Vũ Thần
Chương 297: Cao sơn đốn ngộ
- Sao... Sao lại như thế này? - Trần Úy Nhiên mở to mắt mà nhìn. Hôm nay, hắn toàn gặp phải những chuyện ngoài ý muốn. Đầu tiên là Hạ Nhất Minh - một thiên tài tuyệt thế. Tiếp theo lại đến hành động kỳ quặc của bảo trư.
Hắn ở bên bảo trư cũng phải tới trăm năm, suốt từ khi bước vào tiên thiên đến giờ vẫn chưa hề xa nó. Bao nhiêu năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy bảo trư thân thiết với người đến thế. Mà nhìn biểu hiện thì có lẽ nó định bám theo cả đời cũng nên.
Ánh mắt hơi liếc nhìn Bách Linh Bát một cái, cảm nhận một chút hơi thở, hắn liền tái mặt. Trong cảm giác của hắn, Bách Linh Bát chẳng khác gì một tảng đá, không hề có chút hơi thở.
Mà đó cũng chẳng phải là cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Nói chính xác là không hề có tí hơi thở nào. Có cảm tưởng như toàn thân hắn không hề có một chút huyết nhục mà giống hệt như pho tượng. Hắn cảm thấy rùng mình, không hiểu đây là công pháp gì mà có thể đạt tới trạng thái như vậy.
Hạ Nhất Minh thầm thở dài. Chỉ có hắn mới biết được sự thật. Đối với con linh thú có lẽ nó không phải coi Bách Linh Bát là người mà chẳng khác gì một thứ bảo vật có giá trị hơn hẳn ngũ hành hoàn. Với một bảo vật như thế, nó chẳng thèm để ý tới cả đá sinh lực và không gian giới chỉ.
Cho dù là Hạ Nhất Minh cũng phải công nhận năng lực tìm kiếm bảo vật của nó quả là thiên hạ vô song.
Bách Linh Bát cứ đứng im tại chỗ. Hắn liếc mắt nhìn mọi người, chẳng thèm quan tâm tới con linh thú đang bám trên cổ mình.
- Bách huynh! Ngươi không sao chứ? - Hạ Nhất Minh cảm thấy không yên tâm, liền mở miệng hỏi. Hắn chỉ sợ Bách Linh Bát thuận tay bóp chết con bảo trư đang bám trên người.
- Không có việc gì. - Bách Linh Bát thản nhiên nói.
Lúc hắn nói chuyện, con linh thú đang bám trước ngực hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi bảo vật quý hiếm lại có thể phát ra tiếng nói.
Đám người Chu Thất Bát cũng đều ngơ ngác. Trần Úy Nhiên hít một hơi hỏi:
- Chu sư huynh! Vị huynh đài này là...
- Đây là Bách Linh Bát! Bách huynh! - Chu Thất Bát vội vàng nói:
- Hắn là bằng hữu của Hạ trưởng lão. Hạ trưởng lão đã mới hắn đồng hành tới Thiên Trì sơn.
Trần Úy Nhiên gật đầu, nghiêm mặt hỏi:
- Hạ huynh! Xin hỏi Bách tiên sinh tu luyện loại công pháp gì mà bảo trư lại thích hắn đến vậy?
Hạ Nhất Minh cười khổ. Bách Linh Bát nào có tu luyện công pháp gì. Đám Trần Úy Nhiên ở đây nghĩ linh nghĩ tinh làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Có điều, cho dù trí tưởng tượng của bọn họ có phong phú đến mấy cũng không thể đoán ra được điều đó.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Trần huynh! Bách huynh tu luyện một loại công pháp quái dị. Nhưng hắn chẳng bao giờ nói rõ nên ta cũng không hỏi.
Trần Úy Nhiên gật đầu. Hỏi công pháp tu luyện của người ta là một điều tối kỵ, cho dù là bằng hữu thân thiết cũng rất khó nói.
- Trần huynh! Con linh thú của ngươi hình như vẫn không chịu buông tha. - Hạ Nhất Minh nói.
Trần Úy Nhiên khó khăn nói:
- Hạ huynh! Bảo trư chính là linh thú mà Tổ sư gia sủng ái. Nếu có chỗ nào không đúng, mong các vị thông cảm.
Hạ Nhất Minh cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn cũng biết ba chữ "Tổ sư gia" có nghĩa như thế nào. Trên Hoành Sơn nhất mạch cũng chỉ có Vu Kinh Lôi mới được người ta gọi như thế. Nó có nghĩa là người đó có vị trí tối thượng trong sư môn. Lời nói của người như vậy trong một môn phái vô cùng có trọng lượng.
Sau khi biết được lai lịch của con bảo trư, con mắt Hạ Nhất Minh nhìn nó cũng hoàn toàn khác trước.
Có lẽ chỉ có những nhân vật như vậy mới có được linh thú như thế này.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói:
- Trần huynh! Ta thấy Bách huynh cũng chẳng ghét tiểu gia hỏa này. Như thế, chúng ta cứ về chủ phong trước đã.
Trần Úy Nhiên vội vàng gật đầu. Sự cảm kích hiện rõ trong đôi mắt của hắn. Mọi người cũng chẳng nói tới chuyện nghỉ ngơi. Tất cả đều nhanh chóng trở về Thiên Trì sơn.
Mặc dù có đám đệ tử nên tốc độ của họ cũng chưa phải là nhanh nhất. Nhưng tu vi của đám đệ tử Hoành Sơn cũng không thấp, ít nhất cũng đều tới bát tầng, nên tốc độ cũng chẳng tới nỗi nào.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, tất cả đã đi tới chân núi.
Trên đường đi, Hạ Nhất Minh có thể nghe thấy tiếng nói của những người trong các trạm gác ngầm. Tuy nhiên, không hề có người nào bước ra ngăn cản.
Cũng có một số người đi ra, nhưng khi thấy con linh thú đang bám trên cổ Bách Linh Bát, bọn họ liền xoay người rời đi.
Nhìn biểu hiện của họ có phần như đang chạy trốn thứ gì đó khiến cho tất cả đều hết sức kinh ngạc.
Nhưng vừa mới tới Thiên Trì sơn, cho dù là da mặt có dầy thì Hạ Nhất Minh cũng không muốn mở miệng ra hỏi. Tất cả mọi người đều làm như không biết, theo Trần Úy Nhiên lên chủ phong.
Chủ phong của Thiên Trì sơn cao hơn rất nhiều so với Hoành Sơn. Mà trong cả vùng núi của miền Tây Bắc, thì ngọn chủ phong này cũng là một trong số những ngọn cao nhất.
Từ chân núi ngẩng đầu lên chỉ thấy ngọn núi đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất, vươn tới tận mây. Nó chẳng khác gì một người không lồ đứng giữa rặng núi mà nhìn ngắm xung quanh. Bất kể người nào khi tới đây cũng đều có cảm giác rằng mình quá bé nhỏ.
Hạ Nhất Minh đứng tại chỗ, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn. Trong ánh mắt của hắn chỉ thấy những đám mây trắng đang lặng lẽ trôi, không hề nhìn thấy đỉnh núi.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một hình ảnh về một đôi tay đang kết xuất ra một bộ thủ ấn khó lường.
Kình Thiên ấn - Thổ hệ ấn pháp chợt có cảm giác được khai thông.
Sau khi giao thủ với quái nhân mặt nạ, ngay cả trên đường đi, Hạ Nhất Minh cũng đều dành thời gian để nghiên cứu hai loại thủ ấn công pháp. Hắn có cảm giác chỉ cần nắm vững được Kình Thiên ấn và Phiên Thiên ấn là có thể đạt tới bước cuối cùng, ngưng xuất ra đóa hoa thứ ba.
Nhưng sau đêm hôm đó, sự lĩnh ngộ của hắn đối với hai loại Thổ hệ thủ ấn hoàn toàn dậm chân tại chỗ. Bao nhiêu ngày suy ngẫm mà vẫn không tiến thêm được chút nào, thậm chí còn trở nên khó hiểu.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngọn núi hùng vĩ, trong đầu Hạ Nhất Minh như được chiếu sáng. Mang những điều cảm nhận được so sánh với Kình Thiên ấn, hắn như tìm ra được đáp án.
Đứng ở dưới chân núi nhìn ngắm một lúc, sau đó mọi người tiếp tục theo Trần Úy Nhiên mà đi. Nhưng đúng vào lúc đó, Chu Thất Bát lại kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh.
Tất cả đều quay đầu nhìn lại mới thấy điểm khác thường. Hạ Nhất Minh vẫn cứ ngẩng đầu mà nhìn như lạc vào một thế giới nào đó, chẳng còn quan tâm tới xung quanh.
- Đốn ngộ...
Trần Úy Nhiên kinh ngạc, thì thào. Hắn và Chu Thất Bát liếc mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt ngoài sự kinh ngạc còn có một chút hâm mộ và đố kỵ.
Vu Hi Thần vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa vui mừng hỏi:
- Chu sư thúc! Hạ trưởng lão đốn ngộ đúng không?
Gật đầu, Chu Thất Bát thở dài một tiếng, nói:
- Ngàn năm qua, mỗi một người đi tới Thiên Trì sơn đều cảm thấy một sự bồi hồi. Nhưng số người có thể đốn ngộ thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trần Úy Nhiên cũng gật đầu sau đó tất cả mọi người đều lùi ra trăm bước, lặng lặng đứng đợi Hạ Nhất Minh. Chẳng cần ai phải nói, tất cả đều tự giác làm theo nhau. Mặc dù mỗi người trên vũ đạo có tu vi hoàn toàn khác nhau. Có người chỉ là hậu thiên cao thủ đạt tới bát tầng, nhưng cũng có người là cường giả siêu cấp ngưng tụ tới hai hoa. Tuy nhiên tất cả bọn họ đều im lặng nhìn Hạ Nhất Minh.
Đốn ngộ đối với mỗi một người tu luyện đều hết sức quan trọng. Vũ lực càng mạnh thì muốn tìm được cảm giác đốn ngộ lại càng thêm khó khăn.
Tới cảnh giới như Hạ Nhất Minh trong khoảng mười năm có được một lần đốn ngộ đã là được sự phù hộ của tổ tiên. Nếu phá vỡ sự đốn ngộ của hắn thì có thể trở thành kẻ thù cũng không chừng. Nguồn:
Đối với cao thủ đẳng cấp này thì cho dù là mối thù giết cha, cướp vợ cũng chẳng thể so sánh với việc như vậy. Vì thế, tất cả mọi người đều lùi lại, sợ kinh động tới Hạ Nhất Minh.
Trong lòng Chu Thất Bát đang hết sức dao động. Hạ Nhất Minh đúng là một tên quái thai. Mới mấy đêm trước, hắn đã gặp được một cơ hội giác ngộ. Nhưng do bị quái nhân mặt quỷ phá nên mới không đạt được.
Theo phỏng đoán của Chu Thất Bát, trong vòng mười năm, Hạ Nhất Minh rất khó gặp được. Chẳng ngờ, mới có mấy ngày, vừa tới Thiên Trì sơn hắn đã lại có được sự đốn ngộ.
May mắn thế này, thiên phú thế này...
Hai mắt của Chu Thất Bát hơi đỏ lên. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tại sao Hạ Nhất Minh còn trẻ như vậy mà lại có được thực lực kinh khủng như thế.
Hạ Nhất Minh hoàn toàn chìm đắm vào trong cảm ngộ mà chẳng hề quan tâm tới xung quanh.
Trong đầu của hắn, đôi tay đang kết xuất thủ ấn chợt mở ra. Bàn tay đó nhanh chóng to hơn một vạn, mười vạn thậm chí cả trăm vạn lần. Chúng như biến thành ngọn núi cao vút, hùng vĩ trước mắt.
Trong lòng Hạ Nhất Minh vẫn có sự thắc mắc nhưng sau khi thấy được cảnh này hắn chợt cảm giác cho dù trời có sập xuống thì ngọn núi lớn đó vẫn có thể lại chống nó lên.
Trong vô thức, hai tay của hắn đã kết xuất một thủ ấn kỳ lạ. Bàn tay hắn đan vào nhau, mười ngón tay giống như không xương.
Đám người Chu Thất Bát đứng quanh đó chợt có cảm giác Hạ Nhất Minh giống như biến mất. Hắn như biến thành một ngọn núi hùng vĩ, đặc biệt đôi tay hắn như có một uy thế có thể chống đỡ cả trời.
Lúc này, tất cả đều có cảm giác bản thân trở nên nhỏ bé mà đôi tay của Hạ Nhất Minh càng lúc càng trở nên to lớn.
Hạ Nhất Minh cứ thế mà đứng, hoàn toàn bất động phát ra uy áp vô cùng lớn. Đừng nói là đám đệ tử Hoành Sơn mà bọn Chu Thất Bát cũng có cảm giác không được thoải mái.
Tất cả đều vô cùng hoảng sợ. Mọi người đều biết Hạ Nhất Minh lại có sự tiến bộ trên con đường võ đạo. Nếu không thì uy áp của hắn không thể khiến cho bọn họ có cảm giác như thế.
Trong những người đứng tại đó chỉ có Bách Linh Bát và con linh thú đang bám trước ngực là vẫn thản nhiên. Bách Linh Bát không phải con người nên đối với hắn thì uy áp chẳng hề có tác dụng. Mà con bảo trư đáng yêu kia cũng chỉ liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh mà chẳng hề có hứng thú. Áp lực đó đối với người khác thì đúng là khó thấy. Nhưng do thường xuyên ở với lão tổ tông của Thiên Trì sơn như nó thì lại chẳng có gì phải chú ý.
Điều khiến nó cảm thấy hứng thú chính là người quái dị không hề có chút hơi thở trước mặt.
Nếu để cho đám người Hạ Nhất Minh biết được con bảo trư hoàn toàn thờ ơ trước áp lực đó, sẽ lại nhìn nó với ánh mắt khác.
Tất cả tâm trí của Hạ Nhất Minh đều chìm đắm vào trong đốn ngộ. Từ từ, hắn như hiểu thông được thứ gì đó. Hai tay kết xuất ra thủ ấn cực kỳ vi diệu. Cho dù đám người Chu Thất Bát đứng gần đó cũng không nhìn được.
Hai tay của hắn liên tục biến ảo, nhưng đám Chu Thất Bát lại chẳng hề phát hiện ra điều đó. Tất cả chỉ thấy đôi tay của Hạ Nhất Minh vẫn giữ nguyên như thế không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Hạ Nhất Minh mới thở ra một hơi, hạ tay xuống.
Tất cả mọi người đều cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Áp lúc hoàn toàn biến mất. Sau đó, Hạ Nhất Minh quay đầu lại, hai mắt lấp lánh có thần.
Chu Thất Bát cố gắng áp chế sự đố kỵ tiến lên, chắp tay nói:
- Chúc mừng Hạ trưởng lão.
