Vừa Gặp Đã Thương
Chương 105 Mở quà
Sau khi đến khách sạn, Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân bước vào một căn phòng, tâm trạng vô cùng phức tạp. Đường Viên ngoái đầu liền thấy Tiểu Thuần đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng đã đóng của ông chủ nhà cô. Cô đi tới, quàng vai cô ấy, “Hey, nhà cô dột nóc lâu vậy rồi mà vẫn chưa quen hả?”
Tiểu Thuần trợn mắt nhìn cô ấy, “Nhà cô mới dột nóc ấy!”
“Ừ ừm, tôi đây không phải fan ONLY, tôi là fan CP, sụp cái quỷ gì.”
Tiểu Thuần nghe thế liền nói, “Cô đừng có nói chuyện cùng tôi.”
“Sao nào sao nào, hay là cô về đội fan CP cùng tôi cũng được này. Như thế nhà của cô sẽ không sụp đâu.”
“Biến, có đánh chết tôi cũng không làm cún cho fan CP”
“Này, cái đồ ONLY nhà cô.”Tiểu Thuần hừ một cái, đem cánh tay của cô ấy hất ra, “Đồ cún CP.”
Đường Viên cũng chẳng thèm để ý, nhơn nhơn cười, lại quàng lên vai cô ấy, “Này, thật ra cô đang ghen tị thôi nhỉ?”
Tiểu Thuần trừng mắt, “Con mắt nào của cô thấy tôi ghen hả?”
Đường Viên cười hì hì, “Cả hai mắt đều thấy đó.”
“Biến sang kia đi.”
Hai người ngoài mặt cô nói một câu tôi đối một câu, giận hờn đủ kiểu, nhưng cuối cùng vẫn là cùng một nhà, fan ONLY độc tôn.
Tiểu Thuần gặp ấm ức, mà Tiểu Thuần không nói.
Bên này Tô Tinh Dã sau khi vào phòng cùng Thẩm Vọng Tân, cô còn chưa kịp nói câu nào, thắt lưng đột nhiên bị giữ lấy, bị ai đó ôm chặt không buông. Sau đó cả người bị đè lên cửa, giây tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng còn mang theo hơi rượu áp xuống môi cô.
Nụ lần này so với trước kia mãnh liệt hơn nhiều, răng nanh của anh cắn nhẹ lên môi cô, ma sát. Tô Tinh Dã cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, nhưng dù vậy, anh cũng không định buông cô ra. Tay cô quấn quanh vòng eo thon gầy mà rắn chắc của anh, hé mở môi, thuận theo động tác của anh, khó mà tách ra nổi. Đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, cô bị anh bế ngang lên. Lúc cả hai đi về phía phòng ngủ, hai bờ môi mềm vẫn dính chặt lấy nhau như cũ.
Tay Tô Tinh Dã từ ôm eo chuyển thành giữ chặt sau gáy anh. Tiếng lẩm bẩm như có như không thoát ra từ hai bờ môi đang kề sát, “Thẩm Vọng Tân…”
Anh đặt cô xuống tấm nệm mềm. Thân hình mang theo hơi thở xâm chiếm của anh cũng đè xuống, đôi môi cô lại lần nữa bị ngậm lấy. Đầu óc Tô Tinh Dã lúc này đặc quánh như hồ dán. Da thịt cả người tựa như đang bị thiêu, cháy xèo xèo. Eo truyền tới nhiệt độ nóng rừng rực, độ nóng khiến cô giật mình. Cô cố mở to mắt ra để nhìn liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm giống như hồ nước không đáy của anh. Hai mắt anh đỏ lên, tựa như đang có lửa đốt bên trong. Trong chớp mắt, tim cô xao động không yên, rơi vào mê muội không lối thoát.
Thẩm Vọng Tân nhìn cô gái đang nằm dưới. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhuộm sắc đỏ ưng ửng, mắt lóng lánh như chứanước. Thân thể mềm mại như không xương vấn vít một mùi hương khiến anh mê mẩn phát nghiện. Lý trí vốn là niềm kiêu ngạo của anh giờ tựa như một toà thành hoang phế không còn lại gì. Anh khàn giọng hỏi, “Tinh Tinh, anh có thể không?”
Tô Tinh Dã nhìn anh. Thật ra sở dĩ hôm nay một mực muốn đến đây, trừ việc cô muốn tận mắt nhìn anh lên sân khấu nhận giải thưởng, còn vì cô muốn tặng anh một món quà, quà sinh nhật.
Thấy cô im lặng không nói gì, Thẩm Vọng Tân cho rằng cô sợ hãi, muốn từ chối. Bàn tay chống bên người cô nắm chặt thành quyền, anh hơi nhấc người dậy, giơ tay chống lên trán, giọng nói trầm khàn vì kiềm nén ham muốn, “Ngoan, anh vào kia tắm đã.”
Đúng lúc anh định đứng dậy, cơ thể ấm áp của cô áp sát vào lưng anh, cánh tay vòng qua eo ôm chặt anh.
“Đợi chút…” Giọng nói cô cũng không khác anh là bao, hơi khàn, mang theo chút gợi cảm.
Sống lưng Thẩm Vọng Tân cứng đờ, anh không biết cô muốn anh chờ gì.
Đột nhiên, hình như ở phía xa vọng tới tiếng la hét, Thẩm Vọng Tân loáng thoáng nghe thấy tên mình. Anh vô thức nhìn về hướng cửa sổ, cách tấm voan mỏng của khách sạn, anh nhìn thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ hiện lên trên tòa tháp đôi ở đằng xa. Cùng với đó là dòng chữ tiếng Trung và chữ số chạy thành hàng liên tiếp, “Thẩm Vọng Tân 1228 sinh nhật vui vẻ”.
“... Sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói của cô gái vọng lại từ phía sau.
Thẩm Vọng Tân quay người lại. Đôi mắt cô sáng ngời, đôi môi đỏ thắm vẽ nên một độ cong rạng rỡ đẹp mắt.
Tô Tinh Dã điều chỉnh lại người, ngồi trên nệm giường, hai tay miết dọc theo cổ anh, hai gò má rồi đến vành tai. Cổ cô hồng rực cả lên, giọng hơi run run, nhưng Thẩm Vọng Tân vẫn nghe được sự kiên định trong đó, “Hôm nay anh có muốn mở quà không?”
Đôi mắt Thẩm Vọng Tân vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống. Những tiếng la hét vọng lại ngoài kia càng lúc càng xa và mơ hồ.Tô Tinh Dã nhìn anh, môi vẫn hơi nhếch lên như cũ. Mấy giây sau, anh đột nhiên đứng lên sau đó quay người, làm cô thảng thốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Tiếp đó, cô thấy anh sải bước tới chỗ cửa sổ, giơ tay kéo mạnh lớp rèm cửa chắn ánh sáng lại. Mọi ánh sáng đều bị ngăn bên ngoài.
Tới khi cô kịp phản ứng thì mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Anh hôn lên môi cô, cất giọng khàn khàn hỏi: “Em có sợ không?”
Lần đầu tiên trải qua chuyện như này sao có thể không sợ, nhưng vì người đó là anh nên cô không hề sợ hãi. Cô chủ động hôn lên đôi môi nóng rực của anh, đáp: “Không sợ.”
Không sợ, nhưng mà rất đau. Tô Tinh Dã đau đến mức nước mắt men từ hốc mắt chảy xuống, mất tăm giữa làn tóc, tiếng khóc còn hơi run rẩy, “Đau…”
Thẩm Vọng Tân không ngừng hôn lên mắt cô, cảm giác ẩm ướt ở mắt cô khiến anh biết cô đau. Anh cũng đau lòng, cất tiếng an ủi cô, “Ngoan, Tinh Tinh, thả lỏng một chút, đợi chút sẽ đỡ.”
Nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi, đau đớn giống như bị phóng đại lên. Cô lại nghe thấy Thẩm Vọng Tân nói.
“Tinh Tinh, mở mắt ra, nhìn anh.”
Tô Tinh Dã cố mở to đôi mắt long lanh đẫm nước, nhìn anh.
Thẩm Vọng Tân cúi đầu đặt một nụ hôn xuống môi cô, giọng nói khàn khàn nhưng hàm chứa sự thành kính, “Anh yêu em.”
Liền sau đó, tiếng kêu nghẹn ngào bị chặn lại, Tô Tinh Dã chỉ cảm thấy đầu mình như có một chùm pháo hoa nổ bên trong, nổ tung mọi suy nghĩ của cô.
***
Sau một hồi lăn lộn, Tô Tinh Dã hoàn toàn không biết trời trăng gì nữa. Rõ ràng mới nãy còn quấn quít chặt chẽ như thế mà lúc này cô lại như con đà điểu trốn trong chăn, cảm nhận được mình bị kéo thì theo bản năng túm chăn chặt hơn, giọng nói mang vẻ thẹn thùng lẫn sợ hãi: "Không được kéo..."Thẩm Vọng Tân nghe giọng cô truyền ra từ trong chăn, thấp giọng cười, “Em cũng đâu thể trốn mãi không gặp người hả?”
Tô Tinh Dã chìm vào im lặng một lúc không nói gì.
Thẩm Vọng Tân đẩy nhẹ tấm chăn, “Ngoan nào, chúng ta dọn dẹp chút rồi đi tắm nhé?”
“... Em không cần anh.”
“Gì? Không cần anh gì cơ?”
“Em… Em…” Tô Tinh Dã không nói rõ được nguyên do.
Tô Tinh Dã đành ôm cả người cô cùng tấm chăn lên, Tô Tinh Dã “a” lên một tiếng, cách lớp chăn bám chặt vai của anh.
“Đừng sợ, sẽ không làm em ngã đâu.”
Sau khi Thẩm Vọng Tân ôm cô vào nhà tắm liền đặt cô ngồi lên bồn rửa tay. Lúc này Tô Tinh Dã mới chịu chui ra khỏi tấm chăn, hai má đỏ hồng, môi sưng đỏ vô cùng thu hút ánh nhìn, mắt hơi ươn ướt, lúc nhìn về phía anh vừa giận hờn, lại vừa ngượng ngùng.
Tim Thẩm Vọng Tân như ngừng đập, yết hầu lại di chuyển lên xuống. Cô rất thích nói anh đẹp mắt, nhưng cô gái nhỏ này của anh so với anh lại chẳng đẹp hơn cả vạn lần sao.
Tô Tinh Dã bị vây trong ánh mắt quen thuộc, cô khẽ cắn môi dưới. Dù quấn chăn quanh người nhưng vẫn giơ chân đá anh, “Anh ngây ra gì đấy?”
Thẩm Vọng Tân tỉnh táo lại, anh cười kéo chăn ngang cằm cô thấp xuống rồi sáp tới hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Anh xả nước trước nhé."
Tô Tinh Dã gật nhẹ đầu, “Ừm” một tiếng.
Thẩm Vọng Tân xả nước vào bồn, sau khi thử qua thấy nước ấm rồi thì đứng dậy ôm cô. Sau khi đứng ngay ngắn, Tô Tinh Dã ôm lấy chăn cự tuyệt anh: "Em tự tắm, anh đi ra đi."
Thẩm Vọng Tân thấy khuôn mặt cô toát lên vẻ xấu hổ và từ chối rõ ràng, nhưng anh vẫn hơi lo lắng, "Em làm được không?"
Tô Tinh Dã gật đầu, “Em làm được mà.”
Thấy vậy, Thẩm Vọng Tân cũng không cố ép cô, anh nâng tay xoa nhẹ đầu cô, “Anh ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh.”Tô Tinh Dã lập tức gật đầu, còn “Ừm ừm” hai tiếng.
Sau khi Thẩm Vọng Tân ra ngoài, Tô Tinh Dã mới bỏ cái chăn đang quấn trên người ra, cô nhìn qua dấu hôn dày đặc trên người, lại nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy vừa cưỡng ép, vừa xâm chiếm không cho phép từ chối của anh, nửa khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt lại đỏ ửng lên, cô cẩn thận nhẹ nhàng ngồi vào bồn tắm, nhỏ giọng lầm bầm, "Bình thường nhìn ôn hoà như thế, thế mà vừa nãy..."
Lời còn chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên vọng tới tiếng gõ, làm cô sợ hú hồn, “Sao… Sao thế?”
Giọng Thẩm Vọng Tân ở ngoài vọng vào, “Tinh Tinh, anh ra ngoài một lát, sẽ về sớm thôi.”
Tô Tinh Dã lúc này đang khiếp hồn khiếp vía, cũng không hỏi rốt cục anh ra ngoài làm gì, đáp vội đáp vàng: “Dạ.”
Tắm xong, Tô Tinh Dã quấn khăn tắm đi ra ngoài, lấy một chiếc áo len trong vali của Thẩm Vọng Tân trùm vào người. Áo len của anh mặc lên người cô trùm đến tận đùi.
Cô đưa tay kéo vạt dưới của áo len, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ phiền muộn. Cô chẳng chuẩn bị gì cả, ngay cả bộ đồ lót sạch sẽ cũng không mang, chẳng ai mặc lại bộ bẩn kia, mà cô cũng không muốn…
Trong lúc phiền não, cô vô tình thấy cái giường vừa nãy bị hai người lăn lộn bừa như bãi chiến trường, giờ đã được thu dọn sạch sẽ, bộ chăn đệm trên giường cũng đã thay mới. Thế nhưng Thẩm Vọng Tân vừa nãy ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ, cô lập tức đi ra, hỏi: “Ai đấy?”
“Là anh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Tinh Dã bấy giờ mới mở cửa.
Thẩm Vọng Tân xách theo một túi mua sắm đi vào, trên người mang theo hơi lạnh. Tầm mắt đáp xuống người cô, đột nhiên lộ ra vài phần ý tứ.
“Anh đi làm gì đấy?” Cô hỏi.
Thẩm Vọng Tân đưa tay lên miệng thổi hơi làm ấm tay, xong xuôi mới nắm tay cô đi vào trong.
Trái tim Tô Tinh Dã như được sưởi ấm cùng hành động của anh, siết chặt bàn tay đang nắm của anh hơn.Lúc thấy rõ trong túi mua sắm của anh có quần áo và đồ dùng hàng ngày, hai má cô đỏ lên, “Anh… anh ra ngoài mua hả?”
Thẩm Vọng Tân đáp, “Ừ”
“Anh không sợ bị người khác nhận ra hả?”
Thẩm Vọng tân cười an ủi cô: “Không đâu, hơn nửa đêm rồi, anh lại còn bọc kín mít như thế, ai có thể nhận ra chứ?”
Sau khi Tô Tinh Dã vào phòng tắm và ra ngoài lần nữa, vẫn còn hơi ngượng ngùng, Thẩm Vọng Tân bước về phía cô, hơi khom người, ôm cô bế lên giường, sau đó nhét cô vào trong chăn, khẽ vuốt ve má cô, sau đó đứng dậy.
Tô Tinh Dã hồi hộp hỏi ngay: “Anh đi đâu đấy?”
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng trả lời: “Ngoan nào, anh cũng đâu chạy mất, anh đi tắm rửa chút, em ngủ trước, nhé?”
...
Tiểu Thuần trợn mắt nhìn cô ấy, “Nhà cô mới dột nóc ấy!”
“Ừ ừm, tôi đây không phải fan ONLY, tôi là fan CP, sụp cái quỷ gì.”
Tiểu Thuần nghe thế liền nói, “Cô đừng có nói chuyện cùng tôi.”
“Sao nào sao nào, hay là cô về đội fan CP cùng tôi cũng được này. Như thế nhà của cô sẽ không sụp đâu.”
“Biến, có đánh chết tôi cũng không làm cún cho fan CP”
“Này, cái đồ ONLY nhà cô.”Tiểu Thuần hừ một cái, đem cánh tay của cô ấy hất ra, “Đồ cún CP.”
Đường Viên cũng chẳng thèm để ý, nhơn nhơn cười, lại quàng lên vai cô ấy, “Này, thật ra cô đang ghen tị thôi nhỉ?”
Tiểu Thuần trừng mắt, “Con mắt nào của cô thấy tôi ghen hả?”
Đường Viên cười hì hì, “Cả hai mắt đều thấy đó.”
“Biến sang kia đi.”
Hai người ngoài mặt cô nói một câu tôi đối một câu, giận hờn đủ kiểu, nhưng cuối cùng vẫn là cùng một nhà, fan ONLY độc tôn.
Tiểu Thuần gặp ấm ức, mà Tiểu Thuần không nói.
Bên này Tô Tinh Dã sau khi vào phòng cùng Thẩm Vọng Tân, cô còn chưa kịp nói câu nào, thắt lưng đột nhiên bị giữ lấy, bị ai đó ôm chặt không buông. Sau đó cả người bị đè lên cửa, giây tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng còn mang theo hơi rượu áp xuống môi cô.
Nụ lần này so với trước kia mãnh liệt hơn nhiều, răng nanh của anh cắn nhẹ lên môi cô, ma sát. Tô Tinh Dã cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, nhưng dù vậy, anh cũng không định buông cô ra. Tay cô quấn quanh vòng eo thon gầy mà rắn chắc của anh, hé mở môi, thuận theo động tác của anh, khó mà tách ra nổi. Đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, cô bị anh bế ngang lên. Lúc cả hai đi về phía phòng ngủ, hai bờ môi mềm vẫn dính chặt lấy nhau như cũ.
Tay Tô Tinh Dã từ ôm eo chuyển thành giữ chặt sau gáy anh. Tiếng lẩm bẩm như có như không thoát ra từ hai bờ môi đang kề sát, “Thẩm Vọng Tân…”
Anh đặt cô xuống tấm nệm mềm. Thân hình mang theo hơi thở xâm chiếm của anh cũng đè xuống, đôi môi cô lại lần nữa bị ngậm lấy. Đầu óc Tô Tinh Dã lúc này đặc quánh như hồ dán. Da thịt cả người tựa như đang bị thiêu, cháy xèo xèo. Eo truyền tới nhiệt độ nóng rừng rực, độ nóng khiến cô giật mình. Cô cố mở to mắt ra để nhìn liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm giống như hồ nước không đáy của anh. Hai mắt anh đỏ lên, tựa như đang có lửa đốt bên trong. Trong chớp mắt, tim cô xao động không yên, rơi vào mê muội không lối thoát.
Thẩm Vọng Tân nhìn cô gái đang nằm dưới. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhuộm sắc đỏ ưng ửng, mắt lóng lánh như chứanước. Thân thể mềm mại như không xương vấn vít một mùi hương khiến anh mê mẩn phát nghiện. Lý trí vốn là niềm kiêu ngạo của anh giờ tựa như một toà thành hoang phế không còn lại gì. Anh khàn giọng hỏi, “Tinh Tinh, anh có thể không?”
Tô Tinh Dã nhìn anh. Thật ra sở dĩ hôm nay một mực muốn đến đây, trừ việc cô muốn tận mắt nhìn anh lên sân khấu nhận giải thưởng, còn vì cô muốn tặng anh một món quà, quà sinh nhật.
Thấy cô im lặng không nói gì, Thẩm Vọng Tân cho rằng cô sợ hãi, muốn từ chối. Bàn tay chống bên người cô nắm chặt thành quyền, anh hơi nhấc người dậy, giơ tay chống lên trán, giọng nói trầm khàn vì kiềm nén ham muốn, “Ngoan, anh vào kia tắm đã.”
Đúng lúc anh định đứng dậy, cơ thể ấm áp của cô áp sát vào lưng anh, cánh tay vòng qua eo ôm chặt anh.
“Đợi chút…” Giọng nói cô cũng không khác anh là bao, hơi khàn, mang theo chút gợi cảm.
Sống lưng Thẩm Vọng Tân cứng đờ, anh không biết cô muốn anh chờ gì.
Đột nhiên, hình như ở phía xa vọng tới tiếng la hét, Thẩm Vọng Tân loáng thoáng nghe thấy tên mình. Anh vô thức nhìn về hướng cửa sổ, cách tấm voan mỏng của khách sạn, anh nhìn thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ hiện lên trên tòa tháp đôi ở đằng xa. Cùng với đó là dòng chữ tiếng Trung và chữ số chạy thành hàng liên tiếp, “Thẩm Vọng Tân 1228 sinh nhật vui vẻ”.
“... Sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói của cô gái vọng lại từ phía sau.
Thẩm Vọng Tân quay người lại. Đôi mắt cô sáng ngời, đôi môi đỏ thắm vẽ nên một độ cong rạng rỡ đẹp mắt.
Tô Tinh Dã điều chỉnh lại người, ngồi trên nệm giường, hai tay miết dọc theo cổ anh, hai gò má rồi đến vành tai. Cổ cô hồng rực cả lên, giọng hơi run run, nhưng Thẩm Vọng Tân vẫn nghe được sự kiên định trong đó, “Hôm nay anh có muốn mở quà không?”
Đôi mắt Thẩm Vọng Tân vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống. Những tiếng la hét vọng lại ngoài kia càng lúc càng xa và mơ hồ.Tô Tinh Dã nhìn anh, môi vẫn hơi nhếch lên như cũ. Mấy giây sau, anh đột nhiên đứng lên sau đó quay người, làm cô thảng thốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Tiếp đó, cô thấy anh sải bước tới chỗ cửa sổ, giơ tay kéo mạnh lớp rèm cửa chắn ánh sáng lại. Mọi ánh sáng đều bị ngăn bên ngoài.
Tới khi cô kịp phản ứng thì mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Anh hôn lên môi cô, cất giọng khàn khàn hỏi: “Em có sợ không?”
Lần đầu tiên trải qua chuyện như này sao có thể không sợ, nhưng vì người đó là anh nên cô không hề sợ hãi. Cô chủ động hôn lên đôi môi nóng rực của anh, đáp: “Không sợ.”
Không sợ, nhưng mà rất đau. Tô Tinh Dã đau đến mức nước mắt men từ hốc mắt chảy xuống, mất tăm giữa làn tóc, tiếng khóc còn hơi run rẩy, “Đau…”
Thẩm Vọng Tân không ngừng hôn lên mắt cô, cảm giác ẩm ướt ở mắt cô khiến anh biết cô đau. Anh cũng đau lòng, cất tiếng an ủi cô, “Ngoan, Tinh Tinh, thả lỏng một chút, đợi chút sẽ đỡ.”
Nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi, đau đớn giống như bị phóng đại lên. Cô lại nghe thấy Thẩm Vọng Tân nói.
“Tinh Tinh, mở mắt ra, nhìn anh.”
Tô Tinh Dã cố mở to đôi mắt long lanh đẫm nước, nhìn anh.
Thẩm Vọng Tân cúi đầu đặt một nụ hôn xuống môi cô, giọng nói khàn khàn nhưng hàm chứa sự thành kính, “Anh yêu em.”
Liền sau đó, tiếng kêu nghẹn ngào bị chặn lại, Tô Tinh Dã chỉ cảm thấy đầu mình như có một chùm pháo hoa nổ bên trong, nổ tung mọi suy nghĩ của cô.
***
Sau một hồi lăn lộn, Tô Tinh Dã hoàn toàn không biết trời trăng gì nữa. Rõ ràng mới nãy còn quấn quít chặt chẽ như thế mà lúc này cô lại như con đà điểu trốn trong chăn, cảm nhận được mình bị kéo thì theo bản năng túm chăn chặt hơn, giọng nói mang vẻ thẹn thùng lẫn sợ hãi: "Không được kéo..."Thẩm Vọng Tân nghe giọng cô truyền ra từ trong chăn, thấp giọng cười, “Em cũng đâu thể trốn mãi không gặp người hả?”
Tô Tinh Dã chìm vào im lặng một lúc không nói gì.
Thẩm Vọng Tân đẩy nhẹ tấm chăn, “Ngoan nào, chúng ta dọn dẹp chút rồi đi tắm nhé?”
“... Em không cần anh.”
“Gì? Không cần anh gì cơ?”
“Em… Em…” Tô Tinh Dã không nói rõ được nguyên do.
Tô Tinh Dã đành ôm cả người cô cùng tấm chăn lên, Tô Tinh Dã “a” lên một tiếng, cách lớp chăn bám chặt vai của anh.
“Đừng sợ, sẽ không làm em ngã đâu.”
Sau khi Thẩm Vọng Tân ôm cô vào nhà tắm liền đặt cô ngồi lên bồn rửa tay. Lúc này Tô Tinh Dã mới chịu chui ra khỏi tấm chăn, hai má đỏ hồng, môi sưng đỏ vô cùng thu hút ánh nhìn, mắt hơi ươn ướt, lúc nhìn về phía anh vừa giận hờn, lại vừa ngượng ngùng.
Tim Thẩm Vọng Tân như ngừng đập, yết hầu lại di chuyển lên xuống. Cô rất thích nói anh đẹp mắt, nhưng cô gái nhỏ này của anh so với anh lại chẳng đẹp hơn cả vạn lần sao.
Tô Tinh Dã bị vây trong ánh mắt quen thuộc, cô khẽ cắn môi dưới. Dù quấn chăn quanh người nhưng vẫn giơ chân đá anh, “Anh ngây ra gì đấy?”
Thẩm Vọng Tân tỉnh táo lại, anh cười kéo chăn ngang cằm cô thấp xuống rồi sáp tới hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Anh xả nước trước nhé."
Tô Tinh Dã gật nhẹ đầu, “Ừm” một tiếng.
Thẩm Vọng Tân xả nước vào bồn, sau khi thử qua thấy nước ấm rồi thì đứng dậy ôm cô. Sau khi đứng ngay ngắn, Tô Tinh Dã ôm lấy chăn cự tuyệt anh: "Em tự tắm, anh đi ra đi."
Thẩm Vọng Tân thấy khuôn mặt cô toát lên vẻ xấu hổ và từ chối rõ ràng, nhưng anh vẫn hơi lo lắng, "Em làm được không?"
Tô Tinh Dã gật đầu, “Em làm được mà.”
Thấy vậy, Thẩm Vọng Tân cũng không cố ép cô, anh nâng tay xoa nhẹ đầu cô, “Anh ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh.”Tô Tinh Dã lập tức gật đầu, còn “Ừm ừm” hai tiếng.
Sau khi Thẩm Vọng Tân ra ngoài, Tô Tinh Dã mới bỏ cái chăn đang quấn trên người ra, cô nhìn qua dấu hôn dày đặc trên người, lại nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy vừa cưỡng ép, vừa xâm chiếm không cho phép từ chối của anh, nửa khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt lại đỏ ửng lên, cô cẩn thận nhẹ nhàng ngồi vào bồn tắm, nhỏ giọng lầm bầm, "Bình thường nhìn ôn hoà như thế, thế mà vừa nãy..."
Lời còn chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên vọng tới tiếng gõ, làm cô sợ hú hồn, “Sao… Sao thế?”
Giọng Thẩm Vọng Tân ở ngoài vọng vào, “Tinh Tinh, anh ra ngoài một lát, sẽ về sớm thôi.”
Tô Tinh Dã lúc này đang khiếp hồn khiếp vía, cũng không hỏi rốt cục anh ra ngoài làm gì, đáp vội đáp vàng: “Dạ.”
Tắm xong, Tô Tinh Dã quấn khăn tắm đi ra ngoài, lấy một chiếc áo len trong vali của Thẩm Vọng Tân trùm vào người. Áo len của anh mặc lên người cô trùm đến tận đùi.
Cô đưa tay kéo vạt dưới của áo len, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ phiền muộn. Cô chẳng chuẩn bị gì cả, ngay cả bộ đồ lót sạch sẽ cũng không mang, chẳng ai mặc lại bộ bẩn kia, mà cô cũng không muốn…
Trong lúc phiền não, cô vô tình thấy cái giường vừa nãy bị hai người lăn lộn bừa như bãi chiến trường, giờ đã được thu dọn sạch sẽ, bộ chăn đệm trên giường cũng đã thay mới. Thế nhưng Thẩm Vọng Tân vừa nãy ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ, cô lập tức đi ra, hỏi: “Ai đấy?”
“Là anh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Tinh Dã bấy giờ mới mở cửa.
Thẩm Vọng Tân xách theo một túi mua sắm đi vào, trên người mang theo hơi lạnh. Tầm mắt đáp xuống người cô, đột nhiên lộ ra vài phần ý tứ.
“Anh đi làm gì đấy?” Cô hỏi.
Thẩm Vọng Tân đưa tay lên miệng thổi hơi làm ấm tay, xong xuôi mới nắm tay cô đi vào trong.
Trái tim Tô Tinh Dã như được sưởi ấm cùng hành động của anh, siết chặt bàn tay đang nắm của anh hơn.Lúc thấy rõ trong túi mua sắm của anh có quần áo và đồ dùng hàng ngày, hai má cô đỏ lên, “Anh… anh ra ngoài mua hả?”
Thẩm Vọng Tân đáp, “Ừ”
“Anh không sợ bị người khác nhận ra hả?”
Thẩm Vọng tân cười an ủi cô: “Không đâu, hơn nửa đêm rồi, anh lại còn bọc kín mít như thế, ai có thể nhận ra chứ?”
Sau khi Tô Tinh Dã vào phòng tắm và ra ngoài lần nữa, vẫn còn hơi ngượng ngùng, Thẩm Vọng Tân bước về phía cô, hơi khom người, ôm cô bế lên giường, sau đó nhét cô vào trong chăn, khẽ vuốt ve má cô, sau đó đứng dậy.
Tô Tinh Dã hồi hộp hỏi ngay: “Anh đi đâu đấy?”
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng trả lời: “Ngoan nào, anh cũng đâu chạy mất, anh đi tắm rửa chút, em ngủ trước, nhé?”
...
Tác giả :
Tống Cửu Cận