Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 42
“Thứ này rốt cuộc là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc cầm cái đầu lâu ba mắt, hỏi Bạch Lâu và Long Tước, cảm giác hai người bọn họ đáng tin hơn Khế Liêu và Lam Minh một chút.
Lam Minh muốn dựa sát vào, Miêu Tiêu Bắc rất cảnh giác mà liếc mắt trừng hắn, Lam Minh nhịn cười dựa vào bên kia, trong bụng cười thầm, phản ứng của Bắc Bắc dễ thương quá nha, giống như một con thú nhỏ bị chọc cho xù lông.
“Là thú một sừng.” Bạch Lâu nói, chỉ chỉ một hốc giữa trán của đầu lâu, “Đây không phải là hốc mắt mà là một vùng rỗng, sừng mọc ra từ nơi này, nhưng chiếc sừng này bị cưa đứt, hơn nữa vết thương cũng bị mài phẳng.”
“Thú một sừng?” Trong đầu Miêu Tiêu Bắc xuất hiện hình ảnh một chú ngựa bay trắng xinh đẹp trên đầu có sừng trong phim.
Lam Minh nhìn vẻ mặt của cậu, cười nói, “Thú một sừng cũng không phải chỉ có ngựa thôi đâu, người cũng có nữa.”
Nhưng hắn vừa nói xong thì thấy Miêu Tiêu Bắc mang vẻ mặt ngờ vực nhìn mình, như vậy, ý như muốn nói mặc kệ anh nói cái gì thì tôi cũng không tin đâu!
Lam Minh bất đắc dĩ chỉ có thể nhún vai, tạm thời im lặng không đi chọc cậu nữa.
“Hắn không lừa ngươi.” Bạch Lâu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Thú một sừng là một tộc đàn lớn, sống tại khu vực hoang dã, bọn họ có sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa thường xuyên bị quân đoàn ma quỷ lợi dụng, ngựa một sừng, sư tử một sừng, sói một sừng… đương nhiên cũng có người một sừng, gọi chung là thú một sừng.”
“Vì sao lại mọc sừng?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Đó là một chủng tộc bị nguyền rủa.” Long Tước hời hợt nói, “Lúc đó vô luận là ác ma hay là thần vật, chỉ cần mọc sừng thì đều biểu thị bọn họ có tội nghiệt, là loài tượng trưng cho tà ác.”
“Tội nghiệt?” Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày.
“Chuyện này nghe nói đã là chuyện thật lâu lúc trước rồi, chúng ta cũng chỉ là nghe qua một ít truyền thuyết mà thôi.” Sphinx ngồi bên cạnh Lam Minh vừa liếm móng vuốt, vừa thản nhiên nói, “Đó là một truyền thuyết quỷ dị, hình như là tổ tiên của thú một sừng có vài tập quán khá ác liệt, hại chết rất nhiều nhân loại, thần vì muốn nghiêm phạt bọn họ, khiến bọn họ mọc ra một chiếc sừng rực rỡ để phân biệt. Từ đó về sau, thú một sừng đi tới nơi nào thì cũng bị đối đãi rất tàn nhẫn, cho nên bọn họ căm hận tất cả, người, thần, bao quát cả ác ma, chiếc sừng trở thành một lời tuyên bố tàn nhẫn, bọn họ quanh năm đều trốn tại thế giới hoang dã ở rừng rậm Hắc Ám, trải qua cuộc sống bị ngăn cách, căn bản đã không xuất hiện nữa.”
“Tôi còn tưởng là một loài ngựa rất xinh đẹp nữa chứ.” Miêu Tiêu Bắc mất mát vươn tay mượn cái đầu lâu nhìn thoáng qua, hỏi, “Vậy… Cái này có liên quan gì với bóng đen theo dõi Huệ Tư Mẫn?”
“Thú một sừng là vật cực kỳ hung tàn.” Khế Liêu nói, “Bất quá con thú một sừng này có lẽ là bị giết chết.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn mọi người, “Sau đó thì sao?”
“Bắc Bắc.” Lam Minh vươn tay vỗ vỗ vai cậu, “Sau đó rất là phức tạp.”
Miêu Tiêu Bắc biết mình bây giờ giống như một em bé luôn thích hỏi ‘vì sao’, nhưng không hiểu vẫn là không hiểu mà.
Phong Tiểu Vũ cũng không hiểu, chỉ là thấy mọi người mang ánh mắt phức tạp, vô thức nghĩ, chuyện lần này hình như là không đơn giản nha.
“Cái sừng kia là bị lưỡi hái của tử thần chém đứt.”
Lúc này, Sesier đột nhiên lên tiếng.
Miêu Tiêu Bắc giật mình, “Do tử thần chém sao?”
“Đó là Barron.” Sesier trả lời chắc chắn.
Tất cả mọi người nhìn nó, Long Tước hỏi, “Có quen không?”
“Ừm.” Sesier gật đầu, “Chắc là hắn đi ngang qua, thấy được cho nên tiện tay giết chết.”
“Tiện tay giết chết?” Miêu Tiêu Bắc nghe thế nào cũng có cảm giác như giết thú một sừng là một hành vi rất bình thường và đương nhiên.
