Vũ Thần
Chương 267: Giá trị
Trên Hoành Sơn chủ phong, Hạ Nhất Minh ở tạm chính là nơi đại bá Hạ Thuyên Tín khổ tu.
Lúc này, trên Hoành Sơn xảy ra đại sự, ngay cả sơn đạo sừng sững cũng sụp xuống, âm thanh ầm ầm khiến Hạ Thuyên Tín cũng không thể tập trung tu luyện được. Nguồn:
Bởi vậy Hạ Vũ Đức bắt buộc Hạ Thuyên Tín không được ra ngoài.
Trên Hoàng Sơn, nếu việc mà ngay cả mấy vị tiên thiên trường lão cũng không thể giải quyết, cỡ Hạ Thuyên Tín có thể làm gì? Đã như vậy thay vì ra ngoài xem xét, không bằng tiếp tục ở lại tu luyện, sớm ngày đạt tới thập tầng đỉnh phong, tấn giai tiên thiên cảnh giới.
Hạ Thuyên Tín bị phụ thân quát lên, cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà tĩnh tâm tu luyện.
Hạ Nhất Minh sau khi về tới nơi, thấy được cảnh này cũng hết sức yên lòng. Hắn trong lòng thầm kêu may mắn, may có gia gia bên cạnh đốc thúc, nếu không người có thể ép buộc Đại bá như vậy quả thực chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hạ Vũ Đức sau khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh, ánh mắt lập tức sáng lên. Hạ Nhất Minh nhìn lão khẽ gật đầu, trên miệng nở ra một nụ cười, Hạ Vũ Đức lúc này mới thật sự yên lòng.
Nhưng lão không biết rằng, sau khi Hạ Nhất Minh quay đầu đi, ánh mắt ôn hòa đã hoàn toàn biến mất, chỉ có một cỗ hàn khí lãnh lẽo tới tận xương tủy.
Bước chân vững vàng như bình thường tới trước cửa phòng mình, lúc này Hạ Nhất Minh mới cảm thấy ánh mắt gia gia không còn dõi theo nữa.
Đẩy cửa phòng ra, Hạ Nhất Minh chậm rãi tiến vào.
Sau khi cửa phòng đóng lại, nộ hỏa trong lòng Hạ Nhất Minh tức thời bộc phát như núi lửa.
- Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh âm thanh không chút đè nén lực lượng nói.
- Có chuyện gì?
Âm thanh Bách Linh Bát vang lên trong góc, gã như một bóng u linh lẳng lặng ngồi trên mặt đất. Nếu lúc này đám người Vu Kinh Lôi thấy được Bách Linh Bát tùy ý ngồi trên mặt đất, không có nửa điểm khí độ tông sư, khẳng định sẽ không thể tin vào mắt mình nữa.
Hạ Nhất Minh xoay người, đi tới trước mặt Bách Linh Bát, hắn lẳng lặng ngồi xổm xuống.
- Bách Linh Bát. Ta muốn báo thù, ngươi giúp ta...
- Trong những trình tự của ta, có điều lệ không được thương tổn tới sinh vật có trí tuệ trên tinh cầu này.
Bách Linh Bát âm thanh không chút biến hóa nói:
- Ta nghĩ không thể giúp được ngươi.
Hạ Nhất Minh đột nhiên cười, nói:
- Bách Linh Bát, ngươi có lẽ cũng biết, phụ thân ta tu vi võ đạo cũng không có thiên phú quá lớn, bởi vậy người đem sức lực để vào việc buôn bán. Lão nhân gia người kinh doanh buôn bán nhiều năm, có tổng kết được một câu.
Âm thanh Hạ Nhất Minh nhấn mạnh từng chữ:
- Trên thế giới này, không có hàng hóa không mua được, chỉ có giá cả ngươi đưa ra chưa đủ.
Bách Linh Bát kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, dường như gã không hiểu ý nghĩa câu nói này.
Hạ Nhất Minh đưa tay kéo vạt áo lên, hắn đột nhiên dùng sức kéo, khiến áo ngoài bị xé toang.
Một cái vòng bạc treo trước ngực Hạ Nhất Minh.
Khi chiếc vòng cổ này lộ ra, Bách Linh Bát ánh mắt rốt cuộc cũng sáng lên, nhưng lại dần ảm đạm xuống.
Trừ lần đầu tiên gặp mặt, Bách Linh Bát chủ động muốn cướp chiếc vòng trên cổ Hạ Nhất Minh ra, gã tới giờ cũng chưa từng có chủ ý đánh cắp nó.
Chân khi cường đại từ cơ thể Hạ Nhất Minh tràn vào, trong nháy mắt, chiếc vòng trên cổ xuất hiện dao động.
Khi Hạ Nhất Minh thành công ngưng tụ Phong chi hoa, chân khí của hắn cũng xảy ra biến hóa, chân khí ngưng luyện đã đạt tới trình độ mới. Mặc dù lượng chân khí gia tăng không lớn, nhưng độ tinh thuần của chân khí lại biến hóa long trời lở đất.
Chân khí truyền vào chiếc vòng cổ mặc dù không bằng trước kia, nhưng chỉ một lượng nhỏ đã đủ yêu cầu.
Không gian giới kỳ dị lần nữa hiện ra trước mặt Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát.
Hai mắt Hạ Nhất Minh cơ bản không liếc một cái vào không gian giới, mà gắt gao nhìn chằm chằm Bách Linh Bát không chút nào che giấu mong muốn cùng khát vọng lúc này.
- Phụ thân ta trước kia không mua được hàng hóa mà cửa hiệu cần bởi vì người trả giá không đủ, nên không làm đối phương động tâm. Vì vậy người tăng giá gấp ba lần, kết quả là thuận lợi mua được hàng hóa. Cửa hiệu của Hạ gia trang chúng ta sau đó chiếm vị trí đứng đầu tại Thái Thương huyện.
