Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp
Chương 41: Di tình biệt luyến -5-
Edit: Tĩnh Nguyệt
_________________________^o^___________________________________
Trong lúc Tần lão gia xướng khúc thì A Kiệt rốt cục cũng mời được người kia tới.
Vẫn là thân ảnh cao lớn kia, vẫn là diện cụ ngân sắc ấy.
“Ngô huynh?! Ngươi, ngươi đã đến rồi, hóa ra không phải......”
Diện cụ ngân sắc không nói lời nào, chỉ đem vật đang cầm trong tay giao cho Nam Cung hiền đệ, tiếp theo đó xoay người rời đi.
“Đây là?” A Kiệt lật bìa của thư sách lên, nguyên lai là một bộ nội công tâm pháp mà trước kia Ngô Ngải đã hứa sẽ viết cho y
“Đã đến rồi sao?”
A Kiệt đưa thư sách cho người phía sau, “Không phải hắn.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Trên mặt Quần Ngạo khó nén nỗi thất vọng.
“Không phải ai?”
Bỗng dưng, thanh âm của người thứ ba vọng xuống từ đỉnh đầu của hai người, hắn phiêu phiêu hạ mình xuống đất, nhìn lại thì quả đúng là người mang ngân sắc diện cụ vừa mới rời đi lúc nãy.
A Kiệt vội lấy thư sách từ trong tay Quần Ngạo trả lại cho hắn, “Ta đã nhận không ít thứ từ Ngô huynh, ngẫm lại, làm người không nên quá mức tham lam.”
Ngô Ngải tiếp lấy, hai mắt trầm xuống, thư sách nhất thời hóa thành phấn, theo gió bay đi, “Các ngươi cảm thấy mình mắc nợ ta sao?”
Quần Ngạo gật đầu nói, “Đúng vậy, hơn nữa nợ không ít, nếu Ngô huynh là người tham tài thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, đằng này....”
“Tiền tài ta thật không thiếu, nếu là hai vị có thể đồng ý với ta một việc, một thân võ công này của ta sẽ truyền thụ lại cho hai người, thế nào?”
A Kiệt cũng không tin trên đời lại có loại chuyện tốt đến mức này, “Chuyện gì? Xin được rửa tai lắng nghe.”
Ngô Ngải đi đến giữa hai người, thì thầm bên tai, cũng không biết hắn nói cái gì, chỉ thấy Quần Ngạo cùng A Kiệt hai mắt nhất thời thoáng hiện sát khí.
“Chém hắn!”
“Đánh hắn!”
Triển đại hiệp tâm tính hiền lương, chỉ có nói ‘ đánh ’ mà thôi. Còn Nam Cung môn chủ thì không nhân từ đến như thế, y vừa ra tay đã liền dùng ngay chiêu thức tối tàn nhẫn nhất của Toái Tâm Chưởng.
Ngô Ngải không nghĩ đến đối phương mới vừa xuất chưởng thì đã hướng đến thiên linh cái (đỉnh đầu) mà chụp, không kịp nghiêng mình tránh đi, chỉ đành nâng tay trái lên đón đòn, nhưng chỉ như vậy cũng không đủ để đỡ một chưởng đầy mãnh lực này, nói giỡn, Nam Cung môn chủ đã thẳng tay thì đối thủ cũng từ chết đến bị thương, hắn phải không dại gì chôn mình vội như vậy, cho nên Ngô Ngải vừa nâng tay đồng thời thân thể cũng ngửa ra, phiêu xuất (lùi nhẹ) về phía sau. Một chiêu phiêu thân cực kỳ nhẹ nhàng, nhìn tựa như chiêu thức tránh né bình thường, nhưng nó cản lại muôn ngàn đòn tấn công, một đường lui thoát khỏi vạn đường truy kích. Thủ thế chặt chẽ, không để lộ sơ hở nào, khiến cho A Kiệt cùng Quần Ngạo trong lòng khen ngợi không thôi.
Nhưng cái chiêu vừa chắn vừa lui này chỉ cho phép hắn thở được hai hơi, chưa kịp hớp được hơi thứ ba thì Quần Ngạo đã như cành liễu mảnh triền cuốn (vây quanh),không ngừng công kích.
“Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua chiêu này?!” A Kiệt đứng ở một bên vừa uất ức hô vừa theo sát lên.
Phiêu Ảnh Kiếm của Quần Ngạo đã khiến cho người ta khó có thể chống đỡ, hơn nữa lại thêm Toái Tâm Chưởng cực kì mãnh liệt từ A Kiệt, làm Ngô Ngải đại hiệp không thể không dốc hết sức lực ra mà nghênh địch.
“Có cái gì phải giận đâu, các ngươi cứ xem ta như hắn thì được rồi!”
“Xem cái con mẹ ngươi ấy, đồ dê già!” A Kiệt chửi ầm lên, y lui ra phía sau khoảng nửa bước rồi phi thân lên, bắt được chỗ gián đoạn trong công chiêu (chiêu thức tấn công)của Quần Ngạo, song chưởng tiếp nối không để cho người bị quánh nghỉ một chút.
“A Kiệt, miệng sạch sẽ một chút đi!” Quần Ngạo quát lên.
Một công một thủ, hai người phối hợp đến thiên y vô phùng (áo trời ko thấy đường may, ý nói quá mức ăn ý), Ngô Ngải hai đấm nan địch bốn tay khiến không còn hơi mà đi khiêu khích hai người. Mới thoát khỏi triền cuốn từ Phiêu Ảnh Kiếm của Quần Ngạo, những tưởng cuối cùng hắn cũng có thời gian để mà thở, không ngờ Quần Ngạo vừa mới rời người hắn thì y đã nhấc tay thay kiếm. Một cỗ kình phong cực kỳ sắc bén theo đó hướng tới ngực, hắn có muốn tránh cũng không kịp, Ngô Ngải đành phải nghiêng thân lấy vai đón đòn để tránh chiêu thức đánh trúng vào tim. May mà nội lực của hắn hùng hậu, một cỗ kiếm khí này chỉ làm cho hắn phun ra hai ngụm máu.
“Các ngươi thật là nhẫn tâm a, không thèm để ý đến một chút tình ý mấy ngày nay!” Ngô đại hiệp bi ai nói.
Nhưng, câu trả lời mà A Kiệt dành cho hắn chính là , “Còn không mau cút xéo? Thao cái con bà ngươi đi!”
Quần Ngạo phát điên, “Nam Cung kiệt, đừng để cho ta nghe thêm nửa chữ nữa!”
Hai người vừa mắng vừa chửi, miệng bận nhưng thân thủ vẫn không ngừng công sát Ngô đại hiệp. Ngô Ngải vừa mới tránh khỏi chưởng phong của A Kiệt thì Quần Ngạo lập tức đến bên người, tay trái hướng mặt hắn mà chộp tới, làm Ngô Ngải tránh qua bên phải, nào ngờ tay phải của Quần Ngạo cũng thuận thế, theo hướng bắt lấy cổ tay hắn, năm ngón tay dựng thẳng lấy đà chuẩn bị bóp nát cổ tay hắn.
“Hảo một chiêu ‘ Long Trảo Thủ ’!” Chỉ thấy cổ tay đang bị Quần Ngạo chế trụ bỗng dưng tuột về phía sau, tựa như con cá chạch trơn nhầy khó bắt.
“Ngay cả cá chạch cũng không lẩn giỏi như ngươi!” Mới vừa dứt câu thì một chưởng này của A Kiệt đã đánh vào khoảng không, nhưng y cũng không dừng ở đó, chỉ thấy chân vừa chuyển, đã liền xuất ra ba chưởng liên tiếp.
Cùng lúc đó, Quần Ngạo đồng thời sử dụng chiêu thức giống như A Kiệt, Toái Tâm tam thức ‘ Tam nhân thành hổ ’.
Sáu chưởng đánh tới, vừa nhanh gọn lại vừa uy mãnh, khiến cho Ngô Ngải không phân rõ được chưởng nào đến từ ai, chỉ cảm thấy trên dưới trái phải đều bị này chưởng lực che lại, tới không được mà lui cũng không xong. Làm sao bây giờ, không thể cứ đánh bừa hoặc tránh đại được, như thế thì nếu không phải đối phương bị trọng thương thì chính mình cũng sẽ ngắc ngoải. Trong lúc nhất thời không kịp suy xét, song chưởng vận lực một tay đẩy về phía trước, một tay phản về phía sau, bảo vệ vị trí tâm mạch, bốn chưởng còn lại chỉ đành nghênh mình tiếp đón vậy.”Ngô!” Khí huyết bị phong bế nơi ngực khiến Ngô Ngải kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khí huyết nơi ngực bị phong bế, hô hấp đình trệ, nếu không bức ra ngay lập tức thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Nào biết hai người kia thấy chiêu này hữu hiệu, liền cùng nhau hợp sức ra thêm đòn thứ hai, dường như bọn họ chỉ khao khát muốn cho hắn ngủm sớm vậy!
“Xem Toái tâm chưởng của ta đây!”
Nghe đối phương hét lớn một tiếng, Quần Ngạo cùng A Kiệt cảm thấy có một cỗ chưởng phong sắc bén phóng tới ngực, chưởng lực còn chưa tới thì gió bị cuốn theo đã tới gần! Hai người cấp tốc tránh ra phía sau thì mới phát hiện mình đã bị lừa, một chiêu áp người vừa rồi không phải là toái tâm chưởng, chỉ là khí phong (gió) do cường đại nội lực bức ra tạo thành.
“Hiền đệ, hai vị hiền đệ, hồi nãy ta sai rồi, đừng đánh nữa có được.” Ngô Ngải rốt cục cũng phải mở miệng cầu xin tha thứ. Bớt giỡn đi, triển Quần Ngạo liên thủ cùng với Nam Cung kiệt, trong thiên hạ có mấy người có thể chống đỡ được, huống chi từng chiêu thức của bọn họ đều tàn độc, muốn đoạt mạng người khác a!
“Chừng nào đánh chết ngươi rồi thì dừng!”
Lại là một chưởng mãnh liệt đánh úp tới, Ngô Ngải xoay người nương theo chưởng lực, nhảy về phía trước hai trượng, rồi sau đó lăng không bay lên nóc nhà.
“Hắn muốn chạy trốn!” A Kiệt hô.
“Không dễ dàng như vậy!” mũi chân Quần Ngạo vừa chuyển, đổi thế đuổi theo nhân ảnh, A Kiệt theo sát phía sau.
Khinh công ba người nghiễm nhiên chẳng phân biệt được cao thấp, chỉ là người đang chạy nạn ở phía trước sợ phải bỏ mệnh oan uổng nên dưới chân dụng lực nhanh một chút. Ra khỏi sơn trang là phố xá phồn hoa của Tương Châu. Ba người võ lâm cao thủ ở giữa các lâu ốc cao thấp không thèm để ý đến xung quanh, tận lực trình diễn võ nghệ cao cường, đưa tới từng đợt liên kinh hô liên tiếp. Đuổi bắt gần nửa cái Tương Châu mà vẫn không đuổi kịp người kia, ở trên con đường chợ nhỏ hẹp, người người bày bán thức ăn, A Kiệt tức giận quăng ra một đống tiền, rồi sau đó chộp lấy bất kể thứ gì của người ta, chọi về hướng cái tên vương bát đản kia đang chạy trốn.
Kinh giác phía sau lưng có cái gì đó lao tới, Ngô Ngải đưa tay trái lên đón, hóa ra là một củ cà rốt bự, tay phải đỡ được một thứ, là trái bí đỏ nhỏ, mới vừa quay đầu lại thì đúng lúc một quả bí đao cỡ lớn đang xé gió bay tới ngay mặt hắn, “A!” Ngô Ngải kinh hô một tiếng liền rụt người xuống, tránh nguy cơ bị bể mặt, ai ngờ, màn dọa người còn ở phía sau. Dao lóc thịt, dao chặt thịt, dao chặt xương, dao giết mổ từng cái, từng cái một anh dũng hiên ngang phi tới, toàn bộ đều nhắm tới những điểm yếu hại trên người, cuối cùng là con dao lễ (lóc) da bén nhọn mém tí nữa đã lễ luôn căn tử (cái ấy ấy đó:”>) sinh mệnh của hắn !
“Ta thiến ngươi!”
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại mới vừa lướt qua hai chân, Ngô Ngải đã hoảng hồn ngã nhào xuống mái hiên, nhưng người mới rơi tới giữa không trung thì kịp vận khí lấy đà nhảy lên nóc nhà phía bên kia, một bước đã cách xa hai người nọ mấy trượng, “Hạ thủ lưu tình, xuống tay nhẹ nhẹ dùm cái a!”
“Mau giúp ta!” A Kiệt nhảy người lên, Quần Ngạo đẩy ra một chưởng vào gót chân của y, A Kiệt tựa như mũi tên vừa rời khỏi cung, bắn về phía Ngô Ngải, mắt thấy sắp bắt được tên dê già kia, thì hắn đột nhiên lộn người lại, hại y chỉ tóm được mấy cọng tóc của hắn.
Ngô đại hiệp chỉ cảm thấy da đầu như bị kéo lìa, đau sắp khóc, hắn vừa chạy trốn cầu xin tha thứ. A Kiệt làm sao chịu thủ hạ lưu tình cho được, mỗi con chợ y đi qua đều bỏ lại một thỏi bạc. Lần này thứ may mắn được Nam Cung môn chủ sở dụng là nồi canh hạt sen bằng đồng thau vừa bự vừa nặng, bên trong đổ đầy nước sôi, hơi nước bốc lên thôi cũng đủ nóng lột da, bất quá điểm ấy chẳng là gì đối với Nam Cung môn chủ, y khí lực bạt sơn (dời núi) nâng nồi đồng lên, một cước đá bay về hướng Ngô Ngải. Quần Ngạo theo sau, cánh tay vung lên đánh ra một cổ kiếm khí, đem nồi đồng bổ ra làm hai.
Nước sôi trong nồi lập tức đổ xuống đầu Ngô Ngải, tuy hắn tránh được vị trí trung tâm nhưng vẫn bị văng trúng vài chỗ, oa oa kêu to, “Các ngươi thật muốn lấy mạng ta hay sao!”
“Chẳng lẽ còn phải khách khí với ngươi!” A Kiệt hét lớn.
“A!” Ngô đại hiệp bị một đạo kiếm khí bắn trúng mông, “Nhẹ nhẹ thôi a, đau chết ta!”
“Ta cũng không phải đang giúp ngươi gãi ngứa!” Quần Ngạo hừ nói.
“A a, ta sai rồi, ta sai lầm rồi ——!”
Thanh âm này, ngữ khí này! A Kiệt mắng to, “Ngươi còn dám bắt chước hắn, ta đánh chết ngươi ——!”
Rồi sau đó là một màn liên tục đuổi giết gần một canh giờ, Tương Châu thành cũng chẳng khá khẩm hơn gì, không có một mái nhà nào mà bọn họ chưa từng đạp chân qua. Cũng không biết ngô đại hiệp đến tột cùng đã nói gì với Quần Ngạo cùng A Kiệt để khiến cho bọn họ truy sát không ngừng thế kia.
“Chạy mất rồi...... Làm sao bây giờ...... Hắn chạy đi đâu?” A Kiệt thượng khí bất tiếp hạ khí, nói không thành câu.
Quần Ngạo cũng mệt mỏi thở dốc, “Không biết.”
Đuối đến một ngôi nhà bằng cỏ tranh ven bìa rừng, Ngô Ngải đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, hai người có làm gì cũng tìm không thấy hắn.
“Quên đi, trở về thôi.”
“Hừ, tiện nghi cho cái tên dê già chó chết này rồi.” A Kiệt chửi ầm lên.
Quần Ngạo cả giận nói, “Coi chừng ta khâu miệng ngươi lại.”
Nghe thanh âm hai người ngày càng xa dần, người đang trốn trong đống rơm trong phòng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn lúc hắn trượt chân té từ trên nóc nhà xuống thấy được chổ ẩn thân này, nếu không hôm nay chắc chắn bị hai người này phanh thây không còn một mảnh quá. Ông trời minh giám, hắn chỉ có nói bốn chữ ‘ xuân tiêu nhất dạ.” (một đêm xuân tiêu, chỉ việc ăn ngủ ấy), như vậy thôi thì đã muốn đánh chết hắn rồi sao?
“Tê, đau chết mất. Cái thứ này thật sự khó thở.” Hắn nâng tay chạm vào ngân sắc diện cụ, từ hai bên má tháo dây cởi nó xuống.
Khuôn mặt lúc nào cũng ẩn sau chiếc mặt có dạng gì đây?
Đôi mày kiếm trương cuồng bá đạo lấp ló sau tóc mai, mọi người thường nói chân mày làm nên uy nghi của khuôn mặt, một đôi mày này quả nhiên uy nghi hàng nhìn, hàng vạn. Mi lăng cốt (xương chân mày) cao ngất, càng làm cặp mắt đen thẳm tựa vực sâu kia hiển hiện rõ ràng, mỗi cái nhíu mày, trừng mắt lại lộ ra khí chất kiệt ngạo, nguy hiểm của loài chim ưng, có đôi khi lại pha lẫn thêm chút gian giảo xảo quyệt của hồ ly. Mi nhãn rõ ràng như vậy, từ tướng mạo có thể nói lên tính cách của con người, cử chỉ bất phàm đa mưu túc trí, uy quyền áp đảo mọi thứ. Xuống chút nữa, sống mũi cao cao, có vẻ như người này, không chấp nhận được việc bị người bên ngoài tùy thời đùa bỡn, nếu có ai nghi ngờ muốn thử xem thì cứ việc tới, có điều hậu quả ra sao thì hắn không dám chắc. Miệng lộ ra dưới sóng mũi cao cao, đôi môi mỏng sắc nét, khóe miệng hơi hơi khinh dương ngạo nghễ, người này nếu không phải loại bạc tình phụ lòng thì là thay đổi thất thường, không may cho đối phương, những chú nai con dù có giẫy dụa đến mức nào thì đại đa số vẫn sẽ chết dưới tay hắn.
Chỉ đơn thuần nhìn thấy gương mặt mới được hé lộ, thì ngươi đã có thể đoán được bộ dáng bá ngạo, quân lâm thiên hạ của hắn rồi, nhưng chắc chắn sẽ không có cách nào tưởng tượng ra hình dáng lưu manh vô lại, chỉ giỏi trò khóc lóc làm nũng ghê tởm, cái loại tình cảnh đủ gây sức ảnh hưởng lớn tới mắt và não bộ này thì phải tự mình chứng kiến mới hiểu rõ được.
“Đây... là cái mùi gì vậy a?” Thần kinh căng thẳng nãy giờ mới trầm tĩnh lại một ít, lúc này hắn ngửi được một mùi không đúng ở phía dưới, hình như là..... Hầm cầu?!
Răng rắc một tiếng, thanh gỗ bị đè nặng phía sau lưng dường như chịu không nổi nữa, đã gãy ra làm hai.
“A, nga.”
_________________________^o^___________________________________
Trong lúc Tần lão gia xướng khúc thì A Kiệt rốt cục cũng mời được người kia tới.
Vẫn là thân ảnh cao lớn kia, vẫn là diện cụ ngân sắc ấy.
“Ngô huynh?! Ngươi, ngươi đã đến rồi, hóa ra không phải......”
Diện cụ ngân sắc không nói lời nào, chỉ đem vật đang cầm trong tay giao cho Nam Cung hiền đệ, tiếp theo đó xoay người rời đi.
“Đây là?” A Kiệt lật bìa của thư sách lên, nguyên lai là một bộ nội công tâm pháp mà trước kia Ngô Ngải đã hứa sẽ viết cho y
“Đã đến rồi sao?”
A Kiệt đưa thư sách cho người phía sau, “Không phải hắn.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Trên mặt Quần Ngạo khó nén nỗi thất vọng.
“Không phải ai?”
Bỗng dưng, thanh âm của người thứ ba vọng xuống từ đỉnh đầu của hai người, hắn phiêu phiêu hạ mình xuống đất, nhìn lại thì quả đúng là người mang ngân sắc diện cụ vừa mới rời đi lúc nãy.
A Kiệt vội lấy thư sách từ trong tay Quần Ngạo trả lại cho hắn, “Ta đã nhận không ít thứ từ Ngô huynh, ngẫm lại, làm người không nên quá mức tham lam.”
Ngô Ngải tiếp lấy, hai mắt trầm xuống, thư sách nhất thời hóa thành phấn, theo gió bay đi, “Các ngươi cảm thấy mình mắc nợ ta sao?”
Quần Ngạo gật đầu nói, “Đúng vậy, hơn nữa nợ không ít, nếu Ngô huynh là người tham tài thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, đằng này....”
“Tiền tài ta thật không thiếu, nếu là hai vị có thể đồng ý với ta một việc, một thân võ công này của ta sẽ truyền thụ lại cho hai người, thế nào?”
A Kiệt cũng không tin trên đời lại có loại chuyện tốt đến mức này, “Chuyện gì? Xin được rửa tai lắng nghe.”
Ngô Ngải đi đến giữa hai người, thì thầm bên tai, cũng không biết hắn nói cái gì, chỉ thấy Quần Ngạo cùng A Kiệt hai mắt nhất thời thoáng hiện sát khí.
“Chém hắn!”
“Đánh hắn!”
Triển đại hiệp tâm tính hiền lương, chỉ có nói ‘ đánh ’ mà thôi. Còn Nam Cung môn chủ thì không nhân từ đến như thế, y vừa ra tay đã liền dùng ngay chiêu thức tối tàn nhẫn nhất của Toái Tâm Chưởng.
Ngô Ngải không nghĩ đến đối phương mới vừa xuất chưởng thì đã hướng đến thiên linh cái (đỉnh đầu) mà chụp, không kịp nghiêng mình tránh đi, chỉ đành nâng tay trái lên đón đòn, nhưng chỉ như vậy cũng không đủ để đỡ một chưởng đầy mãnh lực này, nói giỡn, Nam Cung môn chủ đã thẳng tay thì đối thủ cũng từ chết đến bị thương, hắn phải không dại gì chôn mình vội như vậy, cho nên Ngô Ngải vừa nâng tay đồng thời thân thể cũng ngửa ra, phiêu xuất (lùi nhẹ) về phía sau. Một chiêu phiêu thân cực kỳ nhẹ nhàng, nhìn tựa như chiêu thức tránh né bình thường, nhưng nó cản lại muôn ngàn đòn tấn công, một đường lui thoát khỏi vạn đường truy kích. Thủ thế chặt chẽ, không để lộ sơ hở nào, khiến cho A Kiệt cùng Quần Ngạo trong lòng khen ngợi không thôi.
Nhưng cái chiêu vừa chắn vừa lui này chỉ cho phép hắn thở được hai hơi, chưa kịp hớp được hơi thứ ba thì Quần Ngạo đã như cành liễu mảnh triền cuốn (vây quanh),không ngừng công kích.
“Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua chiêu này?!” A Kiệt đứng ở một bên vừa uất ức hô vừa theo sát lên.
Phiêu Ảnh Kiếm của Quần Ngạo đã khiến cho người ta khó có thể chống đỡ, hơn nữa lại thêm Toái Tâm Chưởng cực kì mãnh liệt từ A Kiệt, làm Ngô Ngải đại hiệp không thể không dốc hết sức lực ra mà nghênh địch.
“Có cái gì phải giận đâu, các ngươi cứ xem ta như hắn thì được rồi!”
“Xem cái con mẹ ngươi ấy, đồ dê già!” A Kiệt chửi ầm lên, y lui ra phía sau khoảng nửa bước rồi phi thân lên, bắt được chỗ gián đoạn trong công chiêu (chiêu thức tấn công)của Quần Ngạo, song chưởng tiếp nối không để cho người bị quánh nghỉ một chút.
“A Kiệt, miệng sạch sẽ một chút đi!” Quần Ngạo quát lên.
Một công một thủ, hai người phối hợp đến thiên y vô phùng (áo trời ko thấy đường may, ý nói quá mức ăn ý), Ngô Ngải hai đấm nan địch bốn tay khiến không còn hơi mà đi khiêu khích hai người. Mới thoát khỏi triền cuốn từ Phiêu Ảnh Kiếm của Quần Ngạo, những tưởng cuối cùng hắn cũng có thời gian để mà thở, không ngờ Quần Ngạo vừa mới rời người hắn thì y đã nhấc tay thay kiếm. Một cỗ kình phong cực kỳ sắc bén theo đó hướng tới ngực, hắn có muốn tránh cũng không kịp, Ngô Ngải đành phải nghiêng thân lấy vai đón đòn để tránh chiêu thức đánh trúng vào tim. May mà nội lực của hắn hùng hậu, một cỗ kiếm khí này chỉ làm cho hắn phun ra hai ngụm máu.
“Các ngươi thật là nhẫn tâm a, không thèm để ý đến một chút tình ý mấy ngày nay!” Ngô đại hiệp bi ai nói.
Nhưng, câu trả lời mà A Kiệt dành cho hắn chính là , “Còn không mau cút xéo? Thao cái con bà ngươi đi!”
Quần Ngạo phát điên, “Nam Cung kiệt, đừng để cho ta nghe thêm nửa chữ nữa!”
Hai người vừa mắng vừa chửi, miệng bận nhưng thân thủ vẫn không ngừng công sát Ngô đại hiệp. Ngô Ngải vừa mới tránh khỏi chưởng phong của A Kiệt thì Quần Ngạo lập tức đến bên người, tay trái hướng mặt hắn mà chộp tới, làm Ngô Ngải tránh qua bên phải, nào ngờ tay phải của Quần Ngạo cũng thuận thế, theo hướng bắt lấy cổ tay hắn, năm ngón tay dựng thẳng lấy đà chuẩn bị bóp nát cổ tay hắn.
“Hảo một chiêu ‘ Long Trảo Thủ ’!” Chỉ thấy cổ tay đang bị Quần Ngạo chế trụ bỗng dưng tuột về phía sau, tựa như con cá chạch trơn nhầy khó bắt.
“Ngay cả cá chạch cũng không lẩn giỏi như ngươi!” Mới vừa dứt câu thì một chưởng này của A Kiệt đã đánh vào khoảng không, nhưng y cũng không dừng ở đó, chỉ thấy chân vừa chuyển, đã liền xuất ra ba chưởng liên tiếp.
Cùng lúc đó, Quần Ngạo đồng thời sử dụng chiêu thức giống như A Kiệt, Toái Tâm tam thức ‘ Tam nhân thành hổ ’.
Sáu chưởng đánh tới, vừa nhanh gọn lại vừa uy mãnh, khiến cho Ngô Ngải không phân rõ được chưởng nào đến từ ai, chỉ cảm thấy trên dưới trái phải đều bị này chưởng lực che lại, tới không được mà lui cũng không xong. Làm sao bây giờ, không thể cứ đánh bừa hoặc tránh đại được, như thế thì nếu không phải đối phương bị trọng thương thì chính mình cũng sẽ ngắc ngoải. Trong lúc nhất thời không kịp suy xét, song chưởng vận lực một tay đẩy về phía trước, một tay phản về phía sau, bảo vệ vị trí tâm mạch, bốn chưởng còn lại chỉ đành nghênh mình tiếp đón vậy.”Ngô!” Khí huyết bị phong bế nơi ngực khiến Ngô Ngải kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khí huyết nơi ngực bị phong bế, hô hấp đình trệ, nếu không bức ra ngay lập tức thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Nào biết hai người kia thấy chiêu này hữu hiệu, liền cùng nhau hợp sức ra thêm đòn thứ hai, dường như bọn họ chỉ khao khát muốn cho hắn ngủm sớm vậy!
“Xem Toái tâm chưởng của ta đây!”
Nghe đối phương hét lớn một tiếng, Quần Ngạo cùng A Kiệt cảm thấy có một cỗ chưởng phong sắc bén phóng tới ngực, chưởng lực còn chưa tới thì gió bị cuốn theo đã tới gần! Hai người cấp tốc tránh ra phía sau thì mới phát hiện mình đã bị lừa, một chiêu áp người vừa rồi không phải là toái tâm chưởng, chỉ là khí phong (gió) do cường đại nội lực bức ra tạo thành.
“Hiền đệ, hai vị hiền đệ, hồi nãy ta sai rồi, đừng đánh nữa có được.” Ngô Ngải rốt cục cũng phải mở miệng cầu xin tha thứ. Bớt giỡn đi, triển Quần Ngạo liên thủ cùng với Nam Cung kiệt, trong thiên hạ có mấy người có thể chống đỡ được, huống chi từng chiêu thức của bọn họ đều tàn độc, muốn đoạt mạng người khác a!
“Chừng nào đánh chết ngươi rồi thì dừng!”
Lại là một chưởng mãnh liệt đánh úp tới, Ngô Ngải xoay người nương theo chưởng lực, nhảy về phía trước hai trượng, rồi sau đó lăng không bay lên nóc nhà.
“Hắn muốn chạy trốn!” A Kiệt hô.
“Không dễ dàng như vậy!” mũi chân Quần Ngạo vừa chuyển, đổi thế đuổi theo nhân ảnh, A Kiệt theo sát phía sau.
Khinh công ba người nghiễm nhiên chẳng phân biệt được cao thấp, chỉ là người đang chạy nạn ở phía trước sợ phải bỏ mệnh oan uổng nên dưới chân dụng lực nhanh một chút. Ra khỏi sơn trang là phố xá phồn hoa của Tương Châu. Ba người võ lâm cao thủ ở giữa các lâu ốc cao thấp không thèm để ý đến xung quanh, tận lực trình diễn võ nghệ cao cường, đưa tới từng đợt liên kinh hô liên tiếp. Đuổi bắt gần nửa cái Tương Châu mà vẫn không đuổi kịp người kia, ở trên con đường chợ nhỏ hẹp, người người bày bán thức ăn, A Kiệt tức giận quăng ra một đống tiền, rồi sau đó chộp lấy bất kể thứ gì của người ta, chọi về hướng cái tên vương bát đản kia đang chạy trốn.
Kinh giác phía sau lưng có cái gì đó lao tới, Ngô Ngải đưa tay trái lên đón, hóa ra là một củ cà rốt bự, tay phải đỡ được một thứ, là trái bí đỏ nhỏ, mới vừa quay đầu lại thì đúng lúc một quả bí đao cỡ lớn đang xé gió bay tới ngay mặt hắn, “A!” Ngô Ngải kinh hô một tiếng liền rụt người xuống, tránh nguy cơ bị bể mặt, ai ngờ, màn dọa người còn ở phía sau. Dao lóc thịt, dao chặt thịt, dao chặt xương, dao giết mổ từng cái, từng cái một anh dũng hiên ngang phi tới, toàn bộ đều nhắm tới những điểm yếu hại trên người, cuối cùng là con dao lễ (lóc) da bén nhọn mém tí nữa đã lễ luôn căn tử (cái ấy ấy đó:”>) sinh mệnh của hắn !
“Ta thiến ngươi!”
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại mới vừa lướt qua hai chân, Ngô Ngải đã hoảng hồn ngã nhào xuống mái hiên, nhưng người mới rơi tới giữa không trung thì kịp vận khí lấy đà nhảy lên nóc nhà phía bên kia, một bước đã cách xa hai người nọ mấy trượng, “Hạ thủ lưu tình, xuống tay nhẹ nhẹ dùm cái a!”
“Mau giúp ta!” A Kiệt nhảy người lên, Quần Ngạo đẩy ra một chưởng vào gót chân của y, A Kiệt tựa như mũi tên vừa rời khỏi cung, bắn về phía Ngô Ngải, mắt thấy sắp bắt được tên dê già kia, thì hắn đột nhiên lộn người lại, hại y chỉ tóm được mấy cọng tóc của hắn.
Ngô đại hiệp chỉ cảm thấy da đầu như bị kéo lìa, đau sắp khóc, hắn vừa chạy trốn cầu xin tha thứ. A Kiệt làm sao chịu thủ hạ lưu tình cho được, mỗi con chợ y đi qua đều bỏ lại một thỏi bạc. Lần này thứ may mắn được Nam Cung môn chủ sở dụng là nồi canh hạt sen bằng đồng thau vừa bự vừa nặng, bên trong đổ đầy nước sôi, hơi nước bốc lên thôi cũng đủ nóng lột da, bất quá điểm ấy chẳng là gì đối với Nam Cung môn chủ, y khí lực bạt sơn (dời núi) nâng nồi đồng lên, một cước đá bay về hướng Ngô Ngải. Quần Ngạo theo sau, cánh tay vung lên đánh ra một cổ kiếm khí, đem nồi đồng bổ ra làm hai.
Nước sôi trong nồi lập tức đổ xuống đầu Ngô Ngải, tuy hắn tránh được vị trí trung tâm nhưng vẫn bị văng trúng vài chỗ, oa oa kêu to, “Các ngươi thật muốn lấy mạng ta hay sao!”
“Chẳng lẽ còn phải khách khí với ngươi!” A Kiệt hét lớn.
“A!” Ngô đại hiệp bị một đạo kiếm khí bắn trúng mông, “Nhẹ nhẹ thôi a, đau chết ta!”
“Ta cũng không phải đang giúp ngươi gãi ngứa!” Quần Ngạo hừ nói.
“A a, ta sai rồi, ta sai lầm rồi ——!”
Thanh âm này, ngữ khí này! A Kiệt mắng to, “Ngươi còn dám bắt chước hắn, ta đánh chết ngươi ——!”
Rồi sau đó là một màn liên tục đuổi giết gần một canh giờ, Tương Châu thành cũng chẳng khá khẩm hơn gì, không có một mái nhà nào mà bọn họ chưa từng đạp chân qua. Cũng không biết ngô đại hiệp đến tột cùng đã nói gì với Quần Ngạo cùng A Kiệt để khiến cho bọn họ truy sát không ngừng thế kia.
“Chạy mất rồi...... Làm sao bây giờ...... Hắn chạy đi đâu?” A Kiệt thượng khí bất tiếp hạ khí, nói không thành câu.
Quần Ngạo cũng mệt mỏi thở dốc, “Không biết.”
Đuối đến một ngôi nhà bằng cỏ tranh ven bìa rừng, Ngô Ngải đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, hai người có làm gì cũng tìm không thấy hắn.
“Quên đi, trở về thôi.”
“Hừ, tiện nghi cho cái tên dê già chó chết này rồi.” A Kiệt chửi ầm lên.
Quần Ngạo cả giận nói, “Coi chừng ta khâu miệng ngươi lại.”
Nghe thanh âm hai người ngày càng xa dần, người đang trốn trong đống rơm trong phòng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn lúc hắn trượt chân té từ trên nóc nhà xuống thấy được chổ ẩn thân này, nếu không hôm nay chắc chắn bị hai người này phanh thây không còn một mảnh quá. Ông trời minh giám, hắn chỉ có nói bốn chữ ‘ xuân tiêu nhất dạ.” (một đêm xuân tiêu, chỉ việc ăn ngủ ấy), như vậy thôi thì đã muốn đánh chết hắn rồi sao?
“Tê, đau chết mất. Cái thứ này thật sự khó thở.” Hắn nâng tay chạm vào ngân sắc diện cụ, từ hai bên má tháo dây cởi nó xuống.
Khuôn mặt lúc nào cũng ẩn sau chiếc mặt có dạng gì đây?
Đôi mày kiếm trương cuồng bá đạo lấp ló sau tóc mai, mọi người thường nói chân mày làm nên uy nghi của khuôn mặt, một đôi mày này quả nhiên uy nghi hàng nhìn, hàng vạn. Mi lăng cốt (xương chân mày) cao ngất, càng làm cặp mắt đen thẳm tựa vực sâu kia hiển hiện rõ ràng, mỗi cái nhíu mày, trừng mắt lại lộ ra khí chất kiệt ngạo, nguy hiểm của loài chim ưng, có đôi khi lại pha lẫn thêm chút gian giảo xảo quyệt của hồ ly. Mi nhãn rõ ràng như vậy, từ tướng mạo có thể nói lên tính cách của con người, cử chỉ bất phàm đa mưu túc trí, uy quyền áp đảo mọi thứ. Xuống chút nữa, sống mũi cao cao, có vẻ như người này, không chấp nhận được việc bị người bên ngoài tùy thời đùa bỡn, nếu có ai nghi ngờ muốn thử xem thì cứ việc tới, có điều hậu quả ra sao thì hắn không dám chắc. Miệng lộ ra dưới sóng mũi cao cao, đôi môi mỏng sắc nét, khóe miệng hơi hơi khinh dương ngạo nghễ, người này nếu không phải loại bạc tình phụ lòng thì là thay đổi thất thường, không may cho đối phương, những chú nai con dù có giẫy dụa đến mức nào thì đại đa số vẫn sẽ chết dưới tay hắn.
Chỉ đơn thuần nhìn thấy gương mặt mới được hé lộ, thì ngươi đã có thể đoán được bộ dáng bá ngạo, quân lâm thiên hạ của hắn rồi, nhưng chắc chắn sẽ không có cách nào tưởng tượng ra hình dáng lưu manh vô lại, chỉ giỏi trò khóc lóc làm nũng ghê tởm, cái loại tình cảnh đủ gây sức ảnh hưởng lớn tới mắt và não bộ này thì phải tự mình chứng kiến mới hiểu rõ được.
“Đây... là cái mùi gì vậy a?” Thần kinh căng thẳng nãy giờ mới trầm tĩnh lại một ít, lúc này hắn ngửi được một mùi không đúng ở phía dưới, hình như là..... Hầm cầu?!
Răng rắc một tiếng, thanh gỗ bị đè nặng phía sau lưng dường như chịu không nổi nữa, đã gãy ra làm hai.
“A, nga.”
Tác giả :
Diễm Tuyết Tuyết