Vũ Thần Thiên Hạ
Chương 5: Cực phẩm Phục Nhất Bạch
Thạch quan giắt ở trong một gian Thanh Thạch cổ ốc, Thanh Thạch cổ ốc giống như cổ điện, phủ kín đá xanh loang lổ, cả gian thạch thất tràn ngập khí tức tang thương.
trong thạch thất bố trí cực kỳ đơn giản, chỉ có vài bài vị của tiền bối Đỗ gia, mà trên vách tường đá xanh, khắc họa một ít ký hiệu ấn ký thần bí, cực kỳ huyền ảo phức tạp, dấu vết cũng cực kỳ xa xưa, chỉnh thể mà nói, Thanh Thạch cổ ốc này hẳn là một tổ từ (* từ đường).
- Lại ở trong này.
Sửa sang lại suy nghĩ một chút, Đỗ Thiếu Phủ không chút kỳ quái, mười năm qua, đã không biết bao nhiêu lần tỉnh lại là ở trong thạch quan.
Đỗ Thiếu Phủ còn nhớ rõ ước chừng mười năm trước, sau khi mình thanh tỉnh phát hiện ở trong thạch quan, là bị dọa không nhẹ.
Sau đó mỗi ngày buổi sáng thanh tỉnh phát hiện mình đều ở trong thạch quan, Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn bị dọa ngã, liền tìm đại bá nhị bá nói việc này.
Chính là khi đó gánh lấy tên 'ngốc tử thiếu gia', trong tộc căn bản không có người tin tưởng hắn nói, thậm chí có người nói, đó là hắn bướng bỉnh, ngây ngốc đi đến thạch quan ngủ.
Một ít trưởng bối trong tộc còn cố ý cảnh cáo Đỗ Thiếu Phủ, thạch quan kia là tiền bối Đỗ gia lưu lại, không thể mạo phạm, nếu lại đi vào trong thạch quan, tất sẽ bị nghiêm trị.
Mười năm qua, tuy không phải mỗi ngày thanh tỉnh đều sẽ ở trong thạch quan, nhưng mỗi một tháng, Đỗ Thiếu Phủ sẽ có vài ngày tỉnh lại ở trong thạch quan, đối với làm sao đi vào, cũng hồn nhiên không biết.
Vì tìm được nguyên nhân, Đỗ Thiếu Phủ thậm chí cả đêm không ngủ, thậm chí giả bộ ngủ, nhưng vô dụng, buổi sáng xuất hiện ở trong thạch quan, vẫn cứ theo lẽ thường xuất hiện, đối với ngủ thế nào, vẫn là hồn nhiên không biết.
Nên đến cuối cùng, Đỗ Thiếu Phủ cũng quen, không có nói cho gia tộc, dù sao Đỗ Thiếu Phủ cũng rõ ràng, dù nói việc này cho gia tộc, cũng không có người tin tưởng, còn có khả năng rước lấy trừng phạt.
Mỗi một từ trong thạch quan thanh tỉnh, mới đầu kinh ngạc cùng kỳ quái, về sau, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu chờ mong cùng hưng phấn, bởi vì mỗi một lần từ trong thạch quan thanh tỉnh, Đỗ Thiếu Phủ sẽ phát hiện mình có thể được chỗ tốt to lớn.
Vừa mới bắt đầu, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện mỗi lần mình từ trong thạch quan thanh tỉnh, quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt sũng, mồ hôi đục ngầu đen thui, thậm chí mang theo mùi thối.
Sau nhiều lần, mồ hôi càng ngày càng sạch sẽ, mùi thối cũng không thấy nữa.
Ở trong đó, Đỗ Thiếu Phủ cũng tự nhiên cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng tốt, mỗi một lần từ trong thạch quan tỉnh táo lại, thân thể đều như bị tẩy tủy phạt kinh một lần, thậm chí lĩnh ngộ một thức thần bí kia cũng thoải mái rất nhiều, đồng thời chữa trị Võ mạch cũng có không ít trợ giúp.
Mỗi lần từ trong thạch quan thanh tỉnh, Đỗ Thiếu Phủ đều có thể cảm giác được phế Võ mạch trên người mình biến hóa, tựa hồ có chút không giống Võ mạch bình thường, nhưng biến hóa cụ thể, Đỗ Thiếu Phủ cũng không thể nói ra rõ ràng.
- Huyền khí lại no đủ ngưng thực một ít, thạch quan này nhất định là bảo vật.
Đỗ Thiếu Phủ nhảy xuống thạch quan, cảm giác trong cơ thể biến hóa, quay đầu nhìn thạch quan, trong mắt cũng nổi lên chút nghi hoặc, có thể khẳng định thạch quan này tuyệt đối là bảo vật.
- Nên đi Tàng Võ Lâu tìm một bộ công pháp tu luyện.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, huyền khí trong cơ thể lại ngưng thực cùng no đủ hơn không ít, cả người tràn ngập huyền khí, có một loại cảm giác tùy thời muốn phá tan thân thể, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ hơi có chút ngưng trọng lên, nếu như huyền khí ở trong cơ thể thật sự nổ tung, kia cũng không phải là chuyện may mắn gì.
Hơi thu thập một chút, Đỗ Thiếu Phủ liền ly khai Đỗ gia tổ từ, tổ từ ở phía sau núi Đỗ gia, không biết là vị tiền bối nào của Đỗ gia, làm tổ từ này cực kỳ ẩn nấp, bởi vậy bình thường không có người chú ý, cũng sẽ không có người không có việc gì chạy tới tổ từ.
Tàng Võ Lâu, địa phương Đỗ gia cất chứa vũ kỹ công pháp, còn có vật phẩm quý trọng, cũng là trọng địa tuyệt đối của Đỗ gia.
Tàng Võ Lâu, Đỗ gia trưởng lão cũng không phải nói đến có thể đến, bọn hậu bối muốn đến chọn lựa vũ kỹ công pháp, cũng cần có thủ lệnh mới được.
Bất quá mỗi một lần hậu bối Đỗ gia đi Tàng Võ Lâu, dù phụng mệnh tiến đến, cũng không nhất định có thể thuận lợi lấy được công pháp cùng vũ kỹ, bởi vì trông coi Tàng Võ Lâu là Phục lão.
Muốn qua cửa của Phục lão, mỗi lần không mang theo đồ ăn ngon hoặc đồ chơi mới mẽ, trừ khi là tâm tình của Phục lão vô cùng tốt, nếu không cũng đừng nghĩ lấy được vũ kỹ hoặc công pháp, thủ đoạn bình thường ở trước mặt Phục lão căn bản là không thể thực hiện được.
Phục lão cũng không phải người bình thường, dù không cho người đi vào Tàng Võ Lâu, mọi người cũng chỉ có thành thật chờ.
Phục lão, tên là Phục Nhất Bạch, toàn bộ Đỗ gia đều biết, gia chủ ở trước mặt Phục lão, cũng phải khom người, tôn xưng một tiếng Phục lão, địa vị có thể nghĩ.
Nghe nói Phục lão ở Đỗ gia thời gian đã rất dài, ít nhất thời điểm Đỗ gia gia chủ ra đời, Phục lão đã ở Đỗ gia, có thể nói hiện tại Phục lão ở Đỗ gia, đã là tam triều nguyên lão.
Trong Đỗ gia, có người nói Phục lão có tu vi, có người nói Phục lão không có tu vi, cũng có người nói Phục lão biết chút tu vi.
Nhưng Phục lão đến cùng có tu vi hay không, chưa từng có người thật sự biết, bởi vì Đỗ gia trưởng giả nhiều tuổi nhất ở Đỗ gia, cũng chưa từng thấy Phục lão ra tay qua.
Bất quá này cũng không ảnh hưởng địa vị của Phục lão ở Đỗ gia, huống chi còn trông coi Tàng Võ Lâu, cái này làm địa vị của Phục lão ở Đỗ gia rất cao.
Tàng Võ Lâu, tổng cộng ba tầng, tọa lạc ở trung ương Đỗ gia, diện tích không lớn, cũng không to lớn, còn có vẻ có chút cũ nát, bất quá có một cỗ khí tức cỗ lão khó có thể nói.
Đỗ Thiếu Phủ đến Tàng Võ Lâu, một cái quần áo tả tơi, một lão nhân đầu tóc bạc trắng, còn mang theo mấy cây cỏ dại, cầm một cái chổi cũng không biết dùng bao nhiêu năm đang quét sân, giơ lên vô số tro bụi.
Lão nhân đang quét rác cảm giác được có người tiến đến, ngẩng đầu, vừa nhìn thấy là thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt nhất thời đại biến, cũng không quay đầu lại liền tính toán rời đi.
- Khụ...
Đỗ Thiếu Phủ cố ý ho khan một tiếng, nhìn lão nhân đang định rời đi, há miệng thở dốc, có chút lão thành nói:
- Lão Bạch, ngươi quét rác a?
Nghe được thanh âm của Đỗ Thiếu Phủ, lão nhân xoay người sắc mặt lập tức đen lên, xoay người đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, khuông mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, có vẻ cực kì tinh tặc nói:
- Đại ca, vừa rồi ta không thấy được ngươi, sao ngươi lại tới đây?
trong thạch thất bố trí cực kỳ đơn giản, chỉ có vài bài vị của tiền bối Đỗ gia, mà trên vách tường đá xanh, khắc họa một ít ký hiệu ấn ký thần bí, cực kỳ huyền ảo phức tạp, dấu vết cũng cực kỳ xa xưa, chỉnh thể mà nói, Thanh Thạch cổ ốc này hẳn là một tổ từ (* từ đường).
- Lại ở trong này.
Sửa sang lại suy nghĩ một chút, Đỗ Thiếu Phủ không chút kỳ quái, mười năm qua, đã không biết bao nhiêu lần tỉnh lại là ở trong thạch quan.
Đỗ Thiếu Phủ còn nhớ rõ ước chừng mười năm trước, sau khi mình thanh tỉnh phát hiện ở trong thạch quan, là bị dọa không nhẹ.
Sau đó mỗi ngày buổi sáng thanh tỉnh phát hiện mình đều ở trong thạch quan, Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn bị dọa ngã, liền tìm đại bá nhị bá nói việc này.
Chính là khi đó gánh lấy tên 'ngốc tử thiếu gia', trong tộc căn bản không có người tin tưởng hắn nói, thậm chí có người nói, đó là hắn bướng bỉnh, ngây ngốc đi đến thạch quan ngủ.
Một ít trưởng bối trong tộc còn cố ý cảnh cáo Đỗ Thiếu Phủ, thạch quan kia là tiền bối Đỗ gia lưu lại, không thể mạo phạm, nếu lại đi vào trong thạch quan, tất sẽ bị nghiêm trị.
Mười năm qua, tuy không phải mỗi ngày thanh tỉnh đều sẽ ở trong thạch quan, nhưng mỗi một tháng, Đỗ Thiếu Phủ sẽ có vài ngày tỉnh lại ở trong thạch quan, đối với làm sao đi vào, cũng hồn nhiên không biết.
Vì tìm được nguyên nhân, Đỗ Thiếu Phủ thậm chí cả đêm không ngủ, thậm chí giả bộ ngủ, nhưng vô dụng, buổi sáng xuất hiện ở trong thạch quan, vẫn cứ theo lẽ thường xuất hiện, đối với ngủ thế nào, vẫn là hồn nhiên không biết.
Nên đến cuối cùng, Đỗ Thiếu Phủ cũng quen, không có nói cho gia tộc, dù sao Đỗ Thiếu Phủ cũng rõ ràng, dù nói việc này cho gia tộc, cũng không có người tin tưởng, còn có khả năng rước lấy trừng phạt.
Mỗi một từ trong thạch quan thanh tỉnh, mới đầu kinh ngạc cùng kỳ quái, về sau, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu chờ mong cùng hưng phấn, bởi vì mỗi một lần từ trong thạch quan thanh tỉnh, Đỗ Thiếu Phủ sẽ phát hiện mình có thể được chỗ tốt to lớn.
Vừa mới bắt đầu, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện mỗi lần mình từ trong thạch quan thanh tỉnh, quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt sũng, mồ hôi đục ngầu đen thui, thậm chí mang theo mùi thối.
Sau nhiều lần, mồ hôi càng ngày càng sạch sẽ, mùi thối cũng không thấy nữa.
Ở trong đó, Đỗ Thiếu Phủ cũng tự nhiên cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng tốt, mỗi một lần từ trong thạch quan tỉnh táo lại, thân thể đều như bị tẩy tủy phạt kinh một lần, thậm chí lĩnh ngộ một thức thần bí kia cũng thoải mái rất nhiều, đồng thời chữa trị Võ mạch cũng có không ít trợ giúp.
Mỗi lần từ trong thạch quan thanh tỉnh, Đỗ Thiếu Phủ đều có thể cảm giác được phế Võ mạch trên người mình biến hóa, tựa hồ có chút không giống Võ mạch bình thường, nhưng biến hóa cụ thể, Đỗ Thiếu Phủ cũng không thể nói ra rõ ràng.
- Huyền khí lại no đủ ngưng thực một ít, thạch quan này nhất định là bảo vật.
Đỗ Thiếu Phủ nhảy xuống thạch quan, cảm giác trong cơ thể biến hóa, quay đầu nhìn thạch quan, trong mắt cũng nổi lên chút nghi hoặc, có thể khẳng định thạch quan này tuyệt đối là bảo vật.
- Nên đi Tàng Võ Lâu tìm một bộ công pháp tu luyện.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, huyền khí trong cơ thể lại ngưng thực cùng no đủ hơn không ít, cả người tràn ngập huyền khí, có một loại cảm giác tùy thời muốn phá tan thân thể, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ hơi có chút ngưng trọng lên, nếu như huyền khí ở trong cơ thể thật sự nổ tung, kia cũng không phải là chuyện may mắn gì.
Hơi thu thập một chút, Đỗ Thiếu Phủ liền ly khai Đỗ gia tổ từ, tổ từ ở phía sau núi Đỗ gia, không biết là vị tiền bối nào của Đỗ gia, làm tổ từ này cực kỳ ẩn nấp, bởi vậy bình thường không có người chú ý, cũng sẽ không có người không có việc gì chạy tới tổ từ.
Tàng Võ Lâu, địa phương Đỗ gia cất chứa vũ kỹ công pháp, còn có vật phẩm quý trọng, cũng là trọng địa tuyệt đối của Đỗ gia.
Tàng Võ Lâu, Đỗ gia trưởng lão cũng không phải nói đến có thể đến, bọn hậu bối muốn đến chọn lựa vũ kỹ công pháp, cũng cần có thủ lệnh mới được.
Bất quá mỗi một lần hậu bối Đỗ gia đi Tàng Võ Lâu, dù phụng mệnh tiến đến, cũng không nhất định có thể thuận lợi lấy được công pháp cùng vũ kỹ, bởi vì trông coi Tàng Võ Lâu là Phục lão.
Muốn qua cửa của Phục lão, mỗi lần không mang theo đồ ăn ngon hoặc đồ chơi mới mẽ, trừ khi là tâm tình của Phục lão vô cùng tốt, nếu không cũng đừng nghĩ lấy được vũ kỹ hoặc công pháp, thủ đoạn bình thường ở trước mặt Phục lão căn bản là không thể thực hiện được.
Phục lão cũng không phải người bình thường, dù không cho người đi vào Tàng Võ Lâu, mọi người cũng chỉ có thành thật chờ.
Phục lão, tên là Phục Nhất Bạch, toàn bộ Đỗ gia đều biết, gia chủ ở trước mặt Phục lão, cũng phải khom người, tôn xưng một tiếng Phục lão, địa vị có thể nghĩ.
Nghe nói Phục lão ở Đỗ gia thời gian đã rất dài, ít nhất thời điểm Đỗ gia gia chủ ra đời, Phục lão đã ở Đỗ gia, có thể nói hiện tại Phục lão ở Đỗ gia, đã là tam triều nguyên lão.
Trong Đỗ gia, có người nói Phục lão có tu vi, có người nói Phục lão không có tu vi, cũng có người nói Phục lão biết chút tu vi.
Nhưng Phục lão đến cùng có tu vi hay không, chưa từng có người thật sự biết, bởi vì Đỗ gia trưởng giả nhiều tuổi nhất ở Đỗ gia, cũng chưa từng thấy Phục lão ra tay qua.
Bất quá này cũng không ảnh hưởng địa vị của Phục lão ở Đỗ gia, huống chi còn trông coi Tàng Võ Lâu, cái này làm địa vị của Phục lão ở Đỗ gia rất cao.
Tàng Võ Lâu, tổng cộng ba tầng, tọa lạc ở trung ương Đỗ gia, diện tích không lớn, cũng không to lớn, còn có vẻ có chút cũ nát, bất quá có một cỗ khí tức cỗ lão khó có thể nói.
Đỗ Thiếu Phủ đến Tàng Võ Lâu, một cái quần áo tả tơi, một lão nhân đầu tóc bạc trắng, còn mang theo mấy cây cỏ dại, cầm một cái chổi cũng không biết dùng bao nhiêu năm đang quét sân, giơ lên vô số tro bụi.
Lão nhân đang quét rác cảm giác được có người tiến đến, ngẩng đầu, vừa nhìn thấy là thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt nhất thời đại biến, cũng không quay đầu lại liền tính toán rời đi.
- Khụ...
Đỗ Thiếu Phủ cố ý ho khan một tiếng, nhìn lão nhân đang định rời đi, há miệng thở dốc, có chút lão thành nói:
- Lão Bạch, ngươi quét rác a?
Nghe được thanh âm của Đỗ Thiếu Phủ, lão nhân xoay người sắc mặt lập tức đen lên, xoay người đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, khuông mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, có vẻ cực kì tinh tặc nói:
- Đại ca, vừa rồi ta không thấy được ngươi, sao ngươi lại tới đây?
Tác giả :
Vũ Phong