến chỗ nào rồi? Chỉ dựa vào thời gian, không có Hạ Thanh Thu làm mốc, tôi bị rối rồi. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm làm nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ chung tiếp theo chắc hẳn cũng gắn với tình tiết lớn của truyện…”
Tần Ý thử hồi tưởng, không thể không nói, mọi tình tiết đều xoay quay nhân vật chính, nguyên bản, nam nữ chính kết hợp thành một tuyến rõ ràng. Hiện tại, vai nữ chính không có, tuyến đường liền chia năm xẻ bảy, lỏng lẻo không tìm được trọng điểm.
“Tính ra thì, hai ngày này hẳn là…”
Suy tư một phen, Tần Ý đột nhiên nghĩ ra, đồng tử mở lớn: “Du thuyền!”
Tiệc đức trên du thuyền xa hoa, hai ngày ba đêm.
Tổ chức bởi ba tập đoàn lớn nhất thành phố A, người có danh tiếng đều xuất hiện. Trong nguyên tác, Đường Ngự Thiên mang theo Hạ Thanh Thu tham gia, nhưng ở trên biển lại gặp một ít vấn đề nhỏ, thuyền chút nữa thì va vào đá ngầm.
“…” Mao Cát Tường có chút sợ, “Không phải chúng ta cũng phải đi chứ?”
“Chỉ là suy đoán, anh không cần sốt sắng như vậy, e rằng Hạ Thanh Thu biến mất, sự tình trên du thuyền cũng phát sinh thay đổi.”
Kết quả, ngày hôm sau, lúc Mao Cát Tường đang quét sân vào sáng sớm, nhìn tận mắt Hồng Bảo cầm một phong thư chạy vào phòng Đường Ngự Thiên.
… Sau khi người làm nhỏ đáng thương kia bị Đường Ngự Thiên đạp ra cửa ba lần, cuối cùng tính khí lúc rời giường của Đường thiếu gia cũng phát tác xong, mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng ngủ.
Hồng Bảo giơ phong thư theo sau hắn: “Ông chủ, Phương gia phái người đưa thiệp mời đến, trịnh trọng mời ngài ngày mốt tham dự tiệc đứng trên du thuyền.”
Mao Cát Tường: “…”
Đường Ngự Thiên vừa đi ra ngoài vừa lạnh lùng đáp: “Tôi biết rồi.”
Hắn nói xong, dừng một chút, quay về phía Mao Cát Tường: “Cậu, quét cho sạch một chút, không thì cút ngay đi.”
Cuộc đời này thật quá gian nan.
Bị ép ký hợp đồng làm quét dọn năm tháng mới có thể lư lại, [Nô lệ – Mao], từ bỏ du thuyền, lại nâng tay lên cầm chổi quét.
Tần Ý thức dậy cũng sớm, gần đây anh bắt đầu chạy bộ để tăng thể chất. Chạy nửa giờ rồi vòng về, chuẩn bị cho mèo con ăn sáng, sau đó thì thay thuốc.
Trở lại thì thấy Hồng Bảo đang ngồi xổm bên cạnh mèo con, lấy điện thoại di động ra chụp, sau đó đăng nhập weibo, viết một dòng miêu tả: Báo mèo Bangladesh nhỏ của nam thần ~(≧▽≦)/~ thật đáng yêu ~
Tuy rằng nhìn lén màn hình điện thoại người khác là không lễ phép, nhưng anh cũng không cố ý, Tần Ý đứng sau lưng cậu ta, có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng.
Hồng Bảo bề ngoài kiên cường nội tâm thiếu nữ bò dậy trong nháy mắt, giấu điện thoại di động ra phía sau: “Khụ, cậu, cậu Tô, cái này, ông chủ bảo tôi đến nhìn xem Elizabeth thế nào rồi.”
“… Elizabeth?” Vì sao anh mới chạy ra ngoài một bước, trở về lại thấy bé bị đặt tên rồi, “Rất êm tai, là do cậu đặt sao?”
Hồng Bảo gãi đầu một cái, cười hì hì: “Làm sao có thể, cái tên có văn hoá như thế, đương nhiên là ông chủ của chúng tôi đặt rồi.”
Tần Ý hoài nghi mình nghe lầm.
