Vũ Thần
Chương 71: Đón dâu
"Bùm bùm cách cách. . ."
Tiếng pháo nổ từ trong Hạ gia trang vang lên thật đinh tai nhức óc, từ đầu gia trang đến cuối gia trang, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mặt tươi cười. Lễ mừng năm mới năm nay, còn mệt hơn năm trước vài phần, nhưng là tiền mừng năm nay cũng đồng dạng được tăng lên rất nhiều. Nếu như hàng năm đều có chuyện tốt như thế này, cho dù có mệt hơn nữa mọi người cũng cam lòng.
Sở dĩ năm nay có chuyện tốt như vậy, đó là bởi vì Đại thiếu gia Hạ Nhất Thiên sẽ tổ chức đón dâu.
Đại thiếu gia cưới vợ, cô nương cũng không phải là con nhà nghèo, mà chính là Trình gia, một trong những thế gia kết hợp với Hạ gia trang tạo nên tam đại thế gia ở Thái Thương huyện.
Mặc dù Trình gia tại năm ngoái đã đánh mất rất nhiều mặt mũi, lại chết rất nhiều người, khiến uy vọng trong Thái Thương huyện bị giảm sút. Nhưng là lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, cho dù là Từ, Hạ nhị gia cũng vẫn như trước không có một chút nào xem thường Trình gia.
Đại môn sơn trang ầm ầm mở ra, một đội người khua chiêng gõ trống đi ra.
Hạ Nhất Thiên mặc hồng bào, mặc dù một thân nội kình đã đạt tới thất tầng cảnh giới, nhưng vũ lực vào ngày hôm nay lại không có nhiều tác dụng, trên gương mặt liên tục toát ra mồ hôi hột.
Đây không phải mệt địa, cũng không phải bởi vì quần áo quá nặng, mà là vô cùng khẩn trương hơn nữa lại không hiểu nguyên cớ vì sao.
Lần đầu tiên làm chú rể quan, ai cũng khó tránh khỏi như thế.
Đi theo sau Hạ Nhất Thiên là Hạ Nhất Hải, Hạ Nhất Huyễn cùng Hạ Nhất Minh này mấy huynh đệ có tu vi nội kình từ lục tầng trở lên, bọn họ nhìn bộ dáng của đại ca, trong lòng ba người đều không tránh khỏi có chút buồn cười, từ tận đáy lòng có một loại cảm giác hả hê dâng lên.
Thấy cả ba người không ai che dấu tâm trạng của mình, Hạ Thuyên Nghĩa không khỏi nhớ tới rồi chính mình vào năm đó. Mặt hắn hơi nhăn lại, tức giận, hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi đám nhãi con này, sang năm cũng cho các ngươi đi đón dâu.
Hạ Nhất Hải và Hạ Nhất Huyễn ngay lập tức thu hồi bộ dáng của mình, dần dần trở nên đứng đắn, chỉ còn duy nhất Hạ Nhất Minh, khuôn mặt vẫn co quắp như trước, không hề thay đổi.
Qua năm nay, hắn đã mười lăm tuổi rồi, nếu là là con cháu bình thường của nông dân, quả thật đã có thể lấy vợ. Nhưng ở Hạ gia, laij là đệ tử được kỳ vọng nhất, từ gia gia Hạ Vũ Đức, cho tới phụ thân Hạ Thuyên Danh, cam đoan sẽ không ép hắn thành thân địa.
Một tiếng ho nhẹ từ mọi người địa phía sau truyền đến, mọi người lập tức đứng thẳng người, ngay cả Hạ Nhất Thiên cũng phải cung kính nói:
- Gia gia.
Hạ Vũ Đức đằng sau mọi người đi tới, trên mặt của lão mang theo sự tươi cười hòa thuận, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Thiên trở nên nhu hòa hơn.
Đối với một người lão nhân mà nói, có thể chứng kiến cháu mình cưới vợ, vì gia tộc nối dõi tông đường, tự nhiên là sự kiện vô cùng vui mừng rồi.
- Thuyên Nghĩa, đợi lát nữa đi Trình gia, trông nom bọn nhỏ cẩn thận, không được để Hạ gia mất mặt.
- Vâng, thưa phụ thân.
Hạ Thuyên Nghĩa nghiêm nghị nói:
Người yên tâm yên tâm, chúng con cam đoan sẽ không xảy ra bất cứ việc gì đáng tiếc.
Dựa theo tập tục của địa phương, đội ngũ đón dâu phải có chút dang tiếng, nhưng là lão gia tử và phụ thân Hạ Nhất Thiên lại không thể tự mình ra mặt, không thể làm gì khác hơn là để Tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa dẫn đầu, lấy danh vọng và vũ lực của Hạ Thuyên Nghĩa đảm nhiệm vị trí này đã là dư dả rồi.
Hạ Vũ Đức hài lòng địa gật đầu, đột nhiên vẫy tay một cái, nói:
- Nhất Hải, Nhất Huyễn. Dựa theo quy củ của Thái Thương huyện, nhà gái nếu là gia tộc tu luyện, như vậy hội bày ra lôi đài, chỉ có huynh đệ nhà trai mới được lên lôi đài, đánh bại chủ lôi đài của nhà gái, mới có thể đem nàng đi. Các ngươi có tự tin không?"
Hạ Nhất Hải cùng Hạ Nhất Huyễn nhất tề trong ngực, hào khí can vân địa nói:
Gia gia, người yên tâm, bọn tôn nhi nhất định không để cho đại ca mất thể diện."
Hạ Vũ Đức cất tiếng cười to, trong tiếng cười không tránh được một chút kiêu ngạo.
Nhất Hải cùng Nhất Huyễn thực lực đều đạt tới lục tầng nội kình, phóng mắt nhìn khắp Thái Thương huyện trong đám đồng lứa cũng được coi là một trong những người đứng đầu. Những người có cùng lứa tuổi với hai người của Trình gia mặc dù cũng có cao thủ lục tầng nội kình, nhưng ở lần thi đấu giao hữu trước kia, hai người bọn hắn quả thật rất ít có thành tích bại, cho nên mới có được sự tin tưởng như thế.
Ánh mắt lão gia tử hướng về phía Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái, lão căn bản sẽ không cần đề cập đến đứa tôn nhi lợi hại nhất của mình.
Thực lực của Nhất Minh ở hơn nửa năm trước đã đạt tới bát tầng nội kình. Hơn nữa, hắn lại có Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, đừng nói là tung hoành vô địch trong những người đồng lứa, coi như là ở trong thế hệ thứ hai cũng là một trong những người đứng đầu. Nếu là hắn có thể lại phát ra một đao kinh diệm của ngày nọ, vậy thì trong cả Thái Thương huyện cũng không có khả năng có người tiếp nổi một đao đó.
Cho nên lúc đi đón dâu, Hạ Nhất Minh chỉ là đi xem náo nhiệt mà thôi, tuyệt đối không có cơ hội xuất thủ.
Dù sao, Trình gia lúc này đây cùng Hạ gia kết thân, không phải là luận võ chính thức, an bài người thủ lôi đài tự nhiên không quá mạnh. Nếu ngay cả Nhất Hải cùng Nhất Huyễn cũng ứng phó không được, như vậy thể diện bị mất không chỉ có riêng vốn là Hạ gia, mà là cả hai nhà Hạ, Trình rồi.
Sau khi cáo biệt lão gia tử, Hạ Thuyên Nghĩa quất ngựa lao lên trước, đám tiểu bối ở phía sau đều ra roi thúc ngựa nhằm hướng Thái Thương huyện theo sau. Nguồn:
Khoảng cách từ Hạ gia trang đến Huyền thành là tương đối xa, dựa theo phong tục đón dâu, hôm nay sẽ ở tạm lại trong Huyền thành một đêm, sang đến ngày hôm sau mới phản hồi lại gia trang.
Về phần cỗ kiệu và những lễ vật, Hạ Thuyên Danh ở trong Huyền thành đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, một khi song phương hội hợp, lập tức sẽ hướng tới Trình gia để đón dâu.
Một đoàn người thúc ngựa lao đi, tốc độ chạy trên đường rất nhanh, ngoại trừ năm người nam tử trực hệ của Hạ gia ra, còn có hơn mười người, đều là những trang đinh khéo tay, những tráng đinh này mặc dù tu vi chỉ là tam tầng nội kình, nhưng để xử lý tiệc rượu hỷ trong nhà là dư dả rồi.
Sau gần một tiếng thúc ngựa chạy đi, bọn họ đã đi tới Huyền thành.
Vợ chồng Hạ Thuyên Danh đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay là ngày vui của trưởng tôn của Hạ gia, cũng là người thứ nhất trong thế hệ thứ ba của gia tộc đón dâu, bất luận kẻ nào cũng không dám chậm trễ.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Vợ chồng Hạ Thuyên Danh cũng là nhọc lòng, không chỉ có đem sân trong nhà của gia tộc ở Huyền thành quét dọn từ đầu tới đuôi, hơn nữa chữ hỷ, đèn lồng và vân vân, tùy ý nhìn là có thể thấy được, đem cả một khoảng sân trở nên lung linh xinh đẹp.
Đám người Hạ Nhất Thiên vừa mới xuống ngựa, mấy người Hạ Thuyên Danh đã đi ra đón. Lúc tiến vào trong sân, tất cả mọi người đều chú ý tới, chung quanh hai đại viện tử, dĩ nhiên cũng đồng thời truyền đến rồi tiếng nhạc hỷ, bọn họ trang phục một chút cũng không kém so với những người trong sân.
Len lén kéo huynh trưởng, Hạ Thuyên Nghĩa bất mãn nói:
- Nhị ca, đây còn là lễ kết thông gia của hai nhà sao?
Ở Thái Thương huyện, Hạ gia là một trong tam đại thế gia, đặc biệt ở nơi có hoàn cảnh hẻo lánh như thế này, có vũ lực cường đại là có vị trí cao hơn so với tiền tài và quan phủ.
Hai nhà Trình, Hạ kết thân tuyệt đối là đại sự của Thái Thương huyện, nghĩ không ra còn có người dám tới đòi theo lên lôi đài, hơn nữa nhìn thanh thế của bọn chúng cũng không hề kém, chính điều này đã làm cho lão Tam Hạ Thuyên Nghĩa mang một bụng đầy tức giận. Mặc dù hôm nay là ngày vui, hắn không có khả năng đứng ra quấy rối, nếu không sẽ bị mọi người cười nhạo làm mất phong độ. Nhưng là ở trong long hắn đã có chủ ý, ngày sau nhất định phải âm thầm đi bái phỏng một chút, đem mặt mũi ngày hôm nay đòi lại.
Hạ Nhất Minh nghe được câu hỏi của Tam thúc, nhất thời hiểu được ý tứ của Tam thúc, mặc dù trong long mơ hồ cảm giác được có gì đấy không đúng, nhưng lại không có ý tứ ngăn trở. Bởi vì hắn có thể khẳng định, nếu là song phương dịch mà ở chung, đối phương khẳng định cũng sẽ làm như vậy địa.
Quyền đầu lớn chính là đạo lý, ở Thái Thương huyện càng là đạo lý chân chính.
Trên mặt Hạ Thuyên Danh nhất thời hiện lên một nét xấu hổ, hắn đè thấp rồi thanh âm, nói:
- Lão Tam, ngươi không nên lỗ mãng, đừng đi quấy rối.
Đột nhiên, đôi mắt của Hạ Thuyên Nghĩa xuất hiện tinh quang, hắn gằn giọng hỏi:
- Nhị ca, vậy bọn chúng có lai lịch như thế nào?
Hạ Thuyên Danh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chúng nó vốn là của hiền chất Nhất Thiên.
Hạ Thuyên Nghĩa ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Huynh nói cái gì?
- Những người này đều là do nhạc phụ của Nhất Thiên mua tới, hơn nữa lại là sính lễ của Lệ Yên ngày hôm nay. Đệ nếu là nổi điên lên đem những thứ này phá hủy, cẩn thận đại ca tìm đệ tính sổ.
Hạ Thuyên Danh tức giận địa nói.
Giờ Hạ Thuyên Nghĩa mới hiểu được, hắn cười khổ hai tiếng, trách không được hôm nay là ngày hỷ của hai nhà mà còn đến đây ra sức hò hét, nguyên lai là vì nghênh đón chú rể, hơn nữa tiền đồ sau này đều nằm trong tay chú rể, đương nhiên muốn liều mạng.
Nhẹ nhàng ca thán một tiếng, Hạ Thuyên Nghĩa từ đáy lòng địa nói:
- Trình gia thật sự là làm ra một đại thủ bút a.
Hạ Thuyên Danh có chút địa gật đầu, đối với tài lực của Trình gia địa cũng sinh ra một chút tâm ý kính sợ. Hạ gia mặc dù có vũ lực cường đại, nhưng đem so sánh với gia tộc có truyền thừa trăm năm, dù sao vẫn không có cùng cấp bậc.
Sau khi mọi người đi vào, vội vàng tắm rửa một phen.
Trải qua vài giờ đi đường, cho dù là quần áo mới cũng biến thành y phục đất. Cũng may, Hạ Thuyên Danh đã sớm có chuẩn bị, mọi người mau chóng sửa sang lại một phen, trang phục sạch sẽ, hướng phía Trình gia đi đến.
Bất quá lúc này đây ở trong đội ngũ nghênh thân, lại xuất hiện thêm một cỗ kiệu, đây chính là vì tân nương mà chuẩn bị.
Hơn nữa trong đoàn người, trừ chú rể Hạ Nhất Thiên ở ngoài, cho dù là Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa cũng không có ngựa để cưỡi.
Một đoàn người, hơn trăm người khua chiêng gõ trống hướng phía Trình gia đến, dĩ nhiên đã dẫn đến vô số người xem.
Hạ Nhất Thiên lẻ loi một mình ngồi ở con ngựa cao to, làm như Hạ gia trưởng tôn trong lòng khẩn trương không yên, nhưng khóe miệng vẫn phải luôn giữ mỉm cười, nhìn qua rất oai phong, làm cho được người bên đường đều là sợ hãi, tán thưởng không thôi.
Hạ gia chuẩn bị tương đối đầy đủ, dọc theo đường đi tới, có vô số hài đồng thét lên những tiếng chúc mừng chói tai không thôi, ngay cả một ít người lớn cũng không giữ thể diện xông về phía trước một bả, theo sau che mặt mà tẩu, rước lấy rồi một trận cười mắng có tiếng.
Bọn họ đi tới địa tốc độ cũng không nhanh, tiếng chúc mừng lại càng vang lên không dứt.
Rốt cục, đoàn người cũng đi tới trước Trình phủ, một trận pháo nổ xé gió vang lên.
Trước cửa Trình phủ, Trình Gia Huy cất tiếng cười to, nhìn về phía Hạ Nhất Thiên anh tuấn, phong độ, trên mặt của hắn cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Đứa con gái thứ hai được gả cho một người như vậy, vô luận như thế nào cũng có thể khiến cho những người khác hâm mộ rồi.
Bất quá, khi Trình Gia Huy nhớ tới rồi đại nữ nhi, vì tương lai gia tộc, nó đành phải tủi thân đến làm thiếp Lâm gia ở Lâm Lang quận, mặc dù được phu quân thật lòng yêu thương, nhưng ngày lúc tuổi già, còn có được như vậy không?
Song, cái này ý niệm trong đầu Trình Gia Huy chỉ hiện lên trong nháy mắt, hắn lập tức tươi cười bước ra nghênh đón.
Tiếng pháo nổ từ trong Hạ gia trang vang lên thật đinh tai nhức óc, từ đầu gia trang đến cuối gia trang, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mặt tươi cười. Lễ mừng năm mới năm nay, còn mệt hơn năm trước vài phần, nhưng là tiền mừng năm nay cũng đồng dạng được tăng lên rất nhiều. Nếu như hàng năm đều có chuyện tốt như thế này, cho dù có mệt hơn nữa mọi người cũng cam lòng.
Sở dĩ năm nay có chuyện tốt như vậy, đó là bởi vì Đại thiếu gia Hạ Nhất Thiên sẽ tổ chức đón dâu.
Đại thiếu gia cưới vợ, cô nương cũng không phải là con nhà nghèo, mà chính là Trình gia, một trong những thế gia kết hợp với Hạ gia trang tạo nên tam đại thế gia ở Thái Thương huyện.
Mặc dù Trình gia tại năm ngoái đã đánh mất rất nhiều mặt mũi, lại chết rất nhiều người, khiến uy vọng trong Thái Thương huyện bị giảm sút. Nhưng là lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, cho dù là Từ, Hạ nhị gia cũng vẫn như trước không có một chút nào xem thường Trình gia.
Đại môn sơn trang ầm ầm mở ra, một đội người khua chiêng gõ trống đi ra.
Hạ Nhất Thiên mặc hồng bào, mặc dù một thân nội kình đã đạt tới thất tầng cảnh giới, nhưng vũ lực vào ngày hôm nay lại không có nhiều tác dụng, trên gương mặt liên tục toát ra mồ hôi hột.
Đây không phải mệt địa, cũng không phải bởi vì quần áo quá nặng, mà là vô cùng khẩn trương hơn nữa lại không hiểu nguyên cớ vì sao.
Lần đầu tiên làm chú rể quan, ai cũng khó tránh khỏi như thế.
Đi theo sau Hạ Nhất Thiên là Hạ Nhất Hải, Hạ Nhất Huyễn cùng Hạ Nhất Minh này mấy huynh đệ có tu vi nội kình từ lục tầng trở lên, bọn họ nhìn bộ dáng của đại ca, trong lòng ba người đều không tránh khỏi có chút buồn cười, từ tận đáy lòng có một loại cảm giác hả hê dâng lên.
Thấy cả ba người không ai che dấu tâm trạng của mình, Hạ Thuyên Nghĩa không khỏi nhớ tới rồi chính mình vào năm đó. Mặt hắn hơi nhăn lại, tức giận, hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi đám nhãi con này, sang năm cũng cho các ngươi đi đón dâu.
Hạ Nhất Hải và Hạ Nhất Huyễn ngay lập tức thu hồi bộ dáng của mình, dần dần trở nên đứng đắn, chỉ còn duy nhất Hạ Nhất Minh, khuôn mặt vẫn co quắp như trước, không hề thay đổi.
Qua năm nay, hắn đã mười lăm tuổi rồi, nếu là là con cháu bình thường của nông dân, quả thật đã có thể lấy vợ. Nhưng ở Hạ gia, laij là đệ tử được kỳ vọng nhất, từ gia gia Hạ Vũ Đức, cho tới phụ thân Hạ Thuyên Danh, cam đoan sẽ không ép hắn thành thân địa.
Một tiếng ho nhẹ từ mọi người địa phía sau truyền đến, mọi người lập tức đứng thẳng người, ngay cả Hạ Nhất Thiên cũng phải cung kính nói:
- Gia gia.
Hạ Vũ Đức đằng sau mọi người đi tới, trên mặt của lão mang theo sự tươi cười hòa thuận, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Thiên trở nên nhu hòa hơn.
Đối với một người lão nhân mà nói, có thể chứng kiến cháu mình cưới vợ, vì gia tộc nối dõi tông đường, tự nhiên là sự kiện vô cùng vui mừng rồi.
- Thuyên Nghĩa, đợi lát nữa đi Trình gia, trông nom bọn nhỏ cẩn thận, không được để Hạ gia mất mặt.
- Vâng, thưa phụ thân.
Hạ Thuyên Nghĩa nghiêm nghị nói:
Người yên tâm yên tâm, chúng con cam đoan sẽ không xảy ra bất cứ việc gì đáng tiếc.
Dựa theo tập tục của địa phương, đội ngũ đón dâu phải có chút dang tiếng, nhưng là lão gia tử và phụ thân Hạ Nhất Thiên lại không thể tự mình ra mặt, không thể làm gì khác hơn là để Tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa dẫn đầu, lấy danh vọng và vũ lực của Hạ Thuyên Nghĩa đảm nhiệm vị trí này đã là dư dả rồi.
Hạ Vũ Đức hài lòng địa gật đầu, đột nhiên vẫy tay một cái, nói:
- Nhất Hải, Nhất Huyễn. Dựa theo quy củ của Thái Thương huyện, nhà gái nếu là gia tộc tu luyện, như vậy hội bày ra lôi đài, chỉ có huynh đệ nhà trai mới được lên lôi đài, đánh bại chủ lôi đài của nhà gái, mới có thể đem nàng đi. Các ngươi có tự tin không?"
Hạ Nhất Hải cùng Hạ Nhất Huyễn nhất tề trong ngực, hào khí can vân địa nói:
Gia gia, người yên tâm, bọn tôn nhi nhất định không để cho đại ca mất thể diện."
Hạ Vũ Đức cất tiếng cười to, trong tiếng cười không tránh được một chút kiêu ngạo.
Nhất Hải cùng Nhất Huyễn thực lực đều đạt tới lục tầng nội kình, phóng mắt nhìn khắp Thái Thương huyện trong đám đồng lứa cũng được coi là một trong những người đứng đầu. Những người có cùng lứa tuổi với hai người của Trình gia mặc dù cũng có cao thủ lục tầng nội kình, nhưng ở lần thi đấu giao hữu trước kia, hai người bọn hắn quả thật rất ít có thành tích bại, cho nên mới có được sự tin tưởng như thế.
Ánh mắt lão gia tử hướng về phía Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái, lão căn bản sẽ không cần đề cập đến đứa tôn nhi lợi hại nhất của mình.
Thực lực của Nhất Minh ở hơn nửa năm trước đã đạt tới bát tầng nội kình. Hơn nữa, hắn lại có Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, đừng nói là tung hoành vô địch trong những người đồng lứa, coi như là ở trong thế hệ thứ hai cũng là một trong những người đứng đầu. Nếu là hắn có thể lại phát ra một đao kinh diệm của ngày nọ, vậy thì trong cả Thái Thương huyện cũng không có khả năng có người tiếp nổi một đao đó.
Cho nên lúc đi đón dâu, Hạ Nhất Minh chỉ là đi xem náo nhiệt mà thôi, tuyệt đối không có cơ hội xuất thủ.
Dù sao, Trình gia lúc này đây cùng Hạ gia kết thân, không phải là luận võ chính thức, an bài người thủ lôi đài tự nhiên không quá mạnh. Nếu ngay cả Nhất Hải cùng Nhất Huyễn cũng ứng phó không được, như vậy thể diện bị mất không chỉ có riêng vốn là Hạ gia, mà là cả hai nhà Hạ, Trình rồi.
Sau khi cáo biệt lão gia tử, Hạ Thuyên Nghĩa quất ngựa lao lên trước, đám tiểu bối ở phía sau đều ra roi thúc ngựa nhằm hướng Thái Thương huyện theo sau. Nguồn:
Khoảng cách từ Hạ gia trang đến Huyền thành là tương đối xa, dựa theo phong tục đón dâu, hôm nay sẽ ở tạm lại trong Huyền thành một đêm, sang đến ngày hôm sau mới phản hồi lại gia trang.
Về phần cỗ kiệu và những lễ vật, Hạ Thuyên Danh ở trong Huyền thành đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, một khi song phương hội hợp, lập tức sẽ hướng tới Trình gia để đón dâu.
Một đoàn người thúc ngựa lao đi, tốc độ chạy trên đường rất nhanh, ngoại trừ năm người nam tử trực hệ của Hạ gia ra, còn có hơn mười người, đều là những trang đinh khéo tay, những tráng đinh này mặc dù tu vi chỉ là tam tầng nội kình, nhưng để xử lý tiệc rượu hỷ trong nhà là dư dả rồi.
Sau gần một tiếng thúc ngựa chạy đi, bọn họ đã đi tới Huyền thành.
Vợ chồng Hạ Thuyên Danh đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay là ngày vui của trưởng tôn của Hạ gia, cũng là người thứ nhất trong thế hệ thứ ba của gia tộc đón dâu, bất luận kẻ nào cũng không dám chậm trễ.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Vợ chồng Hạ Thuyên Danh cũng là nhọc lòng, không chỉ có đem sân trong nhà của gia tộc ở Huyền thành quét dọn từ đầu tới đuôi, hơn nữa chữ hỷ, đèn lồng và vân vân, tùy ý nhìn là có thể thấy được, đem cả một khoảng sân trở nên lung linh xinh đẹp.
Đám người Hạ Nhất Thiên vừa mới xuống ngựa, mấy người Hạ Thuyên Danh đã đi ra đón. Lúc tiến vào trong sân, tất cả mọi người đều chú ý tới, chung quanh hai đại viện tử, dĩ nhiên cũng đồng thời truyền đến rồi tiếng nhạc hỷ, bọn họ trang phục một chút cũng không kém so với những người trong sân.
Len lén kéo huynh trưởng, Hạ Thuyên Nghĩa bất mãn nói:
- Nhị ca, đây còn là lễ kết thông gia của hai nhà sao?
Ở Thái Thương huyện, Hạ gia là một trong tam đại thế gia, đặc biệt ở nơi có hoàn cảnh hẻo lánh như thế này, có vũ lực cường đại là có vị trí cao hơn so với tiền tài và quan phủ.
Hai nhà Trình, Hạ kết thân tuyệt đối là đại sự của Thái Thương huyện, nghĩ không ra còn có người dám tới đòi theo lên lôi đài, hơn nữa nhìn thanh thế của bọn chúng cũng không hề kém, chính điều này đã làm cho lão Tam Hạ Thuyên Nghĩa mang một bụng đầy tức giận. Mặc dù hôm nay là ngày vui, hắn không có khả năng đứng ra quấy rối, nếu không sẽ bị mọi người cười nhạo làm mất phong độ. Nhưng là ở trong long hắn đã có chủ ý, ngày sau nhất định phải âm thầm đi bái phỏng một chút, đem mặt mũi ngày hôm nay đòi lại.
Hạ Nhất Minh nghe được câu hỏi của Tam thúc, nhất thời hiểu được ý tứ của Tam thúc, mặc dù trong long mơ hồ cảm giác được có gì đấy không đúng, nhưng lại không có ý tứ ngăn trở. Bởi vì hắn có thể khẳng định, nếu là song phương dịch mà ở chung, đối phương khẳng định cũng sẽ làm như vậy địa.
Quyền đầu lớn chính là đạo lý, ở Thái Thương huyện càng là đạo lý chân chính.
Trên mặt Hạ Thuyên Danh nhất thời hiện lên một nét xấu hổ, hắn đè thấp rồi thanh âm, nói:
- Lão Tam, ngươi không nên lỗ mãng, đừng đi quấy rối.
Đột nhiên, đôi mắt của Hạ Thuyên Nghĩa xuất hiện tinh quang, hắn gằn giọng hỏi:
- Nhị ca, vậy bọn chúng có lai lịch như thế nào?
Hạ Thuyên Danh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chúng nó vốn là của hiền chất Nhất Thiên.
Hạ Thuyên Nghĩa ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Huynh nói cái gì?
- Những người này đều là do nhạc phụ của Nhất Thiên mua tới, hơn nữa lại là sính lễ của Lệ Yên ngày hôm nay. Đệ nếu là nổi điên lên đem những thứ này phá hủy, cẩn thận đại ca tìm đệ tính sổ.
Hạ Thuyên Danh tức giận địa nói.
Giờ Hạ Thuyên Nghĩa mới hiểu được, hắn cười khổ hai tiếng, trách không được hôm nay là ngày hỷ của hai nhà mà còn đến đây ra sức hò hét, nguyên lai là vì nghênh đón chú rể, hơn nữa tiền đồ sau này đều nằm trong tay chú rể, đương nhiên muốn liều mạng.
Nhẹ nhàng ca thán một tiếng, Hạ Thuyên Nghĩa từ đáy lòng địa nói:
- Trình gia thật sự là làm ra một đại thủ bút a.
Hạ Thuyên Danh có chút địa gật đầu, đối với tài lực của Trình gia địa cũng sinh ra một chút tâm ý kính sợ. Hạ gia mặc dù có vũ lực cường đại, nhưng đem so sánh với gia tộc có truyền thừa trăm năm, dù sao vẫn không có cùng cấp bậc.
Sau khi mọi người đi vào, vội vàng tắm rửa một phen.
Trải qua vài giờ đi đường, cho dù là quần áo mới cũng biến thành y phục đất. Cũng may, Hạ Thuyên Danh đã sớm có chuẩn bị, mọi người mau chóng sửa sang lại một phen, trang phục sạch sẽ, hướng phía Trình gia đi đến.
Bất quá lúc này đây ở trong đội ngũ nghênh thân, lại xuất hiện thêm một cỗ kiệu, đây chính là vì tân nương mà chuẩn bị.
Hơn nữa trong đoàn người, trừ chú rể Hạ Nhất Thiên ở ngoài, cho dù là Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa cũng không có ngựa để cưỡi.
Một đoàn người, hơn trăm người khua chiêng gõ trống hướng phía Trình gia đến, dĩ nhiên đã dẫn đến vô số người xem.
Hạ Nhất Thiên lẻ loi một mình ngồi ở con ngựa cao to, làm như Hạ gia trưởng tôn trong lòng khẩn trương không yên, nhưng khóe miệng vẫn phải luôn giữ mỉm cười, nhìn qua rất oai phong, làm cho được người bên đường đều là sợ hãi, tán thưởng không thôi.
Hạ gia chuẩn bị tương đối đầy đủ, dọc theo đường đi tới, có vô số hài đồng thét lên những tiếng chúc mừng chói tai không thôi, ngay cả một ít người lớn cũng không giữ thể diện xông về phía trước một bả, theo sau che mặt mà tẩu, rước lấy rồi một trận cười mắng có tiếng.
Bọn họ đi tới địa tốc độ cũng không nhanh, tiếng chúc mừng lại càng vang lên không dứt.
Rốt cục, đoàn người cũng đi tới trước Trình phủ, một trận pháo nổ xé gió vang lên.
Trước cửa Trình phủ, Trình Gia Huy cất tiếng cười to, nhìn về phía Hạ Nhất Thiên anh tuấn, phong độ, trên mặt của hắn cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Đứa con gái thứ hai được gả cho một người như vậy, vô luận như thế nào cũng có thể khiến cho những người khác hâm mộ rồi.
Bất quá, khi Trình Gia Huy nhớ tới rồi đại nữ nhi, vì tương lai gia tộc, nó đành phải tủi thân đến làm thiếp Lâm gia ở Lâm Lang quận, mặc dù được phu quân thật lòng yêu thương, nhưng ngày lúc tuổi già, còn có được như vậy không?
Song, cái này ý niệm trong đầu Trình Gia Huy chỉ hiện lên trong nháy mắt, hắn lập tức tươi cười bước ra nghênh đón.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc