Vũ Thần
Chương 203: Đồ Phiên, đệ nhất nhân Bách tán thiên
Hạ Nhất Minh đột nhiên nói như vậy khiến cho sắc mặt mọi người thay đổi. Lỗ tai Thủy Huyễn Cận mở to ra, giống như một cái quạt bắt đầu phe phẩy. Ngay lập tức, lão nghiêm túc, nói:
- Mao Liệt Quang tới.
Lúc này, đám tiên thiên cường giả lại càng phục Hạ Nhất Minh hơn. Bọn họ quen nhau nhiều năm nên mỗi người đều nắm được khả năng của nhau. Tất cả đều biết Thủy Huyễn Cận chẳng những sở trường phong hệ công pháp mà còn nắm một loại kỳ công tên là Thuận Phong nhĩ.
Công pháp này mặc dù không có tác dụng lớn trong chiến đấu, nhưng nếu dùng để giám sát hoàn cảnh xung quanh thì đúng là độc nhất vô nhị.
Cũng bởi có công pháp thần kỳ như vậy nên bọn họ mới to gan bàn chuyện riêng tại thủ đô của Khai Vanh quốc.
Phải nhớ rằng, tại thủ đô của Khai Vanh quốc luôn có một vị tiên thiên cường giả cực mạnh. Nếu để cho hắn nghe được chuyện bí mật này chắc chắn các quốc gia nhỏ sẽ gặp phải họa diệt vong.
Không ngờ, vị tiên thiên đại sư trẻ tuổi của Thiên La quốc không chỉ có thực lực hơn người mà còn có được cả Thuận Phong nhĩ. Hơn nữa, hắn tu luyện Thuận Phong nhĩ còn hơn cả Thủy Huyễn Cận. Đình Thế Quang nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh, nói:
- Các vị! Nếu Mao Liệt Quang đã tới, chúng ta nên ra đón tiếp thôi.
Nghe thế, cũng chẳng ai phản đối. Nếu vị tiên thiên cường giả số hai của Khai Vanh quốc tự mình tới thì chuyện tất cả mọi người đi tới cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao, vào thời điểm này, Mao Liệt Quang đang đại diện cho cả Khai Vanh quốc nữa.
Đột nhiên, Thủy Huyễn Cận nói:
- Như thế không được. Nếu hắn thấy tất cả chúng ta ở cùng một chỗ, chỉ sợ sẽ nảy sinh nghi ngờ. Mọi người cứ tản ra là hay nhất.
Tất cả đều ngẩn người, sau đó gật đầu.
Quả nhiên, Mao Liệt Quang đi tới khu dành riêng cho đám nhân vật quan trọng của các nước. Chỉ có điều khiến mọi người không ngờ hắn lại đi tới nơi ở của hai vị hộ quốc đại sư của Thiên La quốc.
Trước khi Hạ Nhất Minh cùng với đám người Chiêu Thụy Bồi giao thủ, có lẽ bọn họ còn không hiểu được lý do. Với thân phận Mao Liệt Quang, không chỉ tự mình tới Thiên La quốc giao thiệp mời, hơn nữa lại còn đồng hành trở về với họ. Tới Thiên La quốc được hai ngày đã tới bái phỏng.
Đãi ngộ như thế, bất cứ kẻ nào cũng khó có thể tưởng tượng.
Nhưng khi biết được thực lực của Hạ Nhất Minh, bọn họ liền hiểu được lý do. Chỉ với thực lực cùng với tuổi của hắn, quả thật xứng đáng được Mao Liệt Quang kính trọng.
Vừa ngồi xuống, Hạ Nhất Minh cùng với Thủy Huyễn Cận đã đi ra nghênh tiếp. Hai bên gặp nhau, nói chuyện vài câu, Mao Liệt Quang liền bóng gió tới chuyện đám tiên thiên cường giả đối kháng làm đổ cả phòng ốc.
Hạ Nhất Minh cùng với Thủy Huyễn Cận nhìn nhau. Mặc dù cả hai biết chuyện như này không thể dấu diếm được những người đứng đầu Khai Vanh quốc. Nhưng bọn họ vẫn tưởng sau khi Khai Vanh quốc biết đó là do chín vị tiên thiên cường giả đối chiến sẽ lờ đi không nhắc tới.
Cho dù là Khai Vanh quốc có thực lực mạnh mẽ nhưng cũng chẳng vì một căn phòng mà đắc tội với cả đám cao thủ như vậy. Chẳng ngờ, chưa tới một canh giờ, chính Mao Liệt Quang tự mình đi tới, lại còn màu mè hỏi bọn họ về việc đó.
Cả hai không hẹn cùng nghĩ chẳng lẽ Mao Liệt Quang lại truy cứu sự việc đó? Thủy Huyễn Cận ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mao huynh! Vừa rồi, Hạ huynh đệ cùng với đám Chiêu Thụy Bồi gặp nhau. Tất cả chỉ giao thủ có một chiêu thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Mặc dù lão nói một cách thản nhiên. Nhưng Mao Liệt Quang cũng biết, tiên thiên cường giả đối chiến sao có thể đơn giản đến vậy. Hắn mỉm cười, nói:
- Thủy huynh! Hạ huynh! Cả hai vừa mới tới, đám người Chiêu Thụy Bồi đã ra tay dò xét, đúng là có ý đồ không tốt rồi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Sao Mao huynh lại nói vậy?
Mao Liệt Quang cười hắc hắc, nói:
- Hạ huynh vừa mới trở thành tiên thiên đại sư của Thiên La quốc nên cũng không biết. Bốn phía Thiên La quốc có rất nhiều cường địch. Mấy người bọn họ thử dò xét huynh chẳng phải muốn nắm được thực lực để sau này ứng phó hay sao?
Thủy Huyễn Cận thản nhiên, như chẳng nghe thấy hắn nói gì. Còn Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút liền hiểu được lòng dạ hắn.
Đám người Chiêu Thụy Bồi dưới áp lực của Khai Vanh quốc đang liên kết để tự bảo vệ mình. Nhưng đứng trên lập trường của Khai Vanh quốc, chuyện này là không thể chấp nhận được. Cho nên khi có cơ hội, bọn họ sẽ cố gắng chia rẽ mấy quốc gia nhỏ này.
Đương nhiên, lời hắn nói cũng có phần đúng. Những người đó ra tay quả thật có ý tử dò xét. Nếu không được chấp nhận thì khi Khai Vanh quốc vươn tay tới Thiên La quốc, cũng không có được sự trợ giúp của bọn họ. Thậm chí, nếu không cẩn thận, bọn họ chính là những người đầu tiên nhe răng cắn lấy một miếng.
Hiểu được điều này, suy nghĩ tốt đẹp của Hạ Nhất Minh về đám người Chiêu Thụy Bồi cũng giảm đi vài phần. Thậm chí đối với cái tiểu liên minh đó, hắn cũng có chút lo lắng.
Trong mắt Mao Liệt Quang xuất hiện một sự hài lòng. Lão biết, có thể thành công bước vào tiên thiên chắc chắn không phải là đồ đần. Cho nên, chỉ cần hắn mớm cho một chút là có thể đạt được mục đích. Nhưng nếu tô vẽ thêm ít nữa thì sẽ làm cho bức tranh càng thêm đặc sắc.
- Hạ huynh! Mão mỗ đến đây thực ra muốn mời Hạ huynh tới chỗ ở của Đồ Phiên quốc một chuyến.
Nghe thấy vậy, ngay cả Thủy Huyễn Cận đang như lão tăng nhập định cũng phải quan tâm. Lão cao giọng, nói:
- Không biết Mao huynh đột nhiên đưa ra yêu cầu này là có dụng ý gì?
Mao Liệt Quang trầm mặt, nói:
- Thủy huynh! Lần này, tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc tới có tám người, nhưng lại do Mộc Tẫn Thiên cầm đầu.
Thủy Huyễn Cận nghe thế kinh ngạc:
- Mộc Tẫn Thiên? Chính là người được xưng là đệ nhất nhân trong số Bách Tán thiên của Đồ Phiên quốc phải không?
Mao Liệt Quang gật đầu, nói:
- Thủy huynh! Hạ huynh! Việc này ta cũng chẳng cần phải dấu diếm. Đồ Phiên quốc cho Mộc Tẫn Thiên tới Khai Vanh chúng ta chính là nhằm mục đích diễu võ dương oai. - Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Có điều, thực lực người này cao thâm khó lường. Trừ Chiêm Thiên Phong tiền bối ra cũng chẳng có ai có thể đối đầu được với hắn.
Hắn vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh như muốn ám chỉ gì đó. Hạ Nhất Minh quay đầu, nhìn Thủy Huyễn Cận. Lão do dự một chút, nói:
- Hạ huynh đệ! Trong ba cường quốc ở vùng Tây Bắc, mỗi nước đều có một vị Nhất đường thiên cường giả. Dưới Nhất đường thiên chính là cao thủ Bách tán thiên. Trong số đại sư của Đồ Phiên quốc, Mộc Tẫn Thiên năm nay đã một trăm... - Lão cười khổ, nói:
- Hắn năm nay một trăm hai mươi tuổi, được mọi người công nhận là đệ nhất nhân dưới Nhất đường thiên.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Đệ nhất nhân dưới Nhất Đường thiên. Tại Hoành Sơn, hắn cũng được đánh giá như vậy, hơn nữa đó chính là do Vu Kinh Lôi nói ra.
Nhưng hôm nay, hắn lại nghe được từ miệng người khác cũng đánh giá về một người như thế. Hắn rất muốn được giao thủ một trận, xem ai chính là đệ nhất nhân dưới Nhất đường thiên.
- Thủy huynh! - Mao Liệt Quang ngắt lời, nói:
- Nếu hơn tháng trước, ta cũng nghĩ như thế. Nhưng đến bây giờ, ... - Hắn mỉm cười, nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Với tu vi của Hạ đại sư sao có thể để cho người của Đồ Phiên quốc đứng đầu được chứ.
Hạ Nhất Minh muốn cười cũng không được. Hắn biết rõ, Mao Liệt Quang tới đây, ngoài lý do chia rẽ ra, lão còn muốn mình đối chiến với Mộc Tẫn Thiên từ đó mà Khai Vanh quốc có thể chiếm được lợi.
Có điều, nghe tới trong thủ đô của Khai Vanh quốc lại có một cao thủ như vậy, khiến cho Hạ Nhất Minh thật sự động tâm. Cho dù không thể giao thủ, nhưng nếu được gặp mặt thì cũng vui rồi.
- Được! Nếu Mao huynh đã nói vậy, Hạ mỗ cũng đành tuân mệnh. - Hạ Nhất Minh đứng lên, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Mao Liệt Quang không ngờ, mới chỉ đề cập tới thực lực của Mộc Tẫn Thiên liền thuyết phục được Hạ Nhất Minh đồng ý tới nơi ở của Đồ Phiên quốc.
Nét mặt hắn ngoài sự kinh ngạc còn trộn lẫn một sự mừng rỡ. Mặc dù đã được che dấu rất tốt, nhưng vẫn không thể giấu diếm được Hạ Nhất Minh và Thủy Huyễn Cận.
Thủy Huyễn Cận hơi lo nhìn Hạ Nhất Minh. Nhưng Hạ Nhất Minh lại nhìn hắn an ủi. Không biết vì sao, nhưng khi Thủy Huyễn Cận nhìn thấy ánh mắt đó, lão hoàn toàn bình tĩnh. Bởi lão biết, Hạ Nhất Minh không hề làm lão thất vọng.
Thủ đô của Khai Vanh, trong một sơn trang thật lớn, được bài trí cực kỳ lộng lẫy. Nơi này so với Thiệu Minh cư ở Thiên La quốc còn hoa lệ hơn rất nhiều. Chỉ có dùng những từ xa xỉ và tao nhã mà hình dung khung cảnh của nó. Tại Khai Vanh quốc cũng chẳng có mấy chỗ được như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này, ngồi trong trang viên chính là tám vị tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc. Cũng chỉ có sứ giả đến từ Đồ Phiên quốc - một trong ba đại cường quốc mới nhận được sự đãi ngộ như vậy. So với đám người Thủy Huyễn Cận còn cao hơn một bậc.
Bên ngoài cánh cửa có đám người hầu của Khai Vanh quốc canh gác. Biểu hiện của bọn họ là để canh gác trang viên, nhưng mục đích thì chẳng cần nói cũng biết.
Một cỗ xe ngựa lộng lẫy từ từ dừng lại trước cổng trang viên.
Đám người phụ trách canh gác trang viên thấy dấu hiệu trên chiếc xe liền biến sắc. Bọn họ nhanh chóng đi ra, đứng hai bên chiếc xe.
Trên chiếc xe này, có một cái ký hiệu của đại sư đường, nổi danh trong Khai Vanh quốc.
Bất cứ hộ vệ nào của Khai Vanh quốc thấy dấu hiệu này cũng đều biết bên trong xe có một trong số mười vị tiên thiên cường giả. Cho dù trên xe có là vị tiên thiên cường giả nào thì bọn họ cũng không thể đắc tội được.
Cửa xe chầm chậm mở ra. Một lão nhân chậm rãi bước xuống. Khi nhìn thấy người này, ánh mắt tất cả đám hộ vệ liền thay đổi.
Mặc dù bọn họ đều biết trong chiếc xe chắc chắn có một vị hộ quốc đại sư tới để gặp hộ quốc đại sư của Đồ Phiên quốc. Nhưng khi bọn họ thấy người kia bước xuống liền hít một hơi thật sâu. Đó chính là Mao Liệt Quang, người đứng thứ hai trong số đám tiên thiên cường giả của Khai Vanh quốc.
Mà bọn họ còn kinh ngạc hơn khi thấy vị tiên thiên cường giả lạnh lùng đó lại đang mỉm cười. Lão lại còn xoay người, quay mặt về cửa xe như đang cung đón người nào đó.
Có thể để cho hắn tình nguyện như vậy, cả Khai Vanh quốc cũng chỉ có một người.
Lập tức, đám hộ vệ biết Mao Liệt Quang đều tập trung tinh thần, nhìn về phía cửa xe đang mở ra.
Một cái chân từ trên xe bước xuống, trong nháy mắt, đám hộ vệ cực kỳ háo hức. Bọn họ háo hức bởi nghĩ rằng sắp có thể được nhìn thấy vị thần thủ hộ mạnh nhất của Khai Vanh quốc kia.
Nhưng... Ngay lập tức, tất cả đều thừ người bởi bọn họ thấy được từ trên xe bước xuống là một thanh niên. Tất cả vẫn đều chưa tin được vào mắt mình.
Người trên xe đó không ngờ lại chẳng phải nhân vật thần thoại trong trái tim họ.
Sau khi xuống xe, thanh niên thản nhiên nhìn quanh. Trên người hắn cũng chẳng có khí thế mạnh mẽ. Hoàn toàn giống người bình thường không biết võ công, chẳng có gì đặc biệt.
Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không hiểu tại sao Mao Liệt Quang lại cung kính đối với người này như vậy.
Sau khi hai người xuống xe, sóng vai đi vào trong trang viên.
Đám thủ vệ ngoài trang viên hiển nhiên không dám cản trở, nhưng trong lòng lại hết sức thắc mắc.
Từ trên xe bước xuống tất nhiên chính là Hạ Nhất Minh. Hắn cố ý thu liễm toàn bộ hơi thở của mình. Trừ khi gặp phải cao thủ cùng cấp bậc, nếu không cũng chẳng có ai phát hiện ra hắn.
Mao Liệt Quang không biết tại sao hắn phải làm như vậy. Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh càng thu liễm hắn càng yên tâm. Bởi điều này chứng tỏ, Hạ Nhất Minh quả thật không hề coi thường đám người Mộc Tẫn Thiên.
Dưới sự hướng dẫn của Mao Liệt Quang, bọn họ xuyên qua đám thị vệ. Cho dù là thị vệ của Đồ Phiên quốc cũng không dám cản trở hai vị tiên thiên đại sư của Khai Vanh quốc. Họ nhanh chóng đưa hai người vào đại sảnh rồi dùng tốc độ nhanh nhất thông báo.
Khi hai người Hạ Nhất Minh tới đại sảnh đã thấy một vị tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc nghenh đón.
Đó là một lão già râu tóc bạc phơ. Lão mặc một bộ trang phục lạ lẫm. Đặc biệt trên áo của lão có gắn rất nhiều hạt châu. Mỗi bước chân của lão phát ra thanh âm trong trẻo.
- Mao huynh đại giá quang lâm! Tô mỗ không đón tiếp từ xa được. - Lão nhân chắp tay, cười nói.
Mao Liệt Quang cười ha hả, nói:
- Tô Quân huynh! Không ngờ là ngươi tự mình ra đón. Thật sự là làm cho Mao mỗ phải xấu hổ.
Tô Quân cười cười. Ánh mắt liếc qua, nhìn Hạ Nhất Minh. Hắn lập tức sửng sốt, như phát hiện ra điều gì đó. Ánh mắt hắn nhìn lại Hạ Nhất Minh. Lúc đầu, hắn còn tưởng đây là hậu bối của Mao Liệt Quang đi theo hắn mà thôi.
Nhưng khi nhìn kỹ, hắn lại có cảm giác nghi hoặc. Từ từ, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng hơn.
Mao Liệt Quang thầm than. Nhưng lão cũng chưa bao giờ nghĩ Hạ Nhất Minh có thể giấu diếm được đám tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc. Lão mỉm cười, nói:
- Tô Quân lão huynh! Để ta giới thiệu một chút, vị này chính là đại sư Hạ Nhất Minh đến từ Hoành Sơn nhất mạch.
Lông mày Tô Quân hơi run run. Hắn gật đầu một cái, nhưng trong lòng đang hết sức choáng váng. Thì ra, người này đúng là một tiên thiên cường giả.
Trong số tám vị tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc, Tô Quân chỉ dưới có Mộc Tẫn Thiên mà thôi.
Với kiến thức của hắn, sau khi thấy Hạ Nhất Minh, quan sát một lúc cũng biết được người thanh niên này không phải tu luyện một loại công pháp thần kỳ nào đó để trú nhan.
Nhưng chính vì như thế mới khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một việc đang lan truyền ở Đồ Phiên quốc. Sắc mặt hắn liền biến đổi, nói:
- Chẳng lẽ chính là tiên thiên đại sư Hạ Nhất Minh của Thiên La quốc?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc. Không ngờ thanh danh của mình lại lớn đến thế, vọng đến cả Đồ Phiên quốc. Hắn ngẩng đầu lên, khí thế trên người chậm rãi khuếch tán.
Tô Quân hít sâu một hơi. Lúc này, hắn mới cảm nhận được áp lực từ trên người Hạ Nhất Minh.
Trong đầu hắn chợt có ý nghĩ rằng lời đồn có lẽ cũng chẳng hề phóng đại...
Hạ Nhất Minh cười, nói:
- Tô quân đại sư! Xin hỏi Mộc Tẫn Thiên đại sư ở đâu?
- Mao Liệt Quang tới.
Lúc này, đám tiên thiên cường giả lại càng phục Hạ Nhất Minh hơn. Bọn họ quen nhau nhiều năm nên mỗi người đều nắm được khả năng của nhau. Tất cả đều biết Thủy Huyễn Cận chẳng những sở trường phong hệ công pháp mà còn nắm một loại kỳ công tên là Thuận Phong nhĩ.
Công pháp này mặc dù không có tác dụng lớn trong chiến đấu, nhưng nếu dùng để giám sát hoàn cảnh xung quanh thì đúng là độc nhất vô nhị.
Cũng bởi có công pháp thần kỳ như vậy nên bọn họ mới to gan bàn chuyện riêng tại thủ đô của Khai Vanh quốc.
Phải nhớ rằng, tại thủ đô của Khai Vanh quốc luôn có một vị tiên thiên cường giả cực mạnh. Nếu để cho hắn nghe được chuyện bí mật này chắc chắn các quốc gia nhỏ sẽ gặp phải họa diệt vong.
Không ngờ, vị tiên thiên đại sư trẻ tuổi của Thiên La quốc không chỉ có thực lực hơn người mà còn có được cả Thuận Phong nhĩ. Hơn nữa, hắn tu luyện Thuận Phong nhĩ còn hơn cả Thủy Huyễn Cận. Đình Thế Quang nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh, nói:
- Các vị! Nếu Mao Liệt Quang đã tới, chúng ta nên ra đón tiếp thôi.
Nghe thế, cũng chẳng ai phản đối. Nếu vị tiên thiên cường giả số hai của Khai Vanh quốc tự mình tới thì chuyện tất cả mọi người đi tới cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao, vào thời điểm này, Mao Liệt Quang đang đại diện cho cả Khai Vanh quốc nữa.
Đột nhiên, Thủy Huyễn Cận nói:
- Như thế không được. Nếu hắn thấy tất cả chúng ta ở cùng một chỗ, chỉ sợ sẽ nảy sinh nghi ngờ. Mọi người cứ tản ra là hay nhất.
Tất cả đều ngẩn người, sau đó gật đầu.
Quả nhiên, Mao Liệt Quang đi tới khu dành riêng cho đám nhân vật quan trọng của các nước. Chỉ có điều khiến mọi người không ngờ hắn lại đi tới nơi ở của hai vị hộ quốc đại sư của Thiên La quốc.
Trước khi Hạ Nhất Minh cùng với đám người Chiêu Thụy Bồi giao thủ, có lẽ bọn họ còn không hiểu được lý do. Với thân phận Mao Liệt Quang, không chỉ tự mình tới Thiên La quốc giao thiệp mời, hơn nữa lại còn đồng hành trở về với họ. Tới Thiên La quốc được hai ngày đã tới bái phỏng.
Đãi ngộ như thế, bất cứ kẻ nào cũng khó có thể tưởng tượng.
Nhưng khi biết được thực lực của Hạ Nhất Minh, bọn họ liền hiểu được lý do. Chỉ với thực lực cùng với tuổi của hắn, quả thật xứng đáng được Mao Liệt Quang kính trọng.
Vừa ngồi xuống, Hạ Nhất Minh cùng với Thủy Huyễn Cận đã đi ra nghênh tiếp. Hai bên gặp nhau, nói chuyện vài câu, Mao Liệt Quang liền bóng gió tới chuyện đám tiên thiên cường giả đối kháng làm đổ cả phòng ốc.
Hạ Nhất Minh cùng với Thủy Huyễn Cận nhìn nhau. Mặc dù cả hai biết chuyện như này không thể dấu diếm được những người đứng đầu Khai Vanh quốc. Nhưng bọn họ vẫn tưởng sau khi Khai Vanh quốc biết đó là do chín vị tiên thiên cường giả đối chiến sẽ lờ đi không nhắc tới.
Cho dù là Khai Vanh quốc có thực lực mạnh mẽ nhưng cũng chẳng vì một căn phòng mà đắc tội với cả đám cao thủ như vậy. Chẳng ngờ, chưa tới một canh giờ, chính Mao Liệt Quang tự mình đi tới, lại còn màu mè hỏi bọn họ về việc đó.
Cả hai không hẹn cùng nghĩ chẳng lẽ Mao Liệt Quang lại truy cứu sự việc đó? Thủy Huyễn Cận ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mao huynh! Vừa rồi, Hạ huynh đệ cùng với đám Chiêu Thụy Bồi gặp nhau. Tất cả chỉ giao thủ có một chiêu thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Mặc dù lão nói một cách thản nhiên. Nhưng Mao Liệt Quang cũng biết, tiên thiên cường giả đối chiến sao có thể đơn giản đến vậy. Hắn mỉm cười, nói:
- Thủy huynh! Hạ huynh! Cả hai vừa mới tới, đám người Chiêu Thụy Bồi đã ra tay dò xét, đúng là có ý đồ không tốt rồi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Sao Mao huynh lại nói vậy?
Mao Liệt Quang cười hắc hắc, nói:
- Hạ huynh vừa mới trở thành tiên thiên đại sư của Thiên La quốc nên cũng không biết. Bốn phía Thiên La quốc có rất nhiều cường địch. Mấy người bọn họ thử dò xét huynh chẳng phải muốn nắm được thực lực để sau này ứng phó hay sao?
Thủy Huyễn Cận thản nhiên, như chẳng nghe thấy hắn nói gì. Còn Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút liền hiểu được lòng dạ hắn.
Đám người Chiêu Thụy Bồi dưới áp lực của Khai Vanh quốc đang liên kết để tự bảo vệ mình. Nhưng đứng trên lập trường của Khai Vanh quốc, chuyện này là không thể chấp nhận được. Cho nên khi có cơ hội, bọn họ sẽ cố gắng chia rẽ mấy quốc gia nhỏ này.
Đương nhiên, lời hắn nói cũng có phần đúng. Những người đó ra tay quả thật có ý tử dò xét. Nếu không được chấp nhận thì khi Khai Vanh quốc vươn tay tới Thiên La quốc, cũng không có được sự trợ giúp của bọn họ. Thậm chí, nếu không cẩn thận, bọn họ chính là những người đầu tiên nhe răng cắn lấy một miếng.
Hiểu được điều này, suy nghĩ tốt đẹp của Hạ Nhất Minh về đám người Chiêu Thụy Bồi cũng giảm đi vài phần. Thậm chí đối với cái tiểu liên minh đó, hắn cũng có chút lo lắng.
Trong mắt Mao Liệt Quang xuất hiện một sự hài lòng. Lão biết, có thể thành công bước vào tiên thiên chắc chắn không phải là đồ đần. Cho nên, chỉ cần hắn mớm cho một chút là có thể đạt được mục đích. Nhưng nếu tô vẽ thêm ít nữa thì sẽ làm cho bức tranh càng thêm đặc sắc.
- Hạ huynh! Mão mỗ đến đây thực ra muốn mời Hạ huynh tới chỗ ở của Đồ Phiên quốc một chuyến.
Nghe thấy vậy, ngay cả Thủy Huyễn Cận đang như lão tăng nhập định cũng phải quan tâm. Lão cao giọng, nói:
- Không biết Mao huynh đột nhiên đưa ra yêu cầu này là có dụng ý gì?
Mao Liệt Quang trầm mặt, nói:
- Thủy huynh! Lần này, tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc tới có tám người, nhưng lại do Mộc Tẫn Thiên cầm đầu.
Thủy Huyễn Cận nghe thế kinh ngạc:
- Mộc Tẫn Thiên? Chính là người được xưng là đệ nhất nhân trong số Bách Tán thiên của Đồ Phiên quốc phải không?
Mao Liệt Quang gật đầu, nói:
- Thủy huynh! Hạ huynh! Việc này ta cũng chẳng cần phải dấu diếm. Đồ Phiên quốc cho Mộc Tẫn Thiên tới Khai Vanh chúng ta chính là nhằm mục đích diễu võ dương oai. - Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Có điều, thực lực người này cao thâm khó lường. Trừ Chiêm Thiên Phong tiền bối ra cũng chẳng có ai có thể đối đầu được với hắn.
Hắn vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh như muốn ám chỉ gì đó. Hạ Nhất Minh quay đầu, nhìn Thủy Huyễn Cận. Lão do dự một chút, nói:
- Hạ huynh đệ! Trong ba cường quốc ở vùng Tây Bắc, mỗi nước đều có một vị Nhất đường thiên cường giả. Dưới Nhất đường thiên chính là cao thủ Bách tán thiên. Trong số đại sư của Đồ Phiên quốc, Mộc Tẫn Thiên năm nay đã một trăm... - Lão cười khổ, nói:
- Hắn năm nay một trăm hai mươi tuổi, được mọi người công nhận là đệ nhất nhân dưới Nhất đường thiên.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Đệ nhất nhân dưới Nhất Đường thiên. Tại Hoành Sơn, hắn cũng được đánh giá như vậy, hơn nữa đó chính là do Vu Kinh Lôi nói ra.
Nhưng hôm nay, hắn lại nghe được từ miệng người khác cũng đánh giá về một người như thế. Hắn rất muốn được giao thủ một trận, xem ai chính là đệ nhất nhân dưới Nhất đường thiên.
- Thủy huynh! - Mao Liệt Quang ngắt lời, nói:
- Nếu hơn tháng trước, ta cũng nghĩ như thế. Nhưng đến bây giờ, ... - Hắn mỉm cười, nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Với tu vi của Hạ đại sư sao có thể để cho người của Đồ Phiên quốc đứng đầu được chứ.
Hạ Nhất Minh muốn cười cũng không được. Hắn biết rõ, Mao Liệt Quang tới đây, ngoài lý do chia rẽ ra, lão còn muốn mình đối chiến với Mộc Tẫn Thiên từ đó mà Khai Vanh quốc có thể chiếm được lợi.
Có điều, nghe tới trong thủ đô của Khai Vanh quốc lại có một cao thủ như vậy, khiến cho Hạ Nhất Minh thật sự động tâm. Cho dù không thể giao thủ, nhưng nếu được gặp mặt thì cũng vui rồi.
- Được! Nếu Mao huynh đã nói vậy, Hạ mỗ cũng đành tuân mệnh. - Hạ Nhất Minh đứng lên, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Mao Liệt Quang không ngờ, mới chỉ đề cập tới thực lực của Mộc Tẫn Thiên liền thuyết phục được Hạ Nhất Minh đồng ý tới nơi ở của Đồ Phiên quốc.
Nét mặt hắn ngoài sự kinh ngạc còn trộn lẫn một sự mừng rỡ. Mặc dù đã được che dấu rất tốt, nhưng vẫn không thể giấu diếm được Hạ Nhất Minh và Thủy Huyễn Cận.
Thủy Huyễn Cận hơi lo nhìn Hạ Nhất Minh. Nhưng Hạ Nhất Minh lại nhìn hắn an ủi. Không biết vì sao, nhưng khi Thủy Huyễn Cận nhìn thấy ánh mắt đó, lão hoàn toàn bình tĩnh. Bởi lão biết, Hạ Nhất Minh không hề làm lão thất vọng.
Thủ đô của Khai Vanh, trong một sơn trang thật lớn, được bài trí cực kỳ lộng lẫy. Nơi này so với Thiệu Minh cư ở Thiên La quốc còn hoa lệ hơn rất nhiều. Chỉ có dùng những từ xa xỉ và tao nhã mà hình dung khung cảnh của nó. Tại Khai Vanh quốc cũng chẳng có mấy chỗ được như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này, ngồi trong trang viên chính là tám vị tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc. Cũng chỉ có sứ giả đến từ Đồ Phiên quốc - một trong ba đại cường quốc mới nhận được sự đãi ngộ như vậy. So với đám người Thủy Huyễn Cận còn cao hơn một bậc.
Bên ngoài cánh cửa có đám người hầu của Khai Vanh quốc canh gác. Biểu hiện của bọn họ là để canh gác trang viên, nhưng mục đích thì chẳng cần nói cũng biết.
Một cỗ xe ngựa lộng lẫy từ từ dừng lại trước cổng trang viên.
Đám người phụ trách canh gác trang viên thấy dấu hiệu trên chiếc xe liền biến sắc. Bọn họ nhanh chóng đi ra, đứng hai bên chiếc xe.
Trên chiếc xe này, có một cái ký hiệu của đại sư đường, nổi danh trong Khai Vanh quốc.
Bất cứ hộ vệ nào của Khai Vanh quốc thấy dấu hiệu này cũng đều biết bên trong xe có một trong số mười vị tiên thiên cường giả. Cho dù trên xe có là vị tiên thiên cường giả nào thì bọn họ cũng không thể đắc tội được.
Cửa xe chầm chậm mở ra. Một lão nhân chậm rãi bước xuống. Khi nhìn thấy người này, ánh mắt tất cả đám hộ vệ liền thay đổi.
Mặc dù bọn họ đều biết trong chiếc xe chắc chắn có một vị hộ quốc đại sư tới để gặp hộ quốc đại sư của Đồ Phiên quốc. Nhưng khi bọn họ thấy người kia bước xuống liền hít một hơi thật sâu. Đó chính là Mao Liệt Quang, người đứng thứ hai trong số đám tiên thiên cường giả của Khai Vanh quốc.
Mà bọn họ còn kinh ngạc hơn khi thấy vị tiên thiên cường giả lạnh lùng đó lại đang mỉm cười. Lão lại còn xoay người, quay mặt về cửa xe như đang cung đón người nào đó.
Có thể để cho hắn tình nguyện như vậy, cả Khai Vanh quốc cũng chỉ có một người.
Lập tức, đám hộ vệ biết Mao Liệt Quang đều tập trung tinh thần, nhìn về phía cửa xe đang mở ra.
Một cái chân từ trên xe bước xuống, trong nháy mắt, đám hộ vệ cực kỳ háo hức. Bọn họ háo hức bởi nghĩ rằng sắp có thể được nhìn thấy vị thần thủ hộ mạnh nhất của Khai Vanh quốc kia.
Nhưng... Ngay lập tức, tất cả đều thừ người bởi bọn họ thấy được từ trên xe bước xuống là một thanh niên. Tất cả vẫn đều chưa tin được vào mắt mình.
Người trên xe đó không ngờ lại chẳng phải nhân vật thần thoại trong trái tim họ.
Sau khi xuống xe, thanh niên thản nhiên nhìn quanh. Trên người hắn cũng chẳng có khí thế mạnh mẽ. Hoàn toàn giống người bình thường không biết võ công, chẳng có gì đặc biệt.
Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không hiểu tại sao Mao Liệt Quang lại cung kính đối với người này như vậy.
Sau khi hai người xuống xe, sóng vai đi vào trong trang viên.
Đám thủ vệ ngoài trang viên hiển nhiên không dám cản trở, nhưng trong lòng lại hết sức thắc mắc.
Từ trên xe bước xuống tất nhiên chính là Hạ Nhất Minh. Hắn cố ý thu liễm toàn bộ hơi thở của mình. Trừ khi gặp phải cao thủ cùng cấp bậc, nếu không cũng chẳng có ai phát hiện ra hắn.
Mao Liệt Quang không biết tại sao hắn phải làm như vậy. Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh càng thu liễm hắn càng yên tâm. Bởi điều này chứng tỏ, Hạ Nhất Minh quả thật không hề coi thường đám người Mộc Tẫn Thiên.
Dưới sự hướng dẫn của Mao Liệt Quang, bọn họ xuyên qua đám thị vệ. Cho dù là thị vệ của Đồ Phiên quốc cũng không dám cản trở hai vị tiên thiên đại sư của Khai Vanh quốc. Họ nhanh chóng đưa hai người vào đại sảnh rồi dùng tốc độ nhanh nhất thông báo.
Khi hai người Hạ Nhất Minh tới đại sảnh đã thấy một vị tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc nghenh đón.
Đó là một lão già râu tóc bạc phơ. Lão mặc một bộ trang phục lạ lẫm. Đặc biệt trên áo của lão có gắn rất nhiều hạt châu. Mỗi bước chân của lão phát ra thanh âm trong trẻo.
- Mao huynh đại giá quang lâm! Tô mỗ không đón tiếp từ xa được. - Lão nhân chắp tay, cười nói.
Mao Liệt Quang cười ha hả, nói:
- Tô Quân huynh! Không ngờ là ngươi tự mình ra đón. Thật sự là làm cho Mao mỗ phải xấu hổ.
Tô Quân cười cười. Ánh mắt liếc qua, nhìn Hạ Nhất Minh. Hắn lập tức sửng sốt, như phát hiện ra điều gì đó. Ánh mắt hắn nhìn lại Hạ Nhất Minh. Lúc đầu, hắn còn tưởng đây là hậu bối của Mao Liệt Quang đi theo hắn mà thôi.
Nhưng khi nhìn kỹ, hắn lại có cảm giác nghi hoặc. Từ từ, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng hơn.
Mao Liệt Quang thầm than. Nhưng lão cũng chưa bao giờ nghĩ Hạ Nhất Minh có thể giấu diếm được đám tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc. Lão mỉm cười, nói:
- Tô Quân lão huynh! Để ta giới thiệu một chút, vị này chính là đại sư Hạ Nhất Minh đến từ Hoành Sơn nhất mạch.
Lông mày Tô Quân hơi run run. Hắn gật đầu một cái, nhưng trong lòng đang hết sức choáng váng. Thì ra, người này đúng là một tiên thiên cường giả.
Trong số tám vị tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc, Tô Quân chỉ dưới có Mộc Tẫn Thiên mà thôi.
Với kiến thức của hắn, sau khi thấy Hạ Nhất Minh, quan sát một lúc cũng biết được người thanh niên này không phải tu luyện một loại công pháp thần kỳ nào đó để trú nhan.
Nhưng chính vì như thế mới khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một việc đang lan truyền ở Đồ Phiên quốc. Sắc mặt hắn liền biến đổi, nói:
- Chẳng lẽ chính là tiên thiên đại sư Hạ Nhất Minh của Thiên La quốc?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc. Không ngờ thanh danh của mình lại lớn đến thế, vọng đến cả Đồ Phiên quốc. Hắn ngẩng đầu lên, khí thế trên người chậm rãi khuếch tán.
Tô Quân hít sâu một hơi. Lúc này, hắn mới cảm nhận được áp lực từ trên người Hạ Nhất Minh.
Trong đầu hắn chợt có ý nghĩ rằng lời đồn có lẽ cũng chẳng hề phóng đại...
Hạ Nhất Minh cười, nói:
- Tô quân đại sư! Xin hỏi Mộc Tẫn Thiên đại sư ở đâu?
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc