Vọng Giang Nam
Quyển 3 - Chương 7: Cửu biệt hốt tương phùng
Chu Kỳ đang say ngủ trong khách điếm thì bỗng nghe thấy có người gõ cửa ầm ầm, nhịp đập dồn dập như thể tới đòi mạng.
Cực chẳng đã, Chu Kỳ đành phải đứng dậy, khoác thêm ngoại sam, rảo chân tới cửa.
“Ai đó?” – Chu Kỳ hỏi vọng ra.
“Tào Vô Ý.”
Chu Kỳ thở phào một hơi, mở cửa tiếp hắn vào.
Tào Vô Ý vừa ngồi xuống bàn, chẳng bận tâm bình trà đã nguội ngắt nguội ngơ từ tối qua, hắn rót vội vào chén, sau đó ực một hơi uống cạn.
“Có chuyện gì thế?”
Tào Vô Ý khản giọng bảo: “Một tin xấu, một tin tốt.”
Chu Kỳ nhíu mày, “Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau đi.”
“Tin tốt là Thổ Phiên phái sứ đoàn tới Lạc Kinh, thành công nghị hòa với Triều đình, ít ngày nữa sẽ xuất binh cứu viện, còn về phần tin xấu…” – hắn liếc nhìn Chu Kỳ một cái, ngập ngừng nửa muốn nửa không, “Tĩnh Tây Vương tập trung hỏa lực ở Khánh Châu, uy bức Phượng Tường phủ, thủ quân(trưởng quan) Trường An đào thoát ngay trong đêm.”
Chu Kỳ nặng nề đặt chiếc chén ‘cạch’ xuống bàn, lặng nhìn hắn, “Có đôi khi ta thực sự nghi ngờ liệu ngươi có phải là thám tử của Hiên Viên Phù hay không, ta đoán giờ phút này ngay cả Thánh Thượng cũng không linh thông tin tức bằng người đi?”
Tào Vô Ý cười khổ, “Trời đất chứng giám, nếu ta mà cùng Tĩnh Tây Vương ngấm ngầm qua lại thì ta chết không tử tế, vĩnh viễn bị đầy xuống a tì địa ngục. Về phần tin tức ở đâu ra thì ta không thể nói cho ngươi biết được, ngươi chỉ cần tin thôi, ta tuyệt đối không có ác ý với ngươi.”
Chu Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, rốt mới nhẹ nhàng nói: “Nếu thật vậy thì vừa rồi ta lỡ lời, đắc tội.”
Hai người đều trầm ngâm không nói, không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ve râm ran mỗi khi bay qua.
*
“Nửa đêm canh thâm, đề phòng củi lửa!”
Nghe thấy có tiếng người gõ mõ cầm canh, một hồi nhanh ba nhịp chậm, bấy giờ Chu Kỳ mới nhận ra, canh tư đã tới.
*
Tĩnh Tây Vương đột nhiên đại giá quang lâm, đáng ra phải là chuyện tốt, nhưng đằng này, thăm thú kiểu gì mà cả ngày chẳng đi đâu, đã thế còn dẫn theo mấy vạn binh mã, doanh trướng kéo dài từ ngoài thành vào tận trong thành, ấy vậy mà vẫn chẳng thấy Tĩnh Tây Vương phủ có lời giải thích ngọn nguồn nào.
Tờ mờ sáng, Thứ sử Khánh Châu dẫn theo quan lớn quan nhỏ tới quỳ trước chủ trướng, nào ngờ lại nhận được lời truyền ra, Vương gia chưa dậy.
Hiên Viên Phù ngồi trên tháp ẩm trà, tiện thể nghe Trần Nhân Hòa hồi báo chiến cuộc.
“Thổ Phiên đã nhận lời xuất binh, chặn đứng quân Tây Thục Vương tại Ích Châu, đẩy lùi chúng về phía tây. Đồng thời, Triều đình cũng điều động quân đội phủ nha tập kết tại Kiếm Nam đạo, căn cứ theo tình hình hiện tại thì Tây Thục Vương chiếm phần thắng không lớn.”
“Đột Quyết phái ra ba vạn viện binh trú đóng ở Điều huyện, gia nhập với đạo quân của Yến Vương hợp thành thế bao vây quân đội của Hoàng Thượng.”
