Vũ Luyện Điên Phong
Chương 374: Các ngươi không tin?
Dương gia đoạt đích chi chiến sắp triển khai, bọn công tử đó khẳng định đều sẽ lôi kéo lực lượng, tập kết vây cánh, để giúp mình giành chiến thắng trong đoạt đích chi chiến
Thu Ức Mộng lần này đưa Dương Khai đến Lã gia. Dù chưa nói thêm, Lã Lương cũng nghe cung ca biết nhã ý, biết không chừng đó lại là cơ hội.
Hai mươi năm trước, Lã gia suy thoái, chỉ kiếm sốngtrên mẫu ruộng còn ba phần đất, đương nhiên không có ý nghĩ tham gia đoạt đích chi chiến
Nhưng hiện giờ, Lã gia cũng coi như vực dậy và là một hào môn nhất đẳng
Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuôi dòng, Lã gia làm sao không muốn bước cao thêm một bước?
Đã bám được cây đại thụ Thu gia rồi, nếu có quan hệ tốt với Dương gia, Lã Gia ngày sau nhất định sẽ hưng thịnh
Chỉ có điều... ôm chân Dương gia cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy
Dương gia là thế gia sắt thép, người điều khiển dòng chảy
Mỗi một lần gia chủ thay đổi, đều sẽ khiến thế cục rung chuyển không nhỏ. Lã Lương có tâm tham dự đoạt đích chi chiến lần này, nhưng cũng không biết Dương Khai có tư cách và thực lực đoạt đích hay không.
Nếu đem Lữ gia và Dương Khai cột cùng chỗ, nếu Dương Khai bại trận trong đoạt đích chi chiến, không chừng mấy chục năm cố gắng của Lã gia như nước chảy về biển đông
Lã Lương không thể không cẩn thận, chúng cao tầng Lã gia cũng không khỏi không cảnh giác cao độ.
Hậu quả đứng sai đội ngũ, không phải chuyện đùa! Điều này liên quan đến tương lai của một thế gia
Đề tài mọi người cố ý vô tình đẫn đến, dần dần chuyển sang đoạt đích chi chiến. Mọi người vừa nhớ lại chuyện hai mươi năm trước, vừa âm thầm quan sát phản ứng Dương Khai
Nhưng khiến cho bọn họ thất vọng chính là Dương Khai hầu như không chút hứng thú với mấy chuyện này, thần sắc bình thản, vừa thưởng thức món ngon, vừa lẳng lặng nghe. Mặc dù không tỏ ra không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng cũng không lộ vẻ không kiên nhẫn.
Mọi người Lã gia nhất thời cũng không biết trong lòng của hắn nghĩ như thế nào
Dần dần đề tài đã nói đến thế cục ngay trước mắt
Hiện giờ bọn công tử Dương gia còn chưa xuất hiện, toàn bộ thiên hạ không có ai biết rốt cuộc những công tử sắp trở về kia có nội tình như thế nào.
Nhưng trước mắt có một vị Dương gia công tử thật sự, Lã Lương đương nhiên có ý thám thính mối quan hệ và lực lượng của Dương Khai
Câu chuyện trước mắt đang nóng hổi, thời cơ đã đến, lúc Lã Lương chuẩn bị giả bộ tùy ý hỏi, lại thấy Dương Khai vươn vai ngáp dài.
Lã Lương không khỏi ngẩn ra, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào
- Công tử mệt rồi?
Đường Vũ Tiên nhẹ giọng hỏi.
Dương Khai tùy ý nói:
- Vẫn tốt
Lã Lương sáng mắt, ha hả cười, nói:
- Nếu Dương công tử đi đường mệt nhọc, hôm nay đến đây thôi. Người đâu, đưa Dương công tử đi nghỉ ngơi!
Dương Khai cũng không khách khí, chậm rãi đứng dậy, ôm quyền tvới mọi người xung quanh nói:
- Nếu như thế, vậy cáo từ trước
- Dương công tử khách khí!
Lã lương khẽ cười
Rượu tán nhân tận, đợi cho sau khi Dương Khai và hai vị huyết thị rời đi, đám người Lã gia mới thần sắc cổ quái, rơi vào trầm tư.
Bọn họ đều nghĩ Dương Khai đến Lã gia là muốn lôi kéo người, Lã gia cũng đã chuẩn bị tâm lý, bằng không mọi người vừa rồi cũng không quan sát Dương Khai trong bữa tiệc. Lã Lương thậm chí suy nghĩ, nếu là Dương Khai thiếu kiên nhẫn đi thẳng vào vấn đề, mình nên làm như thế nào mới không làm tổn hại hòa khí và thể diện.
Dù sao, bây giờ đối với Dương Khai y một chút cũng không biết, tự nhiên không có khả năng tùy tiện thành trợ lực của Dương Khai
Nhưng không ngờ vị thiếu gia này cái gì cũng chưa nhắc tới, cũng không nói gì cả, như vậy mà rời khỏi
Việc này vượt qua dự kiến của mọi người
- Gia chủ!
Một cao tầng Lã gia nhíu nhíu mày, thần sắc quái dị nói:
- Chắc không chỉ là đi ngang qua?
- Chắc không rồi. .
Lã Lương trầm tư một chút, chậm rãi lắc đầu,
- Hắn nhất định có ý lôi kéo chúng ta, tuy rằng hắn biểu hiện rất nhạt nhưng, nhưng ta có thể cảm giác được.
- Vậy hắn vì sao không biểu hiện ra?
Người nọ hừ lạnh một tiếng,
- Chẳng lẽ là không có tự tin?
Không ít người cũng đồng ý gật đầu. Nếu không phải là bởi vì không có tự tin, làm sao không nói gì cả? Tối thiểu ngươi cũng phải bày ra thực lực và sức mạnh của mình chứ?
- Nếu như là như vậy, Lã Gia cũng không thể ôm hi vọng với hắn, không đến lúc đó đã mất phu nhân lại thiệt quân.
Mọi người đều phụ họa, kì vọng với Dương Khai giảm đi không ít
Lã Lương nhíu chặt mày, haimắt nhỏ rạng rỡ, mỉm cười nói:
- Sao ta lại thấy hắn không phải không tự tin mà là muốn xem Lã Gia chúng ta ra sao?
- A?
Mọi người biến sắc,
- Hắn xem xét Lã Gia chúng ta sao? Hắn có tư cách này sao?
Cho dù hắn là Dương gia công tử, cũng có thể tham gia đoạt đích chi chiến, nhưng hắn chỉ là một thiếu gia mà thôi, dựa vào cái gì mà xem xét Lã Gia ta?
Lã Lương khẽ cười một tiếng:
- Có phải các ngươi đã quên. Đoạt đích chi chiến, chẳng những là chúng ta đang chọn lựa Dương gia công tử, cũng là bọn họ đang chọn lựa chọn chúng ta. Đừng cho rằng chúng ta có bao nhiêu vinh danh thế gia nhất đẳng? Có tới mức bọn công tử đến lôi kéo chúng ta, cầu sự giúp đỡ của chúng ta?
Mọi người thần sắc ngượng ngập, cười hì hì.
Có người nói:
- Gia chủ nói khó nghe như vậy, chúng ta cũng không có ý đó đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy. Nếu đúng như gia chủ nói chẳng phải tiểu tử kia quá càn rỡ, quá ngạo mạn hay sao?
Lã gia dù thế nào cũng là nhất đẳng thế gia, nhiều ít cũng có thể cung cấp cho ngươi chút trợ lực. Bất kể là nhân sự, vật tư, các loại phương diện cũng không phải quá yếu. Có thể giúp ngươi đã là may mắn còn xem xét cái gì?
Lã Lương nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Nếu ta đoán đúng, vị Dương công tử này… thật không đơn giản.
Mọi người ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt đều có chút biến đổi
Đến thế gia nhất đẳng muốn trở thành trợ lực đều phải cân nhắc suy tính, chứng minh mạng lưới quan hệ của hắn rất rộng. Trong mắt hắn, thế lực của Lã gia có thể có thể không, cho nên hắn mới thản nhiên như vậy, tuyệt nhiên không bức thiết
Nếu quả thật vừa đến đã muốn lôi kéo Lã Gia, đó mới là biểu hiện không tự tin
Nghĩ đến chỗ thông thấu, Lã Lương càng cảm thấy suy đoán của mình đúng
Lập tức thấp giọng nói:
- Không biết vị thiếu gia kia lưu lại Lã gia bao nhiêu ngày, nhưng bất kể như thế nào, các ngươi gặp lại hắn cũng khônh nên đề cập đến chuyện đoạt đích chi chiến, cũng đừng biểu hiện gì cả.
Trầm tư một lát, gật gật đầu:
- Ta đi tìm Thu tiểu thư tìm hiểu tình hình ra sao
Người là nàng mang đến, chắc phải biết chi tiết về vị thiếu gia kia chứ nhỉ?
Mọi người đều gật đầu. Trong đám người này, Lã Lương thực lực không phải là cao nhất nhưng danh vọng thì chắc chắn là cao nhất. Mấy năm nay cũng là y nắm quyền quản lý, Lã gia mới không ngừng phát triển như vậy, thủ đoạn và mắt nhìn người của y quá rõ ràng
….
Hậu viện Lã gia, một đại viện rộng rãi
Dương Khai chắp hai tay sau lưng, như có suy nghĩ nhìn lại một phía
Đang lúc xuất thần, Đường Vũ Tiên lại nói:
- Tiểu công tử, vừa rồi vì sao biểu hiện vô vị như vậy? Người làm vậy có thể sẽ làm cho bọn họ hiểu lầm đấy, chẳng lẽ ngươi sẽ không muốn lôi kéo Lã gia đến giúp mình sao?
Dương Khai cười nhạt một tiếng: "Ta nói không nghĩ, ngươi tin sao?"
Đường Vũ Tiên buồn cười mấp máy miệng, chậm rãi lắc đầu.
Nếu là thật sự không muốn, cũng sẽ không tùy tiện theo Thu Ức Mộng đi tới nơi này. Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn tới chỗ này, là vì muốn mượn hai con Đạp Vân Câu, Dương Khai hoàn toàn có thể trực tiếp đi về Trung Đô.
Nếu đến đây, vậy khẳng định là có ý đấy
- Kỳ thật ta thật sự không muốn. Dương Khai ha hả cười, chậm rãi lắc đầu,
- Có tin hay không là tùy ngươi!
Đường Vũ Tiên lập tức ngạc nhiên, hồ nghi đánh giá Dương Khai. Dường như muốn nhìn thấu lòng hắn, nhưng Dương Khai thần sắc thản nhiên, không có chút dấu hiệu nói dối nào.
Thần sắc Đồ Phong hơi động tí, kinh ngạc nhìn Dương Khai chằm chằm
Cục diện hiện nay, lôi kéo càng nhiều trợ lực thì càng có lợi về sau. Trước mắt có một cơ hội rất tốt, chỉ cần Dương Khai có thể thể hiện thủ đoạn và thực lực để Lã gia vui lòng phục vụ, Lã gia tất nhiên sẽ dựa vào hắn
Thế nhưng hắn lại không có ý tưởng gì?
- Ta cùng với Lã gia một chút giao tình đều không có, nếu bọn họ giúp ta, cũng chỉ là xuất phát từ mối quan hệ ích lợi. Loại quan hệ này, ta không thích!
Dương Khai nhẹ nhàng nói:
- Cho dù tạm thời ở cùng một phe, khi đến lúc nguy hiểm khó tránh khỏi bọn họ sẽ đâm sau lưng ta một đao. Điều ta muốn, là bất kể chịu đựng nhiều áp lực, bất kể trong hoàn cảnh ác liệt như thế nào, vẫn có thể kiên định đứng về phía đồng minh với ta
Hai vị huyết thị đều kinh ngạc nhìn Dương Khai, dường như đột nhiên cảm giác vị công tử trước mắt có chút khờ dại
Thế nhân hối hả, vì lợi mà đến, vì lợi mà tìm, không có ích lợi ràng buộc, ai sẽ cam nguyện đồng cam cộng khổ với ngươi?
- Các ngươi không tin sẽ có người như thế?
Dương Khai nhếch miệng cười với hai người
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều ho nhẹ một tiếng, không biết nên đáp lại như thế nào
- Sẽ có đấy, các ngươi hãy chờ xem.
Đường Vũ Tiên ngơ ngác một chút, không biết lòng tin của Dương Khai từ đâu, tuy nhiên thái độ này làm nàng có chút xúc động, cười nói:
- Vậy chúng ta thử chờ xem.
Đồ Phong cũng cười:
-Nhưng cách làm của công tử hôm nay không tồi. Nếu như người biểu hiện ra ý lôi kéo, Lã gia chỉ biết hư dĩ ủy xà, cũng không tỏ thái độ thật sự, nếu đã như vậy chi bằng không nói gì hết.
- Ừ.
Dương Khai gật gật đầu,
- Lã gia muốn biết lai lịch của ta, điểm này ta cũng có thể nhìn ra. Hiện tại bất kể bọn họ nói ba hoa như thế nào, cũng chỉ là thăm dò. Trước khi thế cục chưa rõ ràng , bọn họ không có khả năng đưa ra quyết định chính thức.
Thế cục hiện tại tự nhiên không chắc chắn, đám công tử Dương gia không biết là ai, cũng không biết có mấy người
Nhưng muốn giao hảo một người, không thừa dịp hắn yếu thế buông tay đánh cược một lần, đợi cho hắn hùng mạnh rồi mới đầu quân, hiệu quả đương nhiên không giống nhau.
Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không làm cho người ta vui mừng bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi
- Không nói điều này, ta đối với Lã gia không hứng thú, nhưng Lã gia có một vật thật ra khiến ta cảm thấy khá hứng thú đấy, ha hả!
Dương Khai cười một tiếng.
- Cái gì vậy?
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên tò mò hỏi.
- Không biết.
Dương Khai nói xong, xoay người đi vào trong phòng.
Hai vị huyết thị không khỏi ngạc nhiên.
Thiên hạ nào có chuyện như vậy, rõ ràng bản thân cảm thấy hứng thú, nhưng lại không biết vật kia là gì. Ngươi cũng không biết là cái gì ,vậy làm sao có thể cảm thấy hứng thú?
Mắt thấy Dương Khai đi vào phòng nghỉ ngơi, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên liên tục cười khổ, càng cảm thấy không vị tiểu công tử này cho lắm.
Thu Ức Mộng lần này đưa Dương Khai đến Lã gia. Dù chưa nói thêm, Lã Lương cũng nghe cung ca biết nhã ý, biết không chừng đó lại là cơ hội.
Hai mươi năm trước, Lã gia suy thoái, chỉ kiếm sốngtrên mẫu ruộng còn ba phần đất, đương nhiên không có ý nghĩ tham gia đoạt đích chi chiến
Nhưng hiện giờ, Lã gia cũng coi như vực dậy và là một hào môn nhất đẳng
Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuôi dòng, Lã gia làm sao không muốn bước cao thêm một bước?
Đã bám được cây đại thụ Thu gia rồi, nếu có quan hệ tốt với Dương gia, Lã Gia ngày sau nhất định sẽ hưng thịnh
Chỉ có điều... ôm chân Dương gia cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy
Dương gia là thế gia sắt thép, người điều khiển dòng chảy
Mỗi một lần gia chủ thay đổi, đều sẽ khiến thế cục rung chuyển không nhỏ. Lã Lương có tâm tham dự đoạt đích chi chiến lần này, nhưng cũng không biết Dương Khai có tư cách và thực lực đoạt đích hay không.
Nếu đem Lữ gia và Dương Khai cột cùng chỗ, nếu Dương Khai bại trận trong đoạt đích chi chiến, không chừng mấy chục năm cố gắng của Lã gia như nước chảy về biển đông
Lã Lương không thể không cẩn thận, chúng cao tầng Lã gia cũng không khỏi không cảnh giác cao độ.
Hậu quả đứng sai đội ngũ, không phải chuyện đùa! Điều này liên quan đến tương lai của một thế gia
Đề tài mọi người cố ý vô tình đẫn đến, dần dần chuyển sang đoạt đích chi chiến. Mọi người vừa nhớ lại chuyện hai mươi năm trước, vừa âm thầm quan sát phản ứng Dương Khai
Nhưng khiến cho bọn họ thất vọng chính là Dương Khai hầu như không chút hứng thú với mấy chuyện này, thần sắc bình thản, vừa thưởng thức món ngon, vừa lẳng lặng nghe. Mặc dù không tỏ ra không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng cũng không lộ vẻ không kiên nhẫn.
Mọi người Lã gia nhất thời cũng không biết trong lòng của hắn nghĩ như thế nào
Dần dần đề tài đã nói đến thế cục ngay trước mắt
Hiện giờ bọn công tử Dương gia còn chưa xuất hiện, toàn bộ thiên hạ không có ai biết rốt cuộc những công tử sắp trở về kia có nội tình như thế nào.
Nhưng trước mắt có một vị Dương gia công tử thật sự, Lã Lương đương nhiên có ý thám thính mối quan hệ và lực lượng của Dương Khai
Câu chuyện trước mắt đang nóng hổi, thời cơ đã đến, lúc Lã Lương chuẩn bị giả bộ tùy ý hỏi, lại thấy Dương Khai vươn vai ngáp dài.
Lã Lương không khỏi ngẩn ra, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào
- Công tử mệt rồi?
Đường Vũ Tiên nhẹ giọng hỏi.
Dương Khai tùy ý nói:
- Vẫn tốt
Lã Lương sáng mắt, ha hả cười, nói:
- Nếu Dương công tử đi đường mệt nhọc, hôm nay đến đây thôi. Người đâu, đưa Dương công tử đi nghỉ ngơi!
Dương Khai cũng không khách khí, chậm rãi đứng dậy, ôm quyền tvới mọi người xung quanh nói:
- Nếu như thế, vậy cáo từ trước
- Dương công tử khách khí!
Lã lương khẽ cười
Rượu tán nhân tận, đợi cho sau khi Dương Khai và hai vị huyết thị rời đi, đám người Lã gia mới thần sắc cổ quái, rơi vào trầm tư.
Bọn họ đều nghĩ Dương Khai đến Lã gia là muốn lôi kéo người, Lã gia cũng đã chuẩn bị tâm lý, bằng không mọi người vừa rồi cũng không quan sát Dương Khai trong bữa tiệc. Lã Lương thậm chí suy nghĩ, nếu là Dương Khai thiếu kiên nhẫn đi thẳng vào vấn đề, mình nên làm như thế nào mới không làm tổn hại hòa khí và thể diện.
Dù sao, bây giờ đối với Dương Khai y một chút cũng không biết, tự nhiên không có khả năng tùy tiện thành trợ lực của Dương Khai
Nhưng không ngờ vị thiếu gia này cái gì cũng chưa nhắc tới, cũng không nói gì cả, như vậy mà rời khỏi
Việc này vượt qua dự kiến của mọi người
- Gia chủ!
Một cao tầng Lã gia nhíu nhíu mày, thần sắc quái dị nói:
- Chắc không chỉ là đi ngang qua?
- Chắc không rồi. .
Lã Lương trầm tư một chút, chậm rãi lắc đầu,
- Hắn nhất định có ý lôi kéo chúng ta, tuy rằng hắn biểu hiện rất nhạt nhưng, nhưng ta có thể cảm giác được.
- Vậy hắn vì sao không biểu hiện ra?
Người nọ hừ lạnh một tiếng,
- Chẳng lẽ là không có tự tin?
Không ít người cũng đồng ý gật đầu. Nếu không phải là bởi vì không có tự tin, làm sao không nói gì cả? Tối thiểu ngươi cũng phải bày ra thực lực và sức mạnh của mình chứ?
- Nếu như là như vậy, Lã Gia cũng không thể ôm hi vọng với hắn, không đến lúc đó đã mất phu nhân lại thiệt quân.
Mọi người đều phụ họa, kì vọng với Dương Khai giảm đi không ít
Lã Lương nhíu chặt mày, haimắt nhỏ rạng rỡ, mỉm cười nói:
- Sao ta lại thấy hắn không phải không tự tin mà là muốn xem Lã Gia chúng ta ra sao?
- A?
Mọi người biến sắc,
- Hắn xem xét Lã Gia chúng ta sao? Hắn có tư cách này sao?
Cho dù hắn là Dương gia công tử, cũng có thể tham gia đoạt đích chi chiến, nhưng hắn chỉ là một thiếu gia mà thôi, dựa vào cái gì mà xem xét Lã Gia ta?
Lã Lương khẽ cười một tiếng:
- Có phải các ngươi đã quên. Đoạt đích chi chiến, chẳng những là chúng ta đang chọn lựa Dương gia công tử, cũng là bọn họ đang chọn lựa chọn chúng ta. Đừng cho rằng chúng ta có bao nhiêu vinh danh thế gia nhất đẳng? Có tới mức bọn công tử đến lôi kéo chúng ta, cầu sự giúp đỡ của chúng ta?
Mọi người thần sắc ngượng ngập, cười hì hì.
Có người nói:
- Gia chủ nói khó nghe như vậy, chúng ta cũng không có ý đó đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy. Nếu đúng như gia chủ nói chẳng phải tiểu tử kia quá càn rỡ, quá ngạo mạn hay sao?
Lã gia dù thế nào cũng là nhất đẳng thế gia, nhiều ít cũng có thể cung cấp cho ngươi chút trợ lực. Bất kể là nhân sự, vật tư, các loại phương diện cũng không phải quá yếu. Có thể giúp ngươi đã là may mắn còn xem xét cái gì?
Lã Lương nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Nếu ta đoán đúng, vị Dương công tử này… thật không đơn giản.
Mọi người ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt đều có chút biến đổi
Đến thế gia nhất đẳng muốn trở thành trợ lực đều phải cân nhắc suy tính, chứng minh mạng lưới quan hệ của hắn rất rộng. Trong mắt hắn, thế lực của Lã gia có thể có thể không, cho nên hắn mới thản nhiên như vậy, tuyệt nhiên không bức thiết
Nếu quả thật vừa đến đã muốn lôi kéo Lã Gia, đó mới là biểu hiện không tự tin
Nghĩ đến chỗ thông thấu, Lã Lương càng cảm thấy suy đoán của mình đúng
Lập tức thấp giọng nói:
- Không biết vị thiếu gia kia lưu lại Lã gia bao nhiêu ngày, nhưng bất kể như thế nào, các ngươi gặp lại hắn cũng khônh nên đề cập đến chuyện đoạt đích chi chiến, cũng đừng biểu hiện gì cả.
Trầm tư một lát, gật gật đầu:
- Ta đi tìm Thu tiểu thư tìm hiểu tình hình ra sao
Người là nàng mang đến, chắc phải biết chi tiết về vị thiếu gia kia chứ nhỉ?
Mọi người đều gật đầu. Trong đám người này, Lã Lương thực lực không phải là cao nhất nhưng danh vọng thì chắc chắn là cao nhất. Mấy năm nay cũng là y nắm quyền quản lý, Lã gia mới không ngừng phát triển như vậy, thủ đoạn và mắt nhìn người của y quá rõ ràng
….
Hậu viện Lã gia, một đại viện rộng rãi
Dương Khai chắp hai tay sau lưng, như có suy nghĩ nhìn lại một phía
Đang lúc xuất thần, Đường Vũ Tiên lại nói:
- Tiểu công tử, vừa rồi vì sao biểu hiện vô vị như vậy? Người làm vậy có thể sẽ làm cho bọn họ hiểu lầm đấy, chẳng lẽ ngươi sẽ không muốn lôi kéo Lã gia đến giúp mình sao?
Dương Khai cười nhạt một tiếng: "Ta nói không nghĩ, ngươi tin sao?"
Đường Vũ Tiên buồn cười mấp máy miệng, chậm rãi lắc đầu.
Nếu là thật sự không muốn, cũng sẽ không tùy tiện theo Thu Ức Mộng đi tới nơi này. Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn tới chỗ này, là vì muốn mượn hai con Đạp Vân Câu, Dương Khai hoàn toàn có thể trực tiếp đi về Trung Đô.
Nếu đến đây, vậy khẳng định là có ý đấy
- Kỳ thật ta thật sự không muốn. Dương Khai ha hả cười, chậm rãi lắc đầu,
- Có tin hay không là tùy ngươi!
Đường Vũ Tiên lập tức ngạc nhiên, hồ nghi đánh giá Dương Khai. Dường như muốn nhìn thấu lòng hắn, nhưng Dương Khai thần sắc thản nhiên, không có chút dấu hiệu nói dối nào.
Thần sắc Đồ Phong hơi động tí, kinh ngạc nhìn Dương Khai chằm chằm
Cục diện hiện nay, lôi kéo càng nhiều trợ lực thì càng có lợi về sau. Trước mắt có một cơ hội rất tốt, chỉ cần Dương Khai có thể thể hiện thủ đoạn và thực lực để Lã gia vui lòng phục vụ, Lã gia tất nhiên sẽ dựa vào hắn
Thế nhưng hắn lại không có ý tưởng gì?
- Ta cùng với Lã gia một chút giao tình đều không có, nếu bọn họ giúp ta, cũng chỉ là xuất phát từ mối quan hệ ích lợi. Loại quan hệ này, ta không thích!
Dương Khai nhẹ nhàng nói:
- Cho dù tạm thời ở cùng một phe, khi đến lúc nguy hiểm khó tránh khỏi bọn họ sẽ đâm sau lưng ta một đao. Điều ta muốn, là bất kể chịu đựng nhiều áp lực, bất kể trong hoàn cảnh ác liệt như thế nào, vẫn có thể kiên định đứng về phía đồng minh với ta
Hai vị huyết thị đều kinh ngạc nhìn Dương Khai, dường như đột nhiên cảm giác vị công tử trước mắt có chút khờ dại
Thế nhân hối hả, vì lợi mà đến, vì lợi mà tìm, không có ích lợi ràng buộc, ai sẽ cam nguyện đồng cam cộng khổ với ngươi?
- Các ngươi không tin sẽ có người như thế?
Dương Khai nhếch miệng cười với hai người
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều ho nhẹ một tiếng, không biết nên đáp lại như thế nào
- Sẽ có đấy, các ngươi hãy chờ xem.
Đường Vũ Tiên ngơ ngác một chút, không biết lòng tin của Dương Khai từ đâu, tuy nhiên thái độ này làm nàng có chút xúc động, cười nói:
- Vậy chúng ta thử chờ xem.
Đồ Phong cũng cười:
-Nhưng cách làm của công tử hôm nay không tồi. Nếu như người biểu hiện ra ý lôi kéo, Lã gia chỉ biết hư dĩ ủy xà, cũng không tỏ thái độ thật sự, nếu đã như vậy chi bằng không nói gì hết.
- Ừ.
Dương Khai gật gật đầu,
- Lã gia muốn biết lai lịch của ta, điểm này ta cũng có thể nhìn ra. Hiện tại bất kể bọn họ nói ba hoa như thế nào, cũng chỉ là thăm dò. Trước khi thế cục chưa rõ ràng , bọn họ không có khả năng đưa ra quyết định chính thức.
Thế cục hiện tại tự nhiên không chắc chắn, đám công tử Dương gia không biết là ai, cũng không biết có mấy người
Nhưng muốn giao hảo một người, không thừa dịp hắn yếu thế buông tay đánh cược một lần, đợi cho hắn hùng mạnh rồi mới đầu quân, hiệu quả đương nhiên không giống nhau.
Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không làm cho người ta vui mừng bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi
- Không nói điều này, ta đối với Lã gia không hứng thú, nhưng Lã gia có một vật thật ra khiến ta cảm thấy khá hứng thú đấy, ha hả!
Dương Khai cười một tiếng.
- Cái gì vậy?
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên tò mò hỏi.
- Không biết.
Dương Khai nói xong, xoay người đi vào trong phòng.
Hai vị huyết thị không khỏi ngạc nhiên.
Thiên hạ nào có chuyện như vậy, rõ ràng bản thân cảm thấy hứng thú, nhưng lại không biết vật kia là gì. Ngươi cũng không biết là cái gì ,vậy làm sao có thể cảm thấy hứng thú?
Mắt thấy Dương Khai đi vào phòng nghỉ ngơi, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên liên tục cười khổ, càng cảm thấy không vị tiểu công tử này cho lắm.
Tác giả :
Mạc Mặc