Vu sư
Chương 75
Trong tầng hầm dưới lòng đất, khi búp bê cười to chạy lên lầu thì mèo mun và Hạng Ninh cũng biết nhất định là Vu Miểu Miểu đã tới rồi.
Hạng Ninh có chút căng thẳng, ánh mắt nó phức tạp nhìn về phía cửa cầu thang, hơi muốn đi lên, nhưng lại có phần không muốn. Giống như là nó đang phải đối mặt với việc đi đầu thai, trong lòng cảm thấy mình nên đi đầu thai, nhưng lại có chút không buông bỏ được nơi này.
Mèo mun cũng có chút khẩn trương, nó ngước mắt nhìn quỷ nữ đang ở trong góc một cái, sau đó lại nhìn qua Hạng Ninh.
“Tôi sẽ nói với vu sư.” Hạng Ninh hiểu ý, lập tức nói đảm bảo.
Vì Đại Hổ sợ vu sư không cho nó bắt quỷ nên mới mua cá khô nhỏ, tối hôm qua lại mang nó và búp bê đi ra ngoài bắt một con về, hành động này đã khiến nó sợ ngây người. Thậm chí Hạng Ninh có thể tưởng tượng được nếu như một lát nữa vu sư không đồng ý giữ lại nữ quỷ này thì Đại Hổ có thể sẽ nổi đóa lên mất.
“Xem ra là anh lại ăn nhầm rồi.” Lúc này có một giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền tới từ cửa cầu thang.
Nhất thời tinh thần của nữ quỷ bị chấn động, có nam giới, hơn nữa còn là đàn ông trưởng thành, cuối cùng thì bản thân cũng được cứu rồi.
Từ tối hôm qua khi bị bắt vào trong biệt thự này nữ quỷ vẫn chưa từng nhìn thấy người hay con quỷ nào khác, mà trong biệt thự chỉ có một con mèo mun, một con búp bê bằng vải và một quỷ hồn của đứa bé khoảng bảy tám tuổi. Mèo và búp bê thì không nói, cho dù cô ta có tao nhã, mị lực vô song như thế nào, thậm chí là không có tiết tháo thì cô ta cũng không thể hạ thủ được với một đứa trẻ bảy, tám tuổi được.
Hơn nữa, đã không thể phát huy mị lực thì cũng thôi đi, đáng sợ nhất là con búp bê kia, nó luôn tiến tới bên cạnh mình một cách kỳ dị, há miệng ra hút rồi lại hút, cô ta bị con búp bê này nuốt vào rồi lại phun ra rất nhiều lần, gần như đã chết đi nhiều lần vậy. Muốn chém muốn giết gì thì cứ thẳng tay đi, nó lại cứ coi cô ta như cây kẹo que, liếm một cái rồi lại thôi.
Hu hu hu, khó chịu quá đi.
Tiếng bước chân chỗ cầu thang càng ngày càng gần, nữ quỷ vội vàng điều chỉnh tư thế của mình, bờ vai đẹp hững hờ, quần áo xốc xếch, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong ánh mắt lộ ra sự nhu nhược và tủi thân vô cùng, thậm chí còn ngân ngấn lệ nữa, một bộ dáng mà người ta vừa nhìn thấy đã thương xót.
Tới đây!
Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nữ quỷ nhìn thẳng về phía cửa phòng, để khiến cho người đàn ông kia vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy mình đầu tiên.
Cửa phòng bị mở ra, có một làn sương dày đặc to lớn tràn vào từ cửa, nữ quỷ và Hạng Ninh bất động, không có búp bê che chở nên nhất thời đã bị chấn động bởi lực của ác mộng nồng đậm rồi bay ra ngoài, cả linh hồn đều bị ép thành một tờ giấy, dán thật chặt trên vách tường, dường như là không nhìn ra hình người nữa chứ đừng nói đến sự tao nhã tuyệt thế khi trước.
“Ơ?” Quý Lãng ngẩn ra, mới vừa rồi anh còn cảm nhận được rõ ràng là ở đây có quỷ, sao lại không nhìn thấy nhỉ?
“Oa Oa, mày lại ăn đồ bẩn hả?” Quý Lãng cúi đầu hỏi Oa Oa.
Oa Oa nghiêng đầu, chỉ tay vào nữ quỷ đã bị ép thành một tờ giấy kia.
Quý Lãng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn hồi lâu mới loáng thoáng phân biệt được chỗ nào có đồ vật: “Đây là thứ gì?”
Lúc này Vu Miểu Miểu cũng đi vào, cô nhìn qua hướng Oa Oa chỉ, loáng thoáng phân nhận ra là một hồn thể. Hóa ra là cô gái này chỉ bị đánh bay bởi sức mạnh từ ác mộng của Quý Lãng, nhưng vì phòng ngừa lại có vật kỳ quái đi vào biệt thự nên Vu Miểu Miểu đã làm trận pháp trong biệt thự, khiến cho quỷ hồn không thể ra vào. Cho nên khi nữ quỷ này bị đánh văng ra mới không xuyên qua tường được, mà lại bị dồn thành một tờ giấy.
Như vậy thì dáng vẻ thê thảm của nữ quỷ này còn có một phần công lao của mình nữa đó.
“Chết đi, chết đi, chết đi.” Bỗng nhiên Oa Oa chỉ vào chỗ nữ quỷ kia rồi lo lắng kêu lên.
“Được, bây giờ tao sẽ giết chết nó ngay lập tức.” Quý Lãng vừa nghe thấy Oa Oa muốn giết chết quỷ hồn kia thì lập tức không khách khí nữa, sức mạnh của ác mộng mở ra rồi bắt đầu rút lấy âm khí của nữ quỷ.
“Chết đi, chết đi, chết đi.” Oa Oa kêu lớn lên, tay chân cũng lay động.
Lúc này vẫn là Vu Miểu Miểu hiểu rõ Oa Oa của mình hơn, vội vàng lấy một con búp bê mơ đẹp từ trong túi xách của mình ra, chạy mấy bước đến trước người của nữ quỷ, dùng lực vận chưởng kéo một cái, kéo quỷ hồn đã gần như không còn hơi thở dưới sức mạnh dồn dập của ác mộng vào trong búp bê mơ đẹp.
“A!” Nhất thời một tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên khắp phòng.
Quý Lãng cau mày, Vu Miểu Miểu than thở, Hạng Ninh trợn mắt há hốc mồm, mèo mun che lỗ tai lại, nhưng Oa Oa thì yên tâm lại, không còn kích động đến tay chân run rẩy nữa.
“Im miệng!” Vu Miểu Miểu búng tay vào nữ quỷ đang ở trong búp bê.
Nữ quỷ giống như bị một cây gậy gõ vào đầu, một tiếng cốc đầu vang lên, ngu luôn.
“Nữ quỷ này... sao lại có cảm giác có chút quen mắt nhỉ.” Lúc này Vu Miểu Miểu mới bắt đầu quan sát nữ quỷ trong tay.
“A ha ha ha...”
Quý Lãng xách Oa Oa đang cười to đi tới: “Em cứu cô ta làm gì?”
“Hình như Oa Oa rất thích cô ta.” Vu Miểu Miểu nói, mặc dù vừa rồi trong miệng Oa Oa kêu chết đi chết đi nhưng thật ra là đang lo lắng cho nữ quỷ, rõ ràng là không muốn để nữ quỷ chết.
“A, em biết rồi, thảo nào em lại có cảm giác quen thuộc. Tình niệm mà trước kia Oa Oa hấp thụ được chính là của nữ quỷ này.” Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nhớ ra.
Ánh mắt vốn dĩ đã bình tĩnh lại của Quý Lãng đã hiện ra sát khi ngay tức khắc, thứ này chính là đầu sỏ.
Nữ quỷ kia được vu lực của Vu Miểu Miểu ổn định thần chí, mới vừa trở lại bình thường thì đã cảm nhận được một luồng sát ý, nhất thời sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.”
Quý Lãng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nữ quỷ liền thể hiện sự mỹ lệ của mình theo bản năng, kết quả là bỗng nhiên phát hiện mình đã bị thu nhỏ lại, giống như quỷ nhỏ trước kia, bị chứa trong một con rối kỳ quái.
Nhất thời như sấm sét giữa trời quang, thậm chí ngay cả vẻ bề ngoài mà cô ta tự hào cũng không còn nữa rồi, hu hu, ông trời muốn diệt cô ta mà.
“Sao nữ quỷ này lại tới được đây?” Vu Miểu Miểu nhìn lướt qua mèo mun, nhưng cuối cùng vẫn là hỏi Hạng Ninh.
“Ừm... là chúng em đi ra ngoài bắt cùng nhau.” Hạng Ninh nuốt một ngụm nước miếng, có chút chột dạ. Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm ban nãy của nữ quỷ thì Hạng Ninh lại vô cùng sợ hãi, nếu so sánh với nữ quỷ thì anh Quý trước kia đối xử với nó vô cùng tốt.
“Các em bắt nữ quỷ này làm gì?” Chuyện này cũng không nằm ngoài dự tính của Vu Miểu Miểu nên hỏi tiếp.
Mèo mun lén vểnh tai lên, khẩn trương nghe.
“Bởi vì, không phải là em muốn đi đầu thai sao, em đi rồi thì sẽ không còn ai chăm sóc cho Đại Hổ nữa. Đại Hổ nói nó không muốn làm phiền chị, nên đã đi ra ngoài rồi bắt một con quỷ về.” Hạng Ninh vội nói.
“Đại Hổ nói như vậy thật sao?” Vu Miểu Miểu nhướng mày.
“Đều... là em đoán, chị... có đồng ý không?” Hạng Ninh khẩn trương hỏi.
Thật ra thì nó cũng có chút bận tâm Vu Miểu Miểu sẽ không đồng ý, dù sao thì sinh sống với Đại Hổ trong thời gian dài như vậy Hạng Ninh cũng không nỡ lòng nào để Đại Hổ sau này không được ăn cá khô nhỏ nữa.
Trước lúc này Vu Miểu Miểu đúng thật là chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi Hạng Ninh rời đi thì ai sẽ chăm sóc cho mèo mun, dù sao thì chỉ số thông minh của mèo mun cũng rất cao, cho dù không có ai chăm sóc thì chính bản thân nó cũng có thể sống rất tốt. nhưng rất rõ ràng là khoảng thời gian này mèo mun và Hạng Ninh ở đây dường như rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, cho nên mới muốn bắt một con quỷ người hầu tới để phục vụ mình.
Vu Miểu Miểu nhìn về phía mèo mun, bây giờ mèo mun cũng không thể kiêu ngạo được nữa, khẩn trương chờ Vu Miểu Miểu trả lời.
“Các em bắt được con quỷ này như thế nào? Là ra ngoài thì gặp được sao?” Vu Miểu Miểu hỏi tiếp.
“Không phải vậy, chúng em chạy rất xa thì mới tìm được con quỷ này.” Ngày hôm qua sau khi rời khỏi biệt thự, rất nhanh bọn họ đã gặp mấy con du hồn dã quỷ, nhưng hình như Đại Hổ đều không thích, dẫn bọn họ bay nhanh thẳng một đường cho đến khi tìm được con quỷ này.
Vu Miểu Miểu nhíu mày, có chút hiểu ra, cô quay đầu hỏi mèo mun: “Con quỷ này là do em lần theo khí tức trên người Oa Oa mà tìm được đúng không.”
Vốn dĩ mèo mun không muốn để ý tới Vu Miểu Miểu, nhưng nghĩ đến mục đích của mình thì lại mở miệng meo một tiếng.
“Em đúng là rất lợi hại, lại có thể tìm được quỷ.” Vu Miểu Miểu kinh ngạc nói.
“Meo.” Mèo mun ngẩng đầu lên, thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo. Giống như là muốn nói cuối cùng cô cũng biết mèo lợi hại rồi hả.
“Mèo mập cố tình đi tìm con quỷ này để làm gì?” Quý Lãng hỏi.
Mèo mun vừa nghe đến hai chữ mèo mập thì tức giận đến nỗi căng cứng hết cả người, nhưng đối mặt với Quý Lãng thì dù có tức giận cũng không dám nói gì.
“Chắc hẳn là nhìn ra được mong muốn của Oa Oa, đúng là rất thông minh.” Vu Miểu Miểu không nhịn được khen ngợi: “Cuối tuần này em còn muốn đi tìm cho ra nữ quỷ này nữa đó.”
“Nữ quỷ này hữu dụng với Oa Oa sao?” Quý Lãng hỏi.
“Ừm, trước kia nó hấp thụ được quá ít tình niệm, nếu muốn bổ sung tình cảm này thì tốt nhất là có thể chiếm đoạt được tình niệm hoàn chỉnh.” Trước kia cô có nghĩ đến việc đi tìm nữ quỷ này, nhưng trên cơ thể Oa Oa có quá ít tình niệm, dù sao cô muốn tìm ra được cũng sẽ phải phí sức, lại không ngờ rằng mèo mun có thể bắt được giúp cô.
Quý Lãng cau mày lại, mặc dù anh rất không thích việc Oa Oa nói những lời thoại xấu hổ kia, nhưng lại nghĩ đến đây cũng là quá trình Oa Oa bổ sung để hoàn chỉnh linh hồn nên không thể không có được. Xoắn xuýt chốc lát thì Quý Lãng quyết định là đau ngắn còn hơn đau dài, nói thẳng: “Vậy để Oa Oa nuốt một ngụm hết luôn đi.”
“A, đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi sẽ nuôi mèo, tôi nhất định sẽ nuôi mèo, tôi chắc chắn sẽ nghe lời mà.” Nữ quỷ nghe hồi lâu thì cũng coi như là đã hiểu ra, giá trị duy nhất để mình được sống tiếp chính là phục vụ ông lớn mèo.
“Oa Oa.” Vu Miểu Miểu đưa búp bê nữ quỷ trong tay cho Oa Oa.
Khi nữ quỷ đang giãy giụa không ngừng, Oa Oa há miệng ra hít một hơi, sau đó nôn ra ngoài. Hít thở một hơi, hồn thể của nữ quỷ ra lại vào, chết đi rồi sống lại. Lúc này cô ta không còn hét lên nữa, đã sợ hãi đến tê liệt rồi.
Quý Lãng không hiểu khi nhìn cảnh cảnh tượng này, Vu Miểu Miểu lên tiếng hỏi: “Oa Oa muốn để lại con nữ quỷ này?”
Oa Oa ha ha cười rồi gật đầu, quay đầu sang hướng của mèo mun, giống như muốn nói con quỷ này là do mèo mun giúp nó bắt được, nó không thể ăn mất.
Mèo mun nhìn ánh mắt loe lóe của Oa Oa, sau đó lại nhìn phản ứng của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu suy tư trong chốc lát, hình như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Được rồi, vậy thì con quỷ này sẽ ở lại đây.”
Quý Lãng nghĩ đến việc nếu con quỷ này ở lại đây thì thỉnh thoảng đôi khi Oa Oa sẽ muốn học đôi lời nói bậy, nhất thời tâm trạng cũng không còn thoải mái, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì cả, tôn trọng quyết định của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu giơ tay lên, ném Oa Oa cho mèo mun.
Mèo mun dùng móng đè lại, kiêu ngạo kêu lên một tiếng meo.
Xử lý xong nữ quỷ thì Vu Miểu Miểu mới quay đầu nhìn về phía Hạng Ninh: “Chị đưa em rời khỏi đây nhé.”
“Ừm.” Hạng Ninh sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe được lời của Vu Miểu Miểu thì vội đứng lên ngay lập tức.
“Một lát nữa chị mở cửa quỷ ra, sau đó em sẽ đi vào. Chỉ là chị không thông thạo phương pháp siêu độ và dẫn đường, cho nên mặc dù có thể mở cửa quỷ, nhưng cũng không chắc là có thể đưa em đến bến đò hoàng tuyền. Sau khi em vào trong thì đi về hướng ánh sáng màu vàng, trên đường đi cũng đừng để ý tới ai cả, nếu không thì sẽ lạc đường, biết chưa?” Vu Miểu Miểu dặn dò.
Trong lòng Hạng Ninh căng thẳng nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.
“Em yên tâm, chị sẽ thêm một luồng vu lực trên người em, chỉ cần em không chủ động đáp lại lời nói của quỷ khác thì sẽ không có ai có thể gây tổn hại cho em cả, cứ đi về hướng ánh sáng màu vàng là có thể đến bến đò hoàng tuyền. Qua sông rồi thì em chính là quỷ hồn ở trong sách của địa phủ.” Vu Miểu Miểu nói lời động viên.
“Em biết rồi.” Hạng Ninh lớn tiếng đáp lại.
“Được, vậy thì bắt đầu thôi.” Vừa dứt lời thì Vu Miểu Miểu đã huy động vu lực vào trong bàn tay của mình, sau đó đập mạnh lên vách tường một cái, một cánh cửa quỷ đen thui mở ra.
Quý Lãng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, không nhịn được mà có chút kinh ngạc, nhưng mèo mun lại không hề thấy kinh sợ khi thấy chuyện này, không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Đi vào đi.” Vu Miểu Miểu tỏ ý bảo Hạng Ninh đi vào.
Hạng Ninh gật đầu một cái, chậm rãi đi vào cửa quỷ. Trong khoảnh khắc mà cơ thể Hạng Ninh vượt qua cửa quỷ thì hồn phách của nó cũng tự động thoát khỏi con rối, khôi phục tướng mạo vốn có.
Hạng Ninh quay đầu lại, luyến tiếc nhìn mèo mun và Oa Oa một hồi, cuối cùng là cúi người với Vu Miểu Miểu và Quý Lãng: “Cảm ơn mọi người.”
Nó cũng không nói sẽ gặp lại, bởi vì nó cũng không biết một đời này nó sẽ ở đâu, cúi người xong thì Hạng Ninh không còn do dự nữa, xoay người đi vào trong bóng tối.
“Meo!” Lúc này bỗng nhiên lại nhảy vọt tới, cũng đi vào cửa quỷ.
“Đại Hổ?” Hạng Ninh nhìn thấy mèo mun lại đột nhiên tiến vào thì có chút kinh ngạc.
“Nó muốn tiễn em.” Vu Miểu Miểu cười giải thích: “Mèo mun là sứ giả của minh giới, có nó hộ tống thì em sẽ rất an toàn.”
“Đại Hổ!” Nghe vậy thì Hạng Ninh cảm động đến muốn khóc. Quả nhiên là một tháng cho ăn cá khô cũng không tốn công mà, mặc dù đều là tiền của anh Quý.
“Meo!” Mèo mun kiêu ngạo xoay người, sải bước tiến về phía trước. Hạng Ninh vội vàng đuổi theo, rất nhanh một người một mèo đã biến mất bên trong cửa quỷ.
Vu Miểu Miểu thu tay về, đóng lại cửa quỷ.
“Vậy thì lát nữa mèo mập sẽ làm cách nào để trở lại?” Mặc dù Quý Lãng không thích mèo mập nhưng cũng đã nhìn ra dường như mèo mập này rất hữu dụng.
“Vốn dĩ sứ giả minh giới có năng lực đi đến âm dương, chính nó có thể tự trở về.” Nói xong thì Vu Miểu Miểu xoay người nhìn món quà của Dịch Quan, mới vừa rồi khi cô đi vào đã tiện tay để quà trên ghế sô pha, lúc này mới vội vàng ôm Oa Oa đi tới ngồi xuống, vui vẻ nói: “Oa Oa, đây là quà Quan Quan đưa cho em, em mau mở ra nhìn xem đi.”
Hai mắt Oa Oa sáng lên, bàn tay nhỏ bé kéo cái nơ con bướm xinh đẹp, soạt một tiếng rồi xé ra. Sau đó hộp còn chưa kịp mở ra thì đã nhìn thấy một bộ quần áo mới ở bên trong, kích động đến nỗi trực tiếp nhào vào.
Là quần áo mới của nó!
Oa Oa vui vẻ, Vu Miểu Miểu cũng rất vui, bởi vì cô phát hiện dạo này tình cảm của Oa Oa đã dồi dào lên rất nhiều. Trước kia khi nhìn thấy quần áo mới thì dù Oa Oa có vui mừng nhưng tuyệt đối sẽ không kích động như vậy.
Hạng Ninh có chút căng thẳng, ánh mắt nó phức tạp nhìn về phía cửa cầu thang, hơi muốn đi lên, nhưng lại có phần không muốn. Giống như là nó đang phải đối mặt với việc đi đầu thai, trong lòng cảm thấy mình nên đi đầu thai, nhưng lại có chút không buông bỏ được nơi này.
Mèo mun cũng có chút khẩn trương, nó ngước mắt nhìn quỷ nữ đang ở trong góc một cái, sau đó lại nhìn qua Hạng Ninh.
“Tôi sẽ nói với vu sư.” Hạng Ninh hiểu ý, lập tức nói đảm bảo.
Vì Đại Hổ sợ vu sư không cho nó bắt quỷ nên mới mua cá khô nhỏ, tối hôm qua lại mang nó và búp bê đi ra ngoài bắt một con về, hành động này đã khiến nó sợ ngây người. Thậm chí Hạng Ninh có thể tưởng tượng được nếu như một lát nữa vu sư không đồng ý giữ lại nữ quỷ này thì Đại Hổ có thể sẽ nổi đóa lên mất.
“Xem ra là anh lại ăn nhầm rồi.” Lúc này có một giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền tới từ cửa cầu thang.
Nhất thời tinh thần của nữ quỷ bị chấn động, có nam giới, hơn nữa còn là đàn ông trưởng thành, cuối cùng thì bản thân cũng được cứu rồi.
Từ tối hôm qua khi bị bắt vào trong biệt thự này nữ quỷ vẫn chưa từng nhìn thấy người hay con quỷ nào khác, mà trong biệt thự chỉ có một con mèo mun, một con búp bê bằng vải và một quỷ hồn của đứa bé khoảng bảy tám tuổi. Mèo và búp bê thì không nói, cho dù cô ta có tao nhã, mị lực vô song như thế nào, thậm chí là không có tiết tháo thì cô ta cũng không thể hạ thủ được với một đứa trẻ bảy, tám tuổi được.
Hơn nữa, đã không thể phát huy mị lực thì cũng thôi đi, đáng sợ nhất là con búp bê kia, nó luôn tiến tới bên cạnh mình một cách kỳ dị, há miệng ra hút rồi lại hút, cô ta bị con búp bê này nuốt vào rồi lại phun ra rất nhiều lần, gần như đã chết đi nhiều lần vậy. Muốn chém muốn giết gì thì cứ thẳng tay đi, nó lại cứ coi cô ta như cây kẹo que, liếm một cái rồi lại thôi.
Hu hu hu, khó chịu quá đi.
Tiếng bước chân chỗ cầu thang càng ngày càng gần, nữ quỷ vội vàng điều chỉnh tư thế của mình, bờ vai đẹp hững hờ, quần áo xốc xếch, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong ánh mắt lộ ra sự nhu nhược và tủi thân vô cùng, thậm chí còn ngân ngấn lệ nữa, một bộ dáng mà người ta vừa nhìn thấy đã thương xót.
Tới đây!
Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nữ quỷ nhìn thẳng về phía cửa phòng, để khiến cho người đàn ông kia vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy mình đầu tiên.
Cửa phòng bị mở ra, có một làn sương dày đặc to lớn tràn vào từ cửa, nữ quỷ và Hạng Ninh bất động, không có búp bê che chở nên nhất thời đã bị chấn động bởi lực của ác mộng nồng đậm rồi bay ra ngoài, cả linh hồn đều bị ép thành một tờ giấy, dán thật chặt trên vách tường, dường như là không nhìn ra hình người nữa chứ đừng nói đến sự tao nhã tuyệt thế khi trước.
“Ơ?” Quý Lãng ngẩn ra, mới vừa rồi anh còn cảm nhận được rõ ràng là ở đây có quỷ, sao lại không nhìn thấy nhỉ?
“Oa Oa, mày lại ăn đồ bẩn hả?” Quý Lãng cúi đầu hỏi Oa Oa.
Oa Oa nghiêng đầu, chỉ tay vào nữ quỷ đã bị ép thành một tờ giấy kia.
Quý Lãng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn hồi lâu mới loáng thoáng phân biệt được chỗ nào có đồ vật: “Đây là thứ gì?”
Lúc này Vu Miểu Miểu cũng đi vào, cô nhìn qua hướng Oa Oa chỉ, loáng thoáng phân nhận ra là một hồn thể. Hóa ra là cô gái này chỉ bị đánh bay bởi sức mạnh từ ác mộng của Quý Lãng, nhưng vì phòng ngừa lại có vật kỳ quái đi vào biệt thự nên Vu Miểu Miểu đã làm trận pháp trong biệt thự, khiến cho quỷ hồn không thể ra vào. Cho nên khi nữ quỷ này bị đánh văng ra mới không xuyên qua tường được, mà lại bị dồn thành một tờ giấy.
Như vậy thì dáng vẻ thê thảm của nữ quỷ này còn có một phần công lao của mình nữa đó.
“Chết đi, chết đi, chết đi.” Bỗng nhiên Oa Oa chỉ vào chỗ nữ quỷ kia rồi lo lắng kêu lên.
“Được, bây giờ tao sẽ giết chết nó ngay lập tức.” Quý Lãng vừa nghe thấy Oa Oa muốn giết chết quỷ hồn kia thì lập tức không khách khí nữa, sức mạnh của ác mộng mở ra rồi bắt đầu rút lấy âm khí của nữ quỷ.
“Chết đi, chết đi, chết đi.” Oa Oa kêu lớn lên, tay chân cũng lay động.
Lúc này vẫn là Vu Miểu Miểu hiểu rõ Oa Oa của mình hơn, vội vàng lấy một con búp bê mơ đẹp từ trong túi xách của mình ra, chạy mấy bước đến trước người của nữ quỷ, dùng lực vận chưởng kéo một cái, kéo quỷ hồn đã gần như không còn hơi thở dưới sức mạnh dồn dập của ác mộng vào trong búp bê mơ đẹp.
“A!” Nhất thời một tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên khắp phòng.
Quý Lãng cau mày, Vu Miểu Miểu than thở, Hạng Ninh trợn mắt há hốc mồm, mèo mun che lỗ tai lại, nhưng Oa Oa thì yên tâm lại, không còn kích động đến tay chân run rẩy nữa.
“Im miệng!” Vu Miểu Miểu búng tay vào nữ quỷ đang ở trong búp bê.
Nữ quỷ giống như bị một cây gậy gõ vào đầu, một tiếng cốc đầu vang lên, ngu luôn.
“Nữ quỷ này... sao lại có cảm giác có chút quen mắt nhỉ.” Lúc này Vu Miểu Miểu mới bắt đầu quan sát nữ quỷ trong tay.
“A ha ha ha...”
Quý Lãng xách Oa Oa đang cười to đi tới: “Em cứu cô ta làm gì?”
“Hình như Oa Oa rất thích cô ta.” Vu Miểu Miểu nói, mặc dù vừa rồi trong miệng Oa Oa kêu chết đi chết đi nhưng thật ra là đang lo lắng cho nữ quỷ, rõ ràng là không muốn để nữ quỷ chết.
“A, em biết rồi, thảo nào em lại có cảm giác quen thuộc. Tình niệm mà trước kia Oa Oa hấp thụ được chính là của nữ quỷ này.” Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nhớ ra.
Ánh mắt vốn dĩ đã bình tĩnh lại của Quý Lãng đã hiện ra sát khi ngay tức khắc, thứ này chính là đầu sỏ.
Nữ quỷ kia được vu lực của Vu Miểu Miểu ổn định thần chí, mới vừa trở lại bình thường thì đã cảm nhận được một luồng sát ý, nhất thời sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.”
Quý Lãng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nữ quỷ liền thể hiện sự mỹ lệ của mình theo bản năng, kết quả là bỗng nhiên phát hiện mình đã bị thu nhỏ lại, giống như quỷ nhỏ trước kia, bị chứa trong một con rối kỳ quái.
Nhất thời như sấm sét giữa trời quang, thậm chí ngay cả vẻ bề ngoài mà cô ta tự hào cũng không còn nữa rồi, hu hu, ông trời muốn diệt cô ta mà.
“Sao nữ quỷ này lại tới được đây?” Vu Miểu Miểu nhìn lướt qua mèo mun, nhưng cuối cùng vẫn là hỏi Hạng Ninh.
“Ừm... là chúng em đi ra ngoài bắt cùng nhau.” Hạng Ninh nuốt một ngụm nước miếng, có chút chột dạ. Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm ban nãy của nữ quỷ thì Hạng Ninh lại vô cùng sợ hãi, nếu so sánh với nữ quỷ thì anh Quý trước kia đối xử với nó vô cùng tốt.
“Các em bắt nữ quỷ này làm gì?” Chuyện này cũng không nằm ngoài dự tính của Vu Miểu Miểu nên hỏi tiếp.
Mèo mun lén vểnh tai lên, khẩn trương nghe.
“Bởi vì, không phải là em muốn đi đầu thai sao, em đi rồi thì sẽ không còn ai chăm sóc cho Đại Hổ nữa. Đại Hổ nói nó không muốn làm phiền chị, nên đã đi ra ngoài rồi bắt một con quỷ về.” Hạng Ninh vội nói.
“Đại Hổ nói như vậy thật sao?” Vu Miểu Miểu nhướng mày.
“Đều... là em đoán, chị... có đồng ý không?” Hạng Ninh khẩn trương hỏi.
Thật ra thì nó cũng có chút bận tâm Vu Miểu Miểu sẽ không đồng ý, dù sao thì sinh sống với Đại Hổ trong thời gian dài như vậy Hạng Ninh cũng không nỡ lòng nào để Đại Hổ sau này không được ăn cá khô nhỏ nữa.
Trước lúc này Vu Miểu Miểu đúng thật là chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi Hạng Ninh rời đi thì ai sẽ chăm sóc cho mèo mun, dù sao thì chỉ số thông minh của mèo mun cũng rất cao, cho dù không có ai chăm sóc thì chính bản thân nó cũng có thể sống rất tốt. nhưng rất rõ ràng là khoảng thời gian này mèo mun và Hạng Ninh ở đây dường như rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, cho nên mới muốn bắt một con quỷ người hầu tới để phục vụ mình.
Vu Miểu Miểu nhìn về phía mèo mun, bây giờ mèo mun cũng không thể kiêu ngạo được nữa, khẩn trương chờ Vu Miểu Miểu trả lời.
“Các em bắt được con quỷ này như thế nào? Là ra ngoài thì gặp được sao?” Vu Miểu Miểu hỏi tiếp.
“Không phải vậy, chúng em chạy rất xa thì mới tìm được con quỷ này.” Ngày hôm qua sau khi rời khỏi biệt thự, rất nhanh bọn họ đã gặp mấy con du hồn dã quỷ, nhưng hình như Đại Hổ đều không thích, dẫn bọn họ bay nhanh thẳng một đường cho đến khi tìm được con quỷ này.
Vu Miểu Miểu nhíu mày, có chút hiểu ra, cô quay đầu hỏi mèo mun: “Con quỷ này là do em lần theo khí tức trên người Oa Oa mà tìm được đúng không.”
Vốn dĩ mèo mun không muốn để ý tới Vu Miểu Miểu, nhưng nghĩ đến mục đích của mình thì lại mở miệng meo một tiếng.
“Em đúng là rất lợi hại, lại có thể tìm được quỷ.” Vu Miểu Miểu kinh ngạc nói.
“Meo.” Mèo mun ngẩng đầu lên, thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo. Giống như là muốn nói cuối cùng cô cũng biết mèo lợi hại rồi hả.
“Mèo mập cố tình đi tìm con quỷ này để làm gì?” Quý Lãng hỏi.
Mèo mun vừa nghe đến hai chữ mèo mập thì tức giận đến nỗi căng cứng hết cả người, nhưng đối mặt với Quý Lãng thì dù có tức giận cũng không dám nói gì.
“Chắc hẳn là nhìn ra được mong muốn của Oa Oa, đúng là rất thông minh.” Vu Miểu Miểu không nhịn được khen ngợi: “Cuối tuần này em còn muốn đi tìm cho ra nữ quỷ này nữa đó.”
“Nữ quỷ này hữu dụng với Oa Oa sao?” Quý Lãng hỏi.
“Ừm, trước kia nó hấp thụ được quá ít tình niệm, nếu muốn bổ sung tình cảm này thì tốt nhất là có thể chiếm đoạt được tình niệm hoàn chỉnh.” Trước kia cô có nghĩ đến việc đi tìm nữ quỷ này, nhưng trên cơ thể Oa Oa có quá ít tình niệm, dù sao cô muốn tìm ra được cũng sẽ phải phí sức, lại không ngờ rằng mèo mun có thể bắt được giúp cô.
Quý Lãng cau mày lại, mặc dù anh rất không thích việc Oa Oa nói những lời thoại xấu hổ kia, nhưng lại nghĩ đến đây cũng là quá trình Oa Oa bổ sung để hoàn chỉnh linh hồn nên không thể không có được. Xoắn xuýt chốc lát thì Quý Lãng quyết định là đau ngắn còn hơn đau dài, nói thẳng: “Vậy để Oa Oa nuốt một ngụm hết luôn đi.”
“A, đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi sẽ nuôi mèo, tôi nhất định sẽ nuôi mèo, tôi chắc chắn sẽ nghe lời mà.” Nữ quỷ nghe hồi lâu thì cũng coi như là đã hiểu ra, giá trị duy nhất để mình được sống tiếp chính là phục vụ ông lớn mèo.
“Oa Oa.” Vu Miểu Miểu đưa búp bê nữ quỷ trong tay cho Oa Oa.
Khi nữ quỷ đang giãy giụa không ngừng, Oa Oa há miệng ra hít một hơi, sau đó nôn ra ngoài. Hít thở một hơi, hồn thể của nữ quỷ ra lại vào, chết đi rồi sống lại. Lúc này cô ta không còn hét lên nữa, đã sợ hãi đến tê liệt rồi.
Quý Lãng không hiểu khi nhìn cảnh cảnh tượng này, Vu Miểu Miểu lên tiếng hỏi: “Oa Oa muốn để lại con nữ quỷ này?”
Oa Oa ha ha cười rồi gật đầu, quay đầu sang hướng của mèo mun, giống như muốn nói con quỷ này là do mèo mun giúp nó bắt được, nó không thể ăn mất.
Mèo mun nhìn ánh mắt loe lóe của Oa Oa, sau đó lại nhìn phản ứng của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu suy tư trong chốc lát, hình như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Được rồi, vậy thì con quỷ này sẽ ở lại đây.”
Quý Lãng nghĩ đến việc nếu con quỷ này ở lại đây thì thỉnh thoảng đôi khi Oa Oa sẽ muốn học đôi lời nói bậy, nhất thời tâm trạng cũng không còn thoải mái, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì cả, tôn trọng quyết định của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu giơ tay lên, ném Oa Oa cho mèo mun.
Mèo mun dùng móng đè lại, kiêu ngạo kêu lên một tiếng meo.
Xử lý xong nữ quỷ thì Vu Miểu Miểu mới quay đầu nhìn về phía Hạng Ninh: “Chị đưa em rời khỏi đây nhé.”
“Ừm.” Hạng Ninh sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe được lời của Vu Miểu Miểu thì vội đứng lên ngay lập tức.
“Một lát nữa chị mở cửa quỷ ra, sau đó em sẽ đi vào. Chỉ là chị không thông thạo phương pháp siêu độ và dẫn đường, cho nên mặc dù có thể mở cửa quỷ, nhưng cũng không chắc là có thể đưa em đến bến đò hoàng tuyền. Sau khi em vào trong thì đi về hướng ánh sáng màu vàng, trên đường đi cũng đừng để ý tới ai cả, nếu không thì sẽ lạc đường, biết chưa?” Vu Miểu Miểu dặn dò.
Trong lòng Hạng Ninh căng thẳng nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.
“Em yên tâm, chị sẽ thêm một luồng vu lực trên người em, chỉ cần em không chủ động đáp lại lời nói của quỷ khác thì sẽ không có ai có thể gây tổn hại cho em cả, cứ đi về hướng ánh sáng màu vàng là có thể đến bến đò hoàng tuyền. Qua sông rồi thì em chính là quỷ hồn ở trong sách của địa phủ.” Vu Miểu Miểu nói lời động viên.
“Em biết rồi.” Hạng Ninh lớn tiếng đáp lại.
“Được, vậy thì bắt đầu thôi.” Vừa dứt lời thì Vu Miểu Miểu đã huy động vu lực vào trong bàn tay của mình, sau đó đập mạnh lên vách tường một cái, một cánh cửa quỷ đen thui mở ra.
Quý Lãng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, không nhịn được mà có chút kinh ngạc, nhưng mèo mun lại không hề thấy kinh sợ khi thấy chuyện này, không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Đi vào đi.” Vu Miểu Miểu tỏ ý bảo Hạng Ninh đi vào.
Hạng Ninh gật đầu một cái, chậm rãi đi vào cửa quỷ. Trong khoảnh khắc mà cơ thể Hạng Ninh vượt qua cửa quỷ thì hồn phách của nó cũng tự động thoát khỏi con rối, khôi phục tướng mạo vốn có.
Hạng Ninh quay đầu lại, luyến tiếc nhìn mèo mun và Oa Oa một hồi, cuối cùng là cúi người với Vu Miểu Miểu và Quý Lãng: “Cảm ơn mọi người.”
Nó cũng không nói sẽ gặp lại, bởi vì nó cũng không biết một đời này nó sẽ ở đâu, cúi người xong thì Hạng Ninh không còn do dự nữa, xoay người đi vào trong bóng tối.
“Meo!” Lúc này bỗng nhiên lại nhảy vọt tới, cũng đi vào cửa quỷ.
“Đại Hổ?” Hạng Ninh nhìn thấy mèo mun lại đột nhiên tiến vào thì có chút kinh ngạc.
“Nó muốn tiễn em.” Vu Miểu Miểu cười giải thích: “Mèo mun là sứ giả của minh giới, có nó hộ tống thì em sẽ rất an toàn.”
“Đại Hổ!” Nghe vậy thì Hạng Ninh cảm động đến muốn khóc. Quả nhiên là một tháng cho ăn cá khô cũng không tốn công mà, mặc dù đều là tiền của anh Quý.
“Meo!” Mèo mun kiêu ngạo xoay người, sải bước tiến về phía trước. Hạng Ninh vội vàng đuổi theo, rất nhanh một người một mèo đã biến mất bên trong cửa quỷ.
Vu Miểu Miểu thu tay về, đóng lại cửa quỷ.
“Vậy thì lát nữa mèo mập sẽ làm cách nào để trở lại?” Mặc dù Quý Lãng không thích mèo mập nhưng cũng đã nhìn ra dường như mèo mập này rất hữu dụng.
“Vốn dĩ sứ giả minh giới có năng lực đi đến âm dương, chính nó có thể tự trở về.” Nói xong thì Vu Miểu Miểu xoay người nhìn món quà của Dịch Quan, mới vừa rồi khi cô đi vào đã tiện tay để quà trên ghế sô pha, lúc này mới vội vàng ôm Oa Oa đi tới ngồi xuống, vui vẻ nói: “Oa Oa, đây là quà Quan Quan đưa cho em, em mau mở ra nhìn xem đi.”
Hai mắt Oa Oa sáng lên, bàn tay nhỏ bé kéo cái nơ con bướm xinh đẹp, soạt một tiếng rồi xé ra. Sau đó hộp còn chưa kịp mở ra thì đã nhìn thấy một bộ quần áo mới ở bên trong, kích động đến nỗi trực tiếp nhào vào.
Là quần áo mới của nó!
Oa Oa vui vẻ, Vu Miểu Miểu cũng rất vui, bởi vì cô phát hiện dạo này tình cảm của Oa Oa đã dồi dào lên rất nhiều. Trước kia khi nhìn thấy quần áo mới thì dù Oa Oa có vui mừng nhưng tuyệt đối sẽ không kích động như vậy.
Tác giả :
Bạo Táo Đích Bàng Giải