Vừa Nhớ Thành Nghiện
Chương 16
Nhìn thấy đầu xe bỗng nhiên bốc hơi nước, Diêu Bảo Châu vội dừng xe lại.
"Anh xuống xe chờ đi." Diêu Bảo Châu nói với Lý Thương Mạc.
Diêu Bảo Châu cởi dây an toàn, nhanh chóng xuống xe, mở mui kiểm tra tình hình bên trong.
Lý Thương Mạc sửng sốt hai giây.
Chuyện quái gì thế này?
Phụ nữ gặp phải loại chuyện này, không phải là phản ứng này nha? Diêu Bảo Châu phản ứng cũng không khỏi quá dứt khoát quyết đoán, tốt xấu gì cũng phải sợ hãi một chút chứ, sao tỉnh táo như vậy.
Có người đàn ông ngồi sờ sờ bên cạnh, loại kỹ thuật sống này chẳng lẽ không nên tìm anh xin giúp đỡ sao? Cũng không để cho anh có một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Đậu má.
Quá mạnh mẽ.
Không nên tự đưa mình đến.
Lý Thương Mạc cũng xuống xe, không lên tiếng, cầm điếu thuốc, tay đút túi cà lơ phất phơ đứng ở ven đường, nhìn Diêu Bảo Châu một mình gục ở chỗ này mò mẫm mân mê.
Không thể không nói, xe xịn người đẹp, hình ảnh này còn rất mang cảm giác, ngoại trừ xe hơi nát.
Trời nóng nực, hộp động cơ bốc hơi nước, không đầy một lát Diêu Bảo Châu đầu đầy mồ hôi, nóng đến mức cởi áo chống nắng ra, mặc mỗi áo ba lỗ tiếp tục mân mê.
Lý Thương Mạc nghiêng đầu nhìn, cảm thấy không đúng, lại đi hai bước đến bên cạnh, điều chỉnh góc độ ánh mắt, lúc này mới tìm được phương hướng hoàn mỹ, sau đó tiếp tục ngậm điếu thuốc, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Diêu Bảo Châu bận rộn.
Bờ mông cong cong ưỡn lên.
"Rốt cuộc cô có biết sửa xe không đấy? Loay hoay bao lâu rồi." Lý Thương Mạc thấy Diêu Bảo Châu làm không đúng, nhịn không được nói ra.
"Đương nhiên là không biết." Diêu Bảo Châu thẳng thắn nói.
Cô là nhà khoa học, cũng không phải kỹ sư, tại sao phải biết sửa xe?
"Vậy cô còn hùng hục ở bên đó làm gì?"
"Sửa xe có gì khó chứ? Tôi nhìn sách hướng dẫn chẳng phải sẽ biết sửa như thế nào sao."
Diêu Bảo Châu vừa nhìn sách hướng dẫn vừa cau mày tiếp tục nghiên cứu.
Sửa xe đâu dễ dàng như vậy, Diêu Bảo Châu coi cô đang làm mô hình à? Lý Thương Mạc cũng phục cô rồi, cô thà đọc sách mò mẫm mân mê, cũng không chịu tìm anh hỗ trợ.
Không nên chảnh như vậy chứ?
Hay vẫn là xem thường anh?
"Được rồi, tự cô sửa đi."
Lý Thương Mạc nén giận, mặc kệ, đứng ở bên cạnh hút thuốc.
Diêu Bảo Châu ở bên kia xem sách một lúc lâu, cuối cùng cau mày đứng dậy.
Tình hình xe thay đổi liên tục, sách hướng dẫn có thể giúp cô nắm rõ kết cấu của xe, nhưng cô không hề có kinh nghiệm, hoàn toàn không có cách nào phán đoán rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, hoàn toàn bó tay rồi.
Cô chán nản, thất vọng quăng sách đi, bỏ cuộc.
Còn nhà khoa học gì chứ, xe cũng không sửa được, nói ra thật mất mặt.
Diêu Bảo Châu cuối cùng đành từ bỏ, cô đứng thẳng người, bực mình lau mồ hôi, xoay người nhìn lại, thấy Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc ở bên cạnh nhìn cô không ngừng cười.
Cười cái gì mà cười?
"Anh cười cái gì?"
Cười cô vô dụng đúng không?
