Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 47: Thiên phú linh hồn của Lâm Minh
- Thí nghiệm thiên phú linh hồn ư...
Lâm Minh nhìn bia đá trắc hồn trước mặt, hình dạng bia đá trắc hồn gần giống bia đá trắc lực, chỉ là màu sắc khác nhau. Bia đá trắc lực là màu đen, còn bia đá trắc hồn lại màu đỏ, màu đỏ tươi giống như máu vậy.
Lâm Minh trở thành con cháu Lâm gia, sinh ra không lâu liền kiểm tra thiên phú linh hồn và thiên phú tu võ, toàn bộ là tam phẩm trung đẳng, thiên phú này coi như không tệ. Nếu như Lâm Minh sinh ở dòng chính thì đáng để Lâm gia bồi dưỡng một phen, đáng tiếc Lâm Minh là dòng thứ, thiên phú này còn không đủ để Lâm Minh được đặc cách tuyển chọn vào dòng chính.
Đối với một đứa nhỏ mà nói, thiên phú linh hồn và thiên phú tu võ thì quan trọng hơn là thiên phú tu võ, nó liên quan tới thành tựu võ đạo cả đời.
Về phần thiên phú linh hồn thì không quá quan trọng, thiên phú này chủ yếu liên quan tới những chức nghiệp cần linh hồn lực như Luyện Dược sư, Minh Văn sư, Luyện Khí sư... Bình thường mà nói, trừ khi là thiên phú linh hồn quá mức ưu tú, ví dụ như tứ phẩm thượng đẳng, thậm chí là ngũ phẩm, gia tộc mới sẽ tiêu tốn số lượng lớn tiền tài bồi dưỡng loại thiên tài này trở thành chức nghiệp đặc thù như Minh Văn sư hay Luyện Dược sư, thiên phú bậc thấp bình thường đều sẽ bị bỏ qua.
Tuy nhiên Lâm Minh lại biết, thiên phú linh hồn có thể nói là hoàn toàn vô dụng trong giai đoạn Luyện Thể, nhưng sau khi đến Tiên Thiên lại bắt đầu từ từ hữu dụng, bởi vì sau Tiên Thiên, sẽ bắt đầu tu linh hồn.
Ở Thiên Vận quốc, đại đa số võ giả cấp thấp hoàn toàn không biết sử dụng linh hồn lực.
Tuy nhiên một ít cao thủ đột phá Ngưng Mạch kỳ, thì sẽ tu luyện một ít pháp quyết linh hồn của Minh Văn sư tu luyện, ngưng tụ linh hồn lực, tra xét một vài thứ. Ví dụ như chân nguyên lưu động trong bảo khí của đối thủ, như vậy có thể hiểu rõ nhìn thấu nhược điểm trong chiêu thức của đối thủ.
Cho nên Tôn trưởng lão hoài nghi Lâm Minh là một thiên tài về mặt linh hồn lực, cho nên mới dẫn Lâm Minh tới trắc nghiệm.
- Tuy rằng ngươi nói đã kiểm tra thiên phú linh hồn lúc còn ở gia tộc, tuy nhiên ta cảm thấy nên kiểm tra lại thì hơn. Thiên phú linh hồn này trước giờ không được coi trọng, có đôi khi chỉ là hình thức, cộng thêm bia đá các ngươi sử dụng chưa chắc là chính xác, rất có thể sẽ kiểm tra nhầm.
Tôn trưởng lão nói xong, đặt một khối Chân Nguyên thạch nho nhỏ vào giữa pháp trận bia đá trắc hồn. Tuy rằng thoạt nhìn bia đá trắc hồn tương tự bia đá trắc lực, nhưng mà giá trị chế tạo lại cao hơn cả khúc, loại Chân Nguyên thạch khởi động nó cũng là vật tiêu hao có giá rất cao.
Lâm Minh đặt tay lên bia đá trắc hồn, pháp trận nháy mắt phát động, trong đầu hắn thấy được vô số ảo giác, giống như thế giới trong kính vạn hoa, sau đó hắn cảm thấy những cơn đau đớn từ sâu trong linh hồn, loại cảm giác này kéo dài khoảng vài chục nhịp thở.
Tôn trưởng lão nói:
- Kiểm tra ra.
Lâm Minh mở mắt ra, nhìn thấy cột sáng trên bia đá trắc hồn đã kéo thẳng tới vạch thứ tư, vượt qua vạch thứ tư khoảng một phần ba.
Thiên phú tứ phẩm sơ đẳng?
Lâm Minh ngây ngốc một hồi, trước đó mình kiểm tra rõ ràng là tam phẩm trung đẳng, sao mà khi không lại tăng cao như vậy?
Đúng như Tôn trưởng lão nói, là trước đó kiểm tra sai lầm?
Chẳng lẽ...
Trong lòng Lâm Minh bỗng trào ra một ý niệm.
Không lẽ thiên phú thay đổi có liên quan tới Ma Phương?
Là mình cắn nuốt linh hồn vô chủ kia, thiên phú linh hồn của mình từ tam phẩm trung đẳng tăng lên tới tứ phẩm sơ đẳng?
Lâm Minh hoàn toàn không biết gì về linh hồn, nhưng hắn biết rõ, trong tri thức ở Thiên Diễn đại lục, thiên phú là không thể thay đổi!
Bất kể thiên phú tu võ hay là thiên phú linh hồn, từ sau khi sinh ra sẽ không thay đổi, chưa từng nghe qua có thiên tài địa bảo gì thay đổi thiên phú.
Về phần trí nhớ của đại năng kia cũng không có, tuy nhiên vì trí nhớ của đại năng vốn đã khiếm khuyết không đầy đủ, cho nên Lâm Minh cũng không dám khẳng định.
Có lẽ quả thật là kiểm tra sai, nếu cắn nuốt linh hồn có thể nâng cao đẳng cấp thiên phú linh hồn, vậy những tiền bối đại năng sinh hoạt ở Thần Vực sẽ có bản lĩnh làm ra một ít mảnh nhỏ linh hồn mà cắn nuốt, vậy không phải mỗi người đều có thiên phú lục phẩm, bát phẩm rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Minh tiềm thức vuốt ngực mình, đó là vị trí của Ma Phương, từ sau khi cắn nuốt một mảnh vỡ trí nhớ lần trước, đến giờ Lâm Minh cũng không thể tiến vào trong ảo cảnh Ma Phương.
Tuy rằng không ôm hy vọng gì, nhưng nếu lần sau mình còn có cơ hội cắn nuốt một mảnh nhỏ linh hồn nữa, nhất định phải kiểm tra xem thiên phú linh hồn có tăng trưởng hay không.
Tôn trưởng lão tự nhiên không biết suy nghĩ của Lâm Minh lúc này, hắn đang cau mày nhìn về phía bia đá trắc hồn, thiên phú tứ phẩm sơ đẳng này rõ ràng không làm hắn hài lòng.
Vốn hắn còn ôm một chút hy vọng, cho rằng có thể Lâm Minh là thiên tài hiếm thấy về mặt linh hồn, ví dụ như ngũ phẩm trở lên, thậm chí là lục phẩm trong truyền thuyết.
Như vậy, Lâm Minh học Minh Văn thuật, Luyện Đan thuật gì đấy sẽ không tốn nhiều sức, đến lúc đó Thất Huyền võ phủ lập tức bồi dưỡng ra Tần Hạnh Hiên cùng Lâm Minh, hai đại thiên tài một võ một hồn, nói không chừng Thất Huyền võ phủ bọn họ sẽ được khen ngợi, sau đó có hy vọng được ban thưởng một ít linh dược gì đấy... Nhưng mà bây giờ, hy vọng này lại tan bến.
Lắc đầu, trong lòng thở dài, Tôn trưởng lão nói với Lâm Minh:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi lĩnh thưởng.
- Đây là Hồng Kim Long Tủy đan và Kim Xà Xích Đảm Hoàn?
Trở lại chỗ ở Thất Huyền võ phủ chuẩn bị cho mình, Lâm Minh nhìn hai hộp đan dược trên bàn, tâm tình khó tránh khỏi kích động, lần này hắn thu hoạch thật là quá lớn.
Hai viên đan dược này, một viên dùng Long Tủy luyện chế, một viên sử dụng xà đảm Xích Kim Xà trăm năm luyện chế. Hồng Kim Long là hung thú cấp bốn, cường giả Hậu Thiên bình thường cũng không phải đối thủ, về phần Xích Kim Xà trăm năm, tuy rằng chỉ là hung thú cấp ba, nhưng là loại đỉnh cao trong hung thú cấp ba, cộng thêm số lượng cực kỳ ít ỏi, cũng cực khó có được.
Hai viên đan dược này đều là có giá không hàng, căn bản không mua được ở Thiên Vận quốc, dù là hoàng tộc cũng muốn chú ý!
“Ăn hai viên đan dược này, thực lực của mình sẽ tăng cả một mảng lớn, tuy nhiên... Đan dược quý giá như vậy mà trực tiếp ăn thì quá lãng phí, trong trí nhớ của đại năng tiền bối kia, Minh Văn thuật chẳng những có thể dùng để gia tăng uy lực của bảo khí, cũng có thể dùng để gia tăng hiệu quả của đan dược. Không bằng, mình nghiên cứu một chút, luyện chế ra hai tấm Minh Văn phù gia tăng hiệu quả đan dược, dán lên rồi mới sử dụng...”.
Thần Vực truyền thừa vạn năm, bất kể là luyện thể, võ đạo, sử dụng các loại vũ khí, mỗi một loại kỹ năng và pháp trận đều phát triển đến tận cùng, vượt xa Thiên Diễn đại lục, tự nhiên Minh Văn thuật cũng vậy.
Minh Văn thuật Thần Vực chia làm bốn loại, Minh Khí, Minh Dược, Minh Thân, Minh Hồn.
Minh Khí chính là Minh Văn lên bảo khí, là thô thiển nhất.
Minh Dược là Minh Văn lên đan dược, khiến hiệu quả đan dược càng tốt hơn, hoặc là loại trừ tác dụng phụ của đan dược.
Minh Thân là Minh Văn lên tại thân thể, yêu cầu trình độ Minh Văn thuật cực cao, có thể gia tăng tốc độ tu luyện hoặc sức chiến đấu của võ giả trong một thời gian dài.
Minh Hồn là Minh Văn lên linh hồn, đây là cảnh giới cao nhất của Minh Văn thuật. Dù là trong trí nhớ của vị tiền bối đại năng kia cũng trống rỗng về Minh Hồn, có lẽ là khiếm khuyết, có lẽ là ngay cả vị đại năng đó cũng không biết.
Minh Văn thuật Thiên Vận quốc chỉ vẻn vẹn hạn chế ở Minh Khí, hầu hết các Minh Văn đại sư trước giờ cũng không nghĩ tới Minh Văn thuật còn có thể sử dụng ở chỗ khác.
Với cảnh giới của Lâm Minh hiện giờ, Minh Thân cùng Minh Hồn là đừng mơ tới, Minh Dược thì còn có thể nghiên cứu một chút. Tuy nhiên mấy ngày nay vì Lâm Minh bận rộn tu luyện, không đủ thời gian, thứ hai là hắn cũng không có nhiều tài chính để mua tài liệu, cho nên vẫn luôn gác lại.
Lần này nhận được hai viên linh đan Hồng Kim Long Tủy Đan và Kim Xà Xích Đảm Hoàn, tự nhiên phải thừa cơ nghiên cứu nghiêm túc, làm dược lực đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Đúng lúc này, Lâm Minh nghe được trên cửa truyền đến tiếng đập như sét đánh, nếu không phải chất lượng cửa ở ký túc xá Thất Huyền võ phủ rất tốt, Lâm Minh còn hoài nghi cánh cửa này sẽ bị đập nát.
Lâm Minh nhìn bia đá trắc hồn trước mặt, hình dạng bia đá trắc hồn gần giống bia đá trắc lực, chỉ là màu sắc khác nhau. Bia đá trắc lực là màu đen, còn bia đá trắc hồn lại màu đỏ, màu đỏ tươi giống như máu vậy.
Lâm Minh trở thành con cháu Lâm gia, sinh ra không lâu liền kiểm tra thiên phú linh hồn và thiên phú tu võ, toàn bộ là tam phẩm trung đẳng, thiên phú này coi như không tệ. Nếu như Lâm Minh sinh ở dòng chính thì đáng để Lâm gia bồi dưỡng một phen, đáng tiếc Lâm Minh là dòng thứ, thiên phú này còn không đủ để Lâm Minh được đặc cách tuyển chọn vào dòng chính.
Đối với một đứa nhỏ mà nói, thiên phú linh hồn và thiên phú tu võ thì quan trọng hơn là thiên phú tu võ, nó liên quan tới thành tựu võ đạo cả đời.
Về phần thiên phú linh hồn thì không quá quan trọng, thiên phú này chủ yếu liên quan tới những chức nghiệp cần linh hồn lực như Luyện Dược sư, Minh Văn sư, Luyện Khí sư... Bình thường mà nói, trừ khi là thiên phú linh hồn quá mức ưu tú, ví dụ như tứ phẩm thượng đẳng, thậm chí là ngũ phẩm, gia tộc mới sẽ tiêu tốn số lượng lớn tiền tài bồi dưỡng loại thiên tài này trở thành chức nghiệp đặc thù như Minh Văn sư hay Luyện Dược sư, thiên phú bậc thấp bình thường đều sẽ bị bỏ qua.
Tuy nhiên Lâm Minh lại biết, thiên phú linh hồn có thể nói là hoàn toàn vô dụng trong giai đoạn Luyện Thể, nhưng sau khi đến Tiên Thiên lại bắt đầu từ từ hữu dụng, bởi vì sau Tiên Thiên, sẽ bắt đầu tu linh hồn.
Ở Thiên Vận quốc, đại đa số võ giả cấp thấp hoàn toàn không biết sử dụng linh hồn lực.
Tuy nhiên một ít cao thủ đột phá Ngưng Mạch kỳ, thì sẽ tu luyện một ít pháp quyết linh hồn của Minh Văn sư tu luyện, ngưng tụ linh hồn lực, tra xét một vài thứ. Ví dụ như chân nguyên lưu động trong bảo khí của đối thủ, như vậy có thể hiểu rõ nhìn thấu nhược điểm trong chiêu thức của đối thủ.
Cho nên Tôn trưởng lão hoài nghi Lâm Minh là một thiên tài về mặt linh hồn lực, cho nên mới dẫn Lâm Minh tới trắc nghiệm.
- Tuy rằng ngươi nói đã kiểm tra thiên phú linh hồn lúc còn ở gia tộc, tuy nhiên ta cảm thấy nên kiểm tra lại thì hơn. Thiên phú linh hồn này trước giờ không được coi trọng, có đôi khi chỉ là hình thức, cộng thêm bia đá các ngươi sử dụng chưa chắc là chính xác, rất có thể sẽ kiểm tra nhầm.
Tôn trưởng lão nói xong, đặt một khối Chân Nguyên thạch nho nhỏ vào giữa pháp trận bia đá trắc hồn. Tuy rằng thoạt nhìn bia đá trắc hồn tương tự bia đá trắc lực, nhưng mà giá trị chế tạo lại cao hơn cả khúc, loại Chân Nguyên thạch khởi động nó cũng là vật tiêu hao có giá rất cao.
Lâm Minh đặt tay lên bia đá trắc hồn, pháp trận nháy mắt phát động, trong đầu hắn thấy được vô số ảo giác, giống như thế giới trong kính vạn hoa, sau đó hắn cảm thấy những cơn đau đớn từ sâu trong linh hồn, loại cảm giác này kéo dài khoảng vài chục nhịp thở.
Tôn trưởng lão nói:
- Kiểm tra ra.
Lâm Minh mở mắt ra, nhìn thấy cột sáng trên bia đá trắc hồn đã kéo thẳng tới vạch thứ tư, vượt qua vạch thứ tư khoảng một phần ba.
Thiên phú tứ phẩm sơ đẳng?
Lâm Minh ngây ngốc một hồi, trước đó mình kiểm tra rõ ràng là tam phẩm trung đẳng, sao mà khi không lại tăng cao như vậy?
Đúng như Tôn trưởng lão nói, là trước đó kiểm tra sai lầm?
Chẳng lẽ...
Trong lòng Lâm Minh bỗng trào ra một ý niệm.
Không lẽ thiên phú thay đổi có liên quan tới Ma Phương?
Là mình cắn nuốt linh hồn vô chủ kia, thiên phú linh hồn của mình từ tam phẩm trung đẳng tăng lên tới tứ phẩm sơ đẳng?
Lâm Minh hoàn toàn không biết gì về linh hồn, nhưng hắn biết rõ, trong tri thức ở Thiên Diễn đại lục, thiên phú là không thể thay đổi!
Bất kể thiên phú tu võ hay là thiên phú linh hồn, từ sau khi sinh ra sẽ không thay đổi, chưa từng nghe qua có thiên tài địa bảo gì thay đổi thiên phú.
Về phần trí nhớ của đại năng kia cũng không có, tuy nhiên vì trí nhớ của đại năng vốn đã khiếm khuyết không đầy đủ, cho nên Lâm Minh cũng không dám khẳng định.
Có lẽ quả thật là kiểm tra sai, nếu cắn nuốt linh hồn có thể nâng cao đẳng cấp thiên phú linh hồn, vậy những tiền bối đại năng sinh hoạt ở Thần Vực sẽ có bản lĩnh làm ra một ít mảnh nhỏ linh hồn mà cắn nuốt, vậy không phải mỗi người đều có thiên phú lục phẩm, bát phẩm rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Minh tiềm thức vuốt ngực mình, đó là vị trí của Ma Phương, từ sau khi cắn nuốt một mảnh vỡ trí nhớ lần trước, đến giờ Lâm Minh cũng không thể tiến vào trong ảo cảnh Ma Phương.
Tuy rằng không ôm hy vọng gì, nhưng nếu lần sau mình còn có cơ hội cắn nuốt một mảnh nhỏ linh hồn nữa, nhất định phải kiểm tra xem thiên phú linh hồn có tăng trưởng hay không.
Tôn trưởng lão tự nhiên không biết suy nghĩ của Lâm Minh lúc này, hắn đang cau mày nhìn về phía bia đá trắc hồn, thiên phú tứ phẩm sơ đẳng này rõ ràng không làm hắn hài lòng.
Vốn hắn còn ôm một chút hy vọng, cho rằng có thể Lâm Minh là thiên tài hiếm thấy về mặt linh hồn, ví dụ như ngũ phẩm trở lên, thậm chí là lục phẩm trong truyền thuyết.
Như vậy, Lâm Minh học Minh Văn thuật, Luyện Đan thuật gì đấy sẽ không tốn nhiều sức, đến lúc đó Thất Huyền võ phủ lập tức bồi dưỡng ra Tần Hạnh Hiên cùng Lâm Minh, hai đại thiên tài một võ một hồn, nói không chừng Thất Huyền võ phủ bọn họ sẽ được khen ngợi, sau đó có hy vọng được ban thưởng một ít linh dược gì đấy... Nhưng mà bây giờ, hy vọng này lại tan bến.
Lắc đầu, trong lòng thở dài, Tôn trưởng lão nói với Lâm Minh:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi lĩnh thưởng.
- Đây là Hồng Kim Long Tủy đan và Kim Xà Xích Đảm Hoàn?
Trở lại chỗ ở Thất Huyền võ phủ chuẩn bị cho mình, Lâm Minh nhìn hai hộp đan dược trên bàn, tâm tình khó tránh khỏi kích động, lần này hắn thu hoạch thật là quá lớn.
Hai viên đan dược này, một viên dùng Long Tủy luyện chế, một viên sử dụng xà đảm Xích Kim Xà trăm năm luyện chế. Hồng Kim Long là hung thú cấp bốn, cường giả Hậu Thiên bình thường cũng không phải đối thủ, về phần Xích Kim Xà trăm năm, tuy rằng chỉ là hung thú cấp ba, nhưng là loại đỉnh cao trong hung thú cấp ba, cộng thêm số lượng cực kỳ ít ỏi, cũng cực khó có được.
Hai viên đan dược này đều là có giá không hàng, căn bản không mua được ở Thiên Vận quốc, dù là hoàng tộc cũng muốn chú ý!
“Ăn hai viên đan dược này, thực lực của mình sẽ tăng cả một mảng lớn, tuy nhiên... Đan dược quý giá như vậy mà trực tiếp ăn thì quá lãng phí, trong trí nhớ của đại năng tiền bối kia, Minh Văn thuật chẳng những có thể dùng để gia tăng uy lực của bảo khí, cũng có thể dùng để gia tăng hiệu quả của đan dược. Không bằng, mình nghiên cứu một chút, luyện chế ra hai tấm Minh Văn phù gia tăng hiệu quả đan dược, dán lên rồi mới sử dụng...”.
Thần Vực truyền thừa vạn năm, bất kể là luyện thể, võ đạo, sử dụng các loại vũ khí, mỗi một loại kỹ năng và pháp trận đều phát triển đến tận cùng, vượt xa Thiên Diễn đại lục, tự nhiên Minh Văn thuật cũng vậy.
Minh Văn thuật Thần Vực chia làm bốn loại, Minh Khí, Minh Dược, Minh Thân, Minh Hồn.
Minh Khí chính là Minh Văn lên bảo khí, là thô thiển nhất.
Minh Dược là Minh Văn lên đan dược, khiến hiệu quả đan dược càng tốt hơn, hoặc là loại trừ tác dụng phụ của đan dược.
Minh Thân là Minh Văn lên tại thân thể, yêu cầu trình độ Minh Văn thuật cực cao, có thể gia tăng tốc độ tu luyện hoặc sức chiến đấu của võ giả trong một thời gian dài.
Minh Hồn là Minh Văn lên linh hồn, đây là cảnh giới cao nhất của Minh Văn thuật. Dù là trong trí nhớ của vị tiền bối đại năng kia cũng trống rỗng về Minh Hồn, có lẽ là khiếm khuyết, có lẽ là ngay cả vị đại năng đó cũng không biết.
Minh Văn thuật Thiên Vận quốc chỉ vẻn vẹn hạn chế ở Minh Khí, hầu hết các Minh Văn đại sư trước giờ cũng không nghĩ tới Minh Văn thuật còn có thể sử dụng ở chỗ khác.
Với cảnh giới của Lâm Minh hiện giờ, Minh Thân cùng Minh Hồn là đừng mơ tới, Minh Dược thì còn có thể nghiên cứu một chút. Tuy nhiên mấy ngày nay vì Lâm Minh bận rộn tu luyện, không đủ thời gian, thứ hai là hắn cũng không có nhiều tài chính để mua tài liệu, cho nên vẫn luôn gác lại.
Lần này nhận được hai viên linh đan Hồng Kim Long Tủy Đan và Kim Xà Xích Đảm Hoàn, tự nhiên phải thừa cơ nghiên cứu nghiêm túc, làm dược lực đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Đúng lúc này, Lâm Minh nghe được trên cửa truyền đến tiếng đập như sét đánh, nếu không phải chất lượng cửa ở ký túc xá Thất Huyền võ phủ rất tốt, Lâm Minh còn hoài nghi cánh cửa này sẽ bị đập nát.
Tác giả :
Tàm Kiểm Lý Đích Ngưu