“Thật đó, ông chủ vừa rồi còn đến thăm nó,” Hồng Bảo rất có tinh thần muốn chứng minh ông chủ nhà mình có chủ nghĩa nhân đạo, vắt hết óc tìm kiếm từ miêu tả, “Ánh mắt ông chủ nhìn Elizabeth, rất ôn nhu, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp…”
Kỳ thực, ông chủ đi ngang qua chỉ lạnh lùng liếc mắt, ném ra hai chữ: “Chưa chết?”
Sau đó thì vạn phần lãnh khốc nhắc nhở nó: “Nếu không chết, sau này, mày tên là Elizabeth.” Dù gì cũng là mèo mà Đường Ngự Thiên hắn từng chạm qua, đặt tên không thể qua loa.
…
Tần Ý tràn đầy kinh ngạc với năm chữ ‘như gió xuân ấm áp’ này, cho mèo ăn rồi bôi thuốc xong xuôi, rồi đến nhà bếp giúp Mao Cát Tường rửa bát. Vết cào ở gần cổ tay, rất dễ tránh nước.
Mao Cát Tường ngồi dưới đất, mệt như chó. Nói thế nào, hắn cũng có cái danh phận người thừa kế chi chính tập đoàn Mao thị, tuy lúc làm nhiệm vụ có chịu gian khổ, nhưng cũng không phải đi làm cu li như này.
Quét nhà rồi giặt quần áo, thật mệt mỏi quá đi! Hắn phát thệ, sau khi trở về phải cưới một người vợ thật hiền lành, kiểu người trắng đẹp ôn nhu đáng yêu ôm hết việc nhà ấy.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi không hỏi đồng minh: “Ai, cậu thích loại phụ nữ nào? Trước đây tôi thích kiểu gợi cảm dụ người, hiện tại, ầy, yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn hiền lành là ổn rồi…”
Đàn ông mà! Lúc giao lưu tình cảm, phụ nữ là một đề tài luôn được nhắc đến! Hắn đoán đồng minh của hắn khẳng định yêu thích cái loại người thanh tú phong độ có tri thức.
“Nói đến phụ nữ, tối qua tôi có nghĩ, biện pháp nhanh nhất giúp Đường Ngự Thiên thoát khỏi tổn thương thất tình, chính là giúp hắn ta có được tình yêu…”
Tần Ý vẫn rửa bát, để dòng nước tuỳ tiện làm trôi đi xà phòng, cứ để Mao Cát Tường đem đề tài đi đến tận đâu, anh vẫn trầm xuống, thẳng thắn trả lời: “Tôi không thích phụ nữ.”
Mao Cát Tường gật gật đầu: “Ừm, cậu không thích… Cái đệt, cậu không thích?!”
Tần Ý tiếp tục rửa đĩa, qua một lần nước, lại đặt đĩa lên kệ, động tác đâu vào đấy.
Mao Cát Tường đột nhiên nhảy dựng lên, nói năng có chút lộn xộn: “Cậu là nhóm người kia? Thực sự vậy?” Là quần thể đặc biệt?
“Ừ.”
Mao Cát Tường đi qua đi lại trong phòng bếp, hắn cũng không kỳ thị gì, chỉ là bị Bạch Đại Thối làm ra như vậy, gần đây đặc biệt để ý đến xu hướng tình dục.
“Chúng ta vẫn nên thảo luận làm sao giúp Đường Ngự Thiên yêu đương đi,” Mao Cát Tường quá giỏi việc đem phiền não quăng sau gáy, chỉ số nhiệt tình tăng vọt, “Căn cứ vào loại hình yêu thích của hắn, thanh thuần không làm bộ bạch liên hoa, mấy ngày nay tôi đã cẩn thận xem xét rồi, thiếu gia cùng thiếu nữ u buồn play, có phải rất tuyệt không.”
“…”
Tân Ý đóng vòi nước, lau khô tay, nhíu lông mày: “Như vậy hình như không hay lắm.”
“Lại nói, tôi đang coi trọng một nhân viên làm vệ sinh, tuổi nhỏ mất mẹ, năm nay mới mười chín cái xuân xanh, trông cũng xinh đẹp, trên mặt có chút tàn nhang làm điểm nhấn, vóc người… Trừ việc mông hơi lớn chút, nhưng cũng có vài người thích mông to gợi cảm mà, không chừng Đường Ngự Thiên chính là loại đấy ấy chứ.”