“Tử thần, thần ma, khu ma nhân một khi thấy thú một sừng sẽ trực tiếp giết chết giống như khi thấy thú nhân vậy, bởi vì… thứ này không thể tồn tại ở thế giới loài người được.” Cảnh Diệu Phong nói, “Những thứ kia một khi tiến vào nơi có nhiều người, sẽ tạo thành thảm sát, mà cách tốt nhất để triệt để giết chết bọn chúng chính là chặt bỏ chiếc sừng trên đầu, như vậy bọn chúng sẽ vĩnh viễn không thể sống lại.”
“… Như vậy a.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
Lúc này, chỉ thấy Sesier cầm cái đầu lâu kia quan sát, chỉ cho Long Tước xem, “Bên cạnh chỗ bị cắt có hoa văn thấy không, đây là chữ ký của tử thần, là Barron không sai.”
“Barron là ai?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Rất lợi hại sao?”
“Là một tay quái kiệt trong các tử thần, chuyên giải quyết những chủng tộc nguy hiểm.” Lam Minh nói, “Xử quyết một con thú một sừng là bổn phận công tác của hắn, Barron là đại tử thần, cấp bậc rất cao.”
“Vậy vì sao lại nói nhặt được thứ này rất nguy hiểm?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc.
“Bởi vì thú một sừng sẽ không hành động đơn độc.” Lam Minh thấp giọng nói, “Hơn nữa thi cốt thú một sừng phải được mang về rừng rậm Hắc Ám mai táng tại mộ phần của thú một sừng, nếu như không mang về, sẽ có rất nhiều thú một sừng tới tìm thi cốt.”
Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, Huệ Tư Mẫn cũng có chút căng thẳng, hỏi, “Vậy… Bóng đen theo tôi chính là thú một sừng?”
“Không, nếu như là nó, cô hẳn đã sớm mất mạng… Phỏng chừng bóng đen theo cô chỉ là quỷ ảnh dò đường cho thú một sừng thôi.” Bạch Lâu trả lời rất nhẹ nhàng, “Những con quỷ ảnh này đều là thu tiền công giúp người ta dò đường, nếu gần đó có tử thần tồn tại, thú một sừng chắc chắn không dám tùy tiện tới lui, vì có thể xuất hiện tử thần đang truy giết bọn họ.”
Lam Minh hỏi Sesier, “Có thể tìm được Barron không? Hỏi hắn một chút xem đã có chuyện gì xảy ra không phải rõ ràng cả sao?”
Sesier suy nghĩ trong chốc lát, ngồi xổm xuống, bắt đầu vẽ vòng tròn vẽ vòng tròn.
“Làm gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc, mất hứng sao?
“Nó đang vẽ Triệu Hoán đồ.” Long Tước giải thích, “Đó là một loại phương thức để tử thần triệu hoán lẫn nhau, vô cùng tiện lợi.”
Mọi người lẳng lặng chờ đợi, chỉ thấy Sesier vẽ xong, vươn tay, gõ gõ vào chính giữa, kêu một tiếng, “Barron.” Vừa nói vừa hướng chính giữa bức vẽ vẫy vẫy tay, “Tới đây đi.”
Phong Tiểu Vũ mở to hai mắt khen ngợi, “Em còn tưởng sẽ giống như giả kim thuật sư Edward*vẽ ra một đồ án sau đó khí thế hào hùng quát to một tiếng…” Còn chưa dứt lời đã bị Khế Liêu bên cạnh đè đầu xuống, “Ngươi xem hoạt hình nhiều quá rồi đó.”
*(Edward là một nhân vật trong manga/anime Giả Kim thuật của Hiromu Arakawa, ai muốn biết thêm thông tin mời tra google ^^~)
…
Mọi người chờ đợi từng phút trôi qua, đồ án kia vẫn không hề nhúc nhích.
Sesier đứng lên, nhấc chân giẫm một cước lên cái vòng tròn kia, “Barron, chết tiệt đi ra mau.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thằng nhỏ này vẫn rất là bạo lực.
Thế nhưng đồ án vẫn không hề xảy ra một chút biến động nào.
Sesier sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm đồ án nọ một hồi, vỗ đầu, “Ai nha, vẽ thiếu một cái vòng tròn rồi!”
Mọi người hết nói…
Huệ Tư Mẫn dùng khuỷu tay thúc thúc vào Phong Danh Vũ, nhỏ giọng hỏi, “Cưng này dễ thương quá a, CP là ai a?”
“Mày đoán đi.” Phong Danh Vũ cười thần bí.
Lúc này, Sesier giơ tay túm túm cánh tay của Long Tước, hỏi, “Long Tước, vòng tròn kia vẽ thêm vào bên trái hay bên phải đồ án hả?”
Long Tước kinh hãi mở to hai mắt nhìn nó, “Làm sao ta biết? Ngươi là tử thần chứ có phải ta đâu?”
Sesier cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm, “Thật vô dụng, chỉ có cái vòng tròn mà cũng không biết vẽ ở đâu.”
Long Tước dở khóc dở cười, lại nổi tính trẻ con nữa rồi.
Một lát sau, Sesier vẫn không nhớ ra nổi, nó tức giận ngước mắt, ánh mắt mang theo oán giận nhìn Long Tước một hồi lâu, “Ngươi đi hỏi đi.”
“A…” Long Tước hít sâu một hơi, trừng Sesier, “Thằng nhóc hư hỏng này, bản thân ngươi không chịu học hành đến nơi đến chốn, ngay cả Triệu Hoán đồ cũng không biết vẽ, còn bảo ta đi hỏi?! Sao mà vô dụng quá vậy hả.”
Sesier nghe được thì giận dỗi, lớn tiếng cãi lại Long Tước, “Ngươi mới vô dụng, cả nhà ngươi đều vô dụng!”
Khóe miệng Long Tước giật một cái, Phong Tiểu Vũ nhịn không được bèn kéo kéo Bạch Lâu, “Bạch Lâu, cậu đừng cho Sesier lên mạng nữa, nó lên đó bắt chước chửi mắng người đó a.”
…
“Di?” Huệ Tư Mẫn vừa nhìn vừa vuốt cằm, nói, “Chẳng lẽ là tiểu ngốc công vs u buồn thụ?”
Phong Danh Vũ lập tức dựng thẳng chân mày, “Ai nói? Rõ ràng là phúc hắc công vs tiểu ngốc thụ!”
“Không phải!” Huệ Tư Mẫn phản bác, “Đó là thụ!”
“Rõ ràng là công!” Phong Danh Vũ ngắt cô nàng một cái, “Công thụ không được đảo lộn!!”
“Càng muốn đảo cho mày xem!” Huệ Tư Mẫn cũng nhéo lại, hai cô nàng lại bắt đầu bấu qua véo lại.
Bên này Sesier nắm tay áo Long Tước lắc lắc làm nũng.
“Ngươi đi hỏi, đi hỏi!”
Trong nhất thời, trong phòng loạn cả lên, balo trên lưng Miêu Tiêu Bắc giật giật, Cổ Lỗ Y ngáp một cái chui ra, bịt tai nhìn trái nhìn phải, kiểu đó là đang lên án —— Ồn ào quá nha!
Lam Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, lắc đầu, ngày hôm qua xem TV hình như nghe ai đó nói —— Hai người đàn bà gặp nhau bằng hai trăm con vịt.
Phong Tiểu Vũ vốn định đi khuyên can, không ngờ Phong Danh Vũ đẩy nó một cái, “Người lớn cãi nhau con nít đừng xen mồm.”
Huệ Tư Mẫn cũng hung hãn đuổi nó đi, “Các chị cãi nhau, tiểu chính thái né qua một bên!”
Phong Tiểu Vũ ôm Domi cọ cọ, “Domi, cưng là tốt nhất, cha yêu cưng nhất!”
“Tử thần kia gọi là Barron sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Sesier.
“Ừ.” Sesier gật đầu, “Hắn là anh họ ta.”
“…” Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn Triệu Hoán đồ trên mặt đất, nghĩ, hmm… anh họ sao? Không biết Barron trông như thế nào?
Cậu đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên.
“Í?” Huệ Tư Mẫn nhìn ra bên ngoài, có chút khó hiểu, “Giờ này ai lại tới chứ?” Nói rồi định đi mở cửa.
Tiếu Hoa đang đứng ngay cửa, vươn tay mở ra.
Nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không có ai.
Tiếu Hoa cảm thấy kỳ lạ, đi ra nhìn một chút, thấy vẫn không có ai thì có chút khó hiểu. Anh đi vào đóng cửa lại, chợt nghe có người cất tiếng nói, “A, nhiều người như vậy à? Sesier, Lucifer nói ngươi tìm được người nuôi mới, siêu cấp vú em đó là ai? Người đó quá vĩ đại, dĩ nhiên ở với ngươi lâu như vậy vẫn chưa bị ép cho điên?”
Miêu Tiêu Bắc theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy trên sofa trong phòng không biết từ lúc nào đã có một người đang chễm chệ ngồi, người nọ tướng mạo quái di, tóc trắng, da trắng, liếc sơ qua trông như bị bạch tạng, có điều thân hình cao lớn thể trạng cũng khá khôi ngô, hắn bắt chéo chân ngồi trên sofa nhìn mọi người, không khỏi cảm khái, “Ừm hửm… Đúng là tập hợp các nhân vật thực lực cao a, thảo nào Lucifer nói các người có thể hủy diệt thế giới.”
Tất cả mọi người nhíu mày nhìn Sesier, Khế Liêu hỏi, “Chính là hắn?”
“Ừ.” Sesier gật đầu, “Hắn đó.”
Mọi người lại một lần nữa tỉ mỉ quan sát vị tử thần này, xem khí thế thì quả thật không phải con người.
“Lam Minh, đã lâu không gặp.” Barron chào hỏi Lam Minh.
Lam Minh nhìn hắn một hồi mới nói, “Ta nhớ ngươi là tóc đen mà… Già rồi sao?”
Barron mất mặt nhếch mép một cái, “Quả nhiên, Lucifer nói ngươi là một tên đáng ghét không sai chút nào.” Nói xong, hắn đứng lên đi tới gần mọi người tiếp nhận cái đầu lâu thú một sừng nọ, nhíu nhíu mày nói, “Ta đã đi tìm thứ này lâu lắm rồi, thì ra là ở đây.”
“Là ngươi giết?” Lam Minh hỏi.
“Ừ.” Barron gật đầu, “Khi ta đang đi ngang qua đường cao tốc, thấy được một con thú một sừng cổ quái, trước đây chưa từng thấy tộc đàn đó, cho nên mới đi đến xem, vốn định bắt hắn, không ngờ con thú đó không quá thanh tỉnh, hình như là vừa tiến hóa.”
“Tiến hóa?” Mọi người thắc mắc.
“Các ngươi cũng thấy được, thứ này chỉ là một cái đầu lâu, nguyên bản là một cái đầu lâu bình thường của con người.” Barron hơi ngập ngừng, “Các ngươi từng thấy qua bộ xương khô nào biết đi mà trên đầu còn có một cái sừng chưa? Tập tính còn giống hệt như một con thú một sừng thật sự nữa.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Đầu lâu một sừng?” Long Tước dường như không thể lý giải, “Sao lại có thể như thế? Thú một sừng là loài thú, cũng không phải yêu quái, đều có thực thể cả.”
“Cho nên ta mới nói là kỳ quái.” Barron nói, “Ta chém đứt sừng nó, sau đó thân thể nó đột nhiên bị rời ra… Đầu lâu lăn xuống chân núi, lúc ta định đi tìm đã tìm không thấy rồi.”
Tất cả mọi người vô thức nhìn Huệ Tư Mẫn, tâm nói —— Tay chân thật là nhanh nhẹn.
“Xương khô của thú một sừng, thứ này đúng là hiếm thấy.” Lam Minh suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Lâu, “Trước đây có ghi chép gì về thứ này không?”
Bạch Lâu suy nghĩ một chút, “Trước đây đã từng xuất hiện loài người bị sừng hóa(mọc thêm sừng), hoặc là loài thú, nhưng chưa từng có thi thể bị sừng hóa, càng đừng nói là bộ xương, nếu như là thật, vậy kẻ đã khiến bọn chúng biến hóa có lực lượng rất mạnh.”
“Đây cũng là điều kỳ quái nhất.” Barron nói, từ trong túi lấy ra một thứ gì đó được dùng vải bao bọc lại, mở ra cho mọi người xem, chỉ thấy bên trong là một mẩu xương trắng hình chóp, trông khá giống với sừng trâu.
“Đây là sừng của nó?” Lam Minh đón lấy thứ đó quan sát.
“Ngươi xem hoa văn bên trên.” Barron vươn tay chỉ vào mặt trong của chiếc sừng, bên trong có một ký hiệu của ngựa một sừng màu đen.
“Đây là…” Sắc mặt Lam Minh thoáng thay đổi, dường như rất giật mình.
Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn ra có điều không thích hợp, bèn hỏi, “Đây là gì vậy?”
Lam Minh nhíu mày không nói, Long Tước cũng thấy được, lắc đầu, cũng là không dám tin vào mắt, “Sao lại có thể như thế được.”
“Đây là huy chương của quân phản loạn.” Sphinx nói với Miêu Tiêu Bắc đang mang vẻ mặt nghi hoặc, “Trong lịch sử nhân loại đã từng có một lần phản loạn với quy mô lớn, là do ma vật bị sừng hóa tổ chức, lúc đó đã chết rất nhiều người… Chúng ta cũng tham gia chiến đấu, đúng không?” Vừa nói vừa hỏi Lam Minh.
Lam Minh không lên tiếng mà chỉ trầm mặc một hồi, đem sừng trả lại cho Barron, hỏi, “Rừng rậm Hắc Ám trong khu vực hoang dã hẳn là có người canh rừng. Ngươi có đến hỏi bọn họ chưa?”
Barron cất chiếc sừng lại, “Ta định trở về địa ngục hỏi qua Lucifer trước, vốn đang trở về thì lại cảm giác được một lực lượng cường đại mà lại kỳ lạ triệu hoán ta… Lại không giống như Triệu Hoán đồ, sau đó mới hiểu ra là Đại Tế Ti, làm ta giật cả mình.”
Đang nói chợt hắn nhìn thấy mấy vòng tròn mà ban nãy Sesier vẽ trên mặt đất, nhìn nửa ngày mới ngước mắt hỏi Sesier, “Sesier, đây là cái gì?”
Sesier hơi phồng má nhìn nơi khác.
“Đây là đồ án sao?” Barron há to miệng, “Thằng nhỏ óc bã đậu này, ngươi ngay cả Triệu Hoán đồ đơn giản nhất cũng không nhớ được sao?”
Sesier sau khi bị mắng là óc bã đậu, sắc mặt rõ ràng khó nhìn hẳn, híp mắt nhìn chằm chằm Barron.
“Khụ khụ.” Barron ho khan một tiếng, vội dời đường nhìn, nói với Lam Minh, “Các ngươi đã ở đây thì ta an tâm rồi, ta phải lập tức trở về địa ngục, nếu như dư nghiệt còn lại của quân phản loạn năm xưa chuẩn bị hành động thì phiền phức lắm.”
Lam Minh gật đầu, Barron thối lui sang một bên, vụt một cái đã biến mất.
Hắn đi rồi, Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Tiếp theo làm gì bây giờ?”
“Chờ bọn thú một sừng kia đột kích.” Lam Minh nói, “Nếu quỷ ảnh đã theo dõi tìm tới đây rồi, như vậy thú một sừng hẳn là sẽ nhanh chóng tập kích người đang sở hữu đầu lâu… Ta thật sự muốn trông thấy, xương khô thú một sừng, đến tột cùng có bộ dáng như thế nào.”
Sau đó mọi người đều tự chuẩn bị, không biết vì sao, Miêu Tiêu Bắc mơ hồ nghĩ, Lam Minh dường như có niềm tâm sự.
.
.
____________________________
Lam Minh muốn dựa sát vào, Miêu Tiêu Bắc rất cảnh giác mà liếc mắt trừng hắn, Lam Minh nhịn cười dựa vào bên kia, trong bụng cười thầm, phản ứng của Bắc Bắc dễ thương quá nha, giống như một con thú nhỏ bị chọc cho xù lông.
“Là thú một sừng.” Bạch Lâu nói, chỉ chỉ một hốc giữa trán của đầu lâu, “Đây không phải là hốc mắt mà là một vùng rỗng, sừng mọc ra từ nơi này, nhưng chiếc sừng này bị cưa đứt, hơn nữa vết thương cũng bị mài phẳng.”
“Thú một sừng?” Trong đầu Miêu Tiêu Bắc xuất hiện hình ảnh một chú ngựa bay trắng xinh đẹp trên đầu có sừng trong phim.
Lam Minh nhìn vẻ mặt của cậu, cười nói, “Thú một sừng cũng không phải chỉ có ngựa thôi đâu, người cũng có nữa.”
Nhưng hắn vừa nói xong thì thấy Miêu Tiêu Bắc mang vẻ mặt ngờ vực nhìn mình, như vậy, ý như muốn nói mặc kệ anh nói cái gì thì tôi cũng không tin đâu!
Lam Minh bất đắc dĩ chỉ có thể nhún vai, tạm thời im lặng không đi chọc cậu nữa.
“Hắn không lừa ngươi.” Bạch Lâu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Thú một sừng là một tộc đàn lớn, sống tại khu vực hoang dã, bọn họ có sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa thường xuyên bị quân đoàn ma quỷ lợi dụng, ngựa một sừng, sư tử một sừng, sói một sừng… đương nhiên cũng có người một sừng, gọi chung là thú một sừng.”
“Vì sao lại mọc sừng?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Đó là một chủng tộc bị nguyền rủa.” Long Tước hời hợt nói, “Lúc đó vô luận là ác ma hay là thần vật, chỉ cần mọc sừng thì đều biểu thị bọn họ có tội nghiệt, là loài tượng trưng cho tà ác.”
“Tội nghiệt?” Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày.
“Chuyện này nghe nói đã là chuyện thật lâu lúc trước rồi, chúng ta cũng chỉ là nghe qua một ít truyền thuyết mà thôi.” Sphinx ngồi bên cạnh Lam Minh vừa liếm móng vuốt, vừa thản nhiên nói, “Đó là một truyền thuyết quỷ dị, hình như là tổ tiên của thú một sừng có vài tập quán khá ác liệt, hại chết rất nhiều nhân loại, thần vì muốn nghiêm phạt bọn họ, khiến bọn họ mọc ra một chiếc sừng rực rỡ để phân biệt. Từ đó về sau, thú một sừng đi tới nơi nào thì cũng bị đối đãi rất tàn nhẫn, cho nên bọn họ căm hận tất cả, người, thần, bao quát cả ác ma, chiếc sừng trở thành một lời tuyên bố tàn nhẫn, bọn họ quanh năm đều trốn tại thế giới hoang dã ở rừng rậm Hắc Ám, trải qua cuộc sống bị ngăn cách, căn bản đã không xuất hiện nữa.”
“Tôi còn tưởng là một loài ngựa rất xinh đẹp nữa chứ.” Miêu Tiêu Bắc mất mát vươn tay mượn cái đầu lâu nhìn thoáng qua, hỏi, “Vậy… Cái này có liên quan gì với bóng đen theo dõi Huệ Tư Mẫn?”
“Thú một sừng là vật cực kỳ hung tàn.” Khế Liêu nói, “Bất quá con thú một sừng này có lẽ là bị giết chết.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn mọi người, “Sau đó thì sao?”
“Bắc Bắc.” Lam Minh vươn tay vỗ vỗ vai cậu, “Sau đó rất là phức tạp.”
Miêu Tiêu Bắc biết mình bây giờ giống như một em bé luôn thích hỏi ‘vì sao’, nhưng không hiểu vẫn là không hiểu mà.
Phong Tiểu Vũ cũng không hiểu, chỉ là thấy mọi người mang ánh mắt phức tạp, vô thức nghĩ, chuyện lần này hình như là không đơn giản nha.
“Cái sừng kia là bị lưỡi hái của tử thần chém đứt.”
Lúc này, Sesier đột nhiên lên tiếng.
Miêu Tiêu Bắc giật mình, “Do tử thần chém sao?”
“Đó là Barron.” Sesier trả lời chắc chắn.
Tất cả mọi người nhìn nó, Long Tước hỏi, “Có quen không?”
“Ừm.” Sesier gật đầu, “Chắc là hắn đi ngang qua, thấy được cho nên tiện tay giết chết.”
“Tiện tay giết chết?” Miêu Tiêu Bắc nghe thế nào cũng có cảm giác như giết thú một sừng là một hành vi rất bình thường và đương nhiên.
“Tử thần, thần ma, khu ma nhân một khi thấy thú một sừng sẽ trực tiếp giết chết giống như khi thấy thú nhân vậy, bởi vì… thứ này không thể tồn tại ở thế giới loài người được.” Cảnh Diệu Phong nói, “Những thứ kia một khi tiến vào nơi có nhiều người, sẽ tạo thành thảm sát, mà cách tốt nhất để triệt để giết chết bọn chúng chính là chặt bỏ chiếc sừng trên đầu, như vậy bọn chúng sẽ vĩnh viễn không thể sống lại.”
“… Như vậy a.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
Lúc này, chỉ thấy Sesier cầm cái đầu lâu kia quan sát, chỉ cho Long Tước xem, “Bên cạnh chỗ bị cắt có hoa văn thấy không, đây là chữ ký của tử thần, là Barron không sai.”
“Barron là ai?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Rất lợi hại sao?”
“Là một tay quái kiệt trong các tử thần, chuyên giải quyết những chủng tộc nguy hiểm.” Lam Minh nói, “Xử quyết một con thú một sừng là bổn phận công tác của hắn, Barron là đại tử thần, cấp bậc rất cao.”
“Vậy vì sao lại nói nhặt được thứ này rất nguy hiểm?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc.
“Bởi vì thú một sừng sẽ không hành động đơn độc.” Lam Minh thấp giọng nói, “Hơn nữa thi cốt thú một sừng phải được mang về rừng rậm Hắc Ám mai táng tại mộ phần của thú một sừng, nếu như không mang về, sẽ có rất nhiều thú một sừng tới tìm thi cốt.”
Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, Huệ Tư Mẫn cũng có chút căng thẳng, hỏi, “Vậy… Bóng đen theo tôi chính là thú một sừng?”
“Không, nếu như là nó, cô hẳn đã sớm mất mạng… Phỏng chừng bóng đen theo cô chỉ là quỷ ảnh dò đường cho thú một sừng thôi.” Bạch Lâu trả lời rất nhẹ nhàng, “Những con quỷ ảnh này đều là thu tiền công giúp người ta dò đường, nếu gần đó có tử thần tồn tại, thú một sừng chắc chắn không dám tùy tiện tới lui, vì có thể xuất hiện tử thần đang truy giết bọn họ.”
Lam Minh hỏi Sesier, “Có thể tìm được Barron không? Hỏi hắn một chút xem đã có chuyện gì xảy ra không phải rõ ràng cả sao?”
Sesier suy nghĩ trong chốc lát, ngồi xổm xuống, bắt đầu vẽ vòng tròn vẽ vòng tròn.
“Làm gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc, mất hứng sao?
“Nó đang vẽ Triệu Hoán đồ.” Long Tước giải thích, “Đó là một loại phương thức để tử thần triệu hoán lẫn nhau, vô cùng tiện lợi.”
Mọi người lẳng lặng chờ đợi, chỉ thấy Sesier vẽ xong, vươn tay, gõ gõ vào chính giữa, kêu một tiếng, “Barron.” Vừa nói vừa hướng chính giữa bức vẽ vẫy vẫy tay, “Tới đây đi.”
Phong Tiểu Vũ mở to hai mắt khen ngợi, “Em còn tưởng sẽ giống như giả kim thuật sư Edward*vẽ ra một đồ án sau đó khí thế hào hùng quát to một tiếng…” Còn chưa dứt lời đã bị Khế Liêu bên cạnh đè đầu xuống, “Ngươi xem hoạt hình nhiều quá rồi đó.”
*(Edward là một nhân vật trong manga/anime Giả Kim thuật của Hiromu Arakawa, ai muốn biết thêm thông tin mời tra google ^^~)
…
Mọi người chờ đợi từng phút trôi qua, đồ án kia vẫn không hề nhúc nhích.
Sesier đứng lên, nhấc chân giẫm một cước lên cái vòng tròn kia, “Barron, chết tiệt đi ra mau.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thằng nhỏ này vẫn rất là bạo lực.
Thế nhưng đồ án vẫn không hề xảy ra một chút biến động nào.
Sesier sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm đồ án nọ một hồi, vỗ đầu, “Ai nha, vẽ thiếu một cái vòng tròn rồi!”
Mọi người hết nói…
Huệ Tư Mẫn dùng khuỷu tay thúc thúc vào Phong Danh Vũ, nhỏ giọng hỏi, “Cưng này dễ thương quá a, CP là ai a?”
“Mày đoán đi.” Phong Danh Vũ cười thần bí.
Lúc này, Sesier giơ tay túm túm cánh tay của Long Tước, hỏi, “Long Tước, vòng tròn kia vẽ thêm vào bên trái hay bên phải đồ án hả?”
Long Tước kinh hãi mở to hai mắt nhìn nó, “Làm sao ta biết? Ngươi là tử thần chứ có phải ta đâu?”
Sesier cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm, “Thật vô dụng, chỉ có cái vòng tròn mà cũng không biết vẽ ở đâu.”
Long Tước dở khóc dở cười, lại nổi tính trẻ con nữa rồi.
Một lát sau, Sesier vẫn không nhớ ra nổi, nó tức giận ngước mắt, ánh mắt mang theo oán giận nhìn Long Tước một hồi lâu, “Ngươi đi hỏi đi.”
“A…” Long Tước hít sâu một hơi, trừng Sesier, “Thằng nhóc hư hỏng này, bản thân ngươi không chịu học hành đến nơi đến chốn, ngay cả Triệu Hoán đồ cũng không biết vẽ, còn bảo ta đi hỏi?! Sao mà vô dụng quá vậy hả.”
Sesier nghe được thì giận dỗi, lớn tiếng cãi lại Long Tước, “Ngươi mới vô dụng, cả nhà ngươi đều vô dụng!”
Khóe miệng Long Tước giật một cái, Phong Tiểu Vũ nhịn không được bèn kéo kéo Bạch Lâu, “Bạch Lâu, cậu đừng cho Sesier lên mạng nữa, nó lên đó bắt chước chửi mắng người đó a.”
…
“Di?” Huệ Tư Mẫn vừa nhìn vừa vuốt cằm, nói, “Chẳng lẽ là tiểu ngốc công vs u buồn thụ?”
Phong Danh Vũ lập tức dựng thẳng chân mày, “Ai nói? Rõ ràng là phúc hắc công vs tiểu ngốc thụ!”
“Không phải!” Huệ Tư Mẫn phản bác, “Đó là thụ!”
“Rõ ràng là công!” Phong Danh Vũ ngắt cô nàng một cái, “Công thụ không được đảo lộn!!”
“Càng muốn đảo cho mày xem!” Huệ Tư Mẫn cũng nhéo lại, hai cô nàng lại bắt đầu bấu qua véo lại.
Bên này Sesier nắm tay áo Long Tước lắc lắc làm nũng.
“Ngươi đi hỏi, đi hỏi!”
Trong nhất thời, trong phòng loạn cả lên, balo trên lưng Miêu Tiêu Bắc giật giật, Cổ Lỗ Y ngáp một cái chui ra, bịt tai nhìn trái nhìn phải, kiểu đó là đang lên án —— Ồn ào quá nha!
Lam Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, lắc đầu, ngày hôm qua xem TV hình như nghe ai đó nói —— Hai người đàn bà gặp nhau bằng hai trăm con vịt.
Phong Tiểu Vũ vốn định đi khuyên can, không ngờ Phong Danh Vũ đẩy nó một cái, “Người lớn cãi nhau con nít đừng xen mồm.”
Huệ Tư Mẫn cũng hung hãn đuổi nó đi, “Các chị cãi nhau, tiểu chính thái né qua một bên!”
Phong Tiểu Vũ ôm Domi cọ cọ, “Domi, cưng là tốt nhất, cha yêu cưng nhất!”
“Tử thần kia gọi là Barron sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Sesier.
“Ừ.” Sesier gật đầu, “Hắn là anh họ ta.”
“…” Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn Triệu Hoán đồ trên mặt đất, nghĩ, hmm… anh họ sao? Không biết Barron trông như thế nào?
Cậu đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên.
“Í?” Huệ Tư Mẫn nhìn ra bên ngoài, có chút khó hiểu, “Giờ này ai lại tới chứ?” Nói rồi định đi mở cửa.
Tiếu Hoa đang đứng ngay cửa, vươn tay mở ra.
Nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không có ai.
Tiếu Hoa cảm thấy kỳ lạ, đi ra nhìn một chút, thấy vẫn không có ai thì có chút khó hiểu. Anh đi vào đóng cửa lại, chợt nghe có người cất tiếng nói, “A, nhiều người như vậy à? Sesier, Lucifer nói ngươi tìm được người nuôi mới, siêu cấp vú em đó là ai? Người đó quá vĩ đại, dĩ nhiên ở với ngươi lâu như vậy vẫn chưa bị ép cho điên?”
Miêu Tiêu Bắc theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy trên sofa trong phòng không biết từ lúc nào đã có một người đang chễm chệ ngồi, người nọ tướng mạo quái di, tóc trắng, da trắng, liếc sơ qua trông như bị bạch tạng, có điều thân hình cao lớn thể trạng cũng khá khôi ngô, hắn bắt chéo chân ngồi trên sofa nhìn mọi người, không khỏi cảm khái, “Ừm hửm… Đúng là tập hợp các nhân vật thực lực cao a, thảo nào Lucifer nói các người có thể hủy diệt thế giới.”
Tất cả mọi người nhíu mày nhìn Sesier, Khế Liêu hỏi, “Chính là hắn?”
“Ừ.” Sesier gật đầu, “Hắn đó.”
Mọi người lại một lần nữa tỉ mỉ quan sát vị tử thần này, xem khí thế thì quả thật không phải con người.
“Lam Minh, đã lâu không gặp.” Barron chào hỏi Lam Minh.
Lam Minh nhìn hắn một hồi mới nói, “Ta nhớ ngươi là tóc đen mà… Già rồi sao?”
Barron mất mặt nhếch mép một cái, “Quả nhiên, Lucifer nói ngươi là một tên đáng ghét không sai chút nào.” Nói xong, hắn đứng lên đi tới gần mọi người tiếp nhận cái đầu lâu thú một sừng nọ, nhíu nhíu mày nói, “Ta đã đi tìm thứ này lâu lắm rồi, thì ra là ở đây.”
“Là ngươi giết?” Lam Minh hỏi.
“Ừ.” Barron gật đầu, “Khi ta đang đi ngang qua đường cao tốc, thấy được một con thú một sừng cổ quái, trước đây chưa từng thấy tộc đàn đó, cho nên mới đi đến xem, vốn định bắt hắn, không ngờ con thú đó không quá thanh tỉnh, hình như là vừa tiến hóa.”
“Tiến hóa?” Mọi người thắc mắc.
“Các ngươi cũng thấy được, thứ này chỉ là một cái đầu lâu, nguyên bản là một cái đầu lâu bình thường của con người.” Barron hơi ngập ngừng, “Các ngươi từng thấy qua bộ xương khô nào biết đi mà trên đầu còn có một cái sừng chưa? Tập tính còn giống hệt như một con thú một sừng thật sự nữa.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Đầu lâu một sừng?” Long Tước dường như không thể lý giải, “Sao lại có thể như thế? Thú một sừng là loài thú, cũng không phải yêu quái, đều có thực thể cả.”
“Cho nên ta mới nói là kỳ quái.” Barron nói, “Ta chém đứt sừng nó, sau đó thân thể nó đột nhiên bị rời ra… Đầu lâu lăn xuống chân núi, lúc ta định đi tìm đã tìm không thấy rồi.”
Tất cả mọi người vô thức nhìn Huệ Tư Mẫn, tâm nói —— Tay chân thật là nhanh nhẹn.
“Xương khô của thú một sừng, thứ này đúng là hiếm thấy.” Lam Minh suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Lâu, “Trước đây có ghi chép gì về thứ này không?”
Bạch Lâu suy nghĩ một chút, “Trước đây đã từng xuất hiện loài người bị sừng hóa(mọc thêm sừng), hoặc là loài thú, nhưng chưa từng có thi thể bị sừng hóa, càng đừng nói là bộ xương, nếu như là thật, vậy kẻ đã khiến bọn chúng biến hóa có lực lượng rất mạnh.”
“Đây cũng là điều kỳ quái nhất.” Barron nói, từ trong túi lấy ra một thứ gì đó được dùng vải bao bọc lại, mở ra cho mọi người xem, chỉ thấy bên trong là một mẩu xương trắng hình chóp, trông khá giống với sừng trâu.
“Đây là sừng của nó?” Lam Minh đón lấy thứ đó quan sát.
“Ngươi xem hoa văn bên trên.” Barron vươn tay chỉ vào mặt trong của chiếc sừng, bên trong có một ký hiệu của ngựa một sừng màu đen.
“Đây là…” Sắc mặt Lam Minh thoáng thay đổi, dường như rất giật mình.
Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn ra có điều không thích hợp, bèn hỏi, “Đây là gì vậy?”
Lam Minh nhíu mày không nói, Long Tước cũng thấy được, lắc đầu, cũng là không dám tin vào mắt, “Sao lại có thể như thế được.”
“Đây là huy chương của quân phản loạn.” Sphinx nói với Miêu Tiêu Bắc đang mang vẻ mặt nghi hoặc, “Trong lịch sử nhân loại đã từng có một lần phản loạn với quy mô lớn, là do ma vật bị sừng hóa tổ chức, lúc đó đã chết rất nhiều người… Chúng ta cũng tham gia chiến đấu, đúng không?” Vừa nói vừa hỏi Lam Minh.
Lam Minh không lên tiếng mà chỉ trầm mặc một hồi, đem sừng trả lại cho Barron, hỏi, “Rừng rậm Hắc Ám trong khu vực hoang dã hẳn là có người canh rừng. Ngươi có đến hỏi bọn họ chưa?”
Barron cất chiếc sừng lại, “Ta định trở về địa ngục hỏi qua Lucifer trước, vốn đang trở về thì lại cảm giác được một lực lượng cường đại mà lại kỳ lạ triệu hoán ta… Lại không giống như Triệu Hoán đồ, sau đó mới hiểu ra là Đại Tế Ti, làm ta giật cả mình.”
Đang nói chợt hắn nhìn thấy mấy vòng tròn mà ban nãy Sesier vẽ trên mặt đất, nhìn nửa ngày mới ngước mắt hỏi Sesier, “Sesier, đây là cái gì?”
Sesier hơi phồng má nhìn nơi khác.
“Đây là đồ án sao?” Barron há to miệng, “Thằng nhỏ óc bã đậu này, ngươi ngay cả Triệu Hoán đồ đơn giản nhất cũng không nhớ được sao?”
Sesier sau khi bị mắng là óc bã đậu, sắc mặt rõ ràng khó nhìn hẳn, híp mắt nhìn chằm chằm Barron.
“Khụ khụ.” Barron ho khan một tiếng, vội dời đường nhìn, nói với Lam Minh, “Các ngươi đã ở đây thì ta an tâm rồi, ta phải lập tức trở về địa ngục, nếu như dư nghiệt còn lại của quân phản loạn năm xưa chuẩn bị hành động thì phiền phức lắm.”
Lam Minh gật đầu, Barron thối lui sang một bên, vụt một cái đã biến mất.
Hắn đi rồi, Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Tiếp theo làm gì bây giờ?”
“Chờ bọn thú một sừng kia đột kích.” Lam Minh nói, “Nếu quỷ ảnh đã theo dõi tìm tới đây rồi, như vậy thú một sừng hẳn là sẽ nhanh chóng tập kích người đang sở hữu đầu lâu… Ta thật sự muốn trông thấy, xương khô thú một sừng, đến tột cùng có bộ dáng như thế nào.”
Sau đó mọi người đều tự chuẩn bị, không biết vì sao, Miêu Tiêu Bắc mơ hồ nghĩ, Lam Minh dường như có niềm tâm sự.
.
.
____________________________
Tác giả :
Nhĩ Nhã