Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 175: Cường đạo tập kích
- Mộng Nhân so với Tử Kinh Hoa còn đẹp hơn.
Lời này vừa thốt ra, Tử Mộng Nhân sửng sốt, nụ cười ngưng lại, hô hấp cũng ngưng lại….
Ngay cả chính Sở Nam lúc nói ra những lời này cũng sửng sốt.
Sau đó, nụ cười trên mặt Tử Mộng Nhân lại càng tươi hơn, giống như nụ hoa trong sương sớm, từng cánh hoa hé mở thành bông hoa vậy.
Thế nhưng trong lòng Sở Nam lại thầm oán trách bản thân tại sao lại nói ra những lời này.
Nghe thấy những lời khen ngợi của Sở Nam, trên mặt Tử Mộng Nhân lộ ra bộ dạng thẹn thùng, gương mặt hơi ửng hồng.
Sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Sở Nam, đầu tựa vào vai hắn, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống hai bên khe núi, cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ, ngửi hương thơm mê người từ Tử Kinh Hoa.
Thân thể Sở Nam thoáng hơi căng thẳng, không dám cử động chút nào, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng xoay tròn, tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn.
Đoàn xe chậm rãi tiến vào khe núi, khe núi này hơi dài, đại khái phải đi khoảng chừng một phút. Nhị chưởng quỹ ngày thường vốn bình thản, lúc này vẻ mặt đã biến thành ngưng trọng, nghiêm túc….
Nhị chưởng quỹ vô cùng cẩn thận chú ý, không để cho đoàn xe đồng loạt đi qua mà là năm chiếc xe một tổ, tổng cộng gần ba mươi tổ chuẩn bị từng tổ một đi qua khe núi, mỗi một tổ đều có một sơ cấp hoặc trung cấp Võ Tướng, ba cao cấp Võ Tướng, tám trung cấp Đại Võ Sư hộ tống,
Lúc này Sở Nam mới có cơ hội đánh giá hộ vệ của Tứ Hải thương đội, người trung niên hán tử ngày đó ngăn cản bọn họ cảnh giới khoảng chừng trung cấp Võ Tướng, lại nghĩ đến chuyện ở thành Hùng La, một Thành chủ cũng không quá cảnh giới Võ Tướng, thủ lĩnh của hai đại bang Lam Thiểm và Hoành Vân cũng đều chỉ là Võ Tướng mà thôi.
Nếu như so sánh thì thực lực của Tứ Hải thương đội này còn mạnh hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Sở Nam lại nhớ đến tổ chức thần bí kia, nhiều Võ Tướng như vậy, Đại Võ Sư lại càng không ít, ngay cả Võ Quân cũng có đến hơn ba người, hơn nữa cỗ thế lực này mới chỉ là một phần.
- Thế lực của tổ chức thần bí này không biết đến cùng lớn như thế nào!
o0o
Ngay lúc Sở Nam nhớ đến tổ chức thần bí này, bên trong cảnh nội Man Việt, một người đeo chiếc mặt nạ màu bạc đang phát nộ, hắn quát:
- Kế hoạch kín kẽ như vậy, làm sao có thể thất bại? Kế hoạch Hóa Phương tộc thất bại, không chỉ kế hoạch đoạt tộc khác cũng ngừng lại mà toàn bộ kế hoạch chúng ta đã sắp xếp cũng bị ảnh hưởng! Tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy?
Người đeo mặt nạ màu bạc sau khi phát tiết một trận, thanh âm trở nên lạnh lùng nói:
- Đem toàn bộ kế hoạch Man Việt dừng lại, bảo người của chúng ta hãy ẩn nấp đi, không được bại lộ thân phận, sau đó tra ra cho ta, phải tra cho bằng được, liều mạng mà tra, tra cho đến khi nào ra được kẻ đã khiến cho kế hoạch Hóa Phương tộc bị thất bại, khi tìm được hắn, cho phép vận dụng toàn bộ lực lượng bắt sống hắn đến trước mặt ta, ta muốn xem hắn đến tột cùng là hạng người gì mà có năng lực như vậy, ta muốn hắn sống không bằng chết!
o0o
Trong lúc vô tình phá hủy đại kế hoạch của tổ chức thần bí kia, Sở Nam giờ phút này không hề biết mình đang bị truy nã, lúc này hắn đang không ngừng ho khan, sau đó nói:
- Ánh dương quang chiếu vạn dặm, thân thể của ta mạnh mẽ như vậy, tại sao có thể ho khan chứ?
Chờ sau khi Sở Nam chấm dứt cơn ho, Tứ Hải thương đội đã có năm tổ bình yên qua được khe núi.
Cho đến lúc này Nhị chưởng quỹ mới hạ lệnh toàn bộ thương đội dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua khe núi Tử Kinh.
Ma thú kéo xe hăng hái chạy.
Hơn phân nửa đi qua được khe núi Tử Kinh, hai phần ba qua được,… vẫn không có phát sinh dị trạng gì, Nhị chưởng quỹ thở dài một hơi nói:
- Xem ra cường đạo cũng biết lực lượng hộ vệ của Tứ Hải thương đội rất cường địa cho nên không đến.
Thế nhưng lời của Nhị chưởng quỹ vừa dứt thì ở phía trước có hai tảng đá lớn rơi xuống, sau một hồi tiếng nện rầm rầm, phía trước thương đội đã xuất hiện một bức tường đá, đem năm tổ tổng cộng hai mươi lăm chiếc xe đã vượt qua cùng đoàn xe phía sau cách ly.
Ngay sau đó, phía sau đoàn xe cũng xuất hiện một đống người, bịt kín đường lui của Tứ Hải thương đội, tiếng cười vang vọng kiêu ngạo đến cực điểm, quang quẩn khắp toàn bộ khe núi.
Địa thế của khe núi này rất hẹp, căn bản không thể bày được trận thế hình tròn, chỉ có thể xếp thành một hàng người chữ nhất.
Sắc mặt Nhị chưởng quỹ thoáng âm trầm, Tứ Hải thương đội một năm qua đã mấy lần gặp phải cường đạo, lần này hắn tự mình tọa trấn, còn an bài kỹ lưỡng, lực lượng cường đại hơn bình thường,….
Nào ngờ vẫn trúng mai phục….
Nhị chưởng quỹ nhìn chằm chằm kẻ đi dò đường phía trước, tên kia toàn thân run rẩy, lắp bắp nói:
- Nhị chưởng quỹ, vừa rồi ta thật sự đã trinh sát rất kỹ, không nhìn thấy chút tình huống dị thường nào, Nhị chưởng quỹ, xin người hãy tin ta, những lời ta nói đều là sự thật….
Mấy người vừa rồi đi trước dò đường cũng đều gật đầu phụ họa.
Nhị chưởng quỹ cũng không xử phạt bọn hắn, cũng không biết là tin những lời người kia nói hay là không có chứng cơ xác thực, nếu như tùy tiện giết chết người mình sẽ làm dao động niềm tin của những hộ vệ khác, cho nên lão chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho bọn hắn.
Sau đó, Nhị chưởng quỹ bảo tất cả hộ vệ quay lại, cùng đám người kia giằng co.
Con đường phía trước đã bị chận, con đường phía sau đã bị đoạn, toàn bộ mọi người trong thương đội đều khẩn trương, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại hưng phấn vô cùng, nói:
- Đồ ngốc, cơ hội làm hiệp nữ đến rồi.
Vẻ mặt Sở Nam vẫn bình tĩnh, không nhìn ra được hắn đang vui mừng hay lo lắng, kỳ thật trong lòng hắn đang suy nghĩ:
- Tại sao ta đi đến đâu thì nơi đó đều gặp phải phiền toái vậy? Chỉ có điều như vậy cũng tốt, như vậy càng khiến ta có nhiều cơ hội chiến đấu, càng khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
- Bằng hữu, không biết các ngươi thuộc lộ nào? Chúng ta là Tứ Hải thương đội….
- Bớt nói nhảm đi, lão tử chính là Hung Thú bang, cướp đoạt chính là Tứ Hải thương đội các ngươi, bỏ toàn bộ Ma thú và gia sản trên người lưu lại, lão tử có thể tha cho các ngươi một mạng.
Người này nói chuyện trung khí mười phần, tự tin vô cùng.
- Là Hung Thú bang? Một năm qua, cướp của Tứ Hải thương đội nhiều nhất chính là Hung Thú bang, hơn nữa thủ đoạn của bọn chúng cực kỳ tàn nhẫn, không chỉ cướp tiền mà còn giết sạch mọi người, đặc biệt là nữ nhân thì kết cục càng thê thảm, bị lăng nhục đến chết.
Nhị chưởng quỹ đi đến phía trước, sắc mặt vẫn thong dong bình thản, khóe mắt liếc nhìn Sở Nam và Tử Mộng Nhân, nhưng không phát hiện ra điều gì dị thường, nhìn ấn ký chữ Thập trên trán người hán tử kia nói:
- Không biết các hộ xưng hô thế nào?
- Ngươi là cái củ cải gì?
- Ta là Nhị chưởng quỹ của Tứ Hải thương đội!
- Ồ, ngay cả Nhị chưởng quỹ cũng đích thân ra tay, xem ra hàng hóa hiện nay của các ngươi vô cùng đáng giá a, tốt tốt tốt, con mẹ nó tốt lắm, nhanh làm theo lời lão tử, bằng không lão tử sẽ đem bọn ngươi giết sạch.
Nghe vậy, Tử Mộng Nhân đang muốn rút kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra chém giết, thi triển phong phạm hiệp nữ, tuy nhiên lập tức bị Sở Nam giữ chặt, khẽ nói:
- Mộng Nhân, đừng vội, trước hết xem đã rồi tính.
Lời này vừa thốt ra, Tử Mộng Nhân sửng sốt, nụ cười ngưng lại, hô hấp cũng ngưng lại….
Ngay cả chính Sở Nam lúc nói ra những lời này cũng sửng sốt.
Sau đó, nụ cười trên mặt Tử Mộng Nhân lại càng tươi hơn, giống như nụ hoa trong sương sớm, từng cánh hoa hé mở thành bông hoa vậy.
Thế nhưng trong lòng Sở Nam lại thầm oán trách bản thân tại sao lại nói ra những lời này.
Nghe thấy những lời khen ngợi của Sở Nam, trên mặt Tử Mộng Nhân lộ ra bộ dạng thẹn thùng, gương mặt hơi ửng hồng.
Sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Sở Nam, đầu tựa vào vai hắn, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống hai bên khe núi, cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ, ngửi hương thơm mê người từ Tử Kinh Hoa.
Thân thể Sở Nam thoáng hơi căng thẳng, không dám cử động chút nào, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng xoay tròn, tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn.
Đoàn xe chậm rãi tiến vào khe núi, khe núi này hơi dài, đại khái phải đi khoảng chừng một phút. Nhị chưởng quỹ ngày thường vốn bình thản, lúc này vẻ mặt đã biến thành ngưng trọng, nghiêm túc….
Nhị chưởng quỹ vô cùng cẩn thận chú ý, không để cho đoàn xe đồng loạt đi qua mà là năm chiếc xe một tổ, tổng cộng gần ba mươi tổ chuẩn bị từng tổ một đi qua khe núi, mỗi một tổ đều có một sơ cấp hoặc trung cấp Võ Tướng, ba cao cấp Võ Tướng, tám trung cấp Đại Võ Sư hộ tống,
Lúc này Sở Nam mới có cơ hội đánh giá hộ vệ của Tứ Hải thương đội, người trung niên hán tử ngày đó ngăn cản bọn họ cảnh giới khoảng chừng trung cấp Võ Tướng, lại nghĩ đến chuyện ở thành Hùng La, một Thành chủ cũng không quá cảnh giới Võ Tướng, thủ lĩnh của hai đại bang Lam Thiểm và Hoành Vân cũng đều chỉ là Võ Tướng mà thôi.
Nếu như so sánh thì thực lực của Tứ Hải thương đội này còn mạnh hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Sở Nam lại nhớ đến tổ chức thần bí kia, nhiều Võ Tướng như vậy, Đại Võ Sư lại càng không ít, ngay cả Võ Quân cũng có đến hơn ba người, hơn nữa cỗ thế lực này mới chỉ là một phần.
- Thế lực của tổ chức thần bí này không biết đến cùng lớn như thế nào!
o0o
Ngay lúc Sở Nam nhớ đến tổ chức thần bí này, bên trong cảnh nội Man Việt, một người đeo chiếc mặt nạ màu bạc đang phát nộ, hắn quát:
- Kế hoạch kín kẽ như vậy, làm sao có thể thất bại? Kế hoạch Hóa Phương tộc thất bại, không chỉ kế hoạch đoạt tộc khác cũng ngừng lại mà toàn bộ kế hoạch chúng ta đã sắp xếp cũng bị ảnh hưởng! Tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy?
Người đeo mặt nạ màu bạc sau khi phát tiết một trận, thanh âm trở nên lạnh lùng nói:
- Đem toàn bộ kế hoạch Man Việt dừng lại, bảo người của chúng ta hãy ẩn nấp đi, không được bại lộ thân phận, sau đó tra ra cho ta, phải tra cho bằng được, liều mạng mà tra, tra cho đến khi nào ra được kẻ đã khiến cho kế hoạch Hóa Phương tộc bị thất bại, khi tìm được hắn, cho phép vận dụng toàn bộ lực lượng bắt sống hắn đến trước mặt ta, ta muốn xem hắn đến tột cùng là hạng người gì mà có năng lực như vậy, ta muốn hắn sống không bằng chết!
o0o
Trong lúc vô tình phá hủy đại kế hoạch của tổ chức thần bí kia, Sở Nam giờ phút này không hề biết mình đang bị truy nã, lúc này hắn đang không ngừng ho khan, sau đó nói:
- Ánh dương quang chiếu vạn dặm, thân thể của ta mạnh mẽ như vậy, tại sao có thể ho khan chứ?
Chờ sau khi Sở Nam chấm dứt cơn ho, Tứ Hải thương đội đã có năm tổ bình yên qua được khe núi.
Cho đến lúc này Nhị chưởng quỹ mới hạ lệnh toàn bộ thương đội dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua khe núi Tử Kinh.
Ma thú kéo xe hăng hái chạy.
Hơn phân nửa đi qua được khe núi Tử Kinh, hai phần ba qua được,… vẫn không có phát sinh dị trạng gì, Nhị chưởng quỹ thở dài một hơi nói:
- Xem ra cường đạo cũng biết lực lượng hộ vệ của Tứ Hải thương đội rất cường địa cho nên không đến.
Thế nhưng lời của Nhị chưởng quỹ vừa dứt thì ở phía trước có hai tảng đá lớn rơi xuống, sau một hồi tiếng nện rầm rầm, phía trước thương đội đã xuất hiện một bức tường đá, đem năm tổ tổng cộng hai mươi lăm chiếc xe đã vượt qua cùng đoàn xe phía sau cách ly.
Ngay sau đó, phía sau đoàn xe cũng xuất hiện một đống người, bịt kín đường lui của Tứ Hải thương đội, tiếng cười vang vọng kiêu ngạo đến cực điểm, quang quẩn khắp toàn bộ khe núi.
Địa thế của khe núi này rất hẹp, căn bản không thể bày được trận thế hình tròn, chỉ có thể xếp thành một hàng người chữ nhất.
Sắc mặt Nhị chưởng quỹ thoáng âm trầm, Tứ Hải thương đội một năm qua đã mấy lần gặp phải cường đạo, lần này hắn tự mình tọa trấn, còn an bài kỹ lưỡng, lực lượng cường đại hơn bình thường,….
Nào ngờ vẫn trúng mai phục….
Nhị chưởng quỹ nhìn chằm chằm kẻ đi dò đường phía trước, tên kia toàn thân run rẩy, lắp bắp nói:
- Nhị chưởng quỹ, vừa rồi ta thật sự đã trinh sát rất kỹ, không nhìn thấy chút tình huống dị thường nào, Nhị chưởng quỹ, xin người hãy tin ta, những lời ta nói đều là sự thật….
Mấy người vừa rồi đi trước dò đường cũng đều gật đầu phụ họa.
Nhị chưởng quỹ cũng không xử phạt bọn hắn, cũng không biết là tin những lời người kia nói hay là không có chứng cơ xác thực, nếu như tùy tiện giết chết người mình sẽ làm dao động niềm tin của những hộ vệ khác, cho nên lão chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho bọn hắn.
Sau đó, Nhị chưởng quỹ bảo tất cả hộ vệ quay lại, cùng đám người kia giằng co.
Con đường phía trước đã bị chận, con đường phía sau đã bị đoạn, toàn bộ mọi người trong thương đội đều khẩn trương, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại hưng phấn vô cùng, nói:
- Đồ ngốc, cơ hội làm hiệp nữ đến rồi.
Vẻ mặt Sở Nam vẫn bình tĩnh, không nhìn ra được hắn đang vui mừng hay lo lắng, kỳ thật trong lòng hắn đang suy nghĩ:
- Tại sao ta đi đến đâu thì nơi đó đều gặp phải phiền toái vậy? Chỉ có điều như vậy cũng tốt, như vậy càng khiến ta có nhiều cơ hội chiến đấu, càng khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
- Bằng hữu, không biết các ngươi thuộc lộ nào? Chúng ta là Tứ Hải thương đội….
- Bớt nói nhảm đi, lão tử chính là Hung Thú bang, cướp đoạt chính là Tứ Hải thương đội các ngươi, bỏ toàn bộ Ma thú và gia sản trên người lưu lại, lão tử có thể tha cho các ngươi một mạng.
Người này nói chuyện trung khí mười phần, tự tin vô cùng.
- Là Hung Thú bang? Một năm qua, cướp của Tứ Hải thương đội nhiều nhất chính là Hung Thú bang, hơn nữa thủ đoạn của bọn chúng cực kỳ tàn nhẫn, không chỉ cướp tiền mà còn giết sạch mọi người, đặc biệt là nữ nhân thì kết cục càng thê thảm, bị lăng nhục đến chết.
Nhị chưởng quỹ đi đến phía trước, sắc mặt vẫn thong dong bình thản, khóe mắt liếc nhìn Sở Nam và Tử Mộng Nhân, nhưng không phát hiện ra điều gì dị thường, nhìn ấn ký chữ Thập trên trán người hán tử kia nói:
- Không biết các hộ xưng hô thế nào?
- Ngươi là cái củ cải gì?
- Ta là Nhị chưởng quỹ của Tứ Hải thương đội!
- Ồ, ngay cả Nhị chưởng quỹ cũng đích thân ra tay, xem ra hàng hóa hiện nay của các ngươi vô cùng đáng giá a, tốt tốt tốt, con mẹ nó tốt lắm, nhanh làm theo lời lão tử, bằng không lão tử sẽ đem bọn ngươi giết sạch.
Nghe vậy, Tử Mộng Nhân đang muốn rút kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra chém giết, thi triển phong phạm hiệp nữ, tuy nhiên lập tức bị Sở Nam giữ chặt, khẽ nói:
- Mộng Nhân, đừng vội, trước hết xem đã rồi tính.
Tác giả :
Chúc Long Ngữ