“Quân Triều đình ngày đi ba mươi dặm, nhưng vì gặp phải mưa lớn ngày đêm nên bị ngưng trệ ở ngoài thành U Châu, Lâm Tri Vương vẫn bặt vô âm tín.”
Báo cáo xong, hắn cung kính đứng tại chỗ, thi thoảng liếc mắt nhìn Hiên Viên Phù.
Chẳng biết đã qua bao lâu, ấm trà cũng đổi lại mấy lần mới thấy gã bâng quơ hỏi: “Quân sĩ thao luyện thế nào rồi?”
Trần Nhân Hòa nghiêm trang đáp: “Bẩm Vương gia, các tướng sĩ đều sục sôi sĩ khí, chỉ trông chờ ngày được xuất kích, xông pha trận mạc vì Vương gia, giương cao uy phong Lũng Tây ta!”
Hiên Viên Phù gật đầu, “Vậy thì xuất phát đi, nội trong hai ngày phải tới được Trường An.”
Trần Nhân Hòa lĩnh chỉ, đi được mấy bước thì đột nhiên xoay người hỏi: “Vương gia, chúng ta là muốn đánh?”
Rót thêm cho mình một chén trà, Hiên Viên Phù lười nhác hỏi ngược lại, “Ngươi nói xem, Bản Vương muốn đánh ai?”
Trần Nhân Hòa tự biết bản thân đã lỡ lời, “Hạ quan không dám phán xằng quyết sách của Vương gia!”
Hiên Viên Phù phất tay, “Đi xuống đi.”
Trần Nhân Hòa bước ra ngoài, tấm mành liêm vén lên cuốn theo một luồng gió, sau đó thì khép trở lại.
Hiên Viên Phù mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, ai cũng bảo tác chiến như tâm chiến, gã ép sát từng bước, đâu đâu cũng tính toán, nhưng cuối cùng vẫn không rõ, rốt cuộc là gã muốn ép ai.
Mười năm, mười năm không thấy tung tích Chu Kỳ, có lẽ y đang thoải mái tự tại lắm, có khi đã sớm lấy vợ sinh con, hòa thuận vui vẻ rồi cũng nên?
Còn gã thì, dồn nén tới mức tâm lao lực tận, héo hon lạc hồn.
Thư hồi âm của Cố Bỉnh tuy chỉ vỏn vẹn đôi chữ nhưng cũng đủ để gã biết, Chu Kỳ chưa chết. Tuy rằng theo tính cách của y, có khi chưa chắc y đã chịu gặp mặt mấy người Chu Quyết, Cố Bỉnh, nhưng Hiên Viên Phù thì lại rất rõ, chỉ cần giờ phút này gã dẫn binh tới Lạc Kinh, nhất định sẽ buộc y phải xuất đầu lộ diện.
Nhưng thấy y rồi thì sao? Giết thê nhi của y như quá khứ đã từng giam hãm y ở Lương Châu? Hay đưa cả nhà y tới Lương Châu rồi từ xa lặng lẽ ngóng nhìn? Hay chỉ cần gặp y một lần, rồi sẽ thả y đi vĩnh viễn?
Nghĩ tới đây, gã lại kìm chẳng đặng mà cười khẩy, là kiểu nào thì cũng ngu xuẩn như nhau.
Mà nhắc tới ngu xuẩn, chẳng lẽ trước kia gã không ngu sao? Chẳng những là thưởng thức y, ngưỡng mộ y, tín nhiệm y, chất vấn y, cưỡng bức y, hay những hồi ức đầy bóng dáng y…
Chu Kỳ, Chu Kỳ, y quả là thủ đoạn, mười năm trước hay mười năm sau đều khiến Hiên Viên Phù gã tiến thoái lưỡng nan, cũng yên hận lưỡng nan. Cơ nghiệp Lũng Tây, kế thừa hương khói, miệng lưỡi thế nhân, thậm chí cả khi Giang Ước ám sát trước đó, dường như tất cả đều chẳng quan trọng…
Nửa đời trước, trong mắt Hiên Viên Phù gã chỉ có Đột Quyết, mà nửa đời sau, ngoài Chu Kỳ, gã chẳng còn thấy bất cứ thứ gì khác cả.
*
Cuối cùng thì quân đội Lũng Tây cũng dừng chân ở Hàm Dương.
Đồng thời nhận được tin tức, quân do Hoàng Thượng dẫn đầu đã đại phá Yến quân tại Bắc cương, Tây Thục Vương cũng liên tiếp bại trận rút về.