Mao Cát Tường càng nói càng hưng phấn, sao hắn lại có thể cơ trí đến như vậy!
Tần Ý lại lộ ra vẻ mặt khó xử: “Mao tiên sinh, sợ rằng như vậy không ổn. Nếu như thất bại, có thể tổn hại đến danh dự của cô gái kia, để Đường Ngự Thiên tức giận, cô ấy rất có thể sẽ mất công việc này. Anh cũng đã nói, cô ấy mất mẹ từ nhỏ, sinh hoạt nhất định rất khó khăn.”
Mao Cát Tường tới nơi này hơn hai năm, việc gì thiếu đạo đức mà hắn không làm qua, chỉ là trước đây lúc làm không có ai bên cạnh dùng nghĩa chính ngôn từ góp ý cho hắn, giờ bị Tần Ý nói thế, có hơi không biết phải làm thế nào.
“…”
Hắn sờ mũi một cái, chủ động nói ra lời kịch kinh điển của đồng minh: “Không bằng, chúng ta cùng thảo luận chuyện này với Đường Ngự Thiên?”
Nói chuyện cái gì, Đường thí chủ, buông thả Hạ Thanh Thu thì có thể thành phật à!
Đang lúc trò chuyện, thì cũng đến khi Đường Ngự Thiên đi làm, Tần Ý quan sát thấy cuộc sống của người đàn ông này kỳ thực cũng rất đơn giản, đế quốc thương mại của hắn cơ bản cũng đã ổn định, người dưới trướng cũng cố định, tuy rằng bình thường cần thiết phải đi xã giao, thế nhưng nếu tránh được liền tránh.
Mỗi sáng sớm hắn đi làm, đều là một dạng vạn người chen chúc.
Một đoàn người mặc âu phục thẳng tắp đi ra, phảng phất như tự mang nhạc nền, ở giữa là vị đẹp trai ngầu lòi đến mức vừa nhìn đã khiến người ta nứt mông, vì bám giường mà không đủ thời gian, vừa đi vừa khoác áo.
Đức thúc đã sớm luyện được cách phối hợp hoàn mĩ với bước chân thiếu gia nhà ông, giơ áo khoác, nhìn thiếu gia thuần thục mặc vào, rồi lại đưa tay sửa sang lại cổ áo.
Các cử chỉ đều có quý khí.
“Đệt, quá tinh tướng.”
Mao Cát Tường cảm thán sau, liền thấy vai nam chính quẹo bước, hướng đến phòng bếp.
Đường Ngự Thiên kèo Tần Ý ra khỏi phòng bếp, mắng một trận: “Ai cho cậu rửa bát?”
Tần Ý bị hắn lôi từng bước: “Tôi…”
Đường Ngự Thiên cười lạnh: “Tay tốt rồi à?”
Mao Cát Tường cảm thấy không ổn, định lao ra bảo vệ đồng minh: “Buông cậu ấy ra, đánh tôi đây nảy!”
Kết quả, dùng lực quá mạnh, lao đến quá mức, va vào lưng Tần Ý, Tần Ý vốn cũng đứng không vững, bị hắn va một cái liền ngã về phía trước.
Ba người kéo nhau ngã ra đất.
Chỉ có điều, Tần Ý cùng Đường Ngự Thiên là mặt đối mặt, miệng đối miệng mà đè lên. Anh ngã vào lồng ngực Đường Ngự Thiên, nụ hôn này cùng với nụ hôn khuya hôm trước vì say rượu lại không giống nhau.
Bởi vì lúc này đây, Đường Ngự Thiên, tỉnh táo.
…
Ngay tại lúc này ____
Hai hệ thống đồng thời nói: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, bóng tối thất tình đã thành công bị tiêu trừ, mời kí chủ chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ chung.”
Mao Cát Tường: Đệt, hắn thật là khờ, tìm cái gì mà tìm, để đồng minh của hắn hôn nhẹ một cái là xong ヾ(? `Д′?)!
Mà đầu óc Tần Ý trống rỗng, đã hoàn toàn không nghe thấy hệ thống đang nói cái gì.
Tác giả :
Mộc Qua Hoàng