Vũ Luyện Điên Phong
Chương 29: Lỗ to rồi
Sau một lần bị thất thố. Lỷ Vân Thiên không dám sơ suất nữa. Nhờ vào thân pháp linh hoạt, y bắt đầu lượn vòng quanh Dương Khai, thượng khiêu hạ thoăn, do tìm đúng thời cơ mà xuất chưởng, chưa gì đã đánh được mười mấy chưởng lên người Dươna Khai rồi.
Cho cái tên hẹp hòi dám sai bố mày chạy cả buồi trời đến cống Hiến Đường ƠQ chịu trận nhà ngươi ném mùi. Lỷ Vân Thiên khoan khoái trong lòng, ra tay cực « mạnh, môi một chường lên người Dương Khai đêu vọng lại ảm thanh bình bịch C rõ lớn. Tên Tô Mộc đang nấp gần đó cũng hoa cả mắt. cảm giác như đang được đích thân hạ thủ vậy. khôi phải nói y vui đên mức nào.
Hai người đang giao chiến này đều là kẻ luyện võ của Thối Thể cảnh, do chi mới bẳt đầu tu luyện nên chiêu thức xuất ra cũng rất ít. cộng thêm Dương Khai cố ý muốn thừ nghiệm thế chất hiện giờ của mình nên thành ra lại đê cho LÝ Vân Thiên chiếm đa phần ưu thế.
Đánh được một lúc. bản thân Dương Khai cũng đã có tính toán, sức khỏe hiện tại tạm coi là ồn. tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi. Mục đích đã thành: Dương Khai cũng chuần bị chấm dứt màn dây dưa với tên sư đệ này.
LỶ Vân Thiên đương định thừa thắng xông lên thì chợt nhận ra tên Dương sư huynh bị mình đánh dồn dập nãy giờ thần sắc đột nhiên phấn khởi, cứ như tên yêu râu xanh bắt gặp một cô nương lõa thề, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn đó khiến Lỷ Vân Thiên sờn cả gai ốc.
Nhưng nhìn kỹ lại, kiểu hưng phấn này và kiểu hưng phấn kia lại có phần không giống nhau, đây là kiểu hưng phấn tàn nhẫn mà khát máu.
LỶ Vân Thiên tự nhủ không ồn. đang định kéo dãn cự ly thì Dương Khai một bước lao tới. như ngọn núi sừng sừng cản đường y.
Lý Vân Thiên nhày lên cao nhằm thoát khỏi vòng truy kích của Dương Khai, Dương Khai một cước bay lên. lướt mạnh qua lưng Lý Vân Thiên.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên,
LÝ Vân Thiên như miếng vải rách bay ra xa đến mấy trượng. Không đợi cho y bò dặy. Dương Khai bước một bước xông lên. ngồi thăng trên người Lý Vân Thiên, hai tay giáng liên tục như mưa xuống lưng y.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên tức khắc.
Trận tỉ thí này sau cùng lại kết thúc ờ lời xin tha của Lỷ Vân Thiên.
Vốn dĩ lúc bị Dương Khai quặt lãn ra đất mà đánh. Lỷ Vân Thiên vẫn còn muốn phản kháng lại, thé nhưng Dương Khai chẳng hề xá gì đến đòn tấn công của y mà giữ nguyên tư thế ãn miếng trả miếng, đánh trả điên cuồng.
Không lâu sau. Lý Vân Thiên không gắng gượng được nừa. Y phát hiện một điềm quái lạ, phản ứng sau khi bị đánh của y và Dương Khai hoàn toàn khác nhau.
Mình đánh hắn. càng đánh hắn càng hưng phấn; hắn đánh mình, càng đánh mình càng thấy đau đớn tột cùng.
Trên đời này có kẻ nào bị đánh mà lại hưng phấn vậy chứ? Đến phút cuối. Lỷ Vân Thiên còn nhìn thấy toàn thân Dương Khai da thịt đò ừng. máu đò cuộn trào bên dưới lóp da. gân xanh nồi lên. trông rất hung tợn. như điên dại đến nơi.
Có lúc. Lỷ Vân Thiên đă nghĩ Dương Khai điên thật rồi. Nhưng sau khi cuộc tỉ thí kết thúc, tên sư huynh này lại bình thường vồ sự, vẻ mặt vẫn vui vè. lại còn
3Ệ thân thiêt kéo y đứng dậy. cười tít măt nói một câu đa tạ. xong câni chôi đi mât.
_1
p
Lúc chiến đấu và lúc không chiến đấu. hắn căn bản là hai người hoàn toàn khác o nhau!
LÝ Vân Thiên đau hết cả mình mầy. y đă ăn không ít quả đấm của Dương Khai,
' bảo sao khôns đau được chứ.
tơ © Y
o ,
Lân này đúng là mât cả chì lân chài, LÝ Vân Thiên muôn khóc mà không ra nôi
ƠQ nước mắt.
'9
° Ề
Người ta đã ba bốn lần từ chối, không muốn ti thí với mình, thế mà mình quá tốt đi. đem hai mươi điềm cống hiến đồi lấy thảo dược để cầu xin được đánh nhau. Két quả... chính mình bị nhừ đòn. không nhừng thảo dược bị hắn lắy mắt. mà bản thân thua trận này. lại còn bị trừ mất điểm cống hiến nừa.
Lần này đúng là lồ to rồi! Thế này thì chẳng phải là mình bị hạ thấp quá rồi sao? Lỷ Vân Thiên uất ức.
Đám người Tô Mộc đứng gần đó cũng đơ mặt ra. Lúc Lỷ Vân Thiên và Dương Khai giao thù. chúng chi muốn gào thét tung hô đê chúc mừng kế hoạch của Lỷ Vân Thiên đã thành công. Cảnh tượng Dương Khai bị đánh cho nhừ tử cũng sắp bày ra trước mắt rồi.
Thậm chí Tô Mộc còn lo trước, đợi Dương Khai bị đánh tả tơi rồi. y sẽ lại đâm chọc vài câu. cũng nhằm để giải tòa cơn tức tích tụ trong người. Thế mà bọn chúng phải kinh hoàng khi trận chiến bắt đầu. vì khồng ngờ Dương Khai và Lỷ Vân Thiên lại nsans nsửa nhau.
Đột nhiên. Tô Mộc cảm thấy hơi dao động, y ngờ vực hỏi:
- Lỷ Vân Thiên ờ cảnh giới nào vậy?
- Thối Thể cảnh tầns bảy ạ. nội thể đã sản sinh được chút nguyên khí. có điều thời gian hãy còn ngắn nên vẫn chưa luyện tập võ công.
Một tên bến cạnh đáp.
- Dương Khai thì sao?
Tô Mộc hòi tiếp.
- Chắc khoảng Thối Thể cảnh tằng bốn?
Ngừ khí có phần không chắc chắn.
Bọn chúng ngạc nhiên nhìn nhau. Khoảng cách thực lực của hai người là ba tầng, vậy mà đánh đến ngang tài ngang sức, quả thực khiến chúng sửng sốt. Chẳng trách hôm qua Triệu Hồ lại bại chi dưới ba chiêu của Dương Khai. Với thực lực mà Dương Khai phô bày ra lúc này thì cho dù Triệu Hồ có triền khai toàn lực cũng không phải đối thủ nừa là.
Chi có điều, công lực của kẻ chuyên làm chỗ trút giận như lời đồn đại này sao lại mạnh đến thế. Nếu đúng là hắn mạnh như vậy thật, thì tại sao lúc trước hắn toàn thua trận? Dương Khai nhập môn đã hơn ba năm, về cơ bản thì sau khi nhập môn được một năm là bẳt đầu bị khiêu chiến, kể từ lúc đó cho đến hôm qua. hắn chưa từng thắng trận, thời gian này phải đến hơn hai năm cơ mà.
Điều khiến đám người Tô Mộc kinh ngạc vẫn còn ờ phía sau. Chúng vốn nghĩ Dương Khai có thể tạm cân bằng thế trận với Lý Vân Thiên đã là kỳ tích rồi. đằng nào cũng đánh không lại. Thế nhưng sau khi Dương Khai xử lý gọn Lý Vân Thiên thì bọn chúng lặng ngắt như tờ. không dám tin vào mắt mình nừa.
Thối Thể cảnh tầng bốn đánh thắng Thối Thể cảnh tầng bảy. chuyện này chưa từng có trong lịch sử mấy trăm năm của Lãng Tiêu Các. Không lẽ cái tên cá ươn này cũng có lúc đổi đời?
Trong lúc tâm thần hồn loạn. Tô Mộc đột nhiên cảm giác có người vỗ vai mình. H y quay đầu lại thì thấy Dương Khai trên tay đang cầm chồi, mim cười nhìn mình, tò vẻ thân mặt:
- Tô sư đệ, lần sau mà có chuyện tốt thế này thì nhớ thông báo cho ta một tiếng
- Ngươi đã biết trước rồi?
Khoe miệng Tô Mộc hơi co giật.
ƠQ Dươns Khai cười ha hả:
- Tuy là hôm qua vị Lý sư đệ kia nấp trong cả đám người, nhưng sư huvnh thì C chăng có sờ trường gì, chi có trí nhớ là tốt thôi.
o>'
- Thật nham hiềm!
Tô Mộc hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đến giờ y mới biết, cả đám bọn chúng đều sa vào bẫy của Dương Khai.
- Như nhau cả thôi.
Dương Khai cười.
- À phải rồi. ngày mai vẫn có thể tỉ thí được, mồi ngày đều có một cơ hội không phải sao? Các vị cứ chơi vui vẻ. ngày mai ta sẽ đến tìm.
Bọn chúng lập tức sa sầm nét mặt. nghe nhừng lời này của Dương Khai, cứ như hắn đã biết cảm giác chiến thắng đó sung sướng như thế nào. đâm ra thích trò này rồi? Chúng nhìn bộ dạng bây giờ của Lỷ Vân Thiên, rồi so đo xem thực lực giữa mình và LỶ Vân Thiên, không kẻ nào không rùng mình, hoảng loạn nói:
- Tô thiếu, giờ phải làm sao?
Tô Mộc cũng bé tắc. suy cho cùng khiêu chiến vẫn là thói tục của tông môn. có đệ tử nào mà chưa bị khiêu chiến một lần? Tuy y có kẻ chống lưng, nhưng cũng không dám tùy tiện làm trái quy củ tông môn.
- Yên tâm đi. có khi chi dọa các ngươi vậy thôi, hắn mà dám khiêu chiến với các ngươi thật thì ta sê cho hắn phải nếm mùi.
Nghe Tô Mộc nói vậy. đám thủ hạ mới tạm an tâm một chút.
Dương Khai cũng chi nhắt thời nảy ra ỷ này thôi. Mồi ngày đệ tử Lãng Tiêu Các đều có một cơ hội khiêu chiến. Ngày trước hắn chẳng bao giờ sử dụng quyền lợi này. thành ra cũng quên luôn. Hôm nay cũng nhờ Lỷ Vân Thiên nhắc nhờ nên mới nhớ ra.
Mồi ngày khiêu chiến một lần. đánh thắng một tên đệ tử phồ thông tuy chi được hai điêm cống hiến, nhưng “thịt muỗi cũng vẫn là thịt” mà. tích góp một tháng cũng được kha khá.
Huống chi việc tu luyện tuyệt đối không thể xa rời thực tể, mỗi ngày động tay động chân, cọ xát chút đinh với mấy sư huvnh sư đệ cũng có ích chứ chẳng hại gì. đằng nào cũng không phí phạm thời giờ. cứ xem như lấy đó làm trò tiêu khiên, lại còn được điềm cống hiến. Chuyện vui vậy cớ gì không làm?
Tính lại thì chi có trận chiến hôm nay kiếm được nhiều, không nhừng thu hoạch được hai điêm cống hiến, mà còn được mười cây Tuyệt Địa Khô Mộc thảo đang thiếu. Đúng là lời to.
Nếu mồi ngày đều có người dâng cho mười cây thảo dược như vậy thì tốt biết mấy! Dương Khai mơ tường.
Trờ lại căn nhà gồ lắy lư hương ra, đốt lấy dị hương. Dương Khai tiếp tục công cuộc tu luyện gian khồ của mình.
Cho cái tên hẹp hòi dám sai bố mày chạy cả buồi trời đến cống Hiến Đường ƠQ chịu trận nhà ngươi ném mùi. Lỷ Vân Thiên khoan khoái trong lòng, ra tay cực « mạnh, môi một chường lên người Dương Khai đêu vọng lại ảm thanh bình bịch C rõ lớn. Tên Tô Mộc đang nấp gần đó cũng hoa cả mắt. cảm giác như đang được đích thân hạ thủ vậy. khôi phải nói y vui đên mức nào.
Hai người đang giao chiến này đều là kẻ luyện võ của Thối Thể cảnh, do chi mới bẳt đầu tu luyện nên chiêu thức xuất ra cũng rất ít. cộng thêm Dương Khai cố ý muốn thừ nghiệm thế chất hiện giờ của mình nên thành ra lại đê cho LÝ Vân Thiên chiếm đa phần ưu thế.
Đánh được một lúc. bản thân Dương Khai cũng đã có tính toán, sức khỏe hiện tại tạm coi là ồn. tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi. Mục đích đã thành: Dương Khai cũng chuần bị chấm dứt màn dây dưa với tên sư đệ này.
LỶ Vân Thiên đương định thừa thắng xông lên thì chợt nhận ra tên Dương sư huynh bị mình đánh dồn dập nãy giờ thần sắc đột nhiên phấn khởi, cứ như tên yêu râu xanh bắt gặp một cô nương lõa thề, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn đó khiến Lỷ Vân Thiên sờn cả gai ốc.
Nhưng nhìn kỹ lại, kiểu hưng phấn này và kiểu hưng phấn kia lại có phần không giống nhau, đây là kiểu hưng phấn tàn nhẫn mà khát máu.
LỶ Vân Thiên tự nhủ không ồn. đang định kéo dãn cự ly thì Dương Khai một bước lao tới. như ngọn núi sừng sừng cản đường y.
Lý Vân Thiên nhày lên cao nhằm thoát khỏi vòng truy kích của Dương Khai, Dương Khai một cước bay lên. lướt mạnh qua lưng Lý Vân Thiên.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên,
LÝ Vân Thiên như miếng vải rách bay ra xa đến mấy trượng. Không đợi cho y bò dặy. Dương Khai bước một bước xông lên. ngồi thăng trên người Lý Vân Thiên, hai tay giáng liên tục như mưa xuống lưng y.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên tức khắc.
Trận tỉ thí này sau cùng lại kết thúc ờ lời xin tha của Lỷ Vân Thiên.
Vốn dĩ lúc bị Dương Khai quặt lãn ra đất mà đánh. Lỷ Vân Thiên vẫn còn muốn phản kháng lại, thé nhưng Dương Khai chẳng hề xá gì đến đòn tấn công của y mà giữ nguyên tư thế ãn miếng trả miếng, đánh trả điên cuồng.
Không lâu sau. Lý Vân Thiên không gắng gượng được nừa. Y phát hiện một điềm quái lạ, phản ứng sau khi bị đánh của y và Dương Khai hoàn toàn khác nhau.
Mình đánh hắn. càng đánh hắn càng hưng phấn; hắn đánh mình, càng đánh mình càng thấy đau đớn tột cùng.
Trên đời này có kẻ nào bị đánh mà lại hưng phấn vậy chứ? Đến phút cuối. Lỷ Vân Thiên còn nhìn thấy toàn thân Dương Khai da thịt đò ừng. máu đò cuộn trào bên dưới lóp da. gân xanh nồi lên. trông rất hung tợn. như điên dại đến nơi.
Có lúc. Lỷ Vân Thiên đă nghĩ Dương Khai điên thật rồi. Nhưng sau khi cuộc tỉ thí kết thúc, tên sư huynh này lại bình thường vồ sự, vẻ mặt vẫn vui vè. lại còn
3Ệ thân thiêt kéo y đứng dậy. cười tít măt nói một câu đa tạ. xong câni chôi đi mât.
_1
p
Lúc chiến đấu và lúc không chiến đấu. hắn căn bản là hai người hoàn toàn khác o nhau!
LÝ Vân Thiên đau hết cả mình mầy. y đă ăn không ít quả đấm của Dương Khai,
' bảo sao khôns đau được chứ.
tơ © Y
o ,
Lân này đúng là mât cả chì lân chài, LÝ Vân Thiên muôn khóc mà không ra nôi
ƠQ nước mắt.
'9
° Ề
Người ta đã ba bốn lần từ chối, không muốn ti thí với mình, thế mà mình quá tốt đi. đem hai mươi điềm cống hiến đồi lấy thảo dược để cầu xin được đánh nhau. Két quả... chính mình bị nhừ đòn. không nhừng thảo dược bị hắn lắy mắt. mà bản thân thua trận này. lại còn bị trừ mất điểm cống hiến nừa.
Lần này đúng là lồ to rồi! Thế này thì chẳng phải là mình bị hạ thấp quá rồi sao? Lỷ Vân Thiên uất ức.
Đám người Tô Mộc đứng gần đó cũng đơ mặt ra. Lúc Lỷ Vân Thiên và Dương Khai giao thù. chúng chi muốn gào thét tung hô đê chúc mừng kế hoạch của Lỷ Vân Thiên đã thành công. Cảnh tượng Dương Khai bị đánh cho nhừ tử cũng sắp bày ra trước mắt rồi.
Thậm chí Tô Mộc còn lo trước, đợi Dương Khai bị đánh tả tơi rồi. y sẽ lại đâm chọc vài câu. cũng nhằm để giải tòa cơn tức tích tụ trong người. Thế mà bọn chúng phải kinh hoàng khi trận chiến bắt đầu. vì khồng ngờ Dương Khai và Lỷ Vân Thiên lại nsans nsửa nhau.
Đột nhiên. Tô Mộc cảm thấy hơi dao động, y ngờ vực hỏi:
- Lỷ Vân Thiên ờ cảnh giới nào vậy?
- Thối Thể cảnh tầns bảy ạ. nội thể đã sản sinh được chút nguyên khí. có điều thời gian hãy còn ngắn nên vẫn chưa luyện tập võ công.
Một tên bến cạnh đáp.
- Dương Khai thì sao?
Tô Mộc hòi tiếp.
- Chắc khoảng Thối Thể cảnh tằng bốn?
Ngừ khí có phần không chắc chắn.
Bọn chúng ngạc nhiên nhìn nhau. Khoảng cách thực lực của hai người là ba tầng, vậy mà đánh đến ngang tài ngang sức, quả thực khiến chúng sửng sốt. Chẳng trách hôm qua Triệu Hồ lại bại chi dưới ba chiêu của Dương Khai. Với thực lực mà Dương Khai phô bày ra lúc này thì cho dù Triệu Hồ có triền khai toàn lực cũng không phải đối thủ nừa là.
Chi có điều, công lực của kẻ chuyên làm chỗ trút giận như lời đồn đại này sao lại mạnh đến thế. Nếu đúng là hắn mạnh như vậy thật, thì tại sao lúc trước hắn toàn thua trận? Dương Khai nhập môn đã hơn ba năm, về cơ bản thì sau khi nhập môn được một năm là bẳt đầu bị khiêu chiến, kể từ lúc đó cho đến hôm qua. hắn chưa từng thắng trận, thời gian này phải đến hơn hai năm cơ mà.
Điều khiến đám người Tô Mộc kinh ngạc vẫn còn ờ phía sau. Chúng vốn nghĩ Dương Khai có thể tạm cân bằng thế trận với Lý Vân Thiên đã là kỳ tích rồi. đằng nào cũng đánh không lại. Thế nhưng sau khi Dương Khai xử lý gọn Lý Vân Thiên thì bọn chúng lặng ngắt như tờ. không dám tin vào mắt mình nừa.
Thối Thể cảnh tầng bốn đánh thắng Thối Thể cảnh tầng bảy. chuyện này chưa từng có trong lịch sử mấy trăm năm của Lãng Tiêu Các. Không lẽ cái tên cá ươn này cũng có lúc đổi đời?
Trong lúc tâm thần hồn loạn. Tô Mộc đột nhiên cảm giác có người vỗ vai mình. H y quay đầu lại thì thấy Dương Khai trên tay đang cầm chồi, mim cười nhìn mình, tò vẻ thân mặt:
- Tô sư đệ, lần sau mà có chuyện tốt thế này thì nhớ thông báo cho ta một tiếng
- Ngươi đã biết trước rồi?
Khoe miệng Tô Mộc hơi co giật.
ƠQ Dươns Khai cười ha hả:
- Tuy là hôm qua vị Lý sư đệ kia nấp trong cả đám người, nhưng sư huvnh thì C chăng có sờ trường gì, chi có trí nhớ là tốt thôi.
o>'
- Thật nham hiềm!
Tô Mộc hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đến giờ y mới biết, cả đám bọn chúng đều sa vào bẫy của Dương Khai.
- Như nhau cả thôi.
Dương Khai cười.
- À phải rồi. ngày mai vẫn có thể tỉ thí được, mồi ngày đều có một cơ hội không phải sao? Các vị cứ chơi vui vẻ. ngày mai ta sẽ đến tìm.
Bọn chúng lập tức sa sầm nét mặt. nghe nhừng lời này của Dương Khai, cứ như hắn đã biết cảm giác chiến thắng đó sung sướng như thế nào. đâm ra thích trò này rồi? Chúng nhìn bộ dạng bây giờ của Lỷ Vân Thiên, rồi so đo xem thực lực giữa mình và LỶ Vân Thiên, không kẻ nào không rùng mình, hoảng loạn nói:
- Tô thiếu, giờ phải làm sao?
Tô Mộc cũng bé tắc. suy cho cùng khiêu chiến vẫn là thói tục của tông môn. có đệ tử nào mà chưa bị khiêu chiến một lần? Tuy y có kẻ chống lưng, nhưng cũng không dám tùy tiện làm trái quy củ tông môn.
- Yên tâm đi. có khi chi dọa các ngươi vậy thôi, hắn mà dám khiêu chiến với các ngươi thật thì ta sê cho hắn phải nếm mùi.
Nghe Tô Mộc nói vậy. đám thủ hạ mới tạm an tâm một chút.
Dương Khai cũng chi nhắt thời nảy ra ỷ này thôi. Mồi ngày đệ tử Lãng Tiêu Các đều có một cơ hội khiêu chiến. Ngày trước hắn chẳng bao giờ sử dụng quyền lợi này. thành ra cũng quên luôn. Hôm nay cũng nhờ Lỷ Vân Thiên nhắc nhờ nên mới nhớ ra.
Mồi ngày khiêu chiến một lần. đánh thắng một tên đệ tử phồ thông tuy chi được hai điêm cống hiến, nhưng “thịt muỗi cũng vẫn là thịt” mà. tích góp một tháng cũng được kha khá.
Huống chi việc tu luyện tuyệt đối không thể xa rời thực tể, mỗi ngày động tay động chân, cọ xát chút đinh với mấy sư huvnh sư đệ cũng có ích chứ chẳng hại gì. đằng nào cũng không phí phạm thời giờ. cứ xem như lấy đó làm trò tiêu khiên, lại còn được điềm cống hiến. Chuyện vui vậy cớ gì không làm?
Tính lại thì chi có trận chiến hôm nay kiếm được nhiều, không nhừng thu hoạch được hai điêm cống hiến, mà còn được mười cây Tuyệt Địa Khô Mộc thảo đang thiếu. Đúng là lời to.
Nếu mồi ngày đều có người dâng cho mười cây thảo dược như vậy thì tốt biết mấy! Dương Khai mơ tường.
Trờ lại căn nhà gồ lắy lư hương ra, đốt lấy dị hương. Dương Khai tiếp tục công cuộc tu luyện gian khồ của mình.
Tác giả :
Mạc Mặc