Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh
Chương 96: Bạch bàn bàn
Người áo đen ngừng lại, lông mày nhướng lên, lạnh lùng nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn đến tê dại da đầu, thầm nghĩ: người này không phải là muốn giết nàng thật chứ? Quả thật là có bệnh, muốn giết nàng còn cứu nàng làm gì, biến thái. Người cổ đại, đều là một đám không thể dùng tư tưởng thông thường để hiểu.
“Đại... đại... đại hiệp, ngài có thể không nhìn ta như vậy được không? mặc dù ánh mắt của ngài rất từ ái, nhưng mà ta sợ.” Hướng Tiểu Vãn nghẹn ngào nói, ô ô, tay đau quá, ngực cũng rất đau.
Người áo đen nhếch miệng cười một tiếng, dưới ánh trăng vàng, mơ hồ có thể nhìn thấy một bộ răng vàng khè của ông ta. Hướng Tiểu Vãn bình tĩnh trong chốc lát, miệng răng vàng này, là được chế tạo bằng vàng thật nha.
“Hay thật, số lượng rất lớn.”
“Ngươi nói cái gì?” Người áo đen dùng thanh âm khàn khàn lạnh lùng hỏi Hướng Tiểu Vãn.
“Hắc hắc, ta đang nói đại hiệp ngài mạnh khỏe nha, nhìn ngài thân thủ bất phàm, vũ khí hiên ngang, nhất định là danh chấn giang hồ, cao nhân tiền bối, Huyền Mộc ở trước mặt của ngài tựa như con kiến nhỏ một dạng, chỉ cần đại hiệp ngài đưa tay ra chỉ một cái là có thể bóp chết hắn.”
Người áo đen răng vàng nghe lời nói của Hướng Tiểu Vãn rất là thực dụng, nhếch miệng lên, một ít răng vàng trong miệng phát ánh sáng trong đêm như chớp giật.”Tiểu cô nương, ngươi thật biết điều, không uổng công lão phu cứu ngươi một mạng. Không tệ.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn răng vàng, thân thể đã run một cái, kiềm chế hạ dạ dày cuồn cuộn của mình, nói: “Đại... đại hiệp, mặt đường phía trước đây, ta nhận ra được, hay là đại hiệp đưa ta tới đây được rồi, tiểu nữ tử sau khi trở về, nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng của đại hiệp.”
Người áo đen thấy bộ dạng run rẩy của Hướng Tiểu Vãn, không khỏi nhíu mày quát lên: “Sợ cái gì, bày ra chút khí thế đi chứ, thật là vô dụng.”
Đại thúc, ông nói như vậy mà nghe được sao, ông cũng không phải là ta, ta ở trước mặt ông, làm sao mà còn có thể có khí thế chứ?
Tuy Hướng Tiểu Vãn không phục, nhưng vì khí thế sắc bén của người áo đen, nàng chỉ có nhắm mắt cố làm ra vẻ. “Vị Bàn Tử này, ông... là ... đánh ... kia ... tới ... a.”
Câu nói kế tiếp, rõ ràng run tới mức nói lắp
Người áo đen nghe được, bất đắc dĩ lắc đầu. “Ai, được rồi, muội đã học xong ‘nhất chiêu định thử’, chính là sư muội của Bạch Bàn Bàn ta.” Người áo đen quan sát Hướng Tiểu Vãn một cái, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu sư muội, muội tên là gì?”
Tiểu sư muội? Điều này cũng trở nên quá nhanh đi.
“Đại hiệp, ta... ta... ta tên là Đông Phương Bất Bại.” Nhìn bộ dạng Người áo đen, giống như không biết được thân phận của nàng, thế nên nàng lấy cái tên giả, đề phòng một đống phiền toái về sau.
Người áo đen vui mừng. “Tên rất hay, danh tự này có khí phách, có sát khí.” Vỗ Hướng Tiểu Vãn một cái, người áo đen Bạch Bàn Bàn thận trọng nói: “Đông Phương tiểu sư muội, muội đánh một chiêu ‘nhất chiêu định thử’ cho lão phu xem một chút, sư huynh giúp muội chỉ bảo thêm cho.”
Nhất chiêu định thử là cái, cái gì? Không biết.
Hướng Tiểu Vãn dở khóc dở cười. “Sư... sư huynh, tay muội đang bị thương, đánh không ra được.” Nói xong, còn đưa hai bàn tay nhỏ bé đã bị Huyền Mộc đạp ra, cũng thấy đau lòng, Huyền Mộc đáng chết, thù này không trả, Hướng Tiểu Vãn nàng thề không làm người.
Bóng dáng Bạch Bàn Bàn chợt lóe, trong chớp mắt đến gần Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên bàn tay nhỏ bé của Hướng Tiểu Vãn, sắc mặt trầm xuống, giận dữ hét: “Tiểu tặc lớn mật, lại dám làm tổn thương tiểu sư muội của Bạch Bàn Bàn ta, thật là chán sống.” Đôi mắt nhỏ run lên, nhìn về phía nàng nói: “Đông Phương tiểu sư muội yên tâm, có sư huynh ở đây, về sau không ai có thể khi dễ muội, đây là kim sang dược độc truyền của sư môn, sư huynh cho muội.”
“Cảm tạ sư huynh.” Hướng Tiểu Vãn hít mũi một cái, bộ dáng cảm động rơi nước mắt. “A... Sư huynh, ngài nhẹ một chút, nhẹ một chút...”
Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm hai tay mình bị Bạch Bàn Bàn hung hăng nắm, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Bàn Tử đáng chết, có người bôi thuốc như vậy sao, ngươi bóp nữa, hai cái tay này của cô nãi nãi thật muốn phế.
Bạch Bàn Bàn nghe tiếng thét chói tai xé tâm của Hướng Tiểu Vãn, liếc mắt. “Thật vô dụng, bị thương như thế này đã chịu không được, năm đó sư huynh ta cơ hồ toàn thân cao thấp không có một chỗ còn lành lặn, sư phụ làm như vậy cho ta, mặc dù đau, sư huynh ta lại không rên một tiếng, ba ngày ngắn ngủi sau liền tốt. Thương thế của muội rất nhẹ, nhiều lắm là nửa tháng là lành thôi.”
Ba ngày của ngươi gọi tổn thương nặng nề, ta đây nửa tháng mới lành mà ngươi nói thành vết thương nhỏ?
Hướng Tiểu Vãn hung hăng cắn răng, cố gắng để cho mình mỉm cười. “Sư huynh trời sinh ngông nghênh, sư muội ta đây một đống xương cốt yếu kém sao dám cùng sư huynh so sánh chứ, huynh xem muội nói đúng không.” Phi, ngươi nha mới xương cốt yếu kém, tiểu gia ta có thể chịu ngồi đây, đây mới gọi là ngông nghênh đó.
Bạch Bàn Bàn nghe rất là vui vẻ, hai con mắt híp lại như sợi chỉ nháy nháy mắt trả lời: “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngọt của muội này, sư huynh có mấy thập niên không vui vẻ như vậy rồi, Đông Phương tiểu sư muội, không bằng muội cùng sư huynh đi thôi, sư huynh chắc chắn thay sư phụ mà truyền tuyệt học cho muội.”
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, làm bộ như thương tâm muốn chết khóc khóc không ra tiếng: “Sư huynh, huynh đối với muội thật tốt, sư muội ta cũng vậy muốn cùng sư huynh rời đi, nhưng sư muội còn có một số chuyện rất trọng yếu vẫn chưa làm xong, không thể nào rời đi bây giờ được. Sư huynh, chờ sư muội hoàn thành chuyện này sau, nhất định cùng sư huynh rời đi, như thế nào?”
Bạch Bàn Bàn có hơi tiếc, thở dài nói: “Thế cũng tốt, tiểu sư muội phải cẩn thận, nếu như đánh không lại, muội tìm sư huynh, sư huynh báo thù cho muội.”
“Thật cảm tạ sư huynh.” Hướng Tiểu Vãn làm như lưu luyến không rời.
Bạch Bàn Bàn xoay người tính rời đi, thân thể mập mạp vừa mới di chuyển, giống như là nhớ ra cái gì đó, vỗ vỗ đầu, lấy ra một quyển sách nát đen thùi lùi, đưa đến tay của Hướng Tiểu Vãn, thận trọng nói: “Đông Phương tiểu sư muội, sư huynh từ biệt, không biết có thể gặp nữa không, đây là từ chỗ ở của sư phụ lưu lại, phía trên ghi chép hai đại tuyệt học của sư phụ: tuyệt học thứ nhất là ‘nhất chiêu định chuột’ người trong thiên hạ đều biết. Song tuyệt học thứ hai này ‘nhất mã bình xuyên ‘ mới là lợi hại nhất. Sư phụ khi còn sống cũng không có cơ hội sử dụng tuyệt học này, uy lực của nó không phải là ‘nhất chiêu định chuột’ có thể chống lại được đâu. Bởi vì sư huynh từng bị trọng thương một lần, mạch sống bị hao tổn, tuyệt học ‘nhất mã bình xuyên’ sư huynh không học được nữa. Hôm nay, sư huynh đem tuyệt học này giao cho muội, tiểu sư muội, muội có thể học tập, tái hiện uy vọng năm đó của sư phụ Đao Đao Suất của chúng ta. Tiểu sư muội, tự giải quyết cho tốt nha, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên để cho bất luận kẻ nào phát hiện bí kíp trên người của muội... bất luận kẻ nào, nếu không, muội chắc chắn sẽ bị người giang hồ đuổi giết đoạt bảo, nhớ lấy, nhớ lấy...”
Hướng Tiểu Vãn cầm thật chặt quyển kia - bí kíp quan trọng, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Nàng cùng Bạch Bàn Bàn mới lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Bàn Bàn cũng không biết được tên thật của nàng, đem đồ quý trọng đưa cho nàng, nàng còn lừa hắn, trong lòng của nàng, tràn đầy áy náy.
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn đến tê dại da đầu, thầm nghĩ: người này không phải là muốn giết nàng thật chứ? Quả thật là có bệnh, muốn giết nàng còn cứu nàng làm gì, biến thái. Người cổ đại, đều là một đám không thể dùng tư tưởng thông thường để hiểu.
“Đại... đại... đại hiệp, ngài có thể không nhìn ta như vậy được không? mặc dù ánh mắt của ngài rất từ ái, nhưng mà ta sợ.” Hướng Tiểu Vãn nghẹn ngào nói, ô ô, tay đau quá, ngực cũng rất đau.
Người áo đen nhếch miệng cười một tiếng, dưới ánh trăng vàng, mơ hồ có thể nhìn thấy một bộ răng vàng khè của ông ta. Hướng Tiểu Vãn bình tĩnh trong chốc lát, miệng răng vàng này, là được chế tạo bằng vàng thật nha.
“Hay thật, số lượng rất lớn.”
“Ngươi nói cái gì?” Người áo đen dùng thanh âm khàn khàn lạnh lùng hỏi Hướng Tiểu Vãn.
“Hắc hắc, ta đang nói đại hiệp ngài mạnh khỏe nha, nhìn ngài thân thủ bất phàm, vũ khí hiên ngang, nhất định là danh chấn giang hồ, cao nhân tiền bối, Huyền Mộc ở trước mặt của ngài tựa như con kiến nhỏ một dạng, chỉ cần đại hiệp ngài đưa tay ra chỉ một cái là có thể bóp chết hắn.”
Người áo đen răng vàng nghe lời nói của Hướng Tiểu Vãn rất là thực dụng, nhếch miệng lên, một ít răng vàng trong miệng phát ánh sáng trong đêm như chớp giật.”Tiểu cô nương, ngươi thật biết điều, không uổng công lão phu cứu ngươi một mạng. Không tệ.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn răng vàng, thân thể đã run một cái, kiềm chế hạ dạ dày cuồn cuộn của mình, nói: “Đại... đại hiệp, mặt đường phía trước đây, ta nhận ra được, hay là đại hiệp đưa ta tới đây được rồi, tiểu nữ tử sau khi trở về, nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng của đại hiệp.”
Người áo đen thấy bộ dạng run rẩy của Hướng Tiểu Vãn, không khỏi nhíu mày quát lên: “Sợ cái gì, bày ra chút khí thế đi chứ, thật là vô dụng.”
Đại thúc, ông nói như vậy mà nghe được sao, ông cũng không phải là ta, ta ở trước mặt ông, làm sao mà còn có thể có khí thế chứ?
Tuy Hướng Tiểu Vãn không phục, nhưng vì khí thế sắc bén của người áo đen, nàng chỉ có nhắm mắt cố làm ra vẻ. “Vị Bàn Tử này, ông... là ... đánh ... kia ... tới ... a.”
Câu nói kế tiếp, rõ ràng run tới mức nói lắp
Người áo đen nghe được, bất đắc dĩ lắc đầu. “Ai, được rồi, muội đã học xong ‘nhất chiêu định thử’, chính là sư muội của Bạch Bàn Bàn ta.” Người áo đen quan sát Hướng Tiểu Vãn một cái, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu sư muội, muội tên là gì?”
Tiểu sư muội? Điều này cũng trở nên quá nhanh đi.
“Đại hiệp, ta... ta... ta tên là Đông Phương Bất Bại.” Nhìn bộ dạng Người áo đen, giống như không biết được thân phận của nàng, thế nên nàng lấy cái tên giả, đề phòng một đống phiền toái về sau.
Người áo đen vui mừng. “Tên rất hay, danh tự này có khí phách, có sát khí.” Vỗ Hướng Tiểu Vãn một cái, người áo đen Bạch Bàn Bàn thận trọng nói: “Đông Phương tiểu sư muội, muội đánh một chiêu ‘nhất chiêu định thử’ cho lão phu xem một chút, sư huynh giúp muội chỉ bảo thêm cho.”
Nhất chiêu định thử là cái, cái gì? Không biết.
Hướng Tiểu Vãn dở khóc dở cười. “Sư... sư huynh, tay muội đang bị thương, đánh không ra được.” Nói xong, còn đưa hai bàn tay nhỏ bé đã bị Huyền Mộc đạp ra, cũng thấy đau lòng, Huyền Mộc đáng chết, thù này không trả, Hướng Tiểu Vãn nàng thề không làm người.
Bóng dáng Bạch Bàn Bàn chợt lóe, trong chớp mắt đến gần Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên bàn tay nhỏ bé của Hướng Tiểu Vãn, sắc mặt trầm xuống, giận dữ hét: “Tiểu tặc lớn mật, lại dám làm tổn thương tiểu sư muội của Bạch Bàn Bàn ta, thật là chán sống.” Đôi mắt nhỏ run lên, nhìn về phía nàng nói: “Đông Phương tiểu sư muội yên tâm, có sư huynh ở đây, về sau không ai có thể khi dễ muội, đây là kim sang dược độc truyền của sư môn, sư huynh cho muội.”
“Cảm tạ sư huynh.” Hướng Tiểu Vãn hít mũi một cái, bộ dáng cảm động rơi nước mắt. “A... Sư huynh, ngài nhẹ một chút, nhẹ một chút...”
Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm hai tay mình bị Bạch Bàn Bàn hung hăng nắm, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Bàn Tử đáng chết, có người bôi thuốc như vậy sao, ngươi bóp nữa, hai cái tay này của cô nãi nãi thật muốn phế.
Bạch Bàn Bàn nghe tiếng thét chói tai xé tâm của Hướng Tiểu Vãn, liếc mắt. “Thật vô dụng, bị thương như thế này đã chịu không được, năm đó sư huynh ta cơ hồ toàn thân cao thấp không có một chỗ còn lành lặn, sư phụ làm như vậy cho ta, mặc dù đau, sư huynh ta lại không rên một tiếng, ba ngày ngắn ngủi sau liền tốt. Thương thế của muội rất nhẹ, nhiều lắm là nửa tháng là lành thôi.”
Ba ngày của ngươi gọi tổn thương nặng nề, ta đây nửa tháng mới lành mà ngươi nói thành vết thương nhỏ?
Hướng Tiểu Vãn hung hăng cắn răng, cố gắng để cho mình mỉm cười. “Sư huynh trời sinh ngông nghênh, sư muội ta đây một đống xương cốt yếu kém sao dám cùng sư huynh so sánh chứ, huynh xem muội nói đúng không.” Phi, ngươi nha mới xương cốt yếu kém, tiểu gia ta có thể chịu ngồi đây, đây mới gọi là ngông nghênh đó.
Bạch Bàn Bàn nghe rất là vui vẻ, hai con mắt híp lại như sợi chỉ nháy nháy mắt trả lời: “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngọt của muội này, sư huynh có mấy thập niên không vui vẻ như vậy rồi, Đông Phương tiểu sư muội, không bằng muội cùng sư huynh đi thôi, sư huynh chắc chắn thay sư phụ mà truyền tuyệt học cho muội.”
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, làm bộ như thương tâm muốn chết khóc khóc không ra tiếng: “Sư huynh, huynh đối với muội thật tốt, sư muội ta cũng vậy muốn cùng sư huynh rời đi, nhưng sư muội còn có một số chuyện rất trọng yếu vẫn chưa làm xong, không thể nào rời đi bây giờ được. Sư huynh, chờ sư muội hoàn thành chuyện này sau, nhất định cùng sư huynh rời đi, như thế nào?”
Bạch Bàn Bàn có hơi tiếc, thở dài nói: “Thế cũng tốt, tiểu sư muội phải cẩn thận, nếu như đánh không lại, muội tìm sư huynh, sư huynh báo thù cho muội.”
“Thật cảm tạ sư huynh.” Hướng Tiểu Vãn làm như lưu luyến không rời.
Bạch Bàn Bàn xoay người tính rời đi, thân thể mập mạp vừa mới di chuyển, giống như là nhớ ra cái gì đó, vỗ vỗ đầu, lấy ra một quyển sách nát đen thùi lùi, đưa đến tay của Hướng Tiểu Vãn, thận trọng nói: “Đông Phương tiểu sư muội, sư huynh từ biệt, không biết có thể gặp nữa không, đây là từ chỗ ở của sư phụ lưu lại, phía trên ghi chép hai đại tuyệt học của sư phụ: tuyệt học thứ nhất là ‘nhất chiêu định chuột’ người trong thiên hạ đều biết. Song tuyệt học thứ hai này ‘nhất mã bình xuyên ‘ mới là lợi hại nhất. Sư phụ khi còn sống cũng không có cơ hội sử dụng tuyệt học này, uy lực của nó không phải là ‘nhất chiêu định chuột’ có thể chống lại được đâu. Bởi vì sư huynh từng bị trọng thương một lần, mạch sống bị hao tổn, tuyệt học ‘nhất mã bình xuyên’ sư huynh không học được nữa. Hôm nay, sư huynh đem tuyệt học này giao cho muội, tiểu sư muội, muội có thể học tập, tái hiện uy vọng năm đó của sư phụ Đao Đao Suất của chúng ta. Tiểu sư muội, tự giải quyết cho tốt nha, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên để cho bất luận kẻ nào phát hiện bí kíp trên người của muội... bất luận kẻ nào, nếu không, muội chắc chắn sẽ bị người giang hồ đuổi giết đoạt bảo, nhớ lấy, nhớ lấy...”
Hướng Tiểu Vãn cầm thật chặt quyển kia - bí kíp quan trọng, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Nàng cùng Bạch Bàn Bàn mới lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Bàn Bàn cũng không biết được tên thật của nàng, đem đồ quý trọng đưa cho nàng, nàng còn lừa hắn, trong lòng của nàng, tràn đầy áy náy.
Tác giả :
Lam Tiểu Uất