Vũ Điệu Của Trung Tá
Chương 51: “Thật ra là họ muốn đứa cháu thôi phải không?”
Giang Triết thu hồi cảm xúc, bực bội rút một điếu thuốc ra đặt lên miệng, đưa một điếu cho Tịch Hạo Trạch, Tịch Hạo Trạch thản nhiên nhận lấy, Giang Triết đưa bật lửa lên gần sát anh.
“Không cần đâu, thời gian này cô ấy không thể ngửi được mùi thuốc.” Tịch Hạo Trạch khẽ nói.
Bỗng nhiên một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, không khí ẩm ướt, Giang Triết cố bật vài lần mới lên lửa, anh hít sâu một hơi rồi nhả ra một vòng khói mờ ảo: “Cô ấy có quay lại cũng sẽ không tìm gặp anh.”
Nghe giọng điệu khó ưa của Giang Triết, Tịch Hạo Trạch không nói gì.
Ánh mắt Giang Triết lạnh lùng: “Loại người như các anh luôn cứng nhắc, tôi thật không hiểu Sơ Vũ thích anh ở điểm nào.” Trên thế giới này người tốt hơn Tịch Hạo Trạch vẫn còn rất nhiều .
“Giang tổng, đi đường bình an.” Nếu như đã không còn chung tiếng nói thì dù nửa câu cũng đã quá nhiều. Tịch Hạo Trạch lạnh lùng nói xong thì xoay người bước đi.
Giang Triết nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú kia nở một nụ cười thỏa mãn .
***
Bà ngoại đưa Sơ Vũ xem đôi giày đầu hổ (1) vừa mới thêu xong, Sơ Vũ cầm trong tay thích đến nổi không muốn đặt xuống. Đó là một đôi giày rất đáng yêu, nhìn giống như thật, ngay cả là giày tốt nhất cũng không sánh bằng: “Ngoại, ngoại thật khéo tay, đôi giày đẹp như thế này bây giờ có tiền cũng không tìm ra chỗ mua.”
(1) Ở TQ cho trẻ đi giày hình đầu hổ, đeo yếm thêu hình con Hổ, đây đều với mong muốn phù hộ cho trẻ bình an và may mắn.
Bà ngoại hồi tưởng lại: “Lúc nhỏ cháu cũng có mang một đôi giống vậy, là một người bà con xa thêu tặng .”
“Vậy ư sao cháu không nhớ gì nhỉ.” Sơ Vũ le lưỡi: “Sau này khi con của con không mang nữa , con cũng sẽ giữ lại đợi đến khi bọn chúng trưởng thành lại cho chúng coi, rồi nói đây là đôi giày mà cố của các con đã khâu từng đường kim mũi chỉ đấy.”
Bà cụ nhìn bụng cô với vẻ mặt hạnh phúc.
Đúng lúc Tịch Hạo Trạch đẩy cửa vào, nhìn thấy hai đôi giày đầu hồ, nổi đau ban nãy đã dần dần lắng xuống.
“Giang Triết đi rồi ư?” Bà ngoại ngẩng đầu hỏi.
“Dạ.” Đôi môi mỏng của Tịch Hạo Trạch mấp máy.
“Hạo Trạch, cháu đi lấy một chậu nước ấm để Sơ Vũ ngâm chân.”
Tịch Hạo Trạch gật đầu, đổ nước vào chậu đặt tay vào thử nước rồi mang đến bên giường, rất tự nhiên cởi tất giúp Sơ Vũ.
Sơ Vũ cũng không từ chối, hai chân ngâm vào trong nước ấm đúng thật là thoải mái hơn rất nhiều. Tịch Hạo Trạch chậm rãi ngồi xuống, khi tay anh chạm vào chân cô, Sơ Vũ kinh ngạc hốt hoảng hất chân ra, nước bắn tung tóe lên cả người và mặt anh.
“Đừng nhúc nhích.” Một tay vẫn giữ chặt chân cô, một tay qua loa lau đi bọt nước trên mặt, trông dáng bộ có chút chật vật.
Sơ Vũ rũ mắt xuống, Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thốt nên lời.
Hành động thân mật như vậy cô có chút không quen. Đôi tay kia dùng lực vừa đủ nhẹ nhàng xoa bóp huyệt ở chân.
Bà cụ nhìn hai đứa cháu cố nín cười.
Rửa chân xong, anh lại lấy khăn giúp cô lau khô. Sơ Vũ hơi giật mình, nhớ lạinhững ngày trước, cô vẫn thường xỏ giày vào ngay cả lúc chân đang ướt, vì sợ cúi xuống lại vướng vào bụng. Cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn luôn khao khát có được một vòng tay quan tâm chăm sóc.
“Cám ơn.” Cô nhẹ nhàng nói, thanh âm mang vài phần bi thương.
Ánh mắt Tịch Hạo Trạch tối sầm lại, ngực nhói đau, miệng mấp máy: “Sơ Vũ, em không cần phải nói với anh những lời này.”
Bà cụ lắc đầu, tính tình cháu ngoại bà đúng thật là quá cứng rắn. Bà đang định nói vài lời giảng hòa thì điện thoại Tịch Hạo Trạch lại vang lên.
Anh cau mày lại nhưng rất nhanh liền giãn ra, anh nhìn qua Sơ Vũ: “Anh ra ngoài nhận điện thoại đã.”
Anh đi ra rồi, bà mới lên tiếng: “Tiểu Vũ à, mọi việc đều phải nhìn về phía trước.” Bà cũng không nói thêm gì nữa, nhưng thật tâm hy vọng mọi việc sẽ được tốt đẹp.
Sơ Vũ chỉ nhếch môi.
Lúc Tịch Hạo Trạch vào, nét mặt lạnh lùng dường như có chuyện gì đó nghiêm trọng, anh nhìn lên bụng Sơ Vũ rồi do dự nói: “Nội đã biết em ở đây.”
Tay Sơ Vũ nắm chặt, khi anh vừa đi nhận điện thoại cô đã dự cảm có điều gì đó không hay, tay bấu chặt lên bụng, quay đầu đi, hỏi: “Mọi người đều biết rồi ư ?”
Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn mười giây sau Tịch Hạo Trạch mới gật đầu.
Người ta nói rằng: Vải thưa không thể che mắt thánh. Cô định che giấu chuyện cô có thai nhưng ruốt cuộc thì mọi người cũng biết.
Cô cảm thấy mệt mỏi, yếu ớt nở nụ cười: “Họ muốn em quay lại đúng không?” hơi dừng lại: “Thật ra là họ muốn đứa cháu thôi phải không?”
Tịch Hạo Trạch chăm chú nhìn vào vẻ mặt của cô, mày không khỏi nhíu lại: “Em đừng nghĩ lung tung, em muốn ở cùng bà ngoại thì cứ ở lại đây.” Anh ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô mặc cô giãy dụa, đôi mắt quyến luyến nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: “Sơ Vũ, tất cả mọi chuyện hãy để anh giải quyết. Lời hứa của anh sẽ mãi không thay đổi.”
Sơ Vũ lặng im không nó gì, nhưng rồi bỗng dưng cô lại cười to thành tiếng, không tin: “Lời hứa sẽ mãi không thay đổi? Anh có thể hứa gì với em nữa chứ, tất cả chỉ là dối trá! Đồ dối trá!” Sơ Vũ òa khóc nức nở, bất lực đánh lên người anh.
Tịch Hạo Trạch giữ cô lại ôm vào lòng, hai tay Sơ Vũ đặt trên ngực anh. Anh dịu dàng hôn lên mái tóc cô: “Chỉ một lát thôi.” Giọng anh khàn khàn: “Tối nay anh phải quay về, có lẽ trong hai ngày tới đây sẽ không thể ở bên cạnh em.” Anh thật sự nợ Sơ Vũ quá nhiều: “Anh sẽ bảo Hạo Nguyệt đến đây cùng em.”
Sơ Vũ vẫn rơi lệ, cô quật cường trả lời: “Không cần đâu.”
“Nghe lời nào, để em một mình anh rất lo lắng, ngoại cũng đã lớn tuổi, Có Hạo Nguyệt ở bên có chuyện gì hai chị em còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Sơ Vũ, thật xin lỗi, vào giậy phút này anh vẫn không thể thường xuyên ở cạnh em được.” Anh nói chân tình, toàn thân Sơ Vũ run run, cổ họng nghẹn ngào.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô hoảng hốt không biết phải làm sao.Hôm nay đây cô tiến thêm một bước anh lại lùi đi một bước. Cô nhắm mắt lại , áp mặt vào lòng anh để giấu đi những giọt nước mắt tủi hờn đang nghẹn ngào rơi xuống.
Anh dường như không để ý đến cô đang rơi lệ, cứ mãi vui sướng chìm đắm trong động tác nhỏ của Sơ Vũ. Anh chậm rãi buông cô ra, che miệng ho sặc, khuôn mặt đỏ ửng.
Anh vỗ vỗ lên tay cô: “Anh đi rồi em hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Sơ Vũ cúi đầu không lên tiếng.
Tịch Hạo Trạch đành chịu thở dài, đi đến trước mặt ngoại Sơ Vũ, giọng lễ phép: “Ngoại, Sơ Vũ phiền ngoại chăm sóc ạ .”
Bà cụ bĩu môi, nhìn ra bầu trời tối như mực ngoài cửa sổ: “Trời đã tối rồi, sáng mai cháu hãy về.”
Lẳng lặng chờ đợi một hồi nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì.
Ánh mắt anh ảm đạm: “Thời gian nghỉ phép của cháu đã hết rồi, cháu còn có một số việc cần sắp xếp. Nếu Sơ Vũ muốn về nhà sẽ có người đến đưa hai người về ạ.”
Bà cụ gật đầu: “Cháu cứ yên tâm đi .”
Tịch Hạo Trạch ngước lại nhìn, ánh mắt bịn rịn quyến luyến không hề che giấu.
Anh biết cái gì đang chờ đợi khi anh quay trở về thành phố N. Lúc nhận được điện thoại của nội anh đã hiểu ra. Tịch lão gia là người công tư phân minh, hơn nữa Sơ Vũ lại là cháu gái của cấp dưới ông, ông vẫn luôn thương yêu Sơ Vũ.
Đến lúc anh mệt mỏi về nhà là đã hơn mười một giờ đêm. Trong nhà đèn vẫn còn sáng trưng. Anh giật nhẹ khóe miệng, mở cửa đi vào.
Tịch lão gia đang ngồi trên sô pha chính giữa, vẻ mặt xám xịt, giông bão sắp sửa kéo đến.
Tịch Chính Hồng và Trần Lộ Hà ngay ngắn ngồi một bên.
“Nội, ba, mẹ.”
“Quỳ xuống cho ta.” Lời nói vang dội cho thấy một sự uy nghiêm không thể cưỡng lại.
Tịch Hạo Trạch đi đến trước mặt nội.Tịch lão gia luôn thương yêu đứa cháu nội này, cảm thấy đứa cháu này bản tính mấy phần giống mình nên ông luôn thiên vị nó hơn.
Anh quỳ xuống không chút do dự. Tịch lão gia đứng dậy đi đến trước mặt Tịch Hạo Trạch, có lẽ là vì đau lòng, nên đi một đoạn đường ngắn đã không còn khí thế mạnh mẽ như trước nữa.
Ông giơ gậy lên quất mạnh vào lưng Tịch Hạo Trạch, mỗi một đòn đều dùng hết sức lực.
Trần Lộ Hà há to miệng nhưng vẫn là cố nén xuống. Mắt bà ửng đỏ xót xa nhìn con trai.
“Hạo Trạch, ngươi xem ngươi đã gây ra những gì, ngươi để cho nội ngươi sau trăm tuổi xuống cửu tuyền gặp Tiểu Hàn thì biết ăn nói thế nào đây, cháu của ta lại đi bắt nạt cháu gái ông ấy?” Tịch lão gia vừa ho khụ vừa tức tối mắng: “Đứa nhỏ Tiểu Vũ này quả thật là quá lương thiện mới quyết định sinh con cho ngươi.”
Nói xong cơn giận trong lòng ông lại tràn về, vẫn không hề nương tay, quất mạnh lên lưng anh.
“Ba, ngày mai con sẽ đi đón Sơ Vũ về.” Trần Lộ Hà cắn môi nói.
Sắc mặt ông cụ vẫn không khá hơn: “Việc này các ngươi cũng đừng can thiệp vào, cứ hãy mặc nó tự giải quyết. Lộ Hà, lúc trước, chuyện của Hạo Nguyệt và Ôn Húc con cứ vậy mà trút cả lên đầu Sơ Vũ, nay con trai con đối xử với con gái người ta như vậy, con thử đổi vị trí mà xem, nếu như Tiểu Vũ là con gái con, con còn có thể dung túng cho Hạo Trạch được nữa không?” Từng câu, từng chữ của công cụ mạnh mẽ, dứt khoát như chiếc búa đóng từng cái đinh lên thân thể của những người có mặt ở đó.
Trần Lộ Hà bối rối, thương xót con trai, kéo cổ tay Tịch Chính Hồng. Lúc này đây Tịch Chính Hồng mới vờ ho lên: “Ba, đã khuya rồi ba nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ông cụ liếc nhìn đứa cháu trai, biết mình đã dung hết sức lực đánh cháu, nhưng nó vẫn yên lặng chịu đựng, không hề rên rĩ một lời nào.
Ông ra tay nặng tựa như không hề đau lòng. Ông cụ vào phòng, Trần Lộ Hà chạy nhanh đến cạnh Tịch Hạo Trạch, bà thương tiếc không biết nên đặt tay ở đâu.
“Hạo Trạch, để mẹ xem con bị thương ở đâu ?”
“Mẹ, con không sao.”
Bà Trần thật cẩn thận đỡ con trai đứng lên, lúc tay bà chạm vào người Tịch Hạo Trạch bị nhiệt độ cơ thể nóng hực kia làm cho giật mình: “Sao lại nóng như thế này?” Bà liền sờ lên rán anh . Từ hôm tập huấn trở về anh đã sốt nhẹ, mấy ngày ở cùng Sơ Vũ, anh cũng không có để ý đến mấy.
Lúc này lại bị nội quất một trận, toàn bộ sưc lực đều cạn kiệt, chỉ thấy trước mắt dần trở nê nmơ hồ.
“Hạo Trạch…Trạch…” Bà Trần hốt hoảng gọi, Tịch lão già liền từ phòng chạy ra thì đã thấy cháu mình ngất xỉu, hỏng rồi, chẳng lẽ ông xuống tay nặng đến vậy sao?
Tuy trong lòng Trần Lộ Hà có chút thầm trách ba mình đã xuống tay quá nặng nhưng cũng không thể nói ra, đành trút hết phần bực tức kia lên người Tịch Chính Hồng.
Tịch Hạo Trạch bị nhiễm trùng phổi, sốt cao một đêm chưa hạ, tâm trí cứ mơ mơ màng màng . Trên lưng chằng chịt vết roi thâm tím, vô cùng thê thảm, cả người không hề tức giận nằm sấp trên giường.
Từ khi con trai đi tập huấn về Trần Lộ Hà vẫn chưa gặp lại, đến khi gặp lại thì đã là bộ dáng này. Mắt bà phiếm hồng, không ngừng thay khăn lạnh đắp cho con trai.
Đêm dài trôi qua. Cả đêm, Sơ Vũ ngủ không ngon giấc, cô không ngừng mơ thấy ác mộng , luôn có gì đấy giày xéo trong tim cô.
Sau cơn mưa, thời tiết trở nên lạnh lẽo, Tịch Hạo Nguyệt khoác một bộ quần áo màu tím đi vào bệnh viện, dưới ánh nắng mặt trời cô lại càng trở nên lộng lẫy.
Trong khoảng thời gian này, các thành viên trong gia đình cứ lần lượt đến làm khách trong bệnh viện, chắc hôm nào đó phải lên núi Mao Sơn cúng bái mà thôi . Đang mải mê suy nghĩ không nhìn đằng trước, cô vô tình đụng phải một thân hình áo trắng.
Trong nháy mắt trên bầu trời phất phới hơn mười tờ giấy trắng, ánh trắng chói lòa trước mắt làm cô hoảng loạn.
“Bác sĩ Chu, anh không sao chứ?” Thanh âm dịu dàng của người phụ nữ bên cạnh hỏi.
Tịch Hạo Nguyệt nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn một đôi nam nữ áo trắng trước mặt, cô nhấc chân bước lên phía trước.
“Vị tiểu thư này, cô đã đụng phải người ta lại còn có thái độ như vậy nữa sao?” Tịch Hạo Nguyệt cảm thấy thanh âm này thật sự rất êm tai, nếu như cô ấy tham gia vào đoàn họ hát nhạc dân gian có lẽ sẽ rất nổi tiếng, nhưng có điều lời nói này thật sự rất khó nghe.
Cô nhẹ nhàng xoay người đi qua, cô cao 1m72, nhưng cũng chỉ đứng đến có ngang nửa đầu anh ta: “Thật đúng lúc, tôi cũng muốn nói câu này.” Cô ngơ ngẩn nhìn anh, nam tử mày kiếm mắt sáng,tuấn tú đẹp trai.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, trong phút chốc khóe miệng người đàn ông kia nhếch lên ý cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đáng tiếc, tôi sẽ không nói những lời cô muốn nghe.” Nói xong, anh lướt qua người cô.
Tịch Hạo Nguyệt bình tĩnh nhìn theo bóng lưng anh. thời đại này tố chất của bác sĩ đều tệ như vậy sao, ngay cả làm việc trong bệnh viện quân khu cũng chỉ đến thế thôi ư.
“Không cần đâu, thời gian này cô ấy không thể ngửi được mùi thuốc.” Tịch Hạo Trạch khẽ nói.
Bỗng nhiên một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, không khí ẩm ướt, Giang Triết cố bật vài lần mới lên lửa, anh hít sâu một hơi rồi nhả ra một vòng khói mờ ảo: “Cô ấy có quay lại cũng sẽ không tìm gặp anh.”
Nghe giọng điệu khó ưa của Giang Triết, Tịch Hạo Trạch không nói gì.
Ánh mắt Giang Triết lạnh lùng: “Loại người như các anh luôn cứng nhắc, tôi thật không hiểu Sơ Vũ thích anh ở điểm nào.” Trên thế giới này người tốt hơn Tịch Hạo Trạch vẫn còn rất nhiều .
“Giang tổng, đi đường bình an.” Nếu như đã không còn chung tiếng nói thì dù nửa câu cũng đã quá nhiều. Tịch Hạo Trạch lạnh lùng nói xong thì xoay người bước đi.
Giang Triết nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú kia nở một nụ cười thỏa mãn .
***
Bà ngoại đưa Sơ Vũ xem đôi giày đầu hổ (1) vừa mới thêu xong, Sơ Vũ cầm trong tay thích đến nổi không muốn đặt xuống. Đó là một đôi giày rất đáng yêu, nhìn giống như thật, ngay cả là giày tốt nhất cũng không sánh bằng: “Ngoại, ngoại thật khéo tay, đôi giày đẹp như thế này bây giờ có tiền cũng không tìm ra chỗ mua.”
(1) Ở TQ cho trẻ đi giày hình đầu hổ, đeo yếm thêu hình con Hổ, đây đều với mong muốn phù hộ cho trẻ bình an và may mắn.
Bà ngoại hồi tưởng lại: “Lúc nhỏ cháu cũng có mang một đôi giống vậy, là một người bà con xa thêu tặng .”
“Vậy ư sao cháu không nhớ gì nhỉ.” Sơ Vũ le lưỡi: “Sau này khi con của con không mang nữa , con cũng sẽ giữ lại đợi đến khi bọn chúng trưởng thành lại cho chúng coi, rồi nói đây là đôi giày mà cố của các con đã khâu từng đường kim mũi chỉ đấy.”
Bà cụ nhìn bụng cô với vẻ mặt hạnh phúc.
Đúng lúc Tịch Hạo Trạch đẩy cửa vào, nhìn thấy hai đôi giày đầu hồ, nổi đau ban nãy đã dần dần lắng xuống.
“Giang Triết đi rồi ư?” Bà ngoại ngẩng đầu hỏi.
“Dạ.” Đôi môi mỏng của Tịch Hạo Trạch mấp máy.
“Hạo Trạch, cháu đi lấy một chậu nước ấm để Sơ Vũ ngâm chân.”
Tịch Hạo Trạch gật đầu, đổ nước vào chậu đặt tay vào thử nước rồi mang đến bên giường, rất tự nhiên cởi tất giúp Sơ Vũ.
Sơ Vũ cũng không từ chối, hai chân ngâm vào trong nước ấm đúng thật là thoải mái hơn rất nhiều. Tịch Hạo Trạch chậm rãi ngồi xuống, khi tay anh chạm vào chân cô, Sơ Vũ kinh ngạc hốt hoảng hất chân ra, nước bắn tung tóe lên cả người và mặt anh.
“Đừng nhúc nhích.” Một tay vẫn giữ chặt chân cô, một tay qua loa lau đi bọt nước trên mặt, trông dáng bộ có chút chật vật.
Sơ Vũ rũ mắt xuống, Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thốt nên lời.
Hành động thân mật như vậy cô có chút không quen. Đôi tay kia dùng lực vừa đủ nhẹ nhàng xoa bóp huyệt ở chân.
Bà cụ nhìn hai đứa cháu cố nín cười.
Rửa chân xong, anh lại lấy khăn giúp cô lau khô. Sơ Vũ hơi giật mình, nhớ lạinhững ngày trước, cô vẫn thường xỏ giày vào ngay cả lúc chân đang ướt, vì sợ cúi xuống lại vướng vào bụng. Cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn luôn khao khát có được một vòng tay quan tâm chăm sóc.
“Cám ơn.” Cô nhẹ nhàng nói, thanh âm mang vài phần bi thương.
Ánh mắt Tịch Hạo Trạch tối sầm lại, ngực nhói đau, miệng mấp máy: “Sơ Vũ, em không cần phải nói với anh những lời này.”
Bà cụ lắc đầu, tính tình cháu ngoại bà đúng thật là quá cứng rắn. Bà đang định nói vài lời giảng hòa thì điện thoại Tịch Hạo Trạch lại vang lên.
Anh cau mày lại nhưng rất nhanh liền giãn ra, anh nhìn qua Sơ Vũ: “Anh ra ngoài nhận điện thoại đã.”
Anh đi ra rồi, bà mới lên tiếng: “Tiểu Vũ à, mọi việc đều phải nhìn về phía trước.” Bà cũng không nói thêm gì nữa, nhưng thật tâm hy vọng mọi việc sẽ được tốt đẹp.
Sơ Vũ chỉ nhếch môi.
Lúc Tịch Hạo Trạch vào, nét mặt lạnh lùng dường như có chuyện gì đó nghiêm trọng, anh nhìn lên bụng Sơ Vũ rồi do dự nói: “Nội đã biết em ở đây.”
Tay Sơ Vũ nắm chặt, khi anh vừa đi nhận điện thoại cô đã dự cảm có điều gì đó không hay, tay bấu chặt lên bụng, quay đầu đi, hỏi: “Mọi người đều biết rồi ư ?”
Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn mười giây sau Tịch Hạo Trạch mới gật đầu.
Người ta nói rằng: Vải thưa không thể che mắt thánh. Cô định che giấu chuyện cô có thai nhưng ruốt cuộc thì mọi người cũng biết.
Cô cảm thấy mệt mỏi, yếu ớt nở nụ cười: “Họ muốn em quay lại đúng không?” hơi dừng lại: “Thật ra là họ muốn đứa cháu thôi phải không?”
Tịch Hạo Trạch chăm chú nhìn vào vẻ mặt của cô, mày không khỏi nhíu lại: “Em đừng nghĩ lung tung, em muốn ở cùng bà ngoại thì cứ ở lại đây.” Anh ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô mặc cô giãy dụa, đôi mắt quyến luyến nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: “Sơ Vũ, tất cả mọi chuyện hãy để anh giải quyết. Lời hứa của anh sẽ mãi không thay đổi.”
Sơ Vũ lặng im không nó gì, nhưng rồi bỗng dưng cô lại cười to thành tiếng, không tin: “Lời hứa sẽ mãi không thay đổi? Anh có thể hứa gì với em nữa chứ, tất cả chỉ là dối trá! Đồ dối trá!” Sơ Vũ òa khóc nức nở, bất lực đánh lên người anh.
Tịch Hạo Trạch giữ cô lại ôm vào lòng, hai tay Sơ Vũ đặt trên ngực anh. Anh dịu dàng hôn lên mái tóc cô: “Chỉ một lát thôi.” Giọng anh khàn khàn: “Tối nay anh phải quay về, có lẽ trong hai ngày tới đây sẽ không thể ở bên cạnh em.” Anh thật sự nợ Sơ Vũ quá nhiều: “Anh sẽ bảo Hạo Nguyệt đến đây cùng em.”
Sơ Vũ vẫn rơi lệ, cô quật cường trả lời: “Không cần đâu.”
“Nghe lời nào, để em một mình anh rất lo lắng, ngoại cũng đã lớn tuổi, Có Hạo Nguyệt ở bên có chuyện gì hai chị em còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Sơ Vũ, thật xin lỗi, vào giậy phút này anh vẫn không thể thường xuyên ở cạnh em được.” Anh nói chân tình, toàn thân Sơ Vũ run run, cổ họng nghẹn ngào.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô hoảng hốt không biết phải làm sao.Hôm nay đây cô tiến thêm một bước anh lại lùi đi một bước. Cô nhắm mắt lại , áp mặt vào lòng anh để giấu đi những giọt nước mắt tủi hờn đang nghẹn ngào rơi xuống.
Anh dường như không để ý đến cô đang rơi lệ, cứ mãi vui sướng chìm đắm trong động tác nhỏ của Sơ Vũ. Anh chậm rãi buông cô ra, che miệng ho sặc, khuôn mặt đỏ ửng.
Anh vỗ vỗ lên tay cô: “Anh đi rồi em hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Sơ Vũ cúi đầu không lên tiếng.
Tịch Hạo Trạch đành chịu thở dài, đi đến trước mặt ngoại Sơ Vũ, giọng lễ phép: “Ngoại, Sơ Vũ phiền ngoại chăm sóc ạ .”
Bà cụ bĩu môi, nhìn ra bầu trời tối như mực ngoài cửa sổ: “Trời đã tối rồi, sáng mai cháu hãy về.”
Lẳng lặng chờ đợi một hồi nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì.
Ánh mắt anh ảm đạm: “Thời gian nghỉ phép của cháu đã hết rồi, cháu còn có một số việc cần sắp xếp. Nếu Sơ Vũ muốn về nhà sẽ có người đến đưa hai người về ạ.”
Bà cụ gật đầu: “Cháu cứ yên tâm đi .”
Tịch Hạo Trạch ngước lại nhìn, ánh mắt bịn rịn quyến luyến không hề che giấu.
Anh biết cái gì đang chờ đợi khi anh quay trở về thành phố N. Lúc nhận được điện thoại của nội anh đã hiểu ra. Tịch lão gia là người công tư phân minh, hơn nữa Sơ Vũ lại là cháu gái của cấp dưới ông, ông vẫn luôn thương yêu Sơ Vũ.
Đến lúc anh mệt mỏi về nhà là đã hơn mười một giờ đêm. Trong nhà đèn vẫn còn sáng trưng. Anh giật nhẹ khóe miệng, mở cửa đi vào.
Tịch lão gia đang ngồi trên sô pha chính giữa, vẻ mặt xám xịt, giông bão sắp sửa kéo đến.
Tịch Chính Hồng và Trần Lộ Hà ngay ngắn ngồi một bên.
“Nội, ba, mẹ.”
“Quỳ xuống cho ta.” Lời nói vang dội cho thấy một sự uy nghiêm không thể cưỡng lại.
Tịch Hạo Trạch đi đến trước mặt nội.Tịch lão gia luôn thương yêu đứa cháu nội này, cảm thấy đứa cháu này bản tính mấy phần giống mình nên ông luôn thiên vị nó hơn.
Anh quỳ xuống không chút do dự. Tịch lão gia đứng dậy đi đến trước mặt Tịch Hạo Trạch, có lẽ là vì đau lòng, nên đi một đoạn đường ngắn đã không còn khí thế mạnh mẽ như trước nữa.
Ông giơ gậy lên quất mạnh vào lưng Tịch Hạo Trạch, mỗi một đòn đều dùng hết sức lực.
Trần Lộ Hà há to miệng nhưng vẫn là cố nén xuống. Mắt bà ửng đỏ xót xa nhìn con trai.
“Hạo Trạch, ngươi xem ngươi đã gây ra những gì, ngươi để cho nội ngươi sau trăm tuổi xuống cửu tuyền gặp Tiểu Hàn thì biết ăn nói thế nào đây, cháu của ta lại đi bắt nạt cháu gái ông ấy?” Tịch lão gia vừa ho khụ vừa tức tối mắng: “Đứa nhỏ Tiểu Vũ này quả thật là quá lương thiện mới quyết định sinh con cho ngươi.”
Nói xong cơn giận trong lòng ông lại tràn về, vẫn không hề nương tay, quất mạnh lên lưng anh.
“Ba, ngày mai con sẽ đi đón Sơ Vũ về.” Trần Lộ Hà cắn môi nói.
Sắc mặt ông cụ vẫn không khá hơn: “Việc này các ngươi cũng đừng can thiệp vào, cứ hãy mặc nó tự giải quyết. Lộ Hà, lúc trước, chuyện của Hạo Nguyệt và Ôn Húc con cứ vậy mà trút cả lên đầu Sơ Vũ, nay con trai con đối xử với con gái người ta như vậy, con thử đổi vị trí mà xem, nếu như Tiểu Vũ là con gái con, con còn có thể dung túng cho Hạo Trạch được nữa không?” Từng câu, từng chữ của công cụ mạnh mẽ, dứt khoát như chiếc búa đóng từng cái đinh lên thân thể của những người có mặt ở đó.
Trần Lộ Hà bối rối, thương xót con trai, kéo cổ tay Tịch Chính Hồng. Lúc này đây Tịch Chính Hồng mới vờ ho lên: “Ba, đã khuya rồi ba nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ông cụ liếc nhìn đứa cháu trai, biết mình đã dung hết sức lực đánh cháu, nhưng nó vẫn yên lặng chịu đựng, không hề rên rĩ một lời nào.
Ông ra tay nặng tựa như không hề đau lòng. Ông cụ vào phòng, Trần Lộ Hà chạy nhanh đến cạnh Tịch Hạo Trạch, bà thương tiếc không biết nên đặt tay ở đâu.
“Hạo Trạch, để mẹ xem con bị thương ở đâu ?”
“Mẹ, con không sao.”
Bà Trần thật cẩn thận đỡ con trai đứng lên, lúc tay bà chạm vào người Tịch Hạo Trạch bị nhiệt độ cơ thể nóng hực kia làm cho giật mình: “Sao lại nóng như thế này?” Bà liền sờ lên rán anh . Từ hôm tập huấn trở về anh đã sốt nhẹ, mấy ngày ở cùng Sơ Vũ, anh cũng không có để ý đến mấy.
Lúc này lại bị nội quất một trận, toàn bộ sưc lực đều cạn kiệt, chỉ thấy trước mắt dần trở nê nmơ hồ.
“Hạo Trạch…Trạch…” Bà Trần hốt hoảng gọi, Tịch lão già liền từ phòng chạy ra thì đã thấy cháu mình ngất xỉu, hỏng rồi, chẳng lẽ ông xuống tay nặng đến vậy sao?
Tuy trong lòng Trần Lộ Hà có chút thầm trách ba mình đã xuống tay quá nặng nhưng cũng không thể nói ra, đành trút hết phần bực tức kia lên người Tịch Chính Hồng.
Tịch Hạo Trạch bị nhiễm trùng phổi, sốt cao một đêm chưa hạ, tâm trí cứ mơ mơ màng màng . Trên lưng chằng chịt vết roi thâm tím, vô cùng thê thảm, cả người không hề tức giận nằm sấp trên giường.
Từ khi con trai đi tập huấn về Trần Lộ Hà vẫn chưa gặp lại, đến khi gặp lại thì đã là bộ dáng này. Mắt bà phiếm hồng, không ngừng thay khăn lạnh đắp cho con trai.
Đêm dài trôi qua. Cả đêm, Sơ Vũ ngủ không ngon giấc, cô không ngừng mơ thấy ác mộng , luôn có gì đấy giày xéo trong tim cô.
Sau cơn mưa, thời tiết trở nên lạnh lẽo, Tịch Hạo Nguyệt khoác một bộ quần áo màu tím đi vào bệnh viện, dưới ánh nắng mặt trời cô lại càng trở nên lộng lẫy.
Trong khoảng thời gian này, các thành viên trong gia đình cứ lần lượt đến làm khách trong bệnh viện, chắc hôm nào đó phải lên núi Mao Sơn cúng bái mà thôi . Đang mải mê suy nghĩ không nhìn đằng trước, cô vô tình đụng phải một thân hình áo trắng.
Trong nháy mắt trên bầu trời phất phới hơn mười tờ giấy trắng, ánh trắng chói lòa trước mắt làm cô hoảng loạn.
“Bác sĩ Chu, anh không sao chứ?” Thanh âm dịu dàng của người phụ nữ bên cạnh hỏi.
Tịch Hạo Nguyệt nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn một đôi nam nữ áo trắng trước mặt, cô nhấc chân bước lên phía trước.
“Vị tiểu thư này, cô đã đụng phải người ta lại còn có thái độ như vậy nữa sao?” Tịch Hạo Nguyệt cảm thấy thanh âm này thật sự rất êm tai, nếu như cô ấy tham gia vào đoàn họ hát nhạc dân gian có lẽ sẽ rất nổi tiếng, nhưng có điều lời nói này thật sự rất khó nghe.
Cô nhẹ nhàng xoay người đi qua, cô cao 1m72, nhưng cũng chỉ đứng đến có ngang nửa đầu anh ta: “Thật đúng lúc, tôi cũng muốn nói câu này.” Cô ngơ ngẩn nhìn anh, nam tử mày kiếm mắt sáng,tuấn tú đẹp trai.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, trong phút chốc khóe miệng người đàn ông kia nhếch lên ý cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đáng tiếc, tôi sẽ không nói những lời cô muốn nghe.” Nói xong, anh lướt qua người cô.
Tịch Hạo Nguyệt bình tĩnh nhìn theo bóng lưng anh. thời đại này tố chất của bác sĩ đều tệ như vậy sao, ngay cả làm việc trong bệnh viện quân khu cũng chỉ đến thế thôi ư.
Tác giả :
Dạ Mạn