Lúc này, Hiên Viên Phù đang khoanh tay đứng trên một gò đất, nhìn thẳng về thành Trường An phía xa, dường như vẫn có thể thấp thoáng trông thấy hoàng cung Hán gia như cũ.
“Vương gia.” – Hồ tổng quản đứng sau lưng gã.
“Sườn núi này gọi là gì?” – Hiên Viên Phù thản nhiên hỏi.
Hồ tổng quản cúi đầu, “Dạ, là Lạc Phượng pha.”
Hiên Viên Phù sững một chút, “Lạc Phượng pha chẳng phải ở Đức Dương, Tây Thục sao, sao ở đây cũng có một cái?”
“Bẩm Vương gia, triền núi này quá nhỏ, không thấy có ghi chú trên địa đồ, tên gọi cụ thể cũng là thuộc hạ đi hỏi thăm thôn dân địa phương mới biết, còn về nguyên do thì thuộc hạ không rõ.”
Hiên Viên Phù trầm ngâm một lúc, phân phó: “Truyền lệnh xuống, tên này không may, sửa.”
Hồ tổng quản liếc mắt trộm nghía gã một cái, cẩn thận ướm hỏi: “Đổi thành gì ạ?”
Xa xa có đàn hồng nhạn liệng qua, thẳng cánh về hướng trời Giang Nam.
Hiên Viên Phù đột nhiên rút bội kiếm, tùy tay múa vài đường trên phiến đá lớn ngay bên cạnh, bụi đá bay tứ tung.
Hồ tổng quản chăm chú nhìn, chỉ thấy ba chữ cực to “Đắc Phượng pha.”(đắc: được, có), vừa bá đạo lại vừa phóng túng, sâu tới một tấc.
“Vương gia võ học tinh thâm, đúng là anh hùng đương thời, ngay cả Sở Bá Vương cũng không sánh kịp!” – Hồ tổng quản không quên phụ họa mấy câu.
Hiên Viên Phù lại chẳng buồn để tâm tới hắn, chỉ lẳng lặng nhìn phiến đá kia, cứ chăm chú nhìn như thể phiền đá có thể nở hoa tới nơi.
Hồ tổng quản cũng thấy sượng mặt, đành đứng một bên cười lành không dám nói leo.
Rồi đột nhiên Trương Khuê thúc ngựa phi tới, kéo theo cả dải bụi mù.
“Dám thất lễ trước mặt Vương gia, muốn đầu thai rồi hả?” – Hồ tổng quản giành trước trách móc.
Trương Khuê vội vàng nhảy xuống ngựa, lắp bắp: “Vương gia, không… không xong, à không, tốt quá rồi, Vương gia!”
Hiên Viên Phù nhíu mày, “Có gì mà xong với không xong, nói năng lưu loát xem nào.”
“Bẩm, có binh lính bắt được một người ngoài cổng thành, người nọ không có văn điệp thân phận, nhưng mà…”
Hiên Viên Phù xoay người nhìn hắn, ánh mắt bén như gươm, “Nhưng sao?”
“Người nọ có năm phần tương đồng với bức họa Chu công tử, hơn nữa, y muốn diện kiến Vương gia!”
*
Hiên Viên Phù ngồi yên trong trướng, nội tâm phập phồng, tim giã như trống nổi.
Hồ tổng quản vén rèm tiến vào, thần tình vẫn còn vương đôi phần ngây dại, “Vương gia…”
Hiên Viên Phù nặng nề hỏi: “Là y thật ư?”
Bấy giờ, Hồ tổng quản mới hắng giọng: “Bẩm Vương gia, Chu Kỳ Giang Nam cầu kiến!”
Sau đó, Hiên Viên Phù thấy, Chu Kỳ vén rèm bước vào, cảnh xưa y cũ.
__________________
* Chú thích nho nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ.
Có 1 nghi vấn đặt ra trong chương này, đó là:
– Tại sao ông Hiên Viên Phù nhà ta đòi đổi tên núi?
Vâng, chính nó, chữ “Phượng” trong tên ngọn núi là chữ “Phượng” trong tên bạn Chu Kỳ đó à (tất nhiên là ai còn nhớ tên tự của bạn nhà ;_;), tên tự của bản là: Chu Phượng Nghi đóóóóóó
– Lạc Phượng pha: (Sườn núi) lạc mất Phượng.
– Đắc Phượng pha: (Sườn núi) được Phượng
Cực chẳng đã, Chu Kỳ đành phải đứng dậy, khoác thêm ngoại sam, rảo chân tới cửa.
“Ai đó?” – Chu Kỳ hỏi vọng ra.
“Tào Vô Ý.”
Chu Kỳ thở phào một hơi, mở cửa tiếp hắn vào.
Tào Vô Ý vừa ngồi xuống bàn, chẳng bận tâm bình trà đã nguội ngắt nguội ngơ từ tối qua, hắn rót vội vào chén, sau đó ực một hơi uống cạn.
“Có chuyện gì thế?”
Tào Vô Ý khản giọng bảo: “Một tin xấu, một tin tốt.”
Chu Kỳ nhíu mày, “Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau đi.”
“Tin tốt là Thổ Phiên phái sứ đoàn tới Lạc Kinh, thành công nghị hòa với Triều đình, ít ngày nữa sẽ xuất binh cứu viện, còn về phần tin xấu…” – hắn liếc nhìn Chu Kỳ một cái, ngập ngừng nửa muốn nửa không, “Tĩnh Tây Vương tập trung hỏa lực ở Khánh Châu, uy bức Phượng Tường phủ, thủ quân(trưởng quan) Trường An đào thoát ngay trong đêm.”
Chu Kỳ nặng nề đặt chiếc chén ‘cạch’ xuống bàn, lặng nhìn hắn, “Có đôi khi ta thực sự nghi ngờ liệu ngươi có phải là thám tử của Hiên Viên Phù hay không, ta đoán giờ phút này ngay cả Thánh Thượng cũng không linh thông tin tức bằng người đi?”
Tào Vô Ý cười khổ, “Trời đất chứng giám, nếu ta mà cùng Tĩnh Tây Vương ngấm ngầm qua lại thì ta chết không tử tế, vĩnh viễn bị đầy xuống a tì địa ngục. Về phần tin tức ở đâu ra thì ta không thể nói cho ngươi biết được, ngươi chỉ cần tin thôi, ta tuyệt đối không có ác ý với ngươi.”
Chu Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, rốt mới nhẹ nhàng nói: “Nếu thật vậy thì vừa rồi ta lỡ lời, đắc tội.”
Hai người đều trầm ngâm không nói, không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ve râm ran mỗi khi bay qua.
*
“Nửa đêm canh thâm, đề phòng củi lửa!”
Nghe thấy có tiếng người gõ mõ cầm canh, một hồi nhanh ba nhịp chậm, bấy giờ Chu Kỳ mới nhận ra, canh tư đã tới.
*
Tĩnh Tây Vương đột nhiên đại giá quang lâm, đáng ra phải là chuyện tốt, nhưng đằng này, thăm thú kiểu gì mà cả ngày chẳng đi đâu, đã thế còn dẫn theo mấy vạn binh mã, doanh trướng kéo dài từ ngoài thành vào tận trong thành, ấy vậy mà vẫn chẳng thấy Tĩnh Tây Vương phủ có lời giải thích ngọn nguồn nào.
Tờ mờ sáng, Thứ sử Khánh Châu dẫn theo quan lớn quan nhỏ tới quỳ trước chủ trướng, nào ngờ lại nhận được lời truyền ra, Vương gia chưa dậy.
Hiên Viên Phù ngồi trên tháp ẩm trà, tiện thể nghe Trần Nhân Hòa hồi báo chiến cuộc.
“Thổ Phiên đã nhận lời xuất binh, chặn đứng quân Tây Thục Vương tại Ích Châu, đẩy lùi chúng về phía tây. Đồng thời, Triều đình cũng điều động quân đội phủ nha tập kết tại Kiếm Nam đạo, căn cứ theo tình hình hiện tại thì Tây Thục Vương chiếm phần thắng không lớn.”
“Đột Quyết phái ra ba vạn viện binh trú đóng ở Điều huyện, gia nhập với đạo quân của Yến Vương hợp thành thế bao vây quân đội của Hoàng Thượng.”
“Quân Triều đình ngày đi ba mươi dặm, nhưng vì gặp phải mưa lớn ngày đêm nên bị ngưng trệ ở ngoài thành U Châu, Lâm Tri Vương vẫn bặt vô âm tín.”
Báo cáo xong, hắn cung kính đứng tại chỗ, thi thoảng liếc mắt nhìn Hiên Viên Phù.
Chẳng biết đã qua bao lâu, ấm trà cũng đổi lại mấy lần mới thấy gã bâng quơ hỏi: “Quân sĩ thao luyện thế nào rồi?”
Trần Nhân Hòa nghiêm trang đáp: “Bẩm Vương gia, các tướng sĩ đều sục sôi sĩ khí, chỉ trông chờ ngày được xuất kích, xông pha trận mạc vì Vương gia, giương cao uy phong Lũng Tây ta!”
Hiên Viên Phù gật đầu, “Vậy thì xuất phát đi, nội trong hai ngày phải tới được Trường An.”
Trần Nhân Hòa lĩnh chỉ, đi được mấy bước thì đột nhiên xoay người hỏi: “Vương gia, chúng ta là muốn đánh?”
Rót thêm cho mình một chén trà, Hiên Viên Phù lười nhác hỏi ngược lại, “Ngươi nói xem, Bản Vương muốn đánh ai?”
Trần Nhân Hòa tự biết bản thân đã lỡ lời, “Hạ quan không dám phán xằng quyết sách của Vương gia!”
Hiên Viên Phù phất tay, “Đi xuống đi.”
Trần Nhân Hòa bước ra ngoài, tấm mành liêm vén lên cuốn theo một luồng gió, sau đó thì khép trở lại.
Hiên Viên Phù mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, ai cũng bảo tác chiến như tâm chiến, gã ép sát từng bước, đâu đâu cũng tính toán, nhưng cuối cùng vẫn không rõ, rốt cuộc là gã muốn ép ai.
Mười năm, mười năm không thấy tung tích Chu Kỳ, có lẽ y đang thoải mái tự tại lắm, có khi đã sớm lấy vợ sinh con, hòa thuận vui vẻ rồi cũng nên?
Còn gã thì, dồn nén tới mức tâm lao lực tận, héo hon lạc hồn.
Thư hồi âm của Cố Bỉnh tuy chỉ vỏn vẹn đôi chữ nhưng cũng đủ để gã biết, Chu Kỳ chưa chết. Tuy rằng theo tính cách của y, có khi chưa chắc y đã chịu gặp mặt mấy người Chu Quyết, Cố Bỉnh, nhưng Hiên Viên Phù thì lại rất rõ, chỉ cần giờ phút này gã dẫn binh tới Lạc Kinh, nhất định sẽ buộc y phải xuất đầu lộ diện.
Nhưng thấy y rồi thì sao? Giết thê nhi của y như quá khứ đã từng giam hãm y ở Lương Châu? Hay đưa cả nhà y tới Lương Châu rồi từ xa lặng lẽ ngóng nhìn? Hay chỉ cần gặp y một lần, rồi sẽ thả y đi vĩnh viễn?
Nghĩ tới đây, gã lại kìm chẳng đặng mà cười khẩy, là kiểu nào thì cũng ngu xuẩn như nhau.
Mà nhắc tới ngu xuẩn, chẳng lẽ trước kia gã không ngu sao? Chẳng những là thưởng thức y, ngưỡng mộ y, tín nhiệm y, chất vấn y, cưỡng bức y, hay những hồi ức đầy bóng dáng y…
Chu Kỳ, Chu Kỳ, y quả là thủ đoạn, mười năm trước hay mười năm sau đều khiến Hiên Viên Phù gã tiến thoái lưỡng nan, cũng yên hận lưỡng nan. Cơ nghiệp Lũng Tây, kế thừa hương khói, miệng lưỡi thế nhân, thậm chí cả khi Giang Ước ám sát trước đó, dường như tất cả đều chẳng quan trọng…
Nửa đời trước, trong mắt Hiên Viên Phù gã chỉ có Đột Quyết, mà nửa đời sau, ngoài Chu Kỳ, gã chẳng còn thấy bất cứ thứ gì khác cả.
*
Cuối cùng thì quân đội Lũng Tây cũng dừng chân ở Hàm Dương.
Đồng thời nhận được tin tức, quân do Hoàng Thượng dẫn đầu đã đại phá Yến quân tại Bắc cương, Tây Thục Vương cũng liên tiếp bại trận rút về.
Lúc này, Hiên Viên Phù đang khoanh tay đứng trên một gò đất, nhìn thẳng về thành Trường An phía xa, dường như vẫn có thể thấp thoáng trông thấy hoàng cung Hán gia như cũ.
“Vương gia.” – Hồ tổng quản đứng sau lưng gã.
“Sườn núi này gọi là gì?” – Hiên Viên Phù thản nhiên hỏi.
Hồ tổng quản cúi đầu, “Dạ, là Lạc Phượng pha.”
Hiên Viên Phù sững một chút, “Lạc Phượng pha chẳng phải ở Đức Dương, Tây Thục sao, sao ở đây cũng có một cái?”
“Bẩm Vương gia, triền núi này quá nhỏ, không thấy có ghi chú trên địa đồ, tên gọi cụ thể cũng là thuộc hạ đi hỏi thăm thôn dân địa phương mới biết, còn về nguyên do thì thuộc hạ không rõ.”
Hiên Viên Phù trầm ngâm một lúc, phân phó: “Truyền lệnh xuống, tên này không may, sửa.”
Hồ tổng quản liếc mắt trộm nghía gã một cái, cẩn thận ướm hỏi: “Đổi thành gì ạ?”
Xa xa có đàn hồng nhạn liệng qua, thẳng cánh về hướng trời Giang Nam.
Hiên Viên Phù đột nhiên rút bội kiếm, tùy tay múa vài đường trên phiến đá lớn ngay bên cạnh, bụi đá bay tứ tung.
Hồ tổng quản chăm chú nhìn, chỉ thấy ba chữ cực to “Đắc Phượng pha.”(đắc: được, có), vừa bá đạo lại vừa phóng túng, sâu tới một tấc.
“Vương gia võ học tinh thâm, đúng là anh hùng đương thời, ngay cả Sở Bá Vương cũng không sánh kịp!” – Hồ tổng quản không quên phụ họa mấy câu.
Hiên Viên Phù lại chẳng buồn để tâm tới hắn, chỉ lẳng lặng nhìn phiến đá kia, cứ chăm chú nhìn như thể phiền đá có thể nở hoa tới nơi.
Hồ tổng quản cũng thấy sượng mặt, đành đứng một bên cười lành không dám nói leo.
Rồi đột nhiên Trương Khuê thúc ngựa phi tới, kéo theo cả dải bụi mù.
“Dám thất lễ trước mặt Vương gia, muốn đầu thai rồi hả?” – Hồ tổng quản giành trước trách móc.
Trương Khuê vội vàng nhảy xuống ngựa, lắp bắp: “Vương gia, không… không xong, à không, tốt quá rồi, Vương gia!”
Hiên Viên Phù nhíu mày, “Có gì mà xong với không xong, nói năng lưu loát xem nào.”
“Bẩm, có binh lính bắt được một người ngoài cổng thành, người nọ không có văn điệp thân phận, nhưng mà…”
Hiên Viên Phù xoay người nhìn hắn, ánh mắt bén như gươm, “Nhưng sao?”
“Người nọ có năm phần tương đồng với bức họa Chu công tử, hơn nữa, y muốn diện kiến Vương gia!”
*
Hiên Viên Phù ngồi yên trong trướng, nội tâm phập phồng, tim giã như trống nổi.
Hồ tổng quản vén rèm tiến vào, thần tình vẫn còn vương đôi phần ngây dại, “Vương gia…”
Hiên Viên Phù nặng nề hỏi: “Là y thật ư?”
Bấy giờ, Hồ tổng quản mới hắng giọng: “Bẩm Vương gia, Chu Kỳ Giang Nam cầu kiến!”
Sau đó, Hiên Viên Phù thấy, Chu Kỳ vén rèm bước vào, cảnh xưa y cũ.
__________________
* Chú thích nho nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ.
Có 1 nghi vấn đặt ra trong chương này, đó là:
– Tại sao ông Hiên Viên Phù nhà ta đòi đổi tên núi?
Vâng, chính nó, chữ “Phượng” trong tên ngọn núi là chữ “Phượng” trong tên bạn Chu Kỳ đó à (tất nhiên là ai còn nhớ tên tự của bạn nhà ;_;), tên tự của bản là: Chu Phượng Nghi đóóóóóó
– Lạc Phượng pha: (Sườn núi) lạc mất Phượng.
– Đắc Phượng pha: (Sườn núi) được Phượng
Tác giả :
Trúc Hạ Tự Trung Nhất Lão Ông