Vũ Khúc Tình Ca
Chương 13: Kết quả
Mấy môn cuối thi nhanh đến chóng mặt khiến chính tôi cũng không tin nổi là mình đã trải qua nữa. Không khí trong trường cũng vì vậy mà bớt căng thẳng đi nhiều, căn tin đương nhiên cũng đông hơn. Người qua kẻ lại tạo những tiếng lộc cộc trên nền gỗ vốn nghe thật vui tai nhưng hiện tại với tôi chúng thật ầm ĩ! Phải! Tôi đang không vui! Cũng không rõ nữa, nhưng linh cảm của tôi thường rất chính xác. Mà lần này nó lại nghiêng nhiều về phía thất bại hơn là thành công.
"Này! Mày nghĩ gì thế?" Lăng Nhạn ngậm ống hút nheo mắt nhìn tôi. Trông nó có vẻ chuyên nghiệp lắm.
Tôi chán ngán xoay cốc cappucino mới uống một chút không trả lời. Quả thực là không có tâm trạng!
Hương Nha bên cạnh thấy tôi như vậy liền ẩn tay một cái: "Này, kệ nó đi, mày quan tâm làm gì. Đằng nào cũng xong rồi!"
Tôi biết điều đó chứ, nhưng không thoát ra nổi cảm xúc kia ấy. Quả thực là một điều khó khăn! Nằm dài xuống bàn ăn tôi chớp mắt nhìn về phía cửa. Hàng Khánh... Có lẽ lần này tôi không thể đến gần cậu rồi. Lúc trước cứ ngỡ vào trường là sẽ gần cậu, ai ngờ vẫn xa cả cây số!
Tôi để mình nhắm mắt lại mà giữ cảm xúc. Tôi buồn, tôi cũng rất không cam lòng! Thực sự không cam lòng cho được! Chẳng nhẽ cả đời này tôi mãi mãi phải đứng đằng sau Hàng Khánh? Một lần thôi! Tôi muốn được đứng cạnh cậu ta... Quá tham lam hay sao?
Làm thế nào bây giờ, làm thế nào??
Tôi cứ nhắm mắt như vậy...
Có vài tiếng ồn xung quanh.
Tôi nghe thấy Nhu Ngọc gạt tay Hương Nha nói để tôi như thế này một lúc.
Tôi nghe thấy tiếng chuông vọng xa xa.
Tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Hương Nha.
Một mùi hương thoang thoảng quanh tôi, thật mát và thật nhẹ. Liệu đây có phải mùi hương tôi ngày đêm mong nhớ?
...
"Trời ạ! Có cần như vậy hay không? Thanh Ngàn cũng thật là! Lần này không được thì còn lần khác, vẫn còn bọn mình cơ mà!" Tôi nghe loáng thoáng thấy giọng nói khó chịu của Hương Nha. Mỗi lần hết đồ ăn nó thường nói với giọng như vậy.
"Mày dốt lắm ấy! Mày nghĩ mày cứ ở cạnh thì nó thích chắc! Chính bọn mình làm nó áp lực như thế đấy! Nó chắc chắn sẽ thấy mình là gánh nặng của mọi người!" Đây là giọng của Lăng Nhạn, không sai đi đâu được. Mỗi lần chia tay nó lại nói giọng này với tình cũ.
Còn Nhu Ngọc? Nó có nói gì không nhỉ? Tôi không nghe được tiếp nữa. Liệu nó đã nói gì?
Tôi luôn cho rằng nó là đứa duy nhất hiểu tôi, nhưng đó là cảm nhận từ chính tôi mà thôi. Nó bề ngoài rất giống Hàng Khánh hồi nhỏ, thường ở một góc và không thích tiếp xúc với người ngoài, hay với chính tôi đôi lúc nó cũng không tiếp chuyện.
...
Khi tôi thực sự tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau. Đến chính tôi cũng không ngờ mình có thể ngủ tận hai ngày như vậy. Mệt mỏi nâng người dậy, một trận chóng mặt nổi lên làm tôi hoa hết cả mắt. Tệ thật! Đây là lý do bình thường tôi ngủ không nhiều.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên bên cạnh, tôi đưa tay day day trán vài cái định thần lại mà ngó sang.
Là Vũ Mộc!
Anh ta vừa thấy tôi thì mặt vui như bác nông dân được mùa chạy ra gào với sức mạnh khủng khiếp: "Mẹ ơi! Thanh Ngàn dậy rồi!"
Sau tiếng gào khủng khiếp đó, anh ta lại rón rén vào phòng hỏi tôi: "Thấy thế nào? Đói không?"
Tôi nhìn bộ dạng lấm lét đó của anh ta mà lại buồn cười, thật hiếm khi thấy anh ta tử tế như vậy. Nhưng tất nhiên tôi kiềm chế được, mình phải nghiêm túc một chút mới có lợi thế được.
"Hơi đau đầu một chút." Tôi lại tiếp tục day trán.
"Mày làm anh giật cả mình! Tự nhiên lăn đùng ra căng tin! Có khi cả cái khu bên ấy biết đến mày luôn rồi ấy!"
Khu bên ấy chắc là khu tôi. Chuyện lăn đùng ra căng tin đúng là hiếm gặp ở khu ấy thật. Cơ mà không đến mức nổi tiếng luôn chứ?
"Ầy, nổi tiếng là sao anh?" Tôi hỏi lại anh ta.
"Mày không biết à?" Vũ Mộc tròn mắt nhìn tôi, được một lúc như nghĩ ra điều gì đó bật lên: "À! Mày là nhân vật chính mà!"
Anh ta ngó nghiêng xung quanh rồi rời ghế ngồi luôn lên giường tôi nhỏ tiếng: "Thế này nhé..."
"Ngàn à! Con ăn cháo đi." Bác gái tôi đon đả bê bát cháo vào phòng cắt ngang không khí thần bí mà Vũ Mộc vừa tạo ra. Vậy là câu truyện này lại phải tạm dừng!
Bác gái có lẽ cũng nhận ra không khí ấy, nhưng bác không nghĩ nhiều mà đá Vũ Mộc ra khỏi giường: "Về phòng học bài đi! Suốt ngày lêu lổng, lại bị tụt thứ hạng rồi đấy!"
Vũ Mộc trề môi một cái rồi ấm ức đi về phòng, trước khi ra cửa còn nháy mắt với tôi liên hồi. Đương nhiên tôi hiểu ý anh ta. Anh ta nói đợi tý nữa anh ta sang kể.
Thành thực mà nói, tôi thấy Vũ Mộc khá giống Lăng Nhạn ở khoản thích buôn chuyện, dường như để giữ một cái gì đó trong lòng là rất khó khăn với anh ta. Vậy mà tôi lại ngược lại, trong lòng tôi giữ ti tỉ thứ mà chẳng ai biết, chẳng ai hay.
Bác gái mở chiếc bàn gập rồi đặt bát cháo lên và đưa thìa cho tôi.
Nó là cháo thịt, có hơi loãng một chút. Nhưng nó lại khiến tôi thấy buồn. Mẹ tôi có biết chuyện của tôi hay không? Mẹ tại sao lại không ở đây? Mẹ từ nhỏ chưa từng nấu cháo cho tôi. Mẹ không biết nấu ăn...
Nhưng từ khi em trai tôi có được một vài giải lớn, mẹ tôi lại bắt đầu học nấu ăn...
Mẹ nấu rất ngon...
Không biết cháo của mẹ có mùi vị thế nào?
"Ngàn này, con còn năm kỳ nữa để cố gắng cho kỳ thi đại học. Con chưa thể lên ngay J1 được. Bác khẳng định điều này. Nếu muốn có lẽ phải thật cố gắng rất nhiều trong kỳ tới mới được. Con biết không? Sau một lần vấp ngã, con cần rút kinh nghiệm cho mình chứ không phải lấn sâu vào thất bại để rồi chán chường. Bác biết sức khỏe là quan trọng. Con cũng cần biết điều này. Và không có gì muốn là được ngay con à!" Bác ôn tồn nói với tôi. Giọng của một người từng trải.
Chẳng hiểu sao, tôi mặc dù sợ bác nhưng vẫn vô cùng thích giọng nói của bác. Nó nghe thật ấm áp, nó khiến tôi cảm thấy tĩnh lặng tựa như mặt hồ ngày nắng.
Bác cầm bát cháo đã được tôi ăn hết sạch ra ngoài. Trước khi ra còn nhắc tôi ngủ sớm.
Tôi nhào người ra ngăn kéo đầu giường, lấy chiếc chìa khóa mở tủ phía dưới, rồi lại lấy từ đó một cái hộp sắt. Sau đó lại tiếp tục lấy chìa khóa nhỏ để trong quyển sổ cứng ở ngăn kéo lúc nãy ra để mở hộp sắt.
Tôi thề là tôi cũng phát mệt với mấy việc này! Nhưng lại sợ thứ đồ tôi trân quý mất đi...
Nó là một chiếc hộp gỗ vuông nhỏ xinh, chỉ hơn một nắm tay một chút. Nó không phải là hộp đặc mà là hộp rỗng, vậy mà thời gian đầu tôi đã luôn tin nó là hộp đặc. Thật ngốc nghếch. Và để tìm cách mở nó ra thì tôi lại mất thêm một khoảng thời gian dài nữa. Kết quả là tôi vẫn không hiểu nổi nó mở kiểu gì. Trông nó giống đồ trưng bày hơn vì có bốn chân nhỏ. Họa tiết khắc trên đó khá đơn giản, cũng không có phun màu hay mài gì cả, chỉ có một lớp sơn bóng phủ ở trên.
Cuối cấp một, Hàng Khánh đã đưa cho tôi nhờ tôi giữ hộ. Điệu bộ cậu ta còn vô cùng long trọng nhắc nhở: "Với tôi nó rất quan trọng. Cậu đừng làm mất, vì sau này tôi có thể đòi lại nó đấy! Nhưng sẽ là rất lâu về sau. Và cũng có thể là không. Tôi hy vọng sẽ không đòi nó lại."
Giữa năm lớp chín, mẹ Hàng Khánh đổ bệnh, cậu ta đã nói tôi đưa cho cậu ta hộp gỗ. Sau đó mãi đến đầu năm lớp mười cậu ta mới gửi lại tôi.
Đến hiện tại, tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của hộp gỗ đó, càng không hiểu ý nghĩa trong mấy câu nói của Hàng Khánh là gì. Hàng Khánh từ bé đã khó hiểu, rất khó hiểu!
Cũng có thể vì tôi chưa mở được cái hộp đó sao?
"Này! Mày nghĩ gì thế?" Lăng Nhạn ngậm ống hút nheo mắt nhìn tôi. Trông nó có vẻ chuyên nghiệp lắm.
Tôi chán ngán xoay cốc cappucino mới uống một chút không trả lời. Quả thực là không có tâm trạng!
Hương Nha bên cạnh thấy tôi như vậy liền ẩn tay một cái: "Này, kệ nó đi, mày quan tâm làm gì. Đằng nào cũng xong rồi!"
Tôi biết điều đó chứ, nhưng không thoát ra nổi cảm xúc kia ấy. Quả thực là một điều khó khăn! Nằm dài xuống bàn ăn tôi chớp mắt nhìn về phía cửa. Hàng Khánh... Có lẽ lần này tôi không thể đến gần cậu rồi. Lúc trước cứ ngỡ vào trường là sẽ gần cậu, ai ngờ vẫn xa cả cây số!
Tôi để mình nhắm mắt lại mà giữ cảm xúc. Tôi buồn, tôi cũng rất không cam lòng! Thực sự không cam lòng cho được! Chẳng nhẽ cả đời này tôi mãi mãi phải đứng đằng sau Hàng Khánh? Một lần thôi! Tôi muốn được đứng cạnh cậu ta... Quá tham lam hay sao?
Làm thế nào bây giờ, làm thế nào??
Tôi cứ nhắm mắt như vậy...
Có vài tiếng ồn xung quanh.
Tôi nghe thấy Nhu Ngọc gạt tay Hương Nha nói để tôi như thế này một lúc.
Tôi nghe thấy tiếng chuông vọng xa xa.
Tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Hương Nha.
Một mùi hương thoang thoảng quanh tôi, thật mát và thật nhẹ. Liệu đây có phải mùi hương tôi ngày đêm mong nhớ?
...
"Trời ạ! Có cần như vậy hay không? Thanh Ngàn cũng thật là! Lần này không được thì còn lần khác, vẫn còn bọn mình cơ mà!" Tôi nghe loáng thoáng thấy giọng nói khó chịu của Hương Nha. Mỗi lần hết đồ ăn nó thường nói với giọng như vậy.
"Mày dốt lắm ấy! Mày nghĩ mày cứ ở cạnh thì nó thích chắc! Chính bọn mình làm nó áp lực như thế đấy! Nó chắc chắn sẽ thấy mình là gánh nặng của mọi người!" Đây là giọng của Lăng Nhạn, không sai đi đâu được. Mỗi lần chia tay nó lại nói giọng này với tình cũ.
Còn Nhu Ngọc? Nó có nói gì không nhỉ? Tôi không nghe được tiếp nữa. Liệu nó đã nói gì?
Tôi luôn cho rằng nó là đứa duy nhất hiểu tôi, nhưng đó là cảm nhận từ chính tôi mà thôi. Nó bề ngoài rất giống Hàng Khánh hồi nhỏ, thường ở một góc và không thích tiếp xúc với người ngoài, hay với chính tôi đôi lúc nó cũng không tiếp chuyện.
...
Khi tôi thực sự tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau. Đến chính tôi cũng không ngờ mình có thể ngủ tận hai ngày như vậy. Mệt mỏi nâng người dậy, một trận chóng mặt nổi lên làm tôi hoa hết cả mắt. Tệ thật! Đây là lý do bình thường tôi ngủ không nhiều.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên bên cạnh, tôi đưa tay day day trán vài cái định thần lại mà ngó sang.
Là Vũ Mộc!
Anh ta vừa thấy tôi thì mặt vui như bác nông dân được mùa chạy ra gào với sức mạnh khủng khiếp: "Mẹ ơi! Thanh Ngàn dậy rồi!"
Sau tiếng gào khủng khiếp đó, anh ta lại rón rén vào phòng hỏi tôi: "Thấy thế nào? Đói không?"
Tôi nhìn bộ dạng lấm lét đó của anh ta mà lại buồn cười, thật hiếm khi thấy anh ta tử tế như vậy. Nhưng tất nhiên tôi kiềm chế được, mình phải nghiêm túc một chút mới có lợi thế được.
"Hơi đau đầu một chút." Tôi lại tiếp tục day trán.
"Mày làm anh giật cả mình! Tự nhiên lăn đùng ra căng tin! Có khi cả cái khu bên ấy biết đến mày luôn rồi ấy!"
Khu bên ấy chắc là khu tôi. Chuyện lăn đùng ra căng tin đúng là hiếm gặp ở khu ấy thật. Cơ mà không đến mức nổi tiếng luôn chứ?
"Ầy, nổi tiếng là sao anh?" Tôi hỏi lại anh ta.
"Mày không biết à?" Vũ Mộc tròn mắt nhìn tôi, được một lúc như nghĩ ra điều gì đó bật lên: "À! Mày là nhân vật chính mà!"
Anh ta ngó nghiêng xung quanh rồi rời ghế ngồi luôn lên giường tôi nhỏ tiếng: "Thế này nhé..."
"Ngàn à! Con ăn cháo đi." Bác gái tôi đon đả bê bát cháo vào phòng cắt ngang không khí thần bí mà Vũ Mộc vừa tạo ra. Vậy là câu truyện này lại phải tạm dừng!
Bác gái có lẽ cũng nhận ra không khí ấy, nhưng bác không nghĩ nhiều mà đá Vũ Mộc ra khỏi giường: "Về phòng học bài đi! Suốt ngày lêu lổng, lại bị tụt thứ hạng rồi đấy!"
Vũ Mộc trề môi một cái rồi ấm ức đi về phòng, trước khi ra cửa còn nháy mắt với tôi liên hồi. Đương nhiên tôi hiểu ý anh ta. Anh ta nói đợi tý nữa anh ta sang kể.
Thành thực mà nói, tôi thấy Vũ Mộc khá giống Lăng Nhạn ở khoản thích buôn chuyện, dường như để giữ một cái gì đó trong lòng là rất khó khăn với anh ta. Vậy mà tôi lại ngược lại, trong lòng tôi giữ ti tỉ thứ mà chẳng ai biết, chẳng ai hay.
Bác gái mở chiếc bàn gập rồi đặt bát cháo lên và đưa thìa cho tôi.
Nó là cháo thịt, có hơi loãng một chút. Nhưng nó lại khiến tôi thấy buồn. Mẹ tôi có biết chuyện của tôi hay không? Mẹ tại sao lại không ở đây? Mẹ từ nhỏ chưa từng nấu cháo cho tôi. Mẹ không biết nấu ăn...
Nhưng từ khi em trai tôi có được một vài giải lớn, mẹ tôi lại bắt đầu học nấu ăn...
Mẹ nấu rất ngon...
Không biết cháo của mẹ có mùi vị thế nào?
"Ngàn này, con còn năm kỳ nữa để cố gắng cho kỳ thi đại học. Con chưa thể lên ngay J1 được. Bác khẳng định điều này. Nếu muốn có lẽ phải thật cố gắng rất nhiều trong kỳ tới mới được. Con biết không? Sau một lần vấp ngã, con cần rút kinh nghiệm cho mình chứ không phải lấn sâu vào thất bại để rồi chán chường. Bác biết sức khỏe là quan trọng. Con cũng cần biết điều này. Và không có gì muốn là được ngay con à!" Bác ôn tồn nói với tôi. Giọng của một người từng trải.
Chẳng hiểu sao, tôi mặc dù sợ bác nhưng vẫn vô cùng thích giọng nói của bác. Nó nghe thật ấm áp, nó khiến tôi cảm thấy tĩnh lặng tựa như mặt hồ ngày nắng.
Bác cầm bát cháo đã được tôi ăn hết sạch ra ngoài. Trước khi ra còn nhắc tôi ngủ sớm.
Tôi nhào người ra ngăn kéo đầu giường, lấy chiếc chìa khóa mở tủ phía dưới, rồi lại lấy từ đó một cái hộp sắt. Sau đó lại tiếp tục lấy chìa khóa nhỏ để trong quyển sổ cứng ở ngăn kéo lúc nãy ra để mở hộp sắt.
Tôi thề là tôi cũng phát mệt với mấy việc này! Nhưng lại sợ thứ đồ tôi trân quý mất đi...
Nó là một chiếc hộp gỗ vuông nhỏ xinh, chỉ hơn một nắm tay một chút. Nó không phải là hộp đặc mà là hộp rỗng, vậy mà thời gian đầu tôi đã luôn tin nó là hộp đặc. Thật ngốc nghếch. Và để tìm cách mở nó ra thì tôi lại mất thêm một khoảng thời gian dài nữa. Kết quả là tôi vẫn không hiểu nổi nó mở kiểu gì. Trông nó giống đồ trưng bày hơn vì có bốn chân nhỏ. Họa tiết khắc trên đó khá đơn giản, cũng không có phun màu hay mài gì cả, chỉ có một lớp sơn bóng phủ ở trên.
Cuối cấp một, Hàng Khánh đã đưa cho tôi nhờ tôi giữ hộ. Điệu bộ cậu ta còn vô cùng long trọng nhắc nhở: "Với tôi nó rất quan trọng. Cậu đừng làm mất, vì sau này tôi có thể đòi lại nó đấy! Nhưng sẽ là rất lâu về sau. Và cũng có thể là không. Tôi hy vọng sẽ không đòi nó lại."
Giữa năm lớp chín, mẹ Hàng Khánh đổ bệnh, cậu ta đã nói tôi đưa cho cậu ta hộp gỗ. Sau đó mãi đến đầu năm lớp mười cậu ta mới gửi lại tôi.
Đến hiện tại, tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của hộp gỗ đó, càng không hiểu ý nghĩa trong mấy câu nói của Hàng Khánh là gì. Hàng Khánh từ bé đã khó hiểu, rất khó hiểu!
Cũng có thể vì tôi chưa mở được cái hộp đó sao?
Tác giả :
Lưu Thu Huyền