Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 90
“Trở về điều tra du thuyền đó một chút.” Lam Minh cùng Tiêu Bắc đi về: “Tôi thấy hắn không cũng phải thương nhân bình thường gì đâu.”
Tiêu Bắc nhíu mày, xoay người đối mặt Lam Minh, tới gần, ngửa mặt, cũng sắp miệng đối miệng .
Lam Minh bị hành động của cậu làm cho hoảng sợ, bất quá lập tức hớn hở, cũng nhướn người tới: “Bắc Bắc…”
“Cá ngừ!” Tiêu Bắc đột nhiên nhéo má Lam Minh: “Anh ăn sandwich cá ngừ mà cũng không chừa cho tôi? Tôi đang rất đói đó!”
Khóe miệng Lam Minh giật giật, vô lực nhìn Tiêu Bắc.
Lúc này, khóa ba lô trên lưng hắn mở ra. Cổ Lỗ Y thò đầu giơ lên một cái sandwich cá ngừ hồi nãy Bạch Lâu kín đáo đưa cho nó, còn chưa đụng vô, đặc biệt giữ lại cho Bắc Bắc.
“Cổ Lỗ Y!” Tiêu Bắc cầm miếng sandwich hôn Cổ Lỗ Y một cái, sau đó bẻ sandwich thành hai phần _ Cổ Lỗ Y một phần, mình một phần, bắt đầu ăn.
Lam Minh nheo mắt nhìn thật lâu, đột nhiên đem ba lô giao cho Tiêu Bắc, nói: “Quay lại ngay!” Nói xong, nhoáng cái chạy mất .
Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y hai mặt nhìn nhau, không hiểu rồi tiếp tục ăn.
Chờ Tiêu Bắc ăn xong nửa cái sandwich thì thấy Lam Minh đã chạy về, trên tay cầm một đống Sandwich cá ngừ: “Bắc bắc! Muốn hôn toàn thân được không?”(TK: Lam ca à =.= )
Tiêu Bắc sau khi kinh ngạc thở dốc thì trực tiếp thưởng hắn một cước sau đó cầm một cái, cho Cổ Lỗ Y vài cái, còn đâu mang về nhà _ Lát nữa phải bảo Long Tước cầm cho đám Long bảo bảo ăn mới được.
Đương nhiên, vụ hôn toàn thân mà Lam Minh muốn cũng ngâm nước nóng, Tiêu Bắc đồng ý “đá” hắn toàn thân.
Mọi người Ex lè lưỡi _ Tiêu Bắc càng ngày càng hung dữ.
Không lâu sau, Khế Liêu cùng Bạch Lâu về tới, nói sau khi Diêu Chính Thành gọi điện thì không liên lạc với ai nữa, sau khi vội vàng ăn cơm thì rời đi. Bất quá có một chuyện bọn họ có thể khẳng định, chính là lần này thật sự Diêu Chính Thành coi Tiêu Bắc là cây rụng ra tiền .
“Cây rụng ra tiền?” Tiêu Bắc lần đầu tiên nghe thấy từ này, liền hỏi: “Hắn nói tôi là cây rụng tiền?”
“Đúng vậy!” Bạch Lâu gật đầu, hỏi Khế Liêu: “Hắn nói vậy phải không?”
“Ừh.” Khế Liêu cũng gật đầu: “Không sai, tôi cũng nghe thấy .”
“Không quá hợp lý!” Phong Danh Vũ ngồi một bên giúp Tiểu Ái quấn len, nghi hoặc lắc đầu: “Nói thật, giá trị tính nghệ thuật của Tiêu Bắc cao hơn giá trị buôn bán rất nhiều, cũng không thể kiếm nhiều tiền, phạm vi của vũ kịch vốn rất nhỏ.”
“Nếu coi Bắc Bắc là người thì giá trị đúng là rất nhỏ, nhưng nếu là Đại Tế Ti…” Hi Tắc Nhĩ chống cằm suy nghĩ.
“Vậy thì quả thực là thịnh yến của ma vật!” Lam Minh lắc đầu liên tục: “Chẳng lẽ hắn là vì thân phận Đại Tế Ti của Bắc Bắc?!”
“Cũng có khả năng!” Tiếu Hoa nghĩ nghĩ: “Chúng ta chia nhau điều tra, nhưng tuyệt đối không thể để Bắc Bắc lên thuyền!”
“Phân công thế nào?” Tiêu Bắc kỳ thật rất muốn giúp đỡ một chút, án kiện lần này quan hệ đến lão Dương, nói cách khác đây vốn là chuyện của cậu. Mọi người bận rộn, mình cũng không thể chỉ ngồi mát ăn bát vàng.
“Khách khí với bọn tôi làm gì.” Lam Minh vỗ vỗ Tiêu Bắc: “Nghỉ ngơi nhiều chút, cậu vừa mới khỏi bệnh đó.”
Tiêu Bắc bị hắn nhắc nhở mới nhớ tới chuyện cha Lam Minh, càng khiến cho việc này thêm vào một tầng quỷ dị… Đến tột cùng là có quan hệ gì nhỉ?
“Tôi và Cảnh Diệu Phong phụ trách điều tra những người có làm ăn với Diêu Chính Thành.” Tiếu Hoa phân công cho mọi người: “Lam Minh và Khế Liêu phụ trách thăm dò người bên cạnh hắn, còn có để ý bọn họ có thể đem chứng cứ giấu ở đâu. Nếu như chúng ta có thể trộm về tất cả những chứng cứ năm đó thì án kiện của lão Dương coi như xong, quan trọng là phải có chứng cớ!”
Mọi người gật đầu.
“Tôi nhớ số điện thoại!” Bạch Lâu nói: “Tôi đi điều tra người liên lạc với hắn.” Nói xong, mọi người bận rộn chia nhau hành động.
Trong EX chỉ còn lại Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y ngồi trên ghế sa lon.
Long Tước và Đao Tù mang núi Sandwich đi cho đám Long bảo bảo, Tiểu Ái và Phong Danh Vũ tiếp tục đan len, quái dị nhất chính là Hi Tắc Nhĩ.
Gần đây nó có coi sách về phản xạ có điều kiện, đang lôi đám sói con ra làm thí nghiệm, chuẩn bị huấn luyện năng lực phản xạ cho chúng.
Bây giờ sói con đã có thể nghe hiểu, ngồi xuống, đứng dậy, bắt tay, lăn tròn…
Ngày đó Tiêu Bắc cảm thán – thật thần kỳ nha, Khế Liêu lập tức phát hoả, rống to: “Người sói không phải chó! Chỉ số thông minh của chúng không khác gì con người !”
Kết quả tất cả mọi người đổi giọng nói sói con hình như phát triển trí não không hoàn thiện. Một đám tiểu sói con cả ngày bám theo Khế Liêu anh anh anh, khiến cho Khế Liêu dở khóc dở cười.
Tiêu Bắc nhàm chán dựa vào sa lon đùa với Cổ Lỗ Y, một lát sau, lại mơ mơ màng màng ngủ.
Hi Tắc Nhĩ đi tới nhìn, Cổ Lỗ Y ra hiệu với nó: “Suỵt…”
Phong Tiểu Vũ chạy đi lấy chăn đắp cho Tiêu Bắc. Có thể là do Tiêu Bắc vừa uống thuốc cảm nên rất dễ buồn ngủ.
Tiêu Bắc nằm trên ghế sa lon, trong lúc mơ màng tiến vào cảnh mộng.
Trong cảnh mộng, cậu có vẻ đang đứng trên mây. Tiêu Bắc mừng rỡ phát hiện nơi này tương liên với cảnh trong mơ lúc trước.
Cậu khẩn trương nhìn về phía trước tìm bóng dáng cha Lam Minh, nhưng nhìn khắp nơi vẫn không thấy.
Tiêu Bắc có một chút thất vọng, khẽ thở dài, lại cảm giác có người vỗ vai mình một cái.
Tiêu Bắc quay đầu lại… người nọ đang đứng sau cậu, mang trên mặt tiếu dung nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm.
“Ngươi…”
“Không thể tưởng được chúng ta còn có thể gặp lại.” Người nọ khẽ lắc đầu, giúp Tiêu Bắc sửa lại lọn tóc rối: “Một ngàn năm sau, quả nhiên ngươi vẫn bên cạnh Lam Minh.”
Tiêu Bắc nhíu mày, cậu không hiểu ý của đối phương, chỉ là cảm thấy thái độ của hắn có chút mập mờ không rõ, liền hỏi: “Ngươi là ai… cha Lam Minh?”
Người nọ sau khi nghe vậy thì bật cười, nhẹ nhàng bắt lấy cằm Tiêu Bắc : ” Ngươi từng gặp ta rồi mà, không nhớ sao? “
Tiêu Bắc sững sờ, gặp rồi? Là chỉ lần trước gặp trong mộng sao.
“Chậc… Ta vẫn luôn bên cạnh ngươi, mỗi ngày ngươi đều nhìn thấy ta !! “
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Tiêu Bắc cảm thấy người này nói chuyện không thể tin: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ta không phải đang nằm mơ, là ngươi tiến vào trong mộng của ta phải không?”
” Đúng… Không hổ là người thừa kế dòng máu tối cao, trong trạng thái hoàn toàn mất đi trí nhớ mà vẫn có thể đoán được tình cảnh. Về phần sự xuất hiện của ta, sau ngày ngươi sẽ biết.” Người nọ cười: ” Hiện tại chúng ta không nên nói cái này, lần này ta đến không phải vì chuyện này.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi muốn lên du thuyền kia!”
Tiêu Bắc sững sờ: “Ngươi vì chuyện này đến?”
“Không sai!” Người nọ tới gần, ghé vào tai cậu nói: “Ở đó có thứ mà ngươi cần… cũng có thứ mà Lam Minh muốn…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, đột nhiên Tiêu Bắc thấy thân thể của hắn nứt ra từ đỉnh đầu, giữa ngực rực lên một ngọn hoả diễm, sau đó cả người hắn giống như một tờ giấy bị đốt, nháy mắt hóa thành tro bụi… Lúc hắn phiêu tán, khóe miệng còn lộ ra đắc ý tươi cười, bộ dáng có chút đáng hận.
“Anh…” Tiêu Bắc lui lại một bước, ngẩng đầu. Lúc này cậu mới nhìn thấy người sau lưng hắn _ Lam Minh sắc mặt khó coi, tay cầm đao.
Tiêu Bắc ngộ ra, Lam Minh cũng tiến vào mộng của cậu, hơn nữa còn giết chết … Người kia.
“Lam Minh.”
“Cậu bắt đầu mộng thấy hắn từ khi nào?” Lam Minh sắc mặt lạnh lùng đi tới kéo tay Tiêu Bắc: “Đứng ở chỗ cao như này làm gì? !”
Tiêu Bắc nhìn xuống thì thấy dưới chân là vực sâu vạn trượng. May mà Lam Minh kéo cậu lại… đi đến một vách núi có thể đứng: “Lão quỷ đó chứng nào thì bắt đầu làm phiền cậu? Sao cậu không nói sớm với tôi?”
Tiêu Bắc cảm thấy Lam Minh có chút hung hăng, nói dối: “Chỉ mới vừa rồi… đã lâu tôi không nằm mơ .”
“Hắn nói gì với cậu rồi?” Lam Minh truy vấn: “Đừng để ý đến hắn, đầu óc hắn không bình thường!”
Tiêu Bắc thấy Lam Minh có vẻ rất khẩn trương, liền hỏi: “Anh làm sao vậy? Người nọ là ai?”
“Là con rùa đen vương bát đản, cậu không cần quan tâm hắn là ai!!” Lam Minh tức giận kéo Tiêu Bắc tới, muốn chạm vào trán cậu.
“Làm gì vậy…”
Tiêu Bắc cảm thấy Lam Minh thô bạo, không cho hắn đụng.
“Cậu có biết ngoài thế giới thực cậu đã ngủ suốt một ngày rồi không!! nếu không phải Sphinx nói cho tôi biết lão quỷ đó tới tìm cậu tôi cũng không biết tới nơi này tìm người!” Lam Minh nhíu mày: “Là thủ đoạn cũ của hắn, lừa cậu đến bất quá cũng chỉ là muốn mê hoặc cậu mà thôi!”
Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn Lam Minh: “Tôi mới chỉ đến đây một lát…”
” Thời gian giữa cảnh trong mơ và ngoài đời không thể dùng cách tính như nhau, bằng không cậu nghĩ vì sao yêu ma lại sống lâu như vậy? ! Cậu không sợ nói chuyện với hắn một ngày lúc trở về đầu tóc đều bạc trắng người không còn giọt máu nào sao?”
“Không phải anh nói tôi sẽ không già sao… Làm gì vậy?” Tiêu Bắc thấy Lam Minh đột nhiên bế mình lên, có chút bất mãn.
“Đưa cậu về, sau khi trở về nói tiếp. Từ nay về sau không được tới chỗ này nữa.” Nói xong ôm Tiêu Bắc nhảy xuống, tựa hồ là nhảy khỏi mây.
Tiêu Bắc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm… sau khi mở mắt thì đã nằm trên ghế sa lon mềm mại, hơn nữa nhìn qua… Cổ Lỗ Y một tay nắm chặt tai mình, một tay vỗ má mình, bàn tay nhỏ xíu đầy thịt để trên mặt, ‘bốp’ một tiếng sau đó xoa xoa, rồi nhướn người tới thổi hai cái.
Thấy Tiêu Bắc rốt cục mở mắt, mọi người chung quanh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Bắc ngồi dậy nhìn ra ngoài _ quả nhiên trời đã tối rồi, trong mộng cảnh thật sự chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt nhưng không ngờ trong hiện thực thì đã lâu như vậy!
“Không sao chứ Bắc Bắc?” Bạch Lâu tới bắt mạch cho Tiêu Bắc, vừa nói: “Tôi hiểu vì sao có người muốn hạ tử chú cho cậu rồi, là vì muốn xâm nhập vào ý thức của cậu !”
“Xâm nhập vào ý thức của tôi…” Tiêu Bắc nghi hoặc.
” Ý thức của con người lúc đang sắp chết là yếu nhất, bởi vì linh lực của cậu rất mạnh nên toàn bộ linh lực dùng để bảo vệ ý thức sẽ tự động chuyển sang dùng để bảo vệ tính mạng cho cậu. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để xâm nhập vào cảnh mộng của cậu.”
“Xâm nhập vào cảnh mộng của tôi… Để làm gì?” Tiêu Bắc bất giác cảm thấy chán ghét cũng có chút không hiểu: ” Nếu là muốn nói cho tôi biết chuyện gì thì có rất nhiều cách mà.”
“Xâm nhập ý thức của một người có thể biết nội tâm người đó đang nghĩ gì.” Lam Minh nhàn nhạt nói: “Kể cả chuyện ngay cả chính cậu cũng không biết.”
“Chính tôi cũng không biết?” Tiêu Bắc nhíu mày _ là tiềm thức trong truyền thuyết sao?
“Hắn chính là loại người sẽ làm chuyện này!” Lam Minh nhíu mày.
“Vậy anh vào bằng cách nào?” Tiêu Bắc có chút sốt ruột, đừng nói Lam Minh cũng biết mình nghĩ gì chứ.
Lam Minh ngẩn người, cúi xuống thấp giọng nói: “Sao? Không phục à, nội tâm cậu một mực nói yêu ngươi yêu ngươi, yêu chết Lam Minh!”
Tiêu Bắc nhấc chân thưởng hắn một cước: “Nằm mơ!”
Lam Minh xoa bả vai, thở dài: “Hắn tiến vào mộng của cậu là để cậu quen với sự có mặt của hắn, sau khi quen với sự có mặt của hắn thì hắn đã bắt đầu điều khiển cảnh mộng của cậu. Đúng rồi, hắn đã nói gì với cậu?”
“A, hắn bảo tôi lên thuyền của Diêu Chính Thành, hắn nói ở đó có thứ tôi và anh muốn.”
Lam Minh nghe xong sắc mặt biến đổi: “Thúi lắm, đừng để ý đến hắn, không chừng hắn lại đang làm cái quỷ gì.”
“Vì sao hắn lại nói như vậy với tôi?” Tiêu Bắc không rõ: “Còn có… Vừa mới này anh đã giết hắn à?”
“Nếu hắn có thể dễ dàng chết như vậy thì tốt rồi!” Lam Minh bĩu môi: “Bây giờ hắn đang ở trong trạng thái bị phong ấn, muốn đi hại người cũng không được nên mới dùng chiêu thất đức này, dùng thức thần thông qua ý thức truyền tin.”
“… tôi cảm thấy hắn không giống người xấu.” Tiêu Bắc buột miệng, chợt nghe Lam Minh cười lạnh một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?” Tiêu Bắc hỏi hắn.
“Đói bụng, đi ăn.” Lam Minh nói xong thoắt cái biến mất.
Mọi người liếc nhau _ Lam Minh hình như rất để ý chuyện của phụ thân hắn.
“Bắc Bắc, đừng để ý.” Sphinx an ủi Tiêu Bắc: “Lam Minh không có ác ý, chỉ là hành động năm đó của lão gia quả thật rất có lỗivới hắn, hắn ghét lão gia cũng là bình thường.”
Tiêu Bắc nhẹ gật đầu, bóp bóp Cổ Lỗ Y trong lòng. Dĩ nhiên cậu biết, chỉ là Lam Minh không phải hạng người keo kiệt hoặc là mang thù. Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều chuyện hắn đã quên, nhưng tựa hồ chỉ có chuyện với cha mình là hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, hẳn là có nguyên nhân khác trực tiếp hơn.
“Đúng rồi, tôi đã điều tra sơ.” Cảnh Diệu Phong kéo chủ đề trở về chính đề: “Du thuyền của Diêu Chính Thành siêu xa hoa, khách nhân cũng đều là phú hào danh tiếng. Đương nhiên, chỉ là trên thiếp mời còn chính thức thì không chưa biết được. Thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là lộ tuyến của du thuyền rất có vấn đề.”
Nói đoạn, anh lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào vài điểm cho Tiêu Bắc xem: “Những vùng này đều là khu ác ma tụ tập.”
“Ác ma tụ tập?” Tiêu Bắc lần đầu nghe đến, nói trên biển có nơi hải tặc tụ tập, trùm buôn thuốc phiện tụ tập cậu còn tin được, nhưng ác ma tụ tập… Cái này có chút…
“Ác ma ở mỗi khu vực tuỳ vào khí hậu ở khu vực đó!” Bạch Lâu giải thích cho Tiêu Bắc: “Có vài chỗ đều là nơi tụ tập hắc ám khí, nếu như thuyền đi ngang qua khu vực đó sẽ đưa tới không ít ác ma.”
“Diêu Chính Thành cũng có vẻ đang cấu kết với ma giới.” Khế Liêu nói: “Tôi vừa mới cùng Lam Minh tới công ty hắn một chuyến, phát hiện rất nhiều nơi có giăng kết giới và Ác ma môn (cửa). Có thể thấy được quan hệ của hắn cùng Ma giới không tệ, chưa kể còn có ác ma bán mạng cho hắn!”
“Vừa này hắn có điện thoại.” Bạch Lâu nghiêm túc nói: “Không thể nghe lén.”
“Ý mọi người là, lần này Diêu Chính Thành tụ tập nhiều người như vậy phô trương thanh thế chưa chắc là vì tiền?” Tiêu Bắc nói xong lại cảm thấy vô lý, Diêu Chính Thành vừa nãy đã nói cây rụng tiền cái gì mà.
“Ít nhất hành động lần này của hắn không phải vì tiền.” Cảnh Diệu Phong nói: “Nếu như cậu lên thuyền, sau đó đi qua những nơi tụ tập hắc ám khí thì tất cả yêu ma ác quỷ đều sẽ bị linh khí của cậu hấp dẫn lên thuyền, điểm này không thể nghi ngờ!”
“Hắn muốn lợi dụng tôi dẫn yêu ma lên thuyền?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Hắn là con người, muốn tìm yêu ma làm cái gì?”
“Chuyện này bọn tôi vẫn đang điều tra.” Cảnh Diệu Phong thu hồi tài liệu: “Dù sao vẫn còn nhiều thời gian.”
“Đúng vậy Bắc Bắc.” Bạch Lâu nói: “Cậu cứ đi ăn chút gì trước đã, lát nữa nói tiếp.”
“… Ăn cái gì.” Tiêu Bắc đứng lên, khoác balo chạy ra ngoài: “Tôi đi tìm Lam Minh.”
Cổ Lỗ Y chui vào balo, đi cùng.
Mọi người nhìn nhau cười… Tiêu Bắc tuy cả ngày ngoài miệng hô đánh giết nhưng kỳ thật rất quan tâm Lam Minh.
Quả nhiên, Tiêu Bắc tìm thấy Lam Minh trong nhà hàng hắn thích nhất
Lam Minh đang ăn há cảo.
Tiêu Bắc đi qua, ngồi xuống cạnh hắn, gọi hai chén há cảo và một ít điểm tâm.
Lam Minh tiếp tục ăn. Tiêu Bắc ngồi chờ chén của mình, nhắm trúng cơ hội thò muỗng múc một miếng trong chén Lam Minh đút cho Cổ Lỗ Y, định lấy tiếp thì bị Lam Minh chặn lại.
“Keo kiệt, lát nữa trả lại anh không được sao.” Tiêu Bắc ngậm thìa.
Lam Minh nhìn cậu một lát, thở dài rồi múc một miếng cho Tiêu Bắc. Tiêu Bắc cười hì hì, há miệng ăn, vỗ vỗ Lam Minh.
Hai người ăn một bữa cơm, tâm tình cũng tốt lên không ít. Sau khi về đến nhà, Tiêu Bắc mang Cổ Lỗ Y đi tắm, Lam Minh ngồi dưới lầu cùng Khế Liêu nghiên cứu cách đột nhập vào công ty Diêu Chính Thành.
Tiêu Bắc đang tắm thì cửa mở ra, Lam bay vào: “Bắc Bắc, ta cũng muốn tắm.”
“Lam?” Tiêu Bắc lấy bàn chải, để Lam nằm lên thành bồn. Cổ Lỗ Y ôm chai sữa tắm qua, ngồi trên mớ long lân sáng bóng của Lam phụ Tiêu Bắc tắm rửa cho hắn.
“Cậu sẽ không giận Lam Minh chứ?” Lam đột nhiên hỏi Tiêu Bắc.
“Sẽ không, sao có thể chứ.” Tiêu Bắc cười cười, vỗ đầu Lam.
“Hắn hận cha mình là có nguyên nhân !” Lam nói.
Tiêu Bắc nhìn hắn, cười cười: “Tôi biết, cha hắn hại chết mẹ hắn, còn xem hắn như thế thân mà bồi dưỡng, hắn hận là phải !”
“Không chỉ vậy!” Lam nghiêm túc nói: “Cậu có biết không, vì để Lam Minh trở nên cường đại, cha hắn dùng trăm phương ngàn kế tìm những thứ Lam Minh yêu quý, sau đó ngay trước mặt hắn phá hủy tất cả! Mặc kệ đó là người, hay chỉ là một con vật nhỏ.”
Tiêu Bắc cả kinh, mở to hai mắt nhìn Lam, trong lòng tự nhủ trên đời này sao lại có thể có loại phụ thân biến thái như vậy!
“Lam Minh rất quan tâm cậu, sợ hắn đánh chủ ý lên cậu nên mới tức giận.” Lam gác đầu lên thành bồn tắm: “Cậu đừng trách hắn nổi giận với cậu.”
Tiêu Bắc chà râu cho hắn, gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi.”
“Đúng rồi…” Tắm rửa xong, Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lam, vì sao cha Lam Minh nói với tôi hắn luôn ở bên cạnh tôi?”
“Bởi vì trên người ta và Lam Minh có máu của hắn!” Lam chần chờ một chút, thấp giọng trả lời: “Chúng ta vĩnh viễn đều thoát không khỏi khống chế của hắn… Trừ phi Lam Minh trở nên cường đại, cường đại đến mức có thể hoàn toàn thôn phệ cha hắn! Khi đó, Lam Minh mới thật sự trở thành kẻ đứng đầu chúng thần, mà cha hắn cũng vĩnh viễn biến mất! Đây chính là “tình yêu” hắn lưu cho chúng ta, vĩnh viễn không chia lìa.”
Tiêu Bắc nhíu mày, xoay người đối mặt Lam Minh, tới gần, ngửa mặt, cũng sắp miệng đối miệng .
Lam Minh bị hành động của cậu làm cho hoảng sợ, bất quá lập tức hớn hở, cũng nhướn người tới: “Bắc Bắc…”
“Cá ngừ!” Tiêu Bắc đột nhiên nhéo má Lam Minh: “Anh ăn sandwich cá ngừ mà cũng không chừa cho tôi? Tôi đang rất đói đó!”
Khóe miệng Lam Minh giật giật, vô lực nhìn Tiêu Bắc.
Lúc này, khóa ba lô trên lưng hắn mở ra. Cổ Lỗ Y thò đầu giơ lên một cái sandwich cá ngừ hồi nãy Bạch Lâu kín đáo đưa cho nó, còn chưa đụng vô, đặc biệt giữ lại cho Bắc Bắc.
“Cổ Lỗ Y!” Tiêu Bắc cầm miếng sandwich hôn Cổ Lỗ Y một cái, sau đó bẻ sandwich thành hai phần _ Cổ Lỗ Y một phần, mình một phần, bắt đầu ăn.
Lam Minh nheo mắt nhìn thật lâu, đột nhiên đem ba lô giao cho Tiêu Bắc, nói: “Quay lại ngay!” Nói xong, nhoáng cái chạy mất .
Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y hai mặt nhìn nhau, không hiểu rồi tiếp tục ăn.
Chờ Tiêu Bắc ăn xong nửa cái sandwich thì thấy Lam Minh đã chạy về, trên tay cầm một đống Sandwich cá ngừ: “Bắc bắc! Muốn hôn toàn thân được không?”(TK: Lam ca à =.= )
Tiêu Bắc sau khi kinh ngạc thở dốc thì trực tiếp thưởng hắn một cước sau đó cầm một cái, cho Cổ Lỗ Y vài cái, còn đâu mang về nhà _ Lát nữa phải bảo Long Tước cầm cho đám Long bảo bảo ăn mới được.
Đương nhiên, vụ hôn toàn thân mà Lam Minh muốn cũng ngâm nước nóng, Tiêu Bắc đồng ý “đá” hắn toàn thân.
Mọi người Ex lè lưỡi _ Tiêu Bắc càng ngày càng hung dữ.
Không lâu sau, Khế Liêu cùng Bạch Lâu về tới, nói sau khi Diêu Chính Thành gọi điện thì không liên lạc với ai nữa, sau khi vội vàng ăn cơm thì rời đi. Bất quá có một chuyện bọn họ có thể khẳng định, chính là lần này thật sự Diêu Chính Thành coi Tiêu Bắc là cây rụng ra tiền .
“Cây rụng ra tiền?” Tiêu Bắc lần đầu tiên nghe thấy từ này, liền hỏi: “Hắn nói tôi là cây rụng tiền?”
“Đúng vậy!” Bạch Lâu gật đầu, hỏi Khế Liêu: “Hắn nói vậy phải không?”
“Ừh.” Khế Liêu cũng gật đầu: “Không sai, tôi cũng nghe thấy .”
“Không quá hợp lý!” Phong Danh Vũ ngồi một bên giúp Tiểu Ái quấn len, nghi hoặc lắc đầu: “Nói thật, giá trị tính nghệ thuật của Tiêu Bắc cao hơn giá trị buôn bán rất nhiều, cũng không thể kiếm nhiều tiền, phạm vi của vũ kịch vốn rất nhỏ.”
“Nếu coi Bắc Bắc là người thì giá trị đúng là rất nhỏ, nhưng nếu là Đại Tế Ti…” Hi Tắc Nhĩ chống cằm suy nghĩ.
“Vậy thì quả thực là thịnh yến của ma vật!” Lam Minh lắc đầu liên tục: “Chẳng lẽ hắn là vì thân phận Đại Tế Ti của Bắc Bắc?!”
“Cũng có khả năng!” Tiếu Hoa nghĩ nghĩ: “Chúng ta chia nhau điều tra, nhưng tuyệt đối không thể để Bắc Bắc lên thuyền!”
“Phân công thế nào?” Tiêu Bắc kỳ thật rất muốn giúp đỡ một chút, án kiện lần này quan hệ đến lão Dương, nói cách khác đây vốn là chuyện của cậu. Mọi người bận rộn, mình cũng không thể chỉ ngồi mát ăn bát vàng.
“Khách khí với bọn tôi làm gì.” Lam Minh vỗ vỗ Tiêu Bắc: “Nghỉ ngơi nhiều chút, cậu vừa mới khỏi bệnh đó.”
Tiêu Bắc bị hắn nhắc nhở mới nhớ tới chuyện cha Lam Minh, càng khiến cho việc này thêm vào một tầng quỷ dị… Đến tột cùng là có quan hệ gì nhỉ?
“Tôi và Cảnh Diệu Phong phụ trách điều tra những người có làm ăn với Diêu Chính Thành.” Tiếu Hoa phân công cho mọi người: “Lam Minh và Khế Liêu phụ trách thăm dò người bên cạnh hắn, còn có để ý bọn họ có thể đem chứng cứ giấu ở đâu. Nếu như chúng ta có thể trộm về tất cả những chứng cứ năm đó thì án kiện của lão Dương coi như xong, quan trọng là phải có chứng cớ!”
Mọi người gật đầu.
“Tôi nhớ số điện thoại!” Bạch Lâu nói: “Tôi đi điều tra người liên lạc với hắn.” Nói xong, mọi người bận rộn chia nhau hành động.
Trong EX chỉ còn lại Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y ngồi trên ghế sa lon.
Long Tước và Đao Tù mang núi Sandwich đi cho đám Long bảo bảo, Tiểu Ái và Phong Danh Vũ tiếp tục đan len, quái dị nhất chính là Hi Tắc Nhĩ.
Gần đây nó có coi sách về phản xạ có điều kiện, đang lôi đám sói con ra làm thí nghiệm, chuẩn bị huấn luyện năng lực phản xạ cho chúng.
Bây giờ sói con đã có thể nghe hiểu, ngồi xuống, đứng dậy, bắt tay, lăn tròn…
Ngày đó Tiêu Bắc cảm thán – thật thần kỳ nha, Khế Liêu lập tức phát hoả, rống to: “Người sói không phải chó! Chỉ số thông minh của chúng không khác gì con người !”
Kết quả tất cả mọi người đổi giọng nói sói con hình như phát triển trí não không hoàn thiện. Một đám tiểu sói con cả ngày bám theo Khế Liêu anh anh anh, khiến cho Khế Liêu dở khóc dở cười.
Tiêu Bắc nhàm chán dựa vào sa lon đùa với Cổ Lỗ Y, một lát sau, lại mơ mơ màng màng ngủ.
Hi Tắc Nhĩ đi tới nhìn, Cổ Lỗ Y ra hiệu với nó: “Suỵt…”
Phong Tiểu Vũ chạy đi lấy chăn đắp cho Tiêu Bắc. Có thể là do Tiêu Bắc vừa uống thuốc cảm nên rất dễ buồn ngủ.
Tiêu Bắc nằm trên ghế sa lon, trong lúc mơ màng tiến vào cảnh mộng.
Trong cảnh mộng, cậu có vẻ đang đứng trên mây. Tiêu Bắc mừng rỡ phát hiện nơi này tương liên với cảnh trong mơ lúc trước.
Cậu khẩn trương nhìn về phía trước tìm bóng dáng cha Lam Minh, nhưng nhìn khắp nơi vẫn không thấy.
Tiêu Bắc có một chút thất vọng, khẽ thở dài, lại cảm giác có người vỗ vai mình một cái.
Tiêu Bắc quay đầu lại… người nọ đang đứng sau cậu, mang trên mặt tiếu dung nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm.
“Ngươi…”
“Không thể tưởng được chúng ta còn có thể gặp lại.” Người nọ khẽ lắc đầu, giúp Tiêu Bắc sửa lại lọn tóc rối: “Một ngàn năm sau, quả nhiên ngươi vẫn bên cạnh Lam Minh.”
Tiêu Bắc nhíu mày, cậu không hiểu ý của đối phương, chỉ là cảm thấy thái độ của hắn có chút mập mờ không rõ, liền hỏi: “Ngươi là ai… cha Lam Minh?”
Người nọ sau khi nghe vậy thì bật cười, nhẹ nhàng bắt lấy cằm Tiêu Bắc : ” Ngươi từng gặp ta rồi mà, không nhớ sao? “
Tiêu Bắc sững sờ, gặp rồi? Là chỉ lần trước gặp trong mộng sao.
“Chậc… Ta vẫn luôn bên cạnh ngươi, mỗi ngày ngươi đều nhìn thấy ta !! “
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Tiêu Bắc cảm thấy người này nói chuyện không thể tin: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ta không phải đang nằm mơ, là ngươi tiến vào trong mộng của ta phải không?”
” Đúng… Không hổ là người thừa kế dòng máu tối cao, trong trạng thái hoàn toàn mất đi trí nhớ mà vẫn có thể đoán được tình cảnh. Về phần sự xuất hiện của ta, sau ngày ngươi sẽ biết.” Người nọ cười: ” Hiện tại chúng ta không nên nói cái này, lần này ta đến không phải vì chuyện này.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi muốn lên du thuyền kia!”
Tiêu Bắc sững sờ: “Ngươi vì chuyện này đến?”
“Không sai!” Người nọ tới gần, ghé vào tai cậu nói: “Ở đó có thứ mà ngươi cần… cũng có thứ mà Lam Minh muốn…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, đột nhiên Tiêu Bắc thấy thân thể của hắn nứt ra từ đỉnh đầu, giữa ngực rực lên một ngọn hoả diễm, sau đó cả người hắn giống như một tờ giấy bị đốt, nháy mắt hóa thành tro bụi… Lúc hắn phiêu tán, khóe miệng còn lộ ra đắc ý tươi cười, bộ dáng có chút đáng hận.
“Anh…” Tiêu Bắc lui lại một bước, ngẩng đầu. Lúc này cậu mới nhìn thấy người sau lưng hắn _ Lam Minh sắc mặt khó coi, tay cầm đao.
Tiêu Bắc ngộ ra, Lam Minh cũng tiến vào mộng của cậu, hơn nữa còn giết chết … Người kia.
“Lam Minh.”
“Cậu bắt đầu mộng thấy hắn từ khi nào?” Lam Minh sắc mặt lạnh lùng đi tới kéo tay Tiêu Bắc: “Đứng ở chỗ cao như này làm gì? !”
Tiêu Bắc nhìn xuống thì thấy dưới chân là vực sâu vạn trượng. May mà Lam Minh kéo cậu lại… đi đến một vách núi có thể đứng: “Lão quỷ đó chứng nào thì bắt đầu làm phiền cậu? Sao cậu không nói sớm với tôi?”
Tiêu Bắc cảm thấy Lam Minh có chút hung hăng, nói dối: “Chỉ mới vừa rồi… đã lâu tôi không nằm mơ .”
“Hắn nói gì với cậu rồi?” Lam Minh truy vấn: “Đừng để ý đến hắn, đầu óc hắn không bình thường!”
Tiêu Bắc thấy Lam Minh có vẻ rất khẩn trương, liền hỏi: “Anh làm sao vậy? Người nọ là ai?”
“Là con rùa đen vương bát đản, cậu không cần quan tâm hắn là ai!!” Lam Minh tức giận kéo Tiêu Bắc tới, muốn chạm vào trán cậu.
“Làm gì vậy…”
Tiêu Bắc cảm thấy Lam Minh thô bạo, không cho hắn đụng.
“Cậu có biết ngoài thế giới thực cậu đã ngủ suốt một ngày rồi không!! nếu không phải Sphinx nói cho tôi biết lão quỷ đó tới tìm cậu tôi cũng không biết tới nơi này tìm người!” Lam Minh nhíu mày: “Là thủ đoạn cũ của hắn, lừa cậu đến bất quá cũng chỉ là muốn mê hoặc cậu mà thôi!”
Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn Lam Minh: “Tôi mới chỉ đến đây một lát…”
” Thời gian giữa cảnh trong mơ và ngoài đời không thể dùng cách tính như nhau, bằng không cậu nghĩ vì sao yêu ma lại sống lâu như vậy? ! Cậu không sợ nói chuyện với hắn một ngày lúc trở về đầu tóc đều bạc trắng người không còn giọt máu nào sao?”
“Không phải anh nói tôi sẽ không già sao… Làm gì vậy?” Tiêu Bắc thấy Lam Minh đột nhiên bế mình lên, có chút bất mãn.
“Đưa cậu về, sau khi trở về nói tiếp. Từ nay về sau không được tới chỗ này nữa.” Nói xong ôm Tiêu Bắc nhảy xuống, tựa hồ là nhảy khỏi mây.
Tiêu Bắc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm… sau khi mở mắt thì đã nằm trên ghế sa lon mềm mại, hơn nữa nhìn qua… Cổ Lỗ Y một tay nắm chặt tai mình, một tay vỗ má mình, bàn tay nhỏ xíu đầy thịt để trên mặt, ‘bốp’ một tiếng sau đó xoa xoa, rồi nhướn người tới thổi hai cái.
Thấy Tiêu Bắc rốt cục mở mắt, mọi người chung quanh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Bắc ngồi dậy nhìn ra ngoài _ quả nhiên trời đã tối rồi, trong mộng cảnh thật sự chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt nhưng không ngờ trong hiện thực thì đã lâu như vậy!
“Không sao chứ Bắc Bắc?” Bạch Lâu tới bắt mạch cho Tiêu Bắc, vừa nói: “Tôi hiểu vì sao có người muốn hạ tử chú cho cậu rồi, là vì muốn xâm nhập vào ý thức của cậu !”
“Xâm nhập vào ý thức của tôi…” Tiêu Bắc nghi hoặc.
” Ý thức của con người lúc đang sắp chết là yếu nhất, bởi vì linh lực của cậu rất mạnh nên toàn bộ linh lực dùng để bảo vệ ý thức sẽ tự động chuyển sang dùng để bảo vệ tính mạng cho cậu. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để xâm nhập vào cảnh mộng của cậu.”
“Xâm nhập vào cảnh mộng của tôi… Để làm gì?” Tiêu Bắc bất giác cảm thấy chán ghét cũng có chút không hiểu: ” Nếu là muốn nói cho tôi biết chuyện gì thì có rất nhiều cách mà.”
“Xâm nhập ý thức của một người có thể biết nội tâm người đó đang nghĩ gì.” Lam Minh nhàn nhạt nói: “Kể cả chuyện ngay cả chính cậu cũng không biết.”
“Chính tôi cũng không biết?” Tiêu Bắc nhíu mày _ là tiềm thức trong truyền thuyết sao?
“Hắn chính là loại người sẽ làm chuyện này!” Lam Minh nhíu mày.
“Vậy anh vào bằng cách nào?” Tiêu Bắc có chút sốt ruột, đừng nói Lam Minh cũng biết mình nghĩ gì chứ.
Lam Minh ngẩn người, cúi xuống thấp giọng nói: “Sao? Không phục à, nội tâm cậu một mực nói yêu ngươi yêu ngươi, yêu chết Lam Minh!”
Tiêu Bắc nhấc chân thưởng hắn một cước: “Nằm mơ!”
Lam Minh xoa bả vai, thở dài: “Hắn tiến vào mộng của cậu là để cậu quen với sự có mặt của hắn, sau khi quen với sự có mặt của hắn thì hắn đã bắt đầu điều khiển cảnh mộng của cậu. Đúng rồi, hắn đã nói gì với cậu?”
“A, hắn bảo tôi lên thuyền của Diêu Chính Thành, hắn nói ở đó có thứ tôi và anh muốn.”
Lam Minh nghe xong sắc mặt biến đổi: “Thúi lắm, đừng để ý đến hắn, không chừng hắn lại đang làm cái quỷ gì.”
“Vì sao hắn lại nói như vậy với tôi?” Tiêu Bắc không rõ: “Còn có… Vừa mới này anh đã giết hắn à?”
“Nếu hắn có thể dễ dàng chết như vậy thì tốt rồi!” Lam Minh bĩu môi: “Bây giờ hắn đang ở trong trạng thái bị phong ấn, muốn đi hại người cũng không được nên mới dùng chiêu thất đức này, dùng thức thần thông qua ý thức truyền tin.”
“… tôi cảm thấy hắn không giống người xấu.” Tiêu Bắc buột miệng, chợt nghe Lam Minh cười lạnh một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?” Tiêu Bắc hỏi hắn.
“Đói bụng, đi ăn.” Lam Minh nói xong thoắt cái biến mất.
Mọi người liếc nhau _ Lam Minh hình như rất để ý chuyện của phụ thân hắn.
“Bắc Bắc, đừng để ý.” Sphinx an ủi Tiêu Bắc: “Lam Minh không có ác ý, chỉ là hành động năm đó của lão gia quả thật rất có lỗivới hắn, hắn ghét lão gia cũng là bình thường.”
Tiêu Bắc nhẹ gật đầu, bóp bóp Cổ Lỗ Y trong lòng. Dĩ nhiên cậu biết, chỉ là Lam Minh không phải hạng người keo kiệt hoặc là mang thù. Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều chuyện hắn đã quên, nhưng tựa hồ chỉ có chuyện với cha mình là hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, hẳn là có nguyên nhân khác trực tiếp hơn.
“Đúng rồi, tôi đã điều tra sơ.” Cảnh Diệu Phong kéo chủ đề trở về chính đề: “Du thuyền của Diêu Chính Thành siêu xa hoa, khách nhân cũng đều là phú hào danh tiếng. Đương nhiên, chỉ là trên thiếp mời còn chính thức thì không chưa biết được. Thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là lộ tuyến của du thuyền rất có vấn đề.”
Nói đoạn, anh lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào vài điểm cho Tiêu Bắc xem: “Những vùng này đều là khu ác ma tụ tập.”
“Ác ma tụ tập?” Tiêu Bắc lần đầu nghe đến, nói trên biển có nơi hải tặc tụ tập, trùm buôn thuốc phiện tụ tập cậu còn tin được, nhưng ác ma tụ tập… Cái này có chút…
“Ác ma ở mỗi khu vực tuỳ vào khí hậu ở khu vực đó!” Bạch Lâu giải thích cho Tiêu Bắc: “Có vài chỗ đều là nơi tụ tập hắc ám khí, nếu như thuyền đi ngang qua khu vực đó sẽ đưa tới không ít ác ma.”
“Diêu Chính Thành cũng có vẻ đang cấu kết với ma giới.” Khế Liêu nói: “Tôi vừa mới cùng Lam Minh tới công ty hắn một chuyến, phát hiện rất nhiều nơi có giăng kết giới và Ác ma môn (cửa). Có thể thấy được quan hệ của hắn cùng Ma giới không tệ, chưa kể còn có ác ma bán mạng cho hắn!”
“Vừa này hắn có điện thoại.” Bạch Lâu nghiêm túc nói: “Không thể nghe lén.”
“Ý mọi người là, lần này Diêu Chính Thành tụ tập nhiều người như vậy phô trương thanh thế chưa chắc là vì tiền?” Tiêu Bắc nói xong lại cảm thấy vô lý, Diêu Chính Thành vừa nãy đã nói cây rụng tiền cái gì mà.
“Ít nhất hành động lần này của hắn không phải vì tiền.” Cảnh Diệu Phong nói: “Nếu như cậu lên thuyền, sau đó đi qua những nơi tụ tập hắc ám khí thì tất cả yêu ma ác quỷ đều sẽ bị linh khí của cậu hấp dẫn lên thuyền, điểm này không thể nghi ngờ!”
“Hắn muốn lợi dụng tôi dẫn yêu ma lên thuyền?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Hắn là con người, muốn tìm yêu ma làm cái gì?”
“Chuyện này bọn tôi vẫn đang điều tra.” Cảnh Diệu Phong thu hồi tài liệu: “Dù sao vẫn còn nhiều thời gian.”
“Đúng vậy Bắc Bắc.” Bạch Lâu nói: “Cậu cứ đi ăn chút gì trước đã, lát nữa nói tiếp.”
“… Ăn cái gì.” Tiêu Bắc đứng lên, khoác balo chạy ra ngoài: “Tôi đi tìm Lam Minh.”
Cổ Lỗ Y chui vào balo, đi cùng.
Mọi người nhìn nhau cười… Tiêu Bắc tuy cả ngày ngoài miệng hô đánh giết nhưng kỳ thật rất quan tâm Lam Minh.
Quả nhiên, Tiêu Bắc tìm thấy Lam Minh trong nhà hàng hắn thích nhất
Lam Minh đang ăn há cảo.
Tiêu Bắc đi qua, ngồi xuống cạnh hắn, gọi hai chén há cảo và một ít điểm tâm.
Lam Minh tiếp tục ăn. Tiêu Bắc ngồi chờ chén của mình, nhắm trúng cơ hội thò muỗng múc một miếng trong chén Lam Minh đút cho Cổ Lỗ Y, định lấy tiếp thì bị Lam Minh chặn lại.
“Keo kiệt, lát nữa trả lại anh không được sao.” Tiêu Bắc ngậm thìa.
Lam Minh nhìn cậu một lát, thở dài rồi múc một miếng cho Tiêu Bắc. Tiêu Bắc cười hì hì, há miệng ăn, vỗ vỗ Lam Minh.
Hai người ăn một bữa cơm, tâm tình cũng tốt lên không ít. Sau khi về đến nhà, Tiêu Bắc mang Cổ Lỗ Y đi tắm, Lam Minh ngồi dưới lầu cùng Khế Liêu nghiên cứu cách đột nhập vào công ty Diêu Chính Thành.
Tiêu Bắc đang tắm thì cửa mở ra, Lam bay vào: “Bắc Bắc, ta cũng muốn tắm.”
“Lam?” Tiêu Bắc lấy bàn chải, để Lam nằm lên thành bồn. Cổ Lỗ Y ôm chai sữa tắm qua, ngồi trên mớ long lân sáng bóng của Lam phụ Tiêu Bắc tắm rửa cho hắn.
“Cậu sẽ không giận Lam Minh chứ?” Lam đột nhiên hỏi Tiêu Bắc.
“Sẽ không, sao có thể chứ.” Tiêu Bắc cười cười, vỗ đầu Lam.
“Hắn hận cha mình là có nguyên nhân !” Lam nói.
Tiêu Bắc nhìn hắn, cười cười: “Tôi biết, cha hắn hại chết mẹ hắn, còn xem hắn như thế thân mà bồi dưỡng, hắn hận là phải !”
“Không chỉ vậy!” Lam nghiêm túc nói: “Cậu có biết không, vì để Lam Minh trở nên cường đại, cha hắn dùng trăm phương ngàn kế tìm những thứ Lam Minh yêu quý, sau đó ngay trước mặt hắn phá hủy tất cả! Mặc kệ đó là người, hay chỉ là một con vật nhỏ.”
Tiêu Bắc cả kinh, mở to hai mắt nhìn Lam, trong lòng tự nhủ trên đời này sao lại có thể có loại phụ thân biến thái như vậy!
“Lam Minh rất quan tâm cậu, sợ hắn đánh chủ ý lên cậu nên mới tức giận.” Lam gác đầu lên thành bồn tắm: “Cậu đừng trách hắn nổi giận với cậu.”
Tiêu Bắc chà râu cho hắn, gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi.”
“Đúng rồi…” Tắm rửa xong, Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lam, vì sao cha Lam Minh nói với tôi hắn luôn ở bên cạnh tôi?”
“Bởi vì trên người ta và Lam Minh có máu của hắn!” Lam chần chờ một chút, thấp giọng trả lời: “Chúng ta vĩnh viễn đều thoát không khỏi khống chế của hắn… Trừ phi Lam Minh trở nên cường đại, cường đại đến mức có thể hoàn toàn thôn phệ cha hắn! Khi đó, Lam Minh mới thật sự trở thành kẻ đứng đầu chúng thần, mà cha hắn cũng vĩnh viễn biến mất! Đây chính là “tình yêu” hắn lưu cho chúng ta, vĩnh viễn không chia lìa.”
Tác giả :
Nhĩ Nhã