Võng Phối Chi 1- Chuyện 1 Người Từ Từ Dụ Và Bị Dụ
Chương 6
Sáng hôm sau Bí Uyên lên QQ tìm phim, hiếm khi không cần tới phòng thí nghiệm, tự nhiên phải tiêu dao một chút rồi. Cũng hiếm thấy như thế, quần cư tổ kịch của đại thần mới sáng bảnh mắt đã có người online.
.
Cô nàng A: nghe nói tối hôm qua bọn họ đã thử tiếng rồi?
Cô nàng B: đúng vậy, sao cô không tới?
Cô nàng A: khóc, suốt đêm phải làm luận văn đây này, không dám lên sk.
Cô nàng C: tiệc tùng cả đêm ~.
Đạm Ngữ: thao, Ly Đồ tên này 11h đã tan cuộc rồi, ông đây vẫn chơi game cả đêm trường đây, giận.
.
Té ra không phải dậy sớm, mà là thâu đêm, Bí Uyên đang định nói theo thì nghĩ mình và bọn họ tựa hồ tồn tại… sự chênh lệch gấp đôi về phương diện nhận biết và cách sống.
.
Cô nàng A: Đạm tiểu thụ à, tiểu công nhà cậu vừa ra khỏi cửa cậu đã trống vắng cô đơn, ôi ôi.
Đạm Ngữ: cô mới cô đơn cả nhà cô đều cô đơn!
Cô nàng C: vây xem Đạm tiểu thụ giũ lông = =
Cô nàng B: đâu có nghe nói đại thần là cục cưng ngoan ngủ sớm dậy sớm đúng hạn làm việc bao giờ đâu, đổi tính rồi? 11h đã tan rồi à?
Đạm Ngữ: ai biết, nói là sáng nay có việc, làm quái gì chứ, ngày nghỉ còn có việc!
Đạm Ngữ: tiểu thụ nhà cậu ta? Phun, Tiểu Lâu so với tôi còn là cú đêm hơn ấy chứ. (có 1 CV tên là Tiểu Lâu Đợi Mưa Gió, chắc là Đn ghép người đó vs Ly Đồ)
Cô nàng A: mắt lé, đừng cứ nhắc tới tiểu lâu, người ta và đại thần căn bản không liên quan được chứ, cậu đã nghe hiểu chưa hả?
Đạm Ngữ: vậy tiểu thụ nhà đại thần? À, là Lam xoa xoa kia?
Cô nàng C: trẻ nhỏ dễ dạy.
.
Bí Uyên hận không thể đi tới nói một câu “Tôi đây không phải tiểu thụ nhà đại thần, cái kia chỉ là hint thôi mà, hint thôi hiểu không?!” Xét theo kinh nghiệm trò chuyện hiếm có của Bí Uyên trong diễn đàn, sau khi quy kết cũng biết, đang yếu ớt kháng nghị tất nhiên sẽ bị chìm trong tiếng ầm ĩ huyên náo của quần chúng, vì vậy cậu vô cùng an phận mà im lặng không nói lời nào. Nhìn thoáng qua chỗ ảnh ava của ai kia đang đường đường chính chính sáng mà trong khi đó lại nói rằng “Sáng mai phải ra ngoài”, Bí Uyên trừng lớn mắt, này! Đoàn người này! Thảo luận khí thế ngất trời khi mà chính chủ đang online như thế… .
.
Lam xoa xoa: sư huynh sao lại onl?
Ly Đồ: hiếm có ngày nghỉ, sao không thể onl?
Lam xoa xoa: … .
Lam xoa xoa: không phải nói muốn ra ngoài?
Ly Đồ: ra ngoài?
Ly Đồ: à, đúng vậy, đã từng định ra ngoài.
Lam xoa xoa: hủy bỏ rồi à?
Ly Đồ: ừ.
Lam xoa xoa: cái kia, sư huynh, anh có nhìn thấy chuyện mọi người đang tán trong diễn đàn không?
Ly Đồ: đi xem.
.
Vì vậy nên mọi người chạy tán loạn liền ───.
.
Ly Đồ: lại nói xấu tôi chứ.
Đạm Ngữ: thao, sao cậu onl, không phải ra ngoài rồi sao.
Ly Đồ: tôi nói ra ngoài cậu sẽ tin?
Đạm Ngữ: … .
Cô nàng B: thì ra là dỗ tiểu thụ logout mới nói “Sớm, mai, có, việc”, ôi chao, đây là hành vi tình cảm thế nào a
Ly Đồ: có ý kiến?
Cô nàng C: không có, hoàn toàn không có. Xin mời tiếp tục mãnh liệt mà kịch liệt mà thảm liệt mà ─── sủng nịch đi.
Ly Đồ: kể ra thì tôi có chút ý kiến, lời vừa rồi các cô nói tôi đã nhìn thấy rồi.
Cô nàng A: vạn năm ẩn thân đảng, vạn ác, mọi người cùng nhau tới tẩn.
Đạm Ngữ: thao, ẩn với ông đây rõ ràng thì thế nào chứ?! Mỗi lần đều bắt đóng gói ông đây, không chê chán ngấy à.
Ly Đồ: cậu không chán tôi lại càng không chán.
Cô nàng A: Đạm tiểu thụ bình tĩnh, cậu cũng không phải tiểu thụ nhà hắn, người đại thần chờ lại không phải cậu, cậu chủ động bổ tới cửa nhà thì có ích gì a~
Lam xoa xoa: … .
Cô nàng A: ôi chao, chính chủ đang ở đây.
Cô nàng B: thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các cậu thật hài hòa, chậc chậc.
Ly Đồ: ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể.
A&B&C: … .
Đạm Ngữ: giả bộ, giả xong ông đây nôn xong, nôn… .
Cô nàng A: Đạm tiểu thụ tráng sĩ.
Đạm Ngữ: (╰_╯).
.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, Tiểu V yên lặng một đoạn thời gian đã lại hoạt bát trở lại, trên chữ ký QQ thành thạo viết “Ha ha, nửa tháng cuối kỳ sống sống chết chết, chị đẫm máu chiến đấu hăng hái, gột máu trở về!”
Bí Uyên run run một cái, nghĩ nhắm mắt làm ngơ, không ngờ cô đàn em có vẻ tránh thoát được trạng thái điên cuồng tốt. Bất đắc dĩ cô ấy vẫn thích tới cửa.
.
Tiểu V: xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?
Lam xoa xoa: … ? ?.
Tiểu V: trạng thái run rẩy trần thuật: ngày ấy lên mạng, trong lúc phút chốc nhìn thoáng qua chữ kí của ai kia cười mắng ngu ngốc, không khéo, trước đây không lâu thường thấy sư huynh tự khai là ngu ngốc té ngã, đáng trách ngày ấy cuộc thi khó khăn, em phải ôm theo tầm mấy kg hiếu kỳ và ngờ vực vào trường thi. Hôm nay em sống lại tại chỗ, vội muốn được biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ!
Lam xoa xoa: choáng váng đầu @_@ em thi xong hỏng đầu luôn rồi à… .
Tiểu V: không nên nói lảng sang chuyện khác, mau mau khai ra chân tướng!
Lam xoa xoa: … .
Lam xoa xoa: không có gì mà, chính là như em nhìn thấy đó.
Tiểu V: các anh, lúc nào thân như thế?
Lam xoa xoa: không có rất thân a, chính là đoạn thời gian trước, sư huynh tìm anh phối một vai, sau đó có chút tiếp xúc.
Tiểu V: sư huynh? Anh biết ha? Nhá nhá nhá, thân ở đại học Bắc Kinh thật hạnh phúc, Ly Đồ là đại sư huynh, sư huynh là nhị sư huynh.
.
Bí Uyên mơ hồ cảm thấy loại câu nói nhị sư huynh đã gặp qua ở đâu đó, sư tư một trận vẫn không có kết quả.
.
Lam xoa xoa: ừ, lúc lần đầu chat voice thì biết.
Tiểu V: nói về kịch gì vậy? Anh phối ai?
Lam xoa xoa: tiểu hoàng tử trong kịch 《XXXX》.
Tiểu V: hoàng tử kia? Chủ dịch thụ quân?!!!!!!!!!!!
Lam xoa xoa: nói một cách bình thường thì là, một vở kịch lịch sử không tưởng có hint T. T.
.
Tiểu V thật sự ngạc nhiên, không chỉ có việc đại thần tìm một người không có kinh nghiệm gì về chủ dịch như Bí Uyên phối một vai quan trọng như thế. Hành động của Bí Uyên, cô ngược lại thật tin tưởng.
Chỉ là nếu như cô nhớ không lầm thì, kịch này, đại thần đã muốn xuống đao từ lâu. Tin tức chính xác là, văn này đã có per, tác giả trực tiếp giao per tới cho đại thần, nói cách khác đại thần muốn bắt đầu lúc nào cũng được. Mà nguyên nhân vẫn chậm chạp chưa bắt đầu, có người nói là đại thần vẫn chưa hoàn chỉnh được danh sách cast.
Làm một vở kịch lịch sử không tưởng lớn thế này, nhu cầu đối với nam và nữ tự nhiên là khá lớn, cho dù đại thần giao tình rộng, dù sao còn phải coi trình độ có hợp không, các loại cảm giác hài hòa giữa CV, tiến độ khẳng định sẽ không mau.
Trên thực tế điều khiến Tiểu V kinh ngạc là, vai diễn mà Lam xoa xoa được mời phối kia, lâu lâu trước kia đã nằm trong danh sách đặc biệt của đại thần.
Vai kia, có người nói sớm đã là việc điều động nội bộ, CV kia, tên là Tiểu Lâu Đợi Mưa Gió.
Tiểu V phảng phất như đã nghe được khúc dạo đầu của gió tanh mưa máu, mà hiển nhiên là nhị sư huynh về phương diện này có chút đặc biệt trì độn, đó là sẽ không biết được loại chuyện xấu tồn tại như sao đầy trời này chỉ có thể mặc nó mà thôi. Chỉ mong đại thần đã có kế sách ứng đối, đến lúc đó có thể thêm mắm dặm muối bóp chết nó từ trong nôi.
Thở dài, Tiểu V mang theo sầu lo nhàn nhạt dời trọng tâm câu chuyện.
.
Tiểu V: sư huynh, em đã vượt qua ba phần tám cuộc sống đại học “Tuyệt vời” của em rồi T. T.
Lam xoa xoa: em là đang kích động anh sao? ╰_╯
Tiểu V: sao dám sao dám, 0v0 sư huynh vĩnh viễn xán lạn như ánh sáng mặt trời. Ai nha nè nè, sư huynh anh sẽ để ‘emo’ này sao? Không tồi không tồi lol.
Lam xoa xoa: … Hai ngày trước có người đã từng dùng qua, anh ‘copy’ lại nó T. T
Tiểu V: … ‘Copy’ … Kia cũng là phương thức học tập tốt. Ai nha ai nha lạc đề rồi, em là đang cảm thán, em có vẻ như là sắp thi tiếng Anh rồi TAT.
Lam xoa xoa: TOEFL và GRE? Dự định ra nước ngoài?
Tiểu V: đúng vậy, kể ra thì sư huynh anh ra nước ngoài thế nào? Chuyên ngành của chúng ta hẳn là dễ lấy offer chứ?
Lam xoa xoa: … Bởi vì, anh có chút, dễ lạc đường.. .
.
Sau đó không lâu, đáp án này đã đạt được nghiệm chứng, đó là một ngày cuối tuần trời xanh khí trong, Tiểu V và một số bạn trai bạn gái cùng học chơi “Tam quốc sát”(1), tiện đường gọi Bí Uyên qua gia nhập liên minh.
Kết quả thẳng đến một giờ sau, người kia vẫn không tìm được đích đến vốn đi bộ chỉ mất hai mươi phút là đến, cuối cùng không thể nhịn được nữa, Tiểu V đành ngự giá thân tìm, mới tính là tìm thấy người.
Sau đó thật lâu, thẳng đến khi Tiểu V ở đại lục Bắc Mỹ tình cờ gặp được bạn cùng phòng năm đó của Bí Uyên, sau đó nhắc tới việc này, đạt được vẻ kinh thiên động địa của đối phương, và đáp án kêu trời kêu đất: “À, em để cậu ta ngoại trừ nhà và trường học, ở bất luận chỗ nào mà vượt quá khoảng cách mười phút đi bộ khỏi nơi cậu ta đã biết thì cậu ta sẽ lạc đường thôi! À, em hài hước lắm đó! Trời ạ, đó là một nơi cách trường học 20 phút! Đây quả thực là quá kinh khủng rồi.”
Thế nhưng lúc này, Tiểu V đương nhiên lý giải thành nhị sư huynh nhà cô bởi vì năng lực tìm đường hơi kém, mà dẫn tới năng lực thích ứng hoàn cảnh mới hơi ngốc, thế cho nên đã buông bỏ cơ hội vượt qua đại dương.
.
Tiểu V: cuộc thi đều xong rồi, một vài ngày nữa phải về nhà rồi, về nhà lên mạng không tự do, cào tường. Sư huynh các anh nghỉ mấy ngày?
Lam xoa xoa: còn chưa xác định, hẳn là mấy ngày nữa. Dù sao anh về nhà rất thuận tiện.
=============
(1)Tam quốc sát [三国杀]: là 1 trò chơi của Trung quốc, rất được hoan nghênh, tập hợp các kiến thức về lịch sử, văn học, mỹ thuật, tạo hình, được phát hành vào 1/1/2008.
.:6:.
7.Gào hai tiếng rồi thật không mệt sao?
Bí Tịnh một bên ngồi nhai đi nhai lại viên bánh trôi, một bên vươn chân đá anh họ ngồi bên trái cô, mồm miệng ậm ờ báo cáo: “Anh hai, buổi chiều có người gọi điện đấy.”
Mắt Bí Uyên không rời TV, hỏi có lệ một chút xem là ai.
“Một người đàn ông, có điều là dãy số lạ, không phải số trong danh bạ điện thoại anh. Em nói anh ở bên nhà bà ngoại, không cầm theo di động.”
“Thật là tìm anh sao? Không phải gọi nhầm chứ?” Trong lúc quảng cáo, Bí Uyên quay đầu liếc cô em họ nhỏ bé không hề quay về phía cậu tị nào.
“Ừm ờ, anh ta nói tìm Tiểu Uyên mà, hắc hắc, anh, cái tên này của anh nghe ra có vẻ như gọi bạn bè. Được rồi, giọng người đó rất dễ nghe ~” Bí Tịnh ực một cái nuốt xuống viên bánh trôi cuối cùng trong miệng, vẻ mặt hài lòng.
Thời gian quảng cáo còn chưa hết, Bí Uyên ngẫm lại, đứng dậy đi vào phòng ngủ móc di động ra, mở điện thoại ra rồi tìm, quả nhiên là dãy số này một chút ấn tượng cũng không có. Có nên gọi lại không nhỉ?
Bí Uyên vò đầu, kết quả đúng lúc đang gãi thì di động trong lòng bàn tay rung rung, vừa nhìn vào dãy số, lúc này thì có ấn tượng rồi, không phải là dãy số vừa gọi buổi chiều kia sao.
“Xin chào.”
Người bên kia cười nhẹ một chút, mới mở miệng nói: “Lúc này không phải cô em họ nữa sao?
“A, Ly Đồ sư huynh!” Giọng nói này lại quen thuộc hơn dãy số kia nhiều, Bí Uyên ngồi ở mép giường, điều chỉnh tư thế thoải mái, “Anh đang ở nhà sao?” Ly Đồ muốn về với quê mừng năm mới, việc này Bí Uyên biết mà.
“Ừm, đang ở nhà. Hôm trước vừa bay qua đây, phỏng chừng hôm sau thì về tới đơn vị. Chỉ là quan niệm truyền thống rất nặng, lễ mừng năm mới rất coi trọng, cả một gia đình ở cùng nhau sẽ rất ầm ĩ.”
“Ừ. Anh sao biết số em?” Bí Uyên hiếu kỳ.
“Hỏi Tiểu V thôi, ” Ly Đồ hời hợt, “Ở nhà thế nào?”
“Vốn có hai tuần nghỉ đông, mấy hôm nay bị bắt đi tới đi lui, hết nhà này tới nhà khác. May là nhà ở Bắc Kinh, so với những bạn học muốn ngược đường đi về thì tốt hạnh phúc hơn nhiều. Sư huynh anh quê ở đâu? Chơi vui không?”
“Một thôn nhỏ ở phương Nam, ông bà nội ở đây, bọn anh cũng về đây mừng năm mới. Hôm qua theo anh họ một nhà đi bắt cá, anh mò thấy rất nhiều tôm, còn có ốc đồng, chơi vui.”
“Nghe có vẻ thú vị nha, ” Bí Uyên sinh ra và lớn lên trong thành phố, nhất thời đối với sự miêu tả của Ly Đồ rất hiếu kỳ, “Em trước đây đã từng tới nhà của một cậu bạn ở cùng phòng, thôn bạn ấy ở gần núi ấy, cũng thường nghe chuyện của bọn họ, nghe mà ước ao.”
“Ha hả, sang năm em có thể theo anh đi, bao ăn bao ở, chỉ là làm việc không có tiền công thôi.”
“…” Rõ ràng là lời kịch đùa giỡn, nhưng nghe có chút mê hoặc, đặc biệt mang đến cho đối phương nụ cười nhẹ nhàng, “Sư huynh, em có một chứng bệnh mà anh đại khái không biết.”
“Chứng bệnh gì?”
“Ừm, sống đến bây giờ ấy à, em còn chưa ra khỏi Bắc Kinh, ” Bí Uyên cố lấy dũng khí, đau xót không gì sánh được thẳng thắn nói, “Bởi vì… em rất dễ lạc đường.”
“…”
Bên kia điện thoại có giọng nữ trung niên xa xa gọi con đi ra ngoài xem đốt pháo, sau đó Bí Uyên nghe tiếng đối phương cách di động đáp.
“Mẹ anh gọi anh rồi, anh cúp trước nhé, được rồi hôm nay anh gọi thông báo chút thôi, ” Ly Đồ nói, “Năm mới vui vẻ.”
Điện thoại đã cúp, vào lúc Bí Uyên còn chưa kịp đáp lại một câu “Năm mới vui vẻ”. Thế là Bí Uyên cảm thấy trong lòng bởi vì thiếu hụt mà mơ hồ thấp thỏm, phát hiện cuộc gọi “thông báo một chút” này đã gần nửa tiếng, đến mức mà cậu đang ngồi không xem radio phát kịch truyền hình tới đoạn quảng cáo kế tiếp thì ngừng.
“Thời gian quảng cáo, hoan nghênh bạn tiếp tục xem” , Bí Uyên nhìn dòng chữ nhỏ trên góc màn hình, im lặng nói một chút, hình như, không cảm thấy tiếc vì đã bỏ qua.
Khi trở lại trường học, mọi người đều mang theo sự biếng nhác của ngày lễ, và chán chường vì hưởng thụ quá độ, ngẫu nhiên cũng có vài người còn tàn dư lại chút mỡ dưới da tích lũy qua sự phàm ăn.
Theo chủ đề “ca hát tiêu hao mỡ thừa”, Đạm tiểu thụ hát một khúc mọi người đều ca, bạn học Đạm Ngữ làm CV thâm niên đã lâu, fan không ít, nhưng nói tới hát, Đạm tiểu thụ đích xác không phải người trong nghề, giống như nghệ thuật hát, cũng chỉ là dựa vào sự nảy sinh của fan mà không cần phân biệt rõ chân tướng, cũng có thể nhận được các loại đánh giá “Ai nha thật manh” “Đạm Ngữ ngốc mụ mỹ sử” …
Thế là đêm nay Đạm Ngữ ca đúng vào thời gian tổ chức, dựa vào tiếng tăm mà gian phòng bị chen chúc chật chội, Đạm tiểu thụ phi thường tự đắc vui vẻ, tiếng nói lưu manh hát ca, thỉnh thoảng trật nhịp một chút cũng được cho là đổi mới.
Bên cạnh các fan nói chuyện mỗi người mỗi vẻ, Đạm tiểu thụ bình thản tiếp thu ca ngợi quá mức bay bổng, trấn định mà không nhìn những lời đùa giỡn đầy ngập màu sắc.
Ly Đồ dùng ID khác ngồi xổm trong phòng, hiếm khi Đạm tiểu thụ chọn đúng lúc anh tan tầm để ca, nghe một chút tiếng ca khác loại cũng coi như là thay đổi khẩu vị.
Trong Q riêng đồng dạng là khí thế ngất trời ───.
.
Lam xoa xoa: cậu ấy hát lâu như vậy không thấy mệt sao? Thần!
Ly Đồ: cách hát tương đối khỏe mạnh mà lại có kỹ xảo thì sẽ không, gào giống như cậu ta… xác thực không dễ dàng.
Lam xoa xoa: sư huynh anh thực sự không đi giúp đỡ chút gì sao?
Ly Đồ: hôm nay làm việc mệt chết được.
Lam xoa xoa: 0v0 vậy sư huynh anh đi nghỉ sớm chút đi ~.
.
Ai kia thật bất đắc dĩ xoa cằm, anh nói những lời ấy không phải biểu đạt ý tứ này, câu trả lời anh muốn nghe cũng không phải như thế…
.
Ly Đồ: mệt chết được, cho nên cần nghe tiếng ca không giống người thường giảm bớt chút ít.
Lam xoa xoa: ờ, vậy em lần trước thu cái loại giọng ca ấy có tính là không giống người thường 0v0.
Ly Đồ: được lắm, giọng điệu không chế thành thục hơn nhiều, cho nên, Tiểu Uyên em muốn giúp Đạm Ngữ nghỉ ngơi chút không?
Lam xoa xoa: … .
Ly Đồ: hửm?
Lam xoa xoa: … Em nghĩ mọi người là vì tiếng ca không giống người thường này mà ào ạt đến, em… không thể thỏa mãn loại nhu cầu này… đi?
.
Đạm Ngữ hát hai giờ rồi cũng không thấy dấu hiệu muốn ngừng, tiếng ca chuyển đổi từ lảm nhảm sang hơi khàn khàn. Bí Uyên thầm có chút lo lắng cho cậu, người này tuy nói ngày đầu quen biết đã trêu chọc mình, nhưng kỳ thực con người không tồi.
Nhưng mà Bí Uyên lại tự biết bản thân không hợp với màn này. Nếu Ly Đồ làm khách mời, đó là hiệu ứng quảng cáo dường như có thể tăng lượng người tới, mà nếu mình ra mắt, thì hiệu quả hoàn toàn trái ngược.
Bỗng nhiên tiếng ca tràn ngập bên tai lại ngừng, Đạm Ngữ vẫn như cũ tự do đệm vào một câu trong tiếng nhạc: nè, cái đó lạnh rồi, anh cẩn thận nửa đêm lại đau dạ dày.
Sau đó cái mọi người nghe được, chỉ còn lại có tiếng nhạc đệm đơn độc, sóng, qua hơn hai giờ làm việc rốt cục bị chủ nhân vứt bỏ trên bàn.
.
Lam xoa xoa: Đạm Ngữ đột nhiên chẳng nói gì đã không thấy bóng dáng 0v0.
Ly Đồ: ừ.
Lam xoa xoa: không biết sao nữa T. T
Ly Đồ: không sao cả, cho người đàn ông của cậu ta ăn đồ nóng ấy mà.
Lam xoa xoa: người đàn ông của cậu ta? 0v0.
Ly Đồ: Kỳ Dĩ. Bọn họ là bạn cùng học đại học, chuyện nói thì dài lắm, sau này có cơ hội thì nói cho em.
Lam xoa xoa: 0v0.
Lam xoa xoa: ừm.
.
Không biết lại từ chỗ nào copy được cái ký hiệu mới, đem cái “T. T” thay luôn. Ly Đồ cười lắc đầu, lấy di động vừa mới rung đặt bên cạnh bàn. Máy hiện ra một tin nhắn mới.
“Này không bận vậy chứ, cậu ấy rống tới 2 tiếng đồng hồ, cậu cũng không tới giúp sao?
“Tự cậu ta muốn rống, rống không được có thể tan cuộc mà.” Ngón tay thon dài tung bay, rất nhanh đã nhắn lại. Tin nhắn mới lại nhanh chóng báo tới.
“Cậu cũng không phải không biết, người này chính là không chịu chủ động dừng, ai, tính tính sao lại cố chấp thế chứ.”
“Vì vậy cậu cố ý chạy đến trước mặt người ta uống nước lạnh, để cậu ta chủ động vào bếp cho cậu mà không ca nữa?”
“Còn có thể thế nào chứ? Ở bên ngoài bếp chờ mì ăn, hắc hắc.”
“No chết cậu đi, rõ ràng không đói bụng còn ăn thêm một bát!” Ly Đồ suy nghĩ một chút rồi lại thêm một câu “Nói thế nào thì tên kia cũng rất lãng mạn đi hát mừng sinh nhật cho cậu a, cậu vênh mặt được rồi đó.”
Lúc này bên kia không có tin nhắn đáp lại, nghĩ đến hẳn là mì nấu xong rồi. Ly Đồ đặt điện thoại lại bàn, yên lặng một hồi, trên QQ lại sáng avatar lên.
.
Lam xoa xoa: sư huynh, 11h rồi em đi ngủ đây, ngủ ngon.
Ly Đồ: ngủ ngon.
Ly Đồ: đúng rồi, Tiểu Uyên.
Lam xoa xoa: hả?
Ly Đồ: thứ 6 tuần này, phát kịch. Kịch kia của chúng ta.
Lam xoa xoa: thật tốt quá, hậu kỳ đại nhân thần tốc! Ngồi xổm chờ 0v0.
.
Ly Đồ nhìn ava của đối phương dần dần biến thành màu xám, tắt QQ đi, trên mặt giờ mới lộ ra sầu lo mơ hồ.
.:7:.
hợ hợ, giờ mới biết thì ra Đạm tiểu thụ hát như bò rống, cứ tưởng, ẹ
.
Cô nàng A: nghe nói tối hôm qua bọn họ đã thử tiếng rồi?
Cô nàng B: đúng vậy, sao cô không tới?
Cô nàng A: khóc, suốt đêm phải làm luận văn đây này, không dám lên sk.
Cô nàng C: tiệc tùng cả đêm ~.
Đạm Ngữ: thao, Ly Đồ tên này 11h đã tan cuộc rồi, ông đây vẫn chơi game cả đêm trường đây, giận.
.
Té ra không phải dậy sớm, mà là thâu đêm, Bí Uyên đang định nói theo thì nghĩ mình và bọn họ tựa hồ tồn tại… sự chênh lệch gấp đôi về phương diện nhận biết và cách sống.
.
Cô nàng A: Đạm tiểu thụ à, tiểu công nhà cậu vừa ra khỏi cửa cậu đã trống vắng cô đơn, ôi ôi.
Đạm Ngữ: cô mới cô đơn cả nhà cô đều cô đơn!
Cô nàng C: vây xem Đạm tiểu thụ giũ lông = =
Cô nàng B: đâu có nghe nói đại thần là cục cưng ngoan ngủ sớm dậy sớm đúng hạn làm việc bao giờ đâu, đổi tính rồi? 11h đã tan rồi à?
Đạm Ngữ: ai biết, nói là sáng nay có việc, làm quái gì chứ, ngày nghỉ còn có việc!
Đạm Ngữ: tiểu thụ nhà cậu ta? Phun, Tiểu Lâu so với tôi còn là cú đêm hơn ấy chứ. (có 1 CV tên là Tiểu Lâu Đợi Mưa Gió, chắc là Đn ghép người đó vs Ly Đồ)
Cô nàng A: mắt lé, đừng cứ nhắc tới tiểu lâu, người ta và đại thần căn bản không liên quan được chứ, cậu đã nghe hiểu chưa hả?
Đạm Ngữ: vậy tiểu thụ nhà đại thần? À, là Lam xoa xoa kia?
Cô nàng C: trẻ nhỏ dễ dạy.
.
Bí Uyên hận không thể đi tới nói một câu “Tôi đây không phải tiểu thụ nhà đại thần, cái kia chỉ là hint thôi mà, hint thôi hiểu không?!” Xét theo kinh nghiệm trò chuyện hiếm có của Bí Uyên trong diễn đàn, sau khi quy kết cũng biết, đang yếu ớt kháng nghị tất nhiên sẽ bị chìm trong tiếng ầm ĩ huyên náo của quần chúng, vì vậy cậu vô cùng an phận mà im lặng không nói lời nào. Nhìn thoáng qua chỗ ảnh ava của ai kia đang đường đường chính chính sáng mà trong khi đó lại nói rằng “Sáng mai phải ra ngoài”, Bí Uyên trừng lớn mắt, này! Đoàn người này! Thảo luận khí thế ngất trời khi mà chính chủ đang online như thế… .
.
Lam xoa xoa: sư huynh sao lại onl?
Ly Đồ: hiếm có ngày nghỉ, sao không thể onl?
Lam xoa xoa: … .
Lam xoa xoa: không phải nói muốn ra ngoài?
Ly Đồ: ra ngoài?
Ly Đồ: à, đúng vậy, đã từng định ra ngoài.
Lam xoa xoa: hủy bỏ rồi à?
Ly Đồ: ừ.
Lam xoa xoa: cái kia, sư huynh, anh có nhìn thấy chuyện mọi người đang tán trong diễn đàn không?
Ly Đồ: đi xem.
.
Vì vậy nên mọi người chạy tán loạn liền ───.
.
Ly Đồ: lại nói xấu tôi chứ.
Đạm Ngữ: thao, sao cậu onl, không phải ra ngoài rồi sao.
Ly Đồ: tôi nói ra ngoài cậu sẽ tin?
Đạm Ngữ: … .
Cô nàng B: thì ra là dỗ tiểu thụ logout mới nói “Sớm, mai, có, việc”, ôi chao, đây là hành vi tình cảm thế nào a
Ly Đồ: có ý kiến?
Cô nàng C: không có, hoàn toàn không có. Xin mời tiếp tục mãnh liệt mà kịch liệt mà thảm liệt mà ─── sủng nịch đi.
Ly Đồ: kể ra thì tôi có chút ý kiến, lời vừa rồi các cô nói tôi đã nhìn thấy rồi.
Cô nàng A: vạn năm ẩn thân đảng, vạn ác, mọi người cùng nhau tới tẩn.
Đạm Ngữ: thao, ẩn với ông đây rõ ràng thì thế nào chứ?! Mỗi lần đều bắt đóng gói ông đây, không chê chán ngấy à.
Ly Đồ: cậu không chán tôi lại càng không chán.
Cô nàng A: Đạm tiểu thụ bình tĩnh, cậu cũng không phải tiểu thụ nhà hắn, người đại thần chờ lại không phải cậu, cậu chủ động bổ tới cửa nhà thì có ích gì a~
Lam xoa xoa: … .
Cô nàng A: ôi chao, chính chủ đang ở đây.
Cô nàng B: thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các cậu thật hài hòa, chậc chậc.
Ly Đồ: ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể.
A&B&C: … .
Đạm Ngữ: giả bộ, giả xong ông đây nôn xong, nôn… .
Cô nàng A: Đạm tiểu thụ tráng sĩ.
Đạm Ngữ: (╰_╯).
.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, Tiểu V yên lặng một đoạn thời gian đã lại hoạt bát trở lại, trên chữ ký QQ thành thạo viết “Ha ha, nửa tháng cuối kỳ sống sống chết chết, chị đẫm máu chiến đấu hăng hái, gột máu trở về!”
Bí Uyên run run một cái, nghĩ nhắm mắt làm ngơ, không ngờ cô đàn em có vẻ tránh thoát được trạng thái điên cuồng tốt. Bất đắc dĩ cô ấy vẫn thích tới cửa.
.
Tiểu V: xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?
Lam xoa xoa: … ? ?.
Tiểu V: trạng thái run rẩy trần thuật: ngày ấy lên mạng, trong lúc phút chốc nhìn thoáng qua chữ kí của ai kia cười mắng ngu ngốc, không khéo, trước đây không lâu thường thấy sư huynh tự khai là ngu ngốc té ngã, đáng trách ngày ấy cuộc thi khó khăn, em phải ôm theo tầm mấy kg hiếu kỳ và ngờ vực vào trường thi. Hôm nay em sống lại tại chỗ, vội muốn được biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ!
Lam xoa xoa: choáng váng đầu @_@ em thi xong hỏng đầu luôn rồi à… .
Tiểu V: không nên nói lảng sang chuyện khác, mau mau khai ra chân tướng!
Lam xoa xoa: … .
Lam xoa xoa: không có gì mà, chính là như em nhìn thấy đó.
Tiểu V: các anh, lúc nào thân như thế?
Lam xoa xoa: không có rất thân a, chính là đoạn thời gian trước, sư huynh tìm anh phối một vai, sau đó có chút tiếp xúc.
Tiểu V: sư huynh? Anh biết ha? Nhá nhá nhá, thân ở đại học Bắc Kinh thật hạnh phúc, Ly Đồ là đại sư huynh, sư huynh là nhị sư huynh.
.
Bí Uyên mơ hồ cảm thấy loại câu nói nhị sư huynh đã gặp qua ở đâu đó, sư tư một trận vẫn không có kết quả.
.
Lam xoa xoa: ừ, lúc lần đầu chat voice thì biết.
Tiểu V: nói về kịch gì vậy? Anh phối ai?
Lam xoa xoa: tiểu hoàng tử trong kịch 《XXXX》.
Tiểu V: hoàng tử kia? Chủ dịch thụ quân?!!!!!!!!!!!
Lam xoa xoa: nói một cách bình thường thì là, một vở kịch lịch sử không tưởng có hint T. T.
.
Tiểu V thật sự ngạc nhiên, không chỉ có việc đại thần tìm một người không có kinh nghiệm gì về chủ dịch như Bí Uyên phối một vai quan trọng như thế. Hành động của Bí Uyên, cô ngược lại thật tin tưởng.
Chỉ là nếu như cô nhớ không lầm thì, kịch này, đại thần đã muốn xuống đao từ lâu. Tin tức chính xác là, văn này đã có per, tác giả trực tiếp giao per tới cho đại thần, nói cách khác đại thần muốn bắt đầu lúc nào cũng được. Mà nguyên nhân vẫn chậm chạp chưa bắt đầu, có người nói là đại thần vẫn chưa hoàn chỉnh được danh sách cast.
Làm một vở kịch lịch sử không tưởng lớn thế này, nhu cầu đối với nam và nữ tự nhiên là khá lớn, cho dù đại thần giao tình rộng, dù sao còn phải coi trình độ có hợp không, các loại cảm giác hài hòa giữa CV, tiến độ khẳng định sẽ không mau.
Trên thực tế điều khiến Tiểu V kinh ngạc là, vai diễn mà Lam xoa xoa được mời phối kia, lâu lâu trước kia đã nằm trong danh sách đặc biệt của đại thần.
Vai kia, có người nói sớm đã là việc điều động nội bộ, CV kia, tên là Tiểu Lâu Đợi Mưa Gió.
Tiểu V phảng phất như đã nghe được khúc dạo đầu của gió tanh mưa máu, mà hiển nhiên là nhị sư huynh về phương diện này có chút đặc biệt trì độn, đó là sẽ không biết được loại chuyện xấu tồn tại như sao đầy trời này chỉ có thể mặc nó mà thôi. Chỉ mong đại thần đã có kế sách ứng đối, đến lúc đó có thể thêm mắm dặm muối bóp chết nó từ trong nôi.
Thở dài, Tiểu V mang theo sầu lo nhàn nhạt dời trọng tâm câu chuyện.
.
Tiểu V: sư huynh, em đã vượt qua ba phần tám cuộc sống đại học “Tuyệt vời” của em rồi T. T.
Lam xoa xoa: em là đang kích động anh sao? ╰_╯
Tiểu V: sao dám sao dám, 0v0 sư huynh vĩnh viễn xán lạn như ánh sáng mặt trời. Ai nha nè nè, sư huynh anh sẽ để ‘emo’ này sao? Không tồi không tồi lol.
Lam xoa xoa: … Hai ngày trước có người đã từng dùng qua, anh ‘copy’ lại nó T. T
Tiểu V: … ‘Copy’ … Kia cũng là phương thức học tập tốt. Ai nha ai nha lạc đề rồi, em là đang cảm thán, em có vẻ như là sắp thi tiếng Anh rồi TAT.
Lam xoa xoa: TOEFL và GRE? Dự định ra nước ngoài?
Tiểu V: đúng vậy, kể ra thì sư huynh anh ra nước ngoài thế nào? Chuyên ngành của chúng ta hẳn là dễ lấy offer chứ?
Lam xoa xoa: … Bởi vì, anh có chút, dễ lạc đường.. .
.
Sau đó không lâu, đáp án này đã đạt được nghiệm chứng, đó là một ngày cuối tuần trời xanh khí trong, Tiểu V và một số bạn trai bạn gái cùng học chơi “Tam quốc sát”(1), tiện đường gọi Bí Uyên qua gia nhập liên minh.
Kết quả thẳng đến một giờ sau, người kia vẫn không tìm được đích đến vốn đi bộ chỉ mất hai mươi phút là đến, cuối cùng không thể nhịn được nữa, Tiểu V đành ngự giá thân tìm, mới tính là tìm thấy người.
Sau đó thật lâu, thẳng đến khi Tiểu V ở đại lục Bắc Mỹ tình cờ gặp được bạn cùng phòng năm đó của Bí Uyên, sau đó nhắc tới việc này, đạt được vẻ kinh thiên động địa của đối phương, và đáp án kêu trời kêu đất: “À, em để cậu ta ngoại trừ nhà và trường học, ở bất luận chỗ nào mà vượt quá khoảng cách mười phút đi bộ khỏi nơi cậu ta đã biết thì cậu ta sẽ lạc đường thôi! À, em hài hước lắm đó! Trời ạ, đó là một nơi cách trường học 20 phút! Đây quả thực là quá kinh khủng rồi.”
Thế nhưng lúc này, Tiểu V đương nhiên lý giải thành nhị sư huynh nhà cô bởi vì năng lực tìm đường hơi kém, mà dẫn tới năng lực thích ứng hoàn cảnh mới hơi ngốc, thế cho nên đã buông bỏ cơ hội vượt qua đại dương.
.
Tiểu V: cuộc thi đều xong rồi, một vài ngày nữa phải về nhà rồi, về nhà lên mạng không tự do, cào tường. Sư huynh các anh nghỉ mấy ngày?
Lam xoa xoa: còn chưa xác định, hẳn là mấy ngày nữa. Dù sao anh về nhà rất thuận tiện.
=============
(1)Tam quốc sát [三国杀]: là 1 trò chơi của Trung quốc, rất được hoan nghênh, tập hợp các kiến thức về lịch sử, văn học, mỹ thuật, tạo hình, được phát hành vào 1/1/2008.
.:6:.
7.Gào hai tiếng rồi thật không mệt sao?
Bí Tịnh một bên ngồi nhai đi nhai lại viên bánh trôi, một bên vươn chân đá anh họ ngồi bên trái cô, mồm miệng ậm ờ báo cáo: “Anh hai, buổi chiều có người gọi điện đấy.”
Mắt Bí Uyên không rời TV, hỏi có lệ một chút xem là ai.
“Một người đàn ông, có điều là dãy số lạ, không phải số trong danh bạ điện thoại anh. Em nói anh ở bên nhà bà ngoại, không cầm theo di động.”
“Thật là tìm anh sao? Không phải gọi nhầm chứ?” Trong lúc quảng cáo, Bí Uyên quay đầu liếc cô em họ nhỏ bé không hề quay về phía cậu tị nào.
“Ừm ờ, anh ta nói tìm Tiểu Uyên mà, hắc hắc, anh, cái tên này của anh nghe ra có vẻ như gọi bạn bè. Được rồi, giọng người đó rất dễ nghe ~” Bí Tịnh ực một cái nuốt xuống viên bánh trôi cuối cùng trong miệng, vẻ mặt hài lòng.
Thời gian quảng cáo còn chưa hết, Bí Uyên ngẫm lại, đứng dậy đi vào phòng ngủ móc di động ra, mở điện thoại ra rồi tìm, quả nhiên là dãy số này một chút ấn tượng cũng không có. Có nên gọi lại không nhỉ?
Bí Uyên vò đầu, kết quả đúng lúc đang gãi thì di động trong lòng bàn tay rung rung, vừa nhìn vào dãy số, lúc này thì có ấn tượng rồi, không phải là dãy số vừa gọi buổi chiều kia sao.
“Xin chào.”
Người bên kia cười nhẹ một chút, mới mở miệng nói: “Lúc này không phải cô em họ nữa sao?
“A, Ly Đồ sư huynh!” Giọng nói này lại quen thuộc hơn dãy số kia nhiều, Bí Uyên ngồi ở mép giường, điều chỉnh tư thế thoải mái, “Anh đang ở nhà sao?” Ly Đồ muốn về với quê mừng năm mới, việc này Bí Uyên biết mà.
“Ừm, đang ở nhà. Hôm trước vừa bay qua đây, phỏng chừng hôm sau thì về tới đơn vị. Chỉ là quan niệm truyền thống rất nặng, lễ mừng năm mới rất coi trọng, cả một gia đình ở cùng nhau sẽ rất ầm ĩ.”
“Ừ. Anh sao biết số em?” Bí Uyên hiếu kỳ.
“Hỏi Tiểu V thôi, ” Ly Đồ hời hợt, “Ở nhà thế nào?”
“Vốn có hai tuần nghỉ đông, mấy hôm nay bị bắt đi tới đi lui, hết nhà này tới nhà khác. May là nhà ở Bắc Kinh, so với những bạn học muốn ngược đường đi về thì tốt hạnh phúc hơn nhiều. Sư huynh anh quê ở đâu? Chơi vui không?”
“Một thôn nhỏ ở phương Nam, ông bà nội ở đây, bọn anh cũng về đây mừng năm mới. Hôm qua theo anh họ một nhà đi bắt cá, anh mò thấy rất nhiều tôm, còn có ốc đồng, chơi vui.”
“Nghe có vẻ thú vị nha, ” Bí Uyên sinh ra và lớn lên trong thành phố, nhất thời đối với sự miêu tả của Ly Đồ rất hiếu kỳ, “Em trước đây đã từng tới nhà của một cậu bạn ở cùng phòng, thôn bạn ấy ở gần núi ấy, cũng thường nghe chuyện của bọn họ, nghe mà ước ao.”
“Ha hả, sang năm em có thể theo anh đi, bao ăn bao ở, chỉ là làm việc không có tiền công thôi.”
“…” Rõ ràng là lời kịch đùa giỡn, nhưng nghe có chút mê hoặc, đặc biệt mang đến cho đối phương nụ cười nhẹ nhàng, “Sư huynh, em có một chứng bệnh mà anh đại khái không biết.”
“Chứng bệnh gì?”
“Ừm, sống đến bây giờ ấy à, em còn chưa ra khỏi Bắc Kinh, ” Bí Uyên cố lấy dũng khí, đau xót không gì sánh được thẳng thắn nói, “Bởi vì… em rất dễ lạc đường.”
“…”
Bên kia điện thoại có giọng nữ trung niên xa xa gọi con đi ra ngoài xem đốt pháo, sau đó Bí Uyên nghe tiếng đối phương cách di động đáp.
“Mẹ anh gọi anh rồi, anh cúp trước nhé, được rồi hôm nay anh gọi thông báo chút thôi, ” Ly Đồ nói, “Năm mới vui vẻ.”
Điện thoại đã cúp, vào lúc Bí Uyên còn chưa kịp đáp lại một câu “Năm mới vui vẻ”. Thế là Bí Uyên cảm thấy trong lòng bởi vì thiếu hụt mà mơ hồ thấp thỏm, phát hiện cuộc gọi “thông báo một chút” này đã gần nửa tiếng, đến mức mà cậu đang ngồi không xem radio phát kịch truyền hình tới đoạn quảng cáo kế tiếp thì ngừng.
“Thời gian quảng cáo, hoan nghênh bạn tiếp tục xem” , Bí Uyên nhìn dòng chữ nhỏ trên góc màn hình, im lặng nói một chút, hình như, không cảm thấy tiếc vì đã bỏ qua.
Khi trở lại trường học, mọi người đều mang theo sự biếng nhác của ngày lễ, và chán chường vì hưởng thụ quá độ, ngẫu nhiên cũng có vài người còn tàn dư lại chút mỡ dưới da tích lũy qua sự phàm ăn.
Theo chủ đề “ca hát tiêu hao mỡ thừa”, Đạm tiểu thụ hát một khúc mọi người đều ca, bạn học Đạm Ngữ làm CV thâm niên đã lâu, fan không ít, nhưng nói tới hát, Đạm tiểu thụ đích xác không phải người trong nghề, giống như nghệ thuật hát, cũng chỉ là dựa vào sự nảy sinh của fan mà không cần phân biệt rõ chân tướng, cũng có thể nhận được các loại đánh giá “Ai nha thật manh” “Đạm Ngữ ngốc mụ mỹ sử” …
Thế là đêm nay Đạm Ngữ ca đúng vào thời gian tổ chức, dựa vào tiếng tăm mà gian phòng bị chen chúc chật chội, Đạm tiểu thụ phi thường tự đắc vui vẻ, tiếng nói lưu manh hát ca, thỉnh thoảng trật nhịp một chút cũng được cho là đổi mới.
Bên cạnh các fan nói chuyện mỗi người mỗi vẻ, Đạm tiểu thụ bình thản tiếp thu ca ngợi quá mức bay bổng, trấn định mà không nhìn những lời đùa giỡn đầy ngập màu sắc.
Ly Đồ dùng ID khác ngồi xổm trong phòng, hiếm khi Đạm tiểu thụ chọn đúng lúc anh tan tầm để ca, nghe một chút tiếng ca khác loại cũng coi như là thay đổi khẩu vị.
Trong Q riêng đồng dạng là khí thế ngất trời ───.
.
Lam xoa xoa: cậu ấy hát lâu như vậy không thấy mệt sao? Thần!
Ly Đồ: cách hát tương đối khỏe mạnh mà lại có kỹ xảo thì sẽ không, gào giống như cậu ta… xác thực không dễ dàng.
Lam xoa xoa: sư huynh anh thực sự không đi giúp đỡ chút gì sao?
Ly Đồ: hôm nay làm việc mệt chết được.
Lam xoa xoa: 0v0 vậy sư huynh anh đi nghỉ sớm chút đi ~.
.
Ai kia thật bất đắc dĩ xoa cằm, anh nói những lời ấy không phải biểu đạt ý tứ này, câu trả lời anh muốn nghe cũng không phải như thế…
.
Ly Đồ: mệt chết được, cho nên cần nghe tiếng ca không giống người thường giảm bớt chút ít.
Lam xoa xoa: ờ, vậy em lần trước thu cái loại giọng ca ấy có tính là không giống người thường 0v0.
Ly Đồ: được lắm, giọng điệu không chế thành thục hơn nhiều, cho nên, Tiểu Uyên em muốn giúp Đạm Ngữ nghỉ ngơi chút không?
Lam xoa xoa: … .
Ly Đồ: hửm?
Lam xoa xoa: … Em nghĩ mọi người là vì tiếng ca không giống người thường này mà ào ạt đến, em… không thể thỏa mãn loại nhu cầu này… đi?
.
Đạm Ngữ hát hai giờ rồi cũng không thấy dấu hiệu muốn ngừng, tiếng ca chuyển đổi từ lảm nhảm sang hơi khàn khàn. Bí Uyên thầm có chút lo lắng cho cậu, người này tuy nói ngày đầu quen biết đã trêu chọc mình, nhưng kỳ thực con người không tồi.
Nhưng mà Bí Uyên lại tự biết bản thân không hợp với màn này. Nếu Ly Đồ làm khách mời, đó là hiệu ứng quảng cáo dường như có thể tăng lượng người tới, mà nếu mình ra mắt, thì hiệu quả hoàn toàn trái ngược.
Bỗng nhiên tiếng ca tràn ngập bên tai lại ngừng, Đạm Ngữ vẫn như cũ tự do đệm vào một câu trong tiếng nhạc: nè, cái đó lạnh rồi, anh cẩn thận nửa đêm lại đau dạ dày.
Sau đó cái mọi người nghe được, chỉ còn lại có tiếng nhạc đệm đơn độc, sóng, qua hơn hai giờ làm việc rốt cục bị chủ nhân vứt bỏ trên bàn.
.
Lam xoa xoa: Đạm Ngữ đột nhiên chẳng nói gì đã không thấy bóng dáng 0v0.
Ly Đồ: ừ.
Lam xoa xoa: không biết sao nữa T. T
Ly Đồ: không sao cả, cho người đàn ông của cậu ta ăn đồ nóng ấy mà.
Lam xoa xoa: người đàn ông của cậu ta? 0v0.
Ly Đồ: Kỳ Dĩ. Bọn họ là bạn cùng học đại học, chuyện nói thì dài lắm, sau này có cơ hội thì nói cho em.
Lam xoa xoa: 0v0.
Lam xoa xoa: ừm.
.
Không biết lại từ chỗ nào copy được cái ký hiệu mới, đem cái “T. T” thay luôn. Ly Đồ cười lắc đầu, lấy di động vừa mới rung đặt bên cạnh bàn. Máy hiện ra một tin nhắn mới.
“Này không bận vậy chứ, cậu ấy rống tới 2 tiếng đồng hồ, cậu cũng không tới giúp sao?
“Tự cậu ta muốn rống, rống không được có thể tan cuộc mà.” Ngón tay thon dài tung bay, rất nhanh đã nhắn lại. Tin nhắn mới lại nhanh chóng báo tới.
“Cậu cũng không phải không biết, người này chính là không chịu chủ động dừng, ai, tính tính sao lại cố chấp thế chứ.”
“Vì vậy cậu cố ý chạy đến trước mặt người ta uống nước lạnh, để cậu ta chủ động vào bếp cho cậu mà không ca nữa?”
“Còn có thể thế nào chứ? Ở bên ngoài bếp chờ mì ăn, hắc hắc.”
“No chết cậu đi, rõ ràng không đói bụng còn ăn thêm một bát!” Ly Đồ suy nghĩ một chút rồi lại thêm một câu “Nói thế nào thì tên kia cũng rất lãng mạn đi hát mừng sinh nhật cho cậu a, cậu vênh mặt được rồi đó.”
Lúc này bên kia không có tin nhắn đáp lại, nghĩ đến hẳn là mì nấu xong rồi. Ly Đồ đặt điện thoại lại bàn, yên lặng một hồi, trên QQ lại sáng avatar lên.
.
Lam xoa xoa: sư huynh, 11h rồi em đi ngủ đây, ngủ ngon.
Ly Đồ: ngủ ngon.
Ly Đồ: đúng rồi, Tiểu Uyên.
Lam xoa xoa: hả?
Ly Đồ: thứ 6 tuần này, phát kịch. Kịch kia của chúng ta.
Lam xoa xoa: thật tốt quá, hậu kỳ đại nhân thần tốc! Ngồi xổm chờ 0v0.
.
Ly Đồ nhìn ava của đối phương dần dần biến thành màu xám, tắt QQ đi, trên mặt giờ mới lộ ra sầu lo mơ hồ.
.:7:.
hợ hợ, giờ mới biết thì ra Đạm tiểu thụ hát như bò rống, cứ tưởng, ẹ
Tác giả :
Kiều Tu Hồ La Bặc