Vòng Hào Quang Chói Mắt Của Người Qua Đường
Chương 21: Liễu Thư Mi
Tình cảm là thứ gì đó rất thừa thãi, sinh mẫu của bản tôn đã nói với bản tôn như thế từ khi bản tôn bắt đầu có ký ức. Thế nhưng cả mẫu thân và phụ thân của bản tôn đều táng thân vì thứ thừa thãi đó.
Thật tệ.
Ở nơi Tên giới này có kẻ thương cảm, cũng có người cười nhạo bọn họ, đám thần tiên đó thường nhìn bản tôn bằng ánh mắt nhìn kẻ tội nghiệp, đúng là hỗn trướng. Có điều bản tôn không thể trách được đám vô công rỗi nghề ấy, bởi bản tôn cũng thấy phụ mẫu mình đã sai, là thần tiên mà vẫn để thất tình lục dục điều khiển tâm trí, sớm muộn cũng sinh họa, thật đáng tiếc.
Bản tôn thở dài thả gáo ngọc tõm một tiếng vào giếng, cánh hoa lê tỏa ra ánh sáng ngọt ngào chậm rãi rơi vào mặt giếng, bồng bềnh rồi tan đi, phản chiếu chiếc mặt nạ bạc cùng một người mặc y phục kiểu dáng không ra nam nữ. Mặt giếng không có lấy một gợn sóng, trong như gương đồng. Thái bạch kim tinh nói năm đó sinh mẫu của bản tôn vì muốn kiểm soát tâm trí của bản tôn, đã moi sống tim bản tôn ném vào trong giếng, lòng bản tôn bình đạm, mặt giếng hiền hòa, bản tôn động tình, nước trong giếng sẽ phong vỡ tim bản tôn, đưa bản tôn từ thần linh trí tôn cao quý ngất trời đầu thai làm con súc sinh dưới hạ giới.
Bản lĩnh của sinh mẫu bản tôn quả nhiên cao cường, đại ấn cường hãn của cái giếng này không yếu đi một ly một tí nào dù bà đã hóa thành tro bụi đến cả vài trăm năm. Điều này khiến bản tôn rất khổ tâm, cái giếng này là nhược điểm chí mạng của bản tôn, chẳng ai có thể chịu được cảnh nhắm mắt mở mắt thấp thỏm như có lưỡi dao treo thẳng trên đầu.
Bản tôn nghĩ nếu không xử lý dứt điểm thì sớm muộn gì cũng có ngày bản thân chết oan uổng.
Về cơ bản, bản tôn đã tự mình nuốt hẳn bảy viên Tuyệt tình đơn mua của Mạnh Bà, đoạn tuyệt trần ai, hàng thật giá thật, hiệu quả miễn bàn, bản tôn cực kỳ tin tưởng vào sự uy tín nói không với đồ si đa của Mạnh Bà. Cho nên nói thẳng ra, bản tôn không thể động tình, thậm chí vì dùng thuốc quá liền mà sáu loại cảm thụ cơ bản là bi hỉ ái ố oán hận cũng triệt để mất hẳn, cả ngày bản tôn chỉ có thể ôn hòa tĩnh nhã ôn hòa tĩnh nhã sống cuộc sống nhạt như nước ốc, là thượng tiên hiếm hoi lọt vào bảng xếp hạng “Mười thần tiên tối cao bao dung nhất Tiên kinh”.
Haha…thật là vinh dự. Nghe nói cái bảng này chỉ có một cái tên duy nhất đó là tên của bản tôn.
Vì ngoài bản tôn ra, đám còn lại nổi mấy ai ôn hòa nhĩ nhã, bọn họ đều bù đầu xử lý công vụ, thụ lý khẩn cầu của tín đồ đến phát điên rồi.
Chậc, một đám đáng thương.
Bản tôn có vài lần thật lòng khuyên bọn họ hay là dùng quách Tuyệt tình đơn đi, bản tôn mở đại lý tiêu thụ lớn, nhất định sẽ giảm giá mạnh cho. Bọn họ không những không biết điều cảm ơn, lại còn tháo giày đuổi đánh bản tôn.
Bản tôn… mẹ kiếp lũ vô ơn.
À, quay lại vấn đề cái giếng và trái tim của ta.
