Vũ Điệu Của Trung Tá
Chương 56: Cục cưng
Nghe bảo rằng, khi hai tiểu bảo bối nhà Tịch gia vừa chào đời, sữa Sơ Vũ không đủ, chỉ khổ cho hai đứa nhỏ, nhưng trái lại ai đó thì được lợi rất nhiều.
Sơ Vũ vốn gầy, thời gian mang thai lại luôn sầu muộn, áp lực nên không béo lên nổi, dù ngực căng đầy nhưng sữa lại không có mấy. Mỗi ngày đều có người đến giúp Sơ Vũ chườm nóng, mát xa thông huyệt nhưng vẫn không có tác dụng.
Giang Triết liền bảo người mua rất nhiều sữa bột từ Nhật mang đến. Người nhà Tịch gia không ưa gì người Nhật, nhưng thật sự loại sữa này rất tốt, chẳng thua gì sữa mẹ, vì hai đứa cháu họ đành nhận lấy.
Tịch Hạo Trạch cực kì không vui. Ngày ấy, anh đến đưa canh lợi sữa cho Sơ Vũ do chính tay bà Trần tự hầm. Tịch Hàm đang ngủ say, anh đến cho Tịch Lạc bú sữa, cô công chúa nhỏ nuốt sữa chùn chụt.
Đúng lúc bác sĩ Lý đến kiểm tra sức khỏe cho Sơ Vũ: “Vẫn chưa có sữa ư?”
Sơ Vũ chán nản gật đầu, chỉ thương hai đứa nhỏ.
Bác sĩ Lý cười, thâm sâu nói: “Sữa không ra thì có thể nhờ Hạo Trạch giúp.”
Tịch Hạo Trạch thật sự vẫn chưa hiểu, thấy mặt Sơ Vũ đỏ lựng anh như bừng tỉnh, đúng thật sự là phải nhờ đến anh rồi. Hai đứa nhỏ cuối cùng cũng được thưởng thức sữa mẹ, tuy là không đủ nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Thời gian vụt trôi, thấm thoát đã đến ngày thôi nôi của hai đứa nhỏ. Hôm đó Sơ Vũ đưa hai con đến công viên Hoa Mạt. Tịch Hạo Trạch lặng lẽ theo sau giúp vợ. Bà ngoại rất nhớ hai cháu cố, nên nhân cơ hội này Tịch Hạo Trạch cũng đón bà lên.
Những khúc mắc theo thời gian dần phôi pha, giận cũng được, hận cũng được, anh chấp nhận tất cả.Tịch Hạo Trạch chưa từng đề cập qua đến việc đón ba mẹ con về nhà. Sơ Vũ biết, ba mẹ chồng cô có chút trách cứ cô, nhưng cũng chỉ có thể trút giận lên con trai họ. Tịch Hạo Trạch bị rơi vào tình huống khó xử giữa hai bên cũng chẳng biết làm thế nào.
Sau hai năm chiến tranh lạnh, cuối cùng Tịch Hạo Trạch cũng tìm lại được mùa xuân của mình. Sơ Vũ đưa hai con trở về nhà. Đã lâu lắm rồi Tịch Tiểu Lục mới gặp lại chủ nhân, cứ quấn quýt theo chân Sơ Vũ mãi.
Vào thởi điểm Hàm Hàm 10 tháng, khi lần đầu tiên cậu bé gọi tiếng “Mẹ”, Sơ Vũ dường như không tin vào tai mình, trái tim run lên ôm chầm lấy Tịch Hàm, cậu bé lại càng hưng phấn không ngừng gọi “Mẹ” “Mẹ”, khoảng khắc đó Sơ Vũ xúc động vô cùng, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.
Tịch Hạo Trạch đẩy cửa vào thì nhìn thấy Sơ Vũ đang ôm con khóc thút thít, lòng anh nhói đau, bước nhanh đến: “Em làm sao thế? Sao khi không tự dưng lại khóc.”
Anh đưa tay bế Tịch Hàm, nhìn con trai từ trên xuống dưới một lượt, thấy con trai vẫn vui cười hớn hở anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sơ Vũ ngượng ngùng lau nước mắt, đôi tay mũm mĩm của Tiểu Hàm nắm lấy cổ áo cô, miệng mấp máy “Sữa… sữa.” Tịch Hạo Trạch vỗ nhẹ cái mông tròn trịa kia: “Nhóc con này, ăn thì biết gọi vậy mà không biết gọi tiếng ba.”
Cặp mông non nớt Tịch Hàm bị đau, uất ức, vẫn không chịu gọi “Ba”, mày nhíu chặt, không thèm giữ thể diện “tút” một phát vang ầm.
Sơ Vũ bật cười.
Tịch Hạo Trạch bất đắc dĩ cau mày, Tịch Hàm làm như chưa có chuyện gì chồm qua người Sơ Vũ: “Sữa, sữa”
“Anh đi lấy sữa cho con.” Sữa trên người Sơ Vũ chỉ đủ cho hai đứa vỏn vẹn có ba tháng.
Tịch Hàm không quan tâm đến ba, tựa đầu vào lòng Sơ Vũ, lúc Tịch Hạo Trạch đi đến, con trai anh vẫn còn giận lẫy.
Tịch Hạo Trạch đặt một bình sữa vào tay Tịch Hàm. Cậu bé hôm nay mãi không chịu nghe lời Hạo Trạch, nhất mực đòi uống sữa mẹ, lại còn lấy chiếc muỗng nhỏ đánh lên mặt bố.
Sơ Vũ nhìn thấy trán Tịch Hàm đã ướt đẫm mồ hôi, giang tay ôm con trai vào lòng, tiểu thiếu gia lúc này mới vừa lòng, tay nhét vào cổ áo Sơ Vũ thỏa mãn.
Tịch Hạo Trạch oán hận buông một câu: “Tiểu sắc lang.”
“Cha nào con nấy.” Sơ Vũ đáp lại.
“Vậy ư?” Người nào đó cười nhếch mép, nghiêng người qua, đôi mắt đen sâu không đáy, hơi thở ấm áp phả bên tai cô: “Xem ra anh phải nghiêm túc chứng thực tội danh này thôi.”
Nói xong anh liền đặt một nụ hôn xuống đôi môi kia, Tịch Hàm sửng sốt nhìn, đôi mắt trong sáng trợn tròn lóe lên một tia khám phá, rất có hương vị à nha.
Sơ Vũ giận đùng đùng, một tay cẩn thận che chở con, tay kia khẽ đánh vào ngực anh: “Anh tránh sang một bên đi.”
Ba mẹ là thầy cô vỡ lòng của con cái, Tịch Hạo Trạch không ngờ rằng Tịch Hàm nhà anh lại có năng lực học tập đến thế. Sau khi Tịch Hàm đến trường mẫu giáo, mỗi ngày cô giáo đều phải tìm Sơ Vũ nói chuyện, cậu bé trưởng thành quá sớm! Hơi một tí là lại trêu ghẹo các bạn nữ trong lớp.
Trường mẫu giáo của hai bạn nhỏ là trường mẫu giáo dành cho con em trong ngành. Mỗi khi Sơ Vũ đến đón con, cô giáo lại bắt đầu phê bình Tịch Hàm, nào là kéo bím tóc bạn nữ, nào là vứt sâu lông lên người bạn nữ… làm Sơ Vũ rất xẩu hổ.
Hôm nay, Sơ Vũ cùng với đoàn đi đến thành phố khác biểu diễn. Tịch Hạo Trạch đón con về đại viện. Hai đứa nhỏ chơi đùa trên thảm, Tịch Hàm đang xếp hình gỗ còn Tịch Lạc thì chơi đánh đàn điện tử. Anh trai vất vả lắm mới xây dựng được một căn nhà nhỏ vậy mà cô công chúa kia vô tình đạp trúng vỡ tan tành, Tịch Hàm bực tức liền giơ tay lên. Tịch Hạo Trạch nhìn thấy tất cả vừa định mở miệng bảo đừng thì đã muộn.
Lạc Lạc khóc òa lên, chạy đùng đùng đến bên Hạo Trạch, nức nở: “Anh trai thật xấu.”
Tịch Hạo Trạch nghiêm khắc: “Tịch Hàm, đứng vào góc tường cho ba.”
“Là Lạc Lạc gây sự trước mà.” Tịch Hàm chính nghĩa nói, tuyệt không cúi đầu trước thế lực tà ác. Đừng xem cậu bé còn nhỏ, thật ra cậu bé chính là một tiểu yêu tinh.
Lạc Lạc ôm ống quần ba, một tay che mắt, nếu nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy nước mắt, đúng là thế hệ mới của trường học diễn xuất.
“Lạc Lạc là em con, còn nữa con trai sao có thể đi bắt bạt con gái, con là một người đàn ông!”
Tịch Hàm bĩu môi, tức giận nói: “Ba, cô nói trước kia ba luôn bắt nạt mẹ, con cũng chỉ là học ở ba mà thôi.”
Tịch Hạo Trạch nghẹn lời không biết phải nói gì, sắc mặt đỏ bừng, con trai lại bóc trần vết sẹo của đời anh: “Vào góc tường đứng phạt đi”
“Sao thế, sao thế?” Tịch Chính Hồng trở về vừa mở cửa thì đã nghe thấy tiếng Tịch Hạo Trạch quát to.
“Nội, nội mau đến cứu con.” Thanh âm nghẹn ngào dường như chịu nhiều uất ức. Đúng, lại thêm một người nữa vừa tốt nghiệp từ khoa diễn xuất.
“Chuyện là sao?” Tịch Chính Hồng đau lòng ôm lấy cháu nội: “Trời ơi, cặp mắt cháu đã đỏ ong rồi này. Ai bắt nạt cháu thế? Cháu nói để nội làm chủ.”
“Nội, ba muốn đánh con.” Cánh tay mũm mĩm choàng qua cổ ông, ngoảnh mặt sang le lưỡi với Lạc Lạc.
“Hạo Trạch, trẻ nhỏ thì phải biết cách dạy, sao con lại động đâu cũng dọa đánh thế?”
Tịch Hạo Trạch nghĩ thầm, ngày bé anh và Tịch Hạo Dương cũng chịu không ít roi của Tịch Chính Hồng : “Ba, là Hàm Hàm đánh Lạc Lạc.”
Lạc Lạc lịch bịch chạy đến bên Tịch Chính Hồng, ngọt ngào gọi: “Nội, bế con.” Cô bé cũng tranh thủ chạy đến lấy lòng nội, thấy Tịch Chính Hồng bế Tịch Hàm, cô bé dĩ nhiên cũng không chịu thua kém.
Tịch Chính Hồng một bên ôm một đứa, hai tiểu quỷ ôm chặt tay ông, bị níu đau nhưng ông vẫn vui vẻ chịu đựng.
“Hàm Hàm cháu không thế đánh em gái được, hai con phải yêu thương lẫn nhau, hiểu không?”
Giáo dục con cái đúng là một vấn đề nan giải, Tịch Hạo Trạch bất đắc dĩ, ba anh đã quay về, anh còn có thể dạy con kiểu gì.
Sơ Vũ vốn gầy, thời gian mang thai lại luôn sầu muộn, áp lực nên không béo lên nổi, dù ngực căng đầy nhưng sữa lại không có mấy. Mỗi ngày đều có người đến giúp Sơ Vũ chườm nóng, mát xa thông huyệt nhưng vẫn không có tác dụng.
Giang Triết liền bảo người mua rất nhiều sữa bột từ Nhật mang đến. Người nhà Tịch gia không ưa gì người Nhật, nhưng thật sự loại sữa này rất tốt, chẳng thua gì sữa mẹ, vì hai đứa cháu họ đành nhận lấy.
Tịch Hạo Trạch cực kì không vui. Ngày ấy, anh đến đưa canh lợi sữa cho Sơ Vũ do chính tay bà Trần tự hầm. Tịch Hàm đang ngủ say, anh đến cho Tịch Lạc bú sữa, cô công chúa nhỏ nuốt sữa chùn chụt.
Đúng lúc bác sĩ Lý đến kiểm tra sức khỏe cho Sơ Vũ: “Vẫn chưa có sữa ư?”
Sơ Vũ chán nản gật đầu, chỉ thương hai đứa nhỏ.
Bác sĩ Lý cười, thâm sâu nói: “Sữa không ra thì có thể nhờ Hạo Trạch giúp.”
Tịch Hạo Trạch thật sự vẫn chưa hiểu, thấy mặt Sơ Vũ đỏ lựng anh như bừng tỉnh, đúng thật sự là phải nhờ đến anh rồi. Hai đứa nhỏ cuối cùng cũng được thưởng thức sữa mẹ, tuy là không đủ nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Thời gian vụt trôi, thấm thoát đã đến ngày thôi nôi của hai đứa nhỏ. Hôm đó Sơ Vũ đưa hai con đến công viên Hoa Mạt. Tịch Hạo Trạch lặng lẽ theo sau giúp vợ. Bà ngoại rất nhớ hai cháu cố, nên nhân cơ hội này Tịch Hạo Trạch cũng đón bà lên.
Những khúc mắc theo thời gian dần phôi pha, giận cũng được, hận cũng được, anh chấp nhận tất cả.Tịch Hạo Trạch chưa từng đề cập qua đến việc đón ba mẹ con về nhà. Sơ Vũ biết, ba mẹ chồng cô có chút trách cứ cô, nhưng cũng chỉ có thể trút giận lên con trai họ. Tịch Hạo Trạch bị rơi vào tình huống khó xử giữa hai bên cũng chẳng biết làm thế nào.
Sau hai năm chiến tranh lạnh, cuối cùng Tịch Hạo Trạch cũng tìm lại được mùa xuân của mình. Sơ Vũ đưa hai con trở về nhà. Đã lâu lắm rồi Tịch Tiểu Lục mới gặp lại chủ nhân, cứ quấn quýt theo chân Sơ Vũ mãi.
Vào thởi điểm Hàm Hàm 10 tháng, khi lần đầu tiên cậu bé gọi tiếng “Mẹ”, Sơ Vũ dường như không tin vào tai mình, trái tim run lên ôm chầm lấy Tịch Hàm, cậu bé lại càng hưng phấn không ngừng gọi “Mẹ” “Mẹ”, khoảng khắc đó Sơ Vũ xúc động vô cùng, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.
Tịch Hạo Trạch đẩy cửa vào thì nhìn thấy Sơ Vũ đang ôm con khóc thút thít, lòng anh nhói đau, bước nhanh đến: “Em làm sao thế? Sao khi không tự dưng lại khóc.”
Anh đưa tay bế Tịch Hàm, nhìn con trai từ trên xuống dưới một lượt, thấy con trai vẫn vui cười hớn hở anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sơ Vũ ngượng ngùng lau nước mắt, đôi tay mũm mĩm của Tiểu Hàm nắm lấy cổ áo cô, miệng mấp máy “Sữa… sữa.” Tịch Hạo Trạch vỗ nhẹ cái mông tròn trịa kia: “Nhóc con này, ăn thì biết gọi vậy mà không biết gọi tiếng ba.”
Cặp mông non nớt Tịch Hàm bị đau, uất ức, vẫn không chịu gọi “Ba”, mày nhíu chặt, không thèm giữ thể diện “tút” một phát vang ầm.
Sơ Vũ bật cười.
Tịch Hạo Trạch bất đắc dĩ cau mày, Tịch Hàm làm như chưa có chuyện gì chồm qua người Sơ Vũ: “Sữa, sữa”
“Anh đi lấy sữa cho con.” Sữa trên người Sơ Vũ chỉ đủ cho hai đứa vỏn vẹn có ba tháng.
Tịch Hàm không quan tâm đến ba, tựa đầu vào lòng Sơ Vũ, lúc Tịch Hạo Trạch đi đến, con trai anh vẫn còn giận lẫy.
Tịch Hạo Trạch đặt một bình sữa vào tay Tịch Hàm. Cậu bé hôm nay mãi không chịu nghe lời Hạo Trạch, nhất mực đòi uống sữa mẹ, lại còn lấy chiếc muỗng nhỏ đánh lên mặt bố.
Sơ Vũ nhìn thấy trán Tịch Hàm đã ướt đẫm mồ hôi, giang tay ôm con trai vào lòng, tiểu thiếu gia lúc này mới vừa lòng, tay nhét vào cổ áo Sơ Vũ thỏa mãn.
Tịch Hạo Trạch oán hận buông một câu: “Tiểu sắc lang.”
“Cha nào con nấy.” Sơ Vũ đáp lại.
“Vậy ư?” Người nào đó cười nhếch mép, nghiêng người qua, đôi mắt đen sâu không đáy, hơi thở ấm áp phả bên tai cô: “Xem ra anh phải nghiêm túc chứng thực tội danh này thôi.”
Nói xong anh liền đặt một nụ hôn xuống đôi môi kia, Tịch Hàm sửng sốt nhìn, đôi mắt trong sáng trợn tròn lóe lên một tia khám phá, rất có hương vị à nha.
Sơ Vũ giận đùng đùng, một tay cẩn thận che chở con, tay kia khẽ đánh vào ngực anh: “Anh tránh sang một bên đi.”
Ba mẹ là thầy cô vỡ lòng của con cái, Tịch Hạo Trạch không ngờ rằng Tịch Hàm nhà anh lại có năng lực học tập đến thế. Sau khi Tịch Hàm đến trường mẫu giáo, mỗi ngày cô giáo đều phải tìm Sơ Vũ nói chuyện, cậu bé trưởng thành quá sớm! Hơi một tí là lại trêu ghẹo các bạn nữ trong lớp.
Trường mẫu giáo của hai bạn nhỏ là trường mẫu giáo dành cho con em trong ngành. Mỗi khi Sơ Vũ đến đón con, cô giáo lại bắt đầu phê bình Tịch Hàm, nào là kéo bím tóc bạn nữ, nào là vứt sâu lông lên người bạn nữ… làm Sơ Vũ rất xẩu hổ.
Hôm nay, Sơ Vũ cùng với đoàn đi đến thành phố khác biểu diễn. Tịch Hạo Trạch đón con về đại viện. Hai đứa nhỏ chơi đùa trên thảm, Tịch Hàm đang xếp hình gỗ còn Tịch Lạc thì chơi đánh đàn điện tử. Anh trai vất vả lắm mới xây dựng được một căn nhà nhỏ vậy mà cô công chúa kia vô tình đạp trúng vỡ tan tành, Tịch Hàm bực tức liền giơ tay lên. Tịch Hạo Trạch nhìn thấy tất cả vừa định mở miệng bảo đừng thì đã muộn.
Lạc Lạc khóc òa lên, chạy đùng đùng đến bên Hạo Trạch, nức nở: “Anh trai thật xấu.”
Tịch Hạo Trạch nghiêm khắc: “Tịch Hàm, đứng vào góc tường cho ba.”
“Là Lạc Lạc gây sự trước mà.” Tịch Hàm chính nghĩa nói, tuyệt không cúi đầu trước thế lực tà ác. Đừng xem cậu bé còn nhỏ, thật ra cậu bé chính là một tiểu yêu tinh.
Lạc Lạc ôm ống quần ba, một tay che mắt, nếu nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy nước mắt, đúng là thế hệ mới của trường học diễn xuất.
“Lạc Lạc là em con, còn nữa con trai sao có thể đi bắt bạt con gái, con là một người đàn ông!”
Tịch Hàm bĩu môi, tức giận nói: “Ba, cô nói trước kia ba luôn bắt nạt mẹ, con cũng chỉ là học ở ba mà thôi.”
Tịch Hạo Trạch nghẹn lời không biết phải nói gì, sắc mặt đỏ bừng, con trai lại bóc trần vết sẹo của đời anh: “Vào góc tường đứng phạt đi”
“Sao thế, sao thế?” Tịch Chính Hồng trở về vừa mở cửa thì đã nghe thấy tiếng Tịch Hạo Trạch quát to.
“Nội, nội mau đến cứu con.” Thanh âm nghẹn ngào dường như chịu nhiều uất ức. Đúng, lại thêm một người nữa vừa tốt nghiệp từ khoa diễn xuất.
“Chuyện là sao?” Tịch Chính Hồng đau lòng ôm lấy cháu nội: “Trời ơi, cặp mắt cháu đã đỏ ong rồi này. Ai bắt nạt cháu thế? Cháu nói để nội làm chủ.”
“Nội, ba muốn đánh con.” Cánh tay mũm mĩm choàng qua cổ ông, ngoảnh mặt sang le lưỡi với Lạc Lạc.
“Hạo Trạch, trẻ nhỏ thì phải biết cách dạy, sao con lại động đâu cũng dọa đánh thế?”
Tịch Hạo Trạch nghĩ thầm, ngày bé anh và Tịch Hạo Dương cũng chịu không ít roi của Tịch Chính Hồng : “Ba, là Hàm Hàm đánh Lạc Lạc.”
Lạc Lạc lịch bịch chạy đến bên Tịch Chính Hồng, ngọt ngào gọi: “Nội, bế con.” Cô bé cũng tranh thủ chạy đến lấy lòng nội, thấy Tịch Chính Hồng bế Tịch Hàm, cô bé dĩ nhiên cũng không chịu thua kém.
Tịch Chính Hồng một bên ôm một đứa, hai tiểu quỷ ôm chặt tay ông, bị níu đau nhưng ông vẫn vui vẻ chịu đựng.
“Hàm Hàm cháu không thế đánh em gái được, hai con phải yêu thương lẫn nhau, hiểu không?”
Giáo dục con cái đúng là một vấn đề nan giải, Tịch Hạo Trạch bất đắc dĩ, ba anh đã quay về, anh còn có thể dạy con kiểu gì.
Tác giả :
Dạ Mạn