Vũ Luyện Điên Phong
Chương 217: Ta là kim hào
Đi chưa được bao lâu thì từ phía trước bỗng có tiếng sột soạt vang lên như thứ gì đó đang nhanh chóng đến gần.Cả đám đệ tử trẻ tuổi đều cảnh giác như gặp đại địch, còn bốn vị Thần Du cảnh kia thì sắc mặt vẫn bình thường.Soạt... Một đầu lâu dữ tợn thình lình vọt ra từ bụi cây trước mặt, há to miệng nhào về phía lão bà dẫn đường.Đầu lâu này to bằng cái nón, hai con mắt hình tam giác lấp lóe trên đầu lâu hằn lên ánh sáng hung tàn và u ám, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã bổ đến trước mặt lão bà.Lão bà khẽ hừ một tiếng, nhấc cây gậy trong tay lên điểm nhẹ vào đầu nó, rồi khều vào trán nó. Cái đầu lâu cực lớn đấy như vừa chịu một đòn rất nặng, lập tức bị quét qua một bên.Còn chưa kịp rơi xuống đất, đầu lâu đó đột nhiên nổ tung, một màn sương máu bao trùm không gian.Mỹ phụ trung niên nọ khẽ lắc lư người, cánh tay nhẹ nhàng vung vẩy, một dải màu chợt phóng ra từ cổ tay bà, hệt như linh xà xuất động, cuộn quanh một viên yêu đan giữa đám sương máu, rồi vụt thu trở về.- Kim Đồng Ngân Bối Mãng! Yêu thú ngũ giai đỉnh phong!Lăng Thái Hư khẽ giọng nói với Dương Khai.Dương Khai định nhãn nhìn lại, thì thấy trên mặt đất quả nhiên có một cái xác con mãng xà không đầu, trên lưng nó có một đường vân màu bạc, trông rất quái dị. Mọi sự vừa rồi xảy ra quá nhanh, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ thì con mãng xà này đã vong mạng, đến yêu đan cũng bị mỹ phụ kia thu mất.Ngũ giai đỉnh phong tương đương Chân Nguyên cảnh đỉnh phong. Chỉ một lần chiếu diện đã bị lão bà nọ đánh chết, thực lực của lão bà Vạn Hoa Cung này phải nói là không tầm thường, có lẽ là cùng đẳng cấp với Lăng Thái Hư, thậm chí là hơn hẳn.Dẫu sao Vạn Hoa Cung cũng là nhất đẳng tông môn! Sức mạnh vượt xa Lăng Tiêu Các.- Cẩn thận đấy, nó là loài yêu thú quần cư!Lăng Thái Hư khẽ tiếng căn dặn.Chưa dứt lời, tứ phía đã truyền đến từng trận âm thanh soàn soạt, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số những đôi mắt tam giác màu vàng đang nhìn chằm chằm vào họ, tiến đến gần một cách nhanh chóng.Lão bà nọ vẫn chưa dừng lại, chỉ cất giọng nói:- Tăng tốc lên, mùi máu mà lan ra sẽ lôi kéo thêm nhiều yêu thú đến đấy.Bước chân của cả đoàn càng lúc càng mau lẹ.Soạt soạt soạt... Bốn phương tám hướng, vô số Kim Đồng Ngân Bối Mãng chồm lên, há mồm nhằm nuốt chửng cả đoàn người.Cây gậy của lão bà ẩn chứa một lực sát thương vô song, chỉ khẽ điểm chỉ thì ngay lập tức một con mãng xà vong mạng. Quỷ Lệ và mỹ phụ kia đứng ở giữa phối hợp tác chiến, thi triển mọi thủ đoạn để bảo vệ đệ tử mình.Quỷ Lệ quả đúng là kẻ tu tà, vừa vận chuyển công pháp thì khí tức hắc ám toàn thân liền phát tán ra một mùi máu tanh bạo lực. Trên tay cầm một món bí bảo trông giống trường thương, tung hoành ngang dọc, giết chết không biết bao nhiêu kẻ địch. Còn thực lực của mỹ phụ nọ có vẻ kém hơn một bậc, nhưng ứng phó với một con yêu thú ngũ giai thì vẫn rất thoải mái. Thân hình thướt tha xoay chuyển dấy lên một hương phong mê người, những con Kim Đồng Ngân Bối Mãng đang tấn công bà còn chưa lại gần, thì bỗng dưng lăn ra chết.Lăng Thái Hư không sử dụng bất kỳ bí bảo nào, chiêu thức cũ kỹ bình thường, nhưng uy lực thì lại vô tận. Tốc độ giết yêu thú của ông có khi còn hơn hẳn lão bà kia.Máu đổ thịt rơi, Kim Đồng Ngân Bối Mãng từng con một vong mạng. Những nơi đoàn người này đi qua đều như gió thu cuốn sạch lá vàng, không hề gặp phải sự cản trở nào.Trên tay bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung nọ cũng phóng ra từng dải lụa. Không phải họ muốn đánh nhau với bọn yêu thú, mà là có ý dùng dải lụa để lấêu đan.Cả bốn người đều là sư tỷ muội đồng môn, hợp tác với nhau rất ăn ý. Ba người ra tay phá nát đầu con yêu thú, người còn lại dùng dải lụa để lấêu đan.Yêu đan của yêu thú ngũ giai, giá trị cũng không phải là thấp.Hành động của bọn họ khiến ba tên Quỷ Vương Cốc mắt long lên tức giận. Bất lực vì không có khả năng của bốn thiếu nữ nọ, họ chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, khỏi phải nói thèm muốn cỡ nào rồi.Bốn thiếu nữ này lấy được chiến lợi phẩm, gương mặt xinh đẹp liền nở nụ cười vui sướng, ai nấy cũng đều tươi hơn hoa, còn có chút đắc ý.Lại thêm một con Kim Đồng Ngân Bối Mãng xông đến, Quỷ Lệ vung cây trường thương trong tay lên, đâm sâu bảy tấc vào người nó, chân nguyên hung hãn tuồn vào giết chết nó ngay tức khắc.Mũi thương lại vung lên, bỗng nhiên con Kim Đồng Ngân Bối Mãng này bay về phía đám đông. Rõ ràng là Quỷ Lệ muốn để đệ tử mình lấy được chút chiến tích.Nhưng cũng chẳng biết lão cố ý hay vô tình, vung tay quá sức, con Kim Đồng Ngân Bối Mãng lại rơi thẳng xuống chỗ Dương Khai đang đứng.Trong mắt Lăng Thái Hư chợt lóe lên tia lạnh băng, nhưng cũng không ra tay ngăn trở.Soạt một tiếng. Một tên nam đệ tử của Quỷ Vương Cốc quay ra phía sau, khóe miệng nở nụ cười gian xảo, chân nguyên xao động trên cánh tay xám ngoét kỳ dị, như lưỡi dao sắc bén đâm vào đầu con mãng xà.Cú đánh này của y trông thì giống như đang lấêu đan, nhưng lại vận sức rất nhiều, tàn dư của chiêu thức đủ để đánh vào Dương Khai đang đứng phía sau.Dương Khai nghiêm nghị ra mặt, chớp nhoáng đã phát giác ra âm mưu của đối phương, dĩ nhiên sẽ không khoanh tay chờ chết.Dương Khai cũng không giao thủ chính diện với y mà chỉ giơ hai tay ra tóm lấy xác con mãng xà, dùng toàn lực hất sang một bên.Tên đệ tử Quỷ Vương Cốc mới đó còn nở nụ cười gian manh thì bây giờ đột nhiên biến sắc.Đòn phản kích của Dương Khai nằm ngoài dự liệu của y, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Y và con mãng xà cùng lúc bị ném bay ra xa mười mấy trượng.Tuy nhiên phản ứng của y cũng rất nhanh. Đang bay giữa không trung, y vội vàng rút tay khỏi xác con mãng xà, hai chân đạp lên người nó, chế ngự thế rơi.Còn chưa đáp xuống đất, thì bỗng có hai con mãng xà đã chờ đợi từ lâu vọt ra, há to cái mồm khát máu. Một mùi tanh hôi khiến y choáng váng đầu óc.Y sợ hãi vạn phần, toàn thân dựng tóc gáy.Đừng thấy bốn vị cao thủ Thần Du cảnh giết đám mãng xà này như mổ gà giết chó, dù sao họ cũng có thực lực cao. Nhưng nếu võ giả Chân Nguyên cảnh đụng phải chúng thì chỉ có nước chết.Nguy hiểm ập đến, tên đệ tử Quỷ Vương Cốc này cơ hồ đã ngửi thấy mùi chết chóc. Y chẳng ngờ ám sát Dương Khai không được, mà còn bị hắn dồn vào đường cùng, đúng là ác giả ác báo.Đúng vào lúc khẩn cấp này, Quỷ Lệ chợt xông đến, cây trường thương chỉ vung lên một cái đã hất hai con cự mãng này ra. Lão nắm vai tên đệ tử nọ hất qua một bên, rồi nhanh chóng quay lại.Chỉ trì hoãn trong chốc lát thôi mà suýt nữa khiến bốn nữ đệ tử Vạn Hoa Cung bị cự mãng tấn công. Nếu không phải mỹ phụ kia phản ứng nhanh, lao qua thủ hộ, thì mấy thiếu nữ nọ chắc đã bị thương rồi.Đợi Quỷ Lệ quay lại, mỹ phụ nọ liền trừng mắt nhìn lão hung tợn, hận lão vì đã thoát ly đội ngũ, khiến đệ tử Vạn Hoa Cung của mình suýt nữa bị hại.Quỷ Lệ cũng đuối lý, không dám oán trách nửa lời, chỉ ném cho Dương Khai và Lăng Thái Hư một cái nhìn lạnh tanh.Một trận ám chiến mà các lão tiền bối đều tự giác không nhúng tay vào, nhưng Dương Khai vẫn lanh trí ứng biến, khiến tên đệ tử nọ của Quỷ Vương Cốc phải chịu thiệt, tên này đã ghi hận trong lòng, đợi cơ hội rửa sạch mối nhục.Dương Khai cũng chẳng thèm để ý. Trưởng bối của đối phương đã ra hiệu rõ cho chúng giết hắn, thì hắn khách khí với chúng làm gì? Nếu vẫn khách khí thì không phải là độ lượng, mà là nhu nhược.Họ liên tiếp xông lên chém giết được hơn hai mươi con Kim Đồng Ngân Bối Mãng mới rời khỏi vùng hung hiểm này.Đây mới chỉ là vùng rìa ngoài U Minh Sơn mà đã nguy hiểm đến thế, có thể thấy hung danh của nơi cấm địa này không chỉ là tin đồn vô căn cứ.Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, các tiền bối có chút mệt mỏi. Lão bà vẫn im lặng tiên phong dẫn đường. Họ đi được được khoảng trăm dặm mới tìm được một nơi tương đối an toàn để dừng chân nghỉ ngơi.Các tiền bối cần phải duy trì trạng thái tốt nhất cho tinh khí thần, còn các tiểu bối cũng phải hồi phục thể lực.Dừng chân rồi, lão bà Vạn Hoa Cung mới khẽ đằng hắng, lạnh lùng nhìn Quỷ Lệ:- Chuyện như vậy chỉ xảy ra một lần thôi, thân già này không muốn nhìn thấy thêm lần thứ hai. Nếu không thì hai vị tự đi vào trong, Vạn Hoa Cung ta không muốn hành động với những kẻ tâm niệm bất chính, cứ phải lo lắng an nguy về tính mạng.Quỷ Lệ cười ha hả:- Nhan Cung chủ yên tâm, lúc nãy lão phu chỉ nhất thời lỡ tay thôi. Đệ tử cũng ra tay quá mạnh, hiểu lầm thôi mà.- Nếu thế thì tốt!Lão bà điềm nhiên gật đầu rồi quay sang một bên ngồi xuống hồi phục.Giữa ba phái đều cách nhau một khoảng cách nhất định, vô cùng tĩnh mịch yên ắng.Chốc sau, Dương Khai mở mắt ra, chợt nhìn thấy tên đệ tử Quỷ Vương Cốc lúc nãy định đánh lén mình đang bước đến.Y đứng cách mình mười trượng, giương ánh mắt lạnh băng nhìn Dương Khai, cười gằn:- Ta là Kim Hào, tốt nhất ngươi nên cút ra xa đi, nếu không khi đến nơi, ta sẽ giết chết ngươi không chút nương tay đấy!Y tự nhiên xuất khẩu cuồng ngôn, không hề e dè Lăng Thái Hư đang ngồi bên cạnh.Lăng Thái Hư cũng chẳng có chút biểu cảm nào, vẫn nhắm mắt tĩnh tọa.Dương Khai nhìn lại y, đột nhiên khẽ cười một tiếng:- Kim huynh, bình thường chó cắn người đâu có sủa chứ.- Khì khì...Đâu đó có vài tiếng cười vọng lại, hóa ra là bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung không nhịn được mà phì cười.Mỹ phụ trung niên nọ liếc mắt trừng một cái, họ bèn vội vã im bặt, giả vờ tĩnh tâm ngồi thiền.Kim Hào lạnh lùng nói:- Miệng lưỡi khéo lắm, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện vào trong không phải gặp ta đi là vừa!Dứt lời, y quay người bước đi.Nhìn theo bóng lưng y, trong lòng Dương Khai sát cơ vô hạn. Ba tên đệ tử Quỷ Vương Cốc là kẻ địch chắc rồi, có điều cả thực lực và nhân số của chúng đều cao hơn hắn, nếu đụng độ chúng ở trong kia e sẽ có một trận ác chiến.Nghỉ ngơi một hồi, lão bà bỗng đứng dậy, Lăng Thái Hư và Quỷ Lệ cũng mở mắt ra cùng lúc.Đội hình vẫn như cũ, họ tiếp tục tiến vào sâu trong U Minh Sơn.Trên đường đi thường xuyên có yêu thú quấy rối. Yêu thú ở U Minh Sơn rất đông đúc, đẳng cấp cũng không đều, có con là tam giai, tứ giai hay ngũ giai, thậm chí còn có hai con yêu thú lục giai.Có điều hai con yêu thú lục giai này rõ ràng biết đám người này không dễ đối phó, nên chỉ bám theo một hồi rồi bỏ cuộc, khôn ngoan hơn bọn đã nạp mạng trước đó rất nhiều.Đánh chết xong lũ yêu thú này, bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung thu được nhiều chiến lợi phẩm nhất, dải lụa tung ra, liên tục thu yêu đan về. Ba tên Quỷ Vương Cốc cũng đồng tâm hiệp lực, phối hợp với Quỷ Lệ giết yêu thú lấy đan, thu hoạch được không ít.Duy chỉ có Dương Khai thì khá là khiêm tốn, suốt chặng đường hắn chỉ lấy được hai viên yêu đan của yêu thú ngũ giai, mà đó còn là do Lăng Thái Hư cố tình ném xác yêu thú qua cho hắn.Dương Khai cũng không để tâm. Thực lực của hắn vốn đã thấp nhất rồi, bây giờ càng ít thể hiện thì càng đỡ phiền phức. Chỉ có cách nhẫn nhịn giấu tài thì mới tránh được mối nguy hiểm, dần dần trở nên thuần thục.
Tác giả :
Mạc Mặc