Vũ Động Càn Khôn
Chương 192: Huyết Lang Bang bi thương
Tin tức Nhạc Sơn bị đánh bại nhanh như gió đã quét qua hiện trường, đám nhân mã của Huyết Lang Bang còn lại, đấu chí dường như biến mất chỉ trong chốc lát, sự hung hãn khi nãy đã biến mất sạch sẽ, thay thế hiện giờ, chỉ là sự khủng hoảng vô cùng.
Ai nấy đều rõ ràng, Huyết Lang Bang mất đi Nhạc Sơn, sẽ không còn chỗ đứng ở Viêm Thành, thậm chí, tiếp theo đó là sự truy bắt của đám người Thương hội Vạn Kim, e rằng sẽ bị xóa sổ hoàn toàn ở Viêm Thành này.
Thế lực lợi hại đã đứng vững ở Viêm Thành hơn mười năm này, hôm nay, cuối cùng đã bị suy tàn hoàn toàn, mà người khởi xướng lên thảm cuộc này, lại chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi…
Nhìn thân ảnh tay cầm thanh trường kích dần dần hạ xuống, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một luồng sát khí từ trên cơ thể của hắn toát ra. Trong đôi mắt đó, lộ ra vẻ sắc bén khiến kẻ khác phải khiếp sợ.
Với thực lực của một người, đối kháng với ba cao thủ Nguyên Đan Đại viên mãn mà chiến thắng, thực lực này, thử hỏi trong Viêm Thành này, còn có ai có thể địch nổi?
Ngay khi thân hình Lâm Động hạ xuống, tất cả đám nhân mã của Huyết Lang Bang đều bắt đầu chạy tán loạn. Ngoài một số tên có chút danh vọng trong Huyết Lang Bang đang dốc hết sức chống cự lại ra, đại đa số bọn họ đều bắt đầu chạy trốn.
Mà cơ hội hiếm có này, Thương hội Vạn Kim đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đại môn của Tổng bộ Thương hội Vạn Kim nháy mắt đã mở to ra, đám người Thương hội Vạn Kim từ sớm đã chịu ấm ức, ào ra như nước thủy triều, vẻ mặt đầy sát khí truy kích đám nhân mã đang chạy tán loạn của Huyết Lang Bang. Những tên ngoan cường chống trả, cũng trực tiếp bị luồng sóng này dìm chết.
Cái chết của Nhạc Sơn là một minh chứng rõ ràng cho cái gọi là binh bại như núi đổ. Nhìn Huyết Lang Bang vẻ như kiên cô không gì có thể phá vỡ, lại chỉ trong vài phút ngắn ngủi, quân tướng tan rã, dưới sự truy bắt đến cùng của Thương hội Vạn Kim, đã tử thương thảm trọng.
Đối với việc truy kích đám nhân mã tàn dư của Huyết Lang Bang, Lâm Động lại không hề có hứng thú gì. Những việc thế này, Thương hội Vạn Kim sẽ giải quyết thỏa đáng không cần hắn phải lo.
Bước chân của hắn chầm chậm bước tới bên cạnh Nhạc Sơn, đang nẳm trong vũng máu, ánh mắt nhìn người từng là một trong những bá chủ của Viêm Thành.
Ánh mắt này lướt qua đầy sự hững hờ!
Hắn rất rõ thủ đoạn của tên này, cho nên lần này, hắn tuyệt đối không thể để cho hắn tự do thoát thân một lần nữa, nếu không, sẽ phiền phức vô cùng!
Ngay lúc Lâm Động quan sát thi thể của Nhạc Sơn, đám người Lâm gia phía sau cũng nhanh chóng tiến qua, nhìn thi thể đang dần lạnh ngắt đi đó, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.
- Thực lực của Động nhi, đã đến mức chúng ta cũng không phải là đối thủ của nó rồi.
Lâm Chấn Thiên vuốt chòm râu, nhìn Lâm Động đang ở kế bên, sắc thái trên mặt đã là sự vui mừng và tự hào không cách nào biểu đạt hết được.
Ông phấn đấu hơn nửa đời người, cũng chẳng qua chỉ có thể khiến Lâm gia có được một chỗ đứng ở trấn Thanh Dương. Nhưng mà từ sau khi Lâm Động xuất hiện, mới chỉ với khoảng thời gian chưa tới hai năm, Lâm gia đã có được địa vị như thế này ở Viêm Thành. Nếu so sánh với trước kia, tất nhiên là chuyện không thể nào tưởng tượng được. Nguồn:
Đám người Lâm Khang một bên cũng gật gật đầu, cười nói:
- Xem ra chuyến đi Cổ mộ phủ lần này, Động nhi cũng thu được thành quả không nhỏ.
Lâm Động cười cười, bàn tay lật lại, liền đem Thanh Lân Cổ Kích cho vào túi Càn Khôn, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu, khẽ trầm ngâm, nói:
- Gia gia, cha, lần này sau khi giải quyết xong Huyết Lang Bang, con sẽ rời khỏi Viêm Thành một khoảng thời gian.
- Rời khỏi? Đi đâu?
Nghe thấy vậy, bọn người Lâm Chấn Thiên nhất thời ngẩn người.
- Đến nơi có thể khiến con trở nên mạnh hơn!
Lâm Động trầm ngâm một lúc, nói. Nếu như không trải qua những chuyện ở Cổ mộ phủ, có lẽ hắn sẽ vẫn ở lại nơi này, đợi Tộc hội Gia tộc một năm sau đó… Đến lúc đó, hắn ở trong mắt của Lâm Lang Thiên vẫn chỉ là một con kiến mà thôi.
Hắn của lúc đó, cho dù là đi khiêu chiến với Lâm Lang Thiên, hiệu quả đạt được cũng chẳng qua cũng chỉ giống với những gì mà Lâm Khiếu năm đó gặp phải mà thôi.
Đó là điều hắn vốn không muốn nhìn thấy. Đánh bại Lâm Lang Thiên đã là chuyện mà hắn mơ ước từ rất lâu rồi.
Khi hắn còn nhỏ nhìn thấy khí thế hăng hái của phụ thân, đã trở thành một mục tiêu trong lòng hắn, chuyện Cổ mộ phủ, chẳng qua chỉ là nâng tầm mục tiêu này lên mà thôi.
Từ mức độ nào đó mà nói, Lâm Động có lẽ còn phải cám ơn Lâm Lang Thiên, vì đối phương đã khiến hắn hiểu được sự khác biệt giữa hai người. Có lúc, biết được khoảng cách chênh lệch của hai người vốn không đáng sợ, điều đáng sợ là, khi bản thân mình biết được, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Điều may mắn là, Lâm Động trước lúc đi đến bước không thể nào cứu vãn được đã phát giác ra được khoảng cách đó, điều đó khiến hắn có được cơ hội để đuổi kịp.
Vả lại, hắn có nói qua, hắn phải đánh bại Lâm Lang Thiên!
Trong Đại hội Tông tộc đó, trước mặt tất cả mọi người, đánh bại một thiên chi kiêu tử trong Vương triều Đại Viêm!
Vì thế hắn phải đưa ra sự nỗ lực gấp bội và phải trả một cái giá cực kỳ lớn.
- Động nhi, xảy ra chuyện gì rồi, có phải lần này đến Cổ mộ phủ, bọn họ khi dễ con không?
Thân làm cha của Lâm Động, Lâm Khiếu hiển nhiên rất hiểu rõ tính cách của đứa con mình, ánh mắt vừa lướt qua liền chau mày nói.
- Cha, không có gì, chỉ là Viêm Thành đã không còn thích hợp với con hiện giờ rồi.
Lâm Động cười nói. Hắn hiện giờ đã trưởng thành, có một vài việc cần bản thân tự mình gánh vác, với lại những xung đột giữa hắn và Lâm Lang Thiên, cho dù là bây giờ có nói ra, Lâm Khiếu ngoài việc phẫn nộ ra cũng không còn cách nào khác.
Lâm Khiếu nhìn chằm chằm Lâm Động, một lúc sau, bàn tay vỗ mạnh vào vai của hắn, chậm rãi nói:
- Bất luận quyết định của con là gì, chúng ta đều sẽ không có ý kiến. Có điều con phải nhớ rằng, cho dù con có ở đâu, trải qua bất cứ việc gì, chỉ cần con trở về, nơi đây sẽ là nhà của con. Mọi người có lẽ không phải là những cường giả mạnh nhất, nhưng chí ít, có thể vì con mà dốc hết sức mình!
Nhìn thấy vẻ trịnh trọng của Lâm Khiếu, Lâm Động chợt thấy ấm áp trong lòng, hắn gật gật đầu, cười nói:
- Yên tâm đi, cha, Tộc hội Gia tộc của hai năm sau, con sẽ trở về đúng lúc!
- Đến lúc đó, sự sỉ nhục mà năm đó cha phải chịu, con sẽ đòi lại cho cha!
Câu nói phía sau, cũng không có rời khỏi miệng, mà chỉ vang lên trong lòng Lâm Động. Ngày đó, hắn muốn tất cả mọi người của Gia tộc Lâm thị đã chế giễu cha mình đều biết rằng, nợ của cha, con sẽ đòi lại!
Đám người Lâm Khiếu một bên nghe thấy Lâm Động dự định rời khỏi, cũng có chút luyến tiếc, có điều cũng không ngăn cản, đều vỗ vỗ vai của đối phương, nói những lời khiến người khác nghe mà ấm lòng. Lâm gia này tuy không lớn mạnh như những gia tộc khác, nhưng lại có sự chân tâm mà những nơi khác không hề có.
- Lâm Động tiểu hữu!
Khi đám người Lâm Động và Lâm Khiếu đang nói chuyện, Hạ Vạn Kim cũng dẫn theo rất nhiều người trong Thương hội Vạn Kim vội vàng bước qua, sắc mặt ngưng trọng khom người cúi xuống bái Lâm Động một cái.
- Lâm Động tiểu hữu, đại ân không lời nào cảm tạ. Ngươi đã giúp Thương hội Vạn Kim ta không ít, ngày sau chỉ cần chuyện gì cần đến Thương hội Vạn Kim này, chúng ta sẽ tận hết sức lực, tuyệt không do dự!
Vẻ mặt Hạ Vạn Kim vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói.
Nếu như nói trước kia thực lực mà Lâm Động thi triển ra cùng với tiềm lực khiến lão ta cảm thấy có giá trị đầu tư, thì hiện tại, năng lực mà Lâm Động thể hiện ra, đã đạt đến mức khiến hắn phải ngưỡng mộ ngước nhìn.
Lấy một chọi ba với Nguyên Đan Đại viên mãn, giết chết một, đánh trọng thương hai tên!
Chiến tích này, cho dù là bản thân hắn cũng đều bị kinh hãi đến mức tim đập nhanh.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Động, đối phương vẫn chưa qua tới cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh, nhưng mà hiện tại, với thực lực của Lâm Động, e rằng muốn dương danh tại Viêm Thành này, cũng không phải là chuyện không thể!
- Ha ha, Hạ Hội trưởng khách khí rồi, lúc đầu đều nhờ vào sự chiếu cố của Thương hội Vạn Kim và Tố tỷ, hôm nay quý Thương hội gặp nạn, Lâm Động ta đương nhiên phải toàn sức tương trợ rồi.
Lâm Động mỉm cười nói.
Phía sau Hạ Vạn Kim, khuôn mặt xinh đẹp của Huyên Tố cũng hiện lên nét cười dịu dàng. Thương hội Vạn Kim có thể có được mối quan hệ như thế này với Lâm Động, phần lớn là nhờ vào công lao của nàng. Mà năng lực và tâm tính của đối phương, đích thực là chưa từng làm cho nàng thất vọng qua.
- Hạ Hội trưởng, sau sự việc này không lâu, ta có lẽ sẽ rời khỏi Viêm Thành một khoảng thời gian, đến lúc đó, mong rằng ngài có thể giúp tại hạ chiếu cố đến Lâm gia một chút.
- Ồ? Ngươi muốn đi xa?
Nghe vậy, Hạ Vạn Kim cũng ngẩn người, mắt lộ ra vẻ lưu luyến không muốn, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì thêm, trịnh trọng gật gật đầu:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần Thương hội Vạn Kim ta còn ở Viêm Thành một ngày, thì tuyệt đối sẽ là đồng minh vững chắc của Lâm gia!
Tới bước này rồi, tiềm lực của Lâm Động không còn gì để hoài nghi. Cho dù hắn có rời khỏi Viêm Thành, nhưng cũng sẽ có một ngày phải trở về. Mà đến lúc hắn trở lại, cũng không biết rằng hắn đã mạnh đến mức nào rồi, điều này đối với Thương hội Vạn Kim bọn họ mà nói, là một trợ lực ngầm cực lớn!
- Nhạc Sơn đã chết, Huyết Lang Bang danh tồn thực vong, có điều suy cho cùng lạc đà chết đói vẫn lớn hơn ngựa mập, nếu như mọi người không để ý, cũng sẽ để lại không ít phiền phức.
Lâm Động mỉm cười, sau đó liếc qua thi thể dưới đất, nói.
- Ha ha, Lâm Động tiểu hữu xin cứ yên tâm, tàn dư của Huyết Lang Bang, ngày sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong Viêm Thành này nữa!
Hạ Vạn Kim cũng là người tinh minh, hắn biết Lâm Động phải đi xa, nhất định sẽ không yên tâm về Lâm gia. Mà hôm nay hắn lại hủy cả Huyết Lang Bang, nếu như đám tàn dư đó tâm vẫn còn mang thù hận, nói không chừng sẽ ngầm hãm hại Lâm gia, cho nên ông liền vỗ ngực, cười nói.
Nghe vậy, Lâm Động lúc này mới nhẹ gật đầu, cười nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì làm phiền Hạ Hội trưởng rồi. Còn về hai tên Hắc Mãng Sơn đó, cũng không thể để cho chúng tiêu diêu tự tại được…
Nghe thấy những lời nói tựa như mây trôi gió nhẹ này, trong lòng Hạ Vạn Kim cũng khẽ run. Hắn nghe ra được, Lâm Động hiển nhiên không muốn tha cho hai tên Hàn Thịnh và Hàn Tông đó, tránh cho thả hổ về rừng.
- Việc này để ta xử lý!
Hai mắt Hạ Vạn Kim khẽ nhắm, chợt nhẹ giọng nói.
- Đa tạ, việc ở đây coi như đã xong, vậy ta về trước đây, nếu như có chuyện gì, xin hãy đến Lâm gia tìm ta.
Lâm Động cười cười, cũng không muốn dừng lại thêm ở nơi hỗn loạn như thế này, chắp tay với Hạ Vạn Kim và Huyên Tố, sau đó liền dẫn theo đoàn người Lâm gia, chậm rãi bước đi.
Trên đường đi, đám người lúc nãy vội vàng đến xem cũng tách ra. Lúc này, đã không còn ai dám xem thường Lâm gia vẫn chưa trụ được ở Viêm Thành bao lâu này…
Hôm nay thực lực kinh người mà Lâm Động thi triển ra, xem như đã thực sự khiến bọn họ chấn động đến mức chưa trấn tĩnh lại được.
o0o
- Đi thôi, Huyết Lang Bang xong rồi!
Ở trên một tòa kiến trúc không xa, vị trung niên nhân mặt trắng như ngọc cũng khẽ mỉm cười, chợt quay người bỏ đi. Khi đi được vài bước, cước bộ của hắn ngừng lại.
- Ngày sau hãy qua lại nhiều với Lâm gia một chút. Tên Lâm Động này, tiềm lực phi phàm, thành tựu của ngày sau sẽ khó mà lường được. Viêm Thành này e rằng không cách nào bó buộc hắn được!
Nghe được sự đánh giá của vị trung niên nhân này, Tử Nguyệt và Nham đại sư ở phía sau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc!
Ai nấy đều rõ ràng, Huyết Lang Bang mất đi Nhạc Sơn, sẽ không còn chỗ đứng ở Viêm Thành, thậm chí, tiếp theo đó là sự truy bắt của đám người Thương hội Vạn Kim, e rằng sẽ bị xóa sổ hoàn toàn ở Viêm Thành này.
Thế lực lợi hại đã đứng vững ở Viêm Thành hơn mười năm này, hôm nay, cuối cùng đã bị suy tàn hoàn toàn, mà người khởi xướng lên thảm cuộc này, lại chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi…
Nhìn thân ảnh tay cầm thanh trường kích dần dần hạ xuống, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một luồng sát khí từ trên cơ thể của hắn toát ra. Trong đôi mắt đó, lộ ra vẻ sắc bén khiến kẻ khác phải khiếp sợ.
Với thực lực của một người, đối kháng với ba cao thủ Nguyên Đan Đại viên mãn mà chiến thắng, thực lực này, thử hỏi trong Viêm Thành này, còn có ai có thể địch nổi?
Ngay khi thân hình Lâm Động hạ xuống, tất cả đám nhân mã của Huyết Lang Bang đều bắt đầu chạy tán loạn. Ngoài một số tên có chút danh vọng trong Huyết Lang Bang đang dốc hết sức chống cự lại ra, đại đa số bọn họ đều bắt đầu chạy trốn.
Mà cơ hội hiếm có này, Thương hội Vạn Kim đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đại môn của Tổng bộ Thương hội Vạn Kim nháy mắt đã mở to ra, đám người Thương hội Vạn Kim từ sớm đã chịu ấm ức, ào ra như nước thủy triều, vẻ mặt đầy sát khí truy kích đám nhân mã đang chạy tán loạn của Huyết Lang Bang. Những tên ngoan cường chống trả, cũng trực tiếp bị luồng sóng này dìm chết.
Cái chết của Nhạc Sơn là một minh chứng rõ ràng cho cái gọi là binh bại như núi đổ. Nhìn Huyết Lang Bang vẻ như kiên cô không gì có thể phá vỡ, lại chỉ trong vài phút ngắn ngủi, quân tướng tan rã, dưới sự truy bắt đến cùng của Thương hội Vạn Kim, đã tử thương thảm trọng.
Đối với việc truy kích đám nhân mã tàn dư của Huyết Lang Bang, Lâm Động lại không hề có hứng thú gì. Những việc thế này, Thương hội Vạn Kim sẽ giải quyết thỏa đáng không cần hắn phải lo.
Bước chân của hắn chầm chậm bước tới bên cạnh Nhạc Sơn, đang nẳm trong vũng máu, ánh mắt nhìn người từng là một trong những bá chủ của Viêm Thành.
Ánh mắt này lướt qua đầy sự hững hờ!
Hắn rất rõ thủ đoạn của tên này, cho nên lần này, hắn tuyệt đối không thể để cho hắn tự do thoát thân một lần nữa, nếu không, sẽ phiền phức vô cùng!
Ngay lúc Lâm Động quan sát thi thể của Nhạc Sơn, đám người Lâm gia phía sau cũng nhanh chóng tiến qua, nhìn thi thể đang dần lạnh ngắt đi đó, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.
- Thực lực của Động nhi, đã đến mức chúng ta cũng không phải là đối thủ của nó rồi.
Lâm Chấn Thiên vuốt chòm râu, nhìn Lâm Động đang ở kế bên, sắc thái trên mặt đã là sự vui mừng và tự hào không cách nào biểu đạt hết được.
Ông phấn đấu hơn nửa đời người, cũng chẳng qua chỉ có thể khiến Lâm gia có được một chỗ đứng ở trấn Thanh Dương. Nhưng mà từ sau khi Lâm Động xuất hiện, mới chỉ với khoảng thời gian chưa tới hai năm, Lâm gia đã có được địa vị như thế này ở Viêm Thành. Nếu so sánh với trước kia, tất nhiên là chuyện không thể nào tưởng tượng được. Nguồn:
Đám người Lâm Khang một bên cũng gật gật đầu, cười nói:
- Xem ra chuyến đi Cổ mộ phủ lần này, Động nhi cũng thu được thành quả không nhỏ.
Lâm Động cười cười, bàn tay lật lại, liền đem Thanh Lân Cổ Kích cho vào túi Càn Khôn, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu, khẽ trầm ngâm, nói:
- Gia gia, cha, lần này sau khi giải quyết xong Huyết Lang Bang, con sẽ rời khỏi Viêm Thành một khoảng thời gian.
- Rời khỏi? Đi đâu?
Nghe thấy vậy, bọn người Lâm Chấn Thiên nhất thời ngẩn người.
- Đến nơi có thể khiến con trở nên mạnh hơn!
Lâm Động trầm ngâm một lúc, nói. Nếu như không trải qua những chuyện ở Cổ mộ phủ, có lẽ hắn sẽ vẫn ở lại nơi này, đợi Tộc hội Gia tộc một năm sau đó… Đến lúc đó, hắn ở trong mắt của Lâm Lang Thiên vẫn chỉ là một con kiến mà thôi.
Hắn của lúc đó, cho dù là đi khiêu chiến với Lâm Lang Thiên, hiệu quả đạt được cũng chẳng qua cũng chỉ giống với những gì mà Lâm Khiếu năm đó gặp phải mà thôi.
Đó là điều hắn vốn không muốn nhìn thấy. Đánh bại Lâm Lang Thiên đã là chuyện mà hắn mơ ước từ rất lâu rồi.
Khi hắn còn nhỏ nhìn thấy khí thế hăng hái của phụ thân, đã trở thành một mục tiêu trong lòng hắn, chuyện Cổ mộ phủ, chẳng qua chỉ là nâng tầm mục tiêu này lên mà thôi.
Từ mức độ nào đó mà nói, Lâm Động có lẽ còn phải cám ơn Lâm Lang Thiên, vì đối phương đã khiến hắn hiểu được sự khác biệt giữa hai người. Có lúc, biết được khoảng cách chênh lệch của hai người vốn không đáng sợ, điều đáng sợ là, khi bản thân mình biết được, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Điều may mắn là, Lâm Động trước lúc đi đến bước không thể nào cứu vãn được đã phát giác ra được khoảng cách đó, điều đó khiến hắn có được cơ hội để đuổi kịp.
Vả lại, hắn có nói qua, hắn phải đánh bại Lâm Lang Thiên!
Trong Đại hội Tông tộc đó, trước mặt tất cả mọi người, đánh bại một thiên chi kiêu tử trong Vương triều Đại Viêm!
Vì thế hắn phải đưa ra sự nỗ lực gấp bội và phải trả một cái giá cực kỳ lớn.
- Động nhi, xảy ra chuyện gì rồi, có phải lần này đến Cổ mộ phủ, bọn họ khi dễ con không?
Thân làm cha của Lâm Động, Lâm Khiếu hiển nhiên rất hiểu rõ tính cách của đứa con mình, ánh mắt vừa lướt qua liền chau mày nói.
- Cha, không có gì, chỉ là Viêm Thành đã không còn thích hợp với con hiện giờ rồi.
Lâm Động cười nói. Hắn hiện giờ đã trưởng thành, có một vài việc cần bản thân tự mình gánh vác, với lại những xung đột giữa hắn và Lâm Lang Thiên, cho dù là bây giờ có nói ra, Lâm Khiếu ngoài việc phẫn nộ ra cũng không còn cách nào khác.
Lâm Khiếu nhìn chằm chằm Lâm Động, một lúc sau, bàn tay vỗ mạnh vào vai của hắn, chậm rãi nói:
- Bất luận quyết định của con là gì, chúng ta đều sẽ không có ý kiến. Có điều con phải nhớ rằng, cho dù con có ở đâu, trải qua bất cứ việc gì, chỉ cần con trở về, nơi đây sẽ là nhà của con. Mọi người có lẽ không phải là những cường giả mạnh nhất, nhưng chí ít, có thể vì con mà dốc hết sức mình!
Nhìn thấy vẻ trịnh trọng của Lâm Khiếu, Lâm Động chợt thấy ấm áp trong lòng, hắn gật gật đầu, cười nói:
- Yên tâm đi, cha, Tộc hội Gia tộc của hai năm sau, con sẽ trở về đúng lúc!
- Đến lúc đó, sự sỉ nhục mà năm đó cha phải chịu, con sẽ đòi lại cho cha!
Câu nói phía sau, cũng không có rời khỏi miệng, mà chỉ vang lên trong lòng Lâm Động. Ngày đó, hắn muốn tất cả mọi người của Gia tộc Lâm thị đã chế giễu cha mình đều biết rằng, nợ của cha, con sẽ đòi lại!
Đám người Lâm Khiếu một bên nghe thấy Lâm Động dự định rời khỏi, cũng có chút luyến tiếc, có điều cũng không ngăn cản, đều vỗ vỗ vai của đối phương, nói những lời khiến người khác nghe mà ấm lòng. Lâm gia này tuy không lớn mạnh như những gia tộc khác, nhưng lại có sự chân tâm mà những nơi khác không hề có.
- Lâm Động tiểu hữu!
Khi đám người Lâm Động và Lâm Khiếu đang nói chuyện, Hạ Vạn Kim cũng dẫn theo rất nhiều người trong Thương hội Vạn Kim vội vàng bước qua, sắc mặt ngưng trọng khom người cúi xuống bái Lâm Động một cái.
- Lâm Động tiểu hữu, đại ân không lời nào cảm tạ. Ngươi đã giúp Thương hội Vạn Kim ta không ít, ngày sau chỉ cần chuyện gì cần đến Thương hội Vạn Kim này, chúng ta sẽ tận hết sức lực, tuyệt không do dự!
Vẻ mặt Hạ Vạn Kim vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói.
Nếu như nói trước kia thực lực mà Lâm Động thi triển ra cùng với tiềm lực khiến lão ta cảm thấy có giá trị đầu tư, thì hiện tại, năng lực mà Lâm Động thể hiện ra, đã đạt đến mức khiến hắn phải ngưỡng mộ ngước nhìn.
Lấy một chọi ba với Nguyên Đan Đại viên mãn, giết chết một, đánh trọng thương hai tên!
Chiến tích này, cho dù là bản thân hắn cũng đều bị kinh hãi đến mức tim đập nhanh.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Động, đối phương vẫn chưa qua tới cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh, nhưng mà hiện tại, với thực lực của Lâm Động, e rằng muốn dương danh tại Viêm Thành này, cũng không phải là chuyện không thể!
- Ha ha, Hạ Hội trưởng khách khí rồi, lúc đầu đều nhờ vào sự chiếu cố của Thương hội Vạn Kim và Tố tỷ, hôm nay quý Thương hội gặp nạn, Lâm Động ta đương nhiên phải toàn sức tương trợ rồi.
Lâm Động mỉm cười nói.
Phía sau Hạ Vạn Kim, khuôn mặt xinh đẹp của Huyên Tố cũng hiện lên nét cười dịu dàng. Thương hội Vạn Kim có thể có được mối quan hệ như thế này với Lâm Động, phần lớn là nhờ vào công lao của nàng. Mà năng lực và tâm tính của đối phương, đích thực là chưa từng làm cho nàng thất vọng qua.
- Hạ Hội trưởng, sau sự việc này không lâu, ta có lẽ sẽ rời khỏi Viêm Thành một khoảng thời gian, đến lúc đó, mong rằng ngài có thể giúp tại hạ chiếu cố đến Lâm gia một chút.
- Ồ? Ngươi muốn đi xa?
Nghe vậy, Hạ Vạn Kim cũng ngẩn người, mắt lộ ra vẻ lưu luyến không muốn, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì thêm, trịnh trọng gật gật đầu:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần Thương hội Vạn Kim ta còn ở Viêm Thành một ngày, thì tuyệt đối sẽ là đồng minh vững chắc của Lâm gia!
Tới bước này rồi, tiềm lực của Lâm Động không còn gì để hoài nghi. Cho dù hắn có rời khỏi Viêm Thành, nhưng cũng sẽ có một ngày phải trở về. Mà đến lúc hắn trở lại, cũng không biết rằng hắn đã mạnh đến mức nào rồi, điều này đối với Thương hội Vạn Kim bọn họ mà nói, là một trợ lực ngầm cực lớn!
- Nhạc Sơn đã chết, Huyết Lang Bang danh tồn thực vong, có điều suy cho cùng lạc đà chết đói vẫn lớn hơn ngựa mập, nếu như mọi người không để ý, cũng sẽ để lại không ít phiền phức.
Lâm Động mỉm cười, sau đó liếc qua thi thể dưới đất, nói.
- Ha ha, Lâm Động tiểu hữu xin cứ yên tâm, tàn dư của Huyết Lang Bang, ngày sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong Viêm Thành này nữa!
Hạ Vạn Kim cũng là người tinh minh, hắn biết Lâm Động phải đi xa, nhất định sẽ không yên tâm về Lâm gia. Mà hôm nay hắn lại hủy cả Huyết Lang Bang, nếu như đám tàn dư đó tâm vẫn còn mang thù hận, nói không chừng sẽ ngầm hãm hại Lâm gia, cho nên ông liền vỗ ngực, cười nói.
Nghe vậy, Lâm Động lúc này mới nhẹ gật đầu, cười nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì làm phiền Hạ Hội trưởng rồi. Còn về hai tên Hắc Mãng Sơn đó, cũng không thể để cho chúng tiêu diêu tự tại được…
Nghe thấy những lời nói tựa như mây trôi gió nhẹ này, trong lòng Hạ Vạn Kim cũng khẽ run. Hắn nghe ra được, Lâm Động hiển nhiên không muốn tha cho hai tên Hàn Thịnh và Hàn Tông đó, tránh cho thả hổ về rừng.
- Việc này để ta xử lý!
Hai mắt Hạ Vạn Kim khẽ nhắm, chợt nhẹ giọng nói.
- Đa tạ, việc ở đây coi như đã xong, vậy ta về trước đây, nếu như có chuyện gì, xin hãy đến Lâm gia tìm ta.
Lâm Động cười cười, cũng không muốn dừng lại thêm ở nơi hỗn loạn như thế này, chắp tay với Hạ Vạn Kim và Huyên Tố, sau đó liền dẫn theo đoàn người Lâm gia, chậm rãi bước đi.
Trên đường đi, đám người lúc nãy vội vàng đến xem cũng tách ra. Lúc này, đã không còn ai dám xem thường Lâm gia vẫn chưa trụ được ở Viêm Thành bao lâu này…
Hôm nay thực lực kinh người mà Lâm Động thi triển ra, xem như đã thực sự khiến bọn họ chấn động đến mức chưa trấn tĩnh lại được.
o0o
- Đi thôi, Huyết Lang Bang xong rồi!
Ở trên một tòa kiến trúc không xa, vị trung niên nhân mặt trắng như ngọc cũng khẽ mỉm cười, chợt quay người bỏ đi. Khi đi được vài bước, cước bộ của hắn ngừng lại.
- Ngày sau hãy qua lại nhiều với Lâm gia một chút. Tên Lâm Động này, tiềm lực phi phàm, thành tựu của ngày sau sẽ khó mà lường được. Viêm Thành này e rằng không cách nào bó buộc hắn được!
Nghe được sự đánh giá của vị trung niên nhân này, Tử Nguyệt và Nham đại sư ở phía sau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc!
Tác giả :
Thiên Tằm Thổ Đậu