Độ trăm năm trở lại đây, kết giới ngăn trở nhân giới và ma giới có từ thời Tiên Đế thiết lập tam giới yếu dần, đám nhân sĩ tu tiên dưới đó lo tới mức xanh mặt vàng răng, năm nào cũng chạy vạy cắt cử người đến gia cố kết giới. Mà ở trên Tiên Kinh cũng rục rịch không yên.
Trừ bỏ kết giới sụp đổ, thiên binh mới có thể hạ phàm, còn hiện tại thần tiên chúng ta chẳng làm được gì, chỉ có thể mỏi mắt nhìn kết giới dần yếu đi, yêu ma tứ tán thoát ra gây họa.
Bản tôn cảm thấy mình là đối tượng thuộc hàng ngũ trâu bò nhưng có điểm yếu tương đối khủng khiếp, nếu thực sự kết giới sụp đổ thì không chỉ thần tiên hạ phàm mà ngay cả yêu ma cũng có thể lên thiên giới, ngộ nhỡ lúc bản tôn không ở đây, người ta phá giếng thì bản tôn xong đời.
Có một đêm nọ sau khi xử lý công văn xong, bản tôn lên giường chợp mắt, kết quả vừa thiu thiu ngủ, bên ngoài có một tên bỏ mẹ nào đó chơi tú cầu đi qua điện Kinh Tâm, lỡ tay làm rơi tú cầu vào giếng ngoài điện, khoảng khắc thót tim ấy cả đời bản tôn sẽ không quên. Y hệt tay của Như Lai Phật Tổ giáng thẳng một chưởng nghiêng trời lệch đất vào lồng ngực bản tôn vậy đó.
Bản tôn ngã từ trên giường xuống đất, kịch liệt lăn mấy vòng không thở nổi, đêm hôm chân trần mặc mỗi trung y, hớt hải xách đèn chạy ra tiền điện. Tú cầu kia bị nước giếng xói mòn, đã hòa tan vào giếng, bản tôn không thể vớt lên được, tai hại hơn nữa nó còn là một quả tú cầu định tình duyên, hậu quả khó lường. Bản tôn chỉ kịp kéo một sợi tơ hồng chưa rã hết lên, hết cách đành buộc vào cổ tay mình, từ hôm đó dốc lòng đi khắp Tiên kinh tìm chủ nhân tú cầu để trả lại tơ duyên.
Tất nhiên bản tôn không tìm được người cần tìm.
Bản tôn đã tới khóc lóc ỉ ôi với Nguyệt lão, nhưng lão không những không mủi lòng, ngược lại vẫn còn ghi nguyên thù hận vụ bản tôn tự ý dùng cấm dược đoạn tơ duyên.
Già đầu còn xấu tính.
Bản tôn chong đèn đến sáng, cuối cùng nhận ra từ đầu đến cuối chỉ một người có thể giúp bản tôn trừ từ ngọn đến gốc đại phong ấn của sinh mẫu bản tôn. Chẳng ai khác ngoài chính bà. Bản tôn phải kéo bà lên đây hóa giải mọi khổ não của bản tôn, bản tôn sẽ len lén hạ phàm tìm sinh mẫu đã đầu thai chuyển kiếp của mình.
Bản tôn bói quẻ giở độn tính toán kỹ, cuối cùng quyết định tách một hồn một phách và bảy tia linh trí đẩy sang thời không khác để phòng bất trắc còn có thể trở về, bản thân chọn một tiên nga cận thân trung thành, nhảy xuống dòng Ngân hà cuộn mây, bản tôn thiếu đi hồn phách tất sẽ thất lạc ký ức, nhiệm vụ của nàng ta là sau khi xuống đó phải tìm bản tôn, giúp bản tôn tỉnh táo lại giữa phàm gian ô tạp. Hình ảnh cuối cùng trước khi mây mù sông Ngân che tầm mắt bản tôn chính là cầu ô thước, Ngưu Lang Chức Nữ đang ôm nhau thì giật mình quay lại nhìn bản tôn, sau đó bọn họ ôm nhau thêm một lúc mới giật mình hô hoán gọi người tới.
Bản tôn và tiên nga nọ: “…”
Sinh mẫu bản tôn nói đúng nhỉ? Tình ái quả nhiên khiến người ta trì độn, đúng là thứ dư thừa…
Haizzz, cẩu nam nữ ôm ấp nhìn thật đau mắt.
- -- --------
Sau đó...
Ta mở mắt, thứ đầu tiên ta nhìn thấy là hoa lê, từng chùm từng chùm nở bung trắng muốt, sẽ là cảnh tượng cực kỳ kinh diễm nếu như ta không phát hiện ra hoa đó trổ trên người mình…
Thật tệ.
Ở nơi Tên giới này có kẻ thương cảm, cũng có người cười nhạo bọn họ, đám thần tiên đó thường nhìn bản tôn bằng ánh mắt nhìn kẻ tội nghiệp, đúng là hỗn trướng. Có điều bản tôn không thể trách được đám vô công rỗi nghề ấy, bởi bản tôn cũng thấy phụ mẫu mình đã sai, là thần tiên mà vẫn để thất tình lục dục điều khiển tâm trí, sớm muộn cũng sinh họa, thật đáng tiếc.
Bản tôn thở dài thả gáo ngọc tõm một tiếng vào giếng, cánh hoa lê tỏa ra ánh sáng ngọt ngào chậm rãi rơi vào mặt giếng, bồng bềnh rồi tan đi, phản chiếu chiếc mặt nạ bạc cùng một người mặc y phục kiểu dáng không ra nam nữ. Mặt giếng không có lấy một gợn sóng, trong như gương đồng. Thái bạch kim tinh nói năm đó sinh mẫu của bản tôn vì muốn kiểm soát tâm trí của bản tôn, đã moi sống tim bản tôn ném vào trong giếng, lòng bản tôn bình đạm, mặt giếng hiền hòa, bản tôn động tình, nước trong giếng sẽ phong vỡ tim bản tôn, đưa bản tôn từ thần linh trí tôn cao quý ngất trời đầu thai làm con súc sinh dưới hạ giới.
Bản lĩnh của sinh mẫu bản tôn quả nhiên cao cường, đại ấn cường hãn của cái giếng này không yếu đi một ly một tí nào dù bà đã hóa thành tro bụi đến cả vài trăm năm. Điều này khiến bản tôn rất khổ tâm, cái giếng này là nhược điểm chí mạng của bản tôn, chẳng ai có thể chịu được cảnh nhắm mắt mở mắt thấp thỏm như có lưỡi dao treo thẳng trên đầu.
Bản tôn nghĩ nếu không xử lý dứt điểm thì sớm muộn gì cũng có ngày bản thân chết oan uổng.
Về cơ bản, bản tôn đã tự mình nuốt hẳn bảy viên Tuyệt tình đơn mua của Mạnh Bà, đoạn tuyệt trần ai, hàng thật giá thật, hiệu quả miễn bàn, bản tôn cực kỳ tin tưởng vào sự uy tín nói không với đồ si đa của Mạnh Bà. Cho nên nói thẳng ra, bản tôn không thể động tình, thậm chí vì dùng thuốc quá liền mà sáu loại cảm thụ cơ bản là bi hỉ ái ố oán hận cũng triệt để mất hẳn, cả ngày bản tôn chỉ có thể ôn hòa tĩnh nhã ôn hòa tĩnh nhã sống cuộc sống nhạt như nước ốc, là thượng tiên hiếm hoi lọt vào bảng xếp hạng “Mười thần tiên tối cao bao dung nhất Tiên kinh”.
Haha…thật là vinh dự. Nghe nói cái bảng này chỉ có một cái tên duy nhất đó là tên của bản tôn.
Vì ngoài bản tôn ra, đám còn lại nổi mấy ai ôn hòa nhĩ nhã, bọn họ đều bù đầu xử lý công vụ, thụ lý khẩn cầu của tín đồ đến phát điên rồi.
Chậc, một đám đáng thương.
Bản tôn có vài lần thật lòng khuyên bọn họ hay là dùng quách Tuyệt tình đơn đi, bản tôn mở đại lý tiêu thụ lớn, nhất định sẽ giảm giá mạnh cho. Bọn họ không những không biết điều cảm ơn, lại còn tháo giày đuổi đánh bản tôn.
Bản tôn… mẹ kiếp lũ vô ơn.
À, quay lại vấn đề cái giếng và trái tim của ta.
Độ trăm năm trở lại đây, kết giới ngăn trở nhân giới và ma giới có từ thời Tiên Đế thiết lập tam giới yếu dần, đám nhân sĩ tu tiên dưới đó lo tới mức xanh mặt vàng răng, năm nào cũng chạy vạy cắt cử người đến gia cố kết giới. Mà ở trên Tiên Kinh cũng rục rịch không yên.
Trừ bỏ kết giới sụp đổ, thiên binh mới có thể hạ phàm, còn hiện tại thần tiên chúng ta chẳng làm được gì, chỉ có thể mỏi mắt nhìn kết giới dần yếu đi, yêu ma tứ tán thoát ra gây họa.
Bản tôn cảm thấy mình là đối tượng thuộc hàng ngũ trâu bò nhưng có điểm yếu tương đối khủng khiếp, nếu thực sự kết giới sụp đổ thì không chỉ thần tiên hạ phàm mà ngay cả yêu ma cũng có thể lên thiên giới, ngộ nhỡ lúc bản tôn không ở đây, người ta phá giếng thì bản tôn xong đời.
Có một đêm nọ sau khi xử lý công văn xong, bản tôn lên giường chợp mắt, kết quả vừa thiu thiu ngủ, bên ngoài có một tên bỏ mẹ nào đó chơi tú cầu đi qua điện Kinh Tâm, lỡ tay làm rơi tú cầu vào giếng ngoài điện, khoảng khắc thót tim ấy cả đời bản tôn sẽ không quên. Y hệt tay của Như Lai Phật Tổ giáng thẳng một chưởng nghiêng trời lệch đất vào lồng ngực bản tôn vậy đó.
Bản tôn ngã từ trên giường xuống đất, kịch liệt lăn mấy vòng không thở nổi, đêm hôm chân trần mặc mỗi trung y, hớt hải xách đèn chạy ra tiền điện. Tú cầu kia bị nước giếng xói mòn, đã hòa tan vào giếng, bản tôn không thể vớt lên được, tai hại hơn nữa nó còn là một quả tú cầu định tình duyên, hậu quả khó lường. Bản tôn chỉ kịp kéo một sợi tơ hồng chưa rã hết lên, hết cách đành buộc vào cổ tay mình, từ hôm đó dốc lòng đi khắp Tiên kinh tìm chủ nhân tú cầu để trả lại tơ duyên.
Tất nhiên bản tôn không tìm được người cần tìm.
Bản tôn đã tới khóc lóc ỉ ôi với Nguyệt lão, nhưng lão không những không mủi lòng, ngược lại vẫn còn ghi nguyên thù hận vụ bản tôn tự ý dùng cấm dược đoạn tơ duyên.
Già đầu còn xấu tính.
Bản tôn chong đèn đến sáng, cuối cùng nhận ra từ đầu đến cuối chỉ một người có thể giúp bản tôn trừ từ ngọn đến gốc đại phong ấn của sinh mẫu bản tôn. Chẳng ai khác ngoài chính bà. Bản tôn phải kéo bà lên đây hóa giải mọi khổ não của bản tôn, bản tôn sẽ len lén hạ phàm tìm sinh mẫu đã đầu thai chuyển kiếp của mình.
Bản tôn bói quẻ giở độn tính toán kỹ, cuối cùng quyết định tách một hồn một phách và bảy tia linh trí đẩy sang thời không khác để phòng bất trắc còn có thể trở về, bản thân chọn một tiên nga cận thân trung thành, nhảy xuống dòng Ngân hà cuộn mây, bản tôn thiếu đi hồn phách tất sẽ thất lạc ký ức, nhiệm vụ của nàng ta là sau khi xuống đó phải tìm bản tôn, giúp bản tôn tỉnh táo lại giữa phàm gian ô tạp. Hình ảnh cuối cùng trước khi mây mù sông Ngân che tầm mắt bản tôn chính là cầu ô thước, Ngưu Lang Chức Nữ đang ôm nhau thì giật mình quay lại nhìn bản tôn, sau đó bọn họ ôm nhau thêm một lúc mới giật mình hô hoán gọi người tới.
Bản tôn và tiên nga nọ: “…”
Sinh mẫu bản tôn nói đúng nhỉ? Tình ái quả nhiên khiến người ta trì độn, đúng là thứ dư thừa…
Haizzz, cẩu nam nữ ôm ấp nhìn thật đau mắt.
- -- --------
Sau đó...
Ta mở mắt, thứ đầu tiên ta nhìn thấy là hoa lê, từng chùm từng chùm nở bung trắng muốt, sẽ là cảnh tượng cực kỳ kinh diễm nếu như ta không phát hiện ra hoa đó trổ trên người mình…
Tác giả :
Cá Kho Muội Tử