Vũ Luyện Điên Phong
Chương 165: Xuất du
Hôm đó Mộng chưởng quầy cầm ngọc bội chưởng môn đến hội trưởng lão truyền lệnh thăng tiến Dương Khai làm đệ tử thông thường. Ngụy Tích Đồng giở chút thủ đoạn trong đó là vì muốn thăm dò, nhưng chẳng ngờ sự việc không diễn tiến như lão dự liệu, Dương Khai khước từ đã biến lão từ thế chủ động sang thế bị động. Quả nhiên là trở tay không kịp.Nghĩ đến đây, Tô Huyền Vũ lại vô cùng sung sướng.- Nhị trưởng lão, chúng ta không cần ra tay sao? Lần này Dương Khai khước từ chắc chắn sẽ có phiền toái.Tên đệ tử lo lắng lên tiếng.- Không!Tô Huyền Vũ chậm rãi lắc đầu:- Việc này không cần xen vào làm gì, chỉ cần xem kịch vui là đuợc.- Vâng!Tên đệ tử mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng cũng không dám hỏi thêm gì.- Ngụy Tích Đồng ơi Ngụy Tích Đồng, ta xem lần này lão phải giao phó với chưởng môn thế nào!Nét mặt tràn đầy tự tin, Tô Huyền Vũ hạ quân cờ trắng trên tay xuống.Tàn cục tử khí trùng trùng đột xuất hiện dấu hiệu phục hồi. Quân cờ trắng đang bị bao vây như Long Sĩ Đầu, như sắp phá phá vòng vây.Dương Khai hiển nhiên không biết hành động vô tình của mình lại gây ra nhiều làn sóng như vậy, l lúc này hắn vẫn ngồi khoanh chân trước cửa sơn động, tâm thần bình thản.Một ngày sau, Dương Khai vươn người đứng dậy, trong lòng vang lên tiếng của Địa Ma.Trong giây lát, một luồng hắc khí trong khe Khốn Long bay ra, quấn lên ngón tay giữa của Dương Khai rồi nhanh chóng biến mất.- Có phát hiện gì phía dưới không?Dương Khai hỏi.- Lão nô không dám xuống quá sâu, chỉ hấp thu tà khí ở độ sâu nghìn trượng, cũng không có phát hiện gì lớn, tuy nhiên Thiếu chủ yên tâm, sau khi lão nô khôi phục chút công lực chắc chắn có thể xuống sâu hơn để tìm hiểu đến cùng.Tiếng Địa Ma truyền tới.- Ừ!Dương Khai gật đầu, ngồi xuống sờ vào gốc Âm Dương yêu sâm để tưới Dương dịch cho nó, miệng nói:- Ngươi cứ ở đây hấp thụ dương khí nhưng nhớ nếu có thấy không phải hai nữ tử ngươi biết đến đây thì phải trốn đi biết không?Ngũ quan trên Âm Dương yêu sâm hiện lên nét mặt hiểu rõ.- Thiếu chủ muốn đi xa nhà sao?Địa Ma hỏi.- Ừ đi ra ngoài chút, ngươi theo ta,- Điều đó là đương nhiên.Giọng Địa Ma đầy hưng phấn:- Thiếu chủ, lần xuất hành này nếu gặp tên nào có thể giết thì nhất định không được bỏ qua. Phá Hồn Chùy của lão nô hao tổn linh tính, cần có thần hồn người để bổ sung, thần hồn hấp thụ càng nhiều, Pha Hồn Chùy phát huy tác dụng càng lớn, nếu như nó có thể hoàn toàn hồi phục thì, ha ha, thiếu chủ có nó trong tay có thể xưng bá một phương, thống lĩnh thiên hạ!Dương Khai khẽ mỉm cười, đương nhiên không để lời nói của Địa Ma mê hoặc.Hắn muốn ra ngoài cũng là có lý do.Thứ nhất, mình vừa khước từ lệnh thăng tiến, ở lại chỉ sợ sẽ gặp phiền toái.Thứ hai hắn nghĩ dến việc đoàn tụ cũng Tô Nhan, khiến nàng không thể khống chế được suy nghĩ của mình, nếu như mình ở đây, một khi dục vọng trong lòng nàng dâng trào thì khó mà khống chế được. Nàng tu luyện Băng Tâm Quyết,nhất định không thể để lòng nàng chịu sự dao động quá lớn, lần này mình chẳng khác nào giúp nàng đập nồi dìm thuyền, nàng nhất định phải cố gắng ngăn cản thì mới có lợi cho việc tu luyện.Thứ ba là nghĩ cho bản thân, việc tu luyện Khí Động cảnh không phải chỉ đơn thuần ngồi xuống là được. Chỉ có trải qua tôi luyện sinh tử thì mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực.Nhớ tới sự cách biệt về thực lực với Tô Nhan, Dương Khai có cảm giác mình không thể ở lại trong tông môn được nữa, cuộc sống này quá an nhàn vô vị.Để lại một phong thư trong sơn động, Dương Khai thừa lúc trời còn tối rời khỏi Lăng Tiêu các.Trên một ngọn cây chỗ Dương Khai không nhìn thấy có một bóng xanh đứng sừng sững, không lên tiếng líu giữ, cũng không tiến lên từ biệt, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn.Gió đêm lướt nhẹ, thổi tung tấm khăn che mặt mỏng manh ra, một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra.Lúc lâu sau, một tiếng nói già nua mới vang lên phía sau lưng nàng:- Đồ nhi, đêm khuya gió lạnh, đi nghỉ sớm đí!Giọng nói tràn đầy sự bất lực và yêu thương.- Vâng!Hạ Ngưng Thường ôm hai cánh tay, nàng thấy hơi lạnh.Rời khỏi Lăng Tiêu các, Dương Khai không biết phải đi đâu, chỉ tùy ý đi về một hướng, ánh lửa lóe lên dưới chân nhanh như chớp.Một đêm mà đã cách xa Lăng Tiêu các hai ba trăm dặm.Màn đêm trôi qua nhanh chóng khiến tinh thần Dương Khai chìm vào không khí cảm ngộ.Cảm nhận sự thay đổi của nguyên khí trong hai chân, mỗi khi tăng tốc độ sự lắng đọng, chờ đợi không rõ đó lại tìm ra một quy luật hợp lý.Trong thung lũng Cửu Âm, Dương Khai hơi hiểu ra vận dụng nguyên khí thế nào để tăng tốc độ của mình, lại đến Truyền Thừa Động Thiên thử nghiệm mấy lần, hiệu quả cũng không tồi.Nhưng đây chỉ là cách sử dụng nguyên khí thô sơ, cũng chưa có cách cố định.Lúc đối địch, vũ kỹ có uy lực hùng mạnh quả nhiên quan trọng, nhưng nếu có bộ pháp tinh diệu bên người thìbe có thể khiến người ta như hổ thêm cánh, càng dễ dàng để ứng phó với sự công kích của địch.Ở điểm này, khi đánh chết Long Huy Dương Khai đã thấu hiểu. Long Huy khi đó dựa vào bộ pháp mà trêu chọc Dương Khai khá lâu.Bộ pháp cũng là thứ mà Dương Khai thiếu nhất bây giờ.Dương Khai biết mình chẳng qua mới chỉ là một tiểu võ giảKhĐí ộng cảnh nhỏ nhoi, về cơ bản chưa thể sáng tạo ra bộ pháp đạt mức tinh xảo.Nhưng hắn có thể theo từ trong đường đi đường chạy của mình, tìm ra được phương thức hũy hiệu nhất để vận dụng nguyên khí, nghĩ xem làm thế nào để tốc độ của mình tăng lên, làm thế nào để khiến nguyên khí ít ỏi của mình phát được công hiệu lớn nhất.Cảm ngộ này có thể không cao, có thể chẳng có , khả năng người khác cũng vô dụng nhưng là lý do thích hợp nhất rồi.Vũ kỹ hùng mạnh đều là do người có cảm nhận vô tận tạo ra, đó là thực lực bản thân và sức mạnh tư tưởng.Trong lúc cảm ngô, hành động của Dương Khai có vẻ quái dị, khuôn mặt mịt mờ như lạc mất hồn phách nhưng hai chân lại chuyển động không ngừng.Khi thì chạy về phía đông hơn mười dặm, khi lại chậm rãi đi về phía nam hơn mười dặm. Khi lại đi về hướng tây, rồi cả hướng bắc. Gặp núi vượt núi, gặp sông qua sông, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, phương hướng cũng mơ hồ vô định.Thỉnh thoảng lại đụng vào một cây cổ thụ, hay cả người rơi vào một vũng nước. Cứ vậy một mình chật vật, quần áo tả tơi, nhưng Dương Khai lại không hề để ý đến những điều này.Chỉ đến khi thể lực cạn kiệt hắn mới dừng lại nghỉ ngơi, tìm chút dã vị nhét bụng.,đợi sau khi khôi phục lại tiếp tục chuyến đi vô định của mình.Địa Ma nhìn kinh hãi, với kinh nghiệm của lão đương nhiên là hiểu Dương Khai đang làm gì, chínhvìlão biết nên mới lo sợ không ngừng như vậy.Võ giả mới chỉ đếnKhí Động cảnh cỏn con này lạicó thể có được cảm ngộ sâu sa như vậy thân hắn như hòa vào làm một với đất trời, thân tâm hợp nhất, điều này vượt qua cả hiểu biết của Địa Ma.Mặc dù khâm phục nhưng Địa Ma vẫn có chút không quá để ý.Dù sao thì thực lực của Dương Khai quá thấp, cho dù đang cảm ngộ, đang sáng tạo thì cũng không thể có được gì đó quá cao thâm.Tuy nhiên nghĩ đến tính cách của Dương Khai, Địa Ma không dám nói ra suy nghĩ của mình, bởi lão biết phương pháp tu luyện bí bảo, tất cả đều tà ác tột độ, cấn phải dung luyện xương cốt người, phong cấmhồn phách. Nếu nói ra điều này chắc chắn sẽ bị Dương Khai phỉ nhổ.Suốt hơn mười ngày, Dương Khai vẫn chìm đắm trong cảm ngộ đó, cũng không biết đã đi bao xa, cảm ngộ về bộ pháp của mình cũng không có gì tiến triển, nhưng hắn lại như rất tâm đắc đối với việc khống chế nguyên khí của mình.Đúng là vô tình cắm liễu, liễu thành rừng.Lúc trước mỗi khi Dương Khai tăng tốc, hai chân đều lóe lên hai luồng hỏa quang, nhưng bây giờ hỏa quang đó không thấy xuất hiện nữa, thậm chí còn không cảm giác được nguyên khí dao động là mấy, lúc đi lúc chạy, không để lại dấu vết, sạch trơn như không.Không chỉ có vậy, dấu vết bạo động của nguyên khí vận chuyển cũng dần dần bình phục, không giống như vừa mới thăng tiến, nguyện khí vừa chuyển động, người ta đã có thể nhìn thấu độ nông sâu.Lại mấy ngày nữa đã qua, đang chạy trên đường đột nhiên Dương Khai đi chậm lại, bước đi lững thững trên đường, một lát sau thân hình phảng phất, khi xuất hiện thì đã ở cách đó vài chục trượng.Thân hình còn chưa ổn định lại phảng phất trở lại, đến lúc bong dáng tiêu tan, Dương Khai lại trở về vị trí cũ, cứ như hắn nãy giờ chưa từng động đậy, bước chân chậm rãi lại từ từ bước về phía trước.Một lát sau, tình trạng kỳ lạ này lại xuất hiện. Nhưng lần này thân hình Dương Khai lóe ra thêm một lần.Những thử nghiệm cảm ngộngày này qua ngày khác, rồi một ngày, toàn thân Dương Khai lóe lên tất cả bảy lần, đến khi định hình lại thì đã xa đến hàng trăm trượng.Sắc mặt có chút ửng đỏ, hơi thở gấp gáp nặng nề, Dương Khai mỉm cười.Tiếng Địa Ma đột nhiên vang lên:- Chúc mừng Thiếu chủ đã tu luyện được bộ pháp cho mình. Thần uy của Thiếu chủ, lão nô vô cùng bái phục!- Đừng có nịnh hót nữa!Dương Khai khẽ cười:- Theo ngươi bộ pháp này thế nào?Địa Ma trầm ngâm một chút mới trả lời:- Thiếu chủ muốn lão nói thật hay nói giả?- Nói !Tiếng nói Địa Ma vang lên:- Bộ pháp này thiên hạ vô song, không giống những gì trong nhân gian đã có, di chuyển không để lại dấu vết, giống như linh dương treo sừng, lão nô hổ thẹn, cả đời chưa bao giờ thấy bộ pháp nào tuyệt diệu đến thế, thật sự không biết dùng lời nào bình luận.Dương Khai cười ha hả:- Ngươi nói thật giả tạo. Mau nói thật ta nghe!- Ha ha!Địa Ma nghiêm mặt nói:- Thiếu chủ lấy khí động sáng tạo ra bộ pháp này thực sự làm lão nô thán phục. Tuy nhiên, bộ pháp này vẫn chưa đạt đến độ viên mãn. Những gì thiếu chủ cảm ngộ được lúc này , cò quá sơ khai. Nếu dùng bộ pháp này đối phó với người có thực lực ngang bằng thì chắc chắn không vấn đề gì, nhưng nếu gặp người có thực lực cao hơn thiếu chủ thì e rằng hơi khó. Hơn nữa bộ pháp này thuật dịch chuyển ở phạm bị nhỏ, không thích hợp đi xa. Còn nữa, lão thấy dùng bộ pháp này thiếu chủ chỉ lóe được bảy lần thì sẽ kiệt sức, e là đây chính là cực hạn của người rồi.- Ừ!Dương Khai gật đầu thừa nhận lời của Địa Ma.Thực lực của hắn bây giờ còn quá thấp, cảm ngộ không được sâu. Có thể sáng tạo được bộ pháp như vậy là quá hài lòng rồi. Sau này thực lực tăng lên, tu chỉnh hoàn thiện cảm ngộ cũng không phải muộn.Hơn nữa những gì hắn thu hoạch được không chỉ có bộ pháp này, mà chuyến đi còn khiến mình biết làm thế nào để che giấu nguyên khí của mình. Lúc không giao thủ với người khác,, Dương Khai lúc này như người bình thường, cho dù động thủ cũng sẽ không điên rồ như trước nữa, trừ khi vận dụng Bất Khuất Chi Ngao.
Tác giả :
Mạc Mặc