Vũ Luyện Điên Phong
Chương 402: Hoắc gia, hoắc tinh thần
Trong số các công tử đã trở về Dương gia, chỉ có duy nhất Dương Uy đã luyện đến Thần Du Cảnh nhất tầng, những người khác đa số ở cảnh giới Chân Nguyên Cảnh.
Thật ra thì không phải các công tử Dương gia tư chất không bằng Liễu Khinh Diêu, chỉ là bao năm nay tại ngoại, họ không nhận được sự giúp đỡ và dìu dắt của gia tộc, môi trường tu luyện kém hơn, nên mới có tình trạng như vậy.
Nếu có tài nguyên như nhau, tu vi của Dương Uy chưa chắc đã thấp hơn Liễu Khinh Diêu.
Nhưng bất luận thế nào, Liễu Khinh Diêu có tư chất xuất chúng và công lực lợi hại là điều không thể nghi ngờ, lôi kéo được y, đồng nghĩa với lôi kéo được cả Liễu gia.
Một nguồn lực lớn như vậy, ai cũng chăm chăm nhìn vào, nhưng chưa ai có khả năng “nuốt” được, nỗi buồn bực của chúng nhân khỏi nói cũng biết.
Về phần Thu Ức Mộng, nàng không có tuyên bố như vậy, nhưng mấy vị công tử Dương gia đã tiếp xúc với nàng đều có thể nhìn ra, hình như nàng không hề hứng thú với họ, cũng không dám miễn cưỡng mấy, đành tạm thời bỏ cuộc, để về sau tính tiếp.
Đêm xuống, trời đất mù mịt, mây đen chạm đỉnh, như sắp có bão lớn, ngột ngạt đến mức khó thở.
Trăng mờ gió rít, đến cả không khí còn xen lẫn cái se se lạnh.
Dương Khai nhắm mắt ngồi trong lạc viện, từng đạo sức mạnh thần thức vô hình vờn quanh, được hắn cô đọng thành một luồng, đánh ầm vào hư không.
Nhị lão đang bế quan, khổ luyện mấy ngày nay đã giúp cảnh giới Chân Nguyên Cảnh thất tầng của Dương Khai lên đến đỉnh phong, chạm ngưỡng “cổ lọ” cao nhất.
Tuy biết “cổ bình” này sớm muộn gì cũng sẽ đột phá, nhưng Dương Khai không muốn đợi nó tự đến, việc tu luyện chân nguyên không có tiến triển gì, chỉ có thể tu luyện thần thức, xem liệu có thể tìm ra giải pháp từ trong đó không.
Thần thức Dương Khai sớm đã luyện được rồi, nhưng kỳ lạ là mãi cho đến giờ, hắn vẫn chưa tu luyện ra thức hải.
Thần thức không có thức hải, chỉ là cây không rễ, nước không nguồn, may mà có Ôn Thần Liên hỗ trợ, không thì những thần thức tu luyện ra cũng đã sớm tiêu tán rồi.
Cũng chính vì nguyên do này mà hiện giờ, Thần Hồn Kỹ của Dương Khai khi thi triển, uy lực không lý tưởng là mấy.
Chỉ còn cách Thần Du Cảnh ba cấp bậc nhỏ, Dương Khai rất muốn biết, sau khi mình tu luyện ra thức hải, thì sẽ như thế nào.
Bởi vậy mà thời gian này, hắn tu luyện ngày càng nỗ lực hơn trước, hễ có thời gian rảnh, nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Sử dụng thần hồn để tấn công một cách vô hạn, sức mạnh thần thức tiêu hao rất nhanh, trước sau chưa đầy hơn canh giờ, Dương Khai đã có cảm giác suy yếu hẳn.
Vội vàng dừng lại, ngắm mắt nghỉ ngơi.
Quá nửa đêm, trời có mưa nhỏ, một hồi âm thanh cánh vỗ vọng vào tai, Dương Khai nhướn mày, hướng mắt nhìn lên trời.
Một đạo kim quang thoắt ẩn thoắt hiện, lao vụt xuống như tia chớp.
