Vũ Toái Hư Không
Chương 356: Trầm Luân
- A di đà phật…Quan Thế Âm Bồ Tất, Ba nhược ba la mật…Xá lợi tử, chư pháp không tướng…
Nhìn thấy tỏa liên đâm xuyên qua A La, Trầm Côn nhắm hai mắt lại, niệm Tĩnh Tâm kinh. Làm hòa thượng hai mươi năm, hắn chưa bao giờ giống như bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy mình cần niệm kinh như thế, cần tĩnh tâm như thế!
Rất rõ ràng!
A La đang ở Trung Châu Đường Quốc, không có khả năng có mặt ở Linh Lung cung. A La này là giả…Đúng rồi, đây chính là tâm ma do Xã Tắc Sơn Hà Đồ huyễn hóa ra!
Thế nhưng Xã Tắc Sơn Hà Đồ rất nham hiểm, độc ác, chuyên chọn những chỗ yếu ớt nhất trong lòng Trầm Côn mà xuống tay. Nhìn thấy A La ở dưới sắc mặt trắng bệch bị tỏa liên đâm qua, bả vai tràn đầy máu tươi…Tâm tính Trầm Côn như thế nào cũng không thể cứng rắn nổi.
- Mau thả ta ra, cái đồ đần này!
A La tức giận trừng mắt nhìn Trầm Côn, biểu tình thê lương, ánh mắt u oán khiến trong lòng Trầm Côn không khỏi run lên.
Hàn băng tỏa thu lại…
- Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm!
A La rơi trên mặt đất, nhanh chóng băng bó bả vai bị thương.
Lúc này huyễn tượng của Xã Tắc Sơn Hà Đồ đột nhiên biến đổi, biến thành nơi Trầm Côn quen thuộc nhất, Thiếu Lâm tự. Thiện phòng san sát nối tiếp nhau, cách đó không xa là Tàng Kinh các, còn có căn phòng nhỏ mà Trầm Côn sống hai mươi năm….
- Này, sao còn không lại đây giúp ta chữa thương?
A La tức giận kêu lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trầm Côn không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng đi tới. Một bước, hai bước, ba bước, khi hắn còn cách A La hai bước, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn.
- Tiểu huynh đệ, có nghe thấy ta nói không?
Đó là thanh âm của Tiêu Khinh Hoàng, hắn vừa mới áp đảo được đối thủ một chút, lập tức lên tiếng nhắc nhở Trầm Côn.
Tâm tư của Trầm Côn đều ở trên người A La. Không thấy trả lời, Tiêu Khinh Hoàng đợi một lát rồi lập tức hô lớn.
- Đáng chết. Có phải là ngươi bị tâm ma mê hoặc không? Nghe ta nói đây. Bất luận ngươi ở bên trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ thấy cái gì đều là giả…Giết, giết hết tất cả những người ngươi nhìn thấy, chỉ có như vậy ngươi mới có thể thoát khỏi!
Giết?
Trầm Côn ngơ ngác nhìn A La trước mặt, bộ dáng đáng thương như vậy, ta làm sao có thể hạ thủ được?
Tiêu Khinh Hoàng lại hô lớn.
- Nếu ngươi thật sự không đành lòng xuống tay cũng đừng cho tâm ma tới gần ngươi. Tâm ma rất lợi hại, tới gần chính là tìm chết!
Khoảng cách giữa Trầm Côn và A La chỉ còn có vài bước, một bàn tay được đưa ra. Đúng lúc này tiếng hét trong đầu hắn khiến hắn lập tức lui lại!
- Ngươi không muốn giúp ta?
A La thấy Trầm Côn lui ra phía sau vài bước, u oán thở dài nói.
- Vài năm không gặp, tâm tư của ngươi đã thay đổi, không muốn ta thật sao?
- Không, không phải…
- Vậy ngươi trở mắt nhìn ta chảy máu, xem ta chết ở chỗ này?
Sắc mặt A La tái nhợt, dáng vẻ như muốn hôn mê tại chỗ.
- Lại đây giúp ta chữa thương…
Nàng chủ động đưa tay ra đợi Trầm Côn nâng dậy.
%%$$##@#!
Não bộ Trầm Côn như muốn nứt ra, một nửa thần trí nói cho hắn biết đây chỉ là một cái tâm ma, tới gần chính là chết, một nửa khác thì hướng hắn rống to lên, nếu không cứu người A La sẽ phải chết ở chỗ này…
Do dự vài giây đồng hồ, Trâm Côn đưa ra một quyết định. Hắn đưa tay phải nâng A La lên, đồng thời tay trái âm thầm thủ một Hỏa Thanh Long cỡ nhỏ…Hắn hạ quyết tâm chỉ cần trong lúc nâng A La lên mà bị tập kích liền lập tức giết chết A La này!
- Xem ra ngươi không có quên ta…
A La lặng yên cười, đưa bàn tay trắng nõn đặt lên tay phải Trầm Côn. Trong lòng Trầm Côn lập tức căng thẳng, không ngớt tự nhắc nhở mình…Bần tăng đang tiếp xúc với tâm ma, tâm ma muốn công kích ta, cẩn thận, cẩn thận!
Chỉ là không như Trầm Côn dự đoán, A La cũng không có ra tay công kích hắn mà chỉ khẽ tựa vào người hắn, nhìn bốn phía rồi thì thào nói.
- Nơi này sẽ là nhà của ngươi?
- Đúng vậy!
- Chúng ta sẽ sinh sống ở nơi này được chứ?
A La nhẹ giọng hỏi.
- Ở trong này ngươi làm ruộng, ta dệt vải, tiếp tục nuôi mấy động vật nhỏ…Chốn thế ngoại đào tiên, chúng ta cứ như vậy mà sống nốt nửa đời còn lại không phải tốt sao ?
Nói xong cánh tay của nàng nhẹ nhàng kéo tay Trầm Côn, hai người chậm rãi đi dạo trong sơn dã.
Ngay từ đầu Trầm Côn đã không ngừng nhắc nhở mình phải cẩn thận không tâm ma công kích, thế nhưng A La lại ôn nhu chăm sóc hắn, vẻ mặt ôn hòa, căn bản không có ý thương tổn Trầm Côn…Dạo chơi một lúc, thương thế của A La cũng khá hơn một chút. Nàng dừng lại ở cạnh một hồ nhỏ, đốt lửa trại, nướng cá, chuẩn bị cơm chiều…
Dưới ánh trăng, nàng chui vào trong lòng Trầm Côn… Sáng sớm ngày thứ hai, hai người mở mắt ở giữa những khóm hoa, luyện võ, ra mép nước chơi đùa, nói chuyện phiếm dưới ánh trăng ở nơi sơn dã… Ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Ngày qua ngày A La đã biến thành một người đàn bà đáng yêu, nàng chưa từng làm điều gì gây tổn hại cho Trầm Côn mà Trầm Côn cũng dần dần chìm đắm trong cuộc sống thế ngoại đào viên tươi đẹp này. Cái gì mà ngôi vị hoàng đế, Vũ Hồn…tát cả mọi thứ cũng dần dần phai nhạt trong hắn…
Ngày qua ngày, một năm lại trôi qua… Mỗi một ngày Trầm Côn lại phát hiện tóc đã mọc dài ra trên cái đầu trọc lóc của mình, theo thời gian dần trôi, thậm chí có vài sợi tóc đã bắt đầu điểm bạc.
Tuy nhiên đầu bạc thì làm sao? Cùng người mình yêu mến sống với nhau cho tới lúc già đi không phải là tốt sao? Cuộc sống như vậy cứ tiếp tục diễn ra!
Trầm Côn trầm luân ở trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ. Còn ở bên ngoài Xã Tắc Sơn Hà Đồ. Ở tầng thứ bảy Linh Lung tháp, thời gian chỉ mới trôi qua một giây.
Lục sắc cẩm đoạnh nhanh chóng xoay tròn, trong đại điện tầng thứ bảy xuất hiện một vòng xoáy quỷ dị. Đột nhiên trong lúc đó!
Một thân ảnh theo lốc xoáy đi ra, đập vào vách tường đối diện, rơi xuống đất, uể oải, hít vào thì nhiều, thở ra thì ít, hiển nhiên là không sống được bao lâu nữa.
- Ca Thư Ứng Long ngươi thật sự đã già!
Trầm Ưng nhanh chóng theo lốc xoáy đi ra, nhìn chằm chằm vào Ca Thư Ứng Long vừa ngã xuống đất.
- A…
Khóe miệng Ca Thư Ứng Long phun ra một búng máu.
- Nếu năm nay ta không phải 73 tuổi mà là 37 tuổi…thôi, thôi, bại thì bại, chết thì chết. Ca Thư Ứng Long ta sống một đời phong quang vô hạn, chết cũng không có gì phải nuối tiếc!
Trận chiến trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ, Ca Thư Ứng Long cùng Trầm Ứng chiến đấu trong huyễn cảnh ba ngày ba đêm.
Mới đầu Ca Thư Ứng Long hoàn toàn chiếm thượng phong. Hắn không phải Hoàng Kim huyết tộc, không có cách nào dung hợp với Thú Thần để kéo dài sinh mạng…Cuối cùng hắn cũng phải già, sau ba ngày đại chiến hắn do linh khí thiếu hụt, bị Trầm Ưng với tuổi trẻ mạnh mẽ, một chiêu bóp nát trái tim.
Bị thương trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ, lúc về hiện thực cũng là thương thế thực. Trái tim vỡ vụn, Ca Thư Ứng Long không còn sinh cơ!
- Nữ nhi của ta còn ở bên ngoài. Cho nàng một con đường sống được chứ?
Ca Thư Ứng Long thở dài nói.
- Chuyện của Ca Thư?
Trầm Ưng nhíu mày, gật đầu nói.
- Nàng không tới tìm ta báo thù ta sẽ không đi giết nàng…Ngoài hắn ra, Bạch Tiên Nhi sẽ chăm sóc nàng!
- Đa tạ…
Ca Thư Ứng Long chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trầm Ưng đứng bên cạnh thi thể của Ca Thư Ứng Long, trầm mặc trong thời gian dài…
Một truyền thuyết cư như vậy mà kết thúc?
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Xã Tắc Sơn Hà Đồ…Trước pháp khí thần thoại, sinh mệnh cường giả nhân loại không ngờ lại yếu ớt như thế!
Nói tới sự hung tàn của Xã Tắc Sơn Hà Đồ, Trầm Ưng vẫn còn đánh giá nó quá thấp! Ngay lúc thi thể Ca Thư Ứng Long còn chưa có lạnh hẳn, lại có một cỗ thi thể bị ném ra ngoài!
Tố Tâm!
Nàng đã không còn bộ dáng nhân loại, mà trở về nguyên hình là một con Cửu Vĩ Hồ Ly, mềm nhũn nằm ở trên mặt đất. Đầu đã bị thiêu thành tro tàn, chỉ còn lại thân mình!
- Đại Nhật Càn Khôn công?
Trầm Ưng đưa mắt nhìn vết thương chí mạng của Tố Tâm, hừ một tiếng.
- Cho dù chỉ còn lại có linh hồn, Tiêu Khinh Hoàng ngươi cũng vẫn cố chấp như vậy!
- May mắn thôi!
Tiêu Khinh Hoàng theo lốc xoáy đi ra.
- Tố Tâm kia vốn đã bị thương lại cậy mạnh cùng ta đánh một trận, muốn không bại cũng khó!
Dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Ca Thư Ứng Long đã chết, Tố Tâm cũng đã chết…Cửu Châu Bắc Phương chỉ sợ sẽ có một hồi đại loạn, không biết ai sẽ trở thành bá chủ kế tiếp của Cửu Châu!
Đang nói, bên ngoài truyền đến một tiếng cười sang sảng.
- Vị này chính là Tông sư Tiêu Khinh Hoàng?
Yến Thành bước vào tầng thứ bảy. Điều đáng ngạc nhiên hơn là ba lão ni cô bị thương ở mấy tầng trên đều hoàn hảo không bị hao tổn gì cả, bọn họ theo sát phía sau lưng Yến Thanh, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Yến Thành cũng rất thân thiết!
- Ngươi cũng tới sao?
Trầm Ưng cười lạnh nói.
- Cũng muốn lấy Huyết Sắc Ánh Sơn Hà?
- Huyết Sắc Ánh Sơn Hà?
Không phải. Ta là minh hữu của Nữ Oa cung, làm sao có thể có chủ ý với Huyết Sắc Ánh Sơn Hà được chứ?
Yến Thành lắc đầu liên tục, chỉ hai thi thể trên mặt đất cười nói.
- Ta chỉ tới thương lượng một việc…Các ngươi đều là anh hùng hào kiệt một đời, cũng không thể làm chuyện khinh nhờn thi thể hai người đó chứ? Như vậy để ta phụ trách đem thi thể hai người về quê mai táng!
Hắn lại quay đầu nhìn nhóm lão ni cô nói.
- Chuyện này sư thái đã đáp ứng ta rồi!
Tiêu Khinh Hoàng đã chết hơn nghìn năm, không hiểu rõ cục diện bây giờ. Trầm ưng lại là Nam Lâm chiến tướng, đối với chuyện tình Bắc Cửu Châu cũng không quan tâm, cho nên hai người đều gật đầu.
- Đa tạ nhị vị!
Yến Thành nâng hai cỗ thi thể lên, mỉm cười lui khỏi Linh Lung cung!
Viêm Hoàng vệ đội môn đang đợi ở bên ngoài. Nhìn thấy Yến Thành đi ra vội vàng quỳ xuống nghênh đón.
Càng thần kỳ chính là Huyền Dận đã từng cùng Tố Tâm ác chiến một năm mà không rơi vào hạ phong, có được giang sơn, vậy mà cũng chỉ đứng trong Yến Hoàng vệ đội.
Nhìn Yến Thành khiêng hai cỗ thi thể đi ra, sắc mặt mọi người đều có chút cổ quái.
Hắn không cần Huyết Sắc Ánh Sơn Hà mà lại cần những thi thể này làm gì? Yến Thành thật đặc biệt.
Mấy ngày nay hắn tận mắt nhìn thấy Yến Thành hành động, kết quả vẫn không rõ mục đích của y.
Sau khi Thủy Nguyệt Vũ triệu tập đại hội thì Yến Thành được giao làm ba nhiệm vụ: Thứ nhất là hắn phải tìm tới Nữ Oa cung, kết giao với lão ni cô, trở thành bằng hữu của Nữ Oa cung. Thứ hai, hắn ở trong thành tìm tòi ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng tìm được chỗ để ẩn nấp, cũng muốn tranh dành Huyết Sắc Ánh Sơn Hà.
Mà chuyện thứ ba chính là trong trận chiến đấu vừa rồi, Yến Thành cười híp mắt ở bên ngoài xem náo nhiệt…Chờ nhóm lão ni cô bị thương hắn mới chậm rãi đi vào Nữ Oa cung, lấy thân phận bằng hữu cứu chữa ba lão ni cô đang bị trọng thương.
- Thiên địa làm chứng. Ta tuyệt đối không cần Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, ta chỉ cần thi thể…Trong khu vực của mọi người quản lý có ai chiến tử thì đem thi thể lại cho ta!
Nghe được yêu cầu đó của Yến Thành, nhóm lão ni cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt…Có ơn cứu mạng, lại còn không cần Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, ai có thể cự tuyệt yêu cầu như vậy của Yến Thành?
Vì thế mới có tình hình như hiện nay. Yến Thành mang theo hai cỗ thi thể rời đi!
- Bệ hạ, ngài cần hai cỗ thi thể này là vì….
Yến Thành không kìm được lòng hiếu kỳ, cúi đầu hỏi.
Nhìn thấy tỏa liên đâm xuyên qua A La, Trầm Côn nhắm hai mắt lại, niệm Tĩnh Tâm kinh. Làm hòa thượng hai mươi năm, hắn chưa bao giờ giống như bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy mình cần niệm kinh như thế, cần tĩnh tâm như thế!
Rất rõ ràng!
A La đang ở Trung Châu Đường Quốc, không có khả năng có mặt ở Linh Lung cung. A La này là giả…Đúng rồi, đây chính là tâm ma do Xã Tắc Sơn Hà Đồ huyễn hóa ra!
Thế nhưng Xã Tắc Sơn Hà Đồ rất nham hiểm, độc ác, chuyên chọn những chỗ yếu ớt nhất trong lòng Trầm Côn mà xuống tay. Nhìn thấy A La ở dưới sắc mặt trắng bệch bị tỏa liên đâm qua, bả vai tràn đầy máu tươi…Tâm tính Trầm Côn như thế nào cũng không thể cứng rắn nổi.
- Mau thả ta ra, cái đồ đần này!
A La tức giận trừng mắt nhìn Trầm Côn, biểu tình thê lương, ánh mắt u oán khiến trong lòng Trầm Côn không khỏi run lên.
Hàn băng tỏa thu lại…
- Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm!
A La rơi trên mặt đất, nhanh chóng băng bó bả vai bị thương.
Lúc này huyễn tượng của Xã Tắc Sơn Hà Đồ đột nhiên biến đổi, biến thành nơi Trầm Côn quen thuộc nhất, Thiếu Lâm tự. Thiện phòng san sát nối tiếp nhau, cách đó không xa là Tàng Kinh các, còn có căn phòng nhỏ mà Trầm Côn sống hai mươi năm….
- Này, sao còn không lại đây giúp ta chữa thương?
A La tức giận kêu lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trầm Côn không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng đi tới. Một bước, hai bước, ba bước, khi hắn còn cách A La hai bước, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn.
- Tiểu huynh đệ, có nghe thấy ta nói không?
Đó là thanh âm của Tiêu Khinh Hoàng, hắn vừa mới áp đảo được đối thủ một chút, lập tức lên tiếng nhắc nhở Trầm Côn.
Tâm tư của Trầm Côn đều ở trên người A La. Không thấy trả lời, Tiêu Khinh Hoàng đợi một lát rồi lập tức hô lớn.
- Đáng chết. Có phải là ngươi bị tâm ma mê hoặc không? Nghe ta nói đây. Bất luận ngươi ở bên trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ thấy cái gì đều là giả…Giết, giết hết tất cả những người ngươi nhìn thấy, chỉ có như vậy ngươi mới có thể thoát khỏi!
Giết?
Trầm Côn ngơ ngác nhìn A La trước mặt, bộ dáng đáng thương như vậy, ta làm sao có thể hạ thủ được?
Tiêu Khinh Hoàng lại hô lớn.
- Nếu ngươi thật sự không đành lòng xuống tay cũng đừng cho tâm ma tới gần ngươi. Tâm ma rất lợi hại, tới gần chính là tìm chết!
Khoảng cách giữa Trầm Côn và A La chỉ còn có vài bước, một bàn tay được đưa ra. Đúng lúc này tiếng hét trong đầu hắn khiến hắn lập tức lui lại!
- Ngươi không muốn giúp ta?
A La thấy Trầm Côn lui ra phía sau vài bước, u oán thở dài nói.
- Vài năm không gặp, tâm tư của ngươi đã thay đổi, không muốn ta thật sao?
- Không, không phải…
- Vậy ngươi trở mắt nhìn ta chảy máu, xem ta chết ở chỗ này?
Sắc mặt A La tái nhợt, dáng vẻ như muốn hôn mê tại chỗ.
- Lại đây giúp ta chữa thương…
Nàng chủ động đưa tay ra đợi Trầm Côn nâng dậy.
%%$$##@#!
Não bộ Trầm Côn như muốn nứt ra, một nửa thần trí nói cho hắn biết đây chỉ là một cái tâm ma, tới gần chính là chết, một nửa khác thì hướng hắn rống to lên, nếu không cứu người A La sẽ phải chết ở chỗ này…
Do dự vài giây đồng hồ, Trâm Côn đưa ra một quyết định. Hắn đưa tay phải nâng A La lên, đồng thời tay trái âm thầm thủ một Hỏa Thanh Long cỡ nhỏ…Hắn hạ quyết tâm chỉ cần trong lúc nâng A La lên mà bị tập kích liền lập tức giết chết A La này!
- Xem ra ngươi không có quên ta…
A La lặng yên cười, đưa bàn tay trắng nõn đặt lên tay phải Trầm Côn. Trong lòng Trầm Côn lập tức căng thẳng, không ngớt tự nhắc nhở mình…Bần tăng đang tiếp xúc với tâm ma, tâm ma muốn công kích ta, cẩn thận, cẩn thận!
Chỉ là không như Trầm Côn dự đoán, A La cũng không có ra tay công kích hắn mà chỉ khẽ tựa vào người hắn, nhìn bốn phía rồi thì thào nói.
- Nơi này sẽ là nhà của ngươi?
- Đúng vậy!
- Chúng ta sẽ sinh sống ở nơi này được chứ?
A La nhẹ giọng hỏi.
- Ở trong này ngươi làm ruộng, ta dệt vải, tiếp tục nuôi mấy động vật nhỏ…Chốn thế ngoại đào tiên, chúng ta cứ như vậy mà sống nốt nửa đời còn lại không phải tốt sao ?
Nói xong cánh tay của nàng nhẹ nhàng kéo tay Trầm Côn, hai người chậm rãi đi dạo trong sơn dã.
Ngay từ đầu Trầm Côn đã không ngừng nhắc nhở mình phải cẩn thận không tâm ma công kích, thế nhưng A La lại ôn nhu chăm sóc hắn, vẻ mặt ôn hòa, căn bản không có ý thương tổn Trầm Côn…Dạo chơi một lúc, thương thế của A La cũng khá hơn một chút. Nàng dừng lại ở cạnh một hồ nhỏ, đốt lửa trại, nướng cá, chuẩn bị cơm chiều…
Dưới ánh trăng, nàng chui vào trong lòng Trầm Côn… Sáng sớm ngày thứ hai, hai người mở mắt ở giữa những khóm hoa, luyện võ, ra mép nước chơi đùa, nói chuyện phiếm dưới ánh trăng ở nơi sơn dã… Ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Ngày qua ngày A La đã biến thành một người đàn bà đáng yêu, nàng chưa từng làm điều gì gây tổn hại cho Trầm Côn mà Trầm Côn cũng dần dần chìm đắm trong cuộc sống thế ngoại đào viên tươi đẹp này. Cái gì mà ngôi vị hoàng đế, Vũ Hồn…tát cả mọi thứ cũng dần dần phai nhạt trong hắn…
Ngày qua ngày, một năm lại trôi qua… Mỗi một ngày Trầm Côn lại phát hiện tóc đã mọc dài ra trên cái đầu trọc lóc của mình, theo thời gian dần trôi, thậm chí có vài sợi tóc đã bắt đầu điểm bạc.
Tuy nhiên đầu bạc thì làm sao? Cùng người mình yêu mến sống với nhau cho tới lúc già đi không phải là tốt sao? Cuộc sống như vậy cứ tiếp tục diễn ra!
Trầm Côn trầm luân ở trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ. Còn ở bên ngoài Xã Tắc Sơn Hà Đồ. Ở tầng thứ bảy Linh Lung tháp, thời gian chỉ mới trôi qua một giây.
Lục sắc cẩm đoạnh nhanh chóng xoay tròn, trong đại điện tầng thứ bảy xuất hiện một vòng xoáy quỷ dị. Đột nhiên trong lúc đó!
Một thân ảnh theo lốc xoáy đi ra, đập vào vách tường đối diện, rơi xuống đất, uể oải, hít vào thì nhiều, thở ra thì ít, hiển nhiên là không sống được bao lâu nữa.
- Ca Thư Ứng Long ngươi thật sự đã già!
Trầm Ưng nhanh chóng theo lốc xoáy đi ra, nhìn chằm chằm vào Ca Thư Ứng Long vừa ngã xuống đất.
- A…
Khóe miệng Ca Thư Ứng Long phun ra một búng máu.
- Nếu năm nay ta không phải 73 tuổi mà là 37 tuổi…thôi, thôi, bại thì bại, chết thì chết. Ca Thư Ứng Long ta sống một đời phong quang vô hạn, chết cũng không có gì phải nuối tiếc!
Trận chiến trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ, Ca Thư Ứng Long cùng Trầm Ứng chiến đấu trong huyễn cảnh ba ngày ba đêm.
Mới đầu Ca Thư Ứng Long hoàn toàn chiếm thượng phong. Hắn không phải Hoàng Kim huyết tộc, không có cách nào dung hợp với Thú Thần để kéo dài sinh mạng…Cuối cùng hắn cũng phải già, sau ba ngày đại chiến hắn do linh khí thiếu hụt, bị Trầm Ưng với tuổi trẻ mạnh mẽ, một chiêu bóp nát trái tim.
Bị thương trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ, lúc về hiện thực cũng là thương thế thực. Trái tim vỡ vụn, Ca Thư Ứng Long không còn sinh cơ!
- Nữ nhi của ta còn ở bên ngoài. Cho nàng một con đường sống được chứ?
Ca Thư Ứng Long thở dài nói.
- Chuyện của Ca Thư?
Trầm Ưng nhíu mày, gật đầu nói.
- Nàng không tới tìm ta báo thù ta sẽ không đi giết nàng…Ngoài hắn ra, Bạch Tiên Nhi sẽ chăm sóc nàng!
- Đa tạ…
Ca Thư Ứng Long chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trầm Ưng đứng bên cạnh thi thể của Ca Thư Ứng Long, trầm mặc trong thời gian dài…
Một truyền thuyết cư như vậy mà kết thúc?
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Xã Tắc Sơn Hà Đồ…Trước pháp khí thần thoại, sinh mệnh cường giả nhân loại không ngờ lại yếu ớt như thế!
Nói tới sự hung tàn của Xã Tắc Sơn Hà Đồ, Trầm Ưng vẫn còn đánh giá nó quá thấp! Ngay lúc thi thể Ca Thư Ứng Long còn chưa có lạnh hẳn, lại có một cỗ thi thể bị ném ra ngoài!
Tố Tâm!
Nàng đã không còn bộ dáng nhân loại, mà trở về nguyên hình là một con Cửu Vĩ Hồ Ly, mềm nhũn nằm ở trên mặt đất. Đầu đã bị thiêu thành tro tàn, chỉ còn lại thân mình!
- Đại Nhật Càn Khôn công?
Trầm Ưng đưa mắt nhìn vết thương chí mạng của Tố Tâm, hừ một tiếng.
- Cho dù chỉ còn lại có linh hồn, Tiêu Khinh Hoàng ngươi cũng vẫn cố chấp như vậy!
- May mắn thôi!
Tiêu Khinh Hoàng theo lốc xoáy đi ra.
- Tố Tâm kia vốn đã bị thương lại cậy mạnh cùng ta đánh một trận, muốn không bại cũng khó!
Dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Ca Thư Ứng Long đã chết, Tố Tâm cũng đã chết…Cửu Châu Bắc Phương chỉ sợ sẽ có một hồi đại loạn, không biết ai sẽ trở thành bá chủ kế tiếp của Cửu Châu!
Đang nói, bên ngoài truyền đến một tiếng cười sang sảng.
- Vị này chính là Tông sư Tiêu Khinh Hoàng?
Yến Thành bước vào tầng thứ bảy. Điều đáng ngạc nhiên hơn là ba lão ni cô bị thương ở mấy tầng trên đều hoàn hảo không bị hao tổn gì cả, bọn họ theo sát phía sau lưng Yến Thanh, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Yến Thành cũng rất thân thiết!
- Ngươi cũng tới sao?
Trầm Ưng cười lạnh nói.
- Cũng muốn lấy Huyết Sắc Ánh Sơn Hà?
- Huyết Sắc Ánh Sơn Hà?
Không phải. Ta là minh hữu của Nữ Oa cung, làm sao có thể có chủ ý với Huyết Sắc Ánh Sơn Hà được chứ?
Yến Thành lắc đầu liên tục, chỉ hai thi thể trên mặt đất cười nói.
- Ta chỉ tới thương lượng một việc…Các ngươi đều là anh hùng hào kiệt một đời, cũng không thể làm chuyện khinh nhờn thi thể hai người đó chứ? Như vậy để ta phụ trách đem thi thể hai người về quê mai táng!
Hắn lại quay đầu nhìn nhóm lão ni cô nói.
- Chuyện này sư thái đã đáp ứng ta rồi!
Tiêu Khinh Hoàng đã chết hơn nghìn năm, không hiểu rõ cục diện bây giờ. Trầm ưng lại là Nam Lâm chiến tướng, đối với chuyện tình Bắc Cửu Châu cũng không quan tâm, cho nên hai người đều gật đầu.
- Đa tạ nhị vị!
Yến Thành nâng hai cỗ thi thể lên, mỉm cười lui khỏi Linh Lung cung!
Viêm Hoàng vệ đội môn đang đợi ở bên ngoài. Nhìn thấy Yến Thành đi ra vội vàng quỳ xuống nghênh đón.
Càng thần kỳ chính là Huyền Dận đã từng cùng Tố Tâm ác chiến một năm mà không rơi vào hạ phong, có được giang sơn, vậy mà cũng chỉ đứng trong Yến Hoàng vệ đội.
Nhìn Yến Thành khiêng hai cỗ thi thể đi ra, sắc mặt mọi người đều có chút cổ quái.
Hắn không cần Huyết Sắc Ánh Sơn Hà mà lại cần những thi thể này làm gì? Yến Thành thật đặc biệt.
Mấy ngày nay hắn tận mắt nhìn thấy Yến Thành hành động, kết quả vẫn không rõ mục đích của y.
Sau khi Thủy Nguyệt Vũ triệu tập đại hội thì Yến Thành được giao làm ba nhiệm vụ: Thứ nhất là hắn phải tìm tới Nữ Oa cung, kết giao với lão ni cô, trở thành bằng hữu của Nữ Oa cung. Thứ hai, hắn ở trong thành tìm tòi ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng tìm được chỗ để ẩn nấp, cũng muốn tranh dành Huyết Sắc Ánh Sơn Hà.
Mà chuyện thứ ba chính là trong trận chiến đấu vừa rồi, Yến Thành cười híp mắt ở bên ngoài xem náo nhiệt…Chờ nhóm lão ni cô bị thương hắn mới chậm rãi đi vào Nữ Oa cung, lấy thân phận bằng hữu cứu chữa ba lão ni cô đang bị trọng thương.
- Thiên địa làm chứng. Ta tuyệt đối không cần Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, ta chỉ cần thi thể…Trong khu vực của mọi người quản lý có ai chiến tử thì đem thi thể lại cho ta!
Nghe được yêu cầu đó của Yến Thành, nhóm lão ni cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt…Có ơn cứu mạng, lại còn không cần Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, ai có thể cự tuyệt yêu cầu như vậy của Yến Thành?
Vì thế mới có tình hình như hiện nay. Yến Thành mang theo hai cỗ thi thể rời đi!
- Bệ hạ, ngài cần hai cỗ thi thể này là vì….
Yến Thành không kìm được lòng hiếu kỳ, cúi đầu hỏi.
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử