Vũ Cực Đỉnh Phong
Chương 32: La Dật ta, không phải phế sài!
La Băng Vân đầu tiên là dại ra, mà ngay sau đó, vẻ dại ra trong ánh mắt liền biến thành kinh hỉ.
“Tiểu Dật!... Lẽ nào nói, bí mặt mà nó đã nói là... Bí mật là...”
La Băng Vân mở to hai mắt nhìn, một cỗ tâm tình mừng như điên nhất thời trào lên, hai bàn tay nắm chặt có chút run rẩy...
La Băng Vân kinh hỉ, mà vẻ mặt của La Hào thì dại ra, dần dần biến thành không thể tin tưởng...
“Sao có khả năng? Tiểu phế vật này, sao có khả năng sẽ...”
La Hào không dám tin mở to hai mắt nhìn, lập tức nghiến chặt hai khớp hàm.
“Thảo nào ngày hôm nay dám chống đối ta như vậy, nguyên lai là...”
La Hào nhất thời âm trầm, hàn mang trong mắt càng tăng lên:
“Hừ, tiểu phế vật, cho dù ngươi hiện tại có chút công lực trong người thì thế nào? Chẳng lẽ ta với thực lực tầng thứ năm còn phải sợ ngươi? Ngươi hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới tầng thứ hai, thậm chí là tầng thứ ba... Dám chống đối ta, đừng tưởng rằng có chút công lực liền tự cho rằng chính mình rất giỏi... Chờ niên sơ giác kỹ hoàn tất... Xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
Ánh mắt La Hào gắt gao nhìn chằm chằm vào La Dật, chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên hàn ý.
Một cái thả người, căn bản không tính là cái gì. Tu vi tầng thứ hai, thứ ba cũng có thể dễ dàng làm được một động tác tương tự.
La Hào, tuyệt đối không tin tưởng đối phương đã đạt tới tầng thứ năm!
Thân hình La Dật trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, vững vàng hạ xuống trước khối cự thạch màu đen...
- Hắn không phải là La Dật sao? Nghe đồn La Dật là phế sài trời sinh, kinh mạch toàn thân tích tụ không thông... Sao có khả năng?
Theo bước nhảy của La Dật, có một số đệ tử chi thứ thì thầm trong miệng, nhưng trang phục mùa đông mộc mạc đơn sơ trên người La Dật đã nói rõ một số vấn đề. Hắn là một thành viên thuộc dòng chính, nhưng lại ăn mặc quần áo nghèo nàn tới như vậy, hiển nhiên đã hoàn toàn bộc lộ thân phận của hắn...
Cái tên La Dật phế sài vang danh toàn bộ La gia, nhưng mà hôm nay, La Dật làm trò trước mặt mọi người, có động tác thả người như vậy, nói cách khác, bằng vào động tác này, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ cái danh hiệu “phế sài” cực kỳ nổi tiếng...
Mười sáu tuổi, tầng thứ hai, có thể là tầng thứ ba... Thiên tư nhiên vậy không tính là cao, thậm chí không tính là tốt. Thế nhưng, vô luận thế nào không thể dùng hai chữ “phế sài”.
Như vậy, hắn rốt cuộc là tầng thứ hai, hay là tầng thứ ba đây?
Mọi người bắt đầu có chút hiếu kỳ...
Bất quá, không một ai cho rằng hắn đã đạt tới tầng thứ năm.
Lão giả áo xám bên cạnh khối cự thạch màu đen đánh mắt quan sát La Dật một lượt, La Dật thoáng khom mình chào hắn.
Trong mắt lão giả hiện lên một tia kỳ dị, lập tức gật đầu, thối lui một bước.
- Dốc lực lượng toàn thân, tập trung vào bàn tay, công kích phiến đá này.
Lão giả chỉ vào khối cự thạch.
La Dật gật đầu, ánh mắt tập trung vào phiến đá.
Chỉ thấy khối cự thạch màu đen trơn bóng, theo ánh dương quang chiếu vào phản xạ tỏa ra quang mang sáng bóng nhàn nhạt. La Dật nhẹ nhàng phun ra một hơi thở, nội kình trong đan điền nhất thời tuôn ra, theo kinh mạch trong cơ thể, trong khoảng khắc đã truyền tới bàn tay.
Tinh mang hai mắt chợt lóe, một chưởng hung hăng đánh vào khối cự thạch màu xanh đen.
Ầm...
Một tiếng nổ, một chưởng ấn rõ ràng tới cực điểm hiện lên trên phiến đá màu xanh đen.
La Dật thu tay lại, lão giả tiến lên một bước, thoáng suy đoán một phen, nhãn thần sáng lên, lập tức xoay người.
Tất cả mọi người nhín thở, ngưng thần nhìn lão giả, hoặc hiếu kỳ, hoặc khẩn trương chờ đợi lão giả báo kết quả kiểm tra...
Lão giả liếc mắt nhìn quanh bốn phía, lập tức, thanh âm đam mạc vang lên...
- Nhập thạch năm tấc ba, Triều Tịch Quyết, tầng thứ năm, trung kỳ!
Oanh!...
Tức khắc, tất cả mọi người đều rung động!
- Hắn không phải là phế sài sao? Thế nào... Cư nhiên đạt tới cấp độ này?
- Mười sáu tuổi... Tầng thứ năm trung kỳ... Nói rõ năm ngoái chí ít hắn cũng đã tiến vào tầng thứ năm a! Nhân vật như vậy, nói là thiên tài cũng không hề quá đáng! Sao có thể là phế sài?
- Quả nhiên, không hổ là nhi tử La Thiên Phong... Tuy rằng La Thiên Phong là tội nhân La gia, thế nhưng thiên tư của hắn có một không hai trên toàn bộ Thiên Đô Phủ này... Làm con trai độc nhất của hắn, ta sớm nói thiên tư của La Dật không nên kém cỏi như vậy mới đúng. Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn so với thiên tư của La Thiên Phong thấp hơn nhiều... Thế nhưng cũng coi như tiểu thiên tài hiếm có!
- Không sai, không sai!
Đệ tử chi thứ, nhất thời ong ong nghị luận, sau đó là vô số suy luận khác nhau vang lên không ngừng...
Các đệ tử chi thứ khiếp sợ lẫn ngạc nhiên, dòng chính, vẫn một mảnh an tĩnh!
Mọi người, đều ngây dại!
Đệ tử chi thứ không tiếp xúc nhiều với La Dật, tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức khiếp sợ mà thôi. Thế nhưng dòng chính lại khác nhau, bọn họ mỗi một năm đều ở chung với La Dật, đối với La Dật có thể nói hiểu biết vô cùng rõ ràng! Nhưng mà tại giờ khắc này, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn La Dật, phảng phất như lần đầu tiên quen biết hắn.
La Băng Vân trừng lớn hai mắt, nhưng mà lập tức thân thể thoáng rung động, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt cũng hơi rung động, khuôn mặt cười tràn đầy hưng phấn tới đỏ bừng! La Dật xoay người, nàng rất vui mừng.
La Hào trừng lớn hai mắt, nhưng hai con mắt trừng lớn tràn đầy vẻ không tin tưởng, nhãn thần âm trầm mà cuồng nộ bắt đầu tụ tập. Hai bàn tay hắn cũng siết chặt lại... La Dật, phế sài này, cư nhiên cũng đã đạt tới tầng thứ năm? Thế sao có thể đạt tới tầng thứ năm? Hắn sao có thể đạt tới tầng thứ năm?
La Thiên Phách cũng trừng lớn con mắt, bất quá, ánh mắt thoáng chớp động liền khôi phục bình tĩnh. Ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên có chút gầy gò trên lôi đài không xa kia...
La Hùng trừng lớn hai mắt, nhưng mà chỉ trong chốc lát đã bị hắn mạnh mẽ kéo trở lại, trong tay áo rộng thùng thình, hai nắm tay đang siết chặt đến bức tím tái, ngay cả thân hình cũng thoáng run rẩy...
Tất cả đệ tử dòng chính trước đây từng khi dễ qua La Dật đều trừng lớn hai mắt. Trong số bọn họ, phần lớn mới chỉ tầng thứ tư mà thôi, nhưng mà loại biến hóa này quá nhanh rồi. Trước một giây, bọn còn đang trào phúng người ta. Mà sau một giây mới phát hiện, khởi điểm của người ta thấp hơn mình quá nhiều, nhưng tiến cảnh đã vượt qua chính mình. Loại biến hóa này quá mức đột nhiên, đột nhiên tới mức chưa ai khôi phục lại bình tĩnh được...
Đời thứ hai La gia, La Thiên Song, La Thiên Vân, La Thiên Bồi đều trừng lớn hai mắt. Nhưng sau khi hơi chút định thần lại, thoáng liếc mắt nhìn nhau, từ trong đáy mắt bọn họ đều thấy được một tia kích động... Đại ca, La Thiên Phong, đã có hậu nhân kế tục rồi!
- Nhập thạch năm tấc ba, Triều Tịch Quyết, tầng thứ năm, trung kỳ.
Vài câu vô cùng đơn giản cũng khiến cho tâm tình mọi người rung động... La Dật, thiếu niên năm nay mười sáu tuổi, trên lưng mang theo gánh nặng “phế sài” mười sáu năm, trước mặt tất cả dòng chính, chi thứ La gia, trước mặt mấy nghìn người, nắm chặt bàn tay lại, phát ra tiếng hò hét không thành lời nhưng lại đủ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy rõ ràng...
- La Dật ta, không phải phế sài!
...
“Tiểu Dật!... Lẽ nào nói, bí mặt mà nó đã nói là... Bí mật là...”
La Băng Vân mở to hai mắt nhìn, một cỗ tâm tình mừng như điên nhất thời trào lên, hai bàn tay nắm chặt có chút run rẩy...
La Băng Vân kinh hỉ, mà vẻ mặt của La Hào thì dại ra, dần dần biến thành không thể tin tưởng...
“Sao có khả năng? Tiểu phế vật này, sao có khả năng sẽ...”
La Hào không dám tin mở to hai mắt nhìn, lập tức nghiến chặt hai khớp hàm.
“Thảo nào ngày hôm nay dám chống đối ta như vậy, nguyên lai là...”
La Hào nhất thời âm trầm, hàn mang trong mắt càng tăng lên:
“Hừ, tiểu phế vật, cho dù ngươi hiện tại có chút công lực trong người thì thế nào? Chẳng lẽ ta với thực lực tầng thứ năm còn phải sợ ngươi? Ngươi hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới tầng thứ hai, thậm chí là tầng thứ ba... Dám chống đối ta, đừng tưởng rằng có chút công lực liền tự cho rằng chính mình rất giỏi... Chờ niên sơ giác kỹ hoàn tất... Xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
Ánh mắt La Hào gắt gao nhìn chằm chằm vào La Dật, chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên hàn ý.
Một cái thả người, căn bản không tính là cái gì. Tu vi tầng thứ hai, thứ ba cũng có thể dễ dàng làm được một động tác tương tự.
La Hào, tuyệt đối không tin tưởng đối phương đã đạt tới tầng thứ năm!
Thân hình La Dật trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, vững vàng hạ xuống trước khối cự thạch màu đen...
- Hắn không phải là La Dật sao? Nghe đồn La Dật là phế sài trời sinh, kinh mạch toàn thân tích tụ không thông... Sao có khả năng?
Theo bước nhảy của La Dật, có một số đệ tử chi thứ thì thầm trong miệng, nhưng trang phục mùa đông mộc mạc đơn sơ trên người La Dật đã nói rõ một số vấn đề. Hắn là một thành viên thuộc dòng chính, nhưng lại ăn mặc quần áo nghèo nàn tới như vậy, hiển nhiên đã hoàn toàn bộc lộ thân phận của hắn...
Cái tên La Dật phế sài vang danh toàn bộ La gia, nhưng mà hôm nay, La Dật làm trò trước mặt mọi người, có động tác thả người như vậy, nói cách khác, bằng vào động tác này, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ cái danh hiệu “phế sài” cực kỳ nổi tiếng...
Mười sáu tuổi, tầng thứ hai, có thể là tầng thứ ba... Thiên tư nhiên vậy không tính là cao, thậm chí không tính là tốt. Thế nhưng, vô luận thế nào không thể dùng hai chữ “phế sài”.
Như vậy, hắn rốt cuộc là tầng thứ hai, hay là tầng thứ ba đây?
Mọi người bắt đầu có chút hiếu kỳ...
Bất quá, không một ai cho rằng hắn đã đạt tới tầng thứ năm.
Lão giả áo xám bên cạnh khối cự thạch màu đen đánh mắt quan sát La Dật một lượt, La Dật thoáng khom mình chào hắn.
Trong mắt lão giả hiện lên một tia kỳ dị, lập tức gật đầu, thối lui một bước.
- Dốc lực lượng toàn thân, tập trung vào bàn tay, công kích phiến đá này.
Lão giả chỉ vào khối cự thạch.
La Dật gật đầu, ánh mắt tập trung vào phiến đá.
Chỉ thấy khối cự thạch màu đen trơn bóng, theo ánh dương quang chiếu vào phản xạ tỏa ra quang mang sáng bóng nhàn nhạt. La Dật nhẹ nhàng phun ra một hơi thở, nội kình trong đan điền nhất thời tuôn ra, theo kinh mạch trong cơ thể, trong khoảng khắc đã truyền tới bàn tay.
Tinh mang hai mắt chợt lóe, một chưởng hung hăng đánh vào khối cự thạch màu xanh đen.
Ầm...
Một tiếng nổ, một chưởng ấn rõ ràng tới cực điểm hiện lên trên phiến đá màu xanh đen.
La Dật thu tay lại, lão giả tiến lên một bước, thoáng suy đoán một phen, nhãn thần sáng lên, lập tức xoay người.
Tất cả mọi người nhín thở, ngưng thần nhìn lão giả, hoặc hiếu kỳ, hoặc khẩn trương chờ đợi lão giả báo kết quả kiểm tra...
Lão giả liếc mắt nhìn quanh bốn phía, lập tức, thanh âm đam mạc vang lên...
- Nhập thạch năm tấc ba, Triều Tịch Quyết, tầng thứ năm, trung kỳ!
Oanh!...
Tức khắc, tất cả mọi người đều rung động!
- Hắn không phải là phế sài sao? Thế nào... Cư nhiên đạt tới cấp độ này?
- Mười sáu tuổi... Tầng thứ năm trung kỳ... Nói rõ năm ngoái chí ít hắn cũng đã tiến vào tầng thứ năm a! Nhân vật như vậy, nói là thiên tài cũng không hề quá đáng! Sao có thể là phế sài?
- Quả nhiên, không hổ là nhi tử La Thiên Phong... Tuy rằng La Thiên Phong là tội nhân La gia, thế nhưng thiên tư của hắn có một không hai trên toàn bộ Thiên Đô Phủ này... Làm con trai độc nhất của hắn, ta sớm nói thiên tư của La Dật không nên kém cỏi như vậy mới đúng. Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn so với thiên tư của La Thiên Phong thấp hơn nhiều... Thế nhưng cũng coi như tiểu thiên tài hiếm có!
- Không sai, không sai!
Đệ tử chi thứ, nhất thời ong ong nghị luận, sau đó là vô số suy luận khác nhau vang lên không ngừng...
Các đệ tử chi thứ khiếp sợ lẫn ngạc nhiên, dòng chính, vẫn một mảnh an tĩnh!
Mọi người, đều ngây dại!
Đệ tử chi thứ không tiếp xúc nhiều với La Dật, tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức khiếp sợ mà thôi. Thế nhưng dòng chính lại khác nhau, bọn họ mỗi một năm đều ở chung với La Dật, đối với La Dật có thể nói hiểu biết vô cùng rõ ràng! Nhưng mà tại giờ khắc này, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn La Dật, phảng phất như lần đầu tiên quen biết hắn.
La Băng Vân trừng lớn hai mắt, nhưng mà lập tức thân thể thoáng rung động, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt cũng hơi rung động, khuôn mặt cười tràn đầy hưng phấn tới đỏ bừng! La Dật xoay người, nàng rất vui mừng.
La Hào trừng lớn hai mắt, nhưng hai con mắt trừng lớn tràn đầy vẻ không tin tưởng, nhãn thần âm trầm mà cuồng nộ bắt đầu tụ tập. Hai bàn tay hắn cũng siết chặt lại... La Dật, phế sài này, cư nhiên cũng đã đạt tới tầng thứ năm? Thế sao có thể đạt tới tầng thứ năm? Hắn sao có thể đạt tới tầng thứ năm?
La Thiên Phách cũng trừng lớn con mắt, bất quá, ánh mắt thoáng chớp động liền khôi phục bình tĩnh. Ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên có chút gầy gò trên lôi đài không xa kia...
La Hùng trừng lớn hai mắt, nhưng mà chỉ trong chốc lát đã bị hắn mạnh mẽ kéo trở lại, trong tay áo rộng thùng thình, hai nắm tay đang siết chặt đến bức tím tái, ngay cả thân hình cũng thoáng run rẩy...
Tất cả đệ tử dòng chính trước đây từng khi dễ qua La Dật đều trừng lớn hai mắt. Trong số bọn họ, phần lớn mới chỉ tầng thứ tư mà thôi, nhưng mà loại biến hóa này quá nhanh rồi. Trước một giây, bọn còn đang trào phúng người ta. Mà sau một giây mới phát hiện, khởi điểm của người ta thấp hơn mình quá nhiều, nhưng tiến cảnh đã vượt qua chính mình. Loại biến hóa này quá mức đột nhiên, đột nhiên tới mức chưa ai khôi phục lại bình tĩnh được...
Đời thứ hai La gia, La Thiên Song, La Thiên Vân, La Thiên Bồi đều trừng lớn hai mắt. Nhưng sau khi hơi chút định thần lại, thoáng liếc mắt nhìn nhau, từ trong đáy mắt bọn họ đều thấy được một tia kích động... Đại ca, La Thiên Phong, đã có hậu nhân kế tục rồi!
- Nhập thạch năm tấc ba, Triều Tịch Quyết, tầng thứ năm, trung kỳ.
Vài câu vô cùng đơn giản cũng khiến cho tâm tình mọi người rung động... La Dật, thiếu niên năm nay mười sáu tuổi, trên lưng mang theo gánh nặng “phế sài” mười sáu năm, trước mặt tất cả dòng chính, chi thứ La gia, trước mặt mấy nghìn người, nắm chặt bàn tay lại, phát ra tiếng hò hét không thành lời nhưng lại đủ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy rõ ràng...
- La Dật ta, không phải phế sài!
...
Tác giả :
Vũ Thần Vũ