Vọng Tình
Chương 5: Sinh ý lai liễu (sinh ý đến đây)
Trang viên, một tòa trang viện lâu năm có vẻ ngoài thực cổ kính.
- Haha…… Haha……
Tiếng cười thanh thúy, ngọt ngào quanh quẩn khắp trang viện. Tiếng cười động lòng người như thế lại phát ra khiến cho con người ta lạnh sống lưng.
Ánh trăng trong trẻo, ánh sáng nhu hòa xuyên vào cửa sổ chiếu toàn cảnh trong nhà.
Nền nhà đầy chất lỏng màu đỏ, mùi máu tanh nồng phác mũi khiến người ta sợ hãi không thể khống chế được.
Hai cỗ thi thể đổ trong vũng máu, theo hướng nhìn có những miếng thịt vụn nhỏ mang theo máu tràn xung quanh thi thể.
Máu còn lại chảy nhỏ giọt bên trong khuôn ngực bị tàn phá, từng giọt từng giọt cháy xuống đỏ chói khiến một mùi khí tanh tưởi theo gió xộc vào mũi.
Một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi quỳ gối trước thi thế, đôi môi run rẩy phát ra tiếng cười ngọt ngào.
Nàng cười đến toàn thân rung động, đến cuối cùng tiếng cười trở nên dữ tợn, cả nước mắt cũng cười, hình dung được hai từ… đáng sợ.
Móng tay dài ôn nhu vỗ về thi thể, miệng cười không dứt:
- Tướng công, chẳng phải chúng ta đã thề qua, trên trời dưới đất vĩnh viễn không ly biệt sao? Ngươi như thế nào lại một người đi trước cũng không nói với ta một tiếng từ giã? Nhẫn tâm, ngươi thực nhẫn tâm!!!
Nàng ôm thi thể tựa trong ngực thành một khối như vĩnh viễn không rời, gương mặt nhợt nhạt nhẹ nhàng cọ cọ mặt đứa trẻ đã lạnh băng, máu tươi nhiễm gần như toàn bộ khuôn mặt nàng:
- Hài tử ngoan, con còn nhỏ như vậy thế nào liền rời đi mẫu thân? Ngươi lúc nào cũng ngoan, thật ngoan ….
Hai cỗ thi thể song song dọn đi, nữ tử rút ra trong tay áo một chiếc kéo cắt vải vàng, đưa ngay lên cần cổ trắng noãn, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng:
- Tướng công, hài nhi, ta đến đây.
Một tiếng trầm đục vang lên, máu tươi văng khắp nơi, một tia máu bắn lên gương đồng cổ.
Dưới ánh trăng thê lương, gương đồng bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng yêu dị quỷ lệ…
**
Phía tường của tửu lâu viện, ba đạo ánh vàng rực rỡ như thái dương quang chiếu rọi lóa mắt, có thể ra vào tửu lâu xa hoa phú quý này không phải người thường là có thể làm được.
Lầu hai, trừ bỏ trung tâm còn có một vài bàn xung quanh, trong đó có một bàn hai người phá lệ khiến người ta chú ý.
Hai người này không phải nghèo hèn, cũng không phải tuấn mỹ chói lọi mà là trên bàn bọn họ chỉ có một mâm bánh bao.
- Ngươi xem xem ở đây vây cá tốt nhiều lắm, hơi vàng óng ánh, không có một chút tạp, có canh bạch trai ngọc, cho thêm hải sản là tôm để nấu canh, ai da, hương vị thơm ngon không thể hình dung nha!
Hồ Tứ nhìn đăm đăm vào bàn kế bên, Phan Ngọc thờ ơ lạnh nhạt, cười lạnh nói:
- Tốt như vậy chẳng lẽ ngươi đã nếm qua?
Hồ Tứ chằm chằm nhìn vào bàn bên cạnh, tham lam nuốt nước miếng cái ực:
- Đương nhiên, đây là món ta thích nhất nha. Chỉ có làm như vậy thì vây cá mới ngon.
Phan Ngọc giật giật thái dương, nhịn xuống cảm giác muốn bóp cổ nàng.
Món vây cá kia cũng là món mà hắn yêu thích, dụ hoặc khó cưỡng.
Hắn hung hăng cắn một miếng bánh bao, bánh bao là mới ra lò, hương vị xốp nhẹ mềm ngọt, hắn bưng lên cái chén, uống một ngụm trà.
Hương vị trà thực kém, chua xót khó nuốt, nhíu mày miễn cưỡng nuốt xuống, thật gian nan nha!
- Chúng ta có thể đến quán nhỏ hơn mua bánh bao, cớ sao đến nơi phú quý vậy mua bánh bao chi?
Hồ Tứ không muốn ăn, vẻ mặt đau khổ oán giận.
- Hừ, ở bên ngoài ngươi có thấy nơi nào nhiều đồ ăn như vậy không? Không cần làm ra bộ dáng tham ăn đó, hiện tại ngươi là người, phải ra dáng người một chút.
Hồ Tứ bất đắc dĩ buông tay, bất an giật nhẹ y phục, ngọ nguậy đông tây, không một chút im lặng. Phan Ngọc tức giận, không thể nhịn được mà gầm nhẹ:
- Có ngồi yên hay không? Như thế nào không thể ngồi im im lặng một chút?
Hồ Tứ ủy khuất, bĩu môi oan ức:
- Quần áo này có vấn đề, ta ngứa a, khẳng định có bọ chó.
Phan Ngọc có chút xấu hổ, cười haha nói:
- Ta xem không có gì đâu, lão bản may y phục cho ta biết không có vấn đề gì.
- Vì cái gì muốn ta mặc nam trang, ta thấy nữ trang hấp dẫn hơn nha.
Ba ba, Hồ tứ vỗ cái đét rồi mở lòng bàn tay ra, hơn một con bọ chó rụng xuống, nàng ném xuống đất, vất đi.
- Ta thích mặc váy. Mấy tỷ tỷ của ta mặc váy đẹp thực đẹp nha. Ta còn muốn soi gương, còn phải xem lại đầu tóc nữa.
Phan Ngọc nổi gân xanh đầy đỉnh đầu, lửa giận nổi lên, nếu không phải ở chỗ tửu lâu đông người, hắn đã sớm lật bàn.
- Rốt cuộc ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử? Ở trong này ta định đoạt tất cả, ta cho ngươi thế nào thì ngươi thế ấy, không thương lượng!
Hồ Tứ rụt cổ:
- Được a, được a, là ngươi định đoạt, ngươi định đoạt.
Xoay người qua, nàng lè lưỡi, thầm nghĩ: thiên sư chết bầm, hắn chết sớm một chút là nàng đỡ khổ nha!
Quay đầu đối diện đôi mắt thâm trầm của Phan Ngọc đang chằm chằm nhìn nàng, cười cười nói:
- Chủ nhân, có chuyện gì sao?
- Nói cho ngươi, nếu ngươi không kiếm đủ tiền cho ta, cho dù chết thì ngươi cũng chết trước ta, nhớ kỹ, hừ!
Hồ Tứ như hình dung ra một cỗ lạnh băng đánh về phía mình, không tự giác sờ sờ cổ, miễn cường gượng gạo:
- Biết, biết, ta nhớ kỹ.
Kỳ thật Phan Ngọc cũng rầu rĩ, trong túi tiền hắn cũng không còn bao nhiêu, tiền này là hắn mang ngọc bội tùy thân đổi lấy.
Nhớ tới đấy, Phan Ngọc liền hận nghiến răng.
Rõ ràng một khối thiên kim mỹ ngọc giá trị ngàn vàng, lại bị nói thành khối ngọc có khuyết điểm, chọn tới chọn lui mới cho hắn năm mươi lượng bạc, ngay cả một trăm lượng cũng không đến.
Mua quần áo cũ cho Hồ Tứ cũng đã mười hai, hiện tại bữa cơm này chỉ sợ cũng mất năm lượng bạc, năm mươi lượng trong nháy mắt mất đi.
Nhiêu đó khiến hắn rầu rĩ không thành lời, hắn Phan Ngọc trước giờ được người khác nâng niu chưa từng tuyệt vọng về tiền bạc như lúc này.
- Chủ nhân…
Một tiếng kêu này làm thần trí Phan Ngọc triệu hồi trở lại, hắn lạnh lùng cất tiếng:
- Chuyện gì?
Hồ Tứ cười nịnh nọt, vì Phan Ngọc lấy lòng mà rót ly trà.
- Chủ nhân à, ngươi pháp lực cao cường. không bằng niệm ra thần chú hô biến về nhà hoặc biến ra tiền bạc thì chúng ta không phải khổ nha. Có cao lương mĩ vị mà hưởng thụ.
- Thiên sư không thể phạm huấn kỵ, không thể làm phép dùng cho bản thân hưởng thụ, nếu có chút vi phạm, lấy đó mà xử phạt.
Hồ Tứ sau khi nghe được, tưởng niệm trong đầu cũng sụp đổ, cầm cái bánh bao hung hăng cắn.
Bàn của bọn họ sát cửa sổ, vị trí tốt. Phía dưới bỗng trở nên thật nào nhiệt, Phan Ngọc hướng cửa sổ nhìn xuống.
Trước kia hắn rất ít khi chú ý cái gì đó nhưng hiện tại tâm tình như bị cái gì thâu tóm, hắn hiện tại chú ý tới cuộc sống thường ngày của người khác, cảm giác thật hứng thú.
- A!
Một tiếng kêu sắc bén của nữ tử bỗng vang vào tai, Hồ Tứ giật giật khóe miệng rồi hướng nhìn ra ngoài.
Vài người hầu đi theo một nam nhân, họ vây quanh một cô gái yếu đuối, không cho nàng thoát.
Một tên nam nhân y phục hoa lệ, khuôn mặt tà mị cười tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, muốn ôm hướng vào trong ngực, cười gian nói:
- Tiểu mỹ nhân, làm cho bổn thiếu gia thơm nàng một cái nào.
- Không cần, van thiếu gia người buông tha ta đi!
Cô gái khóc rống lên. liều mạng chống cự.
- Hừ, ngươi là ta chú ý tới, còn không muốn theo ta sao? Tiểu mỹ nhân, hôm nay ngươi như vậy liền theo bổn thiếu gia ta đi.
Xoạt xoạt!
Tiếng xé vải vang lên, cô gái bị xé y phục bị lộ ra nội sam, hét lớn lên.
Nàng muốn chạy trốn, không nghĩ ra bốn phía đều có người vây lại, dùng vải quây thành một không gian kín bưng. Nàng liều mạng chạy, cũng không nghĩ tới bị nam nhân kia ôm lấy, té trên mặt đất.
Hắn nhanh chóng kéo rách y phục của nàng, không để ý tới tiếng khẩn cầu xin tha thứ.
Vải kia chỉ che kín tứ phía chứ không che mặt phía trên.
Từ lầu hai có thể nhìn rất rõ ràng, Hồ Tứ giận dữ định chạy xuống liền bị Phan Ngọc ấn xuống.
- Vì cái gì không cho ta quản, hắn rõ ràng làm bậy!
Hồ Tứ la lên, Phan Ngọc nhìn thật bình thản, nhướng mắt nhìn nàng, uống trà thưởng thức không chú ý tới chuyện phát sinh, giống như xung quanh hắn chỉ có một người là Hồ Tứ.
Lúc này Hồ Tứ mới ý thức được sự tình quỷ dị.
Nam nhân kia cưỡng hiếp nữ tử mà người đi đường xung quanh, người bán hàng rong cũng như không có nhìn đến.
Nếu không phải vì có tiếng khóc nức nở thất thanh của cô gái, nàng thực không nghĩ tới chuyện này phát sinh liên quan.
Tiếng khóc của cô gái rơi vào tai Hồ Tứ, thân là hồ ly thính giác vốn so với người phàm mẫn cảm hơn trăm lần, khiến nàng khó chịu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Phan Ngọc.
Không hiểu tại sao hắn có thể thoải mái ngồi uống trà?
Nếu không phải bị hắn khống chế, nàng đã đấm cho hắn xịt máu mũi rồi.
Nam nhân tựa hồ cũng không nóng lòng phát tiết dục vọng, giống như hắn bắt được con chuột sợ hãi, đùa giỡn tàn nhẫn đến nửa ngày làm người ta sống dở chết dở mới thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn.
Xoạt!
Quần áo cô gái bị xé làm đôi, nàng ngã ngồi trên mặt đất, không biết ảo giác hay sự thật, nàng nhìn thấy ánh mắt nam nhân đỏ như máu, đồng tử co rút, gương mặt không còn chút máu nào.
Nàng nhìn đến móng tay dữ tợn của hắn sắc nhọn dị thường, hiện ra thanh sắc màu đen, lần nữa nàng thảm thiết kêu lên một tiếng.
- Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, đừng chạy, ha ha….ngươi cũng thật đẹp làm ta có chút luyến tiếc!
Còn chưa chờ phản ứng của nàng. nam nhân cầm lấy tay nàng.
Rắc rắc, bẻ gẫy cánh tay nàng, cô gái kêu thảm môt tiếng..
- Haha, tiểu mỹ nhân, miệng ngươi thật rất xinh đẹp. Lại đây, cho bổn thiếu gia ta cắn một ngụm, đừng trốn, ta sẽ rất ôn nhu, haha…..haha.
- Đừng tới đây, ngươi không được tới đây, cách xa ta ra!
Cô gái cầm lên một viên đá nhắm ngay đỉnh đầu nam nhân ném tới.
Hồ Tứ không nhịn được nữa, nếu thân mình không động đậy vậy dùng miệng cũng tốt.
Phan Ngọc chưa kịp làm thế nào đã bị Hồ Tứ hung hắng cắn xuống cổ tay.
Hồ Tứ thoát khỏi Phan Ngọc lập tức hướng cửa sổ nhảy tới, trên phố thất thanh kinh hô tưởng nàng nhảy lầu tự tử. Nàng vọt xuống đất, không chờ đứng vững liền hướng cô gái kia chạy tới.
Phan Ngọc thổi thổi ly trà, đối với Hồ Tứ cũng có chút hiểu biết, nàng là yêu quái có tấm lòng thiện lương!
Uống xong trà, gọi tiểu nhị, thưởng cho hắn một lượng bạc, sau đó hỏi tiểu nhị một câu, trả lời của hắn làm Phan Ngọc nghe được mặt mày hớn hở.
Đứng lên, chỉnh đốn lại trang phục, Phan Ngọc trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Đang phát sầu nên làm như thế nào mới kiếm được bạc, vậy mà giờ bạc đã tự kiếm đến cửa rồi.
- Haha…… Haha……
Tiếng cười thanh thúy, ngọt ngào quanh quẩn khắp trang viện. Tiếng cười động lòng người như thế lại phát ra khiến cho con người ta lạnh sống lưng.
Ánh trăng trong trẻo, ánh sáng nhu hòa xuyên vào cửa sổ chiếu toàn cảnh trong nhà.
Nền nhà đầy chất lỏng màu đỏ, mùi máu tanh nồng phác mũi khiến người ta sợ hãi không thể khống chế được.
Hai cỗ thi thể đổ trong vũng máu, theo hướng nhìn có những miếng thịt vụn nhỏ mang theo máu tràn xung quanh thi thể.
Máu còn lại chảy nhỏ giọt bên trong khuôn ngực bị tàn phá, từng giọt từng giọt cháy xuống đỏ chói khiến một mùi khí tanh tưởi theo gió xộc vào mũi.
Một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi quỳ gối trước thi thế, đôi môi run rẩy phát ra tiếng cười ngọt ngào.
Nàng cười đến toàn thân rung động, đến cuối cùng tiếng cười trở nên dữ tợn, cả nước mắt cũng cười, hình dung được hai từ… đáng sợ.
Móng tay dài ôn nhu vỗ về thi thể, miệng cười không dứt:
- Tướng công, chẳng phải chúng ta đã thề qua, trên trời dưới đất vĩnh viễn không ly biệt sao? Ngươi như thế nào lại một người đi trước cũng không nói với ta một tiếng từ giã? Nhẫn tâm, ngươi thực nhẫn tâm!!!
Nàng ôm thi thể tựa trong ngực thành một khối như vĩnh viễn không rời, gương mặt nhợt nhạt nhẹ nhàng cọ cọ mặt đứa trẻ đã lạnh băng, máu tươi nhiễm gần như toàn bộ khuôn mặt nàng:
- Hài tử ngoan, con còn nhỏ như vậy thế nào liền rời đi mẫu thân? Ngươi lúc nào cũng ngoan, thật ngoan ….
Hai cỗ thi thể song song dọn đi, nữ tử rút ra trong tay áo một chiếc kéo cắt vải vàng, đưa ngay lên cần cổ trắng noãn, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng:
- Tướng công, hài nhi, ta đến đây.
Một tiếng trầm đục vang lên, máu tươi văng khắp nơi, một tia máu bắn lên gương đồng cổ.
Dưới ánh trăng thê lương, gương đồng bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng yêu dị quỷ lệ…
**
Phía tường của tửu lâu viện, ba đạo ánh vàng rực rỡ như thái dương quang chiếu rọi lóa mắt, có thể ra vào tửu lâu xa hoa phú quý này không phải người thường là có thể làm được.
Lầu hai, trừ bỏ trung tâm còn có một vài bàn xung quanh, trong đó có một bàn hai người phá lệ khiến người ta chú ý.
Hai người này không phải nghèo hèn, cũng không phải tuấn mỹ chói lọi mà là trên bàn bọn họ chỉ có một mâm bánh bao.
- Ngươi xem xem ở đây vây cá tốt nhiều lắm, hơi vàng óng ánh, không có một chút tạp, có canh bạch trai ngọc, cho thêm hải sản là tôm để nấu canh, ai da, hương vị thơm ngon không thể hình dung nha!
Hồ Tứ nhìn đăm đăm vào bàn kế bên, Phan Ngọc thờ ơ lạnh nhạt, cười lạnh nói:
- Tốt như vậy chẳng lẽ ngươi đã nếm qua?
Hồ Tứ chằm chằm nhìn vào bàn bên cạnh, tham lam nuốt nước miếng cái ực:
- Đương nhiên, đây là món ta thích nhất nha. Chỉ có làm như vậy thì vây cá mới ngon.
Phan Ngọc giật giật thái dương, nhịn xuống cảm giác muốn bóp cổ nàng.
Món vây cá kia cũng là món mà hắn yêu thích, dụ hoặc khó cưỡng.
Hắn hung hăng cắn một miếng bánh bao, bánh bao là mới ra lò, hương vị xốp nhẹ mềm ngọt, hắn bưng lên cái chén, uống một ngụm trà.
Hương vị trà thực kém, chua xót khó nuốt, nhíu mày miễn cưỡng nuốt xuống, thật gian nan nha!
- Chúng ta có thể đến quán nhỏ hơn mua bánh bao, cớ sao đến nơi phú quý vậy mua bánh bao chi?
Hồ Tứ không muốn ăn, vẻ mặt đau khổ oán giận.
- Hừ, ở bên ngoài ngươi có thấy nơi nào nhiều đồ ăn như vậy không? Không cần làm ra bộ dáng tham ăn đó, hiện tại ngươi là người, phải ra dáng người một chút.
Hồ Tứ bất đắc dĩ buông tay, bất an giật nhẹ y phục, ngọ nguậy đông tây, không một chút im lặng. Phan Ngọc tức giận, không thể nhịn được mà gầm nhẹ:
- Có ngồi yên hay không? Như thế nào không thể ngồi im im lặng một chút?
Hồ Tứ ủy khuất, bĩu môi oan ức:
- Quần áo này có vấn đề, ta ngứa a, khẳng định có bọ chó.
Phan Ngọc có chút xấu hổ, cười haha nói:
- Ta xem không có gì đâu, lão bản may y phục cho ta biết không có vấn đề gì.
- Vì cái gì muốn ta mặc nam trang, ta thấy nữ trang hấp dẫn hơn nha.
Ba ba, Hồ tứ vỗ cái đét rồi mở lòng bàn tay ra, hơn một con bọ chó rụng xuống, nàng ném xuống đất, vất đi.
- Ta thích mặc váy. Mấy tỷ tỷ của ta mặc váy đẹp thực đẹp nha. Ta còn muốn soi gương, còn phải xem lại đầu tóc nữa.
Phan Ngọc nổi gân xanh đầy đỉnh đầu, lửa giận nổi lên, nếu không phải ở chỗ tửu lâu đông người, hắn đã sớm lật bàn.
- Rốt cuộc ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử? Ở trong này ta định đoạt tất cả, ta cho ngươi thế nào thì ngươi thế ấy, không thương lượng!
Hồ Tứ rụt cổ:
- Được a, được a, là ngươi định đoạt, ngươi định đoạt.
Xoay người qua, nàng lè lưỡi, thầm nghĩ: thiên sư chết bầm, hắn chết sớm một chút là nàng đỡ khổ nha!
Quay đầu đối diện đôi mắt thâm trầm của Phan Ngọc đang chằm chằm nhìn nàng, cười cười nói:
- Chủ nhân, có chuyện gì sao?
- Nói cho ngươi, nếu ngươi không kiếm đủ tiền cho ta, cho dù chết thì ngươi cũng chết trước ta, nhớ kỹ, hừ!
Hồ Tứ như hình dung ra một cỗ lạnh băng đánh về phía mình, không tự giác sờ sờ cổ, miễn cường gượng gạo:
- Biết, biết, ta nhớ kỹ.
Kỳ thật Phan Ngọc cũng rầu rĩ, trong túi tiền hắn cũng không còn bao nhiêu, tiền này là hắn mang ngọc bội tùy thân đổi lấy.
Nhớ tới đấy, Phan Ngọc liền hận nghiến răng.
Rõ ràng một khối thiên kim mỹ ngọc giá trị ngàn vàng, lại bị nói thành khối ngọc có khuyết điểm, chọn tới chọn lui mới cho hắn năm mươi lượng bạc, ngay cả một trăm lượng cũng không đến.
Mua quần áo cũ cho Hồ Tứ cũng đã mười hai, hiện tại bữa cơm này chỉ sợ cũng mất năm lượng bạc, năm mươi lượng trong nháy mắt mất đi.
Nhiêu đó khiến hắn rầu rĩ không thành lời, hắn Phan Ngọc trước giờ được người khác nâng niu chưa từng tuyệt vọng về tiền bạc như lúc này.
- Chủ nhân…
Một tiếng kêu này làm thần trí Phan Ngọc triệu hồi trở lại, hắn lạnh lùng cất tiếng:
- Chuyện gì?
Hồ Tứ cười nịnh nọt, vì Phan Ngọc lấy lòng mà rót ly trà.
- Chủ nhân à, ngươi pháp lực cao cường. không bằng niệm ra thần chú hô biến về nhà hoặc biến ra tiền bạc thì chúng ta không phải khổ nha. Có cao lương mĩ vị mà hưởng thụ.
- Thiên sư không thể phạm huấn kỵ, không thể làm phép dùng cho bản thân hưởng thụ, nếu có chút vi phạm, lấy đó mà xử phạt.
Hồ Tứ sau khi nghe được, tưởng niệm trong đầu cũng sụp đổ, cầm cái bánh bao hung hăng cắn.
Bàn của bọn họ sát cửa sổ, vị trí tốt. Phía dưới bỗng trở nên thật nào nhiệt, Phan Ngọc hướng cửa sổ nhìn xuống.
Trước kia hắn rất ít khi chú ý cái gì đó nhưng hiện tại tâm tình như bị cái gì thâu tóm, hắn hiện tại chú ý tới cuộc sống thường ngày của người khác, cảm giác thật hứng thú.
- A!
Một tiếng kêu sắc bén của nữ tử bỗng vang vào tai, Hồ Tứ giật giật khóe miệng rồi hướng nhìn ra ngoài.
Vài người hầu đi theo một nam nhân, họ vây quanh một cô gái yếu đuối, không cho nàng thoát.
Một tên nam nhân y phục hoa lệ, khuôn mặt tà mị cười tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, muốn ôm hướng vào trong ngực, cười gian nói:
- Tiểu mỹ nhân, làm cho bổn thiếu gia thơm nàng một cái nào.
- Không cần, van thiếu gia người buông tha ta đi!
Cô gái khóc rống lên. liều mạng chống cự.
- Hừ, ngươi là ta chú ý tới, còn không muốn theo ta sao? Tiểu mỹ nhân, hôm nay ngươi như vậy liền theo bổn thiếu gia ta đi.
Xoạt xoạt!
Tiếng xé vải vang lên, cô gái bị xé y phục bị lộ ra nội sam, hét lớn lên.
Nàng muốn chạy trốn, không nghĩ ra bốn phía đều có người vây lại, dùng vải quây thành một không gian kín bưng. Nàng liều mạng chạy, cũng không nghĩ tới bị nam nhân kia ôm lấy, té trên mặt đất.
Hắn nhanh chóng kéo rách y phục của nàng, không để ý tới tiếng khẩn cầu xin tha thứ.
Vải kia chỉ che kín tứ phía chứ không che mặt phía trên.
Từ lầu hai có thể nhìn rất rõ ràng, Hồ Tứ giận dữ định chạy xuống liền bị Phan Ngọc ấn xuống.
- Vì cái gì không cho ta quản, hắn rõ ràng làm bậy!
Hồ Tứ la lên, Phan Ngọc nhìn thật bình thản, nhướng mắt nhìn nàng, uống trà thưởng thức không chú ý tới chuyện phát sinh, giống như xung quanh hắn chỉ có một người là Hồ Tứ.
Lúc này Hồ Tứ mới ý thức được sự tình quỷ dị.
Nam nhân kia cưỡng hiếp nữ tử mà người đi đường xung quanh, người bán hàng rong cũng như không có nhìn đến.
Nếu không phải vì có tiếng khóc nức nở thất thanh của cô gái, nàng thực không nghĩ tới chuyện này phát sinh liên quan.
Tiếng khóc của cô gái rơi vào tai Hồ Tứ, thân là hồ ly thính giác vốn so với người phàm mẫn cảm hơn trăm lần, khiến nàng khó chịu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Phan Ngọc.
Không hiểu tại sao hắn có thể thoải mái ngồi uống trà?
Nếu không phải bị hắn khống chế, nàng đã đấm cho hắn xịt máu mũi rồi.
Nam nhân tựa hồ cũng không nóng lòng phát tiết dục vọng, giống như hắn bắt được con chuột sợ hãi, đùa giỡn tàn nhẫn đến nửa ngày làm người ta sống dở chết dở mới thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn.
Xoạt!
Quần áo cô gái bị xé làm đôi, nàng ngã ngồi trên mặt đất, không biết ảo giác hay sự thật, nàng nhìn thấy ánh mắt nam nhân đỏ như máu, đồng tử co rút, gương mặt không còn chút máu nào.
Nàng nhìn đến móng tay dữ tợn của hắn sắc nhọn dị thường, hiện ra thanh sắc màu đen, lần nữa nàng thảm thiết kêu lên một tiếng.
- Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, đừng chạy, ha ha….ngươi cũng thật đẹp làm ta có chút luyến tiếc!
Còn chưa chờ phản ứng của nàng. nam nhân cầm lấy tay nàng.
Rắc rắc, bẻ gẫy cánh tay nàng, cô gái kêu thảm môt tiếng..
- Haha, tiểu mỹ nhân, miệng ngươi thật rất xinh đẹp. Lại đây, cho bổn thiếu gia ta cắn một ngụm, đừng trốn, ta sẽ rất ôn nhu, haha…..haha.
- Đừng tới đây, ngươi không được tới đây, cách xa ta ra!
Cô gái cầm lên một viên đá nhắm ngay đỉnh đầu nam nhân ném tới.
Hồ Tứ không nhịn được nữa, nếu thân mình không động đậy vậy dùng miệng cũng tốt.
Phan Ngọc chưa kịp làm thế nào đã bị Hồ Tứ hung hắng cắn xuống cổ tay.
Hồ Tứ thoát khỏi Phan Ngọc lập tức hướng cửa sổ nhảy tới, trên phố thất thanh kinh hô tưởng nàng nhảy lầu tự tử. Nàng vọt xuống đất, không chờ đứng vững liền hướng cô gái kia chạy tới.
Phan Ngọc thổi thổi ly trà, đối với Hồ Tứ cũng có chút hiểu biết, nàng là yêu quái có tấm lòng thiện lương!
Uống xong trà, gọi tiểu nhị, thưởng cho hắn một lượng bạc, sau đó hỏi tiểu nhị một câu, trả lời của hắn làm Phan Ngọc nghe được mặt mày hớn hở.
Đứng lên, chỉnh đốn lại trang phục, Phan Ngọc trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Đang phát sầu nên làm như thế nào mới kiếm được bạc, vậy mà giờ bạc đã tự kiếm đến cửa rồi.
Tác giả :
Vi Tiểu Ngư