Hạ Nhất Minh gật đầu, tươi cười. Vừa rồi, hắn mới chỉ lĩnh ngộ được Kình Thiên ấn, nên vẫn chưa thể ngưng xuất được Thổ chi hoa. Nhưng như vậy, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn. Ít nhất thì với Thổ hệ lực lượng hắn đã đạt tới một tầng mới.
Ngay lúc đó, hắn chợt trầm giọng, nói:
- Người nào? Đi ra cho ta.
Đám người Chu Thất Bát sửng sốt, biến sắc. Không ngời có người tiếp cận tới gần mà lại để cho Hạ Nhất Minh vừa mới ở trong trạng thái đốn ngộ tỉnh lại, phát hiện ra. Nhất thời, cả hắn cũng với Trần Úy Nhiên đều đỏ mặt.
- Ha ha! Nhĩ lực thật tốt. - Một tiếng cười từ vách núi cách đó không xa vang lên. Ngay sau đó có hai người sóng vai nhau bước ra:
- Bọn ta cũng không có ác ý, chỉ chợt đi ngang qua đây thôi.
Hai người đều là những lão nhân có bộ râu rất dài. Có điều một người thì vô cùng lạnh lùng, còn một người lại có vẻ mặt tươi tỉnh. Chu Thất Bát và Trần Úy Nhiên cùng khom người, nói:
- Dương sư huynh!
Lão nhân có nét mặt âm trầm, cười hắc hắc nói:
- Dương huynh! Thiên Trì chủ mạch đúng là nhân tài vô số. Không ngờ có thể đứng trước chủ phong mà đốn ngộ. Chẳng biết đó là vị huynh đệ của núi nào, có thể giới thiệu cho ta không?
Lão nhân họ Dương nhìn Hạ Nhất Minh, chợt ngẩn người. Điều đầu tiên khiến lão kinh ngạc chính là tuổi của Hạ Nhất Minh. Tiếp theo chính là hắn không thể nhớ ra được trên Thiên Trì sơn lại có người nào trẻ tuổi đã đạt tới Nhất đường thiên.
Hắn nhìn hai người Chu Thất Bát gật đầu một cái, sau đó cười khổ, nói:
- Chu huynh thứ lỗi! Ta cũng không biết vị sư đệ này là ai.
Chu Thất Bát vội nói:
- Dương sư huynh! Đây chính là trưởng lão Hạ Nhất Minh của Hoành Sơn.
Ánh mắt hai vị lão nhân đều thay đổi. Hạ Nhất Minh chợt phát hiện ra ánh mắt lão nhân họ Chu kia càng trở nên lạnh lùng, có phần địch ý.
- Thì ra là Hạ sư đệ ở Hoành Sơn! Thật sự hoan nghênh. - Lão nhân họ Dương cười nói:
- Lão phu là Dương Hạo! Chúng ta cùng với các chi phái cũng cùng một nhà. Nếu Hạ sư đệ không chê thì kêu một tiếng sư huynh là được rồi.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi ôm quyền, nói:
- Dương sư huynh!
Dương hạo hài lòng gật đầu, nói:
- Hạ sư đệ! Để ta giới thiệu cho ngươi vị này chính là người ở Đồ Thiên chi phái - Chu Đại Thiên sư huynh. - Hắn dừng một chút, trầm giọng nói:
- Nửa năm trước, Chu sư huynh đã ngưng xuất thành công đóa hoa thứ ba.
Ánh mắt Chu Thất Bát vô cùng hâm mộ, nói:
- Chờ đến khi Chu sư huynh tụ đỉnh thành công, lọt vào nhóm cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, quả là đáng mừng.
Nét mặt cứng nhắc của Chu Đại Thiên, mỉm cười nói:
- Chu sư đệ quá khen! Cho dù là tạo lập được trụ cột nhưng muốn tụ đỉnh thành công cũng đâu có dễ dàng?
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh nhướng lên. Lúc này, hắn hiểu được địch ý của đối phương là do đâu. Thì ra người này là người của Đồ Phiên quốc, một trong ba đại cường quốc. Nhưng cũng đến giờ, hắn mới biết sau lưng Đồ Phiên quốc cũng có chi phái của Thiên Trì sơn.
Chu Đại Thiên cùng với mọi người nói chuyện khách sáo một chút, đột nhiên quay đầu, hỏi:
- Hạ sư đệ! Không biết ngươi vừa đốn ngộ đã lĩnh ngộ được thứ gì?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Tiểu đệ có chút lĩnh ngộ đối với Thổ hệ chân khí.
Ngoài mặt thì cười cười, nhưng trong lòng Chu Đại Thiên hoàn toàn lạnh lụng, nói:
- Chu mỗ cũng tu luyện thổ hệ công pháp! Hay là chúng ta luận bàn một chút, xem thành quả đốn ngộ của sư đệ thế nào?
Đám người Dương Hạo giật mình nhưng không hề phản đối. Tất cả đứng im chờ câu trả lời của Hạ Nhất Minh. Liếc mắt nhìn biểu hiện của mọi người, Hạ Nhất Minh cười dài, nói:
- Nếu Chu sư huynh có nhã hứng, tiểu đệ xin phụng bồi.
Hắn ở bên bảo trư cũng phải tới trăm năm, suốt từ khi bước vào tiên thiên đến giờ vẫn chưa hề xa nó. Bao nhiêu năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy bảo trư thân thiết với người đến thế. Mà nhìn biểu hiện thì có lẽ nó định bám theo cả đời cũng nên.
Ánh mắt hơi liếc nhìn Bách Linh Bát một cái, cảm nhận một chút hơi thở, hắn liền tái mặt. Trong cảm giác của hắn, Bách Linh Bát chẳng khác gì một tảng đá, không hề có chút hơi thở.
Mà đó cũng chẳng phải là cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Nói chính xác là không hề có tí hơi thở nào. Có cảm tưởng như toàn thân hắn không hề có một chút huyết nhục mà giống hệt như pho tượng. Hắn cảm thấy rùng mình, không hiểu đây là công pháp gì mà có thể đạt tới trạng thái như vậy.
Hạ Nhất Minh thầm thở dài. Chỉ có hắn mới biết được sự thật. Đối với con linh thú có lẽ nó không phải coi Bách Linh Bát là người mà chẳng khác gì một thứ bảo vật có giá trị hơn hẳn ngũ hành hoàn. Với một bảo vật như thế, nó chẳng thèm để ý tới cả đá sinh lực và không gian giới chỉ.
Cho dù là Hạ Nhất Minh cũng phải công nhận năng lực tìm kiếm bảo vật của nó quả là thiên hạ vô song.
Bách Linh Bát cứ đứng im tại chỗ. Hắn liếc mắt nhìn mọi người, chẳng thèm quan tâm tới con linh thú đang bám trên cổ mình.
- Bách huynh! Ngươi không sao chứ? - Hạ Nhất Minh cảm thấy không yên tâm, liền mở miệng hỏi. Hắn chỉ sợ Bách Linh Bát thuận tay bóp chết con bảo trư đang bám trên người.
- Không có việc gì. - Bách Linh Bát thản nhiên nói.
Lúc hắn nói chuyện, con linh thú đang bám trước ngực hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi bảo vật quý hiếm lại có thể phát ra tiếng nói.
Đám người Chu Thất Bát cũng đều ngơ ngác. Trần Úy Nhiên hít một hơi hỏi:
- Chu sư huynh! Vị huynh đài này là...
- Đây là Bách Linh Bát! Bách huynh! - Chu Thất Bát vội vàng nói:
- Hắn là bằng hữu của Hạ trưởng lão. Hạ trưởng lão đã mới hắn đồng hành tới Thiên Trì sơn.
Trần Úy Nhiên gật đầu, nghiêm mặt hỏi:
- Hạ huynh! Xin hỏi Bách tiên sinh tu luyện loại công pháp gì mà bảo trư lại thích hắn đến vậy?
Hạ Nhất Minh cười khổ. Bách Linh Bát nào có tu luyện công pháp gì. Đám Trần Úy Nhiên ở đây nghĩ linh nghĩ tinh làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Có điều, cho dù trí tưởng tượng của bọn họ có phong phú đến mấy cũng không thể đoán ra được điều đó.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Trần huynh! Bách huynh tu luyện một loại công pháp quái dị. Nhưng hắn chẳng bao giờ nói rõ nên ta cũng không hỏi.
Trần Úy Nhiên gật đầu. Hỏi công pháp tu luyện của người ta là một điều tối kỵ, cho dù là bằng hữu thân thiết cũng rất khó nói.
- Trần huynh! Con linh thú của ngươi hình như vẫn không chịu buông tha. - Hạ Nhất Minh nói.
Trần Úy Nhiên khó khăn nói:
- Hạ huynh! Bảo trư chính là linh thú mà Tổ sư gia sủng ái. Nếu có chỗ nào không đúng, mong các vị thông cảm.
Hạ Nhất Minh cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn cũng biết ba chữ "Tổ sư gia" có nghĩa như thế nào. Trên Hoành Sơn nhất mạch cũng chỉ có Vu Kinh Lôi mới được người ta gọi như thế. Nó có nghĩa là người đó có vị trí tối thượng trong sư môn. Lời nói của người như vậy trong một môn phái vô cùng có trọng lượng.
Sau khi biết được lai lịch của con bảo trư, con mắt Hạ Nhất Minh nhìn nó cũng hoàn toàn khác trước.
Có lẽ chỉ có những nhân vật như vậy mới có được linh thú như thế này.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói:
- Trần huynh! Ta thấy Bách huynh cũng chẳng ghét tiểu gia hỏa này. Như thế, chúng ta cứ về chủ phong trước đã.
Trần Úy Nhiên vội vàng gật đầu. Sự cảm kích hiện rõ trong đôi mắt của hắn. Mọi người cũng chẳng nói tới chuyện nghỉ ngơi. Tất cả đều nhanh chóng trở về Thiên Trì sơn.
Mặc dù có đám đệ tử nên tốc độ của họ cũng chưa phải là nhanh nhất. Nhưng tu vi của đám đệ tử Hoành Sơn cũng không thấp, ít nhất cũng đều tới bát tầng, nên tốc độ cũng chẳng tới nỗi nào.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, tất cả đã đi tới chân núi.
Trên đường đi, Hạ Nhất Minh có thể nghe thấy tiếng nói của những người trong các trạm gác ngầm. Tuy nhiên, không hề có người nào bước ra ngăn cản.
Cũng có một số người đi ra, nhưng khi thấy con linh thú đang bám trên cổ Bách Linh Bát, bọn họ liền xoay người rời đi.
Nhìn biểu hiện của họ có phần như đang chạy trốn thứ gì đó khiến cho tất cả đều hết sức kinh ngạc.
Nhưng vừa mới tới Thiên Trì sơn, cho dù là da mặt có dầy thì Hạ Nhất Minh cũng không muốn mở miệng ra hỏi. Tất cả mọi người đều làm như không biết, theo Trần Úy Nhiên lên chủ phong.
Chủ phong của Thiên Trì sơn cao hơn rất nhiều so với Hoành Sơn. Mà trong cả vùng núi của miền Tây Bắc, thì ngọn chủ phong này cũng là một trong số những ngọn cao nhất.
Từ chân núi ngẩng đầu lên chỉ thấy ngọn núi đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất, vươn tới tận mây. Nó chẳng khác gì một người không lồ đứng giữa rặng núi mà nhìn ngắm xung quanh. Bất kể người nào khi tới đây cũng đều có cảm giác rằng mình quá bé nhỏ.
Hạ Nhất Minh đứng tại chỗ, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn. Trong ánh mắt của hắn chỉ thấy những đám mây trắng đang lặng lẽ trôi, không hề nhìn thấy đỉnh núi.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một hình ảnh về một đôi tay đang kết xuất ra một bộ thủ ấn khó lường.
Kình Thiên ấn - Thổ hệ ấn pháp chợt có cảm giác được khai thông.
Sau khi giao thủ với quái nhân mặt nạ, ngay cả trên đường đi, Hạ Nhất Minh cũng đều dành thời gian để nghiên cứu hai loại thủ ấn công pháp. Hắn có cảm giác chỉ cần nắm vững được Kình Thiên ấn và Phiên Thiên ấn là có thể đạt tới bước cuối cùng, ngưng xuất ra đóa hoa thứ ba.
Nhưng sau đêm hôm đó, sự lĩnh ngộ của hắn đối với hai loại Thổ hệ thủ ấn hoàn toàn dậm chân tại chỗ. Bao nhiêu ngày suy ngẫm mà vẫn không tiến thêm được chút nào, thậm chí còn trở nên khó hiểu.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngọn núi hùng vĩ, trong đầu Hạ Nhất Minh như được chiếu sáng. Mang những điều cảm nhận được so sánh với Kình Thiên ấn, hắn như tìm ra được đáp án.
Đứng ở dưới chân núi nhìn ngắm một lúc, sau đó mọi người tiếp tục theo Trần Úy Nhiên mà đi. Nhưng đúng vào lúc đó, Chu Thất Bát lại kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh.
Tất cả đều quay đầu nhìn lại mới thấy điểm khác thường. Hạ Nhất Minh vẫn cứ ngẩng đầu mà nhìn như lạc vào một thế giới nào đó, chẳng còn quan tâm tới xung quanh.
- Đốn ngộ...
Trần Úy Nhiên kinh ngạc, thì thào. Hắn và Chu Thất Bát liếc mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt ngoài sự kinh ngạc còn có một chút hâm mộ và đố kỵ.
Vu Hi Thần vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa vui mừng hỏi:
- Chu sư thúc! Hạ trưởng lão đốn ngộ đúng không?
Gật đầu, Chu Thất Bát thở dài một tiếng, nói:
- Ngàn năm qua, mỗi một người đi tới Thiên Trì sơn đều cảm thấy một sự bồi hồi. Nhưng số người có thể đốn ngộ thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trần Úy Nhiên cũng gật đầu sau đó tất cả mọi người đều lùi ra trăm bước, lặng lặng đứng đợi Hạ Nhất Minh. Chẳng cần ai phải nói, tất cả đều tự giác làm theo nhau. Mặc dù mỗi người trên vũ đạo có tu vi hoàn toàn khác nhau. Có người chỉ là hậu thiên cao thủ đạt tới bát tầng, nhưng cũng có người là cường giả siêu cấp ngưng tụ tới hai hoa. Tuy nhiên tất cả bọn họ đều im lặng nhìn Hạ Nhất Minh.
Đốn ngộ đối với mỗi một người tu luyện đều hết sức quan trọng. Vũ lực càng mạnh thì muốn tìm được cảm giác đốn ngộ lại càng thêm khó khăn.
Tới cảnh giới như Hạ Nhất Minh trong khoảng mười năm có được một lần đốn ngộ đã là được sự phù hộ của tổ tiên. Nếu phá vỡ sự đốn ngộ của hắn thì có thể trở thành kẻ thù cũng không chừng. Nguồn:
Đối với cao thủ đẳng cấp này thì cho dù là mối thù giết cha, cướp vợ cũng chẳng thể so sánh với việc như vậy. Vì thế, tất cả mọi người đều lùi lại, sợ kinh động tới Hạ Nhất Minh.
Trong lòng Chu Thất Bát đang hết sức dao động. Hạ Nhất Minh đúng là một tên quái thai. Mới mấy đêm trước, hắn đã gặp được một cơ hội giác ngộ. Nhưng do bị quái nhân mặt quỷ phá nên mới không đạt được.
Theo phỏng đoán của Chu Thất Bát, trong vòng mười năm, Hạ Nhất Minh rất khó gặp được. Chẳng ngờ, mới có mấy ngày, vừa tới Thiên Trì sơn hắn đã lại có được sự đốn ngộ.
May mắn thế này, thiên phú thế này...
Hai mắt của Chu Thất Bát hơi đỏ lên. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tại sao Hạ Nhất Minh còn trẻ như vậy mà lại có được thực lực kinh khủng như thế.
Hạ Nhất Minh hoàn toàn chìm đắm vào trong cảm ngộ mà chẳng hề quan tâm tới xung quanh.
Trong đầu của hắn, đôi tay đang kết xuất thủ ấn chợt mở ra. Bàn tay đó nhanh chóng to hơn một vạn, mười vạn thậm chí cả trăm vạn lần. Chúng như biến thành ngọn núi cao vút, hùng vĩ trước mắt.
Trong lòng Hạ Nhất Minh vẫn có sự thắc mắc nhưng sau khi thấy được cảnh này hắn chợt cảm giác cho dù trời có sập xuống thì ngọn núi lớn đó vẫn có thể lại chống nó lên.
Trong vô thức, hai tay của hắn đã kết xuất một thủ ấn kỳ lạ. Bàn tay hắn đan vào nhau, mười ngón tay giống như không xương.
Đám người Chu Thất Bát đứng quanh đó chợt có cảm giác Hạ Nhất Minh giống như biến mất. Hắn như biến thành một ngọn núi hùng vĩ, đặc biệt đôi tay hắn như có một uy thế có thể chống đỡ cả trời.
Lúc này, tất cả đều có cảm giác bản thân trở nên nhỏ bé mà đôi tay của Hạ Nhất Minh càng lúc càng trở nên to lớn.
Hạ Nhất Minh cứ thế mà đứng, hoàn toàn bất động phát ra uy áp vô cùng lớn. Đừng nói là đám đệ tử Hoành Sơn mà bọn Chu Thất Bát cũng có cảm giác không được thoải mái.
Tất cả đều vô cùng hoảng sợ. Mọi người đều biết Hạ Nhất Minh lại có sự tiến bộ trên con đường võ đạo. Nếu không thì uy áp của hắn không thể khiến cho bọn họ có cảm giác như thế.
Trong những người đứng tại đó chỉ có Bách Linh Bát và con linh thú đang bám trước ngực là vẫn thản nhiên. Bách Linh Bát không phải con người nên đối với hắn thì uy áp chẳng hề có tác dụng. Mà con bảo trư đáng yêu kia cũng chỉ liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh mà chẳng hề có hứng thú. Áp lực đó đối với người khác thì đúng là khó thấy. Nhưng do thường xuyên ở với lão tổ tông của Thiên Trì sơn như nó thì lại chẳng có gì phải chú ý.
Điều khiến nó cảm thấy hứng thú chính là người quái dị không hề có chút hơi thở trước mặt.
Nếu để cho đám người Hạ Nhất Minh biết được con bảo trư hoàn toàn thờ ơ trước áp lực đó, sẽ lại nhìn nó với ánh mắt khác.
Tất cả tâm trí của Hạ Nhất Minh đều chìm đắm vào trong đốn ngộ. Từ từ, hắn như hiểu thông được thứ gì đó. Hai tay kết xuất ra thủ ấn cực kỳ vi diệu. Cho dù đám người Chu Thất Bát đứng gần đó cũng không nhìn được.
Hai tay của hắn liên tục biến ảo, nhưng đám Chu Thất Bát lại chẳng hề phát hiện ra điều đó. Tất cả chỉ thấy đôi tay của Hạ Nhất Minh vẫn giữ nguyên như thế không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Hạ Nhất Minh mới thở ra một hơi, hạ tay xuống.
Tất cả mọi người đều cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Áp lúc hoàn toàn biến mất. Sau đó, Hạ Nhất Minh quay đầu lại, hai mắt lấp lánh có thần.
Chu Thất Bát cố gắng áp chế sự đố kỵ tiến lên, chắp tay nói:
- Chúc mừng Hạ trưởng lão.
