Vũ Khí Bóng Đêm 1: Thành Phố Xương
Chương 21: Đóa hoa lúc nửa đêm
Dưới ánh chạng vạng, những căn phòng rộng lớn trống trải họ đi qua trên đường lên gác mái trông vắng vẻ hệt như dàn cảnh sân khấu, những đồ nội thất phủ khăn trắng lù lù trong cảnh tranh tối tranh sáng hệt như những tảng băng trôi hiện ra qua lớp sương mù.
Khi Jace mở cửa nhà kính, hương thơm ùa đến Clary, mùi hương mềm mại như cú tát từ chân mèo được bọc đệm: mùi thơm đằm thắm của đất hòa trộn cùng những mùi hương nồng nàn, ngào ngạt hơn của những đóa hoa đêm – hoa cúc bạch, hoa loa kèn trắng, cây hoa phấn – và nhiều loài hoa cô không biết, như cây cho ra những bông hoa vàng hình sao với những cánh hoa lốm đốm phấn ánh vàng. Qua lớp tường kính bao quanh khu vườn cô có thể thấy đèn đóm khu Mahattan sáng rực rỡ như những viên đá lạnh lẽo.
“Đẹp quá.” Cô từ từ quay quanh, ngắm nhìn tất cả. “Buổi tối ở nơi này thật đẹp.”
Jace cười. “Và chúng ta có được nơi này làm chốn riêng. Alec và Isabelle ghét lên đây. Họ bị dị ứng.”
Clary rùng mình, dù cô không thấy lạnh chút nào. “Đây là những loài hoa gì?”
Jace nhún vai và cẩn thận ngồi xuống cạnh bụi cây màu xanh bóng mượt lấm tấm những chùm nụ hoa khép chặt. “Không biết. Em nghĩ anh có để ý trong giờ thực vật học chắc? Anh không định làm nhân viên lưu trữ văn thư. Anh không cần biết những thứ đó.”
“Anh chỉ cần biết cách giết chóc thôi ư?”
Anh ngước nhìn cô và mỉm cười. Anh trông như thiên thần tóc vàng trong bức họa của Rembrandt, chỉ trừ cái khóe miệng mang nụ cười độc ác. “Đúng.” Anh rút cái gói bọc trong khăn ăn ra khỏi túi và đưa cho cô. “Và ngoài ra,” anh nói thêm, “anh làm món sandwich pho mát dở khiếp. Em ăn thử đi.”
Clary miễn cưỡng cười ngồi xuống đối diện anh. Nền đá của nhà kính lạnh ngắt dưới đôi chân cô để trần, nhưng cảm giác dễ chịu làm sao sau bao nhiêu ngày nắng nóng kéo dài. Từ trong cái túi giấy Jace lấy ra vài quả táo, một thanh sô cô la hoa quả và đậu phộng cùng một chai nước. “Trộm không tồi,” cô ngưỡng mộ.
Chiếc bánh sandwich pho mát còn ấm và hơi ỉu, nhưng ăn cũng được. Từ một trong không biết bao nhiêu túi trong áo khoác, Jace lôi ra một con dao tay cầm bằng xương có vẻ đủ sức mổ bụng một con gấu. Anh bắt đầu xử lý mấy quả táo, gọt chia chúng thành tám phần đều tăm tắp. “Ừm, thì đây không phải bánh sinh nhật,” anh nói và đưa cho cô một miếng, “nhưng hy vọng là có còn hơn không.”
“Không là điều tôi nghĩ mình sẽ nhận được đấy chứ, nên cảm ơn anh nhé.” Cô cắn miếng. Miếng táo còn tươi và mát lạnh trên đầu lưỡi.
“Không ai lại không có gì trong ngày sinh nhật.” Anh đang gọt vỏ quả táo thứ hai, lớp vỏ bong ra thành từng dải dài cong cong. “Sinh nhật phải là ngày đặc biệt. Sinh nhật anh luôn là ngày bố anh bảo anh có thể làm bất cứ điều gì hoặc có bất cứ cái gì anh muốn.”
“Bất cứ cái gì?” Cô cười. “Vậy anh muốn bất cứ cái gì nào?”
“À thì, khi anh năm tuổi, anh muốn tắm trong mì spaghetti.”
“Nhưng bố không đồng ý, đúng không?”
“Không, vậy mới nói. Bố đồng ý. Ông nói thế có đắt đỏ gì đâu, nên tại sao lại không nếu đấy là điều anh muốn? Bố bảo mấy người hầu đổ đầy nước sôi và pasta vào bồn tắm, rồi khi nó nguội đi…” anh nhún vai. “Anh tắm trong đó.”
Mấy người hầu ư? Clary nghĩ. Nhưng cô chỉ nói, “Rồi thế nào?”
“Trơn trượt.”
“Hẳn rồi.” Cô cố tưởng tượng ra khi anh là một cậu bé cười nắc nẻ, mì ống ngập tới tận tai. Cô không tưởng tượng nổi. Chắc chắn Jace không bao giờ cười nắc nẻ rồi, thậm chí là vào hồi năm tuổi. “Anh còn muốn gì khác?”
“Hầu hết vũ khí,” anh nói, “và anh chắc em không ngạc nhiên. Sách. Anh đọc nhiều sách lắm.”
“Anh không đi học à?”
“Không,” anh nói, và giờ thì anh nói chậm rãi, gần như thể họ đang tiến tới đề tài anh không muốn bàn luận.
“Nhưng bạn anh…”
“Anh không có bạn,” anh nói. “Ngoài bố. Bố là mọi điều anh cần.”
Cô cứ nhìn anh mãi. “Không có lấy một người bạn?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Lần đầu tiên anh gặp Alec,” anh nói, “là khi anh mười tuổi, đó là lần đầu tiên anh từng gặp một đứa trẻ đồng trang lứa. Lần đầu tiên anh có một người bạn.”
Cô nhìn xuống. Giờ thì hình ảnh đang hình thành trong đầu cô, dù không muốn: Cô nghĩ tới Alec, cái cách anh ta nhìn cô. Cậu ấy sẽ không nói vậy.
“Đừng thương hại anh,” Jace nói, như thể đoán được suy nghĩ của cô, dù người cô đang thương cảm không phải là anh. “Bố cho anh sự giáo dục tốt nhất, sự huấn luyện tuyệt hảo nhất. Bố đưa anh đi khắp thế giới. Luân Đôn, Sain Peterburg, Ai Cập. Bố con anh thích đi du lịch lắm.” Mắt anh sa sầm lại. “Anh chẳng đi đâu từ hồi bố mất. Chẳng đi đâu ngoại trừ New York.”
“Anh may mắn thật,” Clary nói. “Cả đời em chưa bao giờ đi khỏi tiểu bang này. Mẹ em còn chẳng cho em đi tham quan tới DC nữa. Nhưng có lẽ giờ em biết nguyên do rồi,” cô rầu rĩ thêm.
“Mẹ lo em sẽ hoảng sợ? Khi thấy quỷ trong Nhà Trắng?”
Cô cắn một miếng sô cô la. “Có quỷ ở Nhà Trắng ư?”
“Anh đùa đấy,” Jace nói. “Anh nghĩ vậy.” Anh nhún vai một cách thản nhiên. “Anh chắc chắn có người đã từng nhắc tới vấn đề đó.”
“Em nghĩ bà không muốn em đi quá xa khỏi bà. Em dang nói tới mẹ em đấy. Sau khi bố mất, mẹ thay đổi rất nhiều” Giọng chú Luke vang trong đầu óc cô. Em chưa bao giờ như xưa kể từ khi chuyện đó xảy ra, nhưng Clary không phải Jonathan.
Jace nhướn mày nhìn cô. “Em có nhớ bố không?”
Cô lắc đầu. “Không. Bố mất trước khi em ra đời.”
“Em may đấy,” anh nói. “Như thế thì em sẽ không nhớ bố.”
Nếu là người khác nói ra câu này hẳn nghe luống cuống lắm, nhưng cái khác là trong giọng nói anh không hề có chút cay đắng nào, chỉ có nỗi cô đơn đau đớn cho bố mình. “Thế nó có phải nhạt dần không?” cô hỏi. “Ý em là nhớ bố ấy?”
Anh liếc nhìn cô, không trả lời. “Em có đang nghĩ tới mẹ không?”
Không. Cô sẽ không nghĩ tới mẹ theo cách ấy. “Thực ra là nghĩ đến chú Luke cơ.”
“Đó không hẳn là tên chú ấy.” Anh cắn một miếng táo, ngẫm nghĩ rồi nói. “Anh đang nghĩ về chú ấy. Có gì đó trong cách cư xử của chú ấy không được hợp lý…”
“Chú ấy là thằng hèn,” giọng Clary chua chát. “Anh nghe chú nói rồi đấy. Chú không muốn chống lại Valentine. Thậm chí là vì mẹ em.”
“Nhưng đó chính xác…” Một tiếng leng keng dài vang tới ngắt lời anh. Tiếng chuông ngân nga từ đâu đó. “Nửa đêm,” Jace nói và đặt con dao xuống. Anh đứng dậy, giơ tay ra để kéo cô đứng bên cạnh anh. Những ngón tay anh hơi dính vì nước táo. “Giờ quan sát nhé.”
Anh nhìn không rời vào bụi cây xanh nãy giờ họ ngồi cạnh, bụi cây điểm xuyết hàng tá những bông hóa còn khép nụ lóng lánh. Cô định hỏi anh là cô phải nhìn cái gì, nhưng anh giơ tay để ngăn cô lại. Mắt anh đang sáng lên. “Đợi đi,” anh nói.
Những chiếc lá trên khóm cây không hề lay động. Đột nhiên một trong những nụ hoa khép chặt bắt đầu vặn mình run rẩy. Nụ hoa phình lên, to gấp đôi và bung nở. Giống như đang xem một bộ phim chiếu nhanh về quá trình hoa nở: những đài hoa xanh xanh mỏng manh mở tung ra, để lộ những cụm cánh hoa bên trong. Chúng được phủ một lớp dính phấn hoa màu vàng nhạt nhẹ như phấn rôm.
“Ồ!” Clary reo lên, ngước thấy Jace đang quan sát cô. “Chúng nở mỗi đêm ư?”
“Chỉ vào nửa đêm thôi,” anh nói. “Chúc mừng sinh nhật, Clarissa Fray.”
Cô thấy xúc động đến lạ lùng. “Cám ơn anh.”
“Anh có cái này cho em.” Anh nói. Anh cho tay vào túi và lôi gì đó ra, ấn vào tay cô. Là một viên đá xám, nơi mấp mô, nhiều chỗ mòn tới trơn nhẵn.
“Hừ” Clary nói, lật qua lật lại viên đá trên những ngón tay. “Anh biết đấy, đa số khi các cô gái nói họ muốn một viên đá lớn, họ không thực sự muốn nói là, anh biết đây, một viên đá lớn theo nghĩa đen đâu.”
“Rất hay, cô bạn thích mỉa mai của tôi ạ. Đây chính xác không phải một viên đá. Tất cả các Thợ Săn Bóng Tối đều có một viên đá rune phù thủy.”
“Ồ.” Cô nhìn nó với sự hứng thú mới, nắm lấy nó theo cách cô từng thấy Jace làm trong hầm. Cô không chắc, nhưng cô nghĩ cô có thể thấy ánh sáng le lói chiếu qua kẽ tay.
“Nó sẽ đem lại ánh sáng cho em,” Jace nói, “thậm chí là giữa những bóng tối hắc ám nhất trên thế giới này cũng như những nơi khác.”
Cô nhét viên đá vào túi. “Cám ơn anh. Anh thật dễ thương đã tặng quà cho tôi.” Sự căng thẳng giữa họ dường như đang nén xuống cô như không khí ẩm. “Hơn là tắm trong mì spaghetti.”
“Ừ, khi em lên năm, em muốn mẹ cho em quay mòng mòng trong máy sấy cùng với đống quần áo,” Clary nói. “Cái khác là, mẹ em không đồng ý.”
“Có lẽ vì quay mòng mòng trong máy vắt có thể gây chết người,” Jace nhận định,” còn mì ống thì khó gây chết người lắm. Trừ khi là do Isabelle nấu.”
Bông hoa nửa đêm đã biến thành những cánh hoa rơi rụng. Chúng rơi xuống sàn, tỏa sáng như những mảnh ánh sao bàng bạc. “Khi em mười tuổi, em muốn có một hình xăm,” Clary nói. “mẹ em cũng không đồng ý.”
Jace không cười. “Hầu hết giới Thợ Săn Bóng Tối đều có Ấn Ký đầu tiên khi mười hai tuổi. Nó hẳn đã nằm trong máu của em.”
“Có thể. Dù em không nghĩ là các Thợ Săn Bóng Tối có một hình xăm ninja Rùa Donatello trên vai trái.”
Jace có vẻ như chẳng hiểu. “Em muốn một con rùa trên vai à?”
“Em muốn che đi vết sẹo trái rạ.” Cô kéo dây áo sang một chút, để lộ vết sẹo màu trắng hình sao trên đầu vai. “Thấy chưa?”
Anh nhìn đi chỗ khác. “Cũng muộn rồi,” anh nói. “Chúng ta nên xuống nhà thôi.”
Clary ngượng nghịu kéo quai áo lên. Làm như anh muốn thấy vết sẹo ngu ngốc của cô lắm đấy.
Lời tiếp theo nói ra không phải do ý muốn của cô. “Anh và Isabelle đã bao giờ - hẹn hò chưa?”
Giờ anh nhìn cô thật. Ánh trăng đã lấy đi màu sắc trong đôi mắt anh. Lúc này chúng giống màu bạc hơn là vàng. “Isabelle hả?” anh ngây ra.
“Tôi nghĩ là… “ Giờ cô thấy ngượng ngùng hơn. “Simon có thắc mắc.”
“Vậy cậu ta nên đi mà hỏi Izzy.”
“Em không nghĩ là cậu ấy muốn hỏi,” Clary nói. “Mà thôi, bỏ qua đi. Cũng chẳng liên quan gì tới em.”
Anh cười thoải mái. “Câu trả lời là không. Ý anh là, có thể từng có một lần một trong hai bọn anh nghĩ tới chuyện đó, nhưng con bé gần như là em gái của anh thôi. Hẹn hò sẽ kỳ cục lắm.”
“Anh nói Isabelle và anh chưa bao giờ…”
“Không bao giờ,” Jace nói.
“Cô ấy ghét em,” Clary nhận xét.
“Không phải đâu,” anh nói, khiến cô ngạc nhiên. “Em chỉ khiến con bé lo lắng thôi, vì trước giờ nó vẫn luôn là đứa con gái duy nhất giữa một đám con trai yêu chiều lấy nó, mà giờ thì không phải vậy nữa.”
“Nhưng cô ấy đẹp thế cơ mà.”
“Em cũng vậy,” Jace nói, “đẹp theo một cách rất khác, và con bé không thể nào không đồng ý. Nó luôn muốn được nhỏ nhắn, mỏng manh, em biết đấy. Con bé ghét phải cao hơn hầu hết tụi con trai lắm.”
Clary không nói gì đáp lại, vì cô chẳng có gì để nói. Xinh đẹp. Annh bảo cô đẹp. Chưa từng có ai nói thế với cô, trừ mẹ, mà mẹ thì không tính. Những bà mẹ luôn phải nghĩ rằng con mình xinh đẹp. Cô nhìn anh chăm chú.
“Chúng ta nên xuống thôi,” anh nhắc lại. Cô chắc chắn là đã khiến anh không thấy thoải mái khi cô nhìn như thế, nhưng cô dường như cô không thể dừng được.
“Thôi được,” cuối cùng cô nói. Nhẹ nhõm làm sao khi cô thấy giọng mình vẫn bình thường. Cô còn nhẹ nhõm hơn khi rời mắt khỏi anh lúc cô quay đi. Mặt trăng, giờ đã lên đỉnh đầu, chiếu sáng mọi thứ rõ ràng gần như ban ngày. Chưa bước được hai bước thì cô thấy một tia sáng trắng lóe lên từ thứ gì đó trên sàn nhà: là con dao Jace dùng để cắt táo, đang nằm nghiêng một bên. Cô vội vã lùi lại để tránh dẫm phải, và vai cô va vào vai anh – anh giơ tay giữ cô đững vững, ngay khi cô quay lại lại xin lỗi, và rồi không hiểu sao cô ở trong vòng tay anh và anh đang hôn cô.
Lúc đầu gần như thể anh không muốn hôn cô: Môi anh chạm mạnh vào môi cô, không chút nhân nhượng; rồi anh vòng cả hai tay ôm lấy cô và kéo cô sát vào mình. Môi anh mềm dần. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập từ nơi anh, cảm nhận vị ngọt của táo còn vương trên môi anh. Cô luồn tay vào tóc anh, như đã muốn làm ngay từ lần đầu gặp mặt. Tóc anh xoăn xoăn xung quanh những ngón tay cô, mượt mà mềm mịn. Tim cô rộn rã, và có tiếng sột soạt trong tai cô, giống như tiếng đập cánh…
Jace khẽ thốt lên và lùi khỏi Clary, dù vẫn ôm chắc lấy cô. “Đừng hoảng, nhưng chúng ta có khán giả đấy.”
Clary quay đầu. Đậu trên nhánh cây gần đó là Hugo, đang chăm chú quan sát bằng đôi mắt đen sáng. Vậy là tiếng cô nghe thấy thực sựlà tiếng vỗ cánh chứ không phải do sự nồng nhiệt điên cuồng. Thất vọng thật.
“Nếu nó ở đây, bác Hodge cũng không xa đây lắm,” Jace thì thào. “Chúng ta nên đi thôi.”
“Ông ta đang theo dõi anh à?” Clary rít len. “Ý em là bác Hodge ấy.”
“Không. Bác thích lên đây suy ngẫm chuyện đời ấy mà. Quá chán – chúng ta đang có một cuộc trò chuyện tế nhị thế kia mà.” Anh cười không thành tiếng.
Họ đi xuống theo đường đã đi lên, nhưng cuộc hành trình đối với Clary đã hoàn toàn khác. Jace nắm lấy tay cô, khiến những cơn sốc điện nho nhỏ chạy lên xuống huyết mạch cô từ mỗi điểm anh chạm vào: những ngón tay, cổ tay, lòng bàn tay. Đầu óc cô đầy những câu hỏi, nhưng cô quá sợ phá vỡ cảm xúc nên không dám nói gì. Anh đã nói, “quá chán,” vậy nên cô đoán đêm của họ đã kết thúc, ít nhất là phần hôn hít.
Họ tới cửa phòng cô. Cô dựa người lên bức tường cạnh đó, ngước nhìn anh. “Cám ơn vì chuyến dã ngoại nhân sinh nhật nhé,” cô nói, cố sao cho giọng bình thản.
Anh dường như tần ngần không muốn buông tay cô. “Em sẽ đi ngủ hả?”
Anh chỉ tỏ ra lịch sự mà thôi, cô tự nhủ. Dù sao, đây cũng là Jace. Anh chưa bao giờ lịch sự. Cô sẽ trả lời câu hỏi bằng câu hỏi. “Anh không mệt sao?”
Anh hạ giọng. “Anh chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này.”
Anh cúi xuống hôn cô, đưa bàn tay lên ôm lấy gương mặt cô. Môi họ chạm vào nhau, lúc đầu chỉ phớt qua, sau đó nồng nhiệt hơn. Đúng lúc đó Simon mở cửa và bước vào hành lang.
Simon chớp chớp mắt, mái tóc bù rối bù và không đep kính, nhưng cậu đã thấy rõ. “Cái khỉ gì đây?” cậu hỏi, quá lớn khiến Clary nhảy bắn ra khỏi Jace như thể sự đụng chạm của anh làm cô bị bỏng.
“Simon! Cậu đang làm gì – ý mình là, mình tưởng cậu đang…”
“Ngủ? Đúng,” cậu nói. Má cậu đỏ rực trên làn da nâu, giống như mỗi khi cậu ngượng hay thất vọng. “Rồi mình tỉnh dậy và cậu không còn đó, nên mình tưởng…”
Clary không nghĩ ra điều gì để nói. Sao cô không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra chứ? Vì sao cô không nói họ nên tới phòng Jace? Câu trả lời cũng đơn giản hệt như hoàn cảnh tồi tệ này: Cô hoàn toàn quên mất Simon.
“Xin lỗi,” cô nói, không biết nên nói với ai. Qua khóe mắt cô nghĩ mình thoáng thấy Jace đang nhìn cô bằng ánh mắt giận bừng bừng – nhưng khi cô nhìn anh, anh vẫn như mọi ngày: thoải mái, tự tin, hơi chán chường.
“Trong tương lai, Clarissa,” anh nói, “em nên nói trước là có một gã đang nằm trên giường của em, để tránh tình huống mệt mỏi thế này.”
“Cậu mời hắn lên giường?” Simon hỏi, có vẻ run rẩy.
“Lố bịch quá, đúng không?” Jace nói. “Ba đứa mình sẽ chẳng nằm vừa đâu.”
“Mình không mời anh ấy lên giường,” Clary quát. “Chúng mình chỉ hôn nhau thôi.”
“Chỉ hôn nhau?” Giọng Jace mỉa mai cô bằng sự tổn thương giả tạo. “Sao em chối bỏ tình yêu của chúng ta nhanh gọn thế.”
“Jace…”
Cô thấy sự hận thù sáng lên trong đôi mắt anh nên giọng lạc đi. Chả ích gì. Dạ dày cô đột nhiên nặng trĩu. “Simon, muộn rồi,” cô mệt mỏi nói. “Mình xin lỗi vì bọn mình đã đánh thức cậu.”
“Mình cũng vậy.” Cậu quày quả trở vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Nụ cười của Jace nhạt như bánh mì nướng bơ. “Thôi nào, đuổi theo cậu ta đi. Xoa đầu cậu ta và nói rằng cậu ta vẫn là cậu nhóc cực kỳ quan trọng của em đi. Không phải đó là điều em muốn sao?”
“Thôi đi,” cô nói. “Anh đừng cư xử như thế nữa.”
Nụ cười anh mở lớn hơn. “Như thế nào?”
“Nếu anh giận, cứ nói. Đừng hành động như thể chẳng chuyện gì ảnh hưởng tới anh. Như thể anh chẳng có chút cảm xúc nào.”
“Có lẽ em nên nghĩ tới chuyện đó trước khi hôn anh,” anh nói.
Cô nhìn anh không thể tin nổi. “Em hôn anh ư?”
Anh nhìn cô mà sự ác ý sáng lấp lánh. “Đừng lo,” anh nói, “với anh cũng chẳng đáng nhớ gì đâu.”
Cô nhìn anh bỏ đi, và thấy vừa muốn khóc vừa muốn đuổi theo anh mà đá vào mắt cá chân anh. Biết rằng cả hai hành động đó đều khiến anh hài lòng nên cô không làm, mà mệt mỏi lê bước trở lại phòng ngủ.
Simon đang đứng giữa phòng, trông có vẻ lạc lối. Cậu đã đeo kính. Cô nghe giọng Jace trong đầu, nói những lời khó nghe: Xoa đầu cậu ta và nói rằng cậu ta vẫn là cậu nhóc cực kỳ quan trọng của em.
Cô bước một bước lại gần bạn, rồi dừng lại khi thấy thứ cậu đang cầm trong tay. Cuốn tập của cô, mở ra tại hình cô đang vẽ, hình Jace mang đôi cánh thiên thần. “Đẹp,” cậu nói. “Tất cả những lớp tại Tisch đó cũng đáng đồng tiền bát gạo ấy chứ nhỉ.”
Thường thì Clary sẽ mắng cậu vì đã xem trộm cuốn tập của cô, nhưng giờ không phải lúc. “Simon, nghe này…”
“Mình nhận ra chui vào phòng ngủ của cậu để dỗi có lẽ không phải là hành động đẹp mắt nhất,” cậu đột ngột ngắt lời và ném cuốn tập trở lại giường. “Nhưng mình phải lấy đồ.”
“Cậu định đi đâu?” cô hỏi.
“Về nhà. Mình đã ở đây quá lâu. Người thường như mình không thuộc về nơi này.”
Cô thở dài. “Nghe này, mình xin lỗi, được chưa? Mình không định hôn anh ấy; chỉ là chuyện cứ tự nhiên xảy ra. Mình biết cậu không thích Jace.”
“Không,” Simon nói còn sống sượng hơn. “Mình không thích soda hết ga. Mình không thích những boy band giẻ rách. Mình không thích tắc đường. Mình không thích bài tập toán về nhà. Mình ghét Jace. Thấy khác chưa?”
“Anh ấy cứu mạng cậu,” Clary chỉ ra, cảm giác như một kẻ giả tạo – dù sao thì, Jace đã tới Dumort chỉ vì anh lo mình gặp phải rắc rối nếu cô bị giết.
“Nói chi tiết ra xem,” Simon thô lỗ bảo. “Anh ta là thằng khốn. Mình nghĩ cậu phải hơn thế chứ.”
Cơn giận của Clary bùng phát. “Ồ, và giờ cậu đang giảng đạo lý với mình?” cô quát lớn. “Cậu là người mời cô gái với ‘thân hình bốc lừa’ tới Fall Fling.” Cô nhại lại cái giọng lè nhè của Eric. Miệng Simon mím lại vì giận. “Vậy thì thi thoảng Jace là thằng khốn thì đã sao? Cậu không phải anh mình, cũng chẳng phải bố mình, cậu không cần phải thích anh ấy. Mình chưa bao giờ thích bất cứ cô bạn gái nào của cậu, nhưng ít nhất mình tế nhị không nói toẹt ra.”
“Chuyện này,” Simon rít lên qua kẽ răng, “hoàn toàn khác.”
“Khác sao? Khác thế nào?”
“Vì mình thấy cách cậu nhìn anh ta!” cậu hét. “Và mình chưa bao giờ nhìn một cô gái nào như vậy! Đó chỉ là việc cần làm, cách thực hành, tới khi…”
“Tới khi sao?” Clary lờ mờ nhận ra mình đang quá đáng, toàn bộ sự việc thật quá đáng; họ chưa bao giờ cãi nhau về những vấn đề lớn hơn việc ai ăn miếng Pop-Tart cuối cùng trong hộp ở nhà cây, nhưng cô dường như không thể ngừng lại được. “Tới khi Isabelle xuất hiện chăng? Mình không thể tin nổi là cậu đang rao giảng với mình về Jace trong khi chính cậu lại biến thành một thằng ngớ ngẩn vì cô ấy!” giọng cô lên cao thành tiếng thét.
“Tớ chỉ cố khiến cậu ghen thôi!” Simon gào lên, đáp lại. Tay cậu nắm chặt, buông xuôi. “Cậu ngốc lắm, Clary ạ. Cậu quá ngốc, cậu không thấy một điều gì sao?”
Cô bối rối nhìn cậu bạn mãi. Cậu đang muốn nói cái quái gì đây? “Cố làm mình ghen? Vì sao cậu lại làm vậy?”
Cô ngay lập tức thấy rằng đó là điều tệ hại nhất cô từng hỏi bạn.
“Vì,” cậu nói, quá chua xót tới làm cô choáng váng, “mình đã yêu cậu suốt mười năm nay, vì thế mình nghĩ giờ là lúc mình nên tìm hiểu xem cậu có cùng cảm xúc như mình không. Mà giờ mình đoán, là không.”
Hình như Simon vừa đá vào bụng cô nữa. Cô không thể nói, không khí đã bị rút hết khỏi lồng ngực. Cô nhìn bạn trân trối, cố nghĩ ra một câu trả lời, bất cứ câu trả lời nào cũng được.
Cậu tức giận cắt lời. “Đừng. Cậu không thể nói gì đâu.” Cô nhìn cậu bước ra cửa như thể bị tê liệt; cô không thể nhúc nhích mà giữ cậu lại được, dù cho cô muốn đến thế nào. Cô biết nói gì đây? “Mình cũng yêu cậu” ư? Nhưng cô không yêu – đúng không nhỉ?
Simon dừng lại trước cửa, tay đặt lên nắm đấm và quay lại nhìn cô. Mắt cậu, đằng sau cặp kính, trông mệt mỏi hơn là tức giận. “Cậu thực sự muốn biết mẹ mình còn nói gì về cậu nữa hả?” cậu nói.
Cô lắc đầu.
Dường như Simon không để ý. “Mẹ nói cậu sẽ làm trái tim mình tan nát,” cậu bảo, rồi bỏ đi. Cánh cửa đóng lại với tiếng lách cách khô khốc, và trong phòng chỉ còn lại một mình Clary.
Sau khi Simon bỏ đi cô ngồi xuống giường và cầm cuốn tập lên. Cô ôm khư khư trước ngực, không muốn vẽ, chỉ muốn cảm nhận và ngửi thấy những thứ quen thuộc: mực, giấy, phấn.
Cô nghĩ tới việc đuổi theo Simon, cố bắt kịp cậu. Nhưng cô biết nói gì? Cô có thể nói gì nào? Cậu ngốc lắm, Clary ạ, cậu đã nói vậy. Cậu không thấy điều gì sao?
Cô nghĩ tới cả trăm điều Simon từng nói hoặc từng làm, những câu nói đùa Eric và những người khác nói về họ, những cuộc chuyện trò im bặt khi cô bước vào phòng. Jace đã biết từ đầu. Anh đang cười em vì những tuyên ngôn tình yêu khiến anh hứng thú, đặc biệt khi nó không được đáp lại. Cô đã không dừng lại suy nghĩ xem anh muốn ám chỉ điều gì, nhưng giờ cô đã hiểu.
Cô đã nói với Simon rằng cô chỉ yêu quý ba người trong đời: mẹ, chú Luke và cậu ấy. Cô tự hỏi thực sự có thể nào trong khoảng thời gian một tuần, mà mất hết mọi người mình yêu quý. Cô tự hỏi liệu người ta có thể sống sót qua tình huống đó hay không. Ấy vậy mà – trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, trên mái nhà với Jace, cô đã quên mất mẹ. Cô quên đi chú Luke. Cô quên đi Simon. Và cô đã hạnh phúc. Đấy là phần tệ nhất, rằng cô đã hạnh phúc.
Có lẽ điều này, cô nghĩ, mất đi Simon, có lẽ là sự trừng phạt cho sự ích kỷ hưởng hạnh phúc một mình, thậm chí chỉ trong khoảnh khắc, khi mẹ vẫn mất tích. Mà thôi, chẳng có gì trong chuyện nào là thật. Jace có thể là một kẻ hôn giỏi, nhưng anh chẳng quan tâm tới cô chút nào. Anh đã nói thế.
Cô từ từ hạ cuốn tập vào lòng. Simon đã đúng; bức hình vẽ Jace rất đẹp. Cô đặc tả được khóe môi anh mím lại, đôi mắt mong manh tới vô lý. Đôi cánh trông thực đến nỗi cô tưởng tượng rằng nếu mình sượt tay qua, cô sẽ cảm nhận được độ mềm mại của chúng. Cô lướt tay trên giấy, trí óc phiêu dạt đi phương nào…
Và giật tay lại, nhìn chằm chằm. Những ngón tay cô không chỉ chạm vào giấy khô mà còn vào lớp lông vũ mềm mại. Mắt cô thoáng thấy những chữ rune mình đã vẽ ở góc giấy. Chúng đang sáng lên, theo cách cô đã thấy những chữ rune mà Jace vẽ bằng thanh stele lóe sáng.
Trái tim cô bắt đầu đập từng nhịp nhanh và mạnh. Nếu một chữ rune có thể làm bức tranh sống lại, vậy có thể…
Không rời mắt khỏi bức hình, cô lần tìm những cây bút chì. Nín thở, cô lật sang trang mới và vội vàng vẽ thứ đầu tiên cô nghĩ ra. Cô vẽ chiếc cốc cà phê đặt trên tủ đầu giường. Dựa trên những kiến thức học được trong lớp vẽ tĩnh vật, cô để ý từng chi tiết: mép cốc dính bẩn, đường nứt trên quai cốc. Khi cô vẽ xong, nó chính xác đúng như khả năng của cô. Bị điều khiển bởi một bản năng mà chính cô cũng không hiểu, cô với lấy cái cốc và đặt lên tờ giấy. Rồi cẩn thận, cô bắt đầu phác họa những chữ rune vào bên cạnh.
Khi Jace mở cửa nhà kính, hương thơm ùa đến Clary, mùi hương mềm mại như cú tát từ chân mèo được bọc đệm: mùi thơm đằm thắm của đất hòa trộn cùng những mùi hương nồng nàn, ngào ngạt hơn của những đóa hoa đêm – hoa cúc bạch, hoa loa kèn trắng, cây hoa phấn – và nhiều loài hoa cô không biết, như cây cho ra những bông hoa vàng hình sao với những cánh hoa lốm đốm phấn ánh vàng. Qua lớp tường kính bao quanh khu vườn cô có thể thấy đèn đóm khu Mahattan sáng rực rỡ như những viên đá lạnh lẽo.
“Đẹp quá.” Cô từ từ quay quanh, ngắm nhìn tất cả. “Buổi tối ở nơi này thật đẹp.”
Jace cười. “Và chúng ta có được nơi này làm chốn riêng. Alec và Isabelle ghét lên đây. Họ bị dị ứng.”
Clary rùng mình, dù cô không thấy lạnh chút nào. “Đây là những loài hoa gì?”
Jace nhún vai và cẩn thận ngồi xuống cạnh bụi cây màu xanh bóng mượt lấm tấm những chùm nụ hoa khép chặt. “Không biết. Em nghĩ anh có để ý trong giờ thực vật học chắc? Anh không định làm nhân viên lưu trữ văn thư. Anh không cần biết những thứ đó.”
“Anh chỉ cần biết cách giết chóc thôi ư?”
Anh ngước nhìn cô và mỉm cười. Anh trông như thiên thần tóc vàng trong bức họa của Rembrandt, chỉ trừ cái khóe miệng mang nụ cười độc ác. “Đúng.” Anh rút cái gói bọc trong khăn ăn ra khỏi túi và đưa cho cô. “Và ngoài ra,” anh nói thêm, “anh làm món sandwich pho mát dở khiếp. Em ăn thử đi.”
Clary miễn cưỡng cười ngồi xuống đối diện anh. Nền đá của nhà kính lạnh ngắt dưới đôi chân cô để trần, nhưng cảm giác dễ chịu làm sao sau bao nhiêu ngày nắng nóng kéo dài. Từ trong cái túi giấy Jace lấy ra vài quả táo, một thanh sô cô la hoa quả và đậu phộng cùng một chai nước. “Trộm không tồi,” cô ngưỡng mộ.
Chiếc bánh sandwich pho mát còn ấm và hơi ỉu, nhưng ăn cũng được. Từ một trong không biết bao nhiêu túi trong áo khoác, Jace lôi ra một con dao tay cầm bằng xương có vẻ đủ sức mổ bụng một con gấu. Anh bắt đầu xử lý mấy quả táo, gọt chia chúng thành tám phần đều tăm tắp. “Ừm, thì đây không phải bánh sinh nhật,” anh nói và đưa cho cô một miếng, “nhưng hy vọng là có còn hơn không.”
“Không là điều tôi nghĩ mình sẽ nhận được đấy chứ, nên cảm ơn anh nhé.” Cô cắn miếng. Miếng táo còn tươi và mát lạnh trên đầu lưỡi.
“Không ai lại không có gì trong ngày sinh nhật.” Anh đang gọt vỏ quả táo thứ hai, lớp vỏ bong ra thành từng dải dài cong cong. “Sinh nhật phải là ngày đặc biệt. Sinh nhật anh luôn là ngày bố anh bảo anh có thể làm bất cứ điều gì hoặc có bất cứ cái gì anh muốn.”
“Bất cứ cái gì?” Cô cười. “Vậy anh muốn bất cứ cái gì nào?”
“À thì, khi anh năm tuổi, anh muốn tắm trong mì spaghetti.”
“Nhưng bố không đồng ý, đúng không?”
“Không, vậy mới nói. Bố đồng ý. Ông nói thế có đắt đỏ gì đâu, nên tại sao lại không nếu đấy là điều anh muốn? Bố bảo mấy người hầu đổ đầy nước sôi và pasta vào bồn tắm, rồi khi nó nguội đi…” anh nhún vai. “Anh tắm trong đó.”
Mấy người hầu ư? Clary nghĩ. Nhưng cô chỉ nói, “Rồi thế nào?”
“Trơn trượt.”
“Hẳn rồi.” Cô cố tưởng tượng ra khi anh là một cậu bé cười nắc nẻ, mì ống ngập tới tận tai. Cô không tưởng tượng nổi. Chắc chắn Jace không bao giờ cười nắc nẻ rồi, thậm chí là vào hồi năm tuổi. “Anh còn muốn gì khác?”
“Hầu hết vũ khí,” anh nói, “và anh chắc em không ngạc nhiên. Sách. Anh đọc nhiều sách lắm.”
“Anh không đi học à?”
“Không,” anh nói, và giờ thì anh nói chậm rãi, gần như thể họ đang tiến tới đề tài anh không muốn bàn luận.
“Nhưng bạn anh…”
“Anh không có bạn,” anh nói. “Ngoài bố. Bố là mọi điều anh cần.”
Cô cứ nhìn anh mãi. “Không có lấy một người bạn?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Lần đầu tiên anh gặp Alec,” anh nói, “là khi anh mười tuổi, đó là lần đầu tiên anh từng gặp một đứa trẻ đồng trang lứa. Lần đầu tiên anh có một người bạn.”
Cô nhìn xuống. Giờ thì hình ảnh đang hình thành trong đầu cô, dù không muốn: Cô nghĩ tới Alec, cái cách anh ta nhìn cô. Cậu ấy sẽ không nói vậy.
“Đừng thương hại anh,” Jace nói, như thể đoán được suy nghĩ của cô, dù người cô đang thương cảm không phải là anh. “Bố cho anh sự giáo dục tốt nhất, sự huấn luyện tuyệt hảo nhất. Bố đưa anh đi khắp thế giới. Luân Đôn, Sain Peterburg, Ai Cập. Bố con anh thích đi du lịch lắm.” Mắt anh sa sầm lại. “Anh chẳng đi đâu từ hồi bố mất. Chẳng đi đâu ngoại trừ New York.”
“Anh may mắn thật,” Clary nói. “Cả đời em chưa bao giờ đi khỏi tiểu bang này. Mẹ em còn chẳng cho em đi tham quan tới DC nữa. Nhưng có lẽ giờ em biết nguyên do rồi,” cô rầu rĩ thêm.
“Mẹ lo em sẽ hoảng sợ? Khi thấy quỷ trong Nhà Trắng?”
Cô cắn một miếng sô cô la. “Có quỷ ở Nhà Trắng ư?”
“Anh đùa đấy,” Jace nói. “Anh nghĩ vậy.” Anh nhún vai một cách thản nhiên. “Anh chắc chắn có người đã từng nhắc tới vấn đề đó.”
“Em nghĩ bà không muốn em đi quá xa khỏi bà. Em dang nói tới mẹ em đấy. Sau khi bố mất, mẹ thay đổi rất nhiều” Giọng chú Luke vang trong đầu óc cô. Em chưa bao giờ như xưa kể từ khi chuyện đó xảy ra, nhưng Clary không phải Jonathan.
Jace nhướn mày nhìn cô. “Em có nhớ bố không?”
Cô lắc đầu. “Không. Bố mất trước khi em ra đời.”
“Em may đấy,” anh nói. “Như thế thì em sẽ không nhớ bố.”
Nếu là người khác nói ra câu này hẳn nghe luống cuống lắm, nhưng cái khác là trong giọng nói anh không hề có chút cay đắng nào, chỉ có nỗi cô đơn đau đớn cho bố mình. “Thế nó có phải nhạt dần không?” cô hỏi. “Ý em là nhớ bố ấy?”
Anh liếc nhìn cô, không trả lời. “Em có đang nghĩ tới mẹ không?”
Không. Cô sẽ không nghĩ tới mẹ theo cách ấy. “Thực ra là nghĩ đến chú Luke cơ.”
“Đó không hẳn là tên chú ấy.” Anh cắn một miếng táo, ngẫm nghĩ rồi nói. “Anh đang nghĩ về chú ấy. Có gì đó trong cách cư xử của chú ấy không được hợp lý…”
“Chú ấy là thằng hèn,” giọng Clary chua chát. “Anh nghe chú nói rồi đấy. Chú không muốn chống lại Valentine. Thậm chí là vì mẹ em.”
“Nhưng đó chính xác…” Một tiếng leng keng dài vang tới ngắt lời anh. Tiếng chuông ngân nga từ đâu đó. “Nửa đêm,” Jace nói và đặt con dao xuống. Anh đứng dậy, giơ tay ra để kéo cô đứng bên cạnh anh. Những ngón tay anh hơi dính vì nước táo. “Giờ quan sát nhé.”
Anh nhìn không rời vào bụi cây xanh nãy giờ họ ngồi cạnh, bụi cây điểm xuyết hàng tá những bông hóa còn khép nụ lóng lánh. Cô định hỏi anh là cô phải nhìn cái gì, nhưng anh giơ tay để ngăn cô lại. Mắt anh đang sáng lên. “Đợi đi,” anh nói.
Những chiếc lá trên khóm cây không hề lay động. Đột nhiên một trong những nụ hoa khép chặt bắt đầu vặn mình run rẩy. Nụ hoa phình lên, to gấp đôi và bung nở. Giống như đang xem một bộ phim chiếu nhanh về quá trình hoa nở: những đài hoa xanh xanh mỏng manh mở tung ra, để lộ những cụm cánh hoa bên trong. Chúng được phủ một lớp dính phấn hoa màu vàng nhạt nhẹ như phấn rôm.
“Ồ!” Clary reo lên, ngước thấy Jace đang quan sát cô. “Chúng nở mỗi đêm ư?”
“Chỉ vào nửa đêm thôi,” anh nói. “Chúc mừng sinh nhật, Clarissa Fray.”
Cô thấy xúc động đến lạ lùng. “Cám ơn anh.”
“Anh có cái này cho em.” Anh nói. Anh cho tay vào túi và lôi gì đó ra, ấn vào tay cô. Là một viên đá xám, nơi mấp mô, nhiều chỗ mòn tới trơn nhẵn.
“Hừ” Clary nói, lật qua lật lại viên đá trên những ngón tay. “Anh biết đấy, đa số khi các cô gái nói họ muốn một viên đá lớn, họ không thực sự muốn nói là, anh biết đây, một viên đá lớn theo nghĩa đen đâu.”
“Rất hay, cô bạn thích mỉa mai của tôi ạ. Đây chính xác không phải một viên đá. Tất cả các Thợ Săn Bóng Tối đều có một viên đá rune phù thủy.”
“Ồ.” Cô nhìn nó với sự hứng thú mới, nắm lấy nó theo cách cô từng thấy Jace làm trong hầm. Cô không chắc, nhưng cô nghĩ cô có thể thấy ánh sáng le lói chiếu qua kẽ tay.
“Nó sẽ đem lại ánh sáng cho em,” Jace nói, “thậm chí là giữa những bóng tối hắc ám nhất trên thế giới này cũng như những nơi khác.”
Cô nhét viên đá vào túi. “Cám ơn anh. Anh thật dễ thương đã tặng quà cho tôi.” Sự căng thẳng giữa họ dường như đang nén xuống cô như không khí ẩm. “Hơn là tắm trong mì spaghetti.”
“Ừ, khi em lên năm, em muốn mẹ cho em quay mòng mòng trong máy sấy cùng với đống quần áo,” Clary nói. “Cái khác là, mẹ em không đồng ý.”
“Có lẽ vì quay mòng mòng trong máy vắt có thể gây chết người,” Jace nhận định,” còn mì ống thì khó gây chết người lắm. Trừ khi là do Isabelle nấu.”
Bông hoa nửa đêm đã biến thành những cánh hoa rơi rụng. Chúng rơi xuống sàn, tỏa sáng như những mảnh ánh sao bàng bạc. “Khi em mười tuổi, em muốn có một hình xăm,” Clary nói. “mẹ em cũng không đồng ý.”
Jace không cười. “Hầu hết giới Thợ Săn Bóng Tối đều có Ấn Ký đầu tiên khi mười hai tuổi. Nó hẳn đã nằm trong máu của em.”
“Có thể. Dù em không nghĩ là các Thợ Săn Bóng Tối có một hình xăm ninja Rùa Donatello trên vai trái.”
Jace có vẻ như chẳng hiểu. “Em muốn một con rùa trên vai à?”
“Em muốn che đi vết sẹo trái rạ.” Cô kéo dây áo sang một chút, để lộ vết sẹo màu trắng hình sao trên đầu vai. “Thấy chưa?”
Anh nhìn đi chỗ khác. “Cũng muộn rồi,” anh nói. “Chúng ta nên xuống nhà thôi.”
Clary ngượng nghịu kéo quai áo lên. Làm như anh muốn thấy vết sẹo ngu ngốc của cô lắm đấy.
Lời tiếp theo nói ra không phải do ý muốn của cô. “Anh và Isabelle đã bao giờ - hẹn hò chưa?”
Giờ anh nhìn cô thật. Ánh trăng đã lấy đi màu sắc trong đôi mắt anh. Lúc này chúng giống màu bạc hơn là vàng. “Isabelle hả?” anh ngây ra.
“Tôi nghĩ là… “ Giờ cô thấy ngượng ngùng hơn. “Simon có thắc mắc.”
“Vậy cậu ta nên đi mà hỏi Izzy.”
“Em không nghĩ là cậu ấy muốn hỏi,” Clary nói. “Mà thôi, bỏ qua đi. Cũng chẳng liên quan gì tới em.”
Anh cười thoải mái. “Câu trả lời là không. Ý anh là, có thể từng có một lần một trong hai bọn anh nghĩ tới chuyện đó, nhưng con bé gần như là em gái của anh thôi. Hẹn hò sẽ kỳ cục lắm.”
“Anh nói Isabelle và anh chưa bao giờ…”
“Không bao giờ,” Jace nói.
“Cô ấy ghét em,” Clary nhận xét.
“Không phải đâu,” anh nói, khiến cô ngạc nhiên. “Em chỉ khiến con bé lo lắng thôi, vì trước giờ nó vẫn luôn là đứa con gái duy nhất giữa một đám con trai yêu chiều lấy nó, mà giờ thì không phải vậy nữa.”
“Nhưng cô ấy đẹp thế cơ mà.”
“Em cũng vậy,” Jace nói, “đẹp theo một cách rất khác, và con bé không thể nào không đồng ý. Nó luôn muốn được nhỏ nhắn, mỏng manh, em biết đấy. Con bé ghét phải cao hơn hầu hết tụi con trai lắm.”
Clary không nói gì đáp lại, vì cô chẳng có gì để nói. Xinh đẹp. Annh bảo cô đẹp. Chưa từng có ai nói thế với cô, trừ mẹ, mà mẹ thì không tính. Những bà mẹ luôn phải nghĩ rằng con mình xinh đẹp. Cô nhìn anh chăm chú.
“Chúng ta nên xuống thôi,” anh nhắc lại. Cô chắc chắn là đã khiến anh không thấy thoải mái khi cô nhìn như thế, nhưng cô dường như cô không thể dừng được.
“Thôi được,” cuối cùng cô nói. Nhẹ nhõm làm sao khi cô thấy giọng mình vẫn bình thường. Cô còn nhẹ nhõm hơn khi rời mắt khỏi anh lúc cô quay đi. Mặt trăng, giờ đã lên đỉnh đầu, chiếu sáng mọi thứ rõ ràng gần như ban ngày. Chưa bước được hai bước thì cô thấy một tia sáng trắng lóe lên từ thứ gì đó trên sàn nhà: là con dao Jace dùng để cắt táo, đang nằm nghiêng một bên. Cô vội vã lùi lại để tránh dẫm phải, và vai cô va vào vai anh – anh giơ tay giữ cô đững vững, ngay khi cô quay lại lại xin lỗi, và rồi không hiểu sao cô ở trong vòng tay anh và anh đang hôn cô.
Lúc đầu gần như thể anh không muốn hôn cô: Môi anh chạm mạnh vào môi cô, không chút nhân nhượng; rồi anh vòng cả hai tay ôm lấy cô và kéo cô sát vào mình. Môi anh mềm dần. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập từ nơi anh, cảm nhận vị ngọt của táo còn vương trên môi anh. Cô luồn tay vào tóc anh, như đã muốn làm ngay từ lần đầu gặp mặt. Tóc anh xoăn xoăn xung quanh những ngón tay cô, mượt mà mềm mịn. Tim cô rộn rã, và có tiếng sột soạt trong tai cô, giống như tiếng đập cánh…
Jace khẽ thốt lên và lùi khỏi Clary, dù vẫn ôm chắc lấy cô. “Đừng hoảng, nhưng chúng ta có khán giả đấy.”
Clary quay đầu. Đậu trên nhánh cây gần đó là Hugo, đang chăm chú quan sát bằng đôi mắt đen sáng. Vậy là tiếng cô nghe thấy thực sựlà tiếng vỗ cánh chứ không phải do sự nồng nhiệt điên cuồng. Thất vọng thật.
“Nếu nó ở đây, bác Hodge cũng không xa đây lắm,” Jace thì thào. “Chúng ta nên đi thôi.”
“Ông ta đang theo dõi anh à?” Clary rít len. “Ý em là bác Hodge ấy.”
“Không. Bác thích lên đây suy ngẫm chuyện đời ấy mà. Quá chán – chúng ta đang có một cuộc trò chuyện tế nhị thế kia mà.” Anh cười không thành tiếng.
Họ đi xuống theo đường đã đi lên, nhưng cuộc hành trình đối với Clary đã hoàn toàn khác. Jace nắm lấy tay cô, khiến những cơn sốc điện nho nhỏ chạy lên xuống huyết mạch cô từ mỗi điểm anh chạm vào: những ngón tay, cổ tay, lòng bàn tay. Đầu óc cô đầy những câu hỏi, nhưng cô quá sợ phá vỡ cảm xúc nên không dám nói gì. Anh đã nói, “quá chán,” vậy nên cô đoán đêm của họ đã kết thúc, ít nhất là phần hôn hít.
Họ tới cửa phòng cô. Cô dựa người lên bức tường cạnh đó, ngước nhìn anh. “Cám ơn vì chuyến dã ngoại nhân sinh nhật nhé,” cô nói, cố sao cho giọng bình thản.
Anh dường như tần ngần không muốn buông tay cô. “Em sẽ đi ngủ hả?”
Anh chỉ tỏ ra lịch sự mà thôi, cô tự nhủ. Dù sao, đây cũng là Jace. Anh chưa bao giờ lịch sự. Cô sẽ trả lời câu hỏi bằng câu hỏi. “Anh không mệt sao?”
Anh hạ giọng. “Anh chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này.”
Anh cúi xuống hôn cô, đưa bàn tay lên ôm lấy gương mặt cô. Môi họ chạm vào nhau, lúc đầu chỉ phớt qua, sau đó nồng nhiệt hơn. Đúng lúc đó Simon mở cửa và bước vào hành lang.
Simon chớp chớp mắt, mái tóc bù rối bù và không đep kính, nhưng cậu đã thấy rõ. “Cái khỉ gì đây?” cậu hỏi, quá lớn khiến Clary nhảy bắn ra khỏi Jace như thể sự đụng chạm của anh làm cô bị bỏng.
“Simon! Cậu đang làm gì – ý mình là, mình tưởng cậu đang…”
“Ngủ? Đúng,” cậu nói. Má cậu đỏ rực trên làn da nâu, giống như mỗi khi cậu ngượng hay thất vọng. “Rồi mình tỉnh dậy và cậu không còn đó, nên mình tưởng…”
Clary không nghĩ ra điều gì để nói. Sao cô không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra chứ? Vì sao cô không nói họ nên tới phòng Jace? Câu trả lời cũng đơn giản hệt như hoàn cảnh tồi tệ này: Cô hoàn toàn quên mất Simon.
“Xin lỗi,” cô nói, không biết nên nói với ai. Qua khóe mắt cô nghĩ mình thoáng thấy Jace đang nhìn cô bằng ánh mắt giận bừng bừng – nhưng khi cô nhìn anh, anh vẫn như mọi ngày: thoải mái, tự tin, hơi chán chường.
“Trong tương lai, Clarissa,” anh nói, “em nên nói trước là có một gã đang nằm trên giường của em, để tránh tình huống mệt mỏi thế này.”
“Cậu mời hắn lên giường?” Simon hỏi, có vẻ run rẩy.
“Lố bịch quá, đúng không?” Jace nói. “Ba đứa mình sẽ chẳng nằm vừa đâu.”
“Mình không mời anh ấy lên giường,” Clary quát. “Chúng mình chỉ hôn nhau thôi.”
“Chỉ hôn nhau?” Giọng Jace mỉa mai cô bằng sự tổn thương giả tạo. “Sao em chối bỏ tình yêu của chúng ta nhanh gọn thế.”
“Jace…”
Cô thấy sự hận thù sáng lên trong đôi mắt anh nên giọng lạc đi. Chả ích gì. Dạ dày cô đột nhiên nặng trĩu. “Simon, muộn rồi,” cô mệt mỏi nói. “Mình xin lỗi vì bọn mình đã đánh thức cậu.”
“Mình cũng vậy.” Cậu quày quả trở vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Nụ cười của Jace nhạt như bánh mì nướng bơ. “Thôi nào, đuổi theo cậu ta đi. Xoa đầu cậu ta và nói rằng cậu ta vẫn là cậu nhóc cực kỳ quan trọng của em đi. Không phải đó là điều em muốn sao?”
“Thôi đi,” cô nói. “Anh đừng cư xử như thế nữa.”
Nụ cười anh mở lớn hơn. “Như thế nào?”
“Nếu anh giận, cứ nói. Đừng hành động như thể chẳng chuyện gì ảnh hưởng tới anh. Như thể anh chẳng có chút cảm xúc nào.”
“Có lẽ em nên nghĩ tới chuyện đó trước khi hôn anh,” anh nói.
Cô nhìn anh không thể tin nổi. “Em hôn anh ư?”
Anh nhìn cô mà sự ác ý sáng lấp lánh. “Đừng lo,” anh nói, “với anh cũng chẳng đáng nhớ gì đâu.”
Cô nhìn anh bỏ đi, và thấy vừa muốn khóc vừa muốn đuổi theo anh mà đá vào mắt cá chân anh. Biết rằng cả hai hành động đó đều khiến anh hài lòng nên cô không làm, mà mệt mỏi lê bước trở lại phòng ngủ.
Simon đang đứng giữa phòng, trông có vẻ lạc lối. Cậu đã đeo kính. Cô nghe giọng Jace trong đầu, nói những lời khó nghe: Xoa đầu cậu ta và nói rằng cậu ta vẫn là cậu nhóc cực kỳ quan trọng của em.
Cô bước một bước lại gần bạn, rồi dừng lại khi thấy thứ cậu đang cầm trong tay. Cuốn tập của cô, mở ra tại hình cô đang vẽ, hình Jace mang đôi cánh thiên thần. “Đẹp,” cậu nói. “Tất cả những lớp tại Tisch đó cũng đáng đồng tiền bát gạo ấy chứ nhỉ.”
Thường thì Clary sẽ mắng cậu vì đã xem trộm cuốn tập của cô, nhưng giờ không phải lúc. “Simon, nghe này…”
“Mình nhận ra chui vào phòng ngủ của cậu để dỗi có lẽ không phải là hành động đẹp mắt nhất,” cậu đột ngột ngắt lời và ném cuốn tập trở lại giường. “Nhưng mình phải lấy đồ.”
“Cậu định đi đâu?” cô hỏi.
“Về nhà. Mình đã ở đây quá lâu. Người thường như mình không thuộc về nơi này.”
Cô thở dài. “Nghe này, mình xin lỗi, được chưa? Mình không định hôn anh ấy; chỉ là chuyện cứ tự nhiên xảy ra. Mình biết cậu không thích Jace.”
“Không,” Simon nói còn sống sượng hơn. “Mình không thích soda hết ga. Mình không thích những boy band giẻ rách. Mình không thích tắc đường. Mình không thích bài tập toán về nhà. Mình ghét Jace. Thấy khác chưa?”
“Anh ấy cứu mạng cậu,” Clary chỉ ra, cảm giác như một kẻ giả tạo – dù sao thì, Jace đã tới Dumort chỉ vì anh lo mình gặp phải rắc rối nếu cô bị giết.
“Nói chi tiết ra xem,” Simon thô lỗ bảo. “Anh ta là thằng khốn. Mình nghĩ cậu phải hơn thế chứ.”
Cơn giận của Clary bùng phát. “Ồ, và giờ cậu đang giảng đạo lý với mình?” cô quát lớn. “Cậu là người mời cô gái với ‘thân hình bốc lừa’ tới Fall Fling.” Cô nhại lại cái giọng lè nhè của Eric. Miệng Simon mím lại vì giận. “Vậy thì thi thoảng Jace là thằng khốn thì đã sao? Cậu không phải anh mình, cũng chẳng phải bố mình, cậu không cần phải thích anh ấy. Mình chưa bao giờ thích bất cứ cô bạn gái nào của cậu, nhưng ít nhất mình tế nhị không nói toẹt ra.”
“Chuyện này,” Simon rít lên qua kẽ răng, “hoàn toàn khác.”
“Khác sao? Khác thế nào?”
“Vì mình thấy cách cậu nhìn anh ta!” cậu hét. “Và mình chưa bao giờ nhìn một cô gái nào như vậy! Đó chỉ là việc cần làm, cách thực hành, tới khi…”
“Tới khi sao?” Clary lờ mờ nhận ra mình đang quá đáng, toàn bộ sự việc thật quá đáng; họ chưa bao giờ cãi nhau về những vấn đề lớn hơn việc ai ăn miếng Pop-Tart cuối cùng trong hộp ở nhà cây, nhưng cô dường như không thể ngừng lại được. “Tới khi Isabelle xuất hiện chăng? Mình không thể tin nổi là cậu đang rao giảng với mình về Jace trong khi chính cậu lại biến thành một thằng ngớ ngẩn vì cô ấy!” giọng cô lên cao thành tiếng thét.
“Tớ chỉ cố khiến cậu ghen thôi!” Simon gào lên, đáp lại. Tay cậu nắm chặt, buông xuôi. “Cậu ngốc lắm, Clary ạ. Cậu quá ngốc, cậu không thấy một điều gì sao?”
Cô bối rối nhìn cậu bạn mãi. Cậu đang muốn nói cái quái gì đây? “Cố làm mình ghen? Vì sao cậu lại làm vậy?”
Cô ngay lập tức thấy rằng đó là điều tệ hại nhất cô từng hỏi bạn.
“Vì,” cậu nói, quá chua xót tới làm cô choáng váng, “mình đã yêu cậu suốt mười năm nay, vì thế mình nghĩ giờ là lúc mình nên tìm hiểu xem cậu có cùng cảm xúc như mình không. Mà giờ mình đoán, là không.”
Hình như Simon vừa đá vào bụng cô nữa. Cô không thể nói, không khí đã bị rút hết khỏi lồng ngực. Cô nhìn bạn trân trối, cố nghĩ ra một câu trả lời, bất cứ câu trả lời nào cũng được.
Cậu tức giận cắt lời. “Đừng. Cậu không thể nói gì đâu.” Cô nhìn cậu bước ra cửa như thể bị tê liệt; cô không thể nhúc nhích mà giữ cậu lại được, dù cho cô muốn đến thế nào. Cô biết nói gì đây? “Mình cũng yêu cậu” ư? Nhưng cô không yêu – đúng không nhỉ?
Simon dừng lại trước cửa, tay đặt lên nắm đấm và quay lại nhìn cô. Mắt cậu, đằng sau cặp kính, trông mệt mỏi hơn là tức giận. “Cậu thực sự muốn biết mẹ mình còn nói gì về cậu nữa hả?” cậu nói.
Cô lắc đầu.
Dường như Simon không để ý. “Mẹ nói cậu sẽ làm trái tim mình tan nát,” cậu bảo, rồi bỏ đi. Cánh cửa đóng lại với tiếng lách cách khô khốc, và trong phòng chỉ còn lại một mình Clary.
Sau khi Simon bỏ đi cô ngồi xuống giường và cầm cuốn tập lên. Cô ôm khư khư trước ngực, không muốn vẽ, chỉ muốn cảm nhận và ngửi thấy những thứ quen thuộc: mực, giấy, phấn.
Cô nghĩ tới việc đuổi theo Simon, cố bắt kịp cậu. Nhưng cô biết nói gì? Cô có thể nói gì nào? Cậu ngốc lắm, Clary ạ, cậu đã nói vậy. Cậu không thấy điều gì sao?
Cô nghĩ tới cả trăm điều Simon từng nói hoặc từng làm, những câu nói đùa Eric và những người khác nói về họ, những cuộc chuyện trò im bặt khi cô bước vào phòng. Jace đã biết từ đầu. Anh đang cười em vì những tuyên ngôn tình yêu khiến anh hứng thú, đặc biệt khi nó không được đáp lại. Cô đã không dừng lại suy nghĩ xem anh muốn ám chỉ điều gì, nhưng giờ cô đã hiểu.
Cô đã nói với Simon rằng cô chỉ yêu quý ba người trong đời: mẹ, chú Luke và cậu ấy. Cô tự hỏi thực sự có thể nào trong khoảng thời gian một tuần, mà mất hết mọi người mình yêu quý. Cô tự hỏi liệu người ta có thể sống sót qua tình huống đó hay không. Ấy vậy mà – trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, trên mái nhà với Jace, cô đã quên mất mẹ. Cô quên đi chú Luke. Cô quên đi Simon. Và cô đã hạnh phúc. Đấy là phần tệ nhất, rằng cô đã hạnh phúc.
Có lẽ điều này, cô nghĩ, mất đi Simon, có lẽ là sự trừng phạt cho sự ích kỷ hưởng hạnh phúc một mình, thậm chí chỉ trong khoảnh khắc, khi mẹ vẫn mất tích. Mà thôi, chẳng có gì trong chuyện nào là thật. Jace có thể là một kẻ hôn giỏi, nhưng anh chẳng quan tâm tới cô chút nào. Anh đã nói thế.
Cô từ từ hạ cuốn tập vào lòng. Simon đã đúng; bức hình vẽ Jace rất đẹp. Cô đặc tả được khóe môi anh mím lại, đôi mắt mong manh tới vô lý. Đôi cánh trông thực đến nỗi cô tưởng tượng rằng nếu mình sượt tay qua, cô sẽ cảm nhận được độ mềm mại của chúng. Cô lướt tay trên giấy, trí óc phiêu dạt đi phương nào…
Và giật tay lại, nhìn chằm chằm. Những ngón tay cô không chỉ chạm vào giấy khô mà còn vào lớp lông vũ mềm mại. Mắt cô thoáng thấy những chữ rune mình đã vẽ ở góc giấy. Chúng đang sáng lên, theo cách cô đã thấy những chữ rune mà Jace vẽ bằng thanh stele lóe sáng.
Trái tim cô bắt đầu đập từng nhịp nhanh và mạnh. Nếu một chữ rune có thể làm bức tranh sống lại, vậy có thể…
Không rời mắt khỏi bức hình, cô lần tìm những cây bút chì. Nín thở, cô lật sang trang mới và vội vàng vẽ thứ đầu tiên cô nghĩ ra. Cô vẽ chiếc cốc cà phê đặt trên tủ đầu giường. Dựa trên những kiến thức học được trong lớp vẽ tĩnh vật, cô để ý từng chi tiết: mép cốc dính bẩn, đường nứt trên quai cốc. Khi cô vẽ xong, nó chính xác đúng như khả năng của cô. Bị điều khiển bởi một bản năng mà chính cô cũng không hiểu, cô với lấy cái cốc và đặt lên tờ giấy. Rồi cẩn thận, cô bắt đầu phác họa những chữ rune vào bên cạnh.
Tác giả :
Cassandra Clare