Vũ Toái Hư Không
Chương 253: Cháy lên đi dã tâm của A Phúc
- Mỹ nữ!
Trầm Côn kinh ngạc nói:
- Ngươi mà không đi thì sẽ bị Hình Đường trưởng lão giết chết!
- Bọn họ sẽ không giết ta…
Mặc Anh lấy ra một cái bọc nhỏ ở dưới giường.
- Dù sao ta cũng là người của dòng chính của cơ quan hoàng, cho dù có mắc tội lớn hơn nữa, cũng sẽ không bị phán tử hình. Hơn nữa… Ngươi mang cái này đi, mấy trưởng lão vì tìm nó mà sẽ không dám làm khó ta quá.
Nói xong, nàng lấy trong bọc ra một khối Mặc thiết bài , đặt vào tay Trầm Côn.
- Đây chính là Nhất Hào Mặc Ngọc lệnh! Giờ Mặc gia thành đang phải đối mặt với một quyết định liên quan đến sinh tử tồn vong, phải dùng đến nó… Ngươi mang nó đi thì ta tuyệt đối an toàn!
Thấy được sự kiên quyết trên mặt Mặc Anh, Trầm Côn liếc nhìn Mặc Ngọc lệnh rồi nhét vào trong ngực.
- Được rồi, vì không muốn làm thất vọng tổ tiên, ngươi lúc này không chịu rời đi thì sẽ phải gả cho một gã họ Mặc… Ta sẽ chuyển lời này đến Quang Minh Hoàng tiên sinh!
Trầm Côn nhìn chằm chằm Mặc Anh một hồi rồi bỗng nhiên xoay người tới thông đạo dưới giường hô to:
- Mỹ nữ lão sư, Bất Sắc, mang Quang Minh Hoàng tiên sinh trở lại, chúng ta đi!
Một bóng người trắng như tuyết lướt từ ngoài cửa sổ vào, nắm tay A Phúc, A La liếc nhìn Mặc Anh, nói nhỏ:
- Nàng không đi sao?
A La luôn để ý xung quanh, lúc chiến đấu ở bên ngoài đã nghe được lời Mặc Anh nói.
Trầm Côn lắc đầu:
- Nàng mang theo A Phúc đi trước, ta cản hậu.
- A, đại thiếu gia, để Mặc Anh tiểu thư đi trước đi, nàng còn chưa đi thì ta sao đi trước được!
A Phúc không có nghe được lời Mặc Anh nói, còn lo lắng nói thêm:
- Còn Mặc Duẫn nữa, nó chỉ là một đứa con nít …
- Đừng nói nhảm nữa, ngươi đi đi!
Trầm Côn chưởng một cái đẩy A Phúc vào đường hầm sau đó gọi Bất Sắc cùng Long Thanh Sơn đi vào, còn mình thì nhìn qua Mặc Anh:
- Ngươi thật sự quyết định ở lại?
Mặc Anh cười nhạt một tiếng.
- Ngu ngốc!
Trầm Côn lui về phía sau rồi chui vào đường hầm, nhìn lại một lần cuối. Hắn thấy nóc nhà tranh bị một ngọn lửa dữ dội thổi bay, lửa lớn đầy trời, lửa khắp bốn phía, còn Mặc Anh ôm đệ đệ đứng trong lửa, quay đầu nhìn A Phúc trong đường hầm nhợt nhạt mỉm cười… Lúc tiến vào hồ đồ, lúc đi cũng hồ đồ như vậy.
Phi hành hơn mười dặm trong bí đạo, Trầm Côn đột nhiên cảm giác trước mắt sáng bừng, một cánh đồng xanh biếc bát ngát xuất hiện. Sau khi tất cả mọi người đi trong bí đạo ra, hơn mười dặm đường hầm đột nhiên ầm ầm sụp xuống. Mà dõi mắt nhìn, chung quanh đều là đại bình nguyên mênh mông vô bờ, nơi nào còn thấy bóng dáng tòa thành Mặc gia !?
- Cái gì Mặc thủ thành quy, bổn đại nhân lúc tiến vào không có gặp phải, lúc đi ra cũng không còn gặp phải, oa ha ha ha ha, quả nhiên không hổ là tao nhã tuyệt thế Quang Minh Hoàng đại nhân!
Đứng ở trên bình nguyên rộng lớn, A Phúc mừng như điên ngửa mặt lên trời gầm thét.
- Đã thoát ra bình an rồi?
Trầm Côn khinh thường bĩu môi, ở trong thành, A La cùng Bất Sắc hai người đem đại quân Mặc gia quậy cho long trời lở đất mà đến lúc ra khỏi thành Mặc thủ thành quy, thứ vẫn được Mặc Anh khen ngợi vẫn không thấy xuất hiện. Điều này làm cho Trầm Côn hơi xem thường cơ quan thuật của Mặc gia.
- Ngươi cho là Mặc gia rất yếu phải không? Nhìn thấu tâm tư Trầm Côn, A La lắc nhẹ cái đầu bóng lưỡng của nàng, Ngươi ngàn vạn lần không nên xem thường Mặc gia. Lại càng không nên đánh giá thấp cơ quan thuật của Mặc gia ... Ta nói cho ngươi biết, nếu như không phải là A Phúc, chúng ta căn bản không thể nào còn sống mà thoát khỏi Mặc gia thành!
- Hả?
Trầm Côn nghiêng đầu:
- Mặc gia còn có sát chiêu sao?
- Ngươi đã nhìn thấy hình dáng của Mặc gia thành rồi?
A La hỏi ngược lại.
- Ngươi xem, một toà thành như vậy, có thể chứa được hơn ba vạn người, lại được cải tạo hoàn toàn bằng cơ quan thuật, vậy diện tích của nó bao lớn?
- Phạm vi chắc khoảng năm mươi dặm Trầm Côn đoán thử.
A La đột nhiên cười to:
- Ta lại hỏi ngươi, một toà thành khổng lồ như vậy mà đột nhiên đứng lên, biến thành một toà vũ khí, thì sẽ có uy lực như thế nào?
- Một toà thành thị biến thành một vũ khí?
Trầm Côn giật mình nói:
- Mỹ nữ, toà thành Mặc gia còn có thể biến hình!?
- Dĩ nhiên!
A La nghiêm nghị nói:
- Ta đã thấy trong hồ sơ cơ mật của Trung Châu Đường Quốc, toà thành Mặc gia thật ra chính là cơ quan mạnh nhất của Mặc gia. Lạc Nhật Thành, nằm yên trên mặt đất là một toà thành thị hoàn toàn tự động, khi đứng lên sẽ biến thành Lạc Nhật chiến thần. Mà vũ khí của Lạc Nhật chiến thần được gọi là Mặc thủ thành quy! Nếu không phải chúng ta đi theo sau A Phúc, dính vận khí của hắn, sợ rằng đã bị Mặc thủ thành quy xé thành mảnh nhỏ rồi!
Trầm Côn im lặng một lúc thật lâu.
Mặc thủ thành quy đem Mặc gia người hạn chế một ngàn năm, khẳng định không phải là đồ trang trí, nhưng mình nhưng không gặp phải Mặc thủ thành quy xem.ra ... . Tựa hồ, trừ vận số * chó của A Phúc, thì cũng không có cách giải thích khác.
- Mặc Anh tiểu thư, ta Quang Minh Hoàng đại nhân nói được là làm được, ngươi nhìn thấy không, bổn đại nhân mang theo người giết đi ra ngoài nữa, oa ha ha!
Lúc này, A Phúc đã từ trạng thái mừng như điên khôi phục như cũ, kích động tìm kiếm Mặc Anh, nhưng là hắn liếc nhìn mọi người. .
- Đại thiếu gia, Mặc Anh, Mặc Anh tiểu thư...
- Nàng không chịu rời đi...
Trầm Côn thở dài, thuật lại lời của Mặc Anh
- A Phúc, mỗi người đều có số mệnh của mình... ,
- Mặc Anh không đi ra ngoài, Mặc Anh không đi ra ngoài!?
A Phúc căn bản không có nghe nửa câu nói sau của Trầm Côn, hắn thất thần nhìn hướng đường hầm sụp đổ, đại đao giết heo rơi ở trên mặt đất, nón sừng hươu cũng nghiêng lệch rơi xuống. Cuối cùng đột nhiên A Phúc khóc thét lên hô to:
- Đại thiếu gia, tại sao ngài không mang nàng đi ra, ngài đánh nàng ngất xỉu rồi đem ra là được mà!
- Nàng không muốn đi, cho dù đánh nàng ngất xỉu thì sao chứ?
Trầm Côn cười khổ nói:
- A Phúc, mạnh mẽ bắt Mặc Anh đi ra ngoài sẽ chỉ làm nàng ghét ngươi cả đời!
- Vậy cũng không thể bỏ nàng lại được!
A Phúc chán nản ngồi trên mặt đất
- Người của Mặc gia hung dữ như vậy, Mặc Anh sao lại không biết, nàng sẽ bị người của Mặc gia giết thôi... Vận mệnh * chó mới chính là lão tổ tông của thuật tiên đoán số mệnh, tiểu thư Mặc Anh, nàng cũng phát ngốc rồi sao... Tiên đoán số mệnh kiểu * chó????
Trầm Côn thở dài, đem Nhất Hào Mặc Ngọc lệnh nhét vào tay A Phúc, hắn thấy vật này mặc dù là bảo vật, nhưng cũng chỉ A Phúc mới xứng đáng bảo vệ nó.
A Phúc ngơ ngác đem Mặc Ngọc lệnh nắm chặt, không gật đầu cũng không lắc đầu.
- Đại thiếu gia!
Qua một lúc rất lâu, hắn ngây ngốc hỏi:
- Tổ tiên A Phúc không có đại nhân vật, cũng không hiểu cái gì là... . . Ngài có thể nói cho ta biết cái gì mới gọi số mệnh tổ tiên được không?
- À...
Trầm Côn chần chờ chốc lát, một bên A La thay hắn hồi đáp:
- Tổ tiên số mệnh, chính là vì dòng họ của ngươi, vì huyết mạch của ngươi, ngươi phải đi làm một chuyện, bất luận là ngươi có thích hay không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- A, vì tổ tiên, Mặc Anh tiểu thư phải đi làm vài chuyện mình không tình nguyện…
A Phúc chậm rãi gật đầu, đờ đẫn nói:
- Vậy có phải chỉ cần mạnh hơn tổ tiên của nàng là có thể giải trừ cái số mệnh này?
Điều này có thể sao? Trầm Côn muốn lắc đầu, bất quá nhìn qua bộ dạng thất hồn lạc phách của A Phúc, không đành lòng đành nói dối:
- Có lẽ vậy, khi ngươi đủ cường đại để hiếp bức Mặc gia, có lẽ là có thể khiến bọn họ buông tha cho số mệnh của mình!
- Ra vậy!
A Phúc đột nhiên vạn phần trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu nói:
- Đại thiếu gia, ngài dạy ta võ công đi? Ta muốn mạnh hơn Mặc gia , một ngày nào đó, ta muốn hủy đi Lạc Nhật thành, đem Mặc Anh tiểu thư ra ngoài!
... ...
Nhìn thấy sự kiên định chưa bao giờ có trong mắt A Phúc, Trầm Côn ngạc nhiên chốc lát.
A Phúc muốn học võ là chuyện tốt, nhưng hắn đã hơn hai mươi tuổi, hơn nữa trước kia ham hưởng lạc, trầm mê tửu sắc, thể trọng gần hơn ba trăm cân, một thân thể bị tửu sắc phá hết, gân cốt kinh mạch hoàn toàn xơ cứng, tên mập mạp chết bầm ngay cả tấn pháp cơ bản nhất là trung bình tấn cũng làm không được, có thể đạt được thành tựu võ học sao?!
Cho dù Trầm Côn không tiếc tiền bạc giúp đỡ hắn, Bạch Nguyên Vũ tông, cũng chính là điểm cuối để A Phúc phấn đấu cả đời rồi...
- A!
Trầm Côn vừa há miệng, A La liền ném cho hắn một cái nhìn không-nên-chọc-A-Phúc nữa, cười nói:
- A Phúc muốn học võ? Tốt, bất quá trong võ học có rất nhiều nhánh, ngươi muốn học cái gì? Là Linh phù cùng Ngự thú mà thiếu gia ngươi am hiểu, hay là kiếm pháp của ta?
- Ta...
A Phúc cho tới bây giờ vẫn không biết gì về võ đạo, nghẹn đỏ mặt nói:
- Ta muốn học võ công mạnh mẽ nhất!
Mạnh mẽ nhất? A La nghiêng đầu suy nghĩ một chút, võ công cương mãnh nhiều đếm không xuể, cái nào mới thích hợp nhất với A Phúc đây?
Đang suy nghĩ thì Cổ Nguyệt Hà trong thân thể bỗng xin phép, cười hì hì chui ra, há hàm răng vàng khè nói:
- Tổng quản A Phúc, ngươi muốn học võ công mạnh mẽ phải không? Hắc hắc, cao nhân chỉ điểm ngươi một chút ... Yêu cầu đầu tiên của võ công mạnh nhất là phải có vũ khí thật lớn, mới có thể hù dọa người, ngươi nói xem có đúng không? ,
Trầm Côn cùng A La đồng thời liếc Cổ Nguyệt Hà một cái, lão bất tử ngươi chuyện phiếm cái gì? Võ công mạnh cần vũ khí to lớn, định lừa gạt A Phúc sao?
Nhưng Cổ Nguyệt Hà ném cho bọn hắn một ánh mắt thần thần bí bí, ý bảo bọn họ hết thảy nghe mình, sau đó cười nói:
- Nói đến những loại binh khí to lớn nhất thiên hạ thì không thể không đề cập đến chùy, trong đó phải kể đến Lôi Cổ Úng Kim chùy, Bát Diện Tử Kim chùy, Phá Thiên chùy... là những loại chùy đáng sợ nhất
- Chùy?
A Phúc nghĩ đến Lôi Cổ Úng Kim chùy cực lớn trong quân doanh, lại tưởng tượng mình cầm chuỳ lớn sáng bóng,
Chuỳ còn to hơn cả đầu đối thủ, nhất thời hai mắt sáng rực lên
- Đúng, đúng, ta học chùy pháp! Cổ lão gia, ngài có thể dạy ta không?
- Không dám, không dám, lão nhân gia ta đã làm quốc sư Đại Hán, vừa vặn có một bộ Đại Hán vương triều chùy pháp bí tịch, Đại Phong chuỳ pháp!
Vừa nói, Cổ Nguyệt Hà vừa vươn ra hai ngón tay thon gầy như ngón tay của một tiểu bạch kiểm vị thành niên
- Tổng quản A Phúc, Đại Phong chuỳ pháp chỉ có hai chiêu, một chiêu tấn công, một chiêu phòng thủ, đơn giản dễ học, nhưng uy lực lại bất phàm, ngươi có học không? Hắc hắc, ta nói cho ngươi biết, Đại Phong chuỳ pháp do Hoàng đế khai quốc Đại Hán tự mình đặt tên, còn tự sáng tác một ca khúc nữa!
A Phúc cũng không biết Hoàng đế khai quốc của Hán Triều là một tên lưu manh không có văn hoá, hắn nghĩ nếu Đại Phong chuỳ pháp này cùng hoàng đế có quan hệ thì nhất định là rất lợi hại liền gật đầu không ngừng
- Ta muốn học Đại Phong chuỳ pháp!
- Hắc hắc, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta đây sẽ đem Đại Phong chuỳ pháp khẩu quyết nói cho ngươi biết... . .
Cổ Nguyệt Hà truyền cho A Phúc một đoạn khẩu quyết, chỉ có mười mấy câu , nhưng A Phúc học mười mấy lần vẫn chưa thuộc.
Mặc kệ hắn từ từ học, Cổ Nguyệt Hà cười hì hì trở về bên cạnh Trầm Côn.
- Cổ lão huynh!
Trầm Côn bất mãn nói:
- Ngươi sao lại cầm một bộ chùy pháp vớ vẩn tới lừa gạt A Phúc, A Phúc luyện không có hiệu quả, không phải là càng đau lòng sao? ,
- Võ công vớ vẩn?
Cổ Nguyệt Hà trợn mắt nói:
- Trầm lão đại, lão nhân gia ta đem tuyệt chiêu ẩn giấu ra dạy mà, không tin ngươi cứ hỏi A La tiểu thư, Đại Phong chuỳ pháp rất nổi tiếng trong lịch sử đó!
Nói xong, hình như là sợ bị Trầm Côn đánh, hắn xám xịt chui vào U Minh hồn phủ.
- Mỹ nữ lão sư, Đại Phong chuỳ pháp rất lợi hại phải không?
Trầm Côn kinh ngạc nói.
- Cái này...
A La do dự hồi lâu, lúc này A Phúc đã tạm thuộc được khẩu quyết, tìm hai khối đồng lớn, cười hề hề ngốc nghếch mà khoa tay múa chân theo Đại Phong chùy pháp.
Trầm Côn kinh ngạc nói:
- Ngươi mà không đi thì sẽ bị Hình Đường trưởng lão giết chết!
- Bọn họ sẽ không giết ta…
Mặc Anh lấy ra một cái bọc nhỏ ở dưới giường.
- Dù sao ta cũng là người của dòng chính của cơ quan hoàng, cho dù có mắc tội lớn hơn nữa, cũng sẽ không bị phán tử hình. Hơn nữa… Ngươi mang cái này đi, mấy trưởng lão vì tìm nó mà sẽ không dám làm khó ta quá.
Nói xong, nàng lấy trong bọc ra một khối Mặc thiết bài , đặt vào tay Trầm Côn.
- Đây chính là Nhất Hào Mặc Ngọc lệnh! Giờ Mặc gia thành đang phải đối mặt với một quyết định liên quan đến sinh tử tồn vong, phải dùng đến nó… Ngươi mang nó đi thì ta tuyệt đối an toàn!
Thấy được sự kiên quyết trên mặt Mặc Anh, Trầm Côn liếc nhìn Mặc Ngọc lệnh rồi nhét vào trong ngực.
- Được rồi, vì không muốn làm thất vọng tổ tiên, ngươi lúc này không chịu rời đi thì sẽ phải gả cho một gã họ Mặc… Ta sẽ chuyển lời này đến Quang Minh Hoàng tiên sinh!
Trầm Côn nhìn chằm chằm Mặc Anh một hồi rồi bỗng nhiên xoay người tới thông đạo dưới giường hô to:
- Mỹ nữ lão sư, Bất Sắc, mang Quang Minh Hoàng tiên sinh trở lại, chúng ta đi!
Một bóng người trắng như tuyết lướt từ ngoài cửa sổ vào, nắm tay A Phúc, A La liếc nhìn Mặc Anh, nói nhỏ:
- Nàng không đi sao?
A La luôn để ý xung quanh, lúc chiến đấu ở bên ngoài đã nghe được lời Mặc Anh nói.
Trầm Côn lắc đầu:
- Nàng mang theo A Phúc đi trước, ta cản hậu.
- A, đại thiếu gia, để Mặc Anh tiểu thư đi trước đi, nàng còn chưa đi thì ta sao đi trước được!
A Phúc không có nghe được lời Mặc Anh nói, còn lo lắng nói thêm:
- Còn Mặc Duẫn nữa, nó chỉ là một đứa con nít …
- Đừng nói nhảm nữa, ngươi đi đi!
Trầm Côn chưởng một cái đẩy A Phúc vào đường hầm sau đó gọi Bất Sắc cùng Long Thanh Sơn đi vào, còn mình thì nhìn qua Mặc Anh:
- Ngươi thật sự quyết định ở lại?
Mặc Anh cười nhạt một tiếng.
- Ngu ngốc!
Trầm Côn lui về phía sau rồi chui vào đường hầm, nhìn lại một lần cuối. Hắn thấy nóc nhà tranh bị một ngọn lửa dữ dội thổi bay, lửa lớn đầy trời, lửa khắp bốn phía, còn Mặc Anh ôm đệ đệ đứng trong lửa, quay đầu nhìn A Phúc trong đường hầm nhợt nhạt mỉm cười… Lúc tiến vào hồ đồ, lúc đi cũng hồ đồ như vậy.
Phi hành hơn mười dặm trong bí đạo, Trầm Côn đột nhiên cảm giác trước mắt sáng bừng, một cánh đồng xanh biếc bát ngát xuất hiện. Sau khi tất cả mọi người đi trong bí đạo ra, hơn mười dặm đường hầm đột nhiên ầm ầm sụp xuống. Mà dõi mắt nhìn, chung quanh đều là đại bình nguyên mênh mông vô bờ, nơi nào còn thấy bóng dáng tòa thành Mặc gia !?
- Cái gì Mặc thủ thành quy, bổn đại nhân lúc tiến vào không có gặp phải, lúc đi ra cũng không còn gặp phải, oa ha ha ha ha, quả nhiên không hổ là tao nhã tuyệt thế Quang Minh Hoàng đại nhân!
Đứng ở trên bình nguyên rộng lớn, A Phúc mừng như điên ngửa mặt lên trời gầm thét.
- Đã thoát ra bình an rồi?
Trầm Côn khinh thường bĩu môi, ở trong thành, A La cùng Bất Sắc hai người đem đại quân Mặc gia quậy cho long trời lở đất mà đến lúc ra khỏi thành Mặc thủ thành quy, thứ vẫn được Mặc Anh khen ngợi vẫn không thấy xuất hiện. Điều này làm cho Trầm Côn hơi xem thường cơ quan thuật của Mặc gia.
- Ngươi cho là Mặc gia rất yếu phải không? Nhìn thấu tâm tư Trầm Côn, A La lắc nhẹ cái đầu bóng lưỡng của nàng, Ngươi ngàn vạn lần không nên xem thường Mặc gia. Lại càng không nên đánh giá thấp cơ quan thuật của Mặc gia ... Ta nói cho ngươi biết, nếu như không phải là A Phúc, chúng ta căn bản không thể nào còn sống mà thoát khỏi Mặc gia thành!
- Hả?
Trầm Côn nghiêng đầu:
- Mặc gia còn có sát chiêu sao?
- Ngươi đã nhìn thấy hình dáng của Mặc gia thành rồi?
A La hỏi ngược lại.
- Ngươi xem, một toà thành như vậy, có thể chứa được hơn ba vạn người, lại được cải tạo hoàn toàn bằng cơ quan thuật, vậy diện tích của nó bao lớn?
- Phạm vi chắc khoảng năm mươi dặm Trầm Côn đoán thử.
A La đột nhiên cười to:
- Ta lại hỏi ngươi, một toà thành khổng lồ như vậy mà đột nhiên đứng lên, biến thành một toà vũ khí, thì sẽ có uy lực như thế nào?
- Một toà thành thị biến thành một vũ khí?
Trầm Côn giật mình nói:
- Mỹ nữ, toà thành Mặc gia còn có thể biến hình!?
- Dĩ nhiên!
A La nghiêm nghị nói:
- Ta đã thấy trong hồ sơ cơ mật của Trung Châu Đường Quốc, toà thành Mặc gia thật ra chính là cơ quan mạnh nhất của Mặc gia. Lạc Nhật Thành, nằm yên trên mặt đất là một toà thành thị hoàn toàn tự động, khi đứng lên sẽ biến thành Lạc Nhật chiến thần. Mà vũ khí của Lạc Nhật chiến thần được gọi là Mặc thủ thành quy! Nếu không phải chúng ta đi theo sau A Phúc, dính vận khí của hắn, sợ rằng đã bị Mặc thủ thành quy xé thành mảnh nhỏ rồi!
Trầm Côn im lặng một lúc thật lâu.
Mặc thủ thành quy đem Mặc gia người hạn chế một ngàn năm, khẳng định không phải là đồ trang trí, nhưng mình nhưng không gặp phải Mặc thủ thành quy xem.ra ... . Tựa hồ, trừ vận số * chó của A Phúc, thì cũng không có cách giải thích khác.
- Mặc Anh tiểu thư, ta Quang Minh Hoàng đại nhân nói được là làm được, ngươi nhìn thấy không, bổn đại nhân mang theo người giết đi ra ngoài nữa, oa ha ha!
Lúc này, A Phúc đã từ trạng thái mừng như điên khôi phục như cũ, kích động tìm kiếm Mặc Anh, nhưng là hắn liếc nhìn mọi người. .
- Đại thiếu gia, Mặc Anh, Mặc Anh tiểu thư...
- Nàng không chịu rời đi...
Trầm Côn thở dài, thuật lại lời của Mặc Anh
- A Phúc, mỗi người đều có số mệnh của mình... ,
- Mặc Anh không đi ra ngoài, Mặc Anh không đi ra ngoài!?
A Phúc căn bản không có nghe nửa câu nói sau của Trầm Côn, hắn thất thần nhìn hướng đường hầm sụp đổ, đại đao giết heo rơi ở trên mặt đất, nón sừng hươu cũng nghiêng lệch rơi xuống. Cuối cùng đột nhiên A Phúc khóc thét lên hô to:
- Đại thiếu gia, tại sao ngài không mang nàng đi ra, ngài đánh nàng ngất xỉu rồi đem ra là được mà!
- Nàng không muốn đi, cho dù đánh nàng ngất xỉu thì sao chứ?
Trầm Côn cười khổ nói:
- A Phúc, mạnh mẽ bắt Mặc Anh đi ra ngoài sẽ chỉ làm nàng ghét ngươi cả đời!
- Vậy cũng không thể bỏ nàng lại được!
A Phúc chán nản ngồi trên mặt đất
- Người của Mặc gia hung dữ như vậy, Mặc Anh sao lại không biết, nàng sẽ bị người của Mặc gia giết thôi... Vận mệnh * chó mới chính là lão tổ tông của thuật tiên đoán số mệnh, tiểu thư Mặc Anh, nàng cũng phát ngốc rồi sao... Tiên đoán số mệnh kiểu * chó????
Trầm Côn thở dài, đem Nhất Hào Mặc Ngọc lệnh nhét vào tay A Phúc, hắn thấy vật này mặc dù là bảo vật, nhưng cũng chỉ A Phúc mới xứng đáng bảo vệ nó.
A Phúc ngơ ngác đem Mặc Ngọc lệnh nắm chặt, không gật đầu cũng không lắc đầu.
- Đại thiếu gia!
Qua một lúc rất lâu, hắn ngây ngốc hỏi:
- Tổ tiên A Phúc không có đại nhân vật, cũng không hiểu cái gì là... . . Ngài có thể nói cho ta biết cái gì mới gọi số mệnh tổ tiên được không?
- À...
Trầm Côn chần chờ chốc lát, một bên A La thay hắn hồi đáp:
- Tổ tiên số mệnh, chính là vì dòng họ của ngươi, vì huyết mạch của ngươi, ngươi phải đi làm một chuyện, bất luận là ngươi có thích hay không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- A, vì tổ tiên, Mặc Anh tiểu thư phải đi làm vài chuyện mình không tình nguyện…
A Phúc chậm rãi gật đầu, đờ đẫn nói:
- Vậy có phải chỉ cần mạnh hơn tổ tiên của nàng là có thể giải trừ cái số mệnh này?
Điều này có thể sao? Trầm Côn muốn lắc đầu, bất quá nhìn qua bộ dạng thất hồn lạc phách của A Phúc, không đành lòng đành nói dối:
- Có lẽ vậy, khi ngươi đủ cường đại để hiếp bức Mặc gia, có lẽ là có thể khiến bọn họ buông tha cho số mệnh của mình!
- Ra vậy!
A Phúc đột nhiên vạn phần trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu nói:
- Đại thiếu gia, ngài dạy ta võ công đi? Ta muốn mạnh hơn Mặc gia , một ngày nào đó, ta muốn hủy đi Lạc Nhật thành, đem Mặc Anh tiểu thư ra ngoài!
... ...
Nhìn thấy sự kiên định chưa bao giờ có trong mắt A Phúc, Trầm Côn ngạc nhiên chốc lát.
A Phúc muốn học võ là chuyện tốt, nhưng hắn đã hơn hai mươi tuổi, hơn nữa trước kia ham hưởng lạc, trầm mê tửu sắc, thể trọng gần hơn ba trăm cân, một thân thể bị tửu sắc phá hết, gân cốt kinh mạch hoàn toàn xơ cứng, tên mập mạp chết bầm ngay cả tấn pháp cơ bản nhất là trung bình tấn cũng làm không được, có thể đạt được thành tựu võ học sao?!
Cho dù Trầm Côn không tiếc tiền bạc giúp đỡ hắn, Bạch Nguyên Vũ tông, cũng chính là điểm cuối để A Phúc phấn đấu cả đời rồi...
- A!
Trầm Côn vừa há miệng, A La liền ném cho hắn một cái nhìn không-nên-chọc-A-Phúc nữa, cười nói:
- A Phúc muốn học võ? Tốt, bất quá trong võ học có rất nhiều nhánh, ngươi muốn học cái gì? Là Linh phù cùng Ngự thú mà thiếu gia ngươi am hiểu, hay là kiếm pháp của ta?
- Ta...
A Phúc cho tới bây giờ vẫn không biết gì về võ đạo, nghẹn đỏ mặt nói:
- Ta muốn học võ công mạnh mẽ nhất!
Mạnh mẽ nhất? A La nghiêng đầu suy nghĩ một chút, võ công cương mãnh nhiều đếm không xuể, cái nào mới thích hợp nhất với A Phúc đây?