Hạ Nhất Minh âm thanh bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng từng nói với ta. Trong giao dịch chúng ta trao đổi ngang giá. Như vậy, nếu ta cung cấp càng nhiều năng lượng thạch, ngươi có hay không hàng hóa để trao đổi cùng ta?
Hạ Nhất Minh trực tiếp đưa tay vào không gian giới.
Sau khi tay hắn rút ra, trong tay đã xuất hiện viên đá trắng kỳ dị.
Có lẽ viên đá này so với viên đá to bằng ngón chân cái trước đây còn to hơn, nó chẳng những sáng hơn, hơn nữa ánh sáng yếu ớt phát ra tuyệt đối là ánh sáng của Bạch thạch.
- Năng lượng thạch. Đây là những thứ ngươi muốn.
Hạ Nhất Minh âm thanh dần lớn hơn:
- Ngươi từng nói qua, muốn năng lượng thạch nhiều hơn. Chỗ này có đủ cho ngươi đi ngược lại những trình tự chết tiệt kia không?
Bách Linh Bát im lặng không nói, hai con mắt gã đột nhiên lóe sáng.
Hạ Nhất Minh cũng không biết, điều này xuất hiện khi tốc độ tính toán cực cao được sử dụng. Nhưng hắn mơ hồ đoán được, Bách Linh Bát cũng như con người, hẳn đang do dự không quyết.
Viên đá trong tay Hạ Nhất Minh, xét tổng thể tuyệt đối lớn hơn viên đá to bằng ngón chân cái trước kia.
Nếu như năng lượng thạch thật sự có tác dụng quan trọng để Bách Linh Bát tiến hóa, là thứ gã không thể thiếu, khẳng định gã sẽ gật đầu đáp ứng.
Sau một lát, ánh sáng trong mắt Bách Linh Bát chậm rãi biến mất, gã vẫn như trước, bình tĩnh nói:
- Xin lỗi. Ta không thể đáp ứng được.
Hạ Nhất Minh không nói hai lời, lập tức đưa tay vào không gian giới.
Khối thứ hai, khối thứ ba, khối thứ tư, khối thứ năm lần lượt đặt trước mặt Bách Linh Bát, nhưng Hạ Nhất Minh thất vọng nhận ra rằng trong toàn bộ quá trình này, đôi mắt Bách Linh Bát thậm chí còn không thèm chớp.
Sự bình tĩnh trong ánh mắt Hạ Nhất Minh đã biến mất. Hắn cười khổ một tiếng, phát hiện được, sau khoảng thời gian mấy tháng ở chung, tưởng rằng đã hiểu rõ về Bách Linh Bát, nhưng thực thế đó chẳng qua là hắn tự huyễn mà thôi. Thời gian để có thể nhìn thấu gã thần bí này, chắc hẳn còn dài.
Hạ Nhất Minh buông chiếc vòng trên cổ, không gian giới nhất thời biến mất trong hư không.
- Ngươi thật sự không muốn giúp ta?
Hạ Nhất Minh ấm thanh tràn đầy thất vọng:
- Chỉ cần người có thể giúp ta. Ta sẽ cho ngươi rất nhiều năng lượng thạch.
Bách Linh Bát lắc đầu nói:
- Theo trình tự sắp xếp, không thể đi ngược lại.
Hạ Nhất Minh thấp giọng rít lên:
- Tại sao? Cái trình tự đáng chết kia chẳng lẽ là thần ý?
- Nó không có quan hệ tới thần, nhưng là ý nghĩa tồn tại của ta. Nếu ta tự động bỏ đi trình tự, như vậy sự tồn tại của ta lập tức bị hủy diệt.
- Nói nhảm.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe sáng, nói:
- Ngươi không phải đã từng nói. Ngươi không thể trở lại thế giới của ngươi. Chẳng lẽ trên thế giới này còn có người có thể trừng phạt được ngươi?
- Có.
Bách Linh Bát chỉ chỉ vào đầu gã, nói:
- Nếu ta vi phạm trình tự, như vậy ta chính là phản nghịch giả, sẽ tự động bị hủy.
Hạ Nhất Minh trợn mắt. Sau một lát hắn đã nhận ra, chính mình không có khả năng giải thích điều đối phương nói. Nhưng cũng hắn cũng có chút hiểu, đó chính là cho dù hắn trả giá lớn thế nào, đối phương đều không có khả năng đáp ứng điều kiện của mình.
Thở ra một hơi thật dài, khí thế khi vừa tiến vào căn phòng nhỏ lúc này tự nhiên tiêu biến.
Bách Linh Bát đột nhiên mở miệng nói:
- Cho dù ta nguyện ý trợ giúp ngươi báo thù, ngươi cũng chưa chắc đã có thể báo thù.
Hạ Nhất Minh chợt ngẩng đầu, hỏi:
- Tại sao? Ngươi không phải đã tiến hóa tương đương với cảnh giới Tam hoa sao?
- Ta không biết cái gì là Tam hoa cảnh giới. Nhưng người biết, ta cũng các người khác nhau. Khi được tạo ra, ta được mặc định là khó bị giết, chứ không phải là công cụ để giết các sinh vật khác.
Bách Linh Bát âm thanh chợt mang chút thành khẩn:
- Nhiệm vụ của ta là thăm dò tinh vực chưa biết, bởi vậy sở trường đặc biệt của ta là sống sót trong những hoàn cảnh đặc biệt, chứ không phải giết địch. Ta có thể nhờ vào thân thể tiến hóa khi đối kháng với loài người các ngươi không bị thương tổn quá nhiều, nhưng ta muốn giết chết bọn họ cũng không dễ dàng như vậy.
Hạ Nhất Minh há to miệng, trong mắt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc. Lúc này, Hạ Nhất Minh cảm giác Bách Linh Bát cũng không lừa mình, nhưng Vu Kinh Lôi đánh giá về gã như vậy cũng không sai.
Có thể một quyền đánh bay Vu Kinh Lôi, lực lượng này ắt hẳn thuộc về Tam hoa cường giả.
Trên thực tế, quả thực Bách Linh Bát chưa từng nói dối. Nhưng đúng là có một chút gã chưa nói ra.
Gã quả thực được tạo ra với mục đích thăm dò, nhưng sau khi hấp thụ năng lượng từ năng lượng thạch, gã đã tiến hóa hoàn toàn ngược lại với mục đích ban đầu.
Nếu không phải như vậy, khi gã đụng độ cùng Hồng Lang Vương, cũng không có khả năng làm gãy răng nanh của nó.
Hai người im lặng hồi lâu, Hạ Nhất Minh rốt cuộc đứng dậy.
Hắn cởi chiếc áo đã rách bỏ sang một bên, đi tới tủ lựa vài bộ quần áo. Sau khi chọn được một bộ, chỗ quần áo còn lại cho vào bao quẳng vào Không gian giới chỉ.
Trong quá trình này, Hạ Nhất Minh cẩn thận chọn ra một bộ y phục cùng màu sắc giữ lại, bộ y phục này có chút bó sát người, trong đó vài món còn như y phục dạ hành.
Những y phục này cùng với thân phận tiên thiên cường giả có chút không hợp. Thực ra là không có tiên thiên cường giả nào lại chọn y phục như vậy. Sở dĩ trong tủ có những y phục này bởi vì nơi này vốn hắn ở lâu dài, có đôi lúc luyện quyền cước công phu, y phục bó sát người thuận lợi hơn một chút.
Sau khi mặc xong y phục, Hạ Nhất Minh đeo Đại Khảm Đao sau lưng, không chút do dự tiến ra ngoài. Từ đầu tới cuối hắn không hề liếc mắt nhìn Bách Linh Bát một cái.
Khi cánh tay hắn vừa đụng tới cửa, âm thanh Bách Linh Bát đột nhiên truyền tới.
- Ngươi quên gì đó rồi.
- Không quan hệ, tặng cho ngươi.
Hạ Nhất Minh cười nói:
- Nếu ta không trở về, cũng coi như chúng ta quen biết mà tặng chút lễ vật.
- Ngươi có biết giá trị của những thứ này không?
- Biết.
Hạ Nhất Minh tự giễu, nói:
- Bất kỳ khối nào cũng đủ để thuê ngươi ít nhất mười năm. Nếu bán ra ngoài, hẳn là có người tranh tới máu chảy đầu rơi.
Bách Linh Bát tròng mắt đột nhiên phát sáng hỏi:
- Ngươi cho rằng giá trị của Thủy Huyễn Cận so với những thứ này cùng tính mạng của người còn quan trọng hơn?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
- Người không biết, có vài thứ không thể dùng hai từ " giá trị " để đánh giá, bởi nó vô giá...
Âm thanh vừa nói, cánh cửa lập tức mở ra, cũng không biết Hạ Nhất Minh như thế nào rời khỏi căn phòng.
Bách Linh Bát ánh mắt dừng trên những khối năng lượng thạch, trong đầu gã dường như hiện ra một vài hình ảnh.
Mấy ngàn năm trước, lần đầu tiên tại tinh cầu này, gã gặp được chủ nhân đầu tiên của huyệt động kia, vị chủ nhân kia cũng nói một câu.
- Ngươi không biết, có một số việc không thể làm, nhưng nhất định chúng ta phải làm...
Một người Thần đạo, một người Tiên thiên, đều là những cá nhân kiệt xuất của nhân loại. Cho dù cách nhau vài ngàn năm những cùng nói ra một câu tương đồng.
Bách Linh Bát khẽ đưa tay vỗ vỗ đầu, sau hồi lâu, gã đột nhiên nói:
- Ta quả thực không biết, còn có cái gì có thể quan trọng hơn giá trị trong trao đổi đây chứ?
Nhưng Bách Linh Bát cũng không biết rằng, chính động tác vừa rồi khiến gã nhìn qua có chút giống với nhân loại bình thường.
Hạ Nhất Minh thân thể như bay, thoáng chốc đã tới sườn núi.
Ở nơi này, hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn vào khối đá lớn nhô ra trên vách núi.
Nơi này có một cỗ khí tức khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cỗ khí tức này tản ra cường đại chân khí, dẫn động cả thiên địa chân khí. Ngay khi Hạ Nhất Minh cảm nhận được, cỗ khí tức nhất thời đã bạo phát ra. Hạ Nhất Minh thậm chí còn cảm thấy từ nơi đó phát ra một âm thanh mãnh liệt triệu hồi. Hắn biết, đây là đám tiên thiên cường giả thông qua lực lượng thiên địa phát ra yêu cầu với hắn.
Có thể làm được điều này không phải chỉ với tiên thiên cường giả bình thường, mà hẳn có thêm Nhất đường thiên nhị hoa tu vi Vu Kinh Lôi.
Chần chừ chốc lát, Hạ Nhất Minh thay đổi phương hướng chạy vội về nơi đó.
Khoảng cách đám người Tác Qua, Xà Nho rời đi cũng đã quá xa, cho dù muốn truy kích cũng không phải chỉ với thời gian ngắn mà làm được.
Rất nhanh, Hạ Nhất Minh đã đi tới nơi có khối đá lớn kia.
Hoàng Sơn nhất mạch, cũng là một dãy núi lớn trong mười vạn ngọn núi tại Tây Bắc.
Những đỉnh núi tiếp giáp cùng mây, trên đó nhìn xuống, giống như bước chân tiên nhân đạp trên mây mù.
Khi Hạ Nhất Minh đi tới khối đá kia, Vu Kinh Lôi đang ngắm mây mù xa xa lập tức quay người lại.
Hai người ánh mắt trong một giây tiếp xúc, mặc dù không dùng ngôn ngữ trao đổi nhưng cũng hoàn toàn hiểu ý đối phương.
- Vu trưởng lão, xin lỗi...
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Vu Kinh Lôi lắc đầu, cười nói:
- Ngươi không có lỗi gì. Nếu ta trẻ lại hai trăm tuổi cũng sẽ lựa chọn như ngươi. Nhưng đáng tiếc là...
Lão thở một hơi thật dài, nói tiếp:
- Ta đã già rồi.
Hạ Nhất Minh há miệng muốn nói, nhưng đột nhiên nghĩ tới Thủy Huyễn Cận đã chết, nhất thời im lặng không nói lên lời.
Vu Kinh Lôi âm thanh nhẹ nhàng nói:
- Hạ trưởng lão. Xin thứ lỗi, ta không thể đi cùng ngươi.
Hạ Nhất Minh gật đầu thật sâu, hắn đương nhiên hiểu được, bản thân mình đi báo thù, đâu là thù cá nhân. Nếu ngay cả Vu Kinh Lôi cũng đi theo, như vậy là dính tới toàn bộ Hoàng Sơn nhất mạch vào đó. Cho dù Vu Kinh Lôi có coi trọng mình thế nào, lão không ngăn cản mình báo thù, đã là cực hạn có thể làm được rồi.
- Chậm đã. Ta muốn ngươi tới đây, cũng vì muốn nói với ngươi một câu.
Vu Kinh Lôi vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
- Vu trưởng lão cứ nói.
Vu Kinh Lôi ánh mắt quét qua khắp nơi, nói:
- Ta biết, lúc này ngươi muốn truy sát đám người Đồ đằng nhất tộc, trong đó có mười vị Đồ đằng sứ giả, hai vị Đồ đằng đại sứ giả, còn có hai đầu ngàn năm biến dị linh thú. Muốn giết chúng quả thực là rất khó khăn càng thêm khó khăn. Nhưng ta có một câu muốn khuyên ngươi. Nhất định trước khi bọn chúng trở về bẩm báo với Đồ đằng lão gia, phải giết chết toàn bộ bọn chúng. Cho dù vì thế mà trả giá đắt nhất cũng không tiếc.
Hạ Nhất Minh trong lòng đại động. Hắn vốn tưởng rằng Vu Kinh Lôi khuyên hắn đầu tiên phải đảm bảo an toàn bản thân. Không nghĩ ra, lão mặc dù khuyên nhưng ý tứ lại hoàn toàn trái ngược.
- Ta biết người có thắc mắc. Nhưng ta muốn nói với ngươi, một khi bọn chúng trở vè Đồ đằng nhất tộc, như vậy ngươi vĩnh viễn mất đi cơ hội tiêu diệt bọn chúng.
Vu Kinh Lôi vô cùng ngưng trọng nói:
- Trong Đồ đằng nhất tộc tồn tại tuyệt đỉnh cao thủ. Trừ khi ngươi đạt tới Cửu trọng thiên cảnh giới, nếu không khi tiến vào Đồ đằng nhất tộc đại khai sát giới kết quả cũng chỉ là chết mà thôi.
Hạ Nhất Minh chân mày có chút nhíu lại. Hắn trầm ngâm trong giây lát, nói:
- Vu trưởng lão, nếu ta thật sự đánh chết toàn bộ bọn chúng, có hay không đem tới tai họa cho Hoàng Sơn nhất mạch?
Vu Kinh Lôi cất tiếng cười to, âm thanh lão tràn đầy hào khí:
- Hạ trưởng lão, ngươi quá coi thường Hoàng Sơn nhất mạch chúng ta rồi. Hoàng Sơn chúng ta sừng sững mấy ngàn năm, hiển nhiên là có lý do. Nếu vì ân oán cá nhân, cho dù Đồ đằng nhất tộc có cường đại thế nào cũng không dám diệt sát Hoàng Sơn nhất mạch chúng ta.
Thấy được ánh mắt nghi ngờ của Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi cười nói tiếp:
- Chúng ta nơi này có hơn ngàn người. Nếu địch nhân cường đại chẳng lẽ chúng ta không thể chạy trốn sao? Chỉ cần một người chạy thoát, Thiên Trì Sơn chủ mạch sẽ vì chúng ta mà ra tay. Người của Đồ đằng bộ tộc nào ra tay đồng nghĩa với bộ tộc đó bị diệt. Ngươi nhớ kỹ, Hoàng Sơn nhất mạch chúng ta không phải bèo không gốc. Thiên Trì Sơn chủ mạch còn có Đại Thân Linh Tiêu bảo điện, Bắc Cương Thất thải băng cung cùng Nam Cương vạn trượng đảo Lưu Ly động vốn cùng một mạch. Chúng ta không sợ bất cứ kể nào.
Âm thanh Vu Kinh Lôi vang lên như sấm truyền khắp đỉnh núi mây mù.
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta nhất định khiến chúng phải bồi thường gấp trăm lần...
Hạ Nhất Minh trong lòng rúng động không thôi. Hắn nhìn ngọn núi cao vút, cảm xúc mênh mông, đột nhiên huýt lên một tiếng dài, giống như sấm động trời quang, âm vang không dứt.
Tiếng sấm chậm rãi vang xa, phảng phất như tới tận chân trời.
Trên sơn đạo, những đệ tử đang vất vả thu dọn, ánh mắt nhìn nhau không giấu vẻ kinh dị khôn cùng.
Lúc này, trên Hoành Sơn xảy ra đại sự, ngay cả sơn đạo sừng sững cũng sụp xuống, âm thanh ầm ầm khiến Hạ Thuyên Tín cũng không thể tập trung tu luyện được. Nguồn:
Bởi vậy Hạ Vũ Đức bắt buộc Hạ Thuyên Tín không được ra ngoài.
Trên Hoàng Sơn, nếu việc mà ngay cả mấy vị tiên thiên trường lão cũng không thể giải quyết, cỡ Hạ Thuyên Tín có thể làm gì? Đã như vậy thay vì ra ngoài xem xét, không bằng tiếp tục ở lại tu luyện, sớm ngày đạt tới thập tầng đỉnh phong, tấn giai tiên thiên cảnh giới.
Hạ Thuyên Tín bị phụ thân quát lên, cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà tĩnh tâm tu luyện.
Hạ Nhất Minh sau khi về tới nơi, thấy được cảnh này cũng hết sức yên lòng. Hắn trong lòng thầm kêu may mắn, may có gia gia bên cạnh đốc thúc, nếu không người có thể ép buộc Đại bá như vậy quả thực chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hạ Vũ Đức sau khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh, ánh mắt lập tức sáng lên. Hạ Nhất Minh nhìn lão khẽ gật đầu, trên miệng nở ra một nụ cười, Hạ Vũ Đức lúc này mới thật sự yên lòng.
Nhưng lão không biết rằng, sau khi Hạ Nhất Minh quay đầu đi, ánh mắt ôn hòa đã hoàn toàn biến mất, chỉ có một cỗ hàn khí lãnh lẽo tới tận xương tủy.
Bước chân vững vàng như bình thường tới trước cửa phòng mình, lúc này Hạ Nhất Minh mới cảm thấy ánh mắt gia gia không còn dõi theo nữa.
Đẩy cửa phòng ra, Hạ Nhất Minh chậm rãi tiến vào.
Sau khi cửa phòng đóng lại, nộ hỏa trong lòng Hạ Nhất Minh tức thời bộc phát như núi lửa.
- Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh âm thanh không chút đè nén lực lượng nói.
- Có chuyện gì?
Âm thanh Bách Linh Bát vang lên trong góc, gã như một bóng u linh lẳng lặng ngồi trên mặt đất. Nếu lúc này đám người Vu Kinh Lôi thấy được Bách Linh Bát tùy ý ngồi trên mặt đất, không có nửa điểm khí độ tông sư, khẳng định sẽ không thể tin vào mắt mình nữa.
Hạ Nhất Minh xoay người, đi tới trước mặt Bách Linh Bát, hắn lẳng lặng ngồi xổm xuống.
- Bách Linh Bát. Ta muốn báo thù, ngươi giúp ta...
- Trong những trình tự của ta, có điều lệ không được thương tổn tới sinh vật có trí tuệ trên tinh cầu này.
Bách Linh Bát âm thanh không chút biến hóa nói:
- Ta nghĩ không thể giúp được ngươi.
Hạ Nhất Minh đột nhiên cười, nói:
- Bách Linh Bát, ngươi có lẽ cũng biết, phụ thân ta tu vi võ đạo cũng không có thiên phú quá lớn, bởi vậy người đem sức lực để vào việc buôn bán. Lão nhân gia người kinh doanh buôn bán nhiều năm, có tổng kết được một câu.
Âm thanh Hạ Nhất Minh nhấn mạnh từng chữ:
- Trên thế giới này, không có hàng hóa không mua được, chỉ có giá cả ngươi đưa ra chưa đủ.
Bách Linh Bát kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, dường như gã không hiểu ý nghĩa câu nói này.
Hạ Nhất Minh đưa tay kéo vạt áo lên, hắn đột nhiên dùng sức kéo, khiến áo ngoài bị xé toang.
Một cái vòng bạc treo trước ngực Hạ Nhất Minh.
Khi chiếc vòng cổ này lộ ra, Bách Linh Bát ánh mắt rốt cuộc cũng sáng lên, nhưng lại dần ảm đạm xuống.
Trừ lần đầu tiên gặp mặt, Bách Linh Bát chủ động muốn cướp chiếc vòng trên cổ Hạ Nhất Minh ra, gã tới giờ cũng chưa từng có chủ ý đánh cắp nó.
Chân khi cường đại từ cơ thể Hạ Nhất Minh tràn vào, trong nháy mắt, chiếc vòng trên cổ xuất hiện dao động.
Khi Hạ Nhất Minh thành công ngưng tụ Phong chi hoa, chân khí của hắn cũng xảy ra biến hóa, chân khí ngưng luyện đã đạt tới trình độ mới. Mặc dù lượng chân khí gia tăng không lớn, nhưng độ tinh thuần của chân khí lại biến hóa long trời lở đất.
Chân khí truyền vào chiếc vòng cổ mặc dù không bằng trước kia, nhưng chỉ một lượng nhỏ đã đủ yêu cầu.
Không gian giới kỳ dị lần nữa hiện ra trước mặt Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát.
Hai mắt Hạ Nhất Minh cơ bản không liếc một cái vào không gian giới, mà gắt gao nhìn chằm chằm Bách Linh Bát không chút nào che giấu mong muốn cùng khát vọng lúc này.
- Phụ thân ta trước kia không mua được hàng hóa mà cửa hiệu cần bởi vì người trả giá không đủ, nên không làm đối phương động tâm. Vì vậy người tăng giá gấp ba lần, kết quả là thuận lợi mua được hàng hóa. Cửa hiệu của Hạ gia trang chúng ta sau đó chiếm vị trí đứng đầu tại Thái Thương huyện.
Hạ Nhất Minh âm thanh bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng từng nói với ta. Trong giao dịch chúng ta trao đổi ngang giá. Như vậy, nếu ta cung cấp càng nhiều năng lượng thạch, ngươi có hay không hàng hóa để trao đổi cùng ta?
Hạ Nhất Minh trực tiếp đưa tay vào không gian giới.
Sau khi tay hắn rút ra, trong tay đã xuất hiện viên đá trắng kỳ dị.
Có lẽ viên đá này so với viên đá to bằng ngón chân cái trước đây còn to hơn, nó chẳng những sáng hơn, hơn nữa ánh sáng yếu ớt phát ra tuyệt đối là ánh sáng của Bạch thạch.
- Năng lượng thạch. Đây là những thứ ngươi muốn.
Hạ Nhất Minh âm thanh dần lớn hơn:
- Ngươi từng nói qua, muốn năng lượng thạch nhiều hơn. Chỗ này có đủ cho ngươi đi ngược lại những trình tự chết tiệt kia không?
Bách Linh Bát im lặng không nói, hai con mắt gã đột nhiên lóe sáng.
Hạ Nhất Minh cũng không biết, điều này xuất hiện khi tốc độ tính toán cực cao được sử dụng. Nhưng hắn mơ hồ đoán được, Bách Linh Bát cũng như con người, hẳn đang do dự không quyết.
Viên đá trong tay Hạ Nhất Minh, xét tổng thể tuyệt đối lớn hơn viên đá to bằng ngón chân cái trước kia.
Nếu như năng lượng thạch thật sự có tác dụng quan trọng để Bách Linh Bát tiến hóa, là thứ gã không thể thiếu, khẳng định gã sẽ gật đầu đáp ứng.
Sau một lát, ánh sáng trong mắt Bách Linh Bát chậm rãi biến mất, gã vẫn như trước, bình tĩnh nói:
- Xin lỗi. Ta không thể đáp ứng được.
Hạ Nhất Minh không nói hai lời, lập tức đưa tay vào không gian giới.
Khối thứ hai, khối thứ ba, khối thứ tư, khối thứ năm lần lượt đặt trước mặt Bách Linh Bát, nhưng Hạ Nhất Minh thất vọng nhận ra rằng trong toàn bộ quá trình này, đôi mắt Bách Linh Bát thậm chí còn không thèm chớp.
Sự bình tĩnh trong ánh mắt Hạ Nhất Minh đã biến mất. Hắn cười khổ một tiếng, phát hiện được, sau khoảng thời gian mấy tháng ở chung, tưởng rằng đã hiểu rõ về Bách Linh Bát, nhưng thực thế đó chẳng qua là hắn tự huyễn mà thôi. Thời gian để có thể nhìn thấu gã thần bí này, chắc hẳn còn dài.
Hạ Nhất Minh buông chiếc vòng trên cổ, không gian giới nhất thời biến mất trong hư không.
- Ngươi thật sự không muốn giúp ta?
Hạ Nhất Minh ấm thanh tràn đầy thất vọng:
- Chỉ cần người có thể giúp ta. Ta sẽ cho ngươi rất nhiều năng lượng thạch.
Bách Linh Bát lắc đầu nói:
- Theo trình tự sắp xếp, không thể đi ngược lại.
Hạ Nhất Minh thấp giọng rít lên:
- Tại sao? Cái trình tự đáng chết kia chẳng lẽ là thần ý?
- Nó không có quan hệ tới thần, nhưng là ý nghĩa tồn tại của ta. Nếu ta tự động bỏ đi trình tự, như vậy sự tồn tại của ta lập tức bị hủy diệt.
- Nói nhảm.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe sáng, nói:
- Ngươi không phải đã từng nói. Ngươi không thể trở lại thế giới của ngươi. Chẳng lẽ trên thế giới này còn có người có thể trừng phạt được ngươi?
- Có.
Bách Linh Bát chỉ chỉ vào đầu gã, nói:
- Nếu ta vi phạm trình tự, như vậy ta chính là phản nghịch giả, sẽ tự động bị hủy.
Hạ Nhất Minh trợn mắt. Sau một lát hắn đã nhận ra, chính mình không có khả năng giải thích điều đối phương nói. Nhưng cũng hắn cũng có chút hiểu, đó chính là cho dù hắn trả giá lớn thế nào, đối phương đều không có khả năng đáp ứng điều kiện của mình.
Thở ra một hơi thật dài, khí thế khi vừa tiến vào căn phòng nhỏ lúc này tự nhiên tiêu biến.
Bách Linh Bát đột nhiên mở miệng nói:
- Cho dù ta nguyện ý trợ giúp ngươi báo thù, ngươi cũng chưa chắc đã có thể báo thù.
Hạ Nhất Minh chợt ngẩng đầu, hỏi:
- Tại sao? Ngươi không phải đã tiến hóa tương đương với cảnh giới Tam hoa sao?
- Ta không biết cái gì là Tam hoa cảnh giới. Nhưng người biết, ta cũng các người khác nhau. Khi được tạo ra, ta được mặc định là khó bị giết, chứ không phải là công cụ để giết các sinh vật khác.
Bách Linh Bát âm thanh chợt mang chút thành khẩn:
- Nhiệm vụ của ta là thăm dò tinh vực chưa biết, bởi vậy sở trường đặc biệt của ta là sống sót trong những hoàn cảnh đặc biệt, chứ không phải giết địch. Ta có thể nhờ vào thân thể tiến hóa khi đối kháng với loài người các ngươi không bị thương tổn quá nhiều, nhưng ta muốn giết chết bọn họ cũng không dễ dàng như vậy.
Hạ Nhất Minh há to miệng, trong mắt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc. Lúc này, Hạ Nhất Minh cảm giác Bách Linh Bát cũng không lừa mình, nhưng Vu Kinh Lôi đánh giá về gã như vậy cũng không sai.
Có thể một quyền đánh bay Vu Kinh Lôi, lực lượng này ắt hẳn thuộc về Tam hoa cường giả.
Trên thực tế, quả thực Bách Linh Bát chưa từng nói dối. Nhưng đúng là có một chút gã chưa nói ra.
Gã quả thực được tạo ra với mục đích thăm dò, nhưng sau khi hấp thụ năng lượng từ năng lượng thạch, gã đã tiến hóa hoàn toàn ngược lại với mục đích ban đầu.
Nếu không phải như vậy, khi gã đụng độ cùng Hồng Lang Vương, cũng không có khả năng làm gãy răng nanh của nó.
Hai người im lặng hồi lâu, Hạ Nhất Minh rốt cuộc đứng dậy.
Hắn cởi chiếc áo đã rách bỏ sang một bên, đi tới tủ lựa vài bộ quần áo. Sau khi chọn được một bộ, chỗ quần áo còn lại cho vào bao quẳng vào Không gian giới chỉ.
Trong quá trình này, Hạ Nhất Minh cẩn thận chọn ra một bộ y phục cùng màu sắc giữ lại, bộ y phục này có chút bó sát người, trong đó vài món còn như y phục dạ hành.
Những y phục này cùng với thân phận tiên thiên cường giả có chút không hợp. Thực ra là không có tiên thiên cường giả nào lại chọn y phục như vậy. Sở dĩ trong tủ có những y phục này bởi vì nơi này vốn hắn ở lâu dài, có đôi lúc luyện quyền cước công phu, y phục bó sát người thuận lợi hơn một chút.
Sau khi mặc xong y phục, Hạ Nhất Minh đeo Đại Khảm Đao sau lưng, không chút do dự tiến ra ngoài. Từ đầu tới cuối hắn không hề liếc mắt nhìn Bách Linh Bát một cái.
Khi cánh tay hắn vừa đụng tới cửa, âm thanh Bách Linh Bát đột nhiên truyền tới.
- Ngươi quên gì đó rồi.
- Không quan hệ, tặng cho ngươi.
Hạ Nhất Minh cười nói:
- Nếu ta không trở về, cũng coi như chúng ta quen biết mà tặng chút lễ vật.
- Ngươi có biết giá trị của những thứ này không?
- Biết.
Hạ Nhất Minh tự giễu, nói:
- Bất kỳ khối nào cũng đủ để thuê ngươi ít nhất mười năm. Nếu bán ra ngoài, hẳn là có người tranh tới máu chảy đầu rơi.
Bách Linh Bát tròng mắt đột nhiên phát sáng hỏi:
- Ngươi cho rằng giá trị của Thủy Huyễn Cận so với những thứ này cùng tính mạng của người còn quan trọng hơn?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
- Người không biết, có vài thứ không thể dùng hai từ " giá trị " để đánh giá, bởi nó vô giá...
Âm thanh vừa nói, cánh cửa lập tức mở ra, cũng không biết Hạ Nhất Minh như thế nào rời khỏi căn phòng.
Bách Linh Bát ánh mắt dừng trên những khối năng lượng thạch, trong đầu gã dường như hiện ra một vài hình ảnh.
Mấy ngàn năm trước, lần đầu tiên tại tinh cầu này, gã gặp được chủ nhân đầu tiên của huyệt động kia, vị chủ nhân kia cũng nói một câu.
- Ngươi không biết, có một số việc không thể làm, nhưng nhất định chúng ta phải làm...
Một người Thần đạo, một người Tiên thiên, đều là những cá nhân kiệt xuất của nhân loại. Cho dù cách nhau vài ngàn năm những cùng nói ra một câu tương đồng.
Bách Linh Bát khẽ đưa tay vỗ vỗ đầu, sau hồi lâu, gã đột nhiên nói:
- Ta quả thực không biết, còn có cái gì có thể quan trọng hơn giá trị trong trao đổi đây chứ?
Nhưng Bách Linh Bát cũng không biết rằng, chính động tác vừa rồi khiến gã nhìn qua có chút giống với nhân loại bình thường.
Hạ Nhất Minh thân thể như bay, thoáng chốc đã tới sườn núi.
Ở nơi này, hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn vào khối đá lớn nhô ra trên vách núi.
Nơi này có một cỗ khí tức khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cỗ khí tức này tản ra cường đại chân khí, dẫn động cả thiên địa chân khí. Ngay khi Hạ Nhất Minh cảm nhận được, cỗ khí tức nhất thời đã bạo phát ra. Hạ Nhất Minh thậm chí còn cảm thấy từ nơi đó phát ra một âm thanh mãnh liệt triệu hồi. Hắn biết, đây là đám tiên thiên cường giả thông qua lực lượng thiên địa phát ra yêu cầu với hắn.
Có thể làm được điều này không phải chỉ với tiên thiên cường giả bình thường, mà hẳn có thêm Nhất đường thiên nhị hoa tu vi Vu Kinh Lôi.
Chần chừ chốc lát, Hạ Nhất Minh thay đổi phương hướng chạy vội về nơi đó.
Khoảng cách đám người Tác Qua, Xà Nho rời đi cũng đã quá xa, cho dù muốn truy kích cũng không phải chỉ với thời gian ngắn mà làm được.
Rất nhanh, Hạ Nhất Minh đã đi tới nơi có khối đá lớn kia.
Hoàng Sơn nhất mạch, cũng là một dãy núi lớn trong mười vạn ngọn núi tại Tây Bắc.
Những đỉnh núi tiếp giáp cùng mây, trên đó nhìn xuống, giống như bước chân tiên nhân đạp trên mây mù.
Khi Hạ Nhất Minh đi tới khối đá kia, Vu Kinh Lôi đang ngắm mây mù xa xa lập tức quay người lại.
Hai người ánh mắt trong một giây tiếp xúc, mặc dù không dùng ngôn ngữ trao đổi nhưng cũng hoàn toàn hiểu ý đối phương.
- Vu trưởng lão, xin lỗi...
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Vu Kinh Lôi lắc đầu, cười nói:
- Ngươi không có lỗi gì. Nếu ta trẻ lại hai trăm tuổi cũng sẽ lựa chọn như ngươi. Nhưng đáng tiếc là...
Lão thở một hơi thật dài, nói tiếp:
- Ta đã già rồi.
Hạ Nhất Minh há miệng muốn nói, nhưng đột nhiên nghĩ tới Thủy Huyễn Cận đã chết, nhất thời im lặng không nói lên lời.
Vu Kinh Lôi âm thanh nhẹ nhàng nói:
- Hạ trưởng lão. Xin thứ lỗi, ta không thể đi cùng ngươi.
Hạ Nhất Minh gật đầu thật sâu, hắn đương nhiên hiểu được, bản thân mình đi báo thù, đâu là thù cá nhân. Nếu ngay cả Vu Kinh Lôi cũng đi theo, như vậy là dính tới toàn bộ Hoàng Sơn nhất mạch vào đó. Cho dù Vu Kinh Lôi có coi trọng mình thế nào, lão không ngăn cản mình báo thù, đã là cực hạn có thể làm được rồi.
- Chậm đã. Ta muốn ngươi tới đây, cũng vì muốn nói với ngươi một câu.
Vu Kinh Lôi vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
- Vu trưởng lão cứ nói.
Vu Kinh Lôi ánh mắt quét qua khắp nơi, nói:
- Ta biết, lúc này ngươi muốn truy sát đám người Đồ đằng nhất tộc, trong đó có mười vị Đồ đằng sứ giả, hai vị Đồ đằng đại sứ giả, còn có hai đầu ngàn năm biến dị linh thú. Muốn giết chúng quả thực là rất khó khăn càng thêm khó khăn. Nhưng ta có một câu muốn khuyên ngươi. Nhất định trước khi bọn chúng trở về bẩm báo với Đồ đằng lão gia, phải giết chết toàn bộ bọn chúng. Cho dù vì thế mà trả giá đắt nhất cũng không tiếc.
Hạ Nhất Minh trong lòng đại động. Hắn vốn tưởng rằng Vu Kinh Lôi khuyên hắn đầu tiên phải đảm bảo an toàn bản thân. Không nghĩ ra, lão mặc dù khuyên nhưng ý tứ lại hoàn toàn trái ngược.
- Ta biết người có thắc mắc. Nhưng ta muốn nói với ngươi, một khi bọn chúng trở vè Đồ đằng nhất tộc, như vậy ngươi vĩnh viễn mất đi cơ hội tiêu diệt bọn chúng.
Vu Kinh Lôi vô cùng ngưng trọng nói:
- Trong Đồ đằng nhất tộc tồn tại tuyệt đỉnh cao thủ. Trừ khi ngươi đạt tới Cửu trọng thiên cảnh giới, nếu không khi tiến vào Đồ đằng nhất tộc đại khai sát giới kết quả cũng chỉ là chết mà thôi.
Hạ Nhất Minh chân mày có chút nhíu lại. Hắn trầm ngâm trong giây lát, nói:
- Vu trưởng lão, nếu ta thật sự đánh chết toàn bộ bọn chúng, có hay không đem tới tai họa cho Hoàng Sơn nhất mạch?
Vu Kinh Lôi cất tiếng cười to, âm thanh lão tràn đầy hào khí:
- Hạ trưởng lão, ngươi quá coi thường Hoàng Sơn nhất mạch chúng ta rồi. Hoàng Sơn chúng ta sừng sững mấy ngàn năm, hiển nhiên là có lý do. Nếu vì ân oán cá nhân, cho dù Đồ đằng nhất tộc có cường đại thế nào cũng không dám diệt sát Hoàng Sơn nhất mạch chúng ta.
Thấy được ánh mắt nghi ngờ của Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi cười nói tiếp:
- Chúng ta nơi này có hơn ngàn người. Nếu địch nhân cường đại chẳng lẽ chúng ta không thể chạy trốn sao? Chỉ cần một người chạy thoát, Thiên Trì Sơn chủ mạch sẽ vì chúng ta mà ra tay. Người của Đồ đằng bộ tộc nào ra tay đồng nghĩa với bộ tộc đó bị diệt. Ngươi nhớ kỹ, Hoàng Sơn nhất mạch chúng ta không phải bèo không gốc. Thiên Trì Sơn chủ mạch còn có Đại Thân Linh Tiêu bảo điện, Bắc Cương Thất thải băng cung cùng Nam Cương vạn trượng đảo Lưu Ly động vốn cùng một mạch. Chúng ta không sợ bất cứ kể nào.
Âm thanh Vu Kinh Lôi vang lên như sấm truyền khắp đỉnh núi mây mù.
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta nhất định khiến chúng phải bồi thường gấp trăm lần...
Hạ Nhất Minh trong lòng rúng động không thôi. Hắn nhìn ngọn núi cao vút, cảm xúc mênh mông, đột nhiên huýt lên một tiếng dài, giống như sấm động trời quang, âm vang không dứt.
Tiếng sấm chậm rãi vang xa, phảng phất như tới tận chân trời.
Trên sơn đạo, những đệ tử đang vất vả thu dọn, ánh mắt nhìn nhau không giấu vẻ kinh dị khôn cùng.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc