Vũ Toái Hư Không
Chương 172: Hoàng Hành bị lạc
Trầm Côn không hề ngăn cản Hoàng Hành, bởi vì hắn cũng muốn biết tương lai mình sẽ ra sao.
- Được rồi, lão huynh cứ việc, ta xem ngươi làm.
Trầm Côn híp mắt ngồi trên ghế, bưng một chén nước trà chậm rãi thưởng thức.
- Thiên!!!! Địa!!!
Hoàng Hành lớn tiếng hô to:
- Ta chính là Hoàng Hành, theo đuổi tất cả vận mệnh con người. Nói cho ta biết, người trước mắt này sẽ có một kết cục thế nào. Có phải là chết thảm hơn so với ta không? Ha ha, mau nói cho ta biết.
Hắn không hổ là cửu đại tiên tri của Thiên Cơ môn. Tuy rằng hắn có sức chiến đấu bình thường, nhưng năng lực tiên đoán quả thật là rất cao. Không có một đạo cụ gì, không có nhiều quá trình, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, liền hoàn thành xong quá trình xem bói.
- Hô
Sau một lát, hơi nước tan hết, Hoàng Hành gục đầu xuống, phát ra một tiếng hô nặng nề.
- Lão huynh, kết quả thế nào?
Trầm Côn cười hì hì:
- Cái chết của ta là như thế nào? Là nhiều bị nhiều tiền đè chết, hay là thiếu tiền mà chết đói?
- Hô
Hoàng Hành cũng không trả lời, lại phát ra âm thanh như cũ.
- Lão huynh, cứ nói đi.
Trầm Côn vò đầu nói:
- Ngươi không phải là muốn đòi tiền mới nói à. Nói mau, ta thực sự muốn biết mình chết như thế nào?
- Hô.
Vẫn là những âm thanh cũ, nhưng lần này lại thỉnh thoảng thêm một âm " hà".
- Hô
- Hà
- Hô
- Hà
- Hô hà
Liên tiếp phát ra những âm thanh đó, Trầm Côn có thể nghe rõ, Hoàng Hành chỉ pháp ra âm thanh hô hà.
- %... %&%...
Hắn đã ngủ thiếp đi?
- Lão huynh.
Trầm Côn lớn tiếng nói:
- Này, đây không phải là việc làm của cao nhân Thiên Cơ môn, rỉnh lại, đừng có mang khuôn mặt đó.
- Hô hà.
Hoàng Hành xì ra một cục nước mũi thật to, hiển nhiên hắn đã ngủ rất say.
- Đét, đét.
Hung hăng vỗ hai cái vào khuôn mặt Hoàng Hành, Trầm Côn hét lớn:
- Tỉnh lại.
- Hô hà.
Toàn thân Hoàng Hành thả lỏng, cả người mềm nhũn bị treo trên xiềng xích. Thế nhưng hắn vẫn có thể tiến vào giấc ngủ say sưa.
- Lão huynh, ngươi không sao chứ?
Thấy vả vào mặt mà không hiệu quả, Trầm Côn hung hăng đạp vào bụng hắn một cái, sau đó lại đem roi da đánh ba, ba, ba cái trên lưng Hoàng Hành. Nhưng mà trải qua thống khổ như vậy, âm thanh hô triệt của Hoàng Hành lại càng vang dội.
- Chẳng nhẽ hắn ngủ như chết thế này, chính là trở thành đời sống thực vật.
Trầm Côn mơ hồ ý thức được sự tình không đúng:
- Đường đường là một trong cửu đại tiên tri của Thiên Cơ môn, chỉ là xem vận mệnh của một người bình thường, mà không thể tỉnh lại sao?
Hắn không có chú ý, lúc Hoàng Hành phát ra những tiếng hô hà, trên bầu trời đêm lóe lên từng ánh sao sáng. Sáng nhất trong đó có chín ngôi sao, trong đó một ngôi sao bỗng nhiên ảm đạm không có ánh sáng, từ trên bầu trời rớt xuống, như sao băng chợt lóe lướtt qua.
Dưới bầu trời đêm, còn cách thành Xích Tiêu không xa.
- Không tốt, không tốt.
Một đám người áo đen đang nghỉ ngơi trong núi, chứng kiến sao trời rơi xuống, một người trẻ tuổi áo đen nhảy dựng lên, hoảng sợ hô to:
- Môn chủ, ngôi sao mang bản mạng của Hoàng sư thúc rơi xuống. Hoàng sư thúc đã chết.
Kha Tây đứng trong đám người, hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy thể ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, ảm đạm thở dài:
- Hoàng sư đệ, vĩnh biệt.
- Môn chủ, Hoàng sư thúc tuy rằng liên tiếp nghịch thiên cải mệnh. Nhưng ngài đã tính qua, người ít nhất còn sống thêm được hai mươi năm nữa. Người nhất định là đã bị người khác sát hại.
Mấy hắc y nhân bi phẫn quỳ xuống:
- Thỉnh môn chủ vận dụng bí pháp, điều tra xem hung thủ là ai.
- Mọi người đều có số mệnh, đã đi thì tất phải đi. Làm gì có chuyện oan oan tương báo?
Kha Tây chậm rãi lắc đầu.
- Môn chủ.
Thấy ý tứ Kha Tây kiên quyết, nhóm người hắc y nhân bất đắc dĩ dãn ra. Nhưng mà có mấy người không cam tâm, bọn hắn tay nắm tay vây lại một chỗ, ở trung tâm đám người dâng lên một ngọn lửa. Chính ngọn lựa mới xuất hiện này đột nhiên nổ tung, suýt nữa nổ chết những hắc y nhân này.
- Gì thế?
Kha Tây khinh ngạc mở mắt.
Hắn liền hiểu ra, mấy hắc y nhân này có ý định báo thù, liền vận dụng ngọn lửa để tiên đoán, muốn từ ngọn lửa nhìn xem bộ dạng hung thủ. Tuy bọn hắn đều là người có kinh nghiệm phong phú tiên tri liên thủ với nhau, nhưng lần này bị thất bại.
- Môn chủ, hung thủ xem ra là người rất lợi hại, bốn người chúng ta liên thủ cũng không thể xem được số mạng của hắn. Thỉnh mời ngài xuất thủ.
Hắc bào nhân quỳ xuống, tận lực cầu xin.
- Được, ta cũng muốn biết xem ai có bổn sự lớn như vậy, có thể chống cự được bốn người các ngươi liên thủ.
Kha Tây chỉ chỉ dưới chân, một vũng thủy quang xuất hiện, nhóm người hắc bào nhân lập tức vây quanh lại.
Nhưng mà anh sáng của thủy quang có phần âm u, bên trong lộ ra một vài bóng người. Đừng nói là mấy hắc bào nhân này, ngay cả Kha Tây cũng không nhìn rõ lắm. Hơn nữa thủy quang chỉ duy trì ba, bốn giây, sau đó lên vang lên một tiếng vỡ tan, thấm vào trong đất bùn.
- Thì ra là thế.
Kha Tây đột nhiên thở dài:
- Hoàng sư đệ còn chưa chết.
- Sư thúc không chết, vậy ngôi sao bổn mạng của người là như thế nào?
- Hắn tuy sống nhưng mà còn tồi tệ hơn là chết.
Kha Tây bất đắc dĩ nói:
- Hoàng sư đệ muốn coi bói xem số mệnh của một người.
Hắn khó tin lắc đầu:
- Người nọ phi thường cổ quái, hắn có lẽ chỉ có trăm năm dương thọ, nhưng lại thời gian âm thọ của hắn lại không thể tính được là bao lâu. Hoàng sư đệ theo trục tuổi thọ của hắn truy ra, nhưng lại không thể truy hắn sống được đến bao lâu. Cho nên linh hồn Hoàng sư đệ lạc theo trục tuổi thọ của hắn, biến thành một người đần độn không có linh hồn.
Nếu Trầm Côn ở đây, nhất định thầm kêu một tiếng lợi hại. Đúng vậy, Trầm Côn chỉ là một người bình thường. Nhưng tại âm phủ hắn có một người đứng sau rất có địa vị. Âm thọ của hắn thực sự là không thể tính toán, căn bản không thể tìm được thời gian hắn sống bao lâu, cũng chính là vĩnh viễn không bao giờ chết. Hoàng Hành muốn tìm xem hắn chết như thế nào, cũng chỉ có thể bị lạc mất linh hồn:
- Đi thôi, thành Xích Tiêu còn cách không xa.
Kha Tây buồn bã đứng lên. Sau lưng hắn, những hắc bào nhân này cũng nghiến răng nghiến lợi.
- Không tìm thấy điểm dừng trong dương mệnh của người kia, cho nên không có phương hướng, hắc hắc. Nếu chúng ta giết chết hắn, Hoàng sư thúc không lâu có thể tìm thấy hắn chết như thế nào, sau đó có thể trở về? Đúng vậy, nhất định phải giết chết hung thủ kia.
Lúc bình minh, Kha Tây đã thấy hình dáng thành Xích Tiêu. Lúc này, Trầm Côn đang từ trong trướng bồng của Hoàng Hành đi ra.
Hoàng Hành biến thành người sống đời sống thực vật, Trầm Côn cũng chỉ tạm thời đặt hắn trong quan tài, giao cho yêu thú của Ngự Thú sơn trang tạm giam. Có trời mới biết cao thủ coi bói này tỉnh lại lúc nào. Có lẽ kết cục của hắn có thể là một người sống đời sống thực vật mãi.
Sau khi đi qua đại lao, Trầm Côn gặp Long Thanh Sơn. Tên đại cẩu hùng này đang hướng về phía hơn mười người đang trúng độc quái mà ứng tác ngâm thơ. Chứng kiến từng khuôn mặt quái độc quen thuộc trước mặt, cùng bộ dáng ngu si đần độn, Trầm Côn thấp giọng nói: "Các lão huynh, hãy chờ, ta sẽ mang Độc Phật Huyền Si ra, nhất định sẽ chữa khỏi cho các ngươi!
- Đi tới bên ngoài phần mộ, Bạch Tiên Nhi cùng với Ca Thư Tình đã chuẩn bị xong vũ khí.
Chỉ thấy Bạch Tiên Nhi mang theo yêu thú phi hành, làn da đều biến thành màu xanh biếc. Bạch Tiên Nhi đang cho bọn chúng ăn một viên thuốc màu xanh nhạt. Còn tám trăm huyết kỵ theo Ca Thư Tình đang chạy băng băng xung quanh, giống như tập luyện quân sự, không nghĩ được nàng sẽ phá giải đám mây độc như thế nào.
- Hai vị mỹ nữ, chuẩn bị xong chưa?
Trầm Côn cười hì hì nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Tổ phần Vương gia có hai bộ phận tạo thành, một là đám mây độc, hai là trận pháp phong thủy được Thiên Cơ môn bố trí ở dưới. Chúng ta giải quyết đám mây độc, còn bản đồ trận pháp làm phiền Trầm huynh giải quyết.
Ca Thư Tình khách khí cúi người đáp.
- Không dám.
Trầm Côn thu toàn bộ bí bảo, phục chế hơn mười bản sao bản đồ. Lúc này lấy ra lần lượt phát, cười nói:
- Bản đồ ở chỗ này, hai vị mỹ nữ, bắt đầu đi.
Nhìn bản đồ một hồi, Bạch Tiên Nhi cùng Ca Thư Tình đều tự gật đầu.
- Tiểu sư đệ, nhìn cho kỹ, đám mây độc này phá hủy thế nào.
Một tiếng cười duyên, Bạch Tiên Nhi đột nhiên vung tay hô to. Lập tức, thân hình yêu thú phi hành phía sau nàng tăng vọt gấp mười lần, như một đầu cự thú Kình Thiên, mỗi một lần thở gấp, đều có thể hô cuồng phong vài chục trượng. Mỗi một lần cất bước, làm rung động ầm ầm.
- Xuất phát.
Bạch Tiên Nhi xải bước trên lưng một con Song Túc Phi Long khổng lồ, hướng về phần mộ chỉ chỉ, mấy trăm con quái vật không sợ chết hung hãn xông tới. Điều thần kỳ là, các con vật khổng lồ sau khi tiếp cận đám mây độc, không nhưng không bị độc chết, ngược lại, mồm của bọn hắn mở to, mỗi một lần đều có thể hít vào một lượng lớn độc khí. Chỉ vài chục lần hít thở, đám mây độc bên ngoài liền mờ đi rất nhiều.
- Đây là trận pháp giải độc của Nam Lâm Đặc, Hấp Độc thú quân. Có thể đem toàn bộ đám mây độc hút vào trong cơ thể, mở ra một đường lớn.
Ca Thư Tình cầm đầu mỉm cười, trong giọng nói có vài phần xem thường:
- Nhưng mà biện pháp này dùng tính mạng yêu thú để đánh đổi, cũng chỉ có Nam Lâm có đông đảo yêu thú mới có thể sử dụng. Nhân loại chúng ta khinh thường phương pháp này, không thể lấy tính mạng binh lính đi mạo hiểm.
- Vậy Ca Thư tiểu thư sẽ làm như thế nào?
Trầm Côn cười híp mắt hỏi.
- Đi vào.
Mắt thấy binh sĩ hành động, Ca Thư Tình tươi cười nhìn Trầm Côn, nghênh ngang đi vào đám mây độc. Tám trăm huyết kỵ cũng nghênh ngang đi theo sau, tựa như những nhân loại này cũng không để đám mây độc này vào trong mắt. Ca Thư Tình cười nói:
- Độc Phật Huyền Si từng là quân sư của gia phụ. Nhờ hồng phúc của hắn, tám trăm huyết kỵ của ta đều là bách độc bất xâm.
"Mẹ nó chứ!"
Trầm Côn thầm trộm giơ ngón giữa lên, sau đó hắn hắn tìm một khối đá lớn, ngồi lên trên đó, cười hì hì chờ đám mây độc tiêu tán. Lúc này, Vũ Hồn Trầm Côn kịch liệt chấn động, Vương Kiêu ở trong thế giới linh hồn ồ ồ thở gấp, cách mỗi giây liền hỏi một lần:
- Hạnh phúc đến rồi? Hạnh phúc đến rồi?
- Yên tâm, Vương lão huynh, bây giờ sốt ruột cũng không có tác dụng gì.
Trầm Côn cười nói.
- Ai!
Vương Kiêu thở dài, tự giễu nói:
- Phân ly một nghìn năm, thê tử ở ngay trước mắt, trái tim ta…
- Ta hiểu.
Trầm Côn nghe vang lên tiếng vỗ tay, nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đã mở ra được một con đường. Thân hắn như một chiếc cầu vồng, vọt nhanh vào trong mộ phần:
- Đỗ Nguyệt Nhi, bần tăng mang lão công đến cho ngươi đây.
- Được rồi, lão huynh cứ việc, ta xem ngươi làm.
Trầm Côn híp mắt ngồi trên ghế, bưng một chén nước trà chậm rãi thưởng thức.
- Thiên!!!! Địa!!!
Hoàng Hành lớn tiếng hô to:
- Ta chính là Hoàng Hành, theo đuổi tất cả vận mệnh con người. Nói cho ta biết, người trước mắt này sẽ có một kết cục thế nào. Có phải là chết thảm hơn so với ta không? Ha ha, mau nói cho ta biết.
Hắn không hổ là cửu đại tiên tri của Thiên Cơ môn. Tuy rằng hắn có sức chiến đấu bình thường, nhưng năng lực tiên đoán quả thật là rất cao. Không có một đạo cụ gì, không có nhiều quá trình, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, liền hoàn thành xong quá trình xem bói.
- Hô
Sau một lát, hơi nước tan hết, Hoàng Hành gục đầu xuống, phát ra một tiếng hô nặng nề.
- Lão huynh, kết quả thế nào?
Trầm Côn cười hì hì:
- Cái chết của ta là như thế nào? Là nhiều bị nhiều tiền đè chết, hay là thiếu tiền mà chết đói?
- Hô
Hoàng Hành cũng không trả lời, lại phát ra âm thanh như cũ.
- Lão huynh, cứ nói đi.
Trầm Côn vò đầu nói:
- Ngươi không phải là muốn đòi tiền mới nói à. Nói mau, ta thực sự muốn biết mình chết như thế nào?
- Hô.
Vẫn là những âm thanh cũ, nhưng lần này lại thỉnh thoảng thêm một âm " hà".
- Hô
- Hà
- Hô
- Hà
- Hô hà
Liên tiếp phát ra những âm thanh đó, Trầm Côn có thể nghe rõ, Hoàng Hành chỉ pháp ra âm thanh hô hà.
- %... %&%...
Hắn đã ngủ thiếp đi?
- Lão huynh.
Trầm Côn lớn tiếng nói:
- Này, đây không phải là việc làm của cao nhân Thiên Cơ môn, rỉnh lại, đừng có mang khuôn mặt đó.
- Hô hà.
Hoàng Hành xì ra một cục nước mũi thật to, hiển nhiên hắn đã ngủ rất say.
- Đét, đét.
Hung hăng vỗ hai cái vào khuôn mặt Hoàng Hành, Trầm Côn hét lớn:
- Tỉnh lại.
- Hô hà.
Toàn thân Hoàng Hành thả lỏng, cả người mềm nhũn bị treo trên xiềng xích. Thế nhưng hắn vẫn có thể tiến vào giấc ngủ say sưa.
- Lão huynh, ngươi không sao chứ?
Thấy vả vào mặt mà không hiệu quả, Trầm Côn hung hăng đạp vào bụng hắn một cái, sau đó lại đem roi da đánh ba, ba, ba cái trên lưng Hoàng Hành. Nhưng mà trải qua thống khổ như vậy, âm thanh hô triệt của Hoàng Hành lại càng vang dội.
- Chẳng nhẽ hắn ngủ như chết thế này, chính là trở thành đời sống thực vật.
Trầm Côn mơ hồ ý thức được sự tình không đúng:
- Đường đường là một trong cửu đại tiên tri của Thiên Cơ môn, chỉ là xem vận mệnh của một người bình thường, mà không thể tỉnh lại sao?
Hắn không có chú ý, lúc Hoàng Hành phát ra những tiếng hô hà, trên bầu trời đêm lóe lên từng ánh sao sáng. Sáng nhất trong đó có chín ngôi sao, trong đó một ngôi sao bỗng nhiên ảm đạm không có ánh sáng, từ trên bầu trời rớt xuống, như sao băng chợt lóe lướtt qua.
Dưới bầu trời đêm, còn cách thành Xích Tiêu không xa.
- Không tốt, không tốt.
Một đám người áo đen đang nghỉ ngơi trong núi, chứng kiến sao trời rơi xuống, một người trẻ tuổi áo đen nhảy dựng lên, hoảng sợ hô to:
- Môn chủ, ngôi sao mang bản mạng của Hoàng sư thúc rơi xuống. Hoàng sư thúc đã chết.
Kha Tây đứng trong đám người, hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy thể ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, ảm đạm thở dài:
- Hoàng sư đệ, vĩnh biệt.
- Môn chủ, Hoàng sư thúc tuy rằng liên tiếp nghịch thiên cải mệnh. Nhưng ngài đã tính qua, người ít nhất còn sống thêm được hai mươi năm nữa. Người nhất định là đã bị người khác sát hại.
Mấy hắc y nhân bi phẫn quỳ xuống:
- Thỉnh môn chủ vận dụng bí pháp, điều tra xem hung thủ là ai.
- Mọi người đều có số mệnh, đã đi thì tất phải đi. Làm gì có chuyện oan oan tương báo?
Kha Tây chậm rãi lắc đầu.
- Môn chủ.
Thấy ý tứ Kha Tây kiên quyết, nhóm người hắc y nhân bất đắc dĩ dãn ra. Nhưng mà có mấy người không cam tâm, bọn hắn tay nắm tay vây lại một chỗ, ở trung tâm đám người dâng lên một ngọn lửa. Chính ngọn lựa mới xuất hiện này đột nhiên nổ tung, suýt nữa nổ chết những hắc y nhân này.
- Gì thế?
Kha Tây khinh ngạc mở mắt.
Hắn liền hiểu ra, mấy hắc y nhân này có ý định báo thù, liền vận dụng ngọn lửa để tiên đoán, muốn từ ngọn lửa nhìn xem bộ dạng hung thủ. Tuy bọn hắn đều là người có kinh nghiệm phong phú tiên tri liên thủ với nhau, nhưng lần này bị thất bại.
- Môn chủ, hung thủ xem ra là người rất lợi hại, bốn người chúng ta liên thủ cũng không thể xem được số mạng của hắn. Thỉnh mời ngài xuất thủ.
Hắc bào nhân quỳ xuống, tận lực cầu xin.
- Được, ta cũng muốn biết xem ai có bổn sự lớn như vậy, có thể chống cự được bốn người các ngươi liên thủ.
Kha Tây chỉ chỉ dưới chân, một vũng thủy quang xuất hiện, nhóm người hắc bào nhân lập tức vây quanh lại.
Nhưng mà anh sáng của thủy quang có phần âm u, bên trong lộ ra một vài bóng người. Đừng nói là mấy hắc bào nhân này, ngay cả Kha Tây cũng không nhìn rõ lắm. Hơn nữa thủy quang chỉ duy trì ba, bốn giây, sau đó lên vang lên một tiếng vỡ tan, thấm vào trong đất bùn.
- Thì ra là thế.
Kha Tây đột nhiên thở dài:
- Hoàng sư đệ còn chưa chết.
- Sư thúc không chết, vậy ngôi sao bổn mạng của người là như thế nào?
- Hắn tuy sống nhưng mà còn tồi tệ hơn là chết.
Kha Tây bất đắc dĩ nói:
- Hoàng sư đệ muốn coi bói xem số mệnh của một người.
Hắn khó tin lắc đầu:
- Người nọ phi thường cổ quái, hắn có lẽ chỉ có trăm năm dương thọ, nhưng lại thời gian âm thọ của hắn lại không thể tính được là bao lâu. Hoàng sư đệ theo trục tuổi thọ của hắn truy ra, nhưng lại không thể truy hắn sống được đến bao lâu. Cho nên linh hồn Hoàng sư đệ lạc theo trục tuổi thọ của hắn, biến thành một người đần độn không có linh hồn.
Nếu Trầm Côn ở đây, nhất định thầm kêu một tiếng lợi hại. Đúng vậy, Trầm Côn chỉ là một người bình thường. Nhưng tại âm phủ hắn có một người đứng sau rất có địa vị. Âm thọ của hắn thực sự là không thể tính toán, căn bản không thể tìm được thời gian hắn sống bao lâu, cũng chính là vĩnh viễn không bao giờ chết. Hoàng Hành muốn tìm xem hắn chết như thế nào, cũng chỉ có thể bị lạc mất linh hồn:
- Đi thôi, thành Xích Tiêu còn cách không xa.
Kha Tây buồn bã đứng lên. Sau lưng hắn, những hắc bào nhân này cũng nghiến răng nghiến lợi.
- Không tìm thấy điểm dừng trong dương mệnh của người kia, cho nên không có phương hướng, hắc hắc. Nếu chúng ta giết chết hắn, Hoàng sư thúc không lâu có thể tìm thấy hắn chết như thế nào, sau đó có thể trở về? Đúng vậy, nhất định phải giết chết hung thủ kia.
Lúc bình minh, Kha Tây đã thấy hình dáng thành Xích Tiêu. Lúc này, Trầm Côn đang từ trong trướng bồng của Hoàng Hành đi ra.
Hoàng Hành biến thành người sống đời sống thực vật, Trầm Côn cũng chỉ tạm thời đặt hắn trong quan tài, giao cho yêu thú của Ngự Thú sơn trang tạm giam. Có trời mới biết cao thủ coi bói này tỉnh lại lúc nào. Có lẽ kết cục của hắn có thể là một người sống đời sống thực vật mãi.
Sau khi đi qua đại lao, Trầm Côn gặp Long Thanh Sơn. Tên đại cẩu hùng này đang hướng về phía hơn mười người đang trúng độc quái mà ứng tác ngâm thơ. Chứng kiến từng khuôn mặt quái độc quen thuộc trước mặt, cùng bộ dáng ngu si đần độn, Trầm Côn thấp giọng nói: "Các lão huynh, hãy chờ, ta sẽ mang Độc Phật Huyền Si ra, nhất định sẽ chữa khỏi cho các ngươi!
- Đi tới bên ngoài phần mộ, Bạch Tiên Nhi cùng với Ca Thư Tình đã chuẩn bị xong vũ khí.
Chỉ thấy Bạch Tiên Nhi mang theo yêu thú phi hành, làn da đều biến thành màu xanh biếc. Bạch Tiên Nhi đang cho bọn chúng ăn một viên thuốc màu xanh nhạt. Còn tám trăm huyết kỵ theo Ca Thư Tình đang chạy băng băng xung quanh, giống như tập luyện quân sự, không nghĩ được nàng sẽ phá giải đám mây độc như thế nào.
- Hai vị mỹ nữ, chuẩn bị xong chưa?
Trầm Côn cười hì hì nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Tổ phần Vương gia có hai bộ phận tạo thành, một là đám mây độc, hai là trận pháp phong thủy được Thiên Cơ môn bố trí ở dưới. Chúng ta giải quyết đám mây độc, còn bản đồ trận pháp làm phiền Trầm huynh giải quyết.
Ca Thư Tình khách khí cúi người đáp.
- Không dám.
Trầm Côn thu toàn bộ bí bảo, phục chế hơn mười bản sao bản đồ. Lúc này lấy ra lần lượt phát, cười nói:
- Bản đồ ở chỗ này, hai vị mỹ nữ, bắt đầu đi.
Nhìn bản đồ một hồi, Bạch Tiên Nhi cùng Ca Thư Tình đều tự gật đầu.
- Tiểu sư đệ, nhìn cho kỹ, đám mây độc này phá hủy thế nào.
Một tiếng cười duyên, Bạch Tiên Nhi đột nhiên vung tay hô to. Lập tức, thân hình yêu thú phi hành phía sau nàng tăng vọt gấp mười lần, như một đầu cự thú Kình Thiên, mỗi một lần thở gấp, đều có thể hô cuồng phong vài chục trượng. Mỗi một lần cất bước, làm rung động ầm ầm.
- Xuất phát.
Bạch Tiên Nhi xải bước trên lưng một con Song Túc Phi Long khổng lồ, hướng về phần mộ chỉ chỉ, mấy trăm con quái vật không sợ chết hung hãn xông tới. Điều thần kỳ là, các con vật khổng lồ sau khi tiếp cận đám mây độc, không nhưng không bị độc chết, ngược lại, mồm của bọn hắn mở to, mỗi một lần đều có thể hít vào một lượng lớn độc khí. Chỉ vài chục lần hít thở, đám mây độc bên ngoài liền mờ đi rất nhiều.
- Đây là trận pháp giải độc của Nam Lâm Đặc, Hấp Độc thú quân. Có thể đem toàn bộ đám mây độc hút vào trong cơ thể, mở ra một đường lớn.
Ca Thư Tình cầm đầu mỉm cười, trong giọng nói có vài phần xem thường:
- Nhưng mà biện pháp này dùng tính mạng yêu thú để đánh đổi, cũng chỉ có Nam Lâm có đông đảo yêu thú mới có thể sử dụng. Nhân loại chúng ta khinh thường phương pháp này, không thể lấy tính mạng binh lính đi mạo hiểm.
- Vậy Ca Thư tiểu thư sẽ làm như thế nào?
Trầm Côn cười híp mắt hỏi.
- Đi vào.
Mắt thấy binh sĩ hành động, Ca Thư Tình tươi cười nhìn Trầm Côn, nghênh ngang đi vào đám mây độc. Tám trăm huyết kỵ cũng nghênh ngang đi theo sau, tựa như những nhân loại này cũng không để đám mây độc này vào trong mắt. Ca Thư Tình cười nói:
- Độc Phật Huyền Si từng là quân sư của gia phụ. Nhờ hồng phúc của hắn, tám trăm huyết kỵ của ta đều là bách độc bất xâm.
"Mẹ nó chứ!"
Trầm Côn thầm trộm giơ ngón giữa lên, sau đó hắn hắn tìm một khối đá lớn, ngồi lên trên đó, cười hì hì chờ đám mây độc tiêu tán. Lúc này, Vũ Hồn Trầm Côn kịch liệt chấn động, Vương Kiêu ở trong thế giới linh hồn ồ ồ thở gấp, cách mỗi giây liền hỏi một lần:
- Hạnh phúc đến rồi? Hạnh phúc đến rồi?
- Yên tâm, Vương lão huynh, bây giờ sốt ruột cũng không có tác dụng gì.
Trầm Côn cười nói.
- Ai!
Vương Kiêu thở dài, tự giễu nói:
- Phân ly một nghìn năm, thê tử ở ngay trước mắt, trái tim ta…
- Ta hiểu.
Trầm Côn nghe vang lên tiếng vỗ tay, nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đã mở ra được một con đường. Thân hắn như một chiếc cầu vồng, vọt nhanh vào trong mộ phần:
- Đỗ Nguyệt Nhi, bần tăng mang lão công đến cho ngươi đây.
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử