Vũ Tập Ân
Chương 16: Nhị vị mẫu phi
Sáng sớm tỉnh dậy, đã không còn Vũ Nhiên Lãnh bên người. Vũ Tập Ân xoa xoa đôi mắt. Tiểu Cầm tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt, chải đầu.
Đứng trước gương đồng, Tiểu cầm mỉm cười nói
“ Tóc điện hạ đẹp quá, đen mượt như vậy a.”
“ Tóc điện hạ dài ra rồi. Để tiểu Cầm vấn lại cho người a.”
Mặc kệ lời khen của Tiểu Cầm, hắn vẫn cứ đầu óc một mảng lơ mơ.
Khi Tiểu Cầm chải đầu xong, cũng vấn tóc cho hắn, mặc y phục vào. Hắn mới phát giác Tiểu Cầm chải cho hắn cái đầu hai chỏm tóc to buộc hai bên. Hắn méo xẹo.
“ Cầm, ngươi không muốn ta ra ngoài sao?”
“ Điện hạ a, cái này rất dễ thương mà. Trẻ con ai cũng để thế a. Hôm nay người đi gặp Thục phi và Hiền phi, nên phải đẹp đẽ đáng yếu chứ. Nghe đâu hai nương nương đều thích những đứa trẻ dễ thương.”
Vũ Tập Ân phẩy phẩy tay, hắn cãi không lại nàng mà.
“ Gọi Thanh lấy hết đồ phụ hoàng ban cho ta ra đây.”
Lát sau, Tiểu Thanh và Tiểu Qúy cầm khá nhiều đồ vật quý báu, châu báu có, đồ chơi có, dạ minh châu có, đồ hiếm quý cũng có, tơ lụa,… vv và vv.
Nhìn đống đồ trước mắt, Vũ Tập Ân thở dài. May mắn. Hắn không bị phụ hoàng “ chiếu cố” lúc còn bé. Nếu không thì hắn chắc sẽ bị châu báu đè chết. Dù kiếp trước hắn từng mong bị tiền hay đôla đè chết. Nhưng mà, đến lúc thấy gần đến như thế thì lại sợ chết kinh khủng.
“ Thanh, ngươi cầm số đồ này ra cung bán đi.” Chọn lấy vài vật có phần giá trị liên thành, Vũ Tập Ân đặt trước bàn. Hắn ước chừng bán chúng đi cũng đủ để làm một vài cửa tiệm cơ bản đi.
“ Số lụa này là cực phẩm, ngươi đem đổi thành tơ lụa thượng phẩm bình thường, giữ lại 1 ít thôi. Một vài sấp thế này là được. Sau đó chuyển về nhà ngươi.”
“ Dạ.” Thanh không suy nghĩ đáp. Tháng trước, tiểu điện hạ bắt đầu dạy y tính toán sổ sách, kêu y ra ngoài thành mua một căn nhà. Điện hạ nói y có thể mang gia đình mình về ở cùng nhưng phải coi sóc số đồ được đưa đến. Thanh nhất mực tuân theo. Gia đình hắn vô cùng nghèo khó nhưng cũng thiện lương. Vì đói khổ quá nên đành bán hai đứa trẻ lớn nhất là hắn và Qúy vào cung. Hắn từng nghĩ cả đời này sẽ không gặp được gia đình lần nữa. Nhưng thật may mắn, điện hạ đã ban cho hắn cơ hội ấy. Trong tâm tưởng, Điện hạ sẽ mãi mãi là người mà Tiểu Thanh hắn trung thành cả đời.
“ A, sau vài ngày nữa, ta sẽ ra khỏi cung. Có thể. Dẫn ta đến gặp gia đình ngươi. Được không Thanh?”
“ Dạ.” Thanh vẫn nhất mực đáp lại.
“ Ừ. Đi đi. Cầm lấy ngọc bội này. Nếu kẻ nào ngờ vực, cứ xuất nó ra được rồi.”
Vũ Tập Ân quơ quơ miếng ngọc bội rồng có khắc chữ “ Vũ ”. Ngọc bội này là của phụ hoàng hắn a. Hôm nọ hắn nói muốn, phụ hoàng không nói hai lời cho hắn. Ngọc bội rồng có ấn kí của hoàng gia, chỉ có người hoàng gia có thể có. Nhất là trên đó còn một chữ “ Vũ ”.
Khi Thanh dần khuất bóng, Vũ Tập Ân nhìn xuống đống đồ kia. Ai~ phụ hoàng a. Người có cần tặng ta nhiều như thế không? Mỗi lần có đồ gì hay, phụ hoàng hắn đều bắt hắn chọn. Không thích cũng phải chọn. Không chọn y liền để hết ở đây không phân phát cho bất cứ ai nữa. Làm sau vài lần thấy phụ hoàng ăn vạ như thế, Vũ Tập Ân hắn đành quơ đại một số vật ngay tầm nhìn để phụ hoàng vui lòng.
