Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)
Chương 16: Cá nướng
Quả nhiên Sở Tô cũng không có hay nói giỡn, kỹ thuật nướng cá thu của cậu quả thực được cho là cao thủ, động tác quét nước sốt và trở lật cá thành thạo, không có một chút bối rối, phảng phất có loại ảo giác ngón tay trắng mịn đang lật trở con cá tựa như đánh dương cầm trên vậy, biểu tình của Sở Tô trong toàn bộ quá trình nướng cá đều rất nghiêm túc, chăm chú tựa như đang làm một việc không thể có một tia khinh thường.
Đợi sau khi toàn bộ cá thu được nướng chín vàng giòn tan, hương vị của thịt cá tỏa ra vô cùng câu người, da vàng và giòn thế nhưng thịt cá lại có vẻ non mềm, Lục Dao Dao ngay từ đầu đã bị hương vị cá hấp dẫn nhịn không được nuốt nước bọt không ngừng, hai mắt nóng hừng hực nhìn cá ở trên tay Sở Tô chằm chằm, không nghĩ đến Sở Tô lại có tay nghe này.
Trở cá một lần cuối cùng, Sở Tô lấy cá đang nướng trên bếp cầm lên, ngẩng đầu liền thấy biểu tình cơ khát của Lục Dao Dao, vì vậy đem con cá còn đang cầm trong tay đưa cho cô.
Lục Dao Dao cũng không từ chối rất sảng khoái nhận cá, cười híp mắt đối với cậu nói: “Cảm ơn hoa khôi.”
Sở Tô: “…”
Cô gái, có thể đem cá trả lại của tôi trả lại tôi được không?
Sở Tô tổng cộng nướng hai con cá, một con cho Lục Dao Dao còn lại một con khác cậu cũng đưa cho Trầm Lỗi.
Trầm Lỗi nhìn cá được đưa đến trước mặt mình tâm trạng có chút hơi xoắn xuýt, nhưng nếu muốn lại có chút ngại ngùng, dù sao sau khi cho cậu Sở Tô cũng không còn cá, thế nhưng thủ nghệ nướng cá của Sở Tô cậu lại thực sự muốn ăn, bên này cậu đang do dự, Lục Dao Dao bên kia đã ăn rồi, vừa ăn còn vừa khen ngợi mùi vị thơm ngon, trơn mềm, ở đây chuẩn bị cá thu so với cánh gà thì ít hơn một chút, đúng lúc tiện cầm ăn, thời điểm Trầm Lỗi chuẩn bị mở miệng bị một vị khách không mời mà đến cắt đứt.
“Ha, Tiểu Quai!”
Cùng với tiếng hoan hô, một người từ phía sau nhào đến trên lưng Sở Tô, tiếng nói vừa dứt, một tay đoạt lấy cá nướng trên tay Sở Tô, ngay lúc trước một giây khi cướp được cá Sở Tô nhanh tay hơn, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Trầm Lỗi rất nhanh thu tay về, sau đó đem cá ngậm vào miệng.
Trầm Lỗi: “…”
Lục Dao Dao: “…”
Người đến: “…”
Sở Tô bình tĩnh trong ánh mắt khác nhau ăn một miệng đầy ấp cá thu, bẹp bẹp nhai vài cái nuốt trọn.
“Ta sát, có nghĩ đến bạn bè không?!” Người đến, cũng chính là bạn học Lộ Dương đang ghé ở trên lưng Sở Tô hận hận nói, thò tay đoạt lấy con cá Sở Tô đang ăn dở.
Sở Tô phủi tay, ý cười trong lời nói không rõ ràng, “Tài nghệ không bằng người.” Nói rồi chìa tay kéo kéo Lộ Dương, để cho cậu ta xuống dưới.
Lộ Dương ngồi bên cạnh Sở Tô, không thèm để ý con cá bị Sở Tô ăn chút nào, sau khi giải quyết xong còn không quên oán giận, “Đã lâu không được ăn cá nướng do cậu làm, mùi vị vẫn ngon giống như xưa! Lần sau tớ đến nhà cậu ở một thời gian ngắn, ê ê, quần áo của tớ vẫn ở chỗ của cậu đi?”
“Quăng rồi.”
“Hể?!! Cậu đây là đang trêu chọc tớ đi?!!”
“Ừ.”
“…”
Trầm Lỗi và Lục Dao Dao kinh ngạc nhìn hai người Sở Tô và Lộ Dương, đối với phương thức ở chung của hai người có chút không quá thích ứng, lại nói tiếp Sở Tô ở trước mặt mọi người tuy rằng không thể nói là tính cách không tốt, thế nhưng khiến cho người khác cảm giác cũng không dễ tiếp cận, có chút quá mức đơn độc, ở cùng lớp chung đụng trong hai năm này bọn họ chưa từng gặp qua Sở Tô cùng bất kỳ người nào thân cận như vậy, lúc này bọn họ mới biết được nguyên lai Sở Tô không phải là không dễ tiếp cận, mà là chính mình cũng không phải là người cậu muốn thân cận mà thôi.
Lộ Dương náo loạn với Sở Tô một hồi mới ngẩng đầu cùng bọn người Trầm Lỗi chào hỏi, mặt mày Lộ Dương lớn lên rất đẹp, cười rộ lên gò má bên phải còn có một cái lúm đồng tiền, nụ cười sáng lạn rất dễ làm cho người khác nảy sinh thiện cảm.
“Xin chào mọi người, tớ là Lộ Dương, là anh của Sở Tô.” Lộ Dương tự giới thiệu mình.
Mấy người Trầm Lỗi cũng tự giới thiệu về mình, cùng nhau nói chuyện một lúc, lúc này mới biết được vốn Lộ Dương cùng bọn họ học chung một trường, chỉ là không cùng khóa, thời điểm khi bọn hắn nói chuyện trời đất Sở Tô thì lại vùi đầu vào sự nghiệp của mình, nướng cá thu một lần nữa.
Lại một lần nữa nhìn thấy động tác lật cá nhanh chóng và quét nước sốt của Sở Tô, Lục Dao Dao nhịn không được hỏi, “Sở Tô cậu thật là lợi hại, bình thường ở nhà đều thường nấu cơm sao?”
“Không.” Sở Tô lắc đầu, động tác trong tay liên tục không ngừng, “Tớ chỉ biết làm cá.”
“Đúng, cậu ấy chiên nướng cá thu đều rất lợi hại, nghiên cứu thật nhiều năm.” Lộ Dương phụ họa nói, sau đó lại thêm một câu, “Mùi vị cực kỳ ngon.”
“Thật lợi hại.” Lục Dao Dao thật tình khen, con cá thu nướng cô ăn vừa rồi mùi vị thật sự là ngon nhất, dáng người Sở Tô đẹp, lại biết nấu cơm, quả thực không thể chịu đựng!! Nếu như không phải hung tàn không có lương tâm như thế, còn biết chiếu cố yêu thích của nhân viên, trong khoảng thời gian này chính mình vậy mà lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thực sự quá không nên!! Nghĩ như vậy Lộ Dương bị cảm động, loại hình như boss đại nhân tuyệt đối là loại hình muộn tao!! Mới có thể dùng phương thức này đến lấy lòng! Sau này mình nhất định phải làm việc thật tốt!!
“Cậu còn muốn đứng ở đây bao lâu nữa?” Phía trước truyền tới thanh âm không vui của Trâu Kỳ.
“Tới ngay!!” Thời điểm Lộ Dương tựa như ngựa con đang muốn bỏ chạy chạy nhanh về phía người đàn ông cao ngạo muộn tao kia, bị một câu nói của đối phương đóng đinh tại chỗ.
“Thời điểm tăng ca chuồn êm ảnh hưởng đến công tác, tối về viết bản kiểm điểm một ngàn chữ ngày mai gửi cho tôi, còn có tiền tăng ca hôm nay sung công quỹ.”
Ha? ⊙▽⊙!! Boss đại nhân anh đang nói cái gì vậy?! Gió lớn quá tôi không có nghe thấy!!
“Kiều đậu ma đại* (thực sự là holy không hiểu này là gì luôn, bạn nào có biết góp ý dùm holy chỗ này nha ^^, từ gốc của nó là 桥豆麻代), không không! Đợi, đợi một chút lão đại!!” Lộ Dương vội gọi hắn lại, “Anh vừa nãy là đùa giỡn đi?”
“Ba ngàn chữ.” Trâu Kỳ thoải mái bỏ lại ba chữ này, tự mình rời khỏi.
… Anh là đang chọc tôi sao?
Lộ Dương đứng tại chỗ, một tay cầm cá nướng, một tay hướng về phía Trâu Kỳ vừa rời khỏi, chẳng biết một trận gió nơi nào thổi tới, con đường nhỏ trong gió mất trật tự.
Tê dại, mới nãy phát giác được boss thật ra là người tốt ca nhất định là đầu óc bị cỏ nê mã đạp!!
Sau khi Sở Tô rời khỏi sân hoạt động quẹo đến phòng khách trước quầy làng du lịch, nhìn chung quanh một chút muốn tìm người mà mình muốn gặp, đi một vòng không thấy được người ngược lại đưa đến nhân viên tiếp tân trước quầy.
“Xin chào, xin hỏi có cái gì có thể giúp anh không?” Mỹ nữ tiếp tân đến gần Sở Tô lộ ra bộ dáng tươi cười mà bản thân cho là ôn nhu thân thiết nhất.
“Xin chào, ông chủ La của các cô có ở đây không?” Sở Tô hỏi.
“Ông chủ mới vừa rời khỏi, xin hỏi anh tìm anh ấy có chuyện gì gấp không, nếu không anh ở bên này chờ một chút.” Mỹ nữ hướng sofa ở trong phòng tiếp đón vươn tay, ý bảo Sở Tô qua đó ngồi.
“Không có việc gì, tôi gọi điện thoại cho chú ấy đi.”
“Được.”
Sau khi nhân viên tiếp tân đi rồi, từ điện thoại của Sở Tô lật đến số điện thoại của La Thiếu Hằng trước đây, đối phương vừa nghe nói cậu ở trước quầy lễ tân lập tức nói hiện tại trở về để cho cậu ở chỗ này chờ một chút.
Sau khi cúp điện thoại Sở Tô đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, chơi điện thoại một hồi, leo lên weibo đem một ít phong cảnh đặc biệt mình vừa đi ngang qua của làng du lịch đăng lên weibo.
Không bao lâu La Thiếu Hằng trở lại, thấy chú ấy bước nhanh đi đến Sở Tô đứng dậy vẫy vẫy tay, trên mặt lộ ra nụ cười khó có được, gọi, “Chú.”
Đợi sau khi toàn bộ cá thu được nướng chín vàng giòn tan, hương vị của thịt cá tỏa ra vô cùng câu người, da vàng và giòn thế nhưng thịt cá lại có vẻ non mềm, Lục Dao Dao ngay từ đầu đã bị hương vị cá hấp dẫn nhịn không được nuốt nước bọt không ngừng, hai mắt nóng hừng hực nhìn cá ở trên tay Sở Tô chằm chằm, không nghĩ đến Sở Tô lại có tay nghe này.
Trở cá một lần cuối cùng, Sở Tô lấy cá đang nướng trên bếp cầm lên, ngẩng đầu liền thấy biểu tình cơ khát của Lục Dao Dao, vì vậy đem con cá còn đang cầm trong tay đưa cho cô.
Lục Dao Dao cũng không từ chối rất sảng khoái nhận cá, cười híp mắt đối với cậu nói: “Cảm ơn hoa khôi.”
Sở Tô: “…”
Cô gái, có thể đem cá trả lại của tôi trả lại tôi được không?
Sở Tô tổng cộng nướng hai con cá, một con cho Lục Dao Dao còn lại một con khác cậu cũng đưa cho Trầm Lỗi.
Trầm Lỗi nhìn cá được đưa đến trước mặt mình tâm trạng có chút hơi xoắn xuýt, nhưng nếu muốn lại có chút ngại ngùng, dù sao sau khi cho cậu Sở Tô cũng không còn cá, thế nhưng thủ nghệ nướng cá của Sở Tô cậu lại thực sự muốn ăn, bên này cậu đang do dự, Lục Dao Dao bên kia đã ăn rồi, vừa ăn còn vừa khen ngợi mùi vị thơm ngon, trơn mềm, ở đây chuẩn bị cá thu so với cánh gà thì ít hơn một chút, đúng lúc tiện cầm ăn, thời điểm Trầm Lỗi chuẩn bị mở miệng bị một vị khách không mời mà đến cắt đứt.
“Ha, Tiểu Quai!”
Cùng với tiếng hoan hô, một người từ phía sau nhào đến trên lưng Sở Tô, tiếng nói vừa dứt, một tay đoạt lấy cá nướng trên tay Sở Tô, ngay lúc trước một giây khi cướp được cá Sở Tô nhanh tay hơn, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Trầm Lỗi rất nhanh thu tay về, sau đó đem cá ngậm vào miệng.
Trầm Lỗi: “…”
Lục Dao Dao: “…”
Người đến: “…”
Sở Tô bình tĩnh trong ánh mắt khác nhau ăn một miệng đầy ấp cá thu, bẹp bẹp nhai vài cái nuốt trọn.
“Ta sát, có nghĩ đến bạn bè không?!” Người đến, cũng chính là bạn học Lộ Dương đang ghé ở trên lưng Sở Tô hận hận nói, thò tay đoạt lấy con cá Sở Tô đang ăn dở.
Sở Tô phủi tay, ý cười trong lời nói không rõ ràng, “Tài nghệ không bằng người.” Nói rồi chìa tay kéo kéo Lộ Dương, để cho cậu ta xuống dưới.
Lộ Dương ngồi bên cạnh Sở Tô, không thèm để ý con cá bị Sở Tô ăn chút nào, sau khi giải quyết xong còn không quên oán giận, “Đã lâu không được ăn cá nướng do cậu làm, mùi vị vẫn ngon giống như xưa! Lần sau tớ đến nhà cậu ở một thời gian ngắn, ê ê, quần áo của tớ vẫn ở chỗ của cậu đi?”
“Quăng rồi.”
“Hể?!! Cậu đây là đang trêu chọc tớ đi?!!”
“Ừ.”
“…”
Trầm Lỗi và Lục Dao Dao kinh ngạc nhìn hai người Sở Tô và Lộ Dương, đối với phương thức ở chung của hai người có chút không quá thích ứng, lại nói tiếp Sở Tô ở trước mặt mọi người tuy rằng không thể nói là tính cách không tốt, thế nhưng khiến cho người khác cảm giác cũng không dễ tiếp cận, có chút quá mức đơn độc, ở cùng lớp chung đụng trong hai năm này bọn họ chưa từng gặp qua Sở Tô cùng bất kỳ người nào thân cận như vậy, lúc này bọn họ mới biết được nguyên lai Sở Tô không phải là không dễ tiếp cận, mà là chính mình cũng không phải là người cậu muốn thân cận mà thôi.
Lộ Dương náo loạn với Sở Tô một hồi mới ngẩng đầu cùng bọn người Trầm Lỗi chào hỏi, mặt mày Lộ Dương lớn lên rất đẹp, cười rộ lên gò má bên phải còn có một cái lúm đồng tiền, nụ cười sáng lạn rất dễ làm cho người khác nảy sinh thiện cảm.
“Xin chào mọi người, tớ là Lộ Dương, là anh của Sở Tô.” Lộ Dương tự giới thiệu mình.
Mấy người Trầm Lỗi cũng tự giới thiệu về mình, cùng nhau nói chuyện một lúc, lúc này mới biết được vốn Lộ Dương cùng bọn họ học chung một trường, chỉ là không cùng khóa, thời điểm khi bọn hắn nói chuyện trời đất Sở Tô thì lại vùi đầu vào sự nghiệp của mình, nướng cá thu một lần nữa.
Lại một lần nữa nhìn thấy động tác lật cá nhanh chóng và quét nước sốt của Sở Tô, Lục Dao Dao nhịn không được hỏi, “Sở Tô cậu thật là lợi hại, bình thường ở nhà đều thường nấu cơm sao?”
“Không.” Sở Tô lắc đầu, động tác trong tay liên tục không ngừng, “Tớ chỉ biết làm cá.”
“Đúng, cậu ấy chiên nướng cá thu đều rất lợi hại, nghiên cứu thật nhiều năm.” Lộ Dương phụ họa nói, sau đó lại thêm một câu, “Mùi vị cực kỳ ngon.”
“Thật lợi hại.” Lục Dao Dao thật tình khen, con cá thu nướng cô ăn vừa rồi mùi vị thật sự là ngon nhất, dáng người Sở Tô đẹp, lại biết nấu cơm, quả thực không thể chịu đựng!! Nếu như không phải hung tàn không có lương tâm như thế, còn biết chiếu cố yêu thích của nhân viên, trong khoảng thời gian này chính mình vậy mà lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thực sự quá không nên!! Nghĩ như vậy Lộ Dương bị cảm động, loại hình như boss đại nhân tuyệt đối là loại hình muộn tao!! Mới có thể dùng phương thức này đến lấy lòng! Sau này mình nhất định phải làm việc thật tốt!!
“Cậu còn muốn đứng ở đây bao lâu nữa?” Phía trước truyền tới thanh âm không vui của Trâu Kỳ.
“Tới ngay!!” Thời điểm Lộ Dương tựa như ngựa con đang muốn bỏ chạy chạy nhanh về phía người đàn ông cao ngạo muộn tao kia, bị một câu nói của đối phương đóng đinh tại chỗ.
“Thời điểm tăng ca chuồn êm ảnh hưởng đến công tác, tối về viết bản kiểm điểm một ngàn chữ ngày mai gửi cho tôi, còn có tiền tăng ca hôm nay sung công quỹ.”
Ha? ⊙▽⊙!! Boss đại nhân anh đang nói cái gì vậy?! Gió lớn quá tôi không có nghe thấy!!
“Kiều đậu ma đại* (thực sự là holy không hiểu này là gì luôn, bạn nào có biết góp ý dùm holy chỗ này nha ^^, từ gốc của nó là 桥豆麻代), không không! Đợi, đợi một chút lão đại!!” Lộ Dương vội gọi hắn lại, “Anh vừa nãy là đùa giỡn đi?”
“Ba ngàn chữ.” Trâu Kỳ thoải mái bỏ lại ba chữ này, tự mình rời khỏi.
… Anh là đang chọc tôi sao?
Lộ Dương đứng tại chỗ, một tay cầm cá nướng, một tay hướng về phía Trâu Kỳ vừa rời khỏi, chẳng biết một trận gió nơi nào thổi tới, con đường nhỏ trong gió mất trật tự.
Tê dại, mới nãy phát giác được boss thật ra là người tốt ca nhất định là đầu óc bị cỏ nê mã đạp!!
Sau khi Sở Tô rời khỏi sân hoạt động quẹo đến phòng khách trước quầy làng du lịch, nhìn chung quanh một chút muốn tìm người mà mình muốn gặp, đi một vòng không thấy được người ngược lại đưa đến nhân viên tiếp tân trước quầy.
“Xin chào, xin hỏi có cái gì có thể giúp anh không?” Mỹ nữ tiếp tân đến gần Sở Tô lộ ra bộ dáng tươi cười mà bản thân cho là ôn nhu thân thiết nhất.
“Xin chào, ông chủ La của các cô có ở đây không?” Sở Tô hỏi.
“Ông chủ mới vừa rời khỏi, xin hỏi anh tìm anh ấy có chuyện gì gấp không, nếu không anh ở bên này chờ một chút.” Mỹ nữ hướng sofa ở trong phòng tiếp đón vươn tay, ý bảo Sở Tô qua đó ngồi.
“Không có việc gì, tôi gọi điện thoại cho chú ấy đi.”
“Được.”
Sau khi nhân viên tiếp tân đi rồi, từ điện thoại của Sở Tô lật đến số điện thoại của La Thiếu Hằng trước đây, đối phương vừa nghe nói cậu ở trước quầy lễ tân lập tức nói hiện tại trở về để cho cậu ở chỗ này chờ một chút.
Sau khi cúp điện thoại Sở Tô đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, chơi điện thoại một hồi, leo lên weibo đem một ít phong cảnh đặc biệt mình vừa đi ngang qua của làng du lịch đăng lên weibo.
Không bao lâu La Thiếu Hằng trở lại, thấy chú ấy bước nhanh đi đến Sở Tô đứng dậy vẫy vẫy tay, trên mặt lộ ra nụ cười khó có được, gọi, “Chú.”
Tác giả :
Công Tử Như Lan