Lý Thương Mạc nghẹn cười, lắc đầu.
"Cười tôi không sửa được xe đúng không?" Diêu Bảo Châu tức giận nói.
Trước nay cô luôn tự tin về chỉ số thông minh và năng lực thí nghiệm, ngay cả kính viễn vọng cô cũng có cách, lại bó tay trước một chiếc xe.
Nghĩ mà tức.
Lý Thương Mạc thấy Diêu Bảo Châu thực sự tức giận, lúc này mới ngừng cười nhìn về phía cô, hỏi: "Cô bôi dầu máy lên mặt, là muốn tìm cách quyến rũ tôi à?"
"Á?" Diêu Bảo Châu nghi hoặc lại sờ mặt.
"Được rồi." Lý Thương Mạc cố nén cười, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Tuy tôi thích bôi bơ, nhưng với cô, dầu máy cũng có thể tiếp nhận, được rồi."
Lúc này Diêu Bảo Châu mới hoàn hồn, vội đi đến trước kính xe xem xét, nhìn thấy trên mặt mình có hai vết dầu máy.
"Mau lau đi."
Diêu Bảo Châu lấy giấy không vui lau mặt, vừa vặn Lý Thương Mạc cũng hút hết điếu thuốc.
Anh bắn tàn thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Đi ra."
"Hả?"
"Tránh ra, để tôi."
Diêu Bảo Châu nhớ tới lần trước thay lốp, Lý Thương Mạc cũng là như thế này.
Bắn tàn thuốc, ngữ khí không kiên nhẫn ra lệnh cô tránh ra.
Lúc trước ở trước mặt đàn ông, Diêu Bảo Châu đều là tương đối khó hầu hạ, cô mới được phép vênh mặt hất hàm sai khiến, ai dám dùng loại giọng điệu này bảo cô "Tránh ra"?
Diêu Bảo Châu đứng nguyên tại chỗ hai giây, không nhúc nhích.
"Tránh ra đi."
Lý Thương Mạc không kiên nhẫn được nữa.
Vì vậy Diêu Bảo Châu thật sự im lặng tránh qua một bên.
Không thể không nói, cho tới bây giờ đều được đối xử lịch sự, được đàn ông nâng trong lòng bàn tay, một câu nói nặng cũng không dám nói với cô, đột nhiên bị người bá đạo sai khiến như vậy, còn rất thoải mái đấy.
Diêu Bảo Châu lần đầu tiên phát hiện, chính mình thậm chí có chút tiềm chất M.
Lý Thương Mạc xắn tay áo lên, cúi người, lộ ra cánh tay rắn chắc, bắt đầu kiểm tra động cơ.
Ánh mắt của anh chăm chú, động tác cũng lưu loát, xem ra là chuyện rất quan trọng.
Diêu Bảo Châu tựa ở bên cạnh xe, hơi nghiêng đầu, mắt chứa ý cười nhìn anh, quả nhiên lúc người đàn ông nghiêm túc cực kỳ quyến rũ, sớm biết hình ảnh khiến người ta hưởng thụ như vậy, đã sớm để cho anh sửa rồi.
"Khởi động máy một chút." Lý Thương Mạc nói.
Diêu Bảo Châu chạy tới khởi động xe, chỉ thấy động cơ lại bắt đầu có khói trắng xuất hiện.
Lý Thương Mạc kiểm tra một chút động cơ, rồi bảo Diêu Bảo Châu ngừng lại.
"Thùng dụng cụ." Lý Thương Mạc nói tiếp.
Còn rất biết sai cô.
Diêu Bảo Châu cũng không nói nhảm, chạy đến phía sau cốp lấy thùng dụng cụ đưa cho Lý Thương Mạc.
Mân mê trong chốc lát, Lý Thương Mạc rốt cục ngồi thẳng người, ném cờ lê sang bên cạnh, không kiên nhẫn cau mày.
"Làm sao vậy?"
Lý Thương Mạc tận lực ngắn gọn giải thích cho Diêu Bảo Châu: "Động cơ khí vạc mài mòn, sinh ra khe hở, cho nên nước ở bên trong máy tản nhiệt tiến vào bốc cháy, biến thành hơi nước từ ống bô xe xuất ra, nhìn chúng giống như hơi nước."
Diêu Bảo Châu gật đầu.