Hạ Nhất Minh gật đầu, tươi cười. Vừa rồi, hắn mới chỉ lĩnh ngộ được Kình Thiên ấn, nên vẫn chưa thể ngưng xuất được Thổ chi hoa. Nhưng như vậy, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn. Ít nhất thì với Thổ hệ lực lượng hắn đã đạt tới một tầng mới.
Ngay lúc đó, hắn chợt trầm giọng, nói:
- Người nào? Đi ra cho ta.
Đám người Chu Thất Bát sửng sốt, biến sắc. Không ngời có người tiếp cận tới gần mà lại để cho Hạ Nhất Minh vừa mới ở trong trạng thái đốn ngộ tỉnh lại, phát hiện ra. Nhất thời, cả hắn cũng với Trần Úy Nhiên đều đỏ mặt.
- Ha ha! Nhĩ lực thật tốt. - Một tiếng cười từ vách núi cách đó không xa vang lên. Ngay sau đó có hai người sóng vai nhau bước ra:
- Bọn ta cũng không có ác ý, chỉ chợt đi ngang qua đây thôi.
Hai người đều là những lão nhân có bộ râu rất dài. Có điều một người thì vô cùng lạnh lùng, còn một người lại có vẻ mặt tươi tỉnh. Chu Thất Bát và Trần Úy Nhiên cùng khom người, nói:
- Dương sư huynh!
Lão nhân có nét mặt âm trầm, cười hắc hắc nói:
- Dương huynh! Thiên Trì chủ mạch đúng là nhân tài vô số. Không ngờ có thể đứng trước chủ phong mà đốn ngộ. Chẳng biết đó là vị huynh đệ của núi nào, có thể giới thiệu cho ta không?
Lão nhân họ Dương nhìn Hạ Nhất Minh, chợt ngẩn người. Điều đầu tiên khiến lão kinh ngạc chính là tuổi của Hạ Nhất Minh. Tiếp theo chính là hắn không thể nhớ ra được trên Thiên Trì sơn lại có người nào trẻ tuổi đã đạt tới Nhất đường thiên.
Hắn nhìn hai người Chu Thất Bát gật đầu một cái, sau đó cười khổ, nói:
- Chu huynh thứ lỗi! Ta cũng không biết vị sư đệ này là ai.
Chu Thất Bát vội nói:
- Dương sư huynh! Đây chính là trưởng lão Hạ Nhất Minh của Hoành Sơn.
Ánh mắt hai vị lão nhân đều thay đổi. Hạ Nhất Minh chợt phát hiện ra ánh mắt lão nhân họ Chu kia càng trở nên lạnh lùng, có phần địch ý.
- Thì ra là Hạ sư đệ ở Hoành Sơn! Thật sự hoan nghênh. - Lão nhân họ Dương cười nói:
- Lão phu là Dương Hạo! Chúng ta cùng với các chi phái cũng cùng một nhà. Nếu Hạ sư đệ không chê thì kêu một tiếng sư huynh là được rồi.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi ôm quyền, nói:
- Dương sư huynh!
Dương hạo hài lòng gật đầu, nói:
- Hạ sư đệ! Để ta giới thiệu cho ngươi vị này chính là người ở Đồ Thiên chi phái - Chu Đại Thiên sư huynh. - Hắn dừng một chút, trầm giọng nói:
- Nửa năm trước, Chu sư huynh đã ngưng xuất thành công đóa hoa thứ ba.
Ánh mắt Chu Thất Bát vô cùng hâm mộ, nói:
- Chờ đến khi Chu sư huynh tụ đỉnh thành công, lọt vào nhóm cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, quả là đáng mừng.
Nét mặt cứng nhắc của Chu Đại Thiên, mỉm cười nói:
- Chu sư đệ quá khen! Cho dù là tạo lập được trụ cột nhưng muốn tụ đỉnh thành công cũng đâu có dễ dàng?
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh nhướng lên. Lúc này, hắn hiểu được địch ý của đối phương là do đâu. Thì ra người này là người của Đồ Phiên quốc, một trong ba đại cường quốc. Nhưng cũng đến giờ, hắn mới biết sau lưng Đồ Phiên quốc cũng có chi phái của Thiên Trì sơn.
Chu Đại Thiên cùng với mọi người nói chuyện khách sáo một chút, đột nhiên quay đầu, hỏi:
- Hạ sư đệ! Không biết ngươi vừa đốn ngộ đã lĩnh ngộ được thứ gì?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Tiểu đệ có chút lĩnh ngộ đối với Thổ hệ chân khí.
Ngoài mặt thì cười cười, nhưng trong lòng Chu Đại Thiên hoàn toàn lạnh lụng, nói:
- Chu mỗ cũng tu luyện thổ hệ công pháp! Hay là chúng ta luận bàn một chút, xem thành quả đốn ngộ của sư đệ thế nào?
Đám người Dương Hạo giật mình nhưng không hề phản đối. Tất cả đứng im chờ câu trả lời của Hạ Nhất Minh. Liếc mắt nhìn biểu hiện của mọi người, Hạ Nhất Minh cười dài, nói:
- Nếu Chu sư huynh có nhã hứng, tiểu đệ xin phụng bồi.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc