Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)
Chương 51: Kết giao
Sở Tô kéo lấy cà vạt Tiếu Thần đem người kéo xuống ngẩng đầu liền hôn lên.
Lúc cậu làm động tác này cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ là nghe thấy Tiếu Thần nói “Giới tính nam, thích em” liền cảm giác mình phải làm cái gì đó, vì vậy cứ làm thôi, vốn chỉ dự định chạm một chút là đủ rồi, không ngờ lúc rời đi đột nhiên bị đối phương vươn tay giữ lại cái ót, nguyên bản môi hơi có chút tách ra lại bị đè ép trở lại, mà tay kia của Tiếu Thần để ngang eo của cậu, sử dụng chút lực đem khoảng cách của hai người lại kéo gần thêm một chút, hiện tại hai người hầu như dán cùng một chỗ.
Sở Tô hiện tại cũng không có tâm tình nghĩ những chuyện khác, cậu có thể cảm thụ môi mình cùng Tiếu Thần gắn bó truyền đến nhiệt độ, còn có tiếng “Bình bịch-” trong ngực truyền đến, cậu và Tiếu Thần dựa vào rất gần, gần đến nỗi cậu hầu như không biết là tiếng tim chính mình đập hay là của Tiếu Thần, thế nhưng cậu có thể cảm giác được rung động rất rõ ràng trong lòng, trong quá trình cùng Tiếu Thần tương giao hầu như đều không nén được muốn phá tan lòng ngực.
“Tô Tiểu Quai.” Tiếu Thần hơi có chút lui một chút, cười nhẹ hai tiếng trầm thấp, kêu người trước mắt mình vẫn luôn nhìn một tiếng, mang theo trêu chọc, “Em dự định sau khi hôn môi thì luôn nhìn anh như vậy sao?”
“Hửm?” Sở Tô bị hắn vừa nói như vậy liền hồi phục tinh thần lại mới phát hiện vừa rồi mình vậy mà thất thần, chẳng biết lúc nào tay đặt bên hông cậu của Tiếu Thần đã buông lỏng, lúc này cầm kính đen của cậu trên tay, khuôn mặt tuấn lãng rõ ràng mang theo ý cười nhìn cậu, người bình thường vào lúc này nhiều ít gì cũng sẽ có chút xấu hổ hoặc là ngại ngùng, bất quá Tô Tiểu Quai là mặt than, cậu không có áp lực chút nào.
“Ác, vừa rồi chỉ là nghĩ tới một việc.” Sở Tô bình tĩnh nói.
“Ừ?” Tiếu Thần nghe xong tò mò hỏi, “Chuyện gì?”
“Hán tử sáo mã, ngươi uy vũ hùng tráng.”
“…”
Tiếu Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, vươn tay làm chuyện mà từ sau khi nhìn thấy Sở Tô vẫn muốn làm, hắn vươn tay đặt trên đỉnh đầu Sở Tô, xoa xoa một đầu tóc xoăn tự nhiên rối bù của cậu, xúc cảm quả nhiên mềm mại hệt như hắn đã nghĩ.
“Em bị cận thị à?” Tiếu Thần đem mắt kính trả lại cho Sở Tô.
“Không phải, em chẳng qua là cảm thấy lúc đeo kính sẽ làm cho em càng thêm thành thục một chút.” Lúc Sở Tô nhận được điện thoại của Tiếu Ấu Ninh vừa vặn đang mua đồ, nghe cô ấy bảo là muốn tiếp khách nước ngoài, cậu liền thuận tay mua mắt kính, cảm thấy như vậy phỏng chừng có thể làm cho mình thoạt nhìn càng có sức thuyết phục một chút.
Tiếu Thần nghe xong lý do của cậu không khỏi cười, chưa cùng cậu nói nhìn như vậy lại sẽ càng lộ ra vẻ trẻ con, Sở Tô đeo kính mắt thoạt nhìn cũng không lãnh đạm như vậy, cũng khiến cho khuôn mặt của cậu vốn đã xinh đẹp lại giảm bớt vài phần lực sát thương, sinh ra một phần nhã nhặn và nhu thuận.
“Giọng của anh làm sao vậy?” Sở Tô hỏi ra nghi vấn của mình, “Không thoải mái sao?”
“Không có việc gì, chỉ là có chút cảm mạo.” Tiếu Thần không thèm để ý nói sơ lược, khi tiếp xúc ánh mắt lo lắng của Sở Tô liền thêm một câu, “Đừng lo lắng, đã khỏe hơn rất nhiều rồi.”
Lúc này Sở Tô mới gật đầu, sau đó nhớ tới chuyện chính mình muốn hỏi lại nói, “Đúng rồi, loạt sản phẩm [Mễ Nhĩ] mới vừa nói có thể bán cho em không?”
Tiếu Thần không nghĩ tới cậu lại hỏi cái này, sửng sốt một chút, mới nhìn cậu nói, “Em muốn mua làm gì?” Lời tuy hỏi như vậy, nhưng hắn đã biết đáp án.
“Tặng cho anh a.” Sở Tô đương nhiên đáp, càng không cảm thấy mua sản phẩm của công ty Tiếu Thần tặng lại cho Tiếu Thần có cái gì sai, đối với Sở Tô mà nói cậu cảm thấy loạt nước hoa [Mễ Nhĩ] đó là có thể biểu đạt tình cảm mà cậu đối Tiếu Thần, cùng nó là sản phẩm của ai không có vấn đề gì, bất kể là sơ ngộ, quyến luyến hay là vĩnh hằng, cậu đều nghĩ bất quá đều chỉ là một người Tiếu Thần mà thôi, cho nên cậu muốn tặng cho Tiếu Thần, đại biểu tâm ý cậu muốn biểu đạt cho Tiếu Thần.
Tiếu Thần làm sao lại không biết ý nghĩ của Sở Tô, hắn không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Sở Tô, chỉ cảm thấy tình cảm sạch sẽ thuần túy trong mắt cậu khiến hắn rung động không ngớt, hai người nhìn nhau một hồi, Tiếu Thần cúi đầu hôn một cái trên trán Sở Tô, thấp giọng mở miệng, “Tô Tiểu Quai, em không cần gửi tặng cho anh thêm cái gì nữa, với anh mà nói, món quá tốt nhất mà anh nhận được chính là biểu lộ của em.”
“Hửm?” Sau khi Sở Tô nghe xong liền vô ý thức nói, “Thế nhưng cái kia không tính là quà tặng, quà em muốn đưa cho anh là thứ khác…”
“Không phải còn có cây tiên nhân cầu sao?” Tiếu Thần cắt đứt cậu, thấy cậu câu mày tựa hồ còn đang quấn quýt chuyện này liền nói sang chuyện khác, nói đến chuyện ca hội ngày đó, “Ngày ca hội đó rất xin lỗi, lúc đó vốn muốn trả lời em, trong nhà có chút chuyện phải vội vã đi bệnh viện.”
Nghe hắn nhắc tới chuyện này đó Sở Tô cũng không xoắn xuýt chuyện quà tặng, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Dì nhỏ của anh xảy ra tai nạn xe, đúng rồi, chính là mẹ của Yến Vô Thanh, anh và cậu ấy là anh em họ.” Tiếu Thần nói.
Sở Tô có chút ngoài ý muốn nhỏ, không nghĩ tới hai người là loại quan hệ này, “Dì nhỏ của anh không sao chứ?”
“đã ổn rồi, đang tĩnh dưỡng.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Tô gật đầu, lập tức nhìn Tiếu Thần nói, “Như vậy bây giờ anh có thể trả lời em không?”
“Hửm?” Tiếu Thần cho rằng Sở Tô đang hỏi hắn chuyện [Mễ Nhĩ], nhưng không nghĩ tới Sở Tô lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách của hai người, sau đó nhìn hắn, tiếp theo hắn nghe thấy mỗi chữ mỗi câu Sở Tô nói, “Tiếu Thần, em là Sở Tô, em hỏi anh lại một lần nữa, nếu như anh không bài xích, như vậy anh có thể cùng một chỗ với em hay không?”
Cùng em ở cùng một chỗ, để cho em từ bây giờ cùng với anh đi tới tương lai.
Cùng em ở cùng một chỗ, để cho em cơ hội cùng anh đi qua vui vẻ đau buồn.
Cùng em ở cùng một chỗ, mặc kệ người khác đối xử với chúng ta thế nào, chí ít em sẽ nghiêm túc đối đãi tình cảm của anh.
Sở Tô nói giống với lần ở ca hội ngày đó, không giống với ngày đó là chỉ có thể nghe được thanh âm, lần này Tiếu Thần lại có thể thấy người, Sở Tô đứng ở trước mặt hắn, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cảm tình nghiêm túc trong mắt lại làm cho hắn vô pháp không xúc động.
Sở Tô lẳng lặng nhìn Tiếu Thần, chờ câu trả lời của hắn, cho dù vừa rồi Tiếu Thần biểu hiện đã biểu lộ ý nghĩ của hắn, nhưng cậu vẫn muốn một đáp án xác thực.
“Sở Tô.” Sau khi nhìn nhau Tiếu Thần nghe thấy thanh âm của mình, mang theo một tia khàn khàn, hắn nghe thấy thanh âm của mình có chút đè nén nói, “Em thực sự đã nghĩ kỹ chưa?”
“Cái gì?”
“Nếu như ở cùng một chỗ với anh mà nói, anh sẽ không cho em con đường quay đầu, một đời này em chỉ có thể ở cùng một chỗ với anh, mặc kệ em thích là Trầm Tiêu ở trên mạng hay là Tiếu Thần ở trong hiện thực, cũng không có cơ hội đổi ý, cho dù như vậy em vẫn muốn ở cùng một chỗ với anh sao?”
Sở Tô không nghĩ tới Tiếu Thần lại nói như vậy, rõ ràng là mình đang biểu lộ, hắn vừa nói như thế cảm giác như là đảo ngược, trực giác có chút sai sai, nhưng vẫn là trả lời, “Thì tính sao, bất kể là Trầm Tiêu hay là Tiếu Thần đó cũng là anh không phải sao? Trọng điểm của anh thật kỳ quái.”
Sau khi Tiếu Thần nghe xong câu trả lời của cậu nở nụ cười, cảm giác mình lại vẫn không có nhìn thấu Sở Tô, hắn sở dĩ muốn hỏi điều này là sợ tương lai Sở Tô sẽ hối hận, dù sao hai người không coi như là chân chính hiểu nhau, Sở Tô còn quá nhỏ, mười chín tuổi, đường tương lai của cậu còn rất dài, đúng như chính mình nói, nếu như hai người ở cùng một chỗ, như vậy bất kể như thế nào mình cũng sẽ không có khả năng lại buông tha Sở Tô, hắn không muốn sau này Sở Tô sẽ hối hận, nhưng bây giờ tựa hồ chính mình đã lo lắng quá nhiều rồi.
“Bạn học Tô Tiểu Quai.” Tiếu Thần đến gần cậu, “Tuy rằng nghe thấy em biểu lộ anh thật vui vẻ, nhưng chúng ta có thể nói chuyện, sau đó loại chuyện này hãy để cho công tới đi, em chỉ cần nói em nguyện ý là tốt rồi.”
“Hửm?” Sở Tô nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu, “Không phải công tới sao?”
Tiếu Thần: “…”
“Anh chỉ cần nói anh nguyện ý thì tốt rồi, nói a.” Sở Tô thúc giục.
Tiếu Thần: “…”
Tiếu Thần nhìn thấy rõ ràng ý cười cùng giảo hoạt trong mắt Tô Tiểu Quai, biết mình bị đùa giỡn, đột nhiên phát hiện mình có chút ngứa ngứa răng, vì vậy kéo cậu lại hung hăng hôn một trận.
Thẳng đến đem Tô Tiểu Quai đầu óc tinh nghịch thở hồng hộc mới đem người thả ra, thấy môi thiếu niên bị chính mình cọ sát có chút đỏ lên lại nhịn không được hôn hai cái.
Sở Tô bị thu thập một trận, có chút thở dốc, chờ thuận thuận khí mới nhỏ giọng nói, “Anh không nói em coi như anh đã đáp ứng rồi a, anh yên tâm, sau này em sẽ đối với anh thật tốt.”
“Ừ.” Tiếu Thần cười cười, xoa xoa tóc của cậu, nói, “Anh cũng sẽ đối với em thật tốt.”
Sở Tô cong cong mắt, lấy điện thoại ra nhìn thời gian đã sáu giờ rồi, liền nói, “Chúng ta đi ăn cơm đi, em mời anh ăn cá thu đao.” Nói tới đây cậu đột nhiên nhớ tới mới rồi Mộc Diêu nói muốn mời cậu ăn cơm, lại nói, “Các anh muốn đi liên hoan sao?”
“Không đi cũng được, không vội, anh ở đây một thời gian, anh trước cùng em đi ăn đi.” Tiếu Thần nói, kéo cậu đi ra ngoài.
“Quần áo của em …” Sở Tô nhắc nhở trên người cậu còn mặc quần áo mới vừa mua.
“Không có việc gì, anh gọi người để vào xe.”
Lúc đẩy cửa ra Sở Tô dùng lực nhỏ tránh ra tay Tiếu Thần, như không có chuyện gì xảy ra bước ra cửa trước, Tiếu Thần biết cậu lo lắng cái gì cũng liền tùy cậu, đi theo phía sau cậu ra phòng họp.
Trên đường đi đụng phải Từ Hựu Miên và Mộc Diêu, hai người mới vừa sắp xếp xong công việc, từ phòng làm việc khác đi ra lại vừa vặn gặp hai người Tiếu Thần, Từ Hựu Miên mắt sắc phát hiện bầu không khí giữa hai người cùng lúc đầu không giống nhau, lẽ nào lão đại đắc thủ? Đem bạn học hoa khôi tóm được?
Từ Hựu Miên lặng lẽ cho Tiếu Thần ánh mắt “Cừ khôi nha lão đại! Dễ như trở bàn tay!”
Sở Tô đi ở phía trước Tiếu Thần, vừa vặn bắt được ánh mắt của Từ Hựu Miên, tuy rằng đọc không hiểu là có ý gì, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được anh ta biết quan hệ của mình và Tiếu Thần, Sở Tô hiện tại mới hiểu được một câu “Chị dâu” của đối phương lúc gặp mặt là từ đâu mà đến, nghĩ tới đây Sở Tô rút rút gân.
“Các cậu nói chuyện phiếm xong rồi à?” Sau khi đến gần Mộc Diêu lên tiếng hỏi, tuy rằng không biết hai người hàn huyên cái gì, bất quá cô rất thức thời không hỏi, chỉ là cùng Tiếu Thần nói, “Chị và Hựu Miên vừa đem chuyện sắp xếp xong, công tác tiếp theo sẽ chờ bên Sử Mật Phu.”
Tiếu Thần gật đầu, “Em vùng Sở Tô còn có chút chuyện, liên hoan để lần sau đi, chị trước cùng Hựu Miên tụ tập một chút đi.”
“Lão đại yên tâm, tớ sẽ chiếu cố tốt nữ thần!” Từ Hựu Miên ở bên cạnh hợp thời chen vào một câu, ánh mắt đánh một vòng trên người Tiếu Thần cùng Sở Tô, nói, “Cậu và Sở Tô có việc liền nhanh đi đi!”
Sở Tô: “…” Cậu xin thề cậu thấy Từ Hựu Miên không tiếng động gọi một câu chị dâu.
“Đi thôi.”
Tiếu Thần cùng Sở Tô đi rồi, Mộc Diêu có chút kỳ quái nói, “Hai người bọn họ không phải là mới quen nhau sao?”
“Hửm? Ác, Sở Tô cũng là sinh viên C đại.” Từ Hựu Miên thuận miệng nói.
Mộc Diêu nghe xong gật đầu.
*
Sau khi cầm quần áo Tiếu Thần lái xe cùng Sở Tô rời khỏi chi nhánh, đến nhà hàng tư nhân ở khu trung tâm gọi “Thủy Vân Quán”.
“Thủy Vân Quán” cũng không lớn, nhà lầu hai tầng, lầu một là phòng khách, lầu hai là phòng nhỏ, thiết kế bên trong là phục cổ, vào cửa là một lối đi nhỏ, sau lối đi nhỏ là một cái cổng vòm nửa cung tròn, sau cổng vòm chính là phòng khách nhà hàng, phòng khách cũng không tính lớn, bên trong coi như cũng có mười hai chỗ ngồi, mỗi một chỗ ngồi đều thiết kế các loại bồn hoa, bình phong hoặc là tượng đá đồ trang trí ngăn cách ra, xung quanh trưng bày đều là một ít bình hoa lớn hay là bày trí điêu khắc gỗ cổ.
“Tô Tô!” Hai người vừa vào phòng khách liền nghe thấy một tiếng kêu ngạc nhiên, một cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám cách tân trong bàn tiếp tân buông cây viết trong tay xuống, hướng Sở Tô hô một câu, sau đó từ bên trong đi ra, hướng hai người đi tới.
“Chị Lê Mạt.” Sau khi Sở Tô thấy cô gái lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Đã lâu không gặp rồi!” Cô gái ôm cổ Sở Tô, trong miệng không ngừng nói, “Ai nha, chị nhớ cậu muốn chết cậu bao lâu rồi không có tới thăm chị! Nhóc con không có lương tâm, sắp quên mất người chị này rồi đi!”
“Không có đâu, trong khoảng thời gian này có chút bận.” Sở Tô đáp.
Tiếu Thần đứng ở bên cạnh, trên mặt không có lộ ra vẻ gì khác thường, nhưng trong lòng hắn đã sớm muốn đem cô gái ôm Sở Tô ở trước mặt này kéo đi ra, bất quá thấy bộ dáng hai người tựa hồ rất quen thuộc, hắn cũng chỉ có thể nhịn, cũng may cô gái rất nhanh thì buông Sở Tô ra.
“Hôm nay mọi người không buôn bán sao?” Sở Tô nhìn xung quanh phát hiện không có ai.
“Hôm nay nghỉ ngơi, vừa khéo em đã đến rồi chị làm cho em mấy món ăn ngon!” Lê Mạt cười nói, chuyển hướng sang Tiếu Thần đang đứng bên cạnh, “Vị này chính là bạn của em sao?”
“Dạ, anh ấy gọi là Tiếu Thần.”
“Xin chào.” Tiếu Thần hướng Lê Mạt gật đầu, “Tôi là Tiếu Thần.”
“Xin chào, tôi là Lê Mạt.” Lê Mạt cười nói, “Khó có được Tô Tô dẫn người đến, hai người ngồi trước.”
Nói xong mang hai người đến chỗ ngồi, lúc chuẩn bị pha trà cho hai người Sở Tô nói cô ấy đổi thành nước sôi.
“Anh Tần đâu rồi ạ?” Sở Tô hỏi.
“Anh ấy vừa đi ra ngoài, cậu ngồi trước một chút, chị làm món ngon cho cậu ăn.”
“Dạ.” Sở Tô khéo léo gật đầu, “Đừng cho ớt.”
Lê Mạt có chút hết nói liếc nhìn Sở Tô, đây là lần đầu tiên cậu nói không cho thêm ớt, lập tức hiểu Tiếu Thần không ăn cay được, bảo hai người ngồi trước cô liền đi gian sau.
Tiếu Thần tự nhiên hiểu rõ Sở Tô là quan tâm đến cổ họng của hắn, nếu không cũng sẽ không đem trà đổi thành nước sôi, đối loại chăm sóc tỉ mỉ này của Sở Tô hắn chỉ cảm thấy tâm thực ấm áp.
Tuy rằng “Thủy Vân Quán” phòng không lớn, nhưng thiết bị và vật trang trí đều là đại khí đắt tiền, ngay cả vật trang trí nhỏ trên mặt bàn đều là tinh xảo đặc biệt, cái ly đựng nước cũng không giống như loại mà các nhà hàng khác hay dùng, từ màu sắc cùng tính chất đến xem cũng không phải rẻ.
“Ở đây không mở cửa với người ngoài, bình thường chỉ có chị Lê Mạt và anh Tần.” Sở Tô nói với Tiếu Thần, “Tài nấu nướng của bọn họ rất tốt, vốn muốn dẫn anh tới ăn cơm, không nghĩ tới hôm nay không buôn bán.”
“Ngô.” Tiếu Thần ứng tiếng, không có để ý cái này trái lại hỏi, “Anh Tần mà em nói là?”
“Bạn của anh họ em, đúng rồi, nơi này chính là phòng làm việc của bọn anh họ em thiết kế, có phải rất tuyệt đúng hay không?”
Tiếu Thần thấy lúc Sở Tô nhắc tới anh họ của mình ánh mắt sáng rực lên, trong lời nói mang theo một tia tự hào, khiến cho hắn không khỏi đối anh họ trong miệng Sở Tô có chút ăn giấm, “Là rất đẹp, bất quá anh cũng muốn nghe em gọi anh là Tiếu ca.”
“…” Sở Tô nhìn Tiếu Thần, rõ ràng từ trong mắt hắn thấy được tia ghen tuông, sự phát hiện này khiến cho cậu có chút hưng phấn nhỏ lại có chút ngượng ngùng, hai người vậy mà thực sự ở cùng một chỗ, trước đây căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, khụ, xem ra có thể cập nhật [Pinocchio] rồi, thành công chiếm đóng nam thần cái gì đó (*/ω*)
Tiếu Thần thấy Sở Tô nghiêng đầu sờ sờ mũi, từ góc nhìn của mình lại vừa vặn thấy vành tai có chút ửng đỏ của cậu, đây là đang xấu hổ? Tiếu Thần có chút ngoài ý muốn, bình thường cái người ở trên mạng nghiêm chỉnh đáng khinh bây giờ lại đang xấu hổ? Tiếu đại thần biểu thị rất là mới mẻ, đang muốn tiến thêm một bước đùa giỡn người liền bị cắt đứt.
“Tiểu Quai?”
Bên cạnh truyền đến tiếng kêu, hai người nghe tiếng nhìn người đi tới.
“Anh họ?” Sở Tô sửng sốt một chút, thấy mấy người La Hào đi tới bên cạnh
Tiếu Thần: “…”
Đại thần biểu thị rất bất đắc dĩ, vì sao lại có loại cảm giác đi hẹn hò bị người nhà tóm được, lần đầu tiên hẹn hò liền thấy thân nhân thực sự không thành vấn đề sao?
Lúc cậu làm động tác này cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ là nghe thấy Tiếu Thần nói “Giới tính nam, thích em” liền cảm giác mình phải làm cái gì đó, vì vậy cứ làm thôi, vốn chỉ dự định chạm một chút là đủ rồi, không ngờ lúc rời đi đột nhiên bị đối phương vươn tay giữ lại cái ót, nguyên bản môi hơi có chút tách ra lại bị đè ép trở lại, mà tay kia của Tiếu Thần để ngang eo của cậu, sử dụng chút lực đem khoảng cách của hai người lại kéo gần thêm một chút, hiện tại hai người hầu như dán cùng một chỗ.
Sở Tô hiện tại cũng không có tâm tình nghĩ những chuyện khác, cậu có thể cảm thụ môi mình cùng Tiếu Thần gắn bó truyền đến nhiệt độ, còn có tiếng “Bình bịch-” trong ngực truyền đến, cậu và Tiếu Thần dựa vào rất gần, gần đến nỗi cậu hầu như không biết là tiếng tim chính mình đập hay là của Tiếu Thần, thế nhưng cậu có thể cảm giác được rung động rất rõ ràng trong lòng, trong quá trình cùng Tiếu Thần tương giao hầu như đều không nén được muốn phá tan lòng ngực.
“Tô Tiểu Quai.” Tiếu Thần hơi có chút lui một chút, cười nhẹ hai tiếng trầm thấp, kêu người trước mắt mình vẫn luôn nhìn một tiếng, mang theo trêu chọc, “Em dự định sau khi hôn môi thì luôn nhìn anh như vậy sao?”
“Hửm?” Sở Tô bị hắn vừa nói như vậy liền hồi phục tinh thần lại mới phát hiện vừa rồi mình vậy mà thất thần, chẳng biết lúc nào tay đặt bên hông cậu của Tiếu Thần đã buông lỏng, lúc này cầm kính đen của cậu trên tay, khuôn mặt tuấn lãng rõ ràng mang theo ý cười nhìn cậu, người bình thường vào lúc này nhiều ít gì cũng sẽ có chút xấu hổ hoặc là ngại ngùng, bất quá Tô Tiểu Quai là mặt than, cậu không có áp lực chút nào.
“Ác, vừa rồi chỉ là nghĩ tới một việc.” Sở Tô bình tĩnh nói.
“Ừ?” Tiếu Thần nghe xong tò mò hỏi, “Chuyện gì?”
“Hán tử sáo mã, ngươi uy vũ hùng tráng.”
“…”
Tiếu Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, vươn tay làm chuyện mà từ sau khi nhìn thấy Sở Tô vẫn muốn làm, hắn vươn tay đặt trên đỉnh đầu Sở Tô, xoa xoa một đầu tóc xoăn tự nhiên rối bù của cậu, xúc cảm quả nhiên mềm mại hệt như hắn đã nghĩ.
“Em bị cận thị à?” Tiếu Thần đem mắt kính trả lại cho Sở Tô.
“Không phải, em chẳng qua là cảm thấy lúc đeo kính sẽ làm cho em càng thêm thành thục một chút.” Lúc Sở Tô nhận được điện thoại của Tiếu Ấu Ninh vừa vặn đang mua đồ, nghe cô ấy bảo là muốn tiếp khách nước ngoài, cậu liền thuận tay mua mắt kính, cảm thấy như vậy phỏng chừng có thể làm cho mình thoạt nhìn càng có sức thuyết phục một chút.
Tiếu Thần nghe xong lý do của cậu không khỏi cười, chưa cùng cậu nói nhìn như vậy lại sẽ càng lộ ra vẻ trẻ con, Sở Tô đeo kính mắt thoạt nhìn cũng không lãnh đạm như vậy, cũng khiến cho khuôn mặt của cậu vốn đã xinh đẹp lại giảm bớt vài phần lực sát thương, sinh ra một phần nhã nhặn và nhu thuận.
“Giọng của anh làm sao vậy?” Sở Tô hỏi ra nghi vấn của mình, “Không thoải mái sao?”
“Không có việc gì, chỉ là có chút cảm mạo.” Tiếu Thần không thèm để ý nói sơ lược, khi tiếp xúc ánh mắt lo lắng của Sở Tô liền thêm một câu, “Đừng lo lắng, đã khỏe hơn rất nhiều rồi.”
Lúc này Sở Tô mới gật đầu, sau đó nhớ tới chuyện chính mình muốn hỏi lại nói, “Đúng rồi, loạt sản phẩm [Mễ Nhĩ] mới vừa nói có thể bán cho em không?”
Tiếu Thần không nghĩ tới cậu lại hỏi cái này, sửng sốt một chút, mới nhìn cậu nói, “Em muốn mua làm gì?” Lời tuy hỏi như vậy, nhưng hắn đã biết đáp án.
“Tặng cho anh a.” Sở Tô đương nhiên đáp, càng không cảm thấy mua sản phẩm của công ty Tiếu Thần tặng lại cho Tiếu Thần có cái gì sai, đối với Sở Tô mà nói cậu cảm thấy loạt nước hoa [Mễ Nhĩ] đó là có thể biểu đạt tình cảm mà cậu đối Tiếu Thần, cùng nó là sản phẩm của ai không có vấn đề gì, bất kể là sơ ngộ, quyến luyến hay là vĩnh hằng, cậu đều nghĩ bất quá đều chỉ là một người Tiếu Thần mà thôi, cho nên cậu muốn tặng cho Tiếu Thần, đại biểu tâm ý cậu muốn biểu đạt cho Tiếu Thần.
Tiếu Thần làm sao lại không biết ý nghĩ của Sở Tô, hắn không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Sở Tô, chỉ cảm thấy tình cảm sạch sẽ thuần túy trong mắt cậu khiến hắn rung động không ngớt, hai người nhìn nhau một hồi, Tiếu Thần cúi đầu hôn một cái trên trán Sở Tô, thấp giọng mở miệng, “Tô Tiểu Quai, em không cần gửi tặng cho anh thêm cái gì nữa, với anh mà nói, món quá tốt nhất mà anh nhận được chính là biểu lộ của em.”
“Hửm?” Sau khi Sở Tô nghe xong liền vô ý thức nói, “Thế nhưng cái kia không tính là quà tặng, quà em muốn đưa cho anh là thứ khác…”
“Không phải còn có cây tiên nhân cầu sao?” Tiếu Thần cắt đứt cậu, thấy cậu câu mày tựa hồ còn đang quấn quýt chuyện này liền nói sang chuyện khác, nói đến chuyện ca hội ngày đó, “Ngày ca hội đó rất xin lỗi, lúc đó vốn muốn trả lời em, trong nhà có chút chuyện phải vội vã đi bệnh viện.”
Nghe hắn nhắc tới chuyện này đó Sở Tô cũng không xoắn xuýt chuyện quà tặng, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Dì nhỏ của anh xảy ra tai nạn xe, đúng rồi, chính là mẹ của Yến Vô Thanh, anh và cậu ấy là anh em họ.” Tiếu Thần nói.
Sở Tô có chút ngoài ý muốn nhỏ, không nghĩ tới hai người là loại quan hệ này, “Dì nhỏ của anh không sao chứ?”
“đã ổn rồi, đang tĩnh dưỡng.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Tô gật đầu, lập tức nhìn Tiếu Thần nói, “Như vậy bây giờ anh có thể trả lời em không?”
“Hửm?” Tiếu Thần cho rằng Sở Tô đang hỏi hắn chuyện [Mễ Nhĩ], nhưng không nghĩ tới Sở Tô lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách của hai người, sau đó nhìn hắn, tiếp theo hắn nghe thấy mỗi chữ mỗi câu Sở Tô nói, “Tiếu Thần, em là Sở Tô, em hỏi anh lại một lần nữa, nếu như anh không bài xích, như vậy anh có thể cùng một chỗ với em hay không?”
Cùng em ở cùng một chỗ, để cho em từ bây giờ cùng với anh đi tới tương lai.
Cùng em ở cùng một chỗ, để cho em cơ hội cùng anh đi qua vui vẻ đau buồn.
Cùng em ở cùng một chỗ, mặc kệ người khác đối xử với chúng ta thế nào, chí ít em sẽ nghiêm túc đối đãi tình cảm của anh.
Sở Tô nói giống với lần ở ca hội ngày đó, không giống với ngày đó là chỉ có thể nghe được thanh âm, lần này Tiếu Thần lại có thể thấy người, Sở Tô đứng ở trước mặt hắn, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cảm tình nghiêm túc trong mắt lại làm cho hắn vô pháp không xúc động.
Sở Tô lẳng lặng nhìn Tiếu Thần, chờ câu trả lời của hắn, cho dù vừa rồi Tiếu Thần biểu hiện đã biểu lộ ý nghĩ của hắn, nhưng cậu vẫn muốn một đáp án xác thực.
“Sở Tô.” Sau khi nhìn nhau Tiếu Thần nghe thấy thanh âm của mình, mang theo một tia khàn khàn, hắn nghe thấy thanh âm của mình có chút đè nén nói, “Em thực sự đã nghĩ kỹ chưa?”
“Cái gì?”
“Nếu như ở cùng một chỗ với anh mà nói, anh sẽ không cho em con đường quay đầu, một đời này em chỉ có thể ở cùng một chỗ với anh, mặc kệ em thích là Trầm Tiêu ở trên mạng hay là Tiếu Thần ở trong hiện thực, cũng không có cơ hội đổi ý, cho dù như vậy em vẫn muốn ở cùng một chỗ với anh sao?”
Sở Tô không nghĩ tới Tiếu Thần lại nói như vậy, rõ ràng là mình đang biểu lộ, hắn vừa nói như thế cảm giác như là đảo ngược, trực giác có chút sai sai, nhưng vẫn là trả lời, “Thì tính sao, bất kể là Trầm Tiêu hay là Tiếu Thần đó cũng là anh không phải sao? Trọng điểm của anh thật kỳ quái.”
Sau khi Tiếu Thần nghe xong câu trả lời của cậu nở nụ cười, cảm giác mình lại vẫn không có nhìn thấu Sở Tô, hắn sở dĩ muốn hỏi điều này là sợ tương lai Sở Tô sẽ hối hận, dù sao hai người không coi như là chân chính hiểu nhau, Sở Tô còn quá nhỏ, mười chín tuổi, đường tương lai của cậu còn rất dài, đúng như chính mình nói, nếu như hai người ở cùng một chỗ, như vậy bất kể như thế nào mình cũng sẽ không có khả năng lại buông tha Sở Tô, hắn không muốn sau này Sở Tô sẽ hối hận, nhưng bây giờ tựa hồ chính mình đã lo lắng quá nhiều rồi.
“Bạn học Tô Tiểu Quai.” Tiếu Thần đến gần cậu, “Tuy rằng nghe thấy em biểu lộ anh thật vui vẻ, nhưng chúng ta có thể nói chuyện, sau đó loại chuyện này hãy để cho công tới đi, em chỉ cần nói em nguyện ý là tốt rồi.”
“Hửm?” Sở Tô nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu, “Không phải công tới sao?”
Tiếu Thần: “…”
“Anh chỉ cần nói anh nguyện ý thì tốt rồi, nói a.” Sở Tô thúc giục.
Tiếu Thần: “…”
Tiếu Thần nhìn thấy rõ ràng ý cười cùng giảo hoạt trong mắt Tô Tiểu Quai, biết mình bị đùa giỡn, đột nhiên phát hiện mình có chút ngứa ngứa răng, vì vậy kéo cậu lại hung hăng hôn một trận.
Thẳng đến đem Tô Tiểu Quai đầu óc tinh nghịch thở hồng hộc mới đem người thả ra, thấy môi thiếu niên bị chính mình cọ sát có chút đỏ lên lại nhịn không được hôn hai cái.
Sở Tô bị thu thập một trận, có chút thở dốc, chờ thuận thuận khí mới nhỏ giọng nói, “Anh không nói em coi như anh đã đáp ứng rồi a, anh yên tâm, sau này em sẽ đối với anh thật tốt.”
“Ừ.” Tiếu Thần cười cười, xoa xoa tóc của cậu, nói, “Anh cũng sẽ đối với em thật tốt.”
Sở Tô cong cong mắt, lấy điện thoại ra nhìn thời gian đã sáu giờ rồi, liền nói, “Chúng ta đi ăn cơm đi, em mời anh ăn cá thu đao.” Nói tới đây cậu đột nhiên nhớ tới mới rồi Mộc Diêu nói muốn mời cậu ăn cơm, lại nói, “Các anh muốn đi liên hoan sao?”
“Không đi cũng được, không vội, anh ở đây một thời gian, anh trước cùng em đi ăn đi.” Tiếu Thần nói, kéo cậu đi ra ngoài.
“Quần áo của em …” Sở Tô nhắc nhở trên người cậu còn mặc quần áo mới vừa mua.
“Không có việc gì, anh gọi người để vào xe.”
Lúc đẩy cửa ra Sở Tô dùng lực nhỏ tránh ra tay Tiếu Thần, như không có chuyện gì xảy ra bước ra cửa trước, Tiếu Thần biết cậu lo lắng cái gì cũng liền tùy cậu, đi theo phía sau cậu ra phòng họp.
Trên đường đi đụng phải Từ Hựu Miên và Mộc Diêu, hai người mới vừa sắp xếp xong công việc, từ phòng làm việc khác đi ra lại vừa vặn gặp hai người Tiếu Thần, Từ Hựu Miên mắt sắc phát hiện bầu không khí giữa hai người cùng lúc đầu không giống nhau, lẽ nào lão đại đắc thủ? Đem bạn học hoa khôi tóm được?
Từ Hựu Miên lặng lẽ cho Tiếu Thần ánh mắt “Cừ khôi nha lão đại! Dễ như trở bàn tay!”
Sở Tô đi ở phía trước Tiếu Thần, vừa vặn bắt được ánh mắt của Từ Hựu Miên, tuy rằng đọc không hiểu là có ý gì, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được anh ta biết quan hệ của mình và Tiếu Thần, Sở Tô hiện tại mới hiểu được một câu “Chị dâu” của đối phương lúc gặp mặt là từ đâu mà đến, nghĩ tới đây Sở Tô rút rút gân.
“Các cậu nói chuyện phiếm xong rồi à?” Sau khi đến gần Mộc Diêu lên tiếng hỏi, tuy rằng không biết hai người hàn huyên cái gì, bất quá cô rất thức thời không hỏi, chỉ là cùng Tiếu Thần nói, “Chị và Hựu Miên vừa đem chuyện sắp xếp xong, công tác tiếp theo sẽ chờ bên Sử Mật Phu.”
Tiếu Thần gật đầu, “Em vùng Sở Tô còn có chút chuyện, liên hoan để lần sau đi, chị trước cùng Hựu Miên tụ tập một chút đi.”
“Lão đại yên tâm, tớ sẽ chiếu cố tốt nữ thần!” Từ Hựu Miên ở bên cạnh hợp thời chen vào một câu, ánh mắt đánh một vòng trên người Tiếu Thần cùng Sở Tô, nói, “Cậu và Sở Tô có việc liền nhanh đi đi!”
Sở Tô: “…” Cậu xin thề cậu thấy Từ Hựu Miên không tiếng động gọi một câu chị dâu.
“Đi thôi.”
Tiếu Thần cùng Sở Tô đi rồi, Mộc Diêu có chút kỳ quái nói, “Hai người bọn họ không phải là mới quen nhau sao?”
“Hửm? Ác, Sở Tô cũng là sinh viên C đại.” Từ Hựu Miên thuận miệng nói.
Mộc Diêu nghe xong gật đầu.
*
Sau khi cầm quần áo Tiếu Thần lái xe cùng Sở Tô rời khỏi chi nhánh, đến nhà hàng tư nhân ở khu trung tâm gọi “Thủy Vân Quán”.
“Thủy Vân Quán” cũng không lớn, nhà lầu hai tầng, lầu một là phòng khách, lầu hai là phòng nhỏ, thiết kế bên trong là phục cổ, vào cửa là một lối đi nhỏ, sau lối đi nhỏ là một cái cổng vòm nửa cung tròn, sau cổng vòm chính là phòng khách nhà hàng, phòng khách cũng không tính lớn, bên trong coi như cũng có mười hai chỗ ngồi, mỗi một chỗ ngồi đều thiết kế các loại bồn hoa, bình phong hoặc là tượng đá đồ trang trí ngăn cách ra, xung quanh trưng bày đều là một ít bình hoa lớn hay là bày trí điêu khắc gỗ cổ.
“Tô Tô!” Hai người vừa vào phòng khách liền nghe thấy một tiếng kêu ngạc nhiên, một cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám cách tân trong bàn tiếp tân buông cây viết trong tay xuống, hướng Sở Tô hô một câu, sau đó từ bên trong đi ra, hướng hai người đi tới.
“Chị Lê Mạt.” Sau khi Sở Tô thấy cô gái lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Đã lâu không gặp rồi!” Cô gái ôm cổ Sở Tô, trong miệng không ngừng nói, “Ai nha, chị nhớ cậu muốn chết cậu bao lâu rồi không có tới thăm chị! Nhóc con không có lương tâm, sắp quên mất người chị này rồi đi!”
“Không có đâu, trong khoảng thời gian này có chút bận.” Sở Tô đáp.
Tiếu Thần đứng ở bên cạnh, trên mặt không có lộ ra vẻ gì khác thường, nhưng trong lòng hắn đã sớm muốn đem cô gái ôm Sở Tô ở trước mặt này kéo đi ra, bất quá thấy bộ dáng hai người tựa hồ rất quen thuộc, hắn cũng chỉ có thể nhịn, cũng may cô gái rất nhanh thì buông Sở Tô ra.
“Hôm nay mọi người không buôn bán sao?” Sở Tô nhìn xung quanh phát hiện không có ai.
“Hôm nay nghỉ ngơi, vừa khéo em đã đến rồi chị làm cho em mấy món ăn ngon!” Lê Mạt cười nói, chuyển hướng sang Tiếu Thần đang đứng bên cạnh, “Vị này chính là bạn của em sao?”
“Dạ, anh ấy gọi là Tiếu Thần.”
“Xin chào.” Tiếu Thần hướng Lê Mạt gật đầu, “Tôi là Tiếu Thần.”
“Xin chào, tôi là Lê Mạt.” Lê Mạt cười nói, “Khó có được Tô Tô dẫn người đến, hai người ngồi trước.”
Nói xong mang hai người đến chỗ ngồi, lúc chuẩn bị pha trà cho hai người Sở Tô nói cô ấy đổi thành nước sôi.
“Anh Tần đâu rồi ạ?” Sở Tô hỏi.
“Anh ấy vừa đi ra ngoài, cậu ngồi trước một chút, chị làm món ngon cho cậu ăn.”
“Dạ.” Sở Tô khéo léo gật đầu, “Đừng cho ớt.”
Lê Mạt có chút hết nói liếc nhìn Sở Tô, đây là lần đầu tiên cậu nói không cho thêm ớt, lập tức hiểu Tiếu Thần không ăn cay được, bảo hai người ngồi trước cô liền đi gian sau.
Tiếu Thần tự nhiên hiểu rõ Sở Tô là quan tâm đến cổ họng của hắn, nếu không cũng sẽ không đem trà đổi thành nước sôi, đối loại chăm sóc tỉ mỉ này của Sở Tô hắn chỉ cảm thấy tâm thực ấm áp.
Tuy rằng “Thủy Vân Quán” phòng không lớn, nhưng thiết bị và vật trang trí đều là đại khí đắt tiền, ngay cả vật trang trí nhỏ trên mặt bàn đều là tinh xảo đặc biệt, cái ly đựng nước cũng không giống như loại mà các nhà hàng khác hay dùng, từ màu sắc cùng tính chất đến xem cũng không phải rẻ.
“Ở đây không mở cửa với người ngoài, bình thường chỉ có chị Lê Mạt và anh Tần.” Sở Tô nói với Tiếu Thần, “Tài nấu nướng của bọn họ rất tốt, vốn muốn dẫn anh tới ăn cơm, không nghĩ tới hôm nay không buôn bán.”
“Ngô.” Tiếu Thần ứng tiếng, không có để ý cái này trái lại hỏi, “Anh Tần mà em nói là?”
“Bạn của anh họ em, đúng rồi, nơi này chính là phòng làm việc của bọn anh họ em thiết kế, có phải rất tuyệt đúng hay không?”
Tiếu Thần thấy lúc Sở Tô nhắc tới anh họ của mình ánh mắt sáng rực lên, trong lời nói mang theo một tia tự hào, khiến cho hắn không khỏi đối anh họ trong miệng Sở Tô có chút ăn giấm, “Là rất đẹp, bất quá anh cũng muốn nghe em gọi anh là Tiếu ca.”
“…” Sở Tô nhìn Tiếu Thần, rõ ràng từ trong mắt hắn thấy được tia ghen tuông, sự phát hiện này khiến cho cậu có chút hưng phấn nhỏ lại có chút ngượng ngùng, hai người vậy mà thực sự ở cùng một chỗ, trước đây căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, khụ, xem ra có thể cập nhật [Pinocchio] rồi, thành công chiếm đóng nam thần cái gì đó (*/ω*)
Tiếu Thần thấy Sở Tô nghiêng đầu sờ sờ mũi, từ góc nhìn của mình lại vừa vặn thấy vành tai có chút ửng đỏ của cậu, đây là đang xấu hổ? Tiếu Thần có chút ngoài ý muốn, bình thường cái người ở trên mạng nghiêm chỉnh đáng khinh bây giờ lại đang xấu hổ? Tiếu đại thần biểu thị rất là mới mẻ, đang muốn tiến thêm một bước đùa giỡn người liền bị cắt đứt.
“Tiểu Quai?”
Bên cạnh truyền đến tiếng kêu, hai người nghe tiếng nhìn người đi tới.
“Anh họ?” Sở Tô sửng sốt một chút, thấy mấy người La Hào đi tới bên cạnh
Tiếu Thần: “…”
Đại thần biểu thị rất bất đắc dĩ, vì sao lại có loại cảm giác đi hẹn hò bị người nhà tóm được, lần đầu tiên hẹn hò liền thấy thân nhân thực sự không thành vấn đề sao?
Tác giả :
Công Tử Như Lan