Đáp xuống vai Dương Khai, Kim Vũ Ưng mới khe khẽ kêu vài tiếng.
Cảm nhận được ý tứ trong tiếng kêu của nó, Dương Khai hơi biến sắc, vội vàng tung người bay lên, hướng về phía bắc thành.
Mấy ngày qua Kim Vũ Ưng luôn ở chỗ Bàng Trì của Trúc Tiết Bang, được người chuyên trách coi sóc. Mỗi ngày chỉ trở về một lần đòi Vạn Dược Linh Dịch của Dương Khai, đang đêm hôm nó lại bay về, hiển nhiên là Trúc Tiết Bang đã xảy ra biến cố nào đó.
Thế lực của Trúc Tiết Bang không lớn, công lực phân bố không đồng đều, lại chẳng có gì béo bở để mà nhắm đến, thường thì chẳng ai đến quấy rầy cả.
Nhưng đêm nay thì khác rõ ràng.
Nhớ lại chuyện tranh cãi nội bộ của Trúc Tiết Bang mấy ngày trước, Dương Khai cũng thầm có suy đoán.
Không kể lượng chân nguyên đã tiêu hao, chưa đầy nửa canh giờ sau, Dương Khai đã đến khu bắc thành.
Trong đại bản doanh của Trúc Tiết Bang lúc này, là đầy những tiếng đánh giết, náo nhiệt vô cùng. Bàng Trì dẫn đầu mấy cao thủ trong Bang thất bại lùi dần trong vòng vây đánh của một toán người, tứ phía nhảy múa hào quang của đủ thứ võ kỹ và bí bảo, liên tục có người ngã nhoài xuống đất, không đứng dậy nữa.
Máu đỏ giàn giụa, mưa nhỏ từng giọt xuống nhưng lại không rửa hết được màu đỏ thẫm tràn trên mặt đất.
Người của Trúc Tiết Bang vốn đã không nhiều, vậy mà địch đã đông hơn gấp đôi bọn họ, hơn nữa cao thủ của đối phương còn chưa nhập cuộc hết, thậm chí còn có người đứng một bên lược trận, song chỉ giây lát sau, Trúc Tiết Bang đã tử thương vô số, bại trận rõ rành rành, nếu đánh tiếp, chỉ e tất cả những ai đang có mặt đều phải chết.
Trên người Bàng Trì chi chít là vết thương, cắn răng cật lực chống đỡ, cùng lúc khi địch xông đến, y đã thả cho Kim Vũ Ưng bay đi, lúc này y chỉ mong vị tân chủ gia là Dương Khai mang quân đến cứu viện.
Nói thế nào thì đó cũng là một vị công tử Dương gia, thủ hạ ít nhiều gì cũng phải có vài cao thủ chứ?
Điều duy nhất khiến Bàng Trì thấp thỏm là liệu Dương Khai có chịu đến cứu hay không!
- Ngũ Thiên!
Bàng Trì gầm lên với một gã cao to tuổi độ trung niên bên phía địch:
- Huyền Quang Hội các ngươi và Trúc Tiết Bang ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, vì cớ gì mà hôm nay đến xâm phạm?
Tên Ngũ Thiên đó nghe vậy bèn cười khẩy một tiếng, miệng lưỡi sắc lạnh như đao:
- Bàng Trì, hà tất gì đã biết lại còn hỏi? Công tử nhà ta bảo rồi, kẻ không quy thuận, chỉ có nước chết!
- Ngươi phải biết người đứng sau lưng Trúc Tiết Bang ta là ai rồi, vậy mà còn dám vung đao múa kiếm vậy ư?
Bàng Trì vừa đỡ đòn vừa gào lên giận giữ.
Ngũ Thiên nghe vậy liền bĩu môi:
- Phân tranh giữa những thế lực nhỏ như chúng ta, Bát đại gia xưa nay chẳng ai can dự, cuộc sống ở Trung Đô này quá nhàm chán, bọn họ chỉ mong cho chúng ta náo động thêm để cho họ chút niềm vui thôi. Ngươi tưởng hôm nay sau khi ngươi chết, kẻ đứng sau lưng sẽ báo thù cho ngươi sao? Nằm mơ đi!
Vẻ mặt Bàng Trì hiện lên nỗi đắng chát, y biết lời của Ngũ Thiên không phải nói suông.
Phân tranh chém giết giữa các thế lực nhỏ như họ, Bát đại gia thực sự sẽ không ai can thiệp. Đối với người của Bát đại gia mà nói, những thế lực nhỏ này diệt thì cứ để nó diệt, chẳng có gì to tát, cùng lắm thì bợ đỡ thêm một thế lực khác là được.
Hằng năm, có cơ số thế lực nhỏ bị tiêu diệt, nhưng những thế lực nhỏ này cứ như măng xuân mọc sau mưa, diệt một búp lại mọc lên một búp, kiểu gì cũng không diệt hết được.
Cũng chính vì nguyên do này, mà y mới không dám mơ tưởng rằng Dương Khai sẽ đến cứu y.
Hai người nói xong, trên nóc nhà khách điếm Thông Thiên, có một vị công tử trẻ tuổi đang nhếch miệng cười, quan sát chiến trường bên dưới, ánh mắt tràn đầy hứng khởi, cứ như đang thưởng thức một buổi diễn rất khá vậy.
Bên cạnh y, có mấy vị cao thủ khác của Huyền Quang Hội đang im lặng đứng cùng, những cao thủ này rất rộng rãi, giải phóng chân nguyên ra ngoài, đẩy hết những hạt mưa đổ về phía y.
Bởi vậy mà dù đứng trên nóc nhà, quần áo y vẫn chỉnh tề, không bị ướt một chút nào.
Nhìn thấy những điểm hay ho, gã trẻ tuổi nọ thậm chí còn vỗ tay cười to, mấy cao thủ bên cạnh thì đều đứng hầu với vẻ mặt cẩn trọng vô cùng, không dám có nửa lời oán thán.
- Hoắc công tử, Trúc Tiết Bang sắp không xong rồi, ngài xem những kẻ này nên giết... hay là nhận ạ?
Quản sự của Huyền Quang Hội – Mộc Nam Đẩu khẽ hỏi.
Tên Hoắc công tử nọ nghe vậy liền mỉm cười u ám, không trả lời ngay, chỉ thản nhiên nói:
- Bổn công tử có một thói quen, đó là ta muốn có gì, nhất thiết phải lấy được đầu tiên, nếu không lấy được... thì ta không bao giờ cần nữa, vậy nên, ngươi hiểu không?
Mộc Nam Đẩu biến sắc, vội gật đầu:
- Thuộc hạ hiểu!
Huyền Quang Hội được vị Hoắc công tử này nâng đỡ trong một lúc vô vị, Mộc Nam Đẩu nào dám không nghe mệnh lệnh gia chủ?
Trước đó, vị Hoắc công tử này đã muốn thu phục Trúc Tiết Bang, nhưng bị Bàng Trì từ chối, hiển nhiên là đã làm y không vui, nếu đã thế, thì không cần thiết phải giữ lại họ làm gì.
Mộc Nam Đẩu hơi khom mình, người khẽ lắc lư, kéo theo một đạo thanh quang, lao vụt xuống dưới.
Nhưng không đợi y lao đến trước mặt Bàng Trì, một luồng sáng như dải lựa thình lình bắn xuống từ không trung, cảm nhận được năng lượng hủy diện ẩn chứa trong đòn tấn công đó, Mộc Nam Đẩu biến sắc, vội vàng chuyển hướng, tránh sang một bên.
Cùng lúc đó, trên nóc nhà vang lên tiếng hô hoán của mấy tên Huyền Quang Hội còn lại:
- Công tử cẩn thận!
Đợi đến khi Mộc Nam Đẩu đáp xuống đất, quay đầu nhìn lên, không khỏi nheo mắt lại, y phát hiện không rõ ở đâu ra một gã trẻ tuổi, nhảy đến trước mặt mấy vị cao thủ Huyền Quang Hội, mục tiêu chỉ thẳng vào vị Hoắc công tử được họ bao bọc kỹ lưỡng ở giữa.
Hơi thất thần, y vội vàng nhảy trở lại, lúc này dĩ nhiên là sự an toàn của gia chủ quan trọng hơn.
Được nửa đường, Mộc Nam Đẩu chợt trừng to hai mắt, vì gã đó lại mạnh đến mức không tưởng tượng nổi, trong tay hắn là một thanh trường kiếm đỏ như máu, kiếm khí ngược tàn, vô vàn cánh hoa đỏ thẫm bay vần vũ, mấy vị cao thủ Huyền Quang Hội không ai có thể đối đầu với hắn, hết người đến người kia bỏ chạy, trong nháy mắt, chỉ còn lại vị Hoắc công tử nọ còn đứng nguyên tại chỗ.
Liễu Khinh Diêu đến ư?
Mộc Nam Đẩu chỉ mới kịp nảy ra ý nghĩ này, liền nhìn thấy gã đó bước đến trước mặt Hoắc công tử, tùy tay tóm lấy y, nhẹ nhàng như tay không bắt ốc, Hoắc công tử đến thời gian để phản ứng còn chẳng có.
Tới tận lúc này, hai luồng thần thức ngang tàng mới đột nhiên ập đến, lập tức, có hai bóng người uy nghiêm hiện ra, đứng vững giữa khoảng không, ánh mắt lạnh lùng cực điểm.
Dương Khai một tay nắm chặt cổ tay vị Hoắc công tử nọ, một tay cầm kiếm đặt ngang cổ y, không thèm nhìn bọn võ giả Huyền Quang Hội tới một cái, chỉ cười khẩy nhìn chăm chăm vào hai bóng người trên không trung.
Đối phương là hai cao thủ Thần Du Cảnh bát tầng, công lực không hề kém huyết thị!
Hoắc gia là một trong Bát đại gia, nếu vị Hoắc công tử này là người Hoắc gia, thì dĩ nhiên bên cạnh phải có cao thủ bảo vệ.
Chỉ là trận chiến của thế lực nhỏ như vậy, hai vị cao thủ ngại hiện thân, lại càng ỷ rằng, có họ dõi theo, không ai có thể làm gì công tử nhà mình, nên chỉ lặng lẽ nấp một bên, vậy mà không ngờ Dương Khai lại ghê gớm đến vậy, chẳng cho họ chút thời gian để phản ứng, đã kéo thiếu gia nhà họ xuống rồi.
Lúc chạy đến nơi thì đã muộn rồi.
Hai luồng thần thức dao động bên Dương Khai, thoáng do dự một chốc, rồi ùa thẳng vào tâm thức Dương Khai.
Thần thức đánh vào đầu, như hòn đá ném xuống biển, chưa tạo nên chút sóng gợn nào.
Nụ cười khẩy của Dương Khai càng thêm gay gắt!
Hai người nọ đều biến sắc, lúc này mới ngộ ra đối phương không phải là một gã trẻ tuổi bình thường.
Chỉ là một võ giả Chân Nguyên Cảnh, mà có thể chặn đòn tấn công thần thức của hai người họ, chắc chắn là trên người hắn có bí bảo thần hồn, có cả bí bảo đẳng cấp như vậy, thì thân phận nhất định không thề thấp, cũng may là đòn tấn công vừa rồi của họ không hề có sát ý, mà chỉ nhằm để cứu công tử nhà mình khỏi tay hắn thôi, kể cả hắn không chắn được đòn, thì cũng chẳng gây nguy hại gì cho hắn.
Bởi vậy, ân oán này không thâm sâu, vẫn có thể hóa giải được.
Nhìn lại vào Dương Khai, ánh mắt hai vị cao thủ trở nên ngưng trọng, còn có đôi phần kiêng dè.
Mãi đến lúc này, vị Hoắc công tử kia mới hoàn hồn lại, so ra y cũng khá bạo gan, không hề mảy may biến sắc, chỉ cười gằn liên hồi:
- Dám kề kiếm lên cổ ta, tên này thú vị đấy, rất thú vị!
Dương Khai cười hê hê một tiếng:
- Thế à?
- Ngươi có biết ta là ai không?
Hoắc Tinh Thần khẽ cười, vẻ mặt cợt nhả,
- Chưa thỉnh giáo?
- Hoắc gia, Hoắc Tinh Thần!
Thật ra thì không phải các công tử Dương gia tư chất không bằng Liễu Khinh Diêu, chỉ là bao năm nay tại ngoại, họ không nhận được sự giúp đỡ và dìu dắt của gia tộc, môi trường tu luyện kém hơn, nên mới có tình trạng như vậy.
Nếu có tài nguyên như nhau, tu vi của Dương Uy chưa chắc đã thấp hơn Liễu Khinh Diêu.
Nhưng bất luận thế nào, Liễu Khinh Diêu có tư chất xuất chúng và công lực lợi hại là điều không thể nghi ngờ, lôi kéo được y, đồng nghĩa với lôi kéo được cả Liễu gia.
Một nguồn lực lớn như vậy, ai cũng chăm chăm nhìn vào, nhưng chưa ai có khả năng “nuốt” được, nỗi buồn bực của chúng nhân khỏi nói cũng biết.
Về phần Thu Ức Mộng, nàng không có tuyên bố như vậy, nhưng mấy vị công tử Dương gia đã tiếp xúc với nàng đều có thể nhìn ra, hình như nàng không hề hứng thú với họ, cũng không dám miễn cưỡng mấy, đành tạm thời bỏ cuộc, để về sau tính tiếp.
Đêm xuống, trời đất mù mịt, mây đen chạm đỉnh, như sắp có bão lớn, ngột ngạt đến mức khó thở.
Trăng mờ gió rít, đến cả không khí còn xen lẫn cái se se lạnh.
Dương Khai nhắm mắt ngồi trong lạc viện, từng đạo sức mạnh thần thức vô hình vờn quanh, được hắn cô đọng thành một luồng, đánh ầm vào hư không.
Nhị lão đang bế quan, khổ luyện mấy ngày nay đã giúp cảnh giới Chân Nguyên Cảnh thất tầng của Dương Khai lên đến đỉnh phong, chạm ngưỡng “cổ lọ” cao nhất.
Tuy biết “cổ bình” này sớm muộn gì cũng sẽ đột phá, nhưng Dương Khai không muốn đợi nó tự đến, việc tu luyện chân nguyên không có tiến triển gì, chỉ có thể tu luyện thần thức, xem liệu có thể tìm ra giải pháp từ trong đó không.
Thần thức Dương Khai sớm đã luyện được rồi, nhưng kỳ lạ là mãi cho đến giờ, hắn vẫn chưa tu luyện ra thức hải.
Thần thức không có thức hải, chỉ là cây không rễ, nước không nguồn, may mà có Ôn Thần Liên hỗ trợ, không thì những thần thức tu luyện ra cũng đã sớm tiêu tán rồi.
Cũng chính vì nguyên do này mà hiện giờ, Thần Hồn Kỹ của Dương Khai khi thi triển, uy lực không lý tưởng là mấy.
Chỉ còn cách Thần Du Cảnh ba cấp bậc nhỏ, Dương Khai rất muốn biết, sau khi mình tu luyện ra thức hải, thì sẽ như thế nào.
Bởi vậy mà thời gian này, hắn tu luyện ngày càng nỗ lực hơn trước, hễ có thời gian rảnh, nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Sử dụng thần hồn để tấn công một cách vô hạn, sức mạnh thần thức tiêu hao rất nhanh, trước sau chưa đầy hơn canh giờ, Dương Khai đã có cảm giác suy yếu hẳn.
Vội vàng dừng lại, ngắm mắt nghỉ ngơi.
Quá nửa đêm, trời có mưa nhỏ, một hồi âm thanh cánh vỗ vọng vào tai, Dương Khai nhướn mày, hướng mắt nhìn lên trời.
Một đạo kim quang thoắt ẩn thoắt hiện, lao vụt xuống như tia chớp.
Đáp xuống vai Dương Khai, Kim Vũ Ưng mới khe khẽ kêu vài tiếng.
Cảm nhận được ý tứ trong tiếng kêu của nó, Dương Khai hơi biến sắc, vội vàng tung người bay lên, hướng về phía bắc thành.
Mấy ngày qua Kim Vũ Ưng luôn ở chỗ Bàng Trì của Trúc Tiết Bang, được người chuyên trách coi sóc. Mỗi ngày chỉ trở về một lần đòi Vạn Dược Linh Dịch của Dương Khai, đang đêm hôm nó lại bay về, hiển nhiên là Trúc Tiết Bang đã xảy ra biến cố nào đó.
Thế lực của Trúc Tiết Bang không lớn, công lực phân bố không đồng đều, lại chẳng có gì béo bở để mà nhắm đến, thường thì chẳng ai đến quấy rầy cả.
Nhưng đêm nay thì khác rõ ràng.
Nhớ lại chuyện tranh cãi nội bộ của Trúc Tiết Bang mấy ngày trước, Dương Khai cũng thầm có suy đoán.
Không kể lượng chân nguyên đã tiêu hao, chưa đầy nửa canh giờ sau, Dương Khai đã đến khu bắc thành.
Trong đại bản doanh của Trúc Tiết Bang lúc này, là đầy những tiếng đánh giết, náo nhiệt vô cùng. Bàng Trì dẫn đầu mấy cao thủ trong Bang thất bại lùi dần trong vòng vây đánh của một toán người, tứ phía nhảy múa hào quang của đủ thứ võ kỹ và bí bảo, liên tục có người ngã nhoài xuống đất, không đứng dậy nữa.
Máu đỏ giàn giụa, mưa nhỏ từng giọt xuống nhưng lại không rửa hết được màu đỏ thẫm tràn trên mặt đất.
Người của Trúc Tiết Bang vốn đã không nhiều, vậy mà địch đã đông hơn gấp đôi bọn họ, hơn nữa cao thủ của đối phương còn chưa nhập cuộc hết, thậm chí còn có người đứng một bên lược trận, song chỉ giây lát sau, Trúc Tiết Bang đã tử thương vô số, bại trận rõ rành rành, nếu đánh tiếp, chỉ e tất cả những ai đang có mặt đều phải chết.
Trên người Bàng Trì chi chít là vết thương, cắn răng cật lực chống đỡ, cùng lúc khi địch xông đến, y đã thả cho Kim Vũ Ưng bay đi, lúc này y chỉ mong vị tân chủ gia là Dương Khai mang quân đến cứu viện.
Nói thế nào thì đó cũng là một vị công tử Dương gia, thủ hạ ít nhiều gì cũng phải có vài cao thủ chứ?
Điều duy nhất khiến Bàng Trì thấp thỏm là liệu Dương Khai có chịu đến cứu hay không!
- Ngũ Thiên!
Bàng Trì gầm lên với một gã cao to tuổi độ trung niên bên phía địch:
- Huyền Quang Hội các ngươi và Trúc Tiết Bang ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, vì cớ gì mà hôm nay đến xâm phạm?
Tên Ngũ Thiên đó nghe vậy bèn cười khẩy một tiếng, miệng lưỡi sắc lạnh như đao:
- Bàng Trì, hà tất gì đã biết lại còn hỏi? Công tử nhà ta bảo rồi, kẻ không quy thuận, chỉ có nước chết!
- Ngươi phải biết người đứng sau lưng Trúc Tiết Bang ta là ai rồi, vậy mà còn dám vung đao múa kiếm vậy ư?
Bàng Trì vừa đỡ đòn vừa gào lên giận giữ.
Ngũ Thiên nghe vậy liền bĩu môi:
- Phân tranh giữa những thế lực nhỏ như chúng ta, Bát đại gia xưa nay chẳng ai can dự, cuộc sống ở Trung Đô này quá nhàm chán, bọn họ chỉ mong cho chúng ta náo động thêm để cho họ chút niềm vui thôi. Ngươi tưởng hôm nay sau khi ngươi chết, kẻ đứng sau lưng sẽ báo thù cho ngươi sao? Nằm mơ đi!
Vẻ mặt Bàng Trì hiện lên nỗi đắng chát, y biết lời của Ngũ Thiên không phải nói suông.
Phân tranh chém giết giữa các thế lực nhỏ như họ, Bát đại gia thực sự sẽ không ai can thiệp. Đối với người của Bát đại gia mà nói, những thế lực nhỏ này diệt thì cứ để nó diệt, chẳng có gì to tát, cùng lắm thì bợ đỡ thêm một thế lực khác là được.
Hằng năm, có cơ số thế lực nhỏ bị tiêu diệt, nhưng những thế lực nhỏ này cứ như măng xuân mọc sau mưa, diệt một búp lại mọc lên một búp, kiểu gì cũng không diệt hết được.
Cũng chính vì nguyên do này, mà y mới không dám mơ tưởng rằng Dương Khai sẽ đến cứu y.
Hai người nói xong, trên nóc nhà khách điếm Thông Thiên, có một vị công tử trẻ tuổi đang nhếch miệng cười, quan sát chiến trường bên dưới, ánh mắt tràn đầy hứng khởi, cứ như đang thưởng thức một buổi diễn rất khá vậy.
Bên cạnh y, có mấy vị cao thủ khác của Huyền Quang Hội đang im lặng đứng cùng, những cao thủ này rất rộng rãi, giải phóng chân nguyên ra ngoài, đẩy hết những hạt mưa đổ về phía y.
Bởi vậy mà dù đứng trên nóc nhà, quần áo y vẫn chỉnh tề, không bị ướt một chút nào.
Nhìn thấy những điểm hay ho, gã trẻ tuổi nọ thậm chí còn vỗ tay cười to, mấy cao thủ bên cạnh thì đều đứng hầu với vẻ mặt cẩn trọng vô cùng, không dám có nửa lời oán thán.
- Hoắc công tử, Trúc Tiết Bang sắp không xong rồi, ngài xem những kẻ này nên giết... hay là nhận ạ?
Quản sự của Huyền Quang Hội – Mộc Nam Đẩu khẽ hỏi.
Tên Hoắc công tử nọ nghe vậy liền mỉm cười u ám, không trả lời ngay, chỉ thản nhiên nói:
- Bổn công tử có một thói quen, đó là ta muốn có gì, nhất thiết phải lấy được đầu tiên, nếu không lấy được... thì ta không bao giờ cần nữa, vậy nên, ngươi hiểu không?
Mộc Nam Đẩu biến sắc, vội gật đầu:
- Thuộc hạ hiểu!
Huyền Quang Hội được vị Hoắc công tử này nâng đỡ trong một lúc vô vị, Mộc Nam Đẩu nào dám không nghe mệnh lệnh gia chủ?
Trước đó, vị Hoắc công tử này đã muốn thu phục Trúc Tiết Bang, nhưng bị Bàng Trì từ chối, hiển nhiên là đã làm y không vui, nếu đã thế, thì không cần thiết phải giữ lại họ làm gì.
Mộc Nam Đẩu hơi khom mình, người khẽ lắc lư, kéo theo một đạo thanh quang, lao vụt xuống dưới.
Nhưng không đợi y lao đến trước mặt Bàng Trì, một luồng sáng như dải lựa thình lình bắn xuống từ không trung, cảm nhận được năng lượng hủy diện ẩn chứa trong đòn tấn công đó, Mộc Nam Đẩu biến sắc, vội vàng chuyển hướng, tránh sang một bên.
Cùng lúc đó, trên nóc nhà vang lên tiếng hô hoán của mấy tên Huyền Quang Hội còn lại:
- Công tử cẩn thận!
Đợi đến khi Mộc Nam Đẩu đáp xuống đất, quay đầu nhìn lên, không khỏi nheo mắt lại, y phát hiện không rõ ở đâu ra một gã trẻ tuổi, nhảy đến trước mặt mấy vị cao thủ Huyền Quang Hội, mục tiêu chỉ thẳng vào vị Hoắc công tử được họ bao bọc kỹ lưỡng ở giữa.
Hơi thất thần, y vội vàng nhảy trở lại, lúc này dĩ nhiên là sự an toàn của gia chủ quan trọng hơn.
Được nửa đường, Mộc Nam Đẩu chợt trừng to hai mắt, vì gã đó lại mạnh đến mức không tưởng tượng nổi, trong tay hắn là một thanh trường kiếm đỏ như máu, kiếm khí ngược tàn, vô vàn cánh hoa đỏ thẫm bay vần vũ, mấy vị cao thủ Huyền Quang Hội không ai có thể đối đầu với hắn, hết người đến người kia bỏ chạy, trong nháy mắt, chỉ còn lại vị Hoắc công tử nọ còn đứng nguyên tại chỗ.
Liễu Khinh Diêu đến ư?
Mộc Nam Đẩu chỉ mới kịp nảy ra ý nghĩ này, liền nhìn thấy gã đó bước đến trước mặt Hoắc công tử, tùy tay tóm lấy y, nhẹ nhàng như tay không bắt ốc, Hoắc công tử đến thời gian để phản ứng còn chẳng có.
Tới tận lúc này, hai luồng thần thức ngang tàng mới đột nhiên ập đến, lập tức, có hai bóng người uy nghiêm hiện ra, đứng vững giữa khoảng không, ánh mắt lạnh lùng cực điểm.
Dương Khai một tay nắm chặt cổ tay vị Hoắc công tử nọ, một tay cầm kiếm đặt ngang cổ y, không thèm nhìn bọn võ giả Huyền Quang Hội tới một cái, chỉ cười khẩy nhìn chăm chăm vào hai bóng người trên không trung.
Đối phương là hai cao thủ Thần Du Cảnh bát tầng, công lực không hề kém huyết thị!
Hoắc gia là một trong Bát đại gia, nếu vị Hoắc công tử này là người Hoắc gia, thì dĩ nhiên bên cạnh phải có cao thủ bảo vệ.
Chỉ là trận chiến của thế lực nhỏ như vậy, hai vị cao thủ ngại hiện thân, lại càng ỷ rằng, có họ dõi theo, không ai có thể làm gì công tử nhà mình, nên chỉ lặng lẽ nấp một bên, vậy mà không ngờ Dương Khai lại ghê gớm đến vậy, chẳng cho họ chút thời gian để phản ứng, đã kéo thiếu gia nhà họ xuống rồi.
Lúc chạy đến nơi thì đã muộn rồi.
Hai luồng thần thức dao động bên Dương Khai, thoáng do dự một chốc, rồi ùa thẳng vào tâm thức Dương Khai.
Thần thức đánh vào đầu, như hòn đá ném xuống biển, chưa tạo nên chút sóng gợn nào.
Nụ cười khẩy của Dương Khai càng thêm gay gắt!
Hai người nọ đều biến sắc, lúc này mới ngộ ra đối phương không phải là một gã trẻ tuổi bình thường.
Chỉ là một võ giả Chân Nguyên Cảnh, mà có thể chặn đòn tấn công thần thức của hai người họ, chắc chắn là trên người hắn có bí bảo thần hồn, có cả bí bảo đẳng cấp như vậy, thì thân phận nhất định không thề thấp, cũng may là đòn tấn công vừa rồi của họ không hề có sát ý, mà chỉ nhằm để cứu công tử nhà mình khỏi tay hắn thôi, kể cả hắn không chắn được đòn, thì cũng chẳng gây nguy hại gì cho hắn.
Bởi vậy, ân oán này không thâm sâu, vẫn có thể hóa giải được.
Nhìn lại vào Dương Khai, ánh mắt hai vị cao thủ trở nên ngưng trọng, còn có đôi phần kiêng dè.
Mãi đến lúc này, vị Hoắc công tử kia mới hoàn hồn lại, so ra y cũng khá bạo gan, không hề mảy may biến sắc, chỉ cười gằn liên hồi:
- Dám kề kiếm lên cổ ta, tên này thú vị đấy, rất thú vị!
Dương Khai cười hê hê một tiếng:
- Thế à?
- Ngươi có biết ta là ai không?
Hoắc Tinh Thần khẽ cười, vẻ mặt cợt nhả,
- Chưa thỉnh giáo?
- Hoắc gia, Hoắc Tinh Thần!
Tác giả :
Mạc Mặc