Vũ Khí Hình Người
Chương 108 C108 Sống thử ở nhà ma 15 kí ức của cô ta
Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết mất điểm tựa, vào khoảnh khắc rơi xuống, cậu lại nhìn thấy được vô số quỷ quái nhảy lên khỏi mặt đất, tham lam khóa lại cơ thể con người.
Rà quét không ra, tuy Nguyên Dục Tuyết vẫn cảm nhận được chúng, nhưng không thể xác định vị trí cụ thể. Lúc rơi từ trên không trung xuống, đám quỷ quái kia bỗng hiện hình, cậu nhìn thấy vô số đôi tay đang nắm chân chị Đỏ, dường như muốn thuận theo đó bò lên, xé rách linh hồn chị.
Chỉ trong một nhịp thở, Phá Hồng Mông đã rời vỏ, vô cùng chuẩn xác chém ra một chiêu giữa không trung, giế.t chết vô số quỷ quái!
Hành động này tương đối mạo hiểm, cũng yêu cầu rất lớn với phản xạ cơ thể. Sau khi chém quỷ quái giữa không trung, trong tình trạng cơ thể mất trọng lực nghiêm trọng, cậu cắm mạnh đao vào tường.
Tường biệt thự dưới lưỡi đao Phá Hồng Mông mềm xốp như một miếng đậu hũ, lưỡi đao cắm sâu vào trong.
Nguyên Dục Tuyết nắm chặt chuôi đao, lấy đó làm điểm tựa, treo ở phía trên. Đến tận lúc này, cậu vẫn không buông cổ tay chị Đỏ, hai người ngàn cân treo sợi tóc dừng giữa không trung.
- -- Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chém giết quỷ quái, rồi dùng đao để ngăn bản thân rơi xuống, tạo một điểm tựa. Một loạt hành động diễn ra chỉ trong chớp mắt. Chị Đỏ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cơ thể đã ngừng giữa không trung.
Lưỡi đao sáng như tuyết ấy chỉ lóe lên lướt qua trước mặt chị. Tuy không thấy rõ cây đao, nhưng chị Đỏ vẫn thấy được một chút chiêu thức của Nguyên Dục Tuyết, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
... Mạnh quá.
Đây là ý nghĩ hiện lên trong đầu chị lúc ấy.
Đao sắc quá cũng có chỗ hại, ví dụ như lúc này, vách tường cốt thép xi măng rắn chắc đã bị Phá Hồng Mông cắm xuyên vào, cứ thế rạch một đường, cả hai lại tiếp tục rơi xuống. Chỉ là lần này có thời gian để giảm xóc, ngàn vạn quỷ quái ở dưới cũng đã bị một đao của Nguyên Dục Tuyết chém chết. Với thân thủ của cậu và chị Đỏ, cũng không đến mức ngã chết ở độ cao mười mấy mét này.
Nguyên Dục Tuyết buông tay, cả hai gần như chạm đất cùng lúc. Tư thế đáp đất của cậu rất vững --- Đây gần như là bản năng chiến đấu.
Còn chị Đỏ thì, tuy phản ứng kịp thời, điều chỉnh được tư thế, dùng góc độ chịu tác động và tổn thương ít nhất rơi xuống, còn lăn một vòng tán bớt lực trong cơ thể, lưng lại vẫn va mạnh một phát, hơi đau.
Nhưng so với kết cục mà chị tưởng tượng, thế này đã là quá tốt.
Ngoài va chạm lúc rơi thì họ không bị bất cứ thứ gì tấn công.
Nguyên Dục Tuyết kiểm tra xung quanh, thấy không còn sót ác quỷ thì quay ra đỡ chị Đỏ. Nhưng chị Đỏ đứng dậy xong lại vô thức lùi ra sau một bước, hơi căng thẳng nói: "Cậu đừng qua đây."
Hiển nhiên chị nghĩ tới cảm giác bất lực không thể khống chế cơ thể sau khi bị ma quỷ chiếm xác, sợ rằng nó vẫn còn trên người, sẽ làm tổn thương Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng hơi lạnh khiến chị run rẩy đã biến mất, cơ thể cũng như trút được gánh nặng nào đó, nhẹ nhõm rõ rệt.
Chị mơ hồ cảm giác được con quỷ kia đã rời khỏi, thở ra một hơi.
Chị Đỏ nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết, trong chốc lát không biết nói gì.
Hóa ra người ta luôn nói đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được, đến phiên mình mới hiểu cảm giác đó như thế nào, thật sự rất khó để có thể nói gì đó. Kiểu như là lúc này có nói gì đi chăng nữa thì cũng đều có vẻ thô thiển qua loa.
Chị vẫn nhớ lúc được Nguyên Dục Tuyết kéo lại, sau đó là cậu nhảy xuống cùng chị, thật sự như một giấc mơ. Đôi mắt thoáng đỏ lên vì cú sốc, cố gắng ổn định lại thanh quản còn yếu ớt.
Chị im lặng, đầu óc vẫn như trên mây, nỗi lòng không yên, đột nhiên hỏi ra câu thứ nhất trong lòng.
"Nguyên Dục Tuyết..." Chị cười khổ: "Sao em phát hiện ra chị bị quỷ chiếm xác, bị lừa à?"
"Ban đầu thì không." Nguyên Dục Tuyết nói: "Em nghe thấy chị kêu cứu."
Cảnh tượng vừa rồi quá đáng sợ, đến giờ chị Đỏ vẫn không muốn nhớ lại khi ấy mình đã tuyệt vọng đến mức nào.
Môi chị run run, lời nói cũng thiếu lưu loát: "Chị còn tưởng, sẽ không ai nghe được... Hoặc nghĩ đó là tiếng của quỷ."
Nguyên Dục Tuyết im lặng.
Cậu có thể nhìn ra được chị Đỏ hiện giờ vẫn chưa hết sợ, nhưng không phải kiểu tính cách biết an ủi người khác, Nguyên Dục Tuyết trầm ngâm một hồi rồi đáp: "Em nghe được."
Cậu có thể nghe được.
Trái tim chị rung lên, nhịp tim dồn dập khó có thể diễn tả. Không biết là do chưa hết sợ vì vừa trải qua giây phút sống còn, hay là nhờ lời an ủi của Nguyên Dục Tuyết, chị yếu ớt nở nụ cười.
Cảm giác âm hàn khi bị quỷ ám vẫn còn, trong đầu bỗng xuất hiện một ít kí ức hỗn loạn khiến tư duy chị Đỏ trở nên trì trệ. Thật ra lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện. Họ đứng trong sảnh chính tối tăm, còn vừa bị vô số quỷ quái tấn công, đèn không bật, chỉ có ánh trăng leo lắt bên ngoài cửa sổ, miễn cưỡng chiếu ra bóng của hai người.
Kịp thời về phòng là lựa chọn an toàn nhất lúc này. Nhưng chị Đỏ bỗng mở miệng, giọng khàn khàn: "Lúc bị chiếm xác, chị nhìn thấy... Kí ức của cô ta."
Giống như không khống chế được, chị Đỏ tiếp tục kể. Chị kể đứt quãng, vụn vặt ghép lại từng từ, nhưng vẫn phát âm rõ từng chữ.
Dù sao chị Đỏ cũng là người bị chiếm xác, tuy sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ thấy được chút kí ức lẻ tẻ khi hai linh hồn dùng chung một cơ thể.
Là mượn thị giác của con quỷ, nhìn trộm kí ức của nó khi còn sống.
Chỉ là dựa trên những kí ức đó, hoàn toàn không thể tưởng tượng được tại sao sau khi chết nó lại có oán khí lớn như vậy.
...
Ánh nắng ấm áp chiếu vào nhà kính, bên trong đủ loại hoa với sắc màu rực rỡ, mỗi bông đều hết sức xinh đẹp.
Một người phụ nữ dịu dàng đang ngâm nga, cầm vòi nước đi từ ngoài vào.
Mượn thị giác của nó, chị Đỏ thấy người phụ nữ kia đến gần, vuốt tóc "chị", khuôn mặt hiền từ đầy tình thương, cười nói gì đó.
Lại có một người đàn ông trung niên đi ra, bưng một chiếc bàn nhỏ màu trà có cắm một cây dù trang trí, loay hoay một hồi bày đủ thứ bánh kẹo và nước ép trái cây tươi lên, gọi "chị" qua ăn vặt.
"Chị" đi tới, ôm tay ông nũng nịu, nói muốn đi chơi, thế là được cho phép ra ngoài mấy ngày.
Chị Đỏ mơ hồ đoán được, đây là ba mẹ "chị", vô cùng chiều chuộng yêu thương con gái. Trong đoạn kí ức này, dường như từng hình ảnh màu sắc đều tươi mát sáng ngời.
Hình ảnh thay đổi, lại là "chị" dùng bữa với bạn trai trong nhà hàng, bên tai quẩn quanh tiếng đàn violon. Tất cả đều ấm áp mỹ mãn, bạn trai cắt giúp những món ăn phức tạp, tâm lý lại ôn hòa, nói một ít chuyện thú vị, chọc cho "chị" cười.
Sau đó, "chị" cùng bạn trai về biệt thự của gã, ở lại vài ngày. Mọi chuyện đều rất thuận lợi bình thường, nhưng hình ảnh trong hồi ức dần trở nên tối màu, như thể đang báo trước một kết cục chẳng lành.
"Chị" vô tình phát hiện công việc của bạn trai, nhìn thấy ghi chép số liệu trong máy tính.
Bạn trai đang bán một loại thuốc lá điện tử mới mang tên Thuốc Lá Thần Tiên, cũng không có gì lạ, dù đây không phải ngành nghề được ủng hộ, nhưng nó vẫn hợp pháp hợp quy định.
Nhưng "chị" xuất thân là sinh viên ngành Hóa Sinh, nhanh chóng nhìn ra được từ những số liệu phản hồi phức tạp và bảng thành phần, rằng đó không phải thuốc lá điện tử gì hết.
Mà là một loại... M.a túy mới.
Phát hiện sự thật, "chị" choáng váng ngồi sụp xuống đất, hình ảnh trong kí ức càng thêm u ám.
Đúng lúc bạn trai bước vào, thấy tài liệu bị mở ra thì chất vấn, "chị" cãi cọ kịch liệt với bạn trai.
Đến tận giờ phút này, "chị" cũng chỉ cho là bạn trai bị người ta lừa, không biết đây là ma/ túy, cầu xin gã đi tự thú cùng mình, cung cấp chứng cứ để hưởng án nhẹ.
Đương nhiên bạn trai không đồng ý, lập tức bác bỏ. Mà khi "chị" phẫn nộ muốn bỏ đi, bạn trai đã lộ khuôn mặt thật càng không để cho "chị" đi, gần như không tốn mấy công sức đã đè được "chị" dưới đất.
"Chị" sợ tột độ, chưa từng nghĩ rằng bạn trai luôn tao nhã lễ độ lại có hành vi phát rồ như vậy. Trong lúc tranh chấp, "chị" bị gã hung hăng kéo lê trên mặt đất, đầu đập xuống, mấy lần va chạm đau như muốn ngất, không dậy nổi chút sức. "Chị" khó khăn mở mắt ra, lại thấy bạn trai đang đặt mình lên lan can, muốn đẩy "chị" ngã từ trên cao xuống.
Dưới tình thế khẩn cấp, "chị" bắt lấy tay bạn trai, khóc rống van xin gã tha cho mình, cam đoan sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài --- Kế sách tạm thời, trước hết phải bảo vệ tính mạng của chính mình. Nhưng bạn trai đời nào chịu bỏ qua, chỉ lạnh lùng liếc "chị" một cái, từng chút gỡ ngón tay "chị", hung hăng đẩy chị ra ngoài.
Cô gái rơi xuống, đầu chạm đất, máu bắn tung tóe ở chính giữa sảnh, thậm chí nhuộm đỏ ghế sô pha bên cạnh và các món nội thất khác.
Vết máu như cánh hoa nở rộ.
Hình ảnh dần trở nên ảm đạm.
Hồi ức kết thúc, chị Đỏ cũng kể xong. Lúc này chị mới phát hiện mình run trong vô thức, cả người đẫm mồ hôi lạnh.
Là một người chơi lâu năm, thật ra chứng kiến cảnh giết người chị cũng không sợ, nhưng trong thời gian ngắn ngủi hai linh hồn cùng tồn tại, chị cảm nhận được rất rõ sự tuyệt vọng và sợ hãi khi bị sát hại.