"Còn gật đầu."
"Hả?"
Lý Thương Mạc vẻ mặt khinh thường hỏi: "Nghe hiểu không?"
" Hiểu chứ, cũng không khó hiểu."
"Giả vờ." Lý Thương Mạc từ trên cao nhìn xuống Diêu Bảo Châu, cười lạnh một tiếng hỏi: "Vậy tôi hỏi cô, kê vạc ở nơi nào?"
Lý Thương Mạc lại xem thường chỉ số thông minh của cô rồi.
Hơn nữa Diêu Bảo Châu cảm thấy, thái độ của Lý Thương Mạc đối với người ngốc nghếch hình như không quá tốt, chẳng lẽ anh thông minh lắm sao?
"Hả?" Lý Thương Mạc nhướn mi.
Diêu Bảo Châu chuẩn xác chỉ kê vạc.
"Ở đây."
"Ơ, không tệ nha. Vậy buồng đốt đâu?"
"Đây."
Vì để tránh cho Lý Thương Mạc tiếp tục hỏi, Diêu Bảo Châu dựa theo sách hướng dẫn chỉ nốt những chỗ Lý Thương Mạc vừa giải thích.
"Máy tản nhiệt, khí quản, ống bô xe, còn có gì muốn hỏi nữa không? Ngài đây là đang kiểm tra tôi hả?"
"Thật đúng là biết nha." Lý Thương Mạc cười, cảm thấy rất hài lòng, lại cầm điếu thuốc, nhìn Diêu Bảo Châu từ trên xuống dưới, hỏi: "Biết rõ như vậy, học sửa xe ở đâu thế? Tân Phương Đông hay là Lam Tường?"
Diêu Bảo Châu nghe không hiểu ý Lý Thương Mạc, vẻ mặt mê mang.
Lý Thương Mạc biết rõ cô nghe không hiểu, nghiêng đầu cười trộm.
"Tôi học ở vũ trụ đấy!" Diêu Bảo Châu tức giận nói.
"Được nha." Lý Thương Mạc khẽ cười một tiếng, chọc thủng Diêu Bảo Châu: "Không hổ là người trí nhớ cũng không tệ lắm, điều này nói rõ xem sách một lần, nhớ rõ kết cấu động cơ, được được."
Lý Thương Mạc này cũng còn rất thông minh, Diêu Bảo Châu không tranh cãi với anh nữa, hỏi: "Hiện tại kê vạc hư thì làm sao bây giờ?"
"Đổi thôi, còn có thể làm sao nữa."
"Ở đây đổi ở đâu ra?"
"Đúng vậy, đối ở đâu ra." Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, nhìn Diêu Bảo Châu, vẫn cười đến cà lơ phất phơ, vẻ mặt không sao cả nói: "Nơi này chính là khu không người đấy."
Đúng vậy, nơi này chính là khu không người.
Hai người xuất phát lúc chín giờ sáng, mất một giờ từ nội thành đến quốc lộ, bởi vì con chó chết làm trễ một hai tiếng, lái suốt sáu tiếng trên quốc lộ, sửa xe lại mất một tiếng...
Nhìn thời gian, hiện tại đã sắp bảy giờ tối, chỉ sợ qua một lúc nữa trời sẽ tối hẳn.
Bọn họ hiện tại đang ở chỗ sâu trong sa mạc, dựa theo hành trình kế hoạch, lúc này hoặc là tìm chỗ đặt chân nghỉ ngơi, hoặc là đã sớm đến một thành phố khác rồi.
Cho nên vào lúc này, phải đợi xe đi qua cứu bọn họ, thật sự phải dựa vào vận may.
Diêu Bảo Châu cầm bình cà phê từ trong xe ra, vừa tựa ở cửa xe vừa chậm rãi hỏi Lý Thương Mạc: "Điện thoại di động của anh có tín hiệu không?"
"Không có. Cô thì sao?"
"Cũng không có."
Hai người, một người đứng ở đầu xe hút thuốc, một người tựa ở cửa xe uống cà phê.
Mặt trời đã không còn gay gắt giống giữa trưa, đã đến phía trên đường chân trời.
Lẽ ra gặp được tình huống tứ cố vô thân như vậy, người bình thường đã bối rối, có lẽ khóc cũng rất bình thường, nhưng hai người kia lại vững như núi.
