Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 171: Huyết nhãn
“Senzou?” Lê Khải Liệt dừng lại bước chân, đột nhiên nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi nhắc ai không nhắc, vậy mà hiện tại lại nhắc Senzou với ta? Khi ta không ở bên cạnh các ngươi…”
Vu Duy Thiển bỗng nhiên ôm lấy hắn rồi hôn lên môi, nụ hôn cũng hung tợn như giọng điệu của Lê Khải Liệt, cho đến khi hơi thở của hai người đều bất ổn, “Muốn làm cho ta tức giận thì cứ nói tiếp, chúng ta không có thời gian để cho ngươi ghen tuông, chẳng lẽ ngươi không biết ta chờ hắn để làm cái gì hay sao?”
Liếm môi, đồng tử dài mảnh bỗng nhiên phồng to lại bất chợt co rút, Lê Khải Liệt đương nhiên biết, “Ngươi định….”
Vu Duy Thiển gật đầu, “Ngoại trừ như vậy thì ngươi còn có cách nào tốt hơn hay sao? Đừng ở đây nói nhảm nhí với ta.”
Ý đồ của Senzou rất mơ hồ, Lê Khải Liệt vẫn không cam lòng khi Vu Duy Thiển muốn hắn giúp đỡ, nhưng tình hình hiện tại đã phát triển đến mức Vu Duy Thiển không thể không ra tay.
Bởi vì có Lê Khải Liệt nên Vu Duy Thiển mới không dám vận dụng lực lượng thiên hồn, ngay cả vết thương cũng không thể được chữa trị, Lê Khải Liệt chỉ do dự chừng vài giây, “Được rồi.”
Hắn buông Vu Duy Thiển ra, rồi bỗng nhiên lại nắm lấy bờ vai của đối phương làm cho Vu Duy Thiển phải xoay người, sau đó kề sát vào sau lưng của người này mà nói nhỏ, “Vết thương của ngươi vẫn chưa khép lại, chờ đến khi ta gặp lại ngươi mà vẫn là bộ dáng này thì đừng trách ta sẽ gây rắc rối cho Vivian!”
Giọng điệu giống như cảnh cáo kèm theo một nụ hôn cực nhẹ dừng ở bên tai, Vu Duy Thiển nhướng mắt lên, “Cứ bảo toàn tánh mạng của ngươi trước rồi tính sau, đừng ngu ngốc làm cho mình bị thương nữa.”
“Dám nói ta ngốc? Bị thương vì ngươi thì ta chẳng cảm thấy ngu ngốc gì cả, hơn nữa có máu của ngươi nên ta căn bản không thành vấn đề.” Hiện tại không phải lúc để nhiều lời, Lê Khải Liệt nhìn khắp xung quanh, cánh tay dùng sức ôm chặt thắt lưng của Vu Duy Thiển, “Chúng ta chia nhau hành động, ta đi tìm Bode để hỏi hắn về thuốc giải, ngươi chờ đám người của Vivian đến đây, nhất định phải để cho nàng trị thương cho ngươi trước, đáp ứng ta?”
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Xoay người rồi kéo lấy Lê Khải Liệt, khẽ hôn một cái lên môi của đối phương, sau đó Vu Duy Thiển buông tay ra.
Nhưng Lê Khải Liệt vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục ôm lấy Vu Duy Thiển rồi hung hăng cướp đoạt một lần nữa trong miệng của hắn, sau đó mới chịu buông Vu Duy Thiển ra, hai người chia nhau hành động, tự mình nghênh đón kẻ thù ở phía trước.
Đợi đến khi bóng dáng của Lê Khải Liệt biến mất khỏi tầm mắt thì Vu Duy Thiển mới bắt đầu niệm chú thức tỉnh thiên hồn, máu tươi sau lưng giúp hắn giảm đi phiền toái phải lấy máu để thức tỉnh thiên hồn. Vô số bóng đen từ trong hư không rớt xuống, giống như một đám sương mù, đèn điện đang sáng trưng đột nhiên tối sầm, hàng lang giống như bị sương mù che phủ, trong sương mù có tiếng khóc than nức nở.
Giống như lốc xoáy rít gào, bóng đen bao vây toàn thể tòa nhà, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc thét sợ hãi truyền đến từ khắp ngóc ngách, Vu Duy Thiển đứng bên cửa sổ, bóng đen đậm đặc từ trên người hắn lan ra ngoài.
Bên ngoài pháo đài cổ kính, Senzou và Vivian nhìn thấy tín hiệu thì sẽ lập tức hiểu rõ Lê Khải Liệt đã thoát khỏi vòng vây, Samantha cũng trở thành một trong những thành viên tham gia cứu viện, tập hợp nhiều lực lượng như vậy thì không có lý do gì không đối phó được Claudy.
Nhà tổ của Claudy có rất nhiều tầng, phòng ốc cũng rất nhiều, xem ra năm đó thật sự huy hoàng, hiện tại sự rộng lớn này lại trở thành chướng ngại để truy lùng. Kent Claudy và Josen không biết đã chạy đi đâu, Vu Duy Thiển mặc kệ, hắn vừa đi vừa nhìn, sương mù ở xung quanh hắn tập trung thành một đoàn, phàm là bất kỳ ai ở xung quanh hắn đều bị bóng đen hút lấy hồn phách.
“Là ác quỷ…..ác quỷ đến!” Gia nhân của Claudy vừa khóc lóc vừa kêu gào mà lui ra phía sau, không dám đối mặt với người đàn ông tóc đen này, “Ngươi là ác quỷ….ác quỷ!”
Ác quỷ? Vu Duy Thiển cảm thấy vớ vẩn và nực cười, hắn cũng không phải mang hình hài ác quỷ. Tóc đen, áo đen, khuôn mặt lạnh lùng lại kiêu căng, bước đi chậm rãi thông thả, vết thương sau lưng đã không còn chảy máu, dùng cách thức nhàn nhã mà chiếm đoạt mạng người, đây là ác quỷ được triều hồi hay sao?
“Ta biết mà, sẽ có báo ứng, Chúa sẽ giáng xuống trừng phạt, ông chủ giao dịch với ác quỷ, ngày này rốt cục đã đến…” Bị bóng đen dẫn ra nỗi sợ hãi trong lòng, có người thì thào tự nói, ánh mắt trở nên vô hồn.
Đây là lực lượng của thiên hồn, Vu Duy Thiển không nói gì mà chỉ nhìn mọi người ở trước mắt, sau lưng đột nhiên có người tới gần, một bàn tay nhỏ bé đặt lên vết thương ở sau lưng hắn, “Ngươi lại bị thương! Cái tên Lê Khải Liệt khốn kiếp kia rốt cục đang làm cái gì! Sao cứ liên tục để ngươi bị thương!”
“Vivian.” Hắn xoay người, cô bé ở trước mắt đang lộ ra vẻ mặt oán giận, không đợi Vu Duy Thiển giải thích, nàng giữ chặt tay hắn mà kéo đến một gian phòng trống, “Hiện tại trước tiên đừng nói, để ta chữa thương cho ngươi, tình hình biến đổi, ta sẽ chờ ngươi giải thích sau.”
Khi Vivian bày ra tư thế này thì tốt nhất đừng tranh cãi với nàng, Vu Duy Thiển vẫn không quên nàng kỳ thật là phụ nữ, là một phụ nữ không còn nhỏ.
“Ngươi thấy ta cần người bảo vệ hay sao? Liệt cũng bị thương, hắn đã cố hết sức.” Khi sau lưng có cảm giác nóng rực thì hắn đã nói ra những lời này, ở đây đã có đủ người, còn có máu người, lực lượng của Vivian tựa hồ so với trước kia càng mạnh hơn rất nhiều.
“Có phải hai người các ngươi đang ganh đua xem ai bị thương nhiều hơn hay không? Ngươi thắng hay là hắn thắng? Ta nói bao nhiêu lần rồi, hắn là vận rủi của ngươi, nhưng ngươi chưa bao giờ nghe, Wirth, ngươi cũng là một tên khốn kiếp, đàn ông đều giống nhau.” Trừng mắt nhìn, lau đi những giọt nước ẩm ướt trong mắt, Vivian thì thầm niệm vài câu bằng tiếng Latin, ánh sáng nhợt nhạt trên tay của nàng trở nên mãnh liệt. Bạn đang
Vu Duy Thiển bỗng nhiên ôm lấy hắn rồi hôn lên môi, nụ hôn cũng hung tợn như giọng điệu của Lê Khải Liệt, cho đến khi hơi thở của hai người đều bất ổn, “Muốn làm cho ta tức giận thì cứ nói tiếp, chúng ta không có thời gian để cho ngươi ghen tuông, chẳng lẽ ngươi không biết ta chờ hắn để làm cái gì hay sao?”
Liếm môi, đồng tử dài mảnh bỗng nhiên phồng to lại bất chợt co rút, Lê Khải Liệt đương nhiên biết, “Ngươi định….”
Vu Duy Thiển gật đầu, “Ngoại trừ như vậy thì ngươi còn có cách nào tốt hơn hay sao? Đừng ở đây nói nhảm nhí với ta.”
Ý đồ của Senzou rất mơ hồ, Lê Khải Liệt vẫn không cam lòng khi Vu Duy Thiển muốn hắn giúp đỡ, nhưng tình hình hiện tại đã phát triển đến mức Vu Duy Thiển không thể không ra tay.
Bởi vì có Lê Khải Liệt nên Vu Duy Thiển mới không dám vận dụng lực lượng thiên hồn, ngay cả vết thương cũng không thể được chữa trị, Lê Khải Liệt chỉ do dự chừng vài giây, “Được rồi.”
Hắn buông Vu Duy Thiển ra, rồi bỗng nhiên lại nắm lấy bờ vai của đối phương làm cho Vu Duy Thiển phải xoay người, sau đó kề sát vào sau lưng của người này mà nói nhỏ, “Vết thương của ngươi vẫn chưa khép lại, chờ đến khi ta gặp lại ngươi mà vẫn là bộ dáng này thì đừng trách ta sẽ gây rắc rối cho Vivian!”
Giọng điệu giống như cảnh cáo kèm theo một nụ hôn cực nhẹ dừng ở bên tai, Vu Duy Thiển nhướng mắt lên, “Cứ bảo toàn tánh mạng của ngươi trước rồi tính sau, đừng ngu ngốc làm cho mình bị thương nữa.”
“Dám nói ta ngốc? Bị thương vì ngươi thì ta chẳng cảm thấy ngu ngốc gì cả, hơn nữa có máu của ngươi nên ta căn bản không thành vấn đề.” Hiện tại không phải lúc để nhiều lời, Lê Khải Liệt nhìn khắp xung quanh, cánh tay dùng sức ôm chặt thắt lưng của Vu Duy Thiển, “Chúng ta chia nhau hành động, ta đi tìm Bode để hỏi hắn về thuốc giải, ngươi chờ đám người của Vivian đến đây, nhất định phải để cho nàng trị thương cho ngươi trước, đáp ứng ta?”
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Xoay người rồi kéo lấy Lê Khải Liệt, khẽ hôn một cái lên môi của đối phương, sau đó Vu Duy Thiển buông tay ra.
Nhưng Lê Khải Liệt vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục ôm lấy Vu Duy Thiển rồi hung hăng cướp đoạt một lần nữa trong miệng của hắn, sau đó mới chịu buông Vu Duy Thiển ra, hai người chia nhau hành động, tự mình nghênh đón kẻ thù ở phía trước.
Đợi đến khi bóng dáng của Lê Khải Liệt biến mất khỏi tầm mắt thì Vu Duy Thiển mới bắt đầu niệm chú thức tỉnh thiên hồn, máu tươi sau lưng giúp hắn giảm đi phiền toái phải lấy máu để thức tỉnh thiên hồn. Vô số bóng đen từ trong hư không rớt xuống, giống như một đám sương mù, đèn điện đang sáng trưng đột nhiên tối sầm, hàng lang giống như bị sương mù che phủ, trong sương mù có tiếng khóc than nức nở.
Giống như lốc xoáy rít gào, bóng đen bao vây toàn thể tòa nhà, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc thét sợ hãi truyền đến từ khắp ngóc ngách, Vu Duy Thiển đứng bên cửa sổ, bóng đen đậm đặc từ trên người hắn lan ra ngoài.
Bên ngoài pháo đài cổ kính, Senzou và Vivian nhìn thấy tín hiệu thì sẽ lập tức hiểu rõ Lê Khải Liệt đã thoát khỏi vòng vây, Samantha cũng trở thành một trong những thành viên tham gia cứu viện, tập hợp nhiều lực lượng như vậy thì không có lý do gì không đối phó được Claudy.
Nhà tổ của Claudy có rất nhiều tầng, phòng ốc cũng rất nhiều, xem ra năm đó thật sự huy hoàng, hiện tại sự rộng lớn này lại trở thành chướng ngại để truy lùng. Kent Claudy và Josen không biết đã chạy đi đâu, Vu Duy Thiển mặc kệ, hắn vừa đi vừa nhìn, sương mù ở xung quanh hắn tập trung thành một đoàn, phàm là bất kỳ ai ở xung quanh hắn đều bị bóng đen hút lấy hồn phách.
“Là ác quỷ…..ác quỷ đến!” Gia nhân của Claudy vừa khóc lóc vừa kêu gào mà lui ra phía sau, không dám đối mặt với người đàn ông tóc đen này, “Ngươi là ác quỷ….ác quỷ!”
Ác quỷ? Vu Duy Thiển cảm thấy vớ vẩn và nực cười, hắn cũng không phải mang hình hài ác quỷ. Tóc đen, áo đen, khuôn mặt lạnh lùng lại kiêu căng, bước đi chậm rãi thông thả, vết thương sau lưng đã không còn chảy máu, dùng cách thức nhàn nhã mà chiếm đoạt mạng người, đây là ác quỷ được triều hồi hay sao?
“Ta biết mà, sẽ có báo ứng, Chúa sẽ giáng xuống trừng phạt, ông chủ giao dịch với ác quỷ, ngày này rốt cục đã đến…” Bị bóng đen dẫn ra nỗi sợ hãi trong lòng, có người thì thào tự nói, ánh mắt trở nên vô hồn.
Đây là lực lượng của thiên hồn, Vu Duy Thiển không nói gì mà chỉ nhìn mọi người ở trước mắt, sau lưng đột nhiên có người tới gần, một bàn tay nhỏ bé đặt lên vết thương ở sau lưng hắn, “Ngươi lại bị thương! Cái tên Lê Khải Liệt khốn kiếp kia rốt cục đang làm cái gì! Sao cứ liên tục để ngươi bị thương!”
“Vivian.” Hắn xoay người, cô bé ở trước mắt đang lộ ra vẻ mặt oán giận, không đợi Vu Duy Thiển giải thích, nàng giữ chặt tay hắn mà kéo đến một gian phòng trống, “Hiện tại trước tiên đừng nói, để ta chữa thương cho ngươi, tình hình biến đổi, ta sẽ chờ ngươi giải thích sau.”
Khi Vivian bày ra tư thế này thì tốt nhất đừng tranh cãi với nàng, Vu Duy Thiển vẫn không quên nàng kỳ thật là phụ nữ, là một phụ nữ không còn nhỏ.
“Ngươi thấy ta cần người bảo vệ hay sao? Liệt cũng bị thương, hắn đã cố hết sức.” Khi sau lưng có cảm giác nóng rực thì hắn đã nói ra những lời này, ở đây đã có đủ người, còn có máu người, lực lượng của Vivian tựa hồ so với trước kia càng mạnh hơn rất nhiều.
“Có phải hai người các ngươi đang ganh đua xem ai bị thương nhiều hơn hay không? Ngươi thắng hay là hắn thắng? Ta nói bao nhiêu lần rồi, hắn là vận rủi của ngươi, nhưng ngươi chưa bao giờ nghe, Wirth, ngươi cũng là một tên khốn kiếp, đàn ông đều giống nhau.” Trừng mắt nhìn, lau đi những giọt nước ẩm ướt trong mắt, Vivian thì thầm niệm vài câu bằng tiếng Latin, ánh sáng nhợt nhạt trên tay của nàng trở nên mãnh liệt. Bạn đang
Tác giả :
Hỏa Ly