Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 118: Sửa chữa Thần Lực phù
Trình độ Minh Văn thuật của Lâm Minh đúng là lợi hại, nhưng hắn không phải là không gì không làm được. Đối mặt với loại Minh Văn phù chưa từng thấy, hắn không có khả năng tu sửa được.
Tuy nhiên, hắn suy nghĩ một chút, vẫn dùng chân nguyên truyền âm trả lời Uông Toàn Cơ:
“Hội trưởng, ta thử xem”.
Từ khi đạt tới Luyện Thể tầng ba, lực nắm giữ chân nguyên càng tăng thêm một bước, Lâm Minh tự nhiên mà hiểu được chân nguyên truyền âm.
“Hả?”.
Uông Toàn Cơ kinh ngạc, chẳng lẽ trước kia Lâm Minh gặp qua Thần Lực phù? Cho dù hắn gặp qua, loại Thần Lực phù do lưu phái Minh Văn thuật Thiên Vận quốc phát triển ra hết sức phức tạp, dù cho Minh Văn đại sư cũng chưa chắc vẽ thành! Lâm Minh mới mười lăm tuổi, làm sao có thể hiểu được phương pháp vẽ này?
Lâm Minh quả thật là thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng Uông Toàn Cơ quyết không tin Lâm Minh có thể sửa được Thần Lực phù này.
“Tiểu tử thú vị, ta thật muốn xem, Lâm Minh này có năng lực gì sửa được Thần Lực phù này”.
Uông Toàn Cơ lộ ra một tia tươi cười nghiền ngẫm, nói thẳng:
- Được, vậy ngươi thử xem.
Lâm Minh gật đầu, ngồi lên đài Minh Văn.
Người trung niên kia vừa thấy Lâm Minh ngồi xuống, trực tiếp tròn mắt, hắn vội nói:
- Uông hội trưởng, đây là...
Hắn không thể hiểu được, hắn cũng không biết Lâm Minh, chỉ coi hắn là một học đồ của Minh Văn sư công hội, chẳng lẽ Uông Toàn Cơ định cho thiếu niên này sửa áo giáp của mình, vậy không phải đùa giỡn hay sao?
Uông Toàn Cơ nói:
- Không sao, chỉ là để hắn thử xem, không được ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.
- Nhưng...
Người trung niên đau lòng liếc nhìn những tài liệu hắn chuẩn bị tỉ mỉ. Dựa theo quy định của Minh Văn sư công hội, khách hàng đến Minh Văn sư công hội yêu cầu phục vụ, cần phải bỏ tài liệu và tiền thù lao. Nếu như không chuẩn bị đủ, có thể do Minh Văn sư công hội cung cấp, đương nhiên khách hàng phải dùng tài liệu ngang giá khác để trao đổi.
Tuy rằng hắn là võ giả Ngưng Mạch kỳ, nhưng một lần lấy ra nhiều tài liệu đắt giá như vậy cũng đau lòng muốn chết, những tài liệu này cũng phải bảy tám ngàn lượng vàng, võ giả trung niên chỉ gom góp tài liệu cũng đã mất một năm. Nếu không phải áo giáp này là bảo khí nhân giai trung phẩm tổ truyền của gia tộc bọn họ, thật sự quá quý trọng, hắn cũng không bỏ được vốn gốc như vậy.
Uông Toàn Cơ cười nói:
- Không sao, những tài liệu kia đều có trong này, hắn thất bại thì ta tới, ta có thể cam đoan sửa được áo giáp của ngươi.
- Vậy... Được rồi.
Có Uông Toàn Cơ cam đoan, người trung niên kia đành phải tùy ý cho thằng nhóc Lâm Minh này làm, chỉ mong hắn đừng có làm rối tung đến mức ngay cả Uông Toàn Cơ cũng không sửa được.
Nhưng mà đứa nhỏ này ở đâu ra, sao Uông Toàn Cơ lại cho hắn tùy ý làm bừa? Minh Văn sư học đồ thiên tài ở Thiên Vận thành này, ngoài Uông Vũ Hàm và Tần Hạnh Hiên ra, không có nghe qua người thứ hai mà, Thần Lực phù phức tạp như vậy, hắn có thể làm được trò trống gì?
Trong lòng võ giả trung niên tràn đầy khó hiểu.
Lâm Minh cầm áo giáp trên tay, linh hồn lực chìm đắm trong Thần Lực phù, dựa vào pháp quyết linh hồn vô thượng Thái Nhất Linh Hồn quyết, cô đọng linh hồn lực thành tơ, không ngừng cảm giác cấu tạo Thần Lực phù, cẩn thận ghi nhớ từng kết cấu văn lộ. Lúc này, bởi vì ngưng tụ linh hồn lực cao độ, vẻ mặt Lâm Minh trở nên tập trung chưa từng có.
Lúc trước hắn giải cốt trong phòng bếp Đại Minh Hiên cũng là vẻ mặt này, mặc kệ là giải cốt cần cậy mạnh dã man thô tục, hay là Minh Văn thuật cần khống chế linh hồn lực tinh xảo phức tạp, ở trong tay Lâm Minh, bản chất của chúng nó đều như nhau. Một loại là ghi nhớ đường vân gân mạch xương thịt dã thú, một loại thì ghi nhớ cấu tạo Minh phù cơ sở cùng văn lộ cơ sở.
Hắn cần làm là xảo diệu phá giải những đường vân phức tạp này.
Uông Vũ Hàm đứng yên sau Lâm Minh, lẳng lặng chăm chú nhìn một bên mặt Lâm Minh, nàng có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt tập trung sắc bén của Lâm Minh. Loại ánh mắt này, phối hợp sắc bén cùng nhuệ khí như cố ý vô tình toát ra trong mắt hắn, làm cho thiếu niên trước mặt có một loại khí thế không xứng với tuổi.
Uông Vũ Hàm không thể không thừa nhận, loại khí thế này rất dễ làm người ta mê muội, những cô gái mới chớm yêu đều rất dễ bị khí thế này thu hút, từ đó sa vào.
Hắn thật sự có thể sửa được Thần Lực phù này ư? Uông Vũ Hàm không dám tin, dù là Lâm Minh đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích, nhưng độ khó lần này thật là quá lớn, nó gần như không thể. Lâm Minh còn không phải người lưu phái Minh Văn thuật Thiên Vận quốc, năm nay mới mười lăm tuổi, hắn không có khả năng đồng thời đạt được thành tựu đỉnh cao trên cả hai lưu phái Minh Văn thuật.
Lâm Minh xem xét một buổi là chừng mười lăm phút, suốt mười lăm phút, hắn không động đậy chút nào.
Mãi cho đến khi người trung niên kia đã có phần không kiên nhẫn, lúc này bỗng nhiên Lâm Minh lên tiếng:
- Uông hội trưởng, ta muốn hỏi, nếu là ngài sửa chữa Minh Văn phù này, có thể khôi phục được bao nhiêu công hiệu của nó?
Uông Toàn Cơ hơi sửng sốt, mỉm cười vuốt râu, tiểu tử này, không lẽ muốn so với mình hay sao?
Uông Toàn Cơ nói:
- Nếu là lão phu chữa trị Thần Lực phù này, có thể khôi phục khoảng tám mươi phần trăm hiệu quả, Thần Lực phù là một loại Minh Văn phù phụ trợ, khắc vào dụng cụ phòng ngự dù không thể trực tiếp gia tăng lực phòng ngự, nhưng có thể gia tăng tốc độ hội tụ chân nguyên của người sử dụng. Hiệu quả ban đầu của Thần Lực phù này hẳn là ba mươi sáu phần trăm đến ba mươi bảy phần trăm, do ta chữa trị, hiệu quả cuối cùng khoảng ba mươi phần trăm đến ba mươi mốt phần trăm.
Hiệu quả Minh Văn phù sau chữa trị luôn không bằng ban đầu, dù là Uông Toàn Cơ ra tay cũng vậy.
- À, ta hiểu rồi. Nói cách khác, mặc kệ ta dùng biện pháp gì, chỉ cần cuối cùng có thể làm tốc độ hội tụ chân nguyên tăng phúc đạt tới ba mươi phần trăm, vậy coi như ta thành công?
Chà! Tiểu tử này đủ tự tin thật!
Uông Toàn Cơ có hứng thú nhìn Lâm Minh, dám nói ra hiệu quả hồi phục cuối cùng đạt tới ba mươi phần trăm, phóng nhìn khắp Thiên Vận quốc cũng không có mấy người, rốt cuộc tiểu tử này chuẩn bị làm gì?
Lão cười ha ha nói:
- Minh Văn sư khách tọa bình thường ra tay, có thể khôi phục được tới hai mươi tám phần trăm đã không kém rồi, ngươi tới được hai mươi tám phần trăm, vậy tính là đủ tư cách.
Lâm Minh gật đầu, vuốt nhẫn ở ngón út, mà cảnh tượng tiếp theo làm cho mọi người ở chỗ này tròn mắt, chỉ thấy Lâm Minh chậm rì rì rút ra một cây thương lớn từ Tu Di giới, cán thương tám xích, đầu thương tám tấc, cán thương toàn màu đen, mũi thương đỏ sậm như máu, đó là Quán Hồng thương!
Như vậy, ngay cả Uông Toàn Cơ cùng Uông Vũ Hàm cũng mơ hồ, chữa trị Minh Văn phù, rút thương ra làm gì?
- Tiểu tử, ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Võ giả trung niên kia thấy mà hết hồn, dữ thiệt, rút ra cả một cây thương lớn, hơn nữa nhìn cây thương này còn là Tử Ô Đạn Thiết. Tuy rằng không phải bảo khí, nhưng tuyệt đối vô cùng sắc nhọn, tên này sẽ không dùng thương đâm áo giáp của mình chứ.
Lâm Minh quay đầu liếc võ giả trung niên kia, nói:
- Phá hủy Thần Lực phù này, vẽ lại cái mới.
- Phá... Phá hủy?
Võ giả trung niên không thể tin nổi vào tai mình, nếu không phải chú ý Uông Toàn Cơ ở đây, hắn thật muốn xông lên đánh người.
- Ngươi điên rồi!
Một khi sử dụng Minh Văn phù vào bảo khí, sẽ rất khó phá hủy, bởi vì hoa văn kết cấu Minh Văn phù sẽ ấn vào trong bảo khí, trở thành một bộ phận của bảo khí. Còn phần biểu hiện mặt ngoài, ví dụ như hoa hình thoi Thần Lực phù này, đó chỉ là dấu hiệu nhãn mác của Minh Văn sư, có hiệu quả trang trí. Giống như hoa văn ngọn lửa của Lâm Minh, chỉ là dựa theo sở thích cá nhân của Minh Văn sư vẽ thành.
Phá hủy hoa văn trang trí, căn bản không thể phá hủy được kết cấu hoa văn Minh Văn phù phức tạp chôn sâu trong bảo khí. Nếu muốn thật sự phá hủy, bình thường là mời Luyện Đan sư Luyện Dược sư chuyên khống lửa dùng ngọn lửa thiêu đốt, tốn rất nhiều thời gian thiêu hủy hoa văn dày đặc chồng chất như mạng nhện.
Làm như vậy, tuy rằng có thể phá hủy Minh Văn phù, nhưng sẽ hơi tổn thương tới bảo khí, mấu chốt nhất là sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả Minh Văn lần nữa.
Cho nên trong phần lớn tình huống, Minh Văn phù trên bảo khí bị hư hại đều chỉ có thể chữa trị. Chữa trị, kỳ thật còn khó hơn cả vẽ mới, nhưng cũng tốt hơn là phá hủy.
Lâm Minh căn bản không hiểu Thần Lực phù, tự nhiên không thể chữa trị, phương thức hắn áp dụng chính là hủy diệt Thần Lực phù này, vẽ lại lần nữa.
Lâm Minh làm sao biết khống lửa, cho nên hắn muốn hủy diệt Minh Văn phù, chỉ có thể rút ra Quán Hồng thương!
- Tiểu tử, ngươi còn làm bừa, đừng trách ta không khách khí!
Người trung niên này tốt xấu gì cũng là võ giả Ngưng Mạch kỳ, đứng hàng quý tộc, có địa vị nhất định ở Thiên Vận thành. Tuy rằng hắn hết sức cung kính với Uông Toàn Cơ, nhưng đối với thằng nhãi con không biết ở đâu đi ra như Lâm Minh, đương nhiên là hắn sẽ không khách sáo.
Lúc này Uông Toàn Cơ khẽ hừ một tiếng, mà một tiếng hừ này lại vang lên như sấm trong tai người trung niên, thân mình hắn run lên, lập tức bình tĩnh lại.
Uông Toàn Cơ nói:
- Bảo khí của ngươi là nhân giai trung phẩm, dù là võ giả Ngưng Mạch kỳ phá hủy, cũng phải tốn công tốn sức một phen, ngươi có cần khẩn trương như vậy không?
Người trung niên nói:
- Thật xin lỗi, chỉ là áo giáp là bảo vật gia truyền của gia tộc ta, cho nên mới nóng vội như thế.
Ở trước mặt Uông Toàn Cơ là Hậu Thiên sơ kỳ, trình độ Minh Văn thuật số một Thiên Vận thành, người trung niên này tự nhiên không dám xằng bậy.
Uông Toàn Cơ nhìn về phía Lâm Minh, chờ đợi Lâm Minh giải thích. Bản thân Lâm Minh là Minh Văn sư, tự nhiên không thể nào không biết kiêng kị phá hủy Minh Văn phù.
Lâm Minh nói:
- Uông hội trưởng, ta dám làm như thế, tự nhiên là có nắm chắc nhất định. Tuy rằng không thể cam đoan không có tổn thương tới bảo khí, nhưng sẽ tổn thương không lớn, hơn nữa ta có biện pháp bù đắp.
Sẽ tổn thương không lớn? Sử dụng thương nặng cậy mạnh hủy diệt hoa văn Minh Văn phù đã hòa hợp với áo giáp, sẽ tổn thương không lớn?
Uông Toàn Cơ cau mày, không mở miệng, nếu Lâm Minh phá hủy hoa văn Minh Văn vốn có trong áo giáp, dù là người cũng không chữa trị được áo giáp này.
Lâm Minh nói:
- Thế này đi, với tu vi của ta, phá hủy hoa văn trong áo giáp này cũng không phải chuyện một lúc. Nếu Uông hội trưởng cảm thấy không được thì mới ngăn cản, thế nào?
Uông Toàn Cơ gật đầu, như vậy cũng được, áo giáp nhân giai trung phẩm này dù không truyền chân nguyên, cũng vô cùng cứng cỏi, dù là phá hủy đường vân cũng không phải một chút là được.
Người trung niên kia đành nhận mệnh, hắn đã quyết định, một khi phát hiện không đúng là lập tức giật lại áo giáp, cùng lắm thì hắn không sửa áo giáp nữa.
Lâm Minh cố định áo giáp lên đài Minh Văn, sau đó lui lại một trượng, cầm Quán Hồng thương tùy ý run lên, mọi người ở đây đều chú ý tới động tác của Lâm Minh, muốn biết cuối cùng là hắn muốn làm gì.
Tuy nhiên, hắn suy nghĩ một chút, vẫn dùng chân nguyên truyền âm trả lời Uông Toàn Cơ:
“Hội trưởng, ta thử xem”.
Từ khi đạt tới Luyện Thể tầng ba, lực nắm giữ chân nguyên càng tăng thêm một bước, Lâm Minh tự nhiên mà hiểu được chân nguyên truyền âm.
“Hả?”.
Uông Toàn Cơ kinh ngạc, chẳng lẽ trước kia Lâm Minh gặp qua Thần Lực phù? Cho dù hắn gặp qua, loại Thần Lực phù do lưu phái Minh Văn thuật Thiên Vận quốc phát triển ra hết sức phức tạp, dù cho Minh Văn đại sư cũng chưa chắc vẽ thành! Lâm Minh mới mười lăm tuổi, làm sao có thể hiểu được phương pháp vẽ này?
Lâm Minh quả thật là thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng Uông Toàn Cơ quyết không tin Lâm Minh có thể sửa được Thần Lực phù này.
“Tiểu tử thú vị, ta thật muốn xem, Lâm Minh này có năng lực gì sửa được Thần Lực phù này”.
Uông Toàn Cơ lộ ra một tia tươi cười nghiền ngẫm, nói thẳng:
- Được, vậy ngươi thử xem.
Lâm Minh gật đầu, ngồi lên đài Minh Văn.
Người trung niên kia vừa thấy Lâm Minh ngồi xuống, trực tiếp tròn mắt, hắn vội nói:
- Uông hội trưởng, đây là...
Hắn không thể hiểu được, hắn cũng không biết Lâm Minh, chỉ coi hắn là một học đồ của Minh Văn sư công hội, chẳng lẽ Uông Toàn Cơ định cho thiếu niên này sửa áo giáp của mình, vậy không phải đùa giỡn hay sao?
Uông Toàn Cơ nói:
- Không sao, chỉ là để hắn thử xem, không được ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.
- Nhưng...
Người trung niên đau lòng liếc nhìn những tài liệu hắn chuẩn bị tỉ mỉ. Dựa theo quy định của Minh Văn sư công hội, khách hàng đến Minh Văn sư công hội yêu cầu phục vụ, cần phải bỏ tài liệu và tiền thù lao. Nếu như không chuẩn bị đủ, có thể do Minh Văn sư công hội cung cấp, đương nhiên khách hàng phải dùng tài liệu ngang giá khác để trao đổi.
Tuy rằng hắn là võ giả Ngưng Mạch kỳ, nhưng một lần lấy ra nhiều tài liệu đắt giá như vậy cũng đau lòng muốn chết, những tài liệu này cũng phải bảy tám ngàn lượng vàng, võ giả trung niên chỉ gom góp tài liệu cũng đã mất một năm. Nếu không phải áo giáp này là bảo khí nhân giai trung phẩm tổ truyền của gia tộc bọn họ, thật sự quá quý trọng, hắn cũng không bỏ được vốn gốc như vậy.
Uông Toàn Cơ cười nói:
- Không sao, những tài liệu kia đều có trong này, hắn thất bại thì ta tới, ta có thể cam đoan sửa được áo giáp của ngươi.
- Vậy... Được rồi.
Có Uông Toàn Cơ cam đoan, người trung niên kia đành phải tùy ý cho thằng nhóc Lâm Minh này làm, chỉ mong hắn đừng có làm rối tung đến mức ngay cả Uông Toàn Cơ cũng không sửa được.
Nhưng mà đứa nhỏ này ở đâu ra, sao Uông Toàn Cơ lại cho hắn tùy ý làm bừa? Minh Văn sư học đồ thiên tài ở Thiên Vận thành này, ngoài Uông Vũ Hàm và Tần Hạnh Hiên ra, không có nghe qua người thứ hai mà, Thần Lực phù phức tạp như vậy, hắn có thể làm được trò trống gì?
Trong lòng võ giả trung niên tràn đầy khó hiểu.
Lâm Minh cầm áo giáp trên tay, linh hồn lực chìm đắm trong Thần Lực phù, dựa vào pháp quyết linh hồn vô thượng Thái Nhất Linh Hồn quyết, cô đọng linh hồn lực thành tơ, không ngừng cảm giác cấu tạo Thần Lực phù, cẩn thận ghi nhớ từng kết cấu văn lộ. Lúc này, bởi vì ngưng tụ linh hồn lực cao độ, vẻ mặt Lâm Minh trở nên tập trung chưa từng có.
Lúc trước hắn giải cốt trong phòng bếp Đại Minh Hiên cũng là vẻ mặt này, mặc kệ là giải cốt cần cậy mạnh dã man thô tục, hay là Minh Văn thuật cần khống chế linh hồn lực tinh xảo phức tạp, ở trong tay Lâm Minh, bản chất của chúng nó đều như nhau. Một loại là ghi nhớ đường vân gân mạch xương thịt dã thú, một loại thì ghi nhớ cấu tạo Minh phù cơ sở cùng văn lộ cơ sở.
Hắn cần làm là xảo diệu phá giải những đường vân phức tạp này.
Uông Vũ Hàm đứng yên sau Lâm Minh, lẳng lặng chăm chú nhìn một bên mặt Lâm Minh, nàng có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt tập trung sắc bén của Lâm Minh. Loại ánh mắt này, phối hợp sắc bén cùng nhuệ khí như cố ý vô tình toát ra trong mắt hắn, làm cho thiếu niên trước mặt có một loại khí thế không xứng với tuổi.
Uông Vũ Hàm không thể không thừa nhận, loại khí thế này rất dễ làm người ta mê muội, những cô gái mới chớm yêu đều rất dễ bị khí thế này thu hút, từ đó sa vào.
Hắn thật sự có thể sửa được Thần Lực phù này ư? Uông Vũ Hàm không dám tin, dù là Lâm Minh đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích, nhưng độ khó lần này thật là quá lớn, nó gần như không thể. Lâm Minh còn không phải người lưu phái Minh Văn thuật Thiên Vận quốc, năm nay mới mười lăm tuổi, hắn không có khả năng đồng thời đạt được thành tựu đỉnh cao trên cả hai lưu phái Minh Văn thuật.
Lâm Minh xem xét một buổi là chừng mười lăm phút, suốt mười lăm phút, hắn không động đậy chút nào.
Mãi cho đến khi người trung niên kia đã có phần không kiên nhẫn, lúc này bỗng nhiên Lâm Minh lên tiếng:
- Uông hội trưởng, ta muốn hỏi, nếu là ngài sửa chữa Minh Văn phù này, có thể khôi phục được bao nhiêu công hiệu của nó?
Uông Toàn Cơ hơi sửng sốt, mỉm cười vuốt râu, tiểu tử này, không lẽ muốn so với mình hay sao?
Uông Toàn Cơ nói:
- Nếu là lão phu chữa trị Thần Lực phù này, có thể khôi phục khoảng tám mươi phần trăm hiệu quả, Thần Lực phù là một loại Minh Văn phù phụ trợ, khắc vào dụng cụ phòng ngự dù không thể trực tiếp gia tăng lực phòng ngự, nhưng có thể gia tăng tốc độ hội tụ chân nguyên của người sử dụng. Hiệu quả ban đầu của Thần Lực phù này hẳn là ba mươi sáu phần trăm đến ba mươi bảy phần trăm, do ta chữa trị, hiệu quả cuối cùng khoảng ba mươi phần trăm đến ba mươi mốt phần trăm.
Hiệu quả Minh Văn phù sau chữa trị luôn không bằng ban đầu, dù là Uông Toàn Cơ ra tay cũng vậy.
- À, ta hiểu rồi. Nói cách khác, mặc kệ ta dùng biện pháp gì, chỉ cần cuối cùng có thể làm tốc độ hội tụ chân nguyên tăng phúc đạt tới ba mươi phần trăm, vậy coi như ta thành công?
Chà! Tiểu tử này đủ tự tin thật!
Uông Toàn Cơ có hứng thú nhìn Lâm Minh, dám nói ra hiệu quả hồi phục cuối cùng đạt tới ba mươi phần trăm, phóng nhìn khắp Thiên Vận quốc cũng không có mấy người, rốt cuộc tiểu tử này chuẩn bị làm gì?
Lão cười ha ha nói:
- Minh Văn sư khách tọa bình thường ra tay, có thể khôi phục được tới hai mươi tám phần trăm đã không kém rồi, ngươi tới được hai mươi tám phần trăm, vậy tính là đủ tư cách.
Lâm Minh gật đầu, vuốt nhẫn ở ngón út, mà cảnh tượng tiếp theo làm cho mọi người ở chỗ này tròn mắt, chỉ thấy Lâm Minh chậm rì rì rút ra một cây thương lớn từ Tu Di giới, cán thương tám xích, đầu thương tám tấc, cán thương toàn màu đen, mũi thương đỏ sậm như máu, đó là Quán Hồng thương!
Như vậy, ngay cả Uông Toàn Cơ cùng Uông Vũ Hàm cũng mơ hồ, chữa trị Minh Văn phù, rút thương ra làm gì?
- Tiểu tử, ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Võ giả trung niên kia thấy mà hết hồn, dữ thiệt, rút ra cả một cây thương lớn, hơn nữa nhìn cây thương này còn là Tử Ô Đạn Thiết. Tuy rằng không phải bảo khí, nhưng tuyệt đối vô cùng sắc nhọn, tên này sẽ không dùng thương đâm áo giáp của mình chứ.
Lâm Minh quay đầu liếc võ giả trung niên kia, nói:
- Phá hủy Thần Lực phù này, vẽ lại cái mới.
- Phá... Phá hủy?
Võ giả trung niên không thể tin nổi vào tai mình, nếu không phải chú ý Uông Toàn Cơ ở đây, hắn thật muốn xông lên đánh người.
- Ngươi điên rồi!
Một khi sử dụng Minh Văn phù vào bảo khí, sẽ rất khó phá hủy, bởi vì hoa văn kết cấu Minh Văn phù sẽ ấn vào trong bảo khí, trở thành một bộ phận của bảo khí. Còn phần biểu hiện mặt ngoài, ví dụ như hoa hình thoi Thần Lực phù này, đó chỉ là dấu hiệu nhãn mác của Minh Văn sư, có hiệu quả trang trí. Giống như hoa văn ngọn lửa của Lâm Minh, chỉ là dựa theo sở thích cá nhân của Minh Văn sư vẽ thành.
Phá hủy hoa văn trang trí, căn bản không thể phá hủy được kết cấu hoa văn Minh Văn phù phức tạp chôn sâu trong bảo khí. Nếu muốn thật sự phá hủy, bình thường là mời Luyện Đan sư Luyện Dược sư chuyên khống lửa dùng ngọn lửa thiêu đốt, tốn rất nhiều thời gian thiêu hủy hoa văn dày đặc chồng chất như mạng nhện.
Làm như vậy, tuy rằng có thể phá hủy Minh Văn phù, nhưng sẽ hơi tổn thương tới bảo khí, mấu chốt nhất là sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả Minh Văn lần nữa.
Cho nên trong phần lớn tình huống, Minh Văn phù trên bảo khí bị hư hại đều chỉ có thể chữa trị. Chữa trị, kỳ thật còn khó hơn cả vẽ mới, nhưng cũng tốt hơn là phá hủy.
Lâm Minh căn bản không hiểu Thần Lực phù, tự nhiên không thể chữa trị, phương thức hắn áp dụng chính là hủy diệt Thần Lực phù này, vẽ lại lần nữa.
Lâm Minh làm sao biết khống lửa, cho nên hắn muốn hủy diệt Minh Văn phù, chỉ có thể rút ra Quán Hồng thương!
- Tiểu tử, ngươi còn làm bừa, đừng trách ta không khách khí!
Người trung niên này tốt xấu gì cũng là võ giả Ngưng Mạch kỳ, đứng hàng quý tộc, có địa vị nhất định ở Thiên Vận thành. Tuy rằng hắn hết sức cung kính với Uông Toàn Cơ, nhưng đối với thằng nhãi con không biết ở đâu đi ra như Lâm Minh, đương nhiên là hắn sẽ không khách sáo.
Lúc này Uông Toàn Cơ khẽ hừ một tiếng, mà một tiếng hừ này lại vang lên như sấm trong tai người trung niên, thân mình hắn run lên, lập tức bình tĩnh lại.
Uông Toàn Cơ nói:
- Bảo khí của ngươi là nhân giai trung phẩm, dù là võ giả Ngưng Mạch kỳ phá hủy, cũng phải tốn công tốn sức một phen, ngươi có cần khẩn trương như vậy không?
Người trung niên nói:
- Thật xin lỗi, chỉ là áo giáp là bảo vật gia truyền của gia tộc ta, cho nên mới nóng vội như thế.
Ở trước mặt Uông Toàn Cơ là Hậu Thiên sơ kỳ, trình độ Minh Văn thuật số một Thiên Vận thành, người trung niên này tự nhiên không dám xằng bậy.
Uông Toàn Cơ nhìn về phía Lâm Minh, chờ đợi Lâm Minh giải thích. Bản thân Lâm Minh là Minh Văn sư, tự nhiên không thể nào không biết kiêng kị phá hủy Minh Văn phù.
Lâm Minh nói:
- Uông hội trưởng, ta dám làm như thế, tự nhiên là có nắm chắc nhất định. Tuy rằng không thể cam đoan không có tổn thương tới bảo khí, nhưng sẽ tổn thương không lớn, hơn nữa ta có biện pháp bù đắp.
Sẽ tổn thương không lớn? Sử dụng thương nặng cậy mạnh hủy diệt hoa văn Minh Văn phù đã hòa hợp với áo giáp, sẽ tổn thương không lớn?
Uông Toàn Cơ cau mày, không mở miệng, nếu Lâm Minh phá hủy hoa văn Minh Văn vốn có trong áo giáp, dù là người cũng không chữa trị được áo giáp này.
Lâm Minh nói:
- Thế này đi, với tu vi của ta, phá hủy hoa văn trong áo giáp này cũng không phải chuyện một lúc. Nếu Uông hội trưởng cảm thấy không được thì mới ngăn cản, thế nào?
Uông Toàn Cơ gật đầu, như vậy cũng được, áo giáp nhân giai trung phẩm này dù không truyền chân nguyên, cũng vô cùng cứng cỏi, dù là phá hủy đường vân cũng không phải một chút là được.
Người trung niên kia đành nhận mệnh, hắn đã quyết định, một khi phát hiện không đúng là lập tức giật lại áo giáp, cùng lắm thì hắn không sửa áo giáp nữa.
Lâm Minh cố định áo giáp lên đài Minh Văn, sau đó lui lại một trượng, cầm Quán Hồng thương tùy ý run lên, mọi người ở đây đều chú ý tới động tác của Lâm Minh, muốn biết cuối cùng là hắn muốn làm gì.
Tác giả :
Tàm Kiểm Lý Đích Ngưu