Đang suy nghĩ thì Cổ Nguyệt Hà trong thân thể bỗng xin phép, cười hì hì chui ra, há hàm răng vàng khè nói:
- Tổng quản A Phúc, ngươi muốn học võ công mạnh mẽ phải không? Hắc hắc, cao nhân chỉ điểm ngươi một chút ... Yêu cầu đầu tiên của võ công mạnh nhất là phải có vũ khí thật lớn, mới có thể hù dọa người, ngươi nói xem có đúng không? ,
Trầm Côn cùng A La đồng thời liếc Cổ Nguyệt Hà một cái, lão bất tử ngươi chuyện phiếm cái gì? Võ công mạnh cần vũ khí to lớn, định lừa gạt A Phúc sao?
Nhưng Cổ Nguyệt Hà ném cho bọn hắn một ánh mắt thần thần bí bí, ý bảo bọn họ hết thảy nghe mình, sau đó cười nói:
- Nói đến những loại binh khí to lớn nhất thiên hạ thì không thể không đề cập đến chùy, trong đó phải kể đến Lôi Cổ Úng Kim chùy, Bát Diện Tử Kim chùy, Phá Thiên chùy... là những loại chùy đáng sợ nhất
- Chùy?
A Phúc nghĩ đến Lôi Cổ Úng Kim chùy cực lớn trong quân doanh, lại tưởng tượng mình cầm chuỳ lớn sáng bóng,
Chuỳ còn to hơn cả đầu đối thủ, nhất thời hai mắt sáng rực lên
- Đúng, đúng, ta học chùy pháp! Cổ lão gia, ngài có thể dạy ta không?
- Không dám, không dám, lão nhân gia ta đã làm quốc sư Đại Hán, vừa vặn có một bộ Đại Hán vương triều chùy pháp bí tịch, Đại Phong chuỳ pháp!
Vừa nói, Cổ Nguyệt Hà vừa vươn ra hai ngón tay thon gầy như ngón tay của một tiểu bạch kiểm vị thành niên
- Tổng quản A Phúc, Đại Phong chuỳ pháp chỉ có hai chiêu, một chiêu tấn công, một chiêu phòng thủ, đơn giản dễ học, nhưng uy lực lại bất phàm, ngươi có học không? Hắc hắc, ta nói cho ngươi biết, Đại Phong chuỳ pháp do Hoàng đế khai quốc Đại Hán tự mình đặt tên, còn tự sáng tác một ca khúc nữa!
A Phúc cũng không biết Hoàng đế khai quốc của Hán Triều là một tên lưu manh không có văn hoá, hắn nghĩ nếu Đại Phong chuỳ pháp này cùng hoàng đế có quan hệ thì nhất định là rất lợi hại liền gật đầu không ngừng
- Ta muốn học Đại Phong chuỳ pháp!
- Hắc hắc, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta đây sẽ đem Đại Phong chuỳ pháp khẩu quyết nói cho ngươi biết... . .
Cổ Nguyệt Hà truyền cho A Phúc một đoạn khẩu quyết, chỉ có mười mấy câu , nhưng A Phúc học mười mấy lần vẫn chưa thuộc.
Mặc kệ hắn từ từ học, Cổ Nguyệt Hà cười hì hì trở về bên cạnh Trầm Côn.
- Cổ lão huynh!
Trầm Côn bất mãn nói:
- Ngươi sao lại cầm một bộ chùy pháp vớ vẩn tới lừa gạt A Phúc, A Phúc luyện không có hiệu quả, không phải là càng đau lòng sao? ,
- Võ công vớ vẩn?
Cổ Nguyệt Hà trợn mắt nói:
- Trầm lão đại, lão nhân gia ta đem tuyệt chiêu ẩn giấu ra dạy mà, không tin ngươi cứ hỏi A La tiểu thư, Đại Phong chuỳ pháp rất nổi tiếng trong lịch sử đó!
Nói xong, hình như là sợ bị Trầm Côn đánh, hắn xám xịt chui vào U Minh hồn phủ.
- Mỹ nữ lão sư, Đại Phong chuỳ pháp rất lợi hại phải không?
Trầm Côn kinh ngạc nói.
- Cái này...
A La do dự hồi lâu, lúc này A Phúc đã tạm thuộc được khẩu quyết, tìm hai khối đồng lớn, cười hề hề ngốc nghếch mà khoa tay múa chân theo Đại Phong chùy pháp.
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử