Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh
Chương 78: Các ngươi hiểu thời gian “này nọ í é í é” (2)
Ánh mắt bị ngăn cản, không thể dùng để trừng hắn, mà thân thể lại bị ôm thật chặt, không thể xoay người, cũng không thể lấy tay công kích, nhưng nàng có thể cãi lại.
Vì vậy, Hướng Tiểu Vãn khom người há miệng, ngậm một vật, chuẩn bị cắn, nhưng, nhưng cảm giác kia không đúng, sẽ không phải là...
Hướng Tiểu Vãn kinh hãi vạn phần, trời ơi, nàng thế nào xui xẻo như vậy, thế nhưng khẽ cắn, liền cắn được ...
Độc Cô Diễm trong nháy mắt Hướng Tiểu Vãn ngậm, thân thể giật mình, giống như là bị tia chớp kịch liệt đánh trúng, một cổ tê dại trải rộng toàn thân, tay vòng ôm Hướng Tiểu Vãn, càng thêm nóng đến giống như lửa mạnh.
Phát ra gầm nhẹ như thú. Cũng may người phía dưới đã có lửa nóng, cho nên cũng không có phát hiện bọn họ trên nóc phòng.
Hướng Tiểu Vãn ý thức được là vật gì rồi, lập tức ngồi thẳng lên, tính toán phun ra.
Nhưng Độc Cô Diễm liền đè lại nàng, không để cho nàng động.
Thứ bị nàng ngậm, càng ngày càng lớn, càng ngày càng nóng...
Cách quần áo, Hướng Tiểu Vãn tinh tường cảm nhận được ‘thứ’ cường đại đó.
((G3m: chậc, cứ đến những màn vô tình này là tác giả lại vô lý, không hiểu được))
“Ô...” Nàng muốn nói, mau buông nàng ra, nhưng mở to miệng thì có nước miếng chảy xuống, một màn này, mạnh mẽ kích thích Độc Cô Diễm, eo lắc một cái, thế nhưng động...
Hướng Tiểu Vãn kinh hãi sinh ra xấu hổ, chân mày nàng nhíu một cái, há to miệng dùng sức khẽ cắn, nháy mắt, Độc Cô Diễm thống khổ đến thân thể xoay qua, không thể không buông Hướng Tiểu Vãn ra.
Hướng Tiểu Vãn vừa được tự do, lập tức muốn văng ra, nhưng tay Độc Cô Diễm lại không chút nào động, nàng cũng không dám có động tác quá lớn, sợ kinh đến hai người đang ‘vận động’ bên dưới, đến khi đó bốn người bọn họ cũng sẽ lúng túng chết.
Độc Cô Diễm cũng sợ điểm này, vừa rồi mới cực lực nhẫn nại dục hoả của mình, nếu không mới vừa rồi coi như Hướng Tiểu Vãn dùng sức cắn hắn, hắn cũng tính toán mang nàng rời đi, lập tức tìm một chỗ không người mà muốn nàng...
Trận giao chiến của Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn vừa mới dừng lại, phía dưới lại đang này lúc truyền ra trận trận thanh âm mắc cỡ.
Nữ tử áo trắng làm như chịu nhịn cái gì, cắn môi phát ra tiếng rên thật thấp. “Ư... A... Ô... A...”
Thanh âm rất là thấp thầm. “Ngao... Oh... Um... Phì phì...”
Hướng Tiểu Vãn 囧, thanh âm này...
Dục hoả Độc Cô Diễm áp chế nghe được thanh âm này, lại bắt đầu ùn ùn kéo đến đột kích.
Con ngươi tối sầm lại, hắn khắc chế không được rồi, giờ mà không đi, còn chờ đợi nữa hắn nhất định sẽ phun máu mà chết.
Vung tay lên, ôm Hướng Tiểu Vãn tung người rời đi. Trong phòng, Huyền Mộc và nữ tử áo trắng kia không chút nào phát giác mới vừa rồi có người đã tới, hai người lúc này đang “này nọ í é í é” đến một cảnh giới khác...
Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn rời đi Nhất Thưởng Tham Hoa, bóng dáng của hai người rơi vào trong sân khác.
Nhà này cách phủ tướng quân không xa, nơi đây cũng là tĩnh mịch khác biệt, tảng lớn hoa hoè[1] nở cực kỳ mỹ, gió nhẹ lướt qua, làm người ta sảng khoái không nói ra được.
Chân Độc Cô Diễm vừa mới rơi xuống đất, liền ôm Hướng Tiểu Vãn đẩy cửa vào một gian phòng. Hướng Tiểu Vãn nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thoáng qua sợ hãi. Nghe nói lần đầu tiên rất đau, càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.
Tay nhỏ bé níu lấy y phục Độc Cô Diễm thật chặt, cười đến mặt nịnh hót. “Tướng quân, viện này hoa nở đẹp như vậy, không bằng chúng ta đi ngắm hoa đi.”
Độc Cô Diễm: “Ta chỉ ngắm nàng.”
Chiêu này không được, vậy đổi.
Hướng Tiểu Vãn cố gắng để cho mình cười đến rực rỡ. “Tướng quân, ta đói bụng, không bằng chúng ta đi ăn cơm đi.”
Độc Cô Diễm: “Ta cũng đói bụng, bất quá ta chỉ muốn ăn nàng.”
Hướng Tiểu Vãn không kiên trì cười nổi. “Tướng quân, ta nóng quá, trên người toàn là mồ hôi, chàng để cho ta tắm trước đã.”
Độc Cô Diễm: “Không cần, một hồi nữa ta sẽ giúp nàng liếm khô.”
Hướng Tiểu Vãn nhốn nháo.
Rống giận: “Mẹ nó, Độc Cô Diễm, chàng muốn như thế nào?”
Hai tròng mắt Độc Cô Diễm chợt lóe ánh sói, ôm Hướng Tiểu Vãn đi vào gian phòng, bàn tay buông lỏng đem nàng đặt ở trên giường, ngay sau đó bóng dáng cao lớn nhào tới.
Ghé vào tai Hướng Tiểu Vãn, khàn khàn nói: “Ta không muốn thế nào cả, chỉ là muốn hảo hảo yêu nàng.”
“Độc Cô Diễm, chàng không thể vào ta, chàng vào...” Câu nói kế tiếp, toàn bộ tan rã trong cái hôn nóng bỏng của Độc Cô Diễm.
“Ô...” Hướng Tiểu Vãn khẽ rên một tiếng, trong nháy mắt hơi thở mùi đàn hương từ miệng hé mở, khí nóng của Độc Cô Diễm dò xét đi vào, đầu lưỡi trêu chọc cái lưỡi, liếm khắp mỗi một chỗ trong miệng nhỏ nhắn, khuấy động hương vị ngọt ngào, cuốn lấy hương mềm ngọt, mút khuấy, đóng quấn.
Lúc này đầu óc Hướng Tiểu Vãn trống rỗng, hai tay níu lấy áo Độc Cô Diễm thật chặt, ở trong nụ hôn cuồng dã nóng bỏng của Độc Cô Diễm, nàng hoàn toàn không có năng lực chống cự, luân hãm.
Theo nụ hôn này sâu hơn, tay Độc Cô Diễm cũng không ngừng, mà là chạy trên người Hướng Tiểu Vãn, đến mức, nhấc lên triều nóng, ngón tay mang theo nốt chai dày kia, mỗi khi mơn trớn da thịt, thân thể Hướng Tiểu Vãn cũng run rẩy.
Ánh mắt Độc Cô Diễm cũng càng ngày càng sâu, mang theo nồng nặc cuồng - dã cùng khát vọng, ngón tay của hắn chậm rãi dời xuống dưới, dừng ở trên bụng Hướng Tiểu Vãn khẽ vuốt ve tỉ mỉ, một loạt động tác này, khiến cho Hướng Tiểu Vãn nhạy cảm đến cong lên thân thể.
“Này... Tay của chàng... A... Ư... Độc Cô Diễm, chàng không thể xuống chút nữa... Khốn kiếp... Um...” Tiếng mắng của Hướng Tiểu Vãn lại một lần nữa tan biến trong nụ hôn của Độc Cô Diễm.
Ngón tay, bỗng dưng đi tới dải đất thần bí kia, nhẹ nhàng xoa nắn, ngay sau đó đâm một cái, một ngón tay đi vào.
Xâm lấn xa lạ khiến cho thân thể Hướng Tiểu Vãn run lên, dây cột tóc trên đầu bị đánh rơi xuống, một đầu tóc đen tán ở trên giường, càng yêu mỵ câu hồn.
Theo động tác ngón tay kia, phía dưới bị nhuộm ướt, ánh mắt Độc Cô Diễm tối xuống, một ngón tay khác cũng dò xét đi vào, kích tình mãnh liệt đoạt lấy tất cả ý thức của Hướng Tiểu Vãn, nàng cảm giác mình thật giống như say, đầu óc nặng nề, trên người mơ hồ truyền tới cảm giác tốt đẹp lại làm nàng giống như bay trên đám mây.
Ngón tay Độc Cô Diễm đưa ra ngoài, theo ngón tay mang ra ngoài, còn có nước dịch trong suốt. Hắn nhịn hồi lâu ở trong nháy mắt này cũng không cầm giữ được nữa rồi, bàn tay xé một cái, toàn bộ y phục trên người Hướng Tiểu Vãn hóa thành vải vụn.
“Độc, Độc Cô Diễm... chàng...” Thanh âm của Hướng Tiểu Vãn lúc liếc thấy ‘thứ’ cường đại đang ở thế chờ phân phó của Độc Cô Diễm, tất cả thanh âm tự động ngừng lại, gương mặt kinh hãi nhìn chằm chằm ‘thứ’ đó.
Quá, quá, quá, quá lớn đi?
Đầu óc oanh địa nổ, trời ạ, lớn như vậy, nàng sẽ không chết chứ?
Vừa nghĩ tới điều này, Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn kinh sợ, thất thân không cần gấp gáp, quan trọng hơn chính là mạng nhỏ, ngộ nhỡ Độc Cô Diễm chống đỡ không tốt, khống chế không được, nàng chẳng phải sẽ muốn ngủm?
Quá đáng sợ, nàng không muốn, không muốn, tuyệt đối không muốn...
Nhưng, nàng không muốn căn bản cũng không do nàng.
Độc Cô Diễm đi ra một bước, kéo chân Hướng Tiểu Vãn qua, đỡ hông của nàng, không cho nàng cự tuyệt, ‘thứ’ đó chậm chạp mà có lực rất nhanh đi vào...
Vì vậy, Hướng Tiểu Vãn khom người há miệng, ngậm một vật, chuẩn bị cắn, nhưng, nhưng cảm giác kia không đúng, sẽ không phải là...
Hướng Tiểu Vãn kinh hãi vạn phần, trời ơi, nàng thế nào xui xẻo như vậy, thế nhưng khẽ cắn, liền cắn được ...
Độc Cô Diễm trong nháy mắt Hướng Tiểu Vãn ngậm, thân thể giật mình, giống như là bị tia chớp kịch liệt đánh trúng, một cổ tê dại trải rộng toàn thân, tay vòng ôm Hướng Tiểu Vãn, càng thêm nóng đến giống như lửa mạnh.
Phát ra gầm nhẹ như thú. Cũng may người phía dưới đã có lửa nóng, cho nên cũng không có phát hiện bọn họ trên nóc phòng.
Hướng Tiểu Vãn ý thức được là vật gì rồi, lập tức ngồi thẳng lên, tính toán phun ra.
Nhưng Độc Cô Diễm liền đè lại nàng, không để cho nàng động.
Thứ bị nàng ngậm, càng ngày càng lớn, càng ngày càng nóng...
Cách quần áo, Hướng Tiểu Vãn tinh tường cảm nhận được ‘thứ’ cường đại đó.
((G3m: chậc, cứ đến những màn vô tình này là tác giả lại vô lý, không hiểu được))
“Ô...” Nàng muốn nói, mau buông nàng ra, nhưng mở to miệng thì có nước miếng chảy xuống, một màn này, mạnh mẽ kích thích Độc Cô Diễm, eo lắc một cái, thế nhưng động...
Hướng Tiểu Vãn kinh hãi sinh ra xấu hổ, chân mày nàng nhíu một cái, há to miệng dùng sức khẽ cắn, nháy mắt, Độc Cô Diễm thống khổ đến thân thể xoay qua, không thể không buông Hướng Tiểu Vãn ra.
Hướng Tiểu Vãn vừa được tự do, lập tức muốn văng ra, nhưng tay Độc Cô Diễm lại không chút nào động, nàng cũng không dám có động tác quá lớn, sợ kinh đến hai người đang ‘vận động’ bên dưới, đến khi đó bốn người bọn họ cũng sẽ lúng túng chết.
Độc Cô Diễm cũng sợ điểm này, vừa rồi mới cực lực nhẫn nại dục hoả của mình, nếu không mới vừa rồi coi như Hướng Tiểu Vãn dùng sức cắn hắn, hắn cũng tính toán mang nàng rời đi, lập tức tìm một chỗ không người mà muốn nàng...
Trận giao chiến của Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn vừa mới dừng lại, phía dưới lại đang này lúc truyền ra trận trận thanh âm mắc cỡ.
Nữ tử áo trắng làm như chịu nhịn cái gì, cắn môi phát ra tiếng rên thật thấp. “Ư... A... Ô... A...”
Thanh âm rất là thấp thầm. “Ngao... Oh... Um... Phì phì...”
Hướng Tiểu Vãn 囧, thanh âm này...
Dục hoả Độc Cô Diễm áp chế nghe được thanh âm này, lại bắt đầu ùn ùn kéo đến đột kích.
Con ngươi tối sầm lại, hắn khắc chế không được rồi, giờ mà không đi, còn chờ đợi nữa hắn nhất định sẽ phun máu mà chết.
Vung tay lên, ôm Hướng Tiểu Vãn tung người rời đi. Trong phòng, Huyền Mộc và nữ tử áo trắng kia không chút nào phát giác mới vừa rồi có người đã tới, hai người lúc này đang “này nọ í é í é” đến một cảnh giới khác...
Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn rời đi Nhất Thưởng Tham Hoa, bóng dáng của hai người rơi vào trong sân khác.
Nhà này cách phủ tướng quân không xa, nơi đây cũng là tĩnh mịch khác biệt, tảng lớn hoa hoè[1] nở cực kỳ mỹ, gió nhẹ lướt qua, làm người ta sảng khoái không nói ra được.
Chân Độc Cô Diễm vừa mới rơi xuống đất, liền ôm Hướng Tiểu Vãn đẩy cửa vào một gian phòng. Hướng Tiểu Vãn nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thoáng qua sợ hãi. Nghe nói lần đầu tiên rất đau, càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.
Tay nhỏ bé níu lấy y phục Độc Cô Diễm thật chặt, cười đến mặt nịnh hót. “Tướng quân, viện này hoa nở đẹp như vậy, không bằng chúng ta đi ngắm hoa đi.”
Độc Cô Diễm: “Ta chỉ ngắm nàng.”
Chiêu này không được, vậy đổi.
Hướng Tiểu Vãn cố gắng để cho mình cười đến rực rỡ. “Tướng quân, ta đói bụng, không bằng chúng ta đi ăn cơm đi.”
Độc Cô Diễm: “Ta cũng đói bụng, bất quá ta chỉ muốn ăn nàng.”
Hướng Tiểu Vãn không kiên trì cười nổi. “Tướng quân, ta nóng quá, trên người toàn là mồ hôi, chàng để cho ta tắm trước đã.”
Độc Cô Diễm: “Không cần, một hồi nữa ta sẽ giúp nàng liếm khô.”
Hướng Tiểu Vãn nhốn nháo.
Rống giận: “Mẹ nó, Độc Cô Diễm, chàng muốn như thế nào?”
Hai tròng mắt Độc Cô Diễm chợt lóe ánh sói, ôm Hướng Tiểu Vãn đi vào gian phòng, bàn tay buông lỏng đem nàng đặt ở trên giường, ngay sau đó bóng dáng cao lớn nhào tới.
Ghé vào tai Hướng Tiểu Vãn, khàn khàn nói: “Ta không muốn thế nào cả, chỉ là muốn hảo hảo yêu nàng.”
“Độc Cô Diễm, chàng không thể vào ta, chàng vào...” Câu nói kế tiếp, toàn bộ tan rã trong cái hôn nóng bỏng của Độc Cô Diễm.
“Ô...” Hướng Tiểu Vãn khẽ rên một tiếng, trong nháy mắt hơi thở mùi đàn hương từ miệng hé mở, khí nóng của Độc Cô Diễm dò xét đi vào, đầu lưỡi trêu chọc cái lưỡi, liếm khắp mỗi một chỗ trong miệng nhỏ nhắn, khuấy động hương vị ngọt ngào, cuốn lấy hương mềm ngọt, mút khuấy, đóng quấn.
Lúc này đầu óc Hướng Tiểu Vãn trống rỗng, hai tay níu lấy áo Độc Cô Diễm thật chặt, ở trong nụ hôn cuồng dã nóng bỏng của Độc Cô Diễm, nàng hoàn toàn không có năng lực chống cự, luân hãm.
Theo nụ hôn này sâu hơn, tay Độc Cô Diễm cũng không ngừng, mà là chạy trên người Hướng Tiểu Vãn, đến mức, nhấc lên triều nóng, ngón tay mang theo nốt chai dày kia, mỗi khi mơn trớn da thịt, thân thể Hướng Tiểu Vãn cũng run rẩy.
Ánh mắt Độc Cô Diễm cũng càng ngày càng sâu, mang theo nồng nặc cuồng - dã cùng khát vọng, ngón tay của hắn chậm rãi dời xuống dưới, dừng ở trên bụng Hướng Tiểu Vãn khẽ vuốt ve tỉ mỉ, một loạt động tác này, khiến cho Hướng Tiểu Vãn nhạy cảm đến cong lên thân thể.
“Này... Tay của chàng... A... Ư... Độc Cô Diễm, chàng không thể xuống chút nữa... Khốn kiếp... Um...” Tiếng mắng của Hướng Tiểu Vãn lại một lần nữa tan biến trong nụ hôn của Độc Cô Diễm.
Ngón tay, bỗng dưng đi tới dải đất thần bí kia, nhẹ nhàng xoa nắn, ngay sau đó đâm một cái, một ngón tay đi vào.
Xâm lấn xa lạ khiến cho thân thể Hướng Tiểu Vãn run lên, dây cột tóc trên đầu bị đánh rơi xuống, một đầu tóc đen tán ở trên giường, càng yêu mỵ câu hồn.
Theo động tác ngón tay kia, phía dưới bị nhuộm ướt, ánh mắt Độc Cô Diễm tối xuống, một ngón tay khác cũng dò xét đi vào, kích tình mãnh liệt đoạt lấy tất cả ý thức của Hướng Tiểu Vãn, nàng cảm giác mình thật giống như say, đầu óc nặng nề, trên người mơ hồ truyền tới cảm giác tốt đẹp lại làm nàng giống như bay trên đám mây.
Ngón tay Độc Cô Diễm đưa ra ngoài, theo ngón tay mang ra ngoài, còn có nước dịch trong suốt. Hắn nhịn hồi lâu ở trong nháy mắt này cũng không cầm giữ được nữa rồi, bàn tay xé một cái, toàn bộ y phục trên người Hướng Tiểu Vãn hóa thành vải vụn.
“Độc, Độc Cô Diễm... chàng...” Thanh âm của Hướng Tiểu Vãn lúc liếc thấy ‘thứ’ cường đại đang ở thế chờ phân phó của Độc Cô Diễm, tất cả thanh âm tự động ngừng lại, gương mặt kinh hãi nhìn chằm chằm ‘thứ’ đó.
Quá, quá, quá, quá lớn đi?
Đầu óc oanh địa nổ, trời ạ, lớn như vậy, nàng sẽ không chết chứ?
Vừa nghĩ tới điều này, Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn kinh sợ, thất thân không cần gấp gáp, quan trọng hơn chính là mạng nhỏ, ngộ nhỡ Độc Cô Diễm chống đỡ không tốt, khống chế không được, nàng chẳng phải sẽ muốn ngủm?
Quá đáng sợ, nàng không muốn, không muốn, tuyệt đối không muốn...
Nhưng, nàng không muốn căn bản cũng không do nàng.
Độc Cô Diễm đi ra một bước, kéo chân Hướng Tiểu Vãn qua, đỡ hông của nàng, không cho nàng cự tuyệt, ‘thứ’ đó chậm chạp mà có lực rất nhanh đi vào...
Tác giả :
Lam Tiểu Uất