Có lẽ là bởi vì một trong số bọn họ đã từng mấy lần rơi vào đường cùng, đối với cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ này quá quen thuộc; người kia thì sớm đã hình thành thói quen vận mệnh lừa dối, đối với cuộc sống chưa từng có bất cứ chờ mong gì, cũng đã sớm không muốn cuộc sống chật vật này rồi.
Hai người đều vô cùng tỉnh táo.
"Hiện tại chúng ta làm gì đây?" Lý Thương Mạc hỏi.
Diêu Bảo Châu ném lon cà phê trong tay ra xa, lắc đầu.
Có trời mới biết.
"Ơ, cô đúng là có tố chất, tùy tiện ném loạn rác rưởi." Lý Thương Mạc nói.
Vừa nói như vậy Lý Thương Mạc lại tiện tay bắn tàn thuốc trong tay ra rồi.
Diêu Bảo Châu cười, cũng không nói chuyện, quay người bò tới trần xe ngồi xuống.
Mặt trời đã nhanh đến trên đường chân trời, bầu trời phương xa đang thay đổi màu sắc, từ màu vàng dần dần biến thành màu đỏ, như là bị lửa thiêu đốt.
Mặt Diêu Bảo Châu bị trời chiều nhiễm lên một tầng ánh sáng chói lọi dịu dàng, khuôn mặt cô như vẽ, trên mặt có niềm vui vẻ, trong nháy mắt Lý Thương Mạc cảm thấy anh nhất định vĩnh viễn cũng không thể ghét được khuôn mặt này, mặc dù anh đã từng là một người không nói lời vĩnh viễn.
Anh lại nghĩ tới câu nói kia.
Thứ yêu mến cô đầu tiên là ánh mắt của tôi.
Diêu Bảo Châu nhìn về phía Lý Thương Mạc, mỉm cười ngoắc anh.
"Không phải anh hỏi tôi, bây giờ chúng ta phải làm gì sao?" Diêu Bảo Châu nói.
"Hả?"
"Không bằng cùng ngắm trời chiều."
Lý Thương Mạc nghiêng đầu cười, sau đó mới gật đầu.
"Ý kiến này không tệ."
"Anh xuống xe chờ đi." Diêu Bảo Châu nói với Lý Thương Mạc.
Diêu Bảo Châu cởi dây an toàn, nhanh chóng xuống xe, mở mui kiểm tra tình hình bên trong.
Lý Thương Mạc sửng sốt hai giây.
Chuyện quái gì thế này?
Phụ nữ gặp phải loại chuyện này, không phải là phản ứng này nha? Diêu Bảo Châu phản ứng cũng không khỏi quá dứt khoát quyết đoán, tốt xấu gì cũng phải sợ hãi một chút chứ, sao tỉnh táo như vậy.
Có người đàn ông ngồi sờ sờ bên cạnh, loại kỹ thuật sống này chẳng lẽ không nên tìm anh xin giúp đỡ sao? Cũng không để cho anh có một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Đậu má.
Quá mạnh mẽ.
Không nên tự đưa mình đến.
Lý Thương Mạc cũng xuống xe, không lên tiếng, cầm điếu thuốc, tay đút túi cà lơ phất phơ đứng ở ven đường, nhìn Diêu Bảo Châu một mình gục ở chỗ này mò mẫm mân mê.
Không thể không nói, xe xịn người đẹp, hình ảnh này còn rất mang cảm giác, ngoại trừ xe hơi nát.
Trời nóng nực, hộp động cơ bốc hơi nước, không đầy một lát Diêu Bảo Châu đầu đầy mồ hôi, nóng đến mức cởi áo chống nắng ra, mặc mỗi áo ba lỗ tiếp tục mân mê.
Lý Thương Mạc nghiêng đầu nhìn, cảm thấy không đúng, lại đi hai bước đến bên cạnh, điều chỉnh góc độ ánh mắt, lúc này mới tìm được phương hướng hoàn mỹ, sau đó tiếp tục ngậm điếu thuốc, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Diêu Bảo Châu bận rộn.
Bờ mông cong cong ưỡn lên.
"Rốt cuộc cô có biết sửa xe không đấy? Loay hoay bao lâu rồi." Lý Thương Mạc thấy Diêu Bảo Châu làm không đúng, nhịn không được nói ra.
"Đương nhiên là không biết." Diêu Bảo Châu thẳng thắn nói.
Cô là nhà khoa học, cũng không phải kỹ sư, tại sao phải biết sửa xe?
"Vậy cô còn hùng hục ở bên đó làm gì?"
"Sửa xe có gì khó chứ? Tôi nhìn sách hướng dẫn chẳng phải sẽ biết sửa như thế nào sao."
Diêu Bảo Châu vừa nhìn sách hướng dẫn vừa cau mày tiếp tục nghiên cứu.
Sửa xe đâu dễ dàng như vậy, Diêu Bảo Châu coi cô đang làm mô hình à? Lý Thương Mạc cũng phục cô rồi, cô thà đọc sách mò mẫm mân mê, cũng không chịu tìm anh hỗ trợ.
Không nên chảnh như vậy chứ?
Hay vẫn là xem thường anh?
"Được rồi, tự cô sửa đi."
Lý Thương Mạc nén giận, mặc kệ, đứng ở bên cạnh hút thuốc.
Diêu Bảo Châu ở bên kia xem sách một lúc lâu, cuối cùng cau mày đứng dậy.
Tình hình xe thay đổi liên tục, sách hướng dẫn có thể giúp cô nắm rõ kết cấu của xe, nhưng cô không hề có kinh nghiệm, hoàn toàn không có cách nào phán đoán rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, hoàn toàn bó tay rồi.
Cô chán nản, thất vọng quăng sách đi, bỏ cuộc.
Còn nhà khoa học gì chứ, xe cũng không sửa được, nói ra thật mất mặt.
Diêu Bảo Châu cuối cùng đành từ bỏ, cô đứng thẳng người, bực mình lau mồ hôi, xoay người nhìn lại, thấy Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc ở bên cạnh nhìn cô không ngừng cười.
Cười cái gì mà cười?
"Anh cười cái gì?"
Cười cô vô dụng đúng không?
Lý Thương Mạc nghẹn cười, lắc đầu.
"Cười tôi không sửa được xe đúng không?" Diêu Bảo Châu tức giận nói.
Trước nay cô luôn tự tin về chỉ số thông minh và năng lực thí nghiệm, ngay cả kính viễn vọng cô cũng có cách, lại bó tay trước một chiếc xe.
Nghĩ mà tức.
Lý Thương Mạc thấy Diêu Bảo Châu thực sự tức giận, lúc này mới ngừng cười nhìn về phía cô, hỏi: "Cô bôi dầu máy lên mặt, là muốn tìm cách quyến rũ tôi à?"
"Á?" Diêu Bảo Châu nghi hoặc lại sờ mặt.
"Được rồi." Lý Thương Mạc cố nén cười, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Tuy tôi thích bôi bơ, nhưng với cô, dầu máy cũng có thể tiếp nhận, được rồi."
Lúc này Diêu Bảo Châu mới hoàn hồn, vội đi đến trước kính xe xem xét, nhìn thấy trên mặt mình có hai vết dầu máy.
"Mau lau đi."
Diêu Bảo Châu lấy giấy không vui lau mặt, vừa vặn Lý Thương Mạc cũng hút hết điếu thuốc.
Anh bắn tàn thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Đi ra."
"Hả?"
"Tránh ra, để tôi."
Diêu Bảo Châu nhớ tới lần trước thay lốp, Lý Thương Mạc cũng là như thế này.
Bắn tàn thuốc, ngữ khí không kiên nhẫn ra lệnh cô tránh ra.
Lúc trước ở trước mặt đàn ông, Diêu Bảo Châu đều là tương đối khó hầu hạ, cô mới được phép vênh mặt hất hàm sai khiến, ai dám dùng loại giọng điệu này bảo cô "Tránh ra"?
Diêu Bảo Châu đứng nguyên tại chỗ hai giây, không nhúc nhích.
"Tránh ra đi."
Lý Thương Mạc không kiên nhẫn được nữa.
Vì vậy Diêu Bảo Châu thật sự im lặng tránh qua một bên.
Không thể không nói, cho tới bây giờ đều được đối xử lịch sự, được đàn ông nâng trong lòng bàn tay, một câu nói nặng cũng không dám nói với cô, đột nhiên bị người bá đạo sai khiến như vậy, còn rất thoải mái đấy.
Diêu Bảo Châu lần đầu tiên phát hiện, chính mình thậm chí có chút tiềm chất M.
Lý Thương Mạc xắn tay áo lên, cúi người, lộ ra cánh tay rắn chắc, bắt đầu kiểm tra động cơ.
Ánh mắt của anh chăm chú, động tác cũng lưu loát, xem ra là chuyện rất quan trọng.
Diêu Bảo Châu tựa ở bên cạnh xe, hơi nghiêng đầu, mắt chứa ý cười nhìn anh, quả nhiên lúc người đàn ông nghiêm túc cực kỳ quyến rũ, sớm biết hình ảnh khiến người ta hưởng thụ như vậy, đã sớm để cho anh sửa rồi.
"Khởi động máy một chút." Lý Thương Mạc nói.
Diêu Bảo Châu chạy tới khởi động xe, chỉ thấy động cơ lại bắt đầu có khói trắng xuất hiện.
Lý Thương Mạc kiểm tra một chút động cơ, rồi bảo Diêu Bảo Châu ngừng lại.
"Thùng dụng cụ." Lý Thương Mạc nói tiếp.
Còn rất biết sai cô.
Diêu Bảo Châu cũng không nói nhảm, chạy đến phía sau cốp lấy thùng dụng cụ đưa cho Lý Thương Mạc.
Mân mê trong chốc lát, Lý Thương Mạc rốt cục ngồi thẳng người, ném cờ lê sang bên cạnh, không kiên nhẫn cau mày.
"Làm sao vậy?"
Lý Thương Mạc tận lực ngắn gọn giải thích cho Diêu Bảo Châu: "Động cơ khí vạc mài mòn, sinh ra khe hở, cho nên nước ở bên trong máy tản nhiệt tiến vào bốc cháy, biến thành hơi nước từ ống bô xe xuất ra, nhìn chúng giống như hơi nước."
Diêu Bảo Châu gật đầu.
"Còn gật đầu."
"Hả?"
Lý Thương Mạc vẻ mặt khinh thường hỏi: "Nghe hiểu không?"
" Hiểu chứ, cũng không khó hiểu."
"Giả vờ." Lý Thương Mạc từ trên cao nhìn xuống Diêu Bảo Châu, cười lạnh một tiếng hỏi: "Vậy tôi hỏi cô, kê vạc ở nơi nào?"
Lý Thương Mạc lại xem thường chỉ số thông minh của cô rồi.
Hơn nữa Diêu Bảo Châu cảm thấy, thái độ của Lý Thương Mạc đối với người ngốc nghếch hình như không quá tốt, chẳng lẽ anh thông minh lắm sao?
"Hả?" Lý Thương Mạc nhướn mi.
Diêu Bảo Châu chuẩn xác chỉ kê vạc.
"Ở đây."
"Ơ, không tệ nha. Vậy buồng đốt đâu?"
"Đây."
Vì để tránh cho Lý Thương Mạc tiếp tục hỏi, Diêu Bảo Châu dựa theo sách hướng dẫn chỉ nốt những chỗ Lý Thương Mạc vừa giải thích.
"Máy tản nhiệt, khí quản, ống bô xe, còn có gì muốn hỏi nữa không? Ngài đây là đang kiểm tra tôi hả?"
"Thật đúng là biết nha." Lý Thương Mạc cười, cảm thấy rất hài lòng, lại cầm điếu thuốc, nhìn Diêu Bảo Châu từ trên xuống dưới, hỏi: "Biết rõ như vậy, học sửa xe ở đâu thế? Tân Phương Đông hay là Lam Tường?"
Diêu Bảo Châu nghe không hiểu ý Lý Thương Mạc, vẻ mặt mê mang.
Lý Thương Mạc biết rõ cô nghe không hiểu, nghiêng đầu cười trộm.
"Tôi học ở vũ trụ đấy!" Diêu Bảo Châu tức giận nói.
"Được nha." Lý Thương Mạc khẽ cười một tiếng, chọc thủng Diêu Bảo Châu: "Không hổ là người trí nhớ cũng không tệ lắm, điều này nói rõ xem sách một lần, nhớ rõ kết cấu động cơ, được được."
Lý Thương Mạc này cũng còn rất thông minh, Diêu Bảo Châu không tranh cãi với anh nữa, hỏi: "Hiện tại kê vạc hư thì làm sao bây giờ?"
"Đổi thôi, còn có thể làm sao nữa."
"Ở đây đổi ở đâu ra?"
"Đúng vậy, đối ở đâu ra." Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, nhìn Diêu Bảo Châu, vẫn cười đến cà lơ phất phơ, vẻ mặt không sao cả nói: "Nơi này chính là khu không người đấy."
Đúng vậy, nơi này chính là khu không người.
Hai người xuất phát lúc chín giờ sáng, mất một giờ từ nội thành đến quốc lộ, bởi vì con chó chết làm trễ một hai tiếng, lái suốt sáu tiếng trên quốc lộ, sửa xe lại mất một tiếng...
Nhìn thời gian, hiện tại đã sắp bảy giờ tối, chỉ sợ qua một lúc nữa trời sẽ tối hẳn.
Bọn họ hiện tại đang ở chỗ sâu trong sa mạc, dựa theo hành trình kế hoạch, lúc này hoặc là tìm chỗ đặt chân nghỉ ngơi, hoặc là đã sớm đến một thành phố khác rồi.
Cho nên vào lúc này, phải đợi xe đi qua cứu bọn họ, thật sự phải dựa vào vận may.
Diêu Bảo Châu cầm bình cà phê từ trong xe ra, vừa tựa ở cửa xe vừa chậm rãi hỏi Lý Thương Mạc: "Điện thoại di động của anh có tín hiệu không?"
"Không có. Cô thì sao?"
"Cũng không có."
Hai người, một người đứng ở đầu xe hút thuốc, một người tựa ở cửa xe uống cà phê.
Mặt trời đã không còn gay gắt giống giữa trưa, đã đến phía trên đường chân trời.
Lẽ ra gặp được tình huống tứ cố vô thân như vậy, người bình thường đã bối rối, có lẽ khóc cũng rất bình thường, nhưng hai người kia lại vững như núi.
Có lẽ là bởi vì một trong số bọn họ đã từng mấy lần rơi vào đường cùng, đối với cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ này quá quen thuộc; người kia thì sớm đã hình thành thói quen vận mệnh lừa dối, đối với cuộc sống chưa từng có bất cứ chờ mong gì, cũng đã sớm không muốn cuộc sống chật vật này rồi.
Hai người đều vô cùng tỉnh táo.
"Hiện tại chúng ta làm gì đây?" Lý Thương Mạc hỏi.
Diêu Bảo Châu ném lon cà phê trong tay ra xa, lắc đầu.
Có trời mới biết.
"Ơ, cô đúng là có tố chất, tùy tiện ném loạn rác rưởi." Lý Thương Mạc nói.
Vừa nói như vậy Lý Thương Mạc lại tiện tay bắn tàn thuốc trong tay ra rồi.
Diêu Bảo Châu cười, cũng không nói chuyện, quay người bò tới trần xe ngồi xuống.
Mặt trời đã nhanh đến trên đường chân trời, bầu trời phương xa đang thay đổi màu sắc, từ màu vàng dần dần biến thành màu đỏ, như là bị lửa thiêu đốt.
Mặt Diêu Bảo Châu bị trời chiều nhiễm lên một tầng ánh sáng chói lọi dịu dàng, khuôn mặt cô như vẽ, trên mặt có niềm vui vẻ, trong nháy mắt Lý Thương Mạc cảm thấy anh nhất định vĩnh viễn cũng không thể ghét được khuôn mặt này, mặc dù anh đã từng là một người không nói lời vĩnh viễn.
Anh lại nghĩ tới câu nói kia.
Thứ yêu mến cô đầu tiên là ánh mắt của tôi.
Diêu Bảo Châu nhìn về phía Lý Thương Mạc, mỉm cười ngoắc anh.
"Không phải anh hỏi tôi, bây giờ chúng ta phải làm gì sao?" Diêu Bảo Châu nói.
"Hả?"
"Không bằng cùng ngắm trời chiều."
Lý Thương Mạc nghiêng đầu cười, sau đó mới gật đầu.
"Ý kiến này không tệ."
Tác giả :
Cố Từ Vi