Vũ Cực Đỉnh Phong
Chương 59: Cảm ngộ, vũ chi luật động
Ầm...
Một đạo chưởng ấn thật lớn màu lam nhạt, trong nháy mắt khi quang mang màu tinh lam thoát khỏi bàn tay bóng đen liền bành trướng mãnh liệt, ngay sau đó lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng, ầm ầm giã lên trên khối cự thạch. Chỉ nghe tiếng nổ bạo tạc kịch liệt, khối cự thạch to lớn, cao chừng hai đầu người, trong khoảng khắc bị chưởng ấn màu lam nhạt này phá vỡ vụn.
Trong tiếng nổ ầm ầm ầm. Hóa thành vô số mảnh đá vụn, bay loạn khắp bầu trời.
Nếu như có người quan sát thật kỹ, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ phát hiện ra, vô số mảnh đá vụn bay loạn trên bầu trời, cư nhiên mang theo một tầng quang mang màu lam nhàn nhạt. Khi cầm trong tay liền có thể cảm giác được một cỗ khí tức băng hàn khiếp người từ vô số mảnh đá vụn phát ra...
Một chưởng này, không chỉ hoàn toàn đánh nát tảng đá lớn, thậm chí còn khiến cho tính chất của nó cũng hoàn toàn biến thành băng tinh!
Đây là loại hàn lãnh như thế nào? Sợ rằng người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi...
Vù...
Trong tiếng lướt gió nhè nhẹ, bóng đen, vững vàng hạ xuống đất...
“Bài Vân Chưởng phối hợp với Triều Tịch Quyết đồng thời thi triển, uy lực quả nhiên vô cùng kinh người!”
Bóng đen này, chính là La Dật đang tu luyện vũ kỹ. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đá vụn đã hoàn toàn biến thành băng tinh dưới chân, khóe miệng nở nụ cười khẽ...
“Lưu Quang Thân Pháp cũng rất lợi hại, tốc độ của ta hiện tại, so với hộ vệ gặp được tại cửa Thánh Võ Đường trước kia, chỉ sợ còn nhanh hơn vài phần...”
La Dật thở ra một hơi, rất hài lòng đối với thành quả tu luyện hai tháng vừa rồi của chính mình...
Trên người hắn chỉ mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, nhưng trong thời tiết băng tuyết tan rã, cũng là thời điểm lạnh nhất trong năm, La Dật lại không hề cảm giác lạnh lẽo chút nào, thậm chí, khi hàn ý chạm vào thân thể hắn, trong khoẳng khắc liền hóa thành một tia ấm áp, dung nhập vào trong nội tức của hắn...
“Tầng thứ tám cũng coi như Hậu Thiên hậu kỳ rồi. Nghe nói khi đạt tới Tiên Thiên, bản thân liền có thể dẫn thiên địa lực nhập thể. Hiện tại đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, phảng phất cũng có thể cảm thụ được một tia...”
Trong lòng La Phong âm thầm suy nghĩ, xoay người bước tới trước một tảng đá lớn cách đó không xa.
Một thanh trường kiếm với vỏ màu lam đang đặt trên tảng đá lớn này.
La Dật suy nghĩ một chút, lấy trường kiếm, tư một tiếng, kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Thanh trường kiếm này là do La Băng Vân tặng La Dật. Hiện tại La Dật coi như một kẻ nghèo nàn mười phần, hôm trước La Băng Vân biết được La Dật chọn tu luyện kiếm pháp, hôm sau liền mang theo thanh trường kiếm này tới tặng La Dật... Điều này cũng khiến cho trong lòng La Dật cảm thấy cảm động không thôi.
Hai tháng tiếp xúc vừa qua, địa vị của La Băng Vân trong lòng La Dật vững vàng đề cao theo từng ngày, hiện tại so với Xuân di cũng đã không kém hơn bao nhiêu. Mà La Băng Vân cũng thực lòng quan tâm tới La Dật...
La Dật cầm kiếm ngưng thần, đứng yên tại chỗ một lát, trong hai tròng mắt chợt bắn ra một tia tinh mang, kiếm nơi nay, chợt đâm thẳng ra!
Vù vù vù vù vù vù vù!
Chỉ trong vòng môt tức, liên tục bảy đạo kiếm ảnh màu lam nhạt xuất hiện, trong tiêng nổ ba ba, nhất thời để lại trên mặt đất bảy lỗ nhỏ chừng ngón chân, đâm sâu chừng ba tấc. La Dật ngừng động kiếm tromg tay, trên mặt chợt lộ vẻ trầm ngâm...
- Vẫn sai... Dựa theo miêu tả trong Thanh Vũ Kiếm Phổ, tầng thứ nhất tu luyện tới điểm cuối cùng, bảy đạo kiếm quang có thể diễn biến miên biết tuyệt, tạo ra mấy trăm đạo kiếm quang sắc bén, hơn nữa uy lực không hề mất đi. Nhưng hiện tại ta đã tu luyện tới tầng thứ bảy, lại hoàn toàn không thể diễn biến ra nhiều hơn... Điểm then chốt trong quá trình diễn biến này lại không hề được miêu tả tỉ mỉ, thực sự vô cùng phiền não... Rốt cuộc là sai chỗ nào?
La Dật cau mày, ngưng thần suy tư, một điểm then chốt trong đó, hắn mông lung tựa hồ nắm được một ít gì đó, thế nhưng lại hoàn toàn không thể hình dung ra được. Loại cảm giác này thực giống như trong lòng bị ngứa, rõ ràng là biết rõ địa phương nào, thế nhưng thế nào cũng không chạm vào được... Thực sự khiến cho trong lòng buồn phiền khó chịu cùng cực.
Đoàng...
Một tiếng sấm sét, đột nhiên vang lên trên bầu trời, khiến La Dật đang trong trầm tư phải giật mình tỉnh lại. La Dật ngẩng đầu, vừa lúc thấy được điện quang màu lam thoáng hiện ngay sau đó... Lập tức, lại một đạo sấm set nổ vang.
Hôm nay đã là đầu mùa xuân, tiếng sấm mùa xuân liên tục vang lên nhiều lần, chỉ bất quá chỉ có tiếng sấm mà không có mưa.
La Dật nhìn bầu trời một lúc, cúi đầu xuống, tiếp tục suy tư vấn đề của chính mình...
“Trong kiếm phổ, bảy kiếm có thể diễn biến thành trăm đạo kiếm quang, điểm then chốt lại không được miêu tả tỉ mỉ, hiển nhiên là thuộc về loại ý cảnh cần thể hội, không thể nói ra thành lời. Nếu như lĩnh hội, Thanh Vũ Kiếm Pháp lập tức trở thành một thủ đoạn công kích cực mạnh của ta. Nhưng nếu không thể lĩnh hội được, vậy thì” Thanh Vũ Kiếm Pháp “so với kiếm pháp bình thường không có bao nhiêu khác biệt. Nhưng điểm then chốt này, đến tột cùng là cái gì đây?”
La Dật trầm tư suy nghĩ, cũng không có nửa điểm manh mối...
Bỗng nhiên sắc mặt hắn biến đổi, vươn tay lên, một giọt nước mưa mát lạnh rơi vào trong tay tay hắn, thần sắc khẽ nhúc nhích nhìn lên không trung...
Trong bầu trời, từng tia mưa phùn liên tiếp bay xuống. La Dật thoáng ngẩn ra, bất quá chỉ trong chốc lát, mưa phùn lất phất nhất thời biến thành mưa to tầm tã, tiếng mưa rơi ba ba gấp đến cực điểm vang vọng phía chân trời.
La Dật nhìn bầu trời, đột nhiên chấn động toàn thân, ngẩn người đứng tại chỗ, ánh mắt hắn nhìn về phía khoảng đất trống cách đó xa xa... Trên phiến đá kia, giọt mưa hung hăng rơi xuống, sau đó vỡ tan, một lần nữa rơi xuống, một lần nữa vỡ tan... Nổi lên một vòng sóng gợn lăn tăn...
“Luật động... Một cỗ luật động không biết tên...”
La Dật ngơ ngác nhìn dưới mặt đất, nhưng mà lập tức, trong ánh mắt hắn mang theo một tia mê man.
“Luật động... Của vũ...”
Lời lẩm bẩm của La Dật vang lên trong mưa, hai mắt ngay từ đầu tràn đầy mê man, dần dần rõ ràng hơn, dần dần, càng lúc càng sáng sủa, càng lúc càng sáng rõ!
Ầm...
Lại một tiếng sấm sét nổ vang, mà thân thể La Dật đột nhiên run bắn lên, trong ánh mắt sáng rực đột nhiên xẹt qua một tia vui mừng như điên. Một tiếng huýt sáo dài đột nhiên từ trong miệng hắn truyền ra, thân hình hắn, động rồi!
Không phải “Lưu Quang Thân Pháp”!
Thân hình La Dật phảng phất trong nháy mắt dung nhập vào trong “vũ”, thân hình hắn phảng phất tại một cái chớp mắt trở nên mông lung mờ ảo. Trường kiếm, theo tiếng kiếm minh run rẩy kịch liệt mà động, trên thân kiếm, nhất thời bám vào một tầng quang mang màu tinh lam chưa bao giờ có! Chỉ xét riêng về độ sáng tối, hiện tại đã vượt qua rất nhiều so với thường ngày La Dật tu luyện!
“Luật động! Vũ cũng có luật động!”
“Loại luật động này phảng phất không phải tốc độ thuần túy, mà là một loại quy tác cổ quái nào đó! Dung nhập loại luật động này, dung nhập loại quy tắc này, một kiếm hóa thành trăm kiếm, căn bản là chuyện tình vô cùng dễ dàng!”
Một đạo chưởng ấn thật lớn màu lam nhạt, trong nháy mắt khi quang mang màu tinh lam thoát khỏi bàn tay bóng đen liền bành trướng mãnh liệt, ngay sau đó lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng, ầm ầm giã lên trên khối cự thạch. Chỉ nghe tiếng nổ bạo tạc kịch liệt, khối cự thạch to lớn, cao chừng hai đầu người, trong khoảng khắc bị chưởng ấn màu lam nhạt này phá vỡ vụn.
Trong tiếng nổ ầm ầm ầm. Hóa thành vô số mảnh đá vụn, bay loạn khắp bầu trời.
Nếu như có người quan sát thật kỹ, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ phát hiện ra, vô số mảnh đá vụn bay loạn trên bầu trời, cư nhiên mang theo một tầng quang mang màu lam nhàn nhạt. Khi cầm trong tay liền có thể cảm giác được một cỗ khí tức băng hàn khiếp người từ vô số mảnh đá vụn phát ra...
Một chưởng này, không chỉ hoàn toàn đánh nát tảng đá lớn, thậm chí còn khiến cho tính chất của nó cũng hoàn toàn biến thành băng tinh!
Đây là loại hàn lãnh như thế nào? Sợ rằng người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi...
Vù...
Trong tiếng lướt gió nhè nhẹ, bóng đen, vững vàng hạ xuống đất...
“Bài Vân Chưởng phối hợp với Triều Tịch Quyết đồng thời thi triển, uy lực quả nhiên vô cùng kinh người!”
Bóng đen này, chính là La Dật đang tu luyện vũ kỹ. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đá vụn đã hoàn toàn biến thành băng tinh dưới chân, khóe miệng nở nụ cười khẽ...
“Lưu Quang Thân Pháp cũng rất lợi hại, tốc độ của ta hiện tại, so với hộ vệ gặp được tại cửa Thánh Võ Đường trước kia, chỉ sợ còn nhanh hơn vài phần...”
La Dật thở ra một hơi, rất hài lòng đối với thành quả tu luyện hai tháng vừa rồi của chính mình...
Trên người hắn chỉ mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, nhưng trong thời tiết băng tuyết tan rã, cũng là thời điểm lạnh nhất trong năm, La Dật lại không hề cảm giác lạnh lẽo chút nào, thậm chí, khi hàn ý chạm vào thân thể hắn, trong khoẳng khắc liền hóa thành một tia ấm áp, dung nhập vào trong nội tức của hắn...
“Tầng thứ tám cũng coi như Hậu Thiên hậu kỳ rồi. Nghe nói khi đạt tới Tiên Thiên, bản thân liền có thể dẫn thiên địa lực nhập thể. Hiện tại đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, phảng phất cũng có thể cảm thụ được một tia...”
Trong lòng La Phong âm thầm suy nghĩ, xoay người bước tới trước một tảng đá lớn cách đó không xa.
Một thanh trường kiếm với vỏ màu lam đang đặt trên tảng đá lớn này.
La Dật suy nghĩ một chút, lấy trường kiếm, tư một tiếng, kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Thanh trường kiếm này là do La Băng Vân tặng La Dật. Hiện tại La Dật coi như một kẻ nghèo nàn mười phần, hôm trước La Băng Vân biết được La Dật chọn tu luyện kiếm pháp, hôm sau liền mang theo thanh trường kiếm này tới tặng La Dật... Điều này cũng khiến cho trong lòng La Dật cảm thấy cảm động không thôi.
Hai tháng tiếp xúc vừa qua, địa vị của La Băng Vân trong lòng La Dật vững vàng đề cao theo từng ngày, hiện tại so với Xuân di cũng đã không kém hơn bao nhiêu. Mà La Băng Vân cũng thực lòng quan tâm tới La Dật...
La Dật cầm kiếm ngưng thần, đứng yên tại chỗ một lát, trong hai tròng mắt chợt bắn ra một tia tinh mang, kiếm nơi nay, chợt đâm thẳng ra!
Vù vù vù vù vù vù vù!
Chỉ trong vòng môt tức, liên tục bảy đạo kiếm ảnh màu lam nhạt xuất hiện, trong tiêng nổ ba ba, nhất thời để lại trên mặt đất bảy lỗ nhỏ chừng ngón chân, đâm sâu chừng ba tấc. La Dật ngừng động kiếm tromg tay, trên mặt chợt lộ vẻ trầm ngâm...
- Vẫn sai... Dựa theo miêu tả trong Thanh Vũ Kiếm Phổ, tầng thứ nhất tu luyện tới điểm cuối cùng, bảy đạo kiếm quang có thể diễn biến miên biết tuyệt, tạo ra mấy trăm đạo kiếm quang sắc bén, hơn nữa uy lực không hề mất đi. Nhưng hiện tại ta đã tu luyện tới tầng thứ bảy, lại hoàn toàn không thể diễn biến ra nhiều hơn... Điểm then chốt trong quá trình diễn biến này lại không hề được miêu tả tỉ mỉ, thực sự vô cùng phiền não... Rốt cuộc là sai chỗ nào?
La Dật cau mày, ngưng thần suy tư, một điểm then chốt trong đó, hắn mông lung tựa hồ nắm được một ít gì đó, thế nhưng lại hoàn toàn không thể hình dung ra được. Loại cảm giác này thực giống như trong lòng bị ngứa, rõ ràng là biết rõ địa phương nào, thế nhưng thế nào cũng không chạm vào được... Thực sự khiến cho trong lòng buồn phiền khó chịu cùng cực.
Đoàng...
Một tiếng sấm sét, đột nhiên vang lên trên bầu trời, khiến La Dật đang trong trầm tư phải giật mình tỉnh lại. La Dật ngẩng đầu, vừa lúc thấy được điện quang màu lam thoáng hiện ngay sau đó... Lập tức, lại một đạo sấm set nổ vang.
Hôm nay đã là đầu mùa xuân, tiếng sấm mùa xuân liên tục vang lên nhiều lần, chỉ bất quá chỉ có tiếng sấm mà không có mưa.
La Dật nhìn bầu trời một lúc, cúi đầu xuống, tiếp tục suy tư vấn đề của chính mình...
“Trong kiếm phổ, bảy kiếm có thể diễn biến thành trăm đạo kiếm quang, điểm then chốt lại không được miêu tả tỉ mỉ, hiển nhiên là thuộc về loại ý cảnh cần thể hội, không thể nói ra thành lời. Nếu như lĩnh hội, Thanh Vũ Kiếm Pháp lập tức trở thành một thủ đoạn công kích cực mạnh của ta. Nhưng nếu không thể lĩnh hội được, vậy thì” Thanh Vũ Kiếm Pháp “so với kiếm pháp bình thường không có bao nhiêu khác biệt. Nhưng điểm then chốt này, đến tột cùng là cái gì đây?”
La Dật trầm tư suy nghĩ, cũng không có nửa điểm manh mối...
Bỗng nhiên sắc mặt hắn biến đổi, vươn tay lên, một giọt nước mưa mát lạnh rơi vào trong tay tay hắn, thần sắc khẽ nhúc nhích nhìn lên không trung...
Trong bầu trời, từng tia mưa phùn liên tiếp bay xuống. La Dật thoáng ngẩn ra, bất quá chỉ trong chốc lát, mưa phùn lất phất nhất thời biến thành mưa to tầm tã, tiếng mưa rơi ba ba gấp đến cực điểm vang vọng phía chân trời.
La Dật nhìn bầu trời, đột nhiên chấn động toàn thân, ngẩn người đứng tại chỗ, ánh mắt hắn nhìn về phía khoảng đất trống cách đó xa xa... Trên phiến đá kia, giọt mưa hung hăng rơi xuống, sau đó vỡ tan, một lần nữa rơi xuống, một lần nữa vỡ tan... Nổi lên một vòng sóng gợn lăn tăn...
“Luật động... Một cỗ luật động không biết tên...”
La Dật ngơ ngác nhìn dưới mặt đất, nhưng mà lập tức, trong ánh mắt hắn mang theo một tia mê man.
“Luật động... Của vũ...”
Lời lẩm bẩm của La Dật vang lên trong mưa, hai mắt ngay từ đầu tràn đầy mê man, dần dần rõ ràng hơn, dần dần, càng lúc càng sáng sủa, càng lúc càng sáng rõ!
Ầm...
Lại một tiếng sấm sét nổ vang, mà thân thể La Dật đột nhiên run bắn lên, trong ánh mắt sáng rực đột nhiên xẹt qua một tia vui mừng như điên. Một tiếng huýt sáo dài đột nhiên từ trong miệng hắn truyền ra, thân hình hắn, động rồi!
Không phải “Lưu Quang Thân Pháp”!
Thân hình La Dật phảng phất trong nháy mắt dung nhập vào trong “vũ”, thân hình hắn phảng phất tại một cái chớp mắt trở nên mông lung mờ ảo. Trường kiếm, theo tiếng kiếm minh run rẩy kịch liệt mà động, trên thân kiếm, nhất thời bám vào một tầng quang mang màu tinh lam chưa bao giờ có! Chỉ xét riêng về độ sáng tối, hiện tại đã vượt qua rất nhiều so với thường ngày La Dật tu luyện!
“Luật động! Vũ cũng có luật động!”
“Loại luật động này phảng phất không phải tốc độ thuần túy, mà là một loại quy tác cổ quái nào đó! Dung nhập loại luật động này, dung nhập loại quy tắc này, một kiếm hóa thành trăm kiếm, căn bản là chuyện tình vô cùng dễ dàng!”
Tác giả :
Vũ Thần Vũ