Vũ Động Càn Khôn
Chương 4: Thạch Trì bí mật
"Ảo giác, ảo… ảo giác, nhất định là ảo giác!"
Ngu ngơ nhìn cánh tay trong một lát, Lâm Động đột nhiên nhắm mắt lại hung hăng hít vào mấy hơi, đợi cho đến khi tâm tình dần dần bình ổn trở lại giống như bình thường, bàn tay của hắn mới vừa rồi còn run run lại lần nữa vuốt ve cánh tay của mình.
Bàn tay lướt qua, cảm giác được có một lớp cương cứng như sừng được truyền tới, mặc dù loại cứng rắn này còn chưa đạt tới trình độ chân chính gỗ đá, nhưng so với làn da mới vừa rồi của Lâm Động rõ ràng cho thấy cứng rắn hơn mấy lần!
Dấu hiệu này chứng tỏ đã tiến nhập đến Thối Thể đệ tứ trọng, chỉ cần đợi làn da này cứng rắn hơn một chút nữa, đó cũng chính là Thối Thể đệ tứ trọng hàng thật giá thật!
Bất quá … Lâm Động há hốc miệng, khuôn mặt thì hiện lên vẻ bất khả tư nghị, như là gặp được quỷ vậy, hắn nhưng thật ra ngày hôm nay mới vừa tiến vào Thối Thể đệ tam trọng mà, sao hiện tại với thời gian trải qua không có bao nhiêu, làm thế nào trực tiếp đạp nhập đến đệ tứ trọng được cơ chứ?
Sự tình xảy ra một cách đột ngột, trực tiếp đem đầu óc Lâm Động nện cho choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không ngừng đi lui đi tới bên cạnh Thạch Trì, nếu như hắn có thể có được cái loại tốc độ này mà nói … Tộc bỉ tiền tam tính là cái gì chứ? Coi như cái Tộc hội mười năm một lần của Lâm Thị gia tộc, hắn cũng sẽ không có chút sợ hãi nào.
"Nhưng … làm sao có thể chứ?"
Mặc dù chuyện mừng như điên xông lên khiến mặt có chút choáng, nhưng dù sao Lâm Động cũng muốn trưởng thành sớm hơn một chút, vì vậy một hồi sau cũng đã khôi phục lại tỉnh táo, khuôn mặt nhíu chặt lại, bắt đầu nhớ lại chuyện từ đầu đến cuối. Bất quá bên trong sơn động cũng không có kỳ quái gì, cho nên ánh mắt của hắn sau khi quay một vòng, liền dừng lại trên Thạch Trì.
"Chẳng lẽ nói cái Thạch Trì này thật sự có điểm cổ quái?"
Lâm Động với vẻ mặc ngạc nhiên, chợt lại lắc lắc đầu, cái Thạch Trì này, hắn từ nhỏ đến lớn đã ngâm mình không biết bao nhiêu lần, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện tình huống như ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên phát sinh a!
Đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Nói chung, đây không phải là tác dụng của Xích Tham rồi, nó chỉ là một viên linh dược Nhất phẩm mà thôi, nếu để cho hắn tại trong mười ngày đạt tới Thối Thể đệ tam trọng thì hiệu quả đã là kỳ tích rồi.
"Nơi đây luôn có vài chỗ không bình thường chút nào"
Lâm Động mím miệng thật chặt, trên khuôn mặt cũng đã xông ra một cổ bướng bỉnh, hắn hiểu tầm quan trọng của chuyện này, nếu quả thật có thể phát hiện ra ảo diệu ở trong đó mà nói … đây đối với hắn cũng sẽ vô cùng trọng yếu.
"Hôm nay so sánh với trước kia phải là mệt mỏi hơn nhiều … nhưng đây cũng không phải duy nhất một lần … cảm giác khi ngủ ở chỗ này? So với ngủ ở chỗ khác … "
Lâm Động đứng bên cạnh Thạch Trì, chau mày, khi đang ở trong trầm tư, bàn tay của hắn lại không tự chủ vuốt ve cánh tay, một lát sau, bàn tay đột nhiên cứng đờ, ánh mắt của hắn chuyển dần đến cánh tay của mình, nơi đó, nguyên bản là có không ít màu mà …
"Máu?"
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, đột nhiên đưa tay thò vào bên trong cái khe nham thạch bên cạnh Thạch Trì, từ trong đó móc ra một thanh chủy thủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chủy thủ mang theo một chút lực đạo xẹt qua ngón tay, một giọt huyết châu đỏ sẫm nhất thời xông ra, sau đó Lâm Động chần chờ một chút, rồi thật cẩn thận đem nó nhỏ giọt vào trong Thạch Trì.
"Tích … tách!
Thanh âm huyết châu khi tiếp xúc với Thạch Trì vang lên thanh thúy quanh quẩn tại bên trong sơn động, mà ánh mắt Lâm Động lại là không chớp không nháy nhìn chằm chằm vào điểm huyết châu tiếp xúc.
Huyết châu nhỏ giọt vào Thạch Trì, tạo nên từng đợt gợn sóng vòng tròn nho nhỏ, huyết sắc chậm rãi khuếch tán mà ra, sau đó, lập tức Thạch Trì yên lắng, tại trong ánh mắt khiếp sợ của Lâm Động, nhanh chóng bốc lên đám bọt nước, trong đám bọt nước đó, ẩn ẩn hiện hiện một chất lỏng màu đỏ nhạt bắt đầu khởi động.
Cổ họng Lâm Động bỗng nhúc nhích một cái, bàn tay run rẩy nhúng vào trong hồ nước, nhất thời những bọt nước kia bạo liệt, một tia chất lỏng đỏ nhạt dính vào trên bàn tay, sau đó theo lỗ chân lông lặng lẽ chui vào.
Theo những chất lỏng màu đỏ nhạt này rót vào, từ bàn tay Lâm Động đột ngột truyền ra một loại cảm giác nóng cháy, nhận thấy loại cảm giác này giống như một loại mới vừa rồi trước lúc thanh tỉnh, hơn nữa, lần này hắn cảm giác rất rõ ràng, loại chất lỏng màu đỏ nhạt này, sau khi thấm vào trong màng da thịt da bàn tay của hắn, khiến cho da ở trên tay càng lúc càng cứng rắn hơn.
"Quả nhiên là như vậy!"
Nhận thấy bàn tay có biến hóa, khuôn mặt Lâm Động tràn ngập vẻ mừng như điên, theo hắn suy đoán không sai biệt lắm, nước ở trong Thạch Trì này cần phải có máu quán nhập vào, mới có thể trở nên đặc thù!
Lâm Động nắm chặt tay, làn da trên bàn tay so với những chỗ khác hiển nhiên đều cứng rắn hơn rất nhiều, mà, bọt nước kia chỉ mới thẫm thấu ngắn ngủi mà đã có hiệu quả đến thế, hiệu quả như vậy cũng có thể nói là thần diệu. Dựa theo Lâm Động đánh giá, loại thần hiệu này cho dù là linh dược Tam phẩm cực kỳ trân quý được bày bán ở trong Thanh Dương Trấn, sợ rằng đều không thể đạt tới!
"Bất quá, tại sao nước trong hồ này mà ngay cả hiệu quả của linh dược Tam phẩm cũng đều không thể đạt tới?"
Trong Thạch Trì, những năm qua hắn đã dò xét không biết bao lần, nước đều là do từ sâu bên trong nham thạch rỉ ra, nhưng mà nó cũng giống như những loại nước suối bình thường khác thôi mà, tuy hơi có chút mát mẻ, nhưng Lâm Động dám chắc rằng, nước trong cái hồ này cũng không có hiệu quả kỳ lạ nào khác, nhưng hôm nay lại phát sinh trên thân thể của mình như vậy, kia là giải thích thế nào đây?
Lâm Động vuốt vuốt cái trán, thở dài một hơi, bị Thạch Trì cổ quái này làm cho tâm tình hắn dao động quá mức liền trực tiếp nằm xuống bên cạnh hồ, mặc dù không thể phát hiện ra được Thạch Trì này có điểm cổ quái kỳ dị gì?
Lâm Khiếu bởi vì do bị thương, nên không ngừng cần một chút linh dược nào đó để nuôi thân thể hoạt động, mà linh dược giá cả lại không rẻ tí nào, mà tính cách của hắn cực kỳ ngoan cố, cũng đã cự tuyệt bất cứ cái gì từ Lâm gia, cho nên thường ngày cũng chỉ có thể một mình một người vào núi, săn bắt một ít mãnh thú hoặc là dựa theo vận khí cũng tìm được một ít linh dược, nhưng thu hoạch của loại này hiển nhiên là không đủ cho Lâm Động dùng giống như những tiểu bối cùng thế hệ ở Lâm gia với đầy đủ điều kiện tu luyện được.
Mà một khi, tác dụng của Thạch Trì này đối với Lâm Động mà nói, chính là những điều trọng yếu nhất.
"Tác dụng của Thạch Trì này nhất định phải giữ bí mật"
Lâm Động nắm thật chặt quả đấm, bởi vì điều này không chỉ là hắn mượn dùng Thạch Trì làm nơi tu luyện, hơn nữa hắn cũng vô cùng hiểu rõ, nếu như tin tức này được truyền ra ngoài, sẽ đưa tới bao nhiêu hỗn loạn, thậm chí những thế lực cường đại tại Thanh Dương Trấn cũng đều muốn ngắm nghía đến nó, đến lúc đó, Lâm gia sẽ gặp phải một tai nạn không nhỏ chút nào.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
Đạo lý này, Lâm Động mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã hiểu được.
Lâm Động miệng ngậm chặt, trong lòng cũng đã có chủ ý, mà tại lúc hắn đứng dậy, đột nhiên ánh mắt nhoáng lên, nhè nhẹ ồ lên một tiếng, tầm mắt ngoắc ngoắc ngó thẳng tắp lên phía trên đỉnh chóp sơn động, nơi đó tựa hồ có điểm ánh sáng như thiểm điện lướt qua.
Tình huống như thế, nếu như ở lúc bình thường, Lâm Động cho dù có thấy đi nữa cũng không chút để ý, nhưng mà hắn bây giờ đối với cái Thạch Trì đã để tâm, vì vậy bất cứ một vật gì trong sơn động này, hắn cũng muốn biết sự thật.
Tầm mắt Lâm Động tập trung vào chỗ có ánh sáng chớp động, ánh mắt không một chút nhấp nháy, mà dưới ánh mắt nhìn soi mói này của hắn, cái ánh sáng chớp động lúc trước lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa lần này có vẻ hơi dồn dập hơn, sau đó, một tia ánh sáng rất nhỏ chiếu xuống, ở Lâm Động nhìn chăm chú, trực tiếp chiếu thẳng xuống trung tâm Thạch Trì.
Trên bề mặt nước, bởi vì điểm sáng kia chiếu vào, tạo nên một vòng gợn sóng rất nhỏ.
Lâm Động kinh ngạc nhìn tia sáng rất nhỏ kia chiếu rọi xuống Thạch Trì, chợt nuốt từng ngụm nước miếng, trước đây lúc tia sáng chiếu xuống nước, hắn mơ hồ cảm thấy, bên trong đó tựa hồ có một giọt chất lỏng màu đỏ thẩm, mà loại chất lỏng này … cùng huyết châu mà lúc trước Lâm Động nhỏ giọt vào sau biến thành chất lỏng đỏ nhạt thì lại rất giống nhau!
"Xem ra, bí mật chính là ở phía trên kia …"
Quang mang trong ánh mắt Lâm Động trở nên sáng ngời hơn nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh chóp trên sơn động, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ngu ngơ nhìn cánh tay trong một lát, Lâm Động đột nhiên nhắm mắt lại hung hăng hít vào mấy hơi, đợi cho đến khi tâm tình dần dần bình ổn trở lại giống như bình thường, bàn tay của hắn mới vừa rồi còn run run lại lần nữa vuốt ve cánh tay của mình.
Bàn tay lướt qua, cảm giác được có một lớp cương cứng như sừng được truyền tới, mặc dù loại cứng rắn này còn chưa đạt tới trình độ chân chính gỗ đá, nhưng so với làn da mới vừa rồi của Lâm Động rõ ràng cho thấy cứng rắn hơn mấy lần!
Dấu hiệu này chứng tỏ đã tiến nhập đến Thối Thể đệ tứ trọng, chỉ cần đợi làn da này cứng rắn hơn một chút nữa, đó cũng chính là Thối Thể đệ tứ trọng hàng thật giá thật!
Bất quá … Lâm Động há hốc miệng, khuôn mặt thì hiện lên vẻ bất khả tư nghị, như là gặp được quỷ vậy, hắn nhưng thật ra ngày hôm nay mới vừa tiến vào Thối Thể đệ tam trọng mà, sao hiện tại với thời gian trải qua không có bao nhiêu, làm thế nào trực tiếp đạp nhập đến đệ tứ trọng được cơ chứ?
Sự tình xảy ra một cách đột ngột, trực tiếp đem đầu óc Lâm Động nện cho choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không ngừng đi lui đi tới bên cạnh Thạch Trì, nếu như hắn có thể có được cái loại tốc độ này mà nói … Tộc bỉ tiền tam tính là cái gì chứ? Coi như cái Tộc hội mười năm một lần của Lâm Thị gia tộc, hắn cũng sẽ không có chút sợ hãi nào.
"Nhưng … làm sao có thể chứ?"
Mặc dù chuyện mừng như điên xông lên khiến mặt có chút choáng, nhưng dù sao Lâm Động cũng muốn trưởng thành sớm hơn một chút, vì vậy một hồi sau cũng đã khôi phục lại tỉnh táo, khuôn mặt nhíu chặt lại, bắt đầu nhớ lại chuyện từ đầu đến cuối. Bất quá bên trong sơn động cũng không có kỳ quái gì, cho nên ánh mắt của hắn sau khi quay một vòng, liền dừng lại trên Thạch Trì.
"Chẳng lẽ nói cái Thạch Trì này thật sự có điểm cổ quái?"
Lâm Động với vẻ mặc ngạc nhiên, chợt lại lắc lắc đầu, cái Thạch Trì này, hắn từ nhỏ đến lớn đã ngâm mình không biết bao nhiêu lần, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện tình huống như ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên phát sinh a!
Đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Nói chung, đây không phải là tác dụng của Xích Tham rồi, nó chỉ là một viên linh dược Nhất phẩm mà thôi, nếu để cho hắn tại trong mười ngày đạt tới Thối Thể đệ tam trọng thì hiệu quả đã là kỳ tích rồi.
"Nơi đây luôn có vài chỗ không bình thường chút nào"
Lâm Động mím miệng thật chặt, trên khuôn mặt cũng đã xông ra một cổ bướng bỉnh, hắn hiểu tầm quan trọng của chuyện này, nếu quả thật có thể phát hiện ra ảo diệu ở trong đó mà nói … đây đối với hắn cũng sẽ vô cùng trọng yếu.
"Hôm nay so sánh với trước kia phải là mệt mỏi hơn nhiều … nhưng đây cũng không phải duy nhất một lần … cảm giác khi ngủ ở chỗ này? So với ngủ ở chỗ khác … "
Lâm Động đứng bên cạnh Thạch Trì, chau mày, khi đang ở trong trầm tư, bàn tay của hắn lại không tự chủ vuốt ve cánh tay, một lát sau, bàn tay đột nhiên cứng đờ, ánh mắt của hắn chuyển dần đến cánh tay của mình, nơi đó, nguyên bản là có không ít màu mà …
"Máu?"
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, đột nhiên đưa tay thò vào bên trong cái khe nham thạch bên cạnh Thạch Trì, từ trong đó móc ra một thanh chủy thủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chủy thủ mang theo một chút lực đạo xẹt qua ngón tay, một giọt huyết châu đỏ sẫm nhất thời xông ra, sau đó Lâm Động chần chờ một chút, rồi thật cẩn thận đem nó nhỏ giọt vào trong Thạch Trì.
"Tích … tách!
Thanh âm huyết châu khi tiếp xúc với Thạch Trì vang lên thanh thúy quanh quẩn tại bên trong sơn động, mà ánh mắt Lâm Động lại là không chớp không nháy nhìn chằm chằm vào điểm huyết châu tiếp xúc.
Huyết châu nhỏ giọt vào Thạch Trì, tạo nên từng đợt gợn sóng vòng tròn nho nhỏ, huyết sắc chậm rãi khuếch tán mà ra, sau đó, lập tức Thạch Trì yên lắng, tại trong ánh mắt khiếp sợ của Lâm Động, nhanh chóng bốc lên đám bọt nước, trong đám bọt nước đó, ẩn ẩn hiện hiện một chất lỏng màu đỏ nhạt bắt đầu khởi động.
Cổ họng Lâm Động bỗng nhúc nhích một cái, bàn tay run rẩy nhúng vào trong hồ nước, nhất thời những bọt nước kia bạo liệt, một tia chất lỏng đỏ nhạt dính vào trên bàn tay, sau đó theo lỗ chân lông lặng lẽ chui vào.
Theo những chất lỏng màu đỏ nhạt này rót vào, từ bàn tay Lâm Động đột ngột truyền ra một loại cảm giác nóng cháy, nhận thấy loại cảm giác này giống như một loại mới vừa rồi trước lúc thanh tỉnh, hơn nữa, lần này hắn cảm giác rất rõ ràng, loại chất lỏng màu đỏ nhạt này, sau khi thấm vào trong màng da thịt da bàn tay của hắn, khiến cho da ở trên tay càng lúc càng cứng rắn hơn.
"Quả nhiên là như vậy!"
Nhận thấy bàn tay có biến hóa, khuôn mặt Lâm Động tràn ngập vẻ mừng như điên, theo hắn suy đoán không sai biệt lắm, nước ở trong Thạch Trì này cần phải có máu quán nhập vào, mới có thể trở nên đặc thù!
Lâm Động nắm chặt tay, làn da trên bàn tay so với những chỗ khác hiển nhiên đều cứng rắn hơn rất nhiều, mà, bọt nước kia chỉ mới thẫm thấu ngắn ngủi mà đã có hiệu quả đến thế, hiệu quả như vậy cũng có thể nói là thần diệu. Dựa theo Lâm Động đánh giá, loại thần hiệu này cho dù là linh dược Tam phẩm cực kỳ trân quý được bày bán ở trong Thanh Dương Trấn, sợ rằng đều không thể đạt tới!
"Bất quá, tại sao nước trong hồ này mà ngay cả hiệu quả của linh dược Tam phẩm cũng đều không thể đạt tới?"
Trong Thạch Trì, những năm qua hắn đã dò xét không biết bao lần, nước đều là do từ sâu bên trong nham thạch rỉ ra, nhưng mà nó cũng giống như những loại nước suối bình thường khác thôi mà, tuy hơi có chút mát mẻ, nhưng Lâm Động dám chắc rằng, nước trong cái hồ này cũng không có hiệu quả kỳ lạ nào khác, nhưng hôm nay lại phát sinh trên thân thể của mình như vậy, kia là giải thích thế nào đây?
Lâm Động vuốt vuốt cái trán, thở dài một hơi, bị Thạch Trì cổ quái này làm cho tâm tình hắn dao động quá mức liền trực tiếp nằm xuống bên cạnh hồ, mặc dù không thể phát hiện ra được Thạch Trì này có điểm cổ quái kỳ dị gì?
Lâm Khiếu bởi vì do bị thương, nên không ngừng cần một chút linh dược nào đó để nuôi thân thể hoạt động, mà linh dược giá cả lại không rẻ tí nào, mà tính cách của hắn cực kỳ ngoan cố, cũng đã cự tuyệt bất cứ cái gì từ Lâm gia, cho nên thường ngày cũng chỉ có thể một mình một người vào núi, săn bắt một ít mãnh thú hoặc là dựa theo vận khí cũng tìm được một ít linh dược, nhưng thu hoạch của loại này hiển nhiên là không đủ cho Lâm Động dùng giống như những tiểu bối cùng thế hệ ở Lâm gia với đầy đủ điều kiện tu luyện được.
Mà một khi, tác dụng của Thạch Trì này đối với Lâm Động mà nói, chính là những điều trọng yếu nhất.
"Tác dụng của Thạch Trì này nhất định phải giữ bí mật"
Lâm Động nắm thật chặt quả đấm, bởi vì điều này không chỉ là hắn mượn dùng Thạch Trì làm nơi tu luyện, hơn nữa hắn cũng vô cùng hiểu rõ, nếu như tin tức này được truyền ra ngoài, sẽ đưa tới bao nhiêu hỗn loạn, thậm chí những thế lực cường đại tại Thanh Dương Trấn cũng đều muốn ngắm nghía đến nó, đến lúc đó, Lâm gia sẽ gặp phải một tai nạn không nhỏ chút nào.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
Đạo lý này, Lâm Động mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã hiểu được.
Lâm Động miệng ngậm chặt, trong lòng cũng đã có chủ ý, mà tại lúc hắn đứng dậy, đột nhiên ánh mắt nhoáng lên, nhè nhẹ ồ lên một tiếng, tầm mắt ngoắc ngoắc ngó thẳng tắp lên phía trên đỉnh chóp sơn động, nơi đó tựa hồ có điểm ánh sáng như thiểm điện lướt qua.
Tình huống như thế, nếu như ở lúc bình thường, Lâm Động cho dù có thấy đi nữa cũng không chút để ý, nhưng mà hắn bây giờ đối với cái Thạch Trì đã để tâm, vì vậy bất cứ một vật gì trong sơn động này, hắn cũng muốn biết sự thật.
Tầm mắt Lâm Động tập trung vào chỗ có ánh sáng chớp động, ánh mắt không một chút nhấp nháy, mà dưới ánh mắt nhìn soi mói này của hắn, cái ánh sáng chớp động lúc trước lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa lần này có vẻ hơi dồn dập hơn, sau đó, một tia ánh sáng rất nhỏ chiếu xuống, ở Lâm Động nhìn chăm chú, trực tiếp chiếu thẳng xuống trung tâm Thạch Trì.
Trên bề mặt nước, bởi vì điểm sáng kia chiếu vào, tạo nên một vòng gợn sóng rất nhỏ.
Lâm Động kinh ngạc nhìn tia sáng rất nhỏ kia chiếu rọi xuống Thạch Trì, chợt nuốt từng ngụm nước miếng, trước đây lúc tia sáng chiếu xuống nước, hắn mơ hồ cảm thấy, bên trong đó tựa hồ có một giọt chất lỏng màu đỏ thẩm, mà loại chất lỏng này … cùng huyết châu mà lúc trước Lâm Động nhỏ giọt vào sau biến thành chất lỏng đỏ nhạt thì lại rất giống nhau!
"Xem ra, bí mật chính là ở phía trên kia …"
Quang mang trong ánh mắt Lâm Động trở nên sáng ngời hơn nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh chóp trên sơn động, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Tác giả :
Thiên Tằm Thổ Đậu