Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 241: Khai Thiên thức thứ năm
- Giết!
Chỉ thốt ra một chữ, trên người Sở Nam lại phát tán ra sát khí vô tận
Tiếp đó, Sở Nam phun một ngụm máu lên trọng kiếm, nói:
- Hôm nay chúng ta hãy cùng tắm huyết đi!
Lời vừa dứt, trong đầu Sở Nam liền truyền tới tiếng vang “ong ong”.
Tiếng “ong ong” này khiến toàn thân Sở Nam chấn động, trước kia hắn cũng lờ mờ nghe thấy tiếng vang “ong ong” phát ra từ trọng kiếm, thế nhưng chưa từng cảm nhận rõ như vậy, cảm giác này giống như cùng nói chuyện với Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng nghe hiểu gật đầu vậy.
Trong lòng Sở Nam mừng rỡ, đám người Vạn Lý Hào cũng đang giết lên, một đám người xông về phía Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân tay cầm Ly Hỏa Kiếm, yêu kiều quát:
- Tên ngốc, mặc kệ ta, ngươi đừng nương tay, giết chúng đi….
Rồi sau đó, Tử Mộng Nhân quát với đám người đang xông lên:
- Các ngươi có biết ta là ai không?
- Động thủ, quản ngươi là ai làm mẹ gì, cho dù là Thiên Vương lão tử thì hôm nay cũng phải cướp kiếm của ả!
- Ta là Thần Khí Phái…
Thanh âm của Tử Mộng Nhân hoàn toàn bị âm thanh hô giết nhấn chìm, Tử Mộng Nhân đành phải ngăn cản công kích, đem những lời tiếp theo nuốt xuống.
Bên phía Sở Nam, đám người Vạn Lý Hào cũng giết đến.
Sở Nam không hề để ý, cả người bừng lên hỏa diễm tử sắc.
Tử sắc không chỉ đại biểu cho Cực Dương Chân Hỏa, mà còn là phẫn nộ chi hỏa vô tận của Sở Nam.
Đám người Vạn Lý Hào liền há mồm trợn mắt, lẩm bẩm:
- Cực Dương Chân Hỏa, không ngờ là Cực Dương Chân Hỏa? Lâm Vân….
Bọn chúng không suy nghĩ tiếp nữa, bọn hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, Lâm Vân không hề triển lộ thực lực, đám người bọn hắn lại muốn liều mạng giết người ta.
Vạn Lý Hào cố vực dậy tinh thần, nhưng dưới chiến ý lẫm thiên và Cực Dương Chân Hỏa này, cũng cảm thấy khô khốc.
Vi Ly bất giác xiết chặt Hàn Mang thương hơn, hắn biết rõ, nếu lúc trước Lâm Vân dùng Cực Dương Chân Hỏa để đánh nhau thì hắn ngay cả cơ hội xuất ra “Thương Phá” cũng không có.
- Xếp thứ chín, Lâm Vân tuyệt đối không chỉ xếp thứ chín! Lúc trước ta đâm trúng ngực hắn, cảm thấy một cỗ khí tức Thổ nguyên lực nồng đậm, nhưng lại không phải thuộc về ta, nghĩ lại, nhất định là của Lâm Vân, hơn nữa cộng thêm ba hệ Hỏa, Kim, Thổ nguyên lực của hắn, không phải xếp thứ nhất thì còn ai? Mà Ngạo Vô Thường xếp thứ nhất Tiềm Hoàng bảng hiện nay chỉ còn hai năm nữa là sẽ bốn mươi…
Vi Ly lẩm bẩm một cách khẳng định, sau đó chiến ý bừng lên, nói:
- Cho dù ngươi có Cực Dương Chân Hỏa, nhưng Hàn Mang thương của ta có thể phá hỏa, phá ba đặc tính nguyên lực của ngươi, ta sẽ không bỏ cuộc, cùng ngươi quyết đấu một trận.
Sát na Sở Nam phát ra Cực Dương Chân Hỏa, liền tung người lên không trung, đến bên cạnh Tử Mộng Nhân, Hỏa nguyên lực trước ngực chuyển hết toàn bộ về phía sau, giúp Tử Mộng Nhân ngăn cản công kích, sau đó ông Tử Mộng Nhân vào lòng.
- Tên ngốc, mặc kệ ta!
Tử Mộng Nhân nói như chém đinh chặt sắt, nàng hiểu rõ, Sở Nam lúc này thoạt nhìn thì uy mãnh, nhưng thực chất đã tiêu hao rất nhiều nguyên lực, mặc dù tên ngốc không phải thường nhân, nhưng dù sao thì nguyên lực cũng sẽ có lúc cạn kiện.
- Mộng Nhân, ta sẽ không để người khác làm hại ngươi.
- Ừm, tên ngốc, đừng quan tâm, nhanh…
Tử Mộng Nhân thúc dục, bởi vì những công kích kia đang giáng xuống lưng Sở Nam, khóe miệng Sở Nam liền chảy ra máu tươi.
Sở Nam gật đầu, quay lại nhìn đám võ giả, khiến bọn chúng liền chấn kinh.
Người đoạt bảo kiếm, kể cả đoàn người Vạn Lý Hào đều xuất hiện một suy nghĩ đó là hối hận, suy nghĩ tiếp theo chính là chạy trốn, trốn được bao xa thì trốn…
Những lời hào ngôn tráng chí phát ra lúc trước, lúc này lại điên cuồng chạy trốn.
Nhất thời, tiếng hét kinh hãi nổi lên khắp bốn phía.
âm thanh lạnh lùng của Sở Nam vang lên, lạnh thấu xương:
- Toàn bộ các ngươi đều không ai trốn thoát được! Tất cả đều phải chết!
Hỏa ảnh tử sắc ở trên không trung vung trọng kiếm, Sở Nam quát:
- Khai Thiên thức thứ năm!
Khai Thiên thập bát thức, trải qua rèn luyện một thời gian dài, Sở Nam đã có thể bộc phát được thức thứ năm, Kim, Thổ, Hỏa nguyên lực dung hợp vào trong thức thứ năm, trong không trung phát ra một đại kiếm tam sắc, kiếm ảnh khổng lồ.
Ầm… ầm… ầm…
Ba tiếng nổ lớn vang lên, xông tận trời xanh, kinh thiên động địa.
Hơn mười người xông về phía Tử Mộng Nhân liền bị trọng kiếm chém trúng, thân thể lập tức nổ tung.
Ngoài ra, uy năng bạo tạc từ trên trời giáng xuống, thẳng cho đến khi nện xuống đất, kiếm hạ người vong.
Uy lực của một kiếm không ngờ lại đạt đến tình trạng như vậy.
Dưới Khai Thiên thức thứ năm, hơn mười người, không còn kẻ nào sống sót.
Toàn thân Vi Ly chấn động, nghĩ đến tình cảnh lúc trước, nếu như Lâm Vân dùng chiêu này trảm xuống khối đất lớn của mình, bản thân căn bản không thể ẩn nấp, vũ kỹ “Thương Phá” của mình e rằng chưa kịp xuất ra đã bị chém nát, trộn lẫn với bùn đất rồi.
Đám người Vạn Lý Hào nghe thấy tiếng nổ lớn, trong lúc chạy trốn vẫn quay đầu lại nhìn, ngay lập tức trên mặt cả đám tái mét không còn giọt máu, đột nhiên từ trên người móc ra đan dược, nuốt một ngụm rồi liều mạng bỏ chạy.
Mà sau khi Sở Nam xuất ra một chiêu Khai Thiên thức thứ năm thì nguyên lực trên người hắn đã cạn sạch, trong người truyền đến từng đợt cảm giác mệt mỏi, thật sự chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Thế nhưng, nhìn đám người Vạn Lý Hòa bỏ chạy, Sở Nam hít sâu một hơi, tung người nhảy lên, lấy nguyên thạch từ trong nhẫn trữ vật ra để bổ sung nguyên lực.
Mặc dù Sở Nam hấp thụ nguyên lực nhanh hơn so với người thường, thế nhưng nguyên lực mà hạ phẩm nguyên thạch và trung phẩm nguyên thạch cung cấp cho Sở Nam chỉ như dùng chén trà để cứu hỏa, căn bản không đáng kể.
Sau vài lần nhảy, Sở Nam đã đến rất gần đám người đó, sau lưng những kẻ đó cảm thấy nóng rát, giống như phát điên, cuống cuồng chạy trốn, Sở Nam tùy ý vung một kiếm liền đem thân thể một tên Võ Tướng cao cấp chém thành hai, sau đó bị Cực Dương Chân Hỏa trực tiếp thiêu rụi.
Sở Nam không dùng vũ kỹ tiêu hao nhiều nguyên lực, chỉ đem trọng kiếm vung lên trong không trung, và khống chế Cực Dương Chân Hỏa lan lên người những võ giả kia.
Nhưng chỉ như vậy thì nguyên lực vốn gần cạn kiệt của Sở Nam cũng sắp tiêu hao sạch.
Xoát xoát xoát xoát xoát…
Sau khi chém liền mấy chục kiếm, hỏa kiếm do hơn mượi đạo Cực Dương Chân Hỏa tạo thành bắn thẳng đến cơ thể đám người.
Cực Dương Chân Hỏa vừa mới nhập thể, những võ giả kia liền ngã trên đất, có kẻ công lực yếu liền hóa thành hư vô, công lực hơi thâm hậu một chút thì càng thê thảm, bị đốt cháy đen xì, chịu đựng thống khổ rất lớn.
Bọn hắn không phải Sở Nam, không có Long đan luyện thân thể, không tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn, không thể trùng sinh trong Cực Dương Chân Hỏa, chỉ có thể giãy dụa trong thống khổ đến lúc tử vong.
Vạn Lý Hào bỏ trốn, cảm thấy phía sau có gì đó không đúng, tại sao chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của mình hắn?
Vừa quay đầu lại nhìn liền thấy một bãi hài cốt cháy đen.
Vạn Lý Hạo sợ hãi đến cực điểm, lại cảm thấy nghi hoặc, lắp bắp nói:
- Lâm Vân…. Đâu… đi đâu rồi….
Chỉ thốt ra một chữ, trên người Sở Nam lại phát tán ra sát khí vô tận
Tiếp đó, Sở Nam phun một ngụm máu lên trọng kiếm, nói:
- Hôm nay chúng ta hãy cùng tắm huyết đi!
Lời vừa dứt, trong đầu Sở Nam liền truyền tới tiếng vang “ong ong”.
Tiếng “ong ong” này khiến toàn thân Sở Nam chấn động, trước kia hắn cũng lờ mờ nghe thấy tiếng vang “ong ong” phát ra từ trọng kiếm, thế nhưng chưa từng cảm nhận rõ như vậy, cảm giác này giống như cùng nói chuyện với Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng nghe hiểu gật đầu vậy.
Trong lòng Sở Nam mừng rỡ, đám người Vạn Lý Hào cũng đang giết lên, một đám người xông về phía Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân tay cầm Ly Hỏa Kiếm, yêu kiều quát:
- Tên ngốc, mặc kệ ta, ngươi đừng nương tay, giết chúng đi….
Rồi sau đó, Tử Mộng Nhân quát với đám người đang xông lên:
- Các ngươi có biết ta là ai không?
- Động thủ, quản ngươi là ai làm mẹ gì, cho dù là Thiên Vương lão tử thì hôm nay cũng phải cướp kiếm của ả!
- Ta là Thần Khí Phái…
Thanh âm của Tử Mộng Nhân hoàn toàn bị âm thanh hô giết nhấn chìm, Tử Mộng Nhân đành phải ngăn cản công kích, đem những lời tiếp theo nuốt xuống.
Bên phía Sở Nam, đám người Vạn Lý Hào cũng giết đến.
Sở Nam không hề để ý, cả người bừng lên hỏa diễm tử sắc.
Tử sắc không chỉ đại biểu cho Cực Dương Chân Hỏa, mà còn là phẫn nộ chi hỏa vô tận của Sở Nam.
Đám người Vạn Lý Hào liền há mồm trợn mắt, lẩm bẩm:
- Cực Dương Chân Hỏa, không ngờ là Cực Dương Chân Hỏa? Lâm Vân….
Bọn chúng không suy nghĩ tiếp nữa, bọn hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, Lâm Vân không hề triển lộ thực lực, đám người bọn hắn lại muốn liều mạng giết người ta.
Vạn Lý Hào cố vực dậy tinh thần, nhưng dưới chiến ý lẫm thiên và Cực Dương Chân Hỏa này, cũng cảm thấy khô khốc.
Vi Ly bất giác xiết chặt Hàn Mang thương hơn, hắn biết rõ, nếu lúc trước Lâm Vân dùng Cực Dương Chân Hỏa để đánh nhau thì hắn ngay cả cơ hội xuất ra “Thương Phá” cũng không có.
- Xếp thứ chín, Lâm Vân tuyệt đối không chỉ xếp thứ chín! Lúc trước ta đâm trúng ngực hắn, cảm thấy một cỗ khí tức Thổ nguyên lực nồng đậm, nhưng lại không phải thuộc về ta, nghĩ lại, nhất định là của Lâm Vân, hơn nữa cộng thêm ba hệ Hỏa, Kim, Thổ nguyên lực của hắn, không phải xếp thứ nhất thì còn ai? Mà Ngạo Vô Thường xếp thứ nhất Tiềm Hoàng bảng hiện nay chỉ còn hai năm nữa là sẽ bốn mươi…
Vi Ly lẩm bẩm một cách khẳng định, sau đó chiến ý bừng lên, nói:
- Cho dù ngươi có Cực Dương Chân Hỏa, nhưng Hàn Mang thương của ta có thể phá hỏa, phá ba đặc tính nguyên lực của ngươi, ta sẽ không bỏ cuộc, cùng ngươi quyết đấu một trận.
Sát na Sở Nam phát ra Cực Dương Chân Hỏa, liền tung người lên không trung, đến bên cạnh Tử Mộng Nhân, Hỏa nguyên lực trước ngực chuyển hết toàn bộ về phía sau, giúp Tử Mộng Nhân ngăn cản công kích, sau đó ông Tử Mộng Nhân vào lòng.
- Tên ngốc, mặc kệ ta!
Tử Mộng Nhân nói như chém đinh chặt sắt, nàng hiểu rõ, Sở Nam lúc này thoạt nhìn thì uy mãnh, nhưng thực chất đã tiêu hao rất nhiều nguyên lực, mặc dù tên ngốc không phải thường nhân, nhưng dù sao thì nguyên lực cũng sẽ có lúc cạn kiện.
- Mộng Nhân, ta sẽ không để người khác làm hại ngươi.
- Ừm, tên ngốc, đừng quan tâm, nhanh…
Tử Mộng Nhân thúc dục, bởi vì những công kích kia đang giáng xuống lưng Sở Nam, khóe miệng Sở Nam liền chảy ra máu tươi.
Sở Nam gật đầu, quay lại nhìn đám võ giả, khiến bọn chúng liền chấn kinh.
Người đoạt bảo kiếm, kể cả đoàn người Vạn Lý Hào đều xuất hiện một suy nghĩ đó là hối hận, suy nghĩ tiếp theo chính là chạy trốn, trốn được bao xa thì trốn…
Những lời hào ngôn tráng chí phát ra lúc trước, lúc này lại điên cuồng chạy trốn.
Nhất thời, tiếng hét kinh hãi nổi lên khắp bốn phía.
âm thanh lạnh lùng của Sở Nam vang lên, lạnh thấu xương:
- Toàn bộ các ngươi đều không ai trốn thoát được! Tất cả đều phải chết!
Hỏa ảnh tử sắc ở trên không trung vung trọng kiếm, Sở Nam quát:
- Khai Thiên thức thứ năm!
Khai Thiên thập bát thức, trải qua rèn luyện một thời gian dài, Sở Nam đã có thể bộc phát được thức thứ năm, Kim, Thổ, Hỏa nguyên lực dung hợp vào trong thức thứ năm, trong không trung phát ra một đại kiếm tam sắc, kiếm ảnh khổng lồ.
Ầm… ầm… ầm…
Ba tiếng nổ lớn vang lên, xông tận trời xanh, kinh thiên động địa.
Hơn mười người xông về phía Tử Mộng Nhân liền bị trọng kiếm chém trúng, thân thể lập tức nổ tung.
Ngoài ra, uy năng bạo tạc từ trên trời giáng xuống, thẳng cho đến khi nện xuống đất, kiếm hạ người vong.
Uy lực của một kiếm không ngờ lại đạt đến tình trạng như vậy.
Dưới Khai Thiên thức thứ năm, hơn mười người, không còn kẻ nào sống sót.
Toàn thân Vi Ly chấn động, nghĩ đến tình cảnh lúc trước, nếu như Lâm Vân dùng chiêu này trảm xuống khối đất lớn của mình, bản thân căn bản không thể ẩn nấp, vũ kỹ “Thương Phá” của mình e rằng chưa kịp xuất ra đã bị chém nát, trộn lẫn với bùn đất rồi.
Đám người Vạn Lý Hào nghe thấy tiếng nổ lớn, trong lúc chạy trốn vẫn quay đầu lại nhìn, ngay lập tức trên mặt cả đám tái mét không còn giọt máu, đột nhiên từ trên người móc ra đan dược, nuốt một ngụm rồi liều mạng bỏ chạy.
Mà sau khi Sở Nam xuất ra một chiêu Khai Thiên thức thứ năm thì nguyên lực trên người hắn đã cạn sạch, trong người truyền đến từng đợt cảm giác mệt mỏi, thật sự chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Thế nhưng, nhìn đám người Vạn Lý Hòa bỏ chạy, Sở Nam hít sâu một hơi, tung người nhảy lên, lấy nguyên thạch từ trong nhẫn trữ vật ra để bổ sung nguyên lực.
Mặc dù Sở Nam hấp thụ nguyên lực nhanh hơn so với người thường, thế nhưng nguyên lực mà hạ phẩm nguyên thạch và trung phẩm nguyên thạch cung cấp cho Sở Nam chỉ như dùng chén trà để cứu hỏa, căn bản không đáng kể.
Sau vài lần nhảy, Sở Nam đã đến rất gần đám người đó, sau lưng những kẻ đó cảm thấy nóng rát, giống như phát điên, cuống cuồng chạy trốn, Sở Nam tùy ý vung một kiếm liền đem thân thể một tên Võ Tướng cao cấp chém thành hai, sau đó bị Cực Dương Chân Hỏa trực tiếp thiêu rụi.
Sở Nam không dùng vũ kỹ tiêu hao nhiều nguyên lực, chỉ đem trọng kiếm vung lên trong không trung, và khống chế Cực Dương Chân Hỏa lan lên người những võ giả kia.
Nhưng chỉ như vậy thì nguyên lực vốn gần cạn kiệt của Sở Nam cũng sắp tiêu hao sạch.
Xoát xoát xoát xoát xoát…
Sau khi chém liền mấy chục kiếm, hỏa kiếm do hơn mượi đạo Cực Dương Chân Hỏa tạo thành bắn thẳng đến cơ thể đám người.
Cực Dương Chân Hỏa vừa mới nhập thể, những võ giả kia liền ngã trên đất, có kẻ công lực yếu liền hóa thành hư vô, công lực hơi thâm hậu một chút thì càng thê thảm, bị đốt cháy đen xì, chịu đựng thống khổ rất lớn.
Bọn hắn không phải Sở Nam, không có Long đan luyện thân thể, không tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn, không thể trùng sinh trong Cực Dương Chân Hỏa, chỉ có thể giãy dụa trong thống khổ đến lúc tử vong.
Vạn Lý Hào bỏ trốn, cảm thấy phía sau có gì đó không đúng, tại sao chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của mình hắn?
Vừa quay đầu lại nhìn liền thấy một bãi hài cốt cháy đen.
Vạn Lý Hạo sợ hãi đến cực điểm, lại cảm thấy nghi hoặc, lắp bắp nói:
- Lâm Vân…. Đâu… đi đâu rồi….
Tác giả :
Chúc Long Ngữ