Trong đám châu báu kia có một viên đá đen tuyền khiến hắn để tâm. Viên đá tuy rất nhỏ nhưng sáng dị thường. Hắn nâng lên nhìn, ánh mặt trời xuyên thấu lên nó làm viên đá có 7 sắc tuyệt đẹp. Cái này …? Làm dây chuyền sẽ rất đẹp. Hắn nhớ đến dây chuyền mà tiểu Qúy cùng Đường Đường và hắn vẫn đeo từ nhỏ đến lớn. Hắn bất giác mỉm cười. Làm một cái như thế, có lẽ hắn bớt đi cô đơn vẩn vơ này chăng?
Lấy bút chì, hắn vẽ lại chi tiết theo trí nhớ. Sau một lúc cũng xong. Gần giống như mặt đá kiếp trước rồi.
Vui vẻ quấn nó lại, Vũ Tập Ân lấy một sợi dây mảnh buộc lại. Nếu thuận lợi xuất cung, hắn sẽ mang đi.
Đi đến thăm Thiên nhi, biết cậu bé đang đau bụng, Vũ Tập Ân xoa đầu dỗ dành một chút rồi vấn an mẫu phi, hắn ly khai khỏi An thường cung.
Chạy một mạch đến Tuyết Thương cung, đã thấy hai thân ảnh hớn hở chờ y. Vũ Mộc Tuyết và Vũ Vịnh Lâm a.
Thấy hắn bước tới, Vũ Vịnh lâm giơ ra thủ lang ôm hắn rồi hôn lên má.
“ Ân nhi, chào buổi sáng a.”
Xoa xoa má, Vũ Tập Ân trừng mắt.
“ Nhị ca, ngươi sáng sớm đã lợi dụng ta.”
“ Không a, đó là tình thương mến thương.”
Vũ Vịnh Lâm gian xảo cười tít mắt. Vũ Mộc Tuyết phi đến nhanh trước mặt. Muốn giành lại đệ đệ bảo bối nhưng khổ nỗi hắn mới hơn 10 tuổi, cao hơn Vũ Tập Ân không là bao nhiêu. Muốn giằng lại, khó lắm.
“ Nhị lang a ( =] ), thả thất đệ ra, huynh làm đệ ấy sợ.”
Không đấu được chiều cao thì đấu được võ mồm. Nhưng có vẻ “ nhị lang” đã sớm miễn dịch.
“ Ngũ lang a, ngươi với ta cùng họ.”
“ Ngươi …”
“…”
“ _._”
…
Sau một hồi hai con lang đấu đá nhau xong, Vũ Tập Ân tiểu cừu đã đều thoát khỏi nanh vuốt của lang. Cười “ hiền lành “ nói
“ Không phải hai huynh nói dẫn đệ tới gặp mẫu phi của hai người sao?”
“ A a, đi a. Đi a.”
Vũ Mộc Tuyết chạy đến dắt tay Vũ Tập Ân. Quay đầu lè lưỡi làm mặt xấu với Vũ Vịnh Lâm. Ý nói “ Ta bế không được nhưng cầm tay được.”
Vũ Vịnh Lâm cũng ăn no đậu hủ, không thèm so đo với “ tiểu lang tử” nữa, cũng đi theo hai ngươi kia đến Minh Vĩ cung.
Vũ Tập Ân thầm cười. Huynh đệ hoàng gia, thâm tàng bất lộ, ngọa hổ tàng long a.
Như Vũ Mộc Tuyết chỉ mới 10 tuổi có hơn, khinh công, võ công cũng ưu việt hơn kẻ trên 20 tuổi bình thường. Còn nói có thể hơn nữa. Dù đầu óc hơi đơn giản nhưng cũng biết tính toán.
Vũ Vịnh Lâm nhìn có vẻ ngả ngón, phong lưu hoa hoa công tử nhưng đối nhân xử thế cũng lạnh lùng tàn nhẫn không kém phụ hoàng là bao. Gặp địch giết địch, gặp bạn kết bạn. Mưu cao kế sâu, không biết đã bao ngươi rơi vào tay hắn. Nhưng đối huynh đệ lại bày ra tư thế ngả ngốn không thôi. Không phải giả tạo, đó mới thực là con người y. Đeo mặt nạ với người ngoài vốn mệt mỏi, nên, nếu y coi kẻ đó là thân thiết chắc chắn không bao giờ giả tạo.
Vũ Thiên Nguyệt là người ôn nhu, nhã nhặn. Nhưng đừng ai quên hắn là đại hoàng tử có khả năng kế thừa đế vị nhất. Âm trầm ẩn trong ôn nhu, mưu toan ẩn trong phong nhã. Đôi môi biết cười nhưng đôi mắt không tia độ ấm. Điều đó Vũ Tập Ân thừa biết. Nhưng hắn vẫn thích y. Bởi đối huynh đệ, đôi mắt y ôn nhu chân thành là thực. Hắn biết y đối huynh đệ trong đế vương gia không có từ giả tạo. Tất nhiên trừ vài người nếu có ý đối địch y.
Vì thế Vũ Tập Ân miệng nói thế này thế kia, nhưng vẫn rất thích 3 ca ca của mình. Có lẽ đời trước chưa hưởng thụ thế nào là ôn nhu chăm lo của các ca ca bởi hắn lớn nhất. Nên đời này y buông lỏng toàn bộ tâm cơ để cảm nhận tình anh em hiếm có trong gia đình đế vương này.
Hồi lâu cũng đến Minh Vĩ Cung.
Minh Vĩ cung là một tòa lầu rất tráng lệ nhưng lại ưu nhã. Nhìn cũng biết người ở trong ấy tâm hồn thanh quý đến cỡ nào.
Trong sân có hai vị nữ tử tuyệt sắc đang thưởng trà.
Vị hồng y nữ tử một thân quý khí, đôi mắt phượng sắc sảo.
Vị tử y nữ tử, dịu dàng mềm mại. Đối hồng y nữ tử chỉ cười hiền lành.
Thấy có người vào, hồng y nữ tử quay về phía 3 thân ảnh vừa bước tới.
“ Mẫu phi vạn an, Thục phi vạn an.”
“ Mẫu phi vạn an, Hiền phi vạn an.”
“ Hiền phi vạn an, Thục phi vạn an.”
Hiền phi cười hiền ra hiệu cho cả ba tiến vào cùng ngồi. Thục phi thân mặc hồng y, tràn đầy tiếu ý quay sang bên Vũ Tập Ân cười.
“ Ân nhi, thật là đứa nhỏ xinh đẹp. Lại đây tứ nương bế con.”
Vũ Tập Ân cười thật phi thường đáng yêu, đến ngồi vào lòng Thục phi. Thục vi nhéo nhéo má bé cười cười nói.
“ Ân nhi đáng yêu quá. An muội có đứa nhỏ đáng yêu cỡ này. Ta thật ghen tỵ đi.”
“ Mẫu phi à, mẫu phi còn có người con là con a.” Vũ Vịnh Lâm mang cảm giác thất bại nói nói nhắc nhở mẫu phi hắn.
“ A, con a. Ta nói, cả ngày nhàm chán. Khuôn mặt giống phụ hoàng con. Thật không đáng yêu đi. Như Ân nhi này, phấn phấn nộn nộn phi thường đáng yêu a.”
[ Nguyệt: K đáng yêu sao chị còn lấy ảnh =.=” ]
Nói rồi không ngần ngại ôm Vũ Tập Ân vào sâu trong lòng. Hắn cũng không phản đối. Ở trong lòng nữ nhân thật khác, ấm áp khác, mềm mại hơn, thơm hơn. Làm hắn nhớ về mụ mụ. Nhưng trong tâm trí hắn, cái ôm của phụ hoàng vẫn mang phần đặc biệt khó lý giải.
“ Vậy Thục phi làm mẫu phi con a.” Vũ Tập Ân cười đáng yêu.
“ Hảo hảo, Ân nhi làm con của mẫu phi. Bất quá cứ gọi mẫu phi là Tứ mẫu phi, không nhầm với An muội muội a.”
“ Dạ.”
“ Đứa nhỏ đáng yêu. Hảo đáng yêu.” Hiền phi xoa xoa đầu đứa bé này. Nàng còn nhớ đôi lần nàng đi qua lãnh cung, thấy đứa bé cô đơn tâm nàng đau siết. Nàng biết Hạ Hà An oan nhưng không thể giúp. Vẫn là hòn đá đè nặng tim nàng. Khi nghe hai mẫu tử họ được giải thoát, thất hoàng tử được sủng ái, tâm nàng cũng nhẹ đi nhiều phần. Đứa nhỏ này gầy hơn những đứa bé bình thường. Cuộc sống lãnh cung chắc muôn phần khổ cực.
Nghĩ đến là nước mắt lại chảy. Hiền phi nhu mì bối rối lau vội nước mắt.
Vũ Tập Ân nằm lấy tay nàng, cười tươi.
“ Hiền phi đừng thương tâm a. Ân nhi vẫn hảo.”
Nhìn thấy đứa bé như thấu tâm tư nàng, Hiền phi nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay của hắn.
“ Ân nhi cứ gọi ta là Lục mẫu phi a.”
“ Ân.”
“ Mẫu phi thật mau nước mắt mà, để hoàng nhi đi chuẩn bị đồ điểm tâm mang lên.”
Vũ Mộc Tuyết nói rồi cũng chạy đi phân phó hạ nhân. Vũ Tập Ân phì cười. Cái người không sợ đất sợ trời ngày thường chạy đi đâu mất rồi.
“ Ân nhi có món quà tặng nhị vị mẫu phi.”
Nói rồi, Tiểu Cầm mang hai lẵng hoa thủy sắc lưu ly đặt lên bàn. Thục phi cùng Hiền phi kinh ngạc. Đó là hoa trân quý a.
Vũ Tập Ân hiểu cũng chỉ cười nói.
“ Nhị vị mẫu phi đừng kinh ngạc. Ân nhi đã xin phụ hoàng.”
“ Nhưng … này … trân quý quá.” Hiền phi không khỏi lo lằng nói.
“ Hoa dù trân quý cũng không bằng tình cảm con người. Với Ân nhi thì hoa là thứ biểu đạt tình cảm mà thôi. Tình cảm mới đáng quý chứ không phải lễ vật. Nhị vị mẫu phi nhận cho Ân nhi nha.”
Bày ra tư thế nũng nịu, Vũ Tập Ân nhanh chóng nhận được cái gật đầu của hai vị kia.
“ A, cái này cắm như thế nào a?” Thục phi tò mò hỏi. Nàng không bao giờ thấy lẵng hoa như vậy. Không chỉ hoa tuyệt sắc mà tổng thể dù cắm đóa hoa tầm thường lên cũng rất xinh đẹp.
“ A, Ân nhi không biết. Bất quá đây là bằng hữu Ân nhi cắm hộ Ân nhi. Hắn định mở Xuân hoa đường. Hai tháng nữa chắc có. Mẫu phi thích Ân nhi sai người đi mua tặng mẫu phi thưởng hoa.”
“ Oa, hài nhi đáng yêu quá cơ.” Thục phi lại không kiềm chế xúc động hôn lên má bé.
Vũ Vịnh Lâm cười nói
“ Điểm tâm a, nếu hai mẫu phi cứ ngồi đó. Sẽ đói cho xem.”
Hạ nhân bưng đồ ăn lên. Vũ Tập Ân cười hiền ngồi cạnh Hiền phi. Hiền phi cẩn thận giúp hắn ăn, sợ hắn nghẹn. Vũ Mộc Tuyết và Vũ Vịnh Lâm thi nhau kể truyện. Thục phi không kém cũng pha trò vui. Không khí bỗng chốc hài hòa vui vẻ đến không ngờ.
Sau khi dùng bữa xong, Vũ Tập Ân còn ở lại bồi hai vị tân mẫu phi trò chuyện.
Đến chiều hắn cáo từ qua bên An thường cung thăm Thiên nhi và mẫu phi. Trò chuyện cùng chơi đùa cũng đến lúc trời tối. Hắn mới bò về Vũ Long điện
Vào Vũ Long điện, không khí thập phần căng thẳng. Biết lão cha đang giận. Vũ Tập Ân chạy vào làm mặt cười đến bên cạnh Vũ Nhiên Lãnh
“ Phụ hoàng a, hôm nay có mệt Ân nhi đấm đấm xoa xoa hộ người.”
“ Ai, Ân nhi bỏ phụ hoàng đi chơi. Đâu có hiếu thế.” Vũ Nhiên Lãnh ai oán như kiểu tức phụ bắt gặp chồng đi ngoại tình.
“ Không a. Ân nhi nhớ phụ hoàng a.”
“ Thật sao?” Vũ Nhiên Lãnh giả vờ mặt lạnh
“ Thật mà.” Nói rồi bé nhảy vào lòng nam nhân. Khuôn mặt đáng yêu cọ cọ vào ngực Vũ Nhiên Lãnh ra vẻ hối lỗi.
Vũ Nhiên Lãnh phì cười. Bé con đáng yêu hồ ly, hắn thật không mắng được quá câu nào.
“ Vậy Ân nhi bồi phụ hoàng tắm rồi dùng thiện a.”
“ Ân.”
Vũ Tập Ân choàng tay ôm Vũ Nhiên Lãnh, hảo hảo, lão cha đã không còn giận
[ Nguyệt: Đông vũ bệ hạ hảo mất mặt. Toàn thua trước thằng con.
Lãnh: Lôi tên này ra chém. Không, lăng trì…
Nguyệt: A, không không. Em sai, e sai. Toàn do em sai * cắn khăn khóc * ]
Đứng trước gương đồng, Tiểu cầm mỉm cười nói
“ Tóc điện hạ đẹp quá, đen mượt như vậy a.”
“ Tóc điện hạ dài ra rồi. Để tiểu Cầm vấn lại cho người a.”
Mặc kệ lời khen của Tiểu Cầm, hắn vẫn cứ đầu óc một mảng lơ mơ.
Khi Tiểu Cầm chải đầu xong, cũng vấn tóc cho hắn, mặc y phục vào. Hắn mới phát giác Tiểu Cầm chải cho hắn cái đầu hai chỏm tóc to buộc hai bên. Hắn méo xẹo.
“ Cầm, ngươi không muốn ta ra ngoài sao?”
“ Điện hạ a, cái này rất dễ thương mà. Trẻ con ai cũng để thế a. Hôm nay người đi gặp Thục phi và Hiền phi, nên phải đẹp đẽ đáng yếu chứ. Nghe đâu hai nương nương đều thích những đứa trẻ dễ thương.”
Vũ Tập Ân phẩy phẩy tay, hắn cãi không lại nàng mà.
“ Gọi Thanh lấy hết đồ phụ hoàng ban cho ta ra đây.”
Lát sau, Tiểu Thanh và Tiểu Qúy cầm khá nhiều đồ vật quý báu, châu báu có, đồ chơi có, dạ minh châu có, đồ hiếm quý cũng có, tơ lụa,… vv và vv.
Nhìn đống đồ trước mắt, Vũ Tập Ân thở dài. May mắn. Hắn không bị phụ hoàng “ chiếu cố” lúc còn bé. Nếu không thì hắn chắc sẽ bị châu báu đè chết. Dù kiếp trước hắn từng mong bị tiền hay đôla đè chết. Nhưng mà, đến lúc thấy gần đến như thế thì lại sợ chết kinh khủng.
“ Thanh, ngươi cầm số đồ này ra cung bán đi.” Chọn lấy vài vật có phần giá trị liên thành, Vũ Tập Ân đặt trước bàn. Hắn ước chừng bán chúng đi cũng đủ để làm một vài cửa tiệm cơ bản đi.
“ Số lụa này là cực phẩm, ngươi đem đổi thành tơ lụa thượng phẩm bình thường, giữ lại 1 ít thôi. Một vài sấp thế này là được. Sau đó chuyển về nhà ngươi.”
“ Dạ.” Thanh không suy nghĩ đáp. Tháng trước, tiểu điện hạ bắt đầu dạy y tính toán sổ sách, kêu y ra ngoài thành mua một căn nhà. Điện hạ nói y có thể mang gia đình mình về ở cùng nhưng phải coi sóc số đồ được đưa đến. Thanh nhất mực tuân theo. Gia đình hắn vô cùng nghèo khó nhưng cũng thiện lương. Vì đói khổ quá nên đành bán hai đứa trẻ lớn nhất là hắn và Qúy vào cung. Hắn từng nghĩ cả đời này sẽ không gặp được gia đình lần nữa. Nhưng thật may mắn, điện hạ đã ban cho hắn cơ hội ấy. Trong tâm tưởng, Điện hạ sẽ mãi mãi là người mà Tiểu Thanh hắn trung thành cả đời.
“ A, sau vài ngày nữa, ta sẽ ra khỏi cung. Có thể. Dẫn ta đến gặp gia đình ngươi. Được không Thanh?”
“ Dạ.” Thanh vẫn nhất mực đáp lại.
“ Ừ. Đi đi. Cầm lấy ngọc bội này. Nếu kẻ nào ngờ vực, cứ xuất nó ra được rồi.”
Vũ Tập Ân quơ quơ miếng ngọc bội rồng có khắc chữ “ Vũ ”. Ngọc bội này là của phụ hoàng hắn a. Hôm nọ hắn nói muốn, phụ hoàng không nói hai lời cho hắn. Ngọc bội rồng có ấn kí của hoàng gia, chỉ có người hoàng gia có thể có. Nhất là trên đó còn một chữ “ Vũ ”.
Khi Thanh dần khuất bóng, Vũ Tập Ân nhìn xuống đống đồ kia. Ai~ phụ hoàng a. Người có cần tặng ta nhiều như thế không? Mỗi lần có đồ gì hay, phụ hoàng hắn đều bắt hắn chọn. Không thích cũng phải chọn. Không chọn y liền để hết ở đây không phân phát cho bất cứ ai nữa. Làm sau vài lần thấy phụ hoàng ăn vạ như thế, Vũ Tập Ân hắn đành quơ đại một số vật ngay tầm nhìn để phụ hoàng vui lòng.
Trong đám châu báu kia có một viên đá đen tuyền khiến hắn để tâm. Viên đá tuy rất nhỏ nhưng sáng dị thường. Hắn nâng lên nhìn, ánh mặt trời xuyên thấu lên nó làm viên đá có 7 sắc tuyệt đẹp. Cái này …? Làm dây chuyền sẽ rất đẹp. Hắn nhớ đến dây chuyền mà tiểu Qúy cùng Đường Đường và hắn vẫn đeo từ nhỏ đến lớn. Hắn bất giác mỉm cười. Làm một cái như thế, có lẽ hắn bớt đi cô đơn vẩn vơ này chăng?
Lấy bút chì, hắn vẽ lại chi tiết theo trí nhớ. Sau một lúc cũng xong. Gần giống như mặt đá kiếp trước rồi.
Vui vẻ quấn nó lại, Vũ Tập Ân lấy một sợi dây mảnh buộc lại. Nếu thuận lợi xuất cung, hắn sẽ mang đi.
Đi đến thăm Thiên nhi, biết cậu bé đang đau bụng, Vũ Tập Ân xoa đầu dỗ dành một chút rồi vấn an mẫu phi, hắn ly khai khỏi An thường cung.
Chạy một mạch đến Tuyết Thương cung, đã thấy hai thân ảnh hớn hở chờ y. Vũ Mộc Tuyết và Vũ Vịnh Lâm a.
Thấy hắn bước tới, Vũ Vịnh lâm giơ ra thủ lang ôm hắn rồi hôn lên má.
“ Ân nhi, chào buổi sáng a.”
Xoa xoa má, Vũ Tập Ân trừng mắt.
“ Nhị ca, ngươi sáng sớm đã lợi dụng ta.”
“ Không a, đó là tình thương mến thương.”
Vũ Vịnh Lâm gian xảo cười tít mắt. Vũ Mộc Tuyết phi đến nhanh trước mặt. Muốn giành lại đệ đệ bảo bối nhưng khổ nỗi hắn mới hơn 10 tuổi, cao hơn Vũ Tập Ân không là bao nhiêu. Muốn giằng lại, khó lắm.
“ Nhị lang a ( =] ), thả thất đệ ra, huynh làm đệ ấy sợ.”
Không đấu được chiều cao thì đấu được võ mồm. Nhưng có vẻ “ nhị lang” đã sớm miễn dịch.
“ Ngũ lang a, ngươi với ta cùng họ.”
“ Ngươi …”
“…”
“ _._”
…
Sau một hồi hai con lang đấu đá nhau xong, Vũ Tập Ân tiểu cừu đã đều thoát khỏi nanh vuốt của lang. Cười “ hiền lành “ nói
“ Không phải hai huynh nói dẫn đệ tới gặp mẫu phi của hai người sao?”
“ A a, đi a. Đi a.”
Vũ Mộc Tuyết chạy đến dắt tay Vũ Tập Ân. Quay đầu lè lưỡi làm mặt xấu với Vũ Vịnh Lâm. Ý nói “ Ta bế không được nhưng cầm tay được.”
Vũ Vịnh Lâm cũng ăn no đậu hủ, không thèm so đo với “ tiểu lang tử” nữa, cũng đi theo hai ngươi kia đến Minh Vĩ cung.
Vũ Tập Ân thầm cười. Huynh đệ hoàng gia, thâm tàng bất lộ, ngọa hổ tàng long a.
Như Vũ Mộc Tuyết chỉ mới 10 tuổi có hơn, khinh công, võ công cũng ưu việt hơn kẻ trên 20 tuổi bình thường. Còn nói có thể hơn nữa. Dù đầu óc hơi đơn giản nhưng cũng biết tính toán.
Vũ Vịnh Lâm nhìn có vẻ ngả ngón, phong lưu hoa hoa công tử nhưng đối nhân xử thế cũng lạnh lùng tàn nhẫn không kém phụ hoàng là bao. Gặp địch giết địch, gặp bạn kết bạn. Mưu cao kế sâu, không biết đã bao ngươi rơi vào tay hắn. Nhưng đối huynh đệ lại bày ra tư thế ngả ngốn không thôi. Không phải giả tạo, đó mới thực là con người y. Đeo mặt nạ với người ngoài vốn mệt mỏi, nên, nếu y coi kẻ đó là thân thiết chắc chắn không bao giờ giả tạo.
Vũ Thiên Nguyệt là người ôn nhu, nhã nhặn. Nhưng đừng ai quên hắn là đại hoàng tử có khả năng kế thừa đế vị nhất. Âm trầm ẩn trong ôn nhu, mưu toan ẩn trong phong nhã. Đôi môi biết cười nhưng đôi mắt không tia độ ấm. Điều đó Vũ Tập Ân thừa biết. Nhưng hắn vẫn thích y. Bởi đối huynh đệ, đôi mắt y ôn nhu chân thành là thực. Hắn biết y đối huynh đệ trong đế vương gia không có từ giả tạo. Tất nhiên trừ vài người nếu có ý đối địch y.
Vì thế Vũ Tập Ân miệng nói thế này thế kia, nhưng vẫn rất thích 3 ca ca của mình. Có lẽ đời trước chưa hưởng thụ thế nào là ôn nhu chăm lo của các ca ca bởi hắn lớn nhất. Nên đời này y buông lỏng toàn bộ tâm cơ để cảm nhận tình anh em hiếm có trong gia đình đế vương này.
Hồi lâu cũng đến Minh Vĩ Cung.
Minh Vĩ cung là một tòa lầu rất tráng lệ nhưng lại ưu nhã. Nhìn cũng biết người ở trong ấy tâm hồn thanh quý đến cỡ nào.
Trong sân có hai vị nữ tử tuyệt sắc đang thưởng trà.
Vị hồng y nữ tử một thân quý khí, đôi mắt phượng sắc sảo.
Vị tử y nữ tử, dịu dàng mềm mại. Đối hồng y nữ tử chỉ cười hiền lành.
Thấy có người vào, hồng y nữ tử quay về phía 3 thân ảnh vừa bước tới.
“ Mẫu phi vạn an, Thục phi vạn an.”
“ Mẫu phi vạn an, Hiền phi vạn an.”
“ Hiền phi vạn an, Thục phi vạn an.”
Hiền phi cười hiền ra hiệu cho cả ba tiến vào cùng ngồi. Thục phi thân mặc hồng y, tràn đầy tiếu ý quay sang bên Vũ Tập Ân cười.
“ Ân nhi, thật là đứa nhỏ xinh đẹp. Lại đây tứ nương bế con.”
Vũ Tập Ân cười thật phi thường đáng yêu, đến ngồi vào lòng Thục phi. Thục vi nhéo nhéo má bé cười cười nói.
“ Ân nhi đáng yêu quá. An muội có đứa nhỏ đáng yêu cỡ này. Ta thật ghen tỵ đi.”
“ Mẫu phi à, mẫu phi còn có người con là con a.” Vũ Vịnh Lâm mang cảm giác thất bại nói nói nhắc nhở mẫu phi hắn.
“ A, con a. Ta nói, cả ngày nhàm chán. Khuôn mặt giống phụ hoàng con. Thật không đáng yêu đi. Như Ân nhi này, phấn phấn nộn nộn phi thường đáng yêu a.”
[ Nguyệt: K đáng yêu sao chị còn lấy ảnh =.=” ]
Nói rồi không ngần ngại ôm Vũ Tập Ân vào sâu trong lòng. Hắn cũng không phản đối. Ở trong lòng nữ nhân thật khác, ấm áp khác, mềm mại hơn, thơm hơn. Làm hắn nhớ về mụ mụ. Nhưng trong tâm trí hắn, cái ôm của phụ hoàng vẫn mang phần đặc biệt khó lý giải.
“ Vậy Thục phi làm mẫu phi con a.” Vũ Tập Ân cười đáng yêu.
“ Hảo hảo, Ân nhi làm con của mẫu phi. Bất quá cứ gọi mẫu phi là Tứ mẫu phi, không nhầm với An muội muội a.”
“ Dạ.”
“ Đứa nhỏ đáng yêu. Hảo đáng yêu.” Hiền phi xoa xoa đầu đứa bé này. Nàng còn nhớ đôi lần nàng đi qua lãnh cung, thấy đứa bé cô đơn tâm nàng đau siết. Nàng biết Hạ Hà An oan nhưng không thể giúp. Vẫn là hòn đá đè nặng tim nàng. Khi nghe hai mẫu tử họ được giải thoát, thất hoàng tử được sủng ái, tâm nàng cũng nhẹ đi nhiều phần. Đứa nhỏ này gầy hơn những đứa bé bình thường. Cuộc sống lãnh cung chắc muôn phần khổ cực.
Nghĩ đến là nước mắt lại chảy. Hiền phi nhu mì bối rối lau vội nước mắt.
Vũ Tập Ân nằm lấy tay nàng, cười tươi.
“ Hiền phi đừng thương tâm a. Ân nhi vẫn hảo.”
Nhìn thấy đứa bé như thấu tâm tư nàng, Hiền phi nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay của hắn.
“ Ân nhi cứ gọi ta là Lục mẫu phi a.”
“ Ân.”
“ Mẫu phi thật mau nước mắt mà, để hoàng nhi đi chuẩn bị đồ điểm tâm mang lên.”
Vũ Mộc Tuyết nói rồi cũng chạy đi phân phó hạ nhân. Vũ Tập Ân phì cười. Cái người không sợ đất sợ trời ngày thường chạy đi đâu mất rồi.
“ Ân nhi có món quà tặng nhị vị mẫu phi.”
Nói rồi, Tiểu Cầm mang hai lẵng hoa thủy sắc lưu ly đặt lên bàn. Thục phi cùng Hiền phi kinh ngạc. Đó là hoa trân quý a.
Vũ Tập Ân hiểu cũng chỉ cười nói.
“ Nhị vị mẫu phi đừng kinh ngạc. Ân nhi đã xin phụ hoàng.”
“ Nhưng … này … trân quý quá.” Hiền phi không khỏi lo lằng nói.
“ Hoa dù trân quý cũng không bằng tình cảm con người. Với Ân nhi thì hoa là thứ biểu đạt tình cảm mà thôi. Tình cảm mới đáng quý chứ không phải lễ vật. Nhị vị mẫu phi nhận cho Ân nhi nha.”
Bày ra tư thế nũng nịu, Vũ Tập Ân nhanh chóng nhận được cái gật đầu của hai vị kia.
“ A, cái này cắm như thế nào a?” Thục phi tò mò hỏi. Nàng không bao giờ thấy lẵng hoa như vậy. Không chỉ hoa tuyệt sắc mà tổng thể dù cắm đóa hoa tầm thường lên cũng rất xinh đẹp.
“ A, Ân nhi không biết. Bất quá đây là bằng hữu Ân nhi cắm hộ Ân nhi. Hắn định mở Xuân hoa đường. Hai tháng nữa chắc có. Mẫu phi thích Ân nhi sai người đi mua tặng mẫu phi thưởng hoa.”
“ Oa, hài nhi đáng yêu quá cơ.” Thục phi lại không kiềm chế xúc động hôn lên má bé.
Vũ Vịnh Lâm cười nói
“ Điểm tâm a, nếu hai mẫu phi cứ ngồi đó. Sẽ đói cho xem.”
Hạ nhân bưng đồ ăn lên. Vũ Tập Ân cười hiền ngồi cạnh Hiền phi. Hiền phi cẩn thận giúp hắn ăn, sợ hắn nghẹn. Vũ Mộc Tuyết và Vũ Vịnh Lâm thi nhau kể truyện. Thục phi không kém cũng pha trò vui. Không khí bỗng chốc hài hòa vui vẻ đến không ngờ.
Sau khi dùng bữa xong, Vũ Tập Ân còn ở lại bồi hai vị tân mẫu phi trò chuyện.
Đến chiều hắn cáo từ qua bên An thường cung thăm Thiên nhi và mẫu phi. Trò chuyện cùng chơi đùa cũng đến lúc trời tối. Hắn mới bò về Vũ Long điện
Vào Vũ Long điện, không khí thập phần căng thẳng. Biết lão cha đang giận. Vũ Tập Ân chạy vào làm mặt cười đến bên cạnh Vũ Nhiên Lãnh
“ Phụ hoàng a, hôm nay có mệt Ân nhi đấm đấm xoa xoa hộ người.”
“ Ai, Ân nhi bỏ phụ hoàng đi chơi. Đâu có hiếu thế.” Vũ Nhiên Lãnh ai oán như kiểu tức phụ bắt gặp chồng đi ngoại tình.
“ Không a. Ân nhi nhớ phụ hoàng a.”
“ Thật sao?” Vũ Nhiên Lãnh giả vờ mặt lạnh
“ Thật mà.” Nói rồi bé nhảy vào lòng nam nhân. Khuôn mặt đáng yêu cọ cọ vào ngực Vũ Nhiên Lãnh ra vẻ hối lỗi.
Vũ Nhiên Lãnh phì cười. Bé con đáng yêu hồ ly, hắn thật không mắng được quá câu nào.
“ Vậy Ân nhi bồi phụ hoàng tắm rồi dùng thiện a.”
“ Ân.”
Vũ Tập Ân choàng tay ôm Vũ Nhiên Lãnh, hảo hảo, lão cha đã không còn giận
[ Nguyệt: Đông vũ bệ hạ hảo mất mặt. Toàn thua trước thằng con.
Lãnh: Lôi tên này ra chém. Không, lăng trì…
Nguyệt: A, không không. Em sai, e sai. Toàn do em sai * cắn khăn khóc * ]
Tác giả :